[ONESHOT] EM ĐỢI YUL CÓ LÂU KHÔNG (Yulsic)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

author: Subj
couple: Yulsic 
rating: G
thể loại: tùy theo cách nghĩ mọi người ^^!


~_~_~  EM ĐỢI YUL CÓ LÂU KHÔNG  ~_~_~


Ước gì thời gian có thể quay trở lại. Tôi khoanh tay đặt phía trước lan can và gục cằm xuống đó, người thả lỏng như một con mèo lười biếng. Những cơn gió của ngày giao mùa thổi mạnh làm tóc tung bay, rồi mù mịt. Chằng buồn đưa tay vuốt lại, tôi nhìn về phía xa kia, ở đó có ngôi trường cấp ba mình đã học
 
Flackback

-"Sica cậu có biết ai kia ko???", Hyoyeon hỏi 

-"Ai cơ???"

-"Yuri, trung tâm của những đám đông. Sau đêm thi ca nhạc thì đã nổi lên như ngôi sao sáng ở trường SM highschool"

-"Ko quan tâm lắm", 

-"Mà dù có muốn quan tâm cũng chẳng được", Hyoyeon cười khẩy

-"Tớ nói không quan tâm là vì cậu ấy có với cũng chẳng được mình ấy", tôi quay qua nhìn Hyoyeon rồi cả hai cùng cười to

Yuri có mái tóc nâu nâu dài óng ánh, body đẹp, gương mặt cậu ấy có gì đó hơi lém lỉnh và phải nói là nhìn tổng thể thì cậu ta đẹp. Cậu ấy đang tiến lại gần, vài đứa con gái và có cả con trai đang đứng đó nắm chặt tay nhau bàn tán xôn xao về cậu ấy. Hyoyeon cũng làm bộ mặt hiền lánh với nụ cười quyến rũ giả vờ đưa tay vuốt tóc kiểu không quan tâm 

Chẳng một cái vẫy tay, chẳng kính đen che đôi mắt như các Idols thường làm thì cậu ấy vẫn tỏa sáng như họ. Yuri lướt qua đám đông phía trước tiến thẳng đến chỗ đám bạn thân đang đứng. Bọn con gái thì cứ tò tò đi theo phía sau như kiểu muốn xin chữ kí ấy. Tôi có cảm giác như cậu ấy mà ngã ra đấy thì cả đám sẽ xô nhau chạy lại đỡ. Mà có khi ko kịp đỡ vì còn mãi giành giật nhau xem ai sẽ là người đến đầu tiên. Tôi cười khẩy rồi lại tiếp tục chú tâm vào quyển sánh. "Không Quan Tâm"

End flackback

Lạnh lùng - tự cao là hai từ tôi dành cho Yuri khi lần đầu tiên nhìn thấy. Có lần khi đang chơi bóng rổ cùng đám bạn, thay vì phải ném vào rổ nhưng tôi lại quyết định ném vào kẻ đang đi ngang qua mình. Đó là một kiểu làm quen ấn tượng mà cho tới bây giờ cậu ấy vẫn thường nói chưa có ai dám làm thế với cậu

Tôi vẫn nhớ góc sân bóng rổ ngày nào. Bao nhiêu kỉ niệm ùa về khi nhìn thấy nó từ cửa sổ phòng tôi. Hình ảnh lúc Yuri chơi bóng, cảnh cậu đùa giỡn với hội bạn thân, cảnh cậu dí ngón trỏ vào má tôi chê tôi lười biếng khi tôi ko chịu để ý kĩ và tập luyện......Nhưng giờ tất cả đã khác, Yuri ko còn ở đây đã 3 năm, tôi cũng sắp tốt nghiệp đại học. Chẳng có gì tiếc nuối nhưng cũng chẳng thể quen biết ai cho cái gọi là trên-tình-bạn-một-tí 

Tôi đang ngồi trong quán nhâm nhi ly capuchino nóng, tôi nhanh chóng tự chìm vào thế giới của riêng mình. "Cạch", cốc cà phê bị người đối diện làm đổ lênh láng ra bàn. Tôi ngẩn ngơ nhìn, cứ nhìn mãi theo vệt nâu ấy và nhớ lại. Cách đây của 4 năm trước cũng thế này

Flackback:

-"Yuri babo! có mỗi tách cafe mà cũng bưng ko xong", tôi mắng Yuri

-"Bị trượt tay chứ bộ", Yuri bĩu môi hết sức dễ thương

Thứ nước nâu của cafe dính ra đầy tay, giày trắng và cả ở vạt áo. Cái mặt tiu nghỉu của Yuri làm tôi nhìn thấy tội 

-"Lại đây, để tớ lau giúp cậu"

Yuri ngoan ngoãn lại gần, đưa tờ khăn giấy cho cậu lau tay còn tôi cuối xuống lau áo và giày cho cậu. Chẳng bao giờ tôi có thể nghĩ mình sẽ lau giày cho ai và cậu là người đầu tiên. Yuri ngượng nên cứ hét lên "Sica àh đứng dậy đi" và tránh người ra xa. Cả quán gần như nhìn vào chúng tôi, như thể tôi đang bắt nạt cậu

************

Tivi đang chiếu "Twilight" chuyển thể từ cuốn tiểu thuyết cùng tên. Cái salon màu da trống trơn, bỗng dưng dài ra như bất tận vì có mình tôi ngồi. Omma vẫn đang bận nấu cơm trong bếp, còn Yuri thì đi lại lung tung trong nhà. Mỗi chỗ ngó một tí, thỉnh thoảng lại nhìn mấy bức ảnh treo trên tường rồi bình luận vài câu: "Hồi đó, Sica có cái trán dồ nè ^^!", "Sao không thấy cậu giống ai trong nhà vậy??? Cậu có gương mặt lạnh lùng". Rồi chạy lại phía tôi lấy tay chọt chọt má tôi cười khúc khích mặc cho sự chống trả quyết liệt của tôi. Những lúc ấy omma vẫn thường nói: "Đã gặp nhau suốt tên trường rồi mà về nhà vẫn còn quấn lấy nhau"

End Flackback 

Chẳng biết sao chúng tôi thân nhau. Thân nhau tới độ ngày nào không gặp nhau, chọc ghẹo nhau là ko chịu nổi. Tôi cũng không biết vì sao chúng tôi thân nhau dễ thế. Cũng có thể là do lần cuối tôi dám ngáng chân Yuri trong căn tin rồi hất mặt lên nói: "Đói quá, hoa mắt nhìn nhầm, chân lại bị trật khớp nên duỗi nhầm lúc"  và cậu ấy buộc phải trả thù bằng cách cứ tan học là nắm tay tôi kéo đi hết chỗ này đến chỗ kia suốt mấy ngày

Kì lạ là chẳng có fan cuồng nào của Yuri đuổi theo xem sự việc ra sao, mà có theo được thì cũng được nửa đường vì tôi chạy thoát hoặc là Yuri đuổi theo rồi lại kéo tôi đến nơi khác. Vài bữa như thế, rồi mệt, rồi lại rủ nhau ra công viên gần trường ngồi "8" chán rồi về

Thế mà cậu ấy lại đi.  Học xong cấp 3, tôi thi vào trường Đại học Chung-Ang thì cậu cũng bay sang Anh bắt đầu chương trình học bổng của mình. Ngày cậu ấy đi tôi ko khóc nhưng tâm tạng hoàn toàn ko ổn. Khoảng vài tháng sau khi cậu ấy đi, tôi cũng có quen với vài người nhưng cũng chẳng có lấp đầy khoảng trống mà Yuri để lại. Một khoảng trống không rõ ràng nhưng lâu lâu khi đi qua những kỉ niệm của cả hai nó như cây kim đâm thẳng vào tim

Tôi ko yêu nhưng nhớ, ko giận nhưng buồn. Ko ghem nhưng khi nhìn thấy bức ảnh trên Facebook cậy ấy ôm eo một cô gái người Hàn quốc học cùng trường thì thấy tim lại nhói lên cảm giác khó chịu

Yuri vẫn thường online nói chuyện với tôi, vẫn email khi gặp áp lực vì chuyện học tập. Ba năm học đại học, dù ở xa nhưng cậu vẫn xen vào cuộc sống của tôi như mấy năm cấp 3. Chỉ có điều chẳng có ai đi cùng tôi trên đoạn đường dài từ nhà đến sân bóng rổ hay công vien mỗi cuối tuần

Hôm nay vẫn thế cả hai đang online nói chuyện như mọi khi thì bất chợt tôi lại hỏi cậu

-"Yuri cậu có người yêu rồi àh???"

-"Sao cậu lại hỏi thế???"

-"Thì chỉ là tò mò thôi mà trả lời câu hỏi đi chứ"

-"Có cũng đúng mà ko có cũng chẳng sai"

-"Thế mà là trả lời àh??? Ko muốn nói thì thôi"

Nói rồi tôi offline, chẳng hiểu sao tôi lại cảm thấy khó chịu và thắc mắc với câu trả lời của cậu ấy đến thế. Tôi cũng đã quen với kiểu trả lời như thế, không đúng trọng tâm làm người hỏi phát điên lên nhưng rồi cũng phải dịu xuống vì mình cũng chẳng là gì của người ta 

Năm ngày sau bữa tối online cùng Yuri, năm ngày qua tôi và cậu ko nói chuyện vì cậu bảo mình đang ôn thi. 

"I wanted you to be there when i fall - I wanted you to see me through it all

I wanted you to be the one I love - I wanted you, I wanted you"

Là nhạc chuông điện thoại của tôi vang lên, người gọi là Hyoyeon

-"Alo có chuyện gì sao???"

-"Cậu ấy về rồi. Yuri về rồi!", giọng Hyoyeon vui mừng trong ko gian yên lặng

-"Ohm, vậy cậu ấy có dẫn người yêu về ko???", tôi hồi hộp hỏi và chờ đợi câu trả lời

-"Nghe Sooyoung bảo là có ..."

-"Ohm......."

-"Cậu đang ở đâu đấy Sica???"

-"Chỗ cũ thôi"

-"Là chỗ nào??? Mà giọng cậu sao thế???"

-"Ko có gì .... thôi lát nữa tớ gọi cho cậu sau"

Tôi nghe giọng mình ko ổn tí nào, cố gắng ko để những hàng nước mắt vô cớ trào ra. Gió thổi to hơn và cơn lạnh quay quắt khiến tôi giữ chặt hai vạt áo của chiếc áo khoác mỏng

Yuri đã về, có dẫn theo người yêu. Đó ko phải là việc của tôi. Tối nay sẽ là quá sức mình nếu tôi xuất hiện giả vờ vui vẻ nhưng nếu từ chối đi thì lại thắc mắc, tò mò về một nửa kia của cậu ấy... Tôi quệt vội hai hàng nước mắt, có gì đó nghèn nghẹn trong tim. Lắc đầu xua đi những suy nghĩ vớ vẩn ấy, quay người và bước về nhà

Mái tóc nâu dài, áo thun xám bên trong áo sơmi carô đen trắng ở giữa ngoài cùng là áo khoác da cùng quần jean đen, giày oxford đen và nụ cười thiên thần. Tôi khựng lại, nhìn Yuri và cũng nở nụ cười với cậu. Chưa bao giờ tôi thấy cậu đẹp và quyến rũ đến như vậy. Những giọt nước mắt vừa cố ngưng lại đã dâng đầy trong mắt, từ từ rơi xuống, đua nhau rớt ko kìm nén được

-"Người yêu của cậu đâu???", tôi cố giữ giọng bình tĩnh nhất có thể

Yuri từ từ bước lại phía tôi, nụ cười đẹp nhất vẫn giữ trên môi. Chẳng trả lời câu hỏi của tôi cũng chẳng nói lời nào. Cậu đưa tay lên lau hai hàng nước mắt của tôi. Cử chỉ dịu dàng và ánh mắt của Yuri làm tôi như bị cuốn vào. Giật mình, tôi lùi lại né tránh động chạm của cậu

-"Lỡ người yêu của cậu nhìn thấy thì ko hay đâu"

-"Sica, đã lâu ko gặp. Tớ nhớ cậu nhiều lắm"

-"Đã lâu ko gặp", cái nhớ đó đơn thuần chỉ là bạn bè hay còn có gì đó trong đó 

Mãi đắm chìm trong suy nghĩ của riêng mình nên ko để ý lúc này Yuri đã đứng rất gần với mình. Cậu nhẹ nhàng ôm lấy tôi thì thầm: "Người yêu àh, cậu đợi tớ có lâu ko???". Tôi vì quá bất ngờ ko nói thành lời chỉ vô thức gật đầu rồi giật mình với hành động vừa rồi của mình nên ấp úng

-"C...cậu vừa mới hỏi gì vậy???", vẫn còn đứng trong cái ôm của cậu

-"Tớ thật sự rất nhớ cậu, người yêu àh", cậu càng lúc càng siết chặt cái ôm

-"Tớ... tớ cũng vậy, Yuri"

Tôi đưa tay ôm lại cậu chưa bao giờ từ lúc cậu đi du học tôi cảm thấy ấm áp và hạnh phúc như bây giờ. Thì ra bây giờ tôi đã hiểu câu trả lời của cậu vào năm ngày trước: "Có cũng đúng mà ko cũng chẳng sai"

Khẽ tách rời cái ôm, Yuri nhìn tôi với ánh mắt ấm áp và khẽ nói

-"Tớ yêu cậu, yêu từ ba năm trước"

Rồi cậu trao cho tôi nụ hôn đầu tiên của cả hai. Trong nụ hôn ấy tôi và cậu đều mỉm cười, nụ cười trên môi và nụ cười trong tim

END.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro