[ONESHOT/FIC] NGHE THẤY ÂM THANH CỦA CẬU

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

1.
Vương Nguyên mười hai tuổi, năm đó trong đêm Giáng Sinh được tặng một món quà đặc biệt.

Một cái ly giấy nhỏ, phía trên rộng phía dưới hẹp, trống rỗng không có nắp đậy.

Ông già Noel tay cầm túi quà to cười cười với các bạn nhỏ, thở nhẹ trước cửa sổ rồi bay đi.

Mỗi bạn nhỏ đều được tặng một cái ly giấy nhỏ, họ nghe lời ông già Noel bảo đặt ly giấy bên tai.

"Ô! Tớ nghe được nè!"

"A! Bên trong có người hát đó"

"Ha! Tớ nghe được thanh âm mẹ gọi tớ về nhà ăn cơm"

Mỗi bạn nhỏ đều nghe thấy âm thanh không giống nhau, có xa có gần, xa thì nghe thấy tiếng người ồn ào nơi đầu chợ, gần thì nghe thấy âm thanh cô dì nói chuyện bên cạnh.

Bạn nhỏ Vương Nguyên cũng cầm ly giấy đặt gần bên tai.

Kì lạ, của cậu không có âm thanh.

Là quá ồn ào sao?

Vương Nguyên vượt qua đám trẻ, đi xa hơn một chút.

Nghe lại lần nữa, vẫn không có tiếng động.

Vương Nguyên nghi ngờ đặt ly giấy xuống, nhìn trái nhìn phải, chẳng lẽ chưa bật nút âm lượng? Mấy đứa trẻ nhìn thấy Vương Nguyên đi xa, cũng đi theo.

"Alo, có ai không" Vương Nguyên thăm dò, bạn nhỏ bên cạnh thấy Vương Nguyên lắc lắc cái ly giấy, chính mình cũng nói một câu.

"A! Oa tớ nghe thấy âm thanh của cậu rồi." Bạn nhỏ đứng phía bên kia vui mừng la lên.

Ơ, giống như gọi điện thoại vậy, đám trẻ bỗng phát hiện điều mới, tớ một câu, cậu một câu, chơi rất vui.

Vương Nguyên có chút lạc loài, mang theo ly giấy nhỏ, về nhà, bóng lưng giống như con thỏ nhỏ.

"Nguyên Nguyên?"

Cậu không để ý đến mẹ cậu đang gọi, Vương Nguyên hướng về cửa phòng, mang ly giấy nhỏ đặt trên bàn.

Cậu im lặng nhìn nó nằm trên bàn.

Oa, thật sạch.

Ly giấy nhỏ màu trắng...

Vương Nguyên cầm bút vẽ lên, cậu muốn cho cái ly giấy nhỏ này một cái áo đẹp!

Vẽ xong đã tối rồi, Vương Nguyên nhìn chiếc ly xinh đẹp, cậu cầm chiếc ly giấy lên  sau đó thử nói.

"Hello, có ai không" Cậu nhẹ nhàng hỏi một câu, đem ly giấy đặt bên tai, đợi mãi, vẫn là không có.

Vương Nguyên thở dài một cái, đặt ly giấy cạnh gối, nằm xuống giường chuẩn bị đi ngủ.

Hi vọng ngủ dậy có thể nghe thấy âm thanh của ly.

"Hello."

Ể? Âm thanh gì vậy?

Vương Nguyên mở mắt, ngạc nhiên nhìn ly giấy nhỏ cạnh gối.

"Là cậu nói chuyện sao?"

"Cậu nói đó hả?"

"Cậu nói nhảm?"

Âm thanh phát ra từ ly giấy truyền bên tai.

Cũng là một cậu bé, non nớt như vậy, giọng điệu rất giống người lớn. Qua loa , có chút bá đạo.

"A! Nghe thấy thanh âm của cậu rồi!"

"Cậu là tên ngốc?"

"Tớ không phải tên ngốc, tớ là Vương Nguyên."

"Ồ, tớ cũng họ Vương, tớ tên Vương Tuấn Khải."

Bạn nhỏ Vương Nguyên bỗng nhiên hưng phấn, cảm thấy không buồn ngủ nữa, tay khẩn trương nắm bắt ly giấy nhỏ, Vương Tuấn Khải nói một câu rồi im lặng.

"Tớ nói nè, Nguyên Ca tớ làm sao lúc nãy không nghe được? chắc là nghe âm thanh quá xa chăng!"

Thì ra, ly giấy nhỏ có thể truyền tiếng nói nha.

Rất xa luôn, Vương Nguyên ở hướng Nam, Vương Tuấn Khải ở hướng Bắc.

Thật là, quá kì diệu rồi!

"Vương Nguyên Nhi, cậu ngốc à, còn chưa ngủ? Khải Ca tớ không nói chuyện với cậu nữa đó!"

"Muốn cao lên hay không?"

"A, được rồi, giờ đi ngủ."

"Ừ, cậu sẽ cao hơn, nhưng không thể cao hơn tớ đâu."

"Biết rồi, ngủ ngon."

2.
Thời gian mấy năm như vậy trôi qua, đối với món quà đặc biệt này, các bạn nhỏ đã sớm chán rồi, thậm chí ly giấy nhỏ đã cũ kĩ hỏng rồi.

Chỉ có Vương Nguyên, vẽ ly giấy nhỏ thêm đẹp đặt ở đầu giường, mấy năm nay cậu và Vương Tuấn Khải luôn duy trì liên lạc, mỗi tối đều nói chuyện rất lâu.

Đối với hai người mà nói đó là một phần của cuộc sống.

"Này, Vương Tuấn Khải, hôm nay cậu vừa nhận thư tình à?"

"Chưa nhận, từ chối người ta rồi."

"Ơ, người ta đau lòng đó. Trời ơi? Vương Tuấn Khải cậu đang tổn thương người ta rất nhiều đó."

"Vương Nguyên, cậu gợi đòn sao? Giả vờ, cậu tiếp tục giả vờ đi!"

Hai người nói chuyện rất lâu, Vương Tuấn Khải căn dặn Vương Nguyên rất nhiều, bla bla, sau đó sinh ra đùa giỡn.

"Này... Vương Tuấn Khải, cậu lắm lời quá!"

Các bạn học chung đại khái không nghĩ Vương Tuấn Khải như vậy, thường ngày trong trường học cậu là nam thần học bá cao lãnh, lại có thể bị người khác chê lắm lời sao?

Vương Tuấn Khải thật ra cũng là một nam sinh rất trung nhị thích đùa giỡn, thầy và mọi người đều nghĩ Vương Tuấn Khải rất lạnh lùng. Nhưng, hình dáng Vương Tuấn Khải như này, đại khái chỉ có Vương Nguyên mới biết...

Có chút sủng nịnh, ngẫu nhiên trêu chọc, hơi có tí giáo dục, nói chung là căn dặn đủ kiểu.

"Tớ muốn đậu trường đại học hướng Nam."

"Hả? Vương Tuấn Khải cậu muốn gặp tớ à?"

"Cậu là ai chứ, tại sao tớ phải gặp cậu?"

"...."

"Được rồi, ngủ đi."

"Ừ, ngủ ngon."

Trong đêm tối, Vương Nguyên trở mình, kéo bản thân chôn vùi trong chăn, hai mắt mở to nhìn trần nhà.

Có chút mong đợi...

Vương Tuấn Khải bỏ chuyện khỏi đầu, đem ly giấy nhỏ đặt vào tủ sách, thu xếp bàn học, nằm trên giường chuẩn bị ngủ.

Thư tình nữ sinh.... tớ thực không có cảm giác. So với nữ sinh, A... Vương Nguyên nhất định là một cậu bé rất đáng yêu, thanh âm rất hay.

Không chờ đợi được nữa, tớ muốn gặp cậu.

3.

"Nguyên Ca hôm nay nhận thư tình đó!"

Vương Tuấn Khải nghe thấy Vương Nguyên nói cậu cũng nhận thư tình, cảm thấy....

Chua xót....

"Ồ, cậu bao nhiêu tuổi rồi? Nội dung trường học các cậu cho phép yêu đương sao?"

"Ai nói tớ nhận thư tình chính là yêu đương chứ?"

"Cậu nhận rồi?" Thanh âm Vương Tuấn Khải truyền đến có chút lạnh.

"Ô, đặt trong ngăn bàn ấy, thế nào cũng phải khiến người ta nói tớ hiện tại hảo hảo học tập mỗi ngày hướng lên chứ!" Vương Nguyên bỗng nhiên giải thích ồn ập, không biết vì sao có chút sốt ruột.

"Ồ, vẫn đúng là đối với người khác vừa tốt vừa dịu dàng."

"Ưm, Nguyên Ca mà."

Vương Tuấn Khải cũng không phản bác, im lặng một lúc lại mở miệng, thanh âm trầm thấp, rất nghiêm túc.

"Vương Nguyên, lo đại học phía trước đi đừng yêu đương."

"Biết rồi. Cậu đừng nói nữa"

"Vậy tớ không nói nữa, ngủ đi!" Giọng điệu Vương Tuấn Khải ấm áp, giả vờ lộ ra vẻ mệt mỏi.

"Này, Vương Tuấn Khải, gần thi rồi, không phải rất bận sao..."

"Cũng có."

"Muốn không, sau này mỗi tối nói chuyện, chúng ta nói ít lại một chút?"

"Không muốn."

"Ồ, vậy ngủ sớm đi, ngủ ngon."

"Ừm, ngủ ngon."

Trước một tuần thi đại học, tối đó, sau khi Vương Tuấn Khải làm xong bài tập, cầm ly giấy nhỏ lên gọi tên Vương Nguyên.

"Vương Nguyên Nhi."

"Vương Nguyên?"

Gọi qua mấy tiếng, bên kia không có người hồi âm.

Vương Nguyên đâu, lại đi chung với bạn đi ăn đồ nướng nữa sao.

Đợi Vương Nguyên về đến nhà, Vương Tuấn Khải còn chăm chú ôn thi, đại não có chút thiếu oxi...

"Vương Tuấn Khải?"

"Vương Nguyên cậu đi đâu vậy? Giờ tối rồi mà?"

Giọng nói có chút buồn bực.

"À, tối nay tớ với vài đứa bạn đi ăn đồ nướng, tớ tưởng cậu gần đây rất bận, nên không muốn làm phiền cậu."

"...."

Vương Tuấn Khải có chút bực dọc, cảm nhận được vị giấm chua. Vương Nguyên bản thân cậu ấy có bạn, Vương Nguyên với hắn chỉ là bạn nói chuyện tối thôi.

"Vương Nguyên, cậu không sợ đau họng sao? Ăn ít đồ nướng thôi, ăn nhiều trái cây rau cải vào, còn nữa sau này đừng về nhà trễ nữa."

"Này, Vương Tuấn Khải... cậu rất phiền đó." Vương Nguyên chưng biểu cảm trên mặt, bị chọc đến chỗ đau thẹn quá hóa giận, liền nghe thấy Vương Tuấn Khải đầu dây bên kia làm nũng.

"Nghe đây, Vương Nguyên Nhi, tối nay bàn một chút, cậu thi vào trường đại học nào? đợi Khải Ca đây qua đó quản cậu."

"Dẹp! Mới không thèm."

Vương Tuấn Khải nói những lời này rất trung nhị, làm Vương Nguyên lại bắt đầu ngang bướng, hai người đấu nhau hồi lâu, tâm tình đang tệ trở thành tốt.

---

Học kỳ mới, Vương Tuấn Khải đậu vào trường đại học phía Nam, nhìn thấy Vương Nguyên, hắn hướng Vương Nguyên nói một câu vừa trung nhị vừa chân thật.

"Tớ quyết định nhúng tay vào cuộc sống của cậu."

"Cậu còn tưởng bản thân là chàng trai mặt trời hả?" Vờ tỏ mặt chán ghét.

Sau đó ngày thường thì ở nhà mình cuối tuần đến nhà Vương Nguyên, nhà cậu cạnh ven hồ.

Một bước một bước lần theo thỏ nhỏ--- hắn trêu chọc xong rồi chạy.

END
_______________

GIÁNG SINH VUI VẺ♡

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro