thích , chiều chuộng , sẵn lòng chia sẻ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mặc dù không biết tại sao, nhưng Châu Kha Vũ có thể chắc chắn, Doãn Hạo Vũ thật sự đang giận anh.

Cả hai đã lâu không gặp nhau, kể từ sự kiện kỷ niệm tròn 1 năm thành đoàn vào tháng 4, các thành viên đều bận rộn chạy lịch trình cá nhân. Châu Kha Vũ và Lâm Mặc ghi hình ở Trường Sa, Doãn Hạo Vũ thì một mình bay qua bay lại giữa Thành Đô và Hải Nam. Châu Kha Vũ sâu trong thâm tâm tự hỏi bản thân, hai tháng gần gũi thì ít mà xa cách thì nhiều vừa qua, anh cũng không hề vô tâm với Doãn Hạo Vũ. Thấy cái gì hay, hàng ngày làm những gì, anh đều chụp lại gửi cho Doãn Hạo Vũ. Lúc đầu, Doãn Hạo Vũ sẽ trả lời từng thứ một, cũng sẽ dịu dàng gọi anh một tiếng ca ca, nói em rất nhớ anh đó.

Về sau, không biết bắt đầu từ khi nào, Doãn Hạo Vũ rep tin nhắn ngày càng ngắn gọn, thường dùng giọng điệu qua loa để kết thúc cuộc trò chuyện. Châu Kha Vũ gọi tới, hỏi em có bị bắt nạt hay gặp phải điều gì khó khăn trong công việc không, Doãn Hạo Vũ đều ấp úng lấy lệ cho qua, còn tỏ ra miễn cưỡng, dường như không thật sự muốn nói chuyện với anh. Hỏi những staff mà anh quen biết quanh em cũng không thu được kết quả gì. Châu Kha Vũ chuyển từ lo lắng ban đầu thành có chút khó chịu, nghĩ bụng chờ em về nhất định phải hỏi rõ ràng.

Thế nhưng ông trời chẳng chiều lòng người, dò hỏi được cuối tháng Doãn Hạo Vũ sẽ về Bắc Kinh vào khoảng 1-2 giờ sáng, Châu Kha Vũ vốn định hung hăng đi chất vấn em, bởi vì thời gian quá phiền phức nên đành tự bỏ. Nhà dột còn gặp mưa, cơ thể anh không chống đỡ nổi. Vừa phải mệt nhọc tập vũ đạo chuẩn bị cho album mới, lại thêm buồn bã tích tụ trong lòng, trước ngày Doãn Hạo Vũ về nhà anh liền phát sốt.

Lúc trong phòng luyện tập, thể lực đã đến cực hạn. Bá Viễn đi tới đưa cho anh một chai nước, nhìn sắc mặt có chút tái nhợt của anh, Bá Viễn vươn tay vỗ vỗ vai anh: "Em không thoải mái ở đâu à Kha Vũ? Em có muốn về nghỉ ngơi trước không? Tiến độ tập luyện của bài hát này không gấp, các thành viên khác vẫn đang chạy lịch trình cá nhân mà."

Châu Kha Vũ ngồi dựa vào tường, mệt mỏi gật đầu, dốc một ngụm nước lớn vào miệng, thở hổn hển.

Tranh thủ lúc này, Bá Viễn không biết tìm đâu ra một chiếc nhiệt kế, kêu Châu Kha Vũ đưa tay ra.

"38,4 ℃, em hơi sốt đó Kha Vũ, đợi một chút, anh sẽ gọi điện cho người đại diện của em. Trong nhà có những loại thuốc thường dùng, anh để ở ngăn tủ bên tay trái phòng khách dưới lầu một của toà B, ở chỗ hộp thuốc ấy." Bá Viễn vừa hướng dẫn vừa hỏi trong nhóm xem có ai ở nhà không. "Nếu bị sốt phải đi bệnh viện thì sẽ hơi phiền phức, nhưng nếu em thực sự chịu không nổi, nhất định phải nói ra, để có thể chữa bệnh kịp thời nhé? "

Châu Kha Vũ gật đầu, "Cảm ơn Viễn ca, em không sao, em về nhà ngủ một giấc là được."

Bá Viễn nhướn mày, nhưng động tác vẫn không ngừng lại. Không đến 2 phút, người đại diện của Châu Kha Vũ đã chờ dưới lầu, gửi tin nhắn kêu Châu Kha Vũ xuống lầu, về nhà nghỉ ngơi trước. Trước khi đi, Bá Viễn còn kéo anh lại, nói: "Anh vừa hỏi rồi, bây giờ Gia Nguyên đang ở nhà, anh dặn em ấy rồi, nếu em muốn lấy thuốc thì đến tòa nhà B tìm em ấy, nhớ nha. Về nghỉ ngơi thật tốt, tối nay PaiPai sẽ về. "

Châu Kha Vũ nhợt nhạt cười với anh, im lặng nói lời cảm ơn.

Nhìn thấy chị Phương, Châu Kha Vũ yếu ớt cúi đầu, co rụt lại như cây bắp cải nhỏ. Hai bên fans hâm mộ không ngừng chụp ảnh, Châu Kha Vũ rũ mắt, chen qua đám người lên xe.

Sau khi lên xe, chị Phương dùng mu bàn tay thử kiểm tra nhiệt độ trên trán anh, hỏi anh có cần tới bệnh viện không. Sau khi nhận được câu trả lời không cần, cô lắc đầu, bảo tài xế trực tiếp lái xe về nhà. Chị Phương dặn Châu Kha Vũ về thẳng ký túc xá nghỉ ngơi, cô đến tòa B tìm Trương Gia Nguyên lấy thuốc cho anh. Châu Kha Vũ lắc đầu từ chối, nói mọi người đừng lo, lần trước đã dọn dẹp một căn phòng nhỏ trong tòa B, có thể trực tiếp nghỉ ngơi ở đó, mọi người cứ về trước đi.

Thấy anh nhất quyết từ chối, chị Phương cũng không miễn cưỡng. Cô căn dặn anh nghỉ ngơi chăm sóc bản thân thật tốt, nếu có chuyện gì xảy ra thì gọi điện cho cô.

Châu Kha Vũ bấm chuông cửa, buổi sáng lúc ra ngoài anh vẫn còn mơ màng, đã quên mang theo chìa khóa. Trương Gia Nguyên đi dép lê bước đến mở cửa cho anh, miệng còn cắn một miếng bánh kếp hành lá(1), mùi hương khiến Châu Kha Vũ vốn đã hơi choáng váng bây giờ sắp muốn nôn ra. Trương Gia Nguyên hoàn toàn không nhận ra, "Mấy loại thuốc Viễn ca dặn đều để trên bàn cho anh rồi, nước nóng trong bếp cũng đã sôi. Anh tự uống xong rồi lên lầu đi ngủ một giấc đi, sức khoẻ là quan trọng nhất." Châu Kha Vũ gật đầu, vỗ vỗ vai cậu, "Cảm ơn người anh em."

(1): Là một loại bánh mặn không men của Trung Quốc được gấp lại với dầu và hành lá băm nhỏ. Không giống như bánh kếp phương Tây, nó được làm từ hành thay vì chỉ bột mì. Nó được áp chảo, mang lại cho nó các cạnh giòn nhưng cũng có một kết cấu dai.

Đầu óc choáng váng, nhất là sau khi uống thuốc hạ sốt. Châu Kha Vũ không tỉnh táo đi thẳng đến phòng của Doãn Hạo Vũ, dùng chăn của em quấn lấy chính mình. Bạn trai nhỏ đã nửa tháng không ở nhà, nhưng trên chăn vẫn lưu lại mùi hương của em. Châu Kha Vũ hơi choáng váng, cảm nhận mùi hương của em tràn ngập xung quanh, chậm rãi chìm vào mê man.

Doãn Hạo Vũ xuống máy bay lúc 1 giờ sáng, up weecho báo bình an xong, khẽ khàng trở về phòng của mình, lại đột nhiên phát hiện trên giường mình hình như có người đang ngủ, không khỏi thốt lên đầy kinh ngạc, che miệng lùi về sau hai bước. Lấy điện thoại ra, việc đầu tiên em nghĩ tới là gọi cho Châu Kha Vũ, không ngờ chuông điện thoại vang lên ngay gần đó, người trên giường dường như cũng bị đánh thức, trở mình muốn tìm điện thoại.

Doãn Hạo Vũ cau mày, thăm dò gọi: "Daniel?"

Châu Kha Vũ đang nửa tỉnh nửa mê nghe thấy âm thanh ấy, trong nháy mắt đầu óc tỉnh táo hơn không ít. Khó nhọc ngồi dậy, đáp lại một tiếng.

Doãn Hạo Vũ thở phào nhẹ nhõm, nhưng trong lòng có chút tức giận khó chịu, nhẹ nhàng khẽ đấm anh một cái, "Sao anh lại ngủ ở đây? Anh không có phòng sao? Mau về đi, em muốn nghỉ ngơi, ngày mai còn phải làm việc."

Châu Kha Vũ vẫn chưa tỉnh táo lắm, không biết do bản thân phát sốt nên yếu đuối hơn bình thường hay sao, anh đột nhiên cảm thấy câu nói này của em nghe thật chói tai. Anh chờ em về lâu biết bao, kết quả thì sao, vừa nhìn thấy anh câu đầu tiên đã dùng giọng điệu chất vấn, chẳng để tâm đến mong muốn của anh. Chóp mũi đột nhiên chua xót, nhưng hiện tại anh thật sự không còn đủ sức để phản bác em.

Thế là Doãn Hạo Vũ thấy anh từ từ ngẩng đầu lên chăm chú nhìn mình, môi mấp máy như định nói điều gì, nhưng cuối cùng lại cụp mắt xuống.

Châu Kha Vũ vén chăn lên định rời đi, Doãn Hạo Vũ không ngờ anh nghe lời như thế, nghĩ đến việc hai người không gặp nhau mấy tháng, lúc thì anh đã cùng người này đi khu vui chơi quay vlog, lúc thì cùng người khác tới phòng tập gym chụp ảnh up weecho, đến khi gặp em thì một câu cũng chẳng nói, liền lập tức phát cáu, dùng lực kéo tay ngăn anh lại.

Nhưng Doãn Hạo Vũ thật sự không ngờ tới, chỉ kéo nhẹ một cái như thế, người con trai cao gần 1m9 suýt chút nữa bị kéo ngã. Châu Kha Vũ hơi lảo đảo, quay đầu lại nhìn chằm chằm Doãn Hạo Vũ. Nương theo ánh đèn mờ ảo trong phòng, Doãn Hạo Vũ mới nhìn rõ khuôn mặt đỏ bừng của anh, thầm nói không ổn rồi. Trước tiên đè người lên giường, dùng tay thử kiểm tra nhiệt độ trán của anh, "Anh phát sốt à? Sao anh không nói gì cả? Anh đã uống thuốc chưa? Có chỗ nào không thoải mái không? Có cần đến bệnh viện không?"

Châu Kha Vũ cười tự giễu, "Nói với em để làm gì? Một câu ậm ừ đã muốn đuổi anh đi, không phải em bận lắm à? Anh về phòng trước." Doãn Hạo Vũ sửng sốt một chút, hai người quen nhau lâu như vậy, cũng đã từng cãi vã hoặc chiến tranh lạnh, nhưng Châu Kha Vũ chưa bao giờ nói với em bằng giọng điệu như thế. Hai người đều không phải người dễ xúc động, bình thường sau khi cãi vã một thời gian đều sẽ bình tĩnh ngồi lại giải quyết vấn đề.

"Anh có ý gì?" Doãn Hạo Vũ không kìm được mà hỏi lại. Nghĩ đến đêm hôm khuya khoắt cãi nhau với bệnh nhân như vậy thì thật vô lễ, tốt hơn hết nên đình chiến trước, "Muộn lắm rồi, anh đang không khỏe, hôm nay anh cứ nghỉ ngơi ở đây đi. Em sắp xếp một chút, anh mau ngủ đi, đắp chăn cẩn thận, có chuyện gì thì để ngày mai chúng ta lại nói."

Châu Kha Vũ ngây người nhìn em chăm chú.

Thấy anh không nhúc nhích, tay Doãn Hạo Vũ đang cầm khăn tắm chợt khựng lại, ngồi xổm trước mặt Châu Kha Vũ, ngẩng đầu nhìn đôi mắt anh bị tóc mái dài qua trán che phủ. "Anh sao vậy? Anh có muốn uống nước không?" Thấy đối phương không lên tiếng, Doãn Hạo Vũ đoán là anh khát thật, "Chờ em chút, anh nằm xuống đi. Bây giờ không có nước nóng, để em đi đun cho anh."

Em sắp ra khỏi cửa, Châu Kha Vũ cuối cùng cũng có phản ứng, chớp mắt nhìn em, "Ý em là gì?"

Doãn Hạo Vũ có chút sững sờ, em xoay người lại, cau mày nhìn Châu Kha Vũ, "Ý gì là ý gì?"

Châu Kha Vũ đứng dậy đi đến bên cạnh Doãn Hạo Vũ, nắm lấy bàn tay vẫn đang đặt trên tay nắm cửa của em, đóng cửa lại. Tay còn lại chống lên tường vây em lại trong lòng mình, cúi đầu áp trán mình lên tóc em, thở ra khí nóng phả lên mặt Doãn Hạo Vũ, khiến em có chút mất tự nhiên. "Anh thực sự không biết mình đã làm gì sai. Hai ta đều bộn bề nhiều việc, anh cũng không muốn quấy nhiễu em, khiến em cảm thấy phiền phức." Châu Kha Vũ im lặng một hồi, như thể anh đang cố gắng hết sức để đè nén cảm xúc, giọng nói cũng mang theo chút nghẹn ngào, "Nhưng mà, bé cưng à, gần hai tháng rồi chúng ta không nói chuyện tử tế với nhau, anh đã lâu không được ôm lấy em. Anh gửi tin nhắn cho em, mỗi ngày anh đều chờ em, nhưng chẳng mấy khi anh nhận được một tin nhắn trả lời thật dài từ em, những tin nhắn kể về một ngày của em cũng ngày một thưa thớt. Anh không biết liệu em thực sự không có thời gian hay chỉ đơn giản là em... "

Anh nghẹn ngào đến mức không thể thốt nên lời, hoặc đơn giản là anh không muốn tin vào điều mình sắp nói, không muốn chất vấn chuyện tình cảm của hai người họ.

Châu Kha Vũ cúi thấp đầu, không dám nhìn thẳng vào mắt Doãn Hạo Vũ, nhưng Doãn Hạo Vũ cảm nhận được những giọt nước mắt ấm áp của anh rơi trên cổ mình, thoáng chốc cảm thấy bối rối không biết phải làm sao. Em vòng tay ôm lấy eo Châu Kha Vũ, đầu tựa lên vai đối phương. Châu Kha Vũ cảm nhận được bàn tay em đặt trên lưng mình, anh liền siết chặt tay.

Không biết qua bao lâu, Doãn Hạo Vũ rốt cuộc mở miệng, nói: "Ca ca, em xin lỗi, là lỗi của em. Hôm nay muộn quá rồi, anh lại đang không khỏe, ngày mai em giải thích với anh sau nhé, được không? Bây giờ anh ngoan ngoãn đi ngủ, đợi lát nữa em tới nằm cùng anh nhé. "

Châu Kha Vũ lùi lại một bước, tay vẫn đặt trên eo Doãn Hạo Vũ, hai mắt đỏ ngầu vẫn chưa phai đi. Nhìn dáng vẻ có chút mệt mỏi của Doãn Hạo Vũ, anh liền gật đầu. Vốn định cúi xuống hôn em, lại nghĩ đến bản thân đang bị cảm, không muốn lây bệnh cho em, liền xoa nhẹ một cái rồi rời đi.

Nhưng Doãn Hạo Vũ hiểu rõ mong muốn của anh, không quan tâm chút vấn đề cảm lạnh nhỏ nhặt này. Em âm thầm cười, nhón chân, hôn lên khóe môi Châu Kha Vũ. Mặc dù mệt rã rời, nhưng Châu Kha Vũ nghĩ, đôi mắt của em vẫn sáng như vậy, giống như dải Ngân hà được rắc những mảnh tinh tú.

Doãn Hạo Vũ dịu dàng vuốt tóc Châu Kha Vũ, "Ca ca mau ngủ đi, đừng nghĩ nhiều nữa. Pat sẽ luôn yêu ca ca nhất."

Nói xong, em nhảy đi giống hệt thỏ nhỏ, để lại Châu Kha Vũ đứng sững sờ tại chỗ, đáy lòng rung động không thôi. Không biết anh nghĩ tới chuyện gì, nhẹ lắc đầu. Rõ ràng một tiếng trước anh còn tức giận đùng đùng, lập tức liền bị đệ đệ thúi dỗ dành, khiến anh không có biện pháp chống cự.

Châu Kha Vũ nằm lên giường, dưới tác dụng của thuốc nhanh chóng thiếp đi, mơ mơ màng màng cảm giác bàn tay ai đó đặt lên trán mình, còn hôn lên khóe mắt. Anh muốn mở mắt ra nhìn xem, nhưng giọng nói của người kia lại khiến anh vô cùng an tâm.

Một đêm không mộng mị.

Sáng sớm hôm sau, khi Châu Kha Vũ mơ màng tỉnh dậy, người bên cạnh đã không thấy đâu nữa. Anh còn đang suy nghĩ xem có nên xuống nhà tìm em hay không, cửa phòng liền bị đẩy ra. Doãn Hạo Vũ bưng bát cháo, vừa đi vừa thổi, ngẩng đầu lên nhìn thấy Châu Kha Vũ, cả khuôn mặt em ngập tràn ý cười.

"Buổi sáng em mượn nhiệt kế của Viễn ca đo thử, đã hạ sốt rồi, nhưng em xin nghỉ buổi sáng giúp anh. Anh nghỉ ngơi cho tốt, buổi chiều chúng ta cùng nhau qua đó." Doãn Hạo Vũ bưng cháo tới bên giường cho Châu Kha Vũ.

Châu Kha Vũ đón lấy bát cháo, đặt ở đầu giường, ánh mắt chăm chú nhìn thẳng vào Doãn Hạo Vũ, không hề có ý thúc giục.

Nhìn bộ dạng của anh, Doãn Hạo Vũ thở dài. Em ngồi xuống bên cạnh anh, thò tay vào trong chăn, nắm chặt lấy bàn tay đẫm mồ hôi của Châu Kha Vũ, không nặng không nhẹ xoa bóp.

"Thực ra, em vẫn luôn rất nhớ anh mà, ca ca." Giống như cuối cùng đã hạ quyết tâm, Doãn Hạo Vũ nhìn thẳng vào mắt Châu Kha Vũ, "Chúng ta đã lâu không được gặp nhau, anh nói đúng, nhưng hai ta đều trải qua những điều khác nhau, gặp rất nhiều người khác nhau. Anh và Lâm Mặc ở Trường Sa cũng chơi cùng nhau rất vui vẻ, đôi lúc anh về Bắc Kinh sẽ đi tập gym với Mika. Nhưng có bao giờ anh để ý tới, trong cuộc sống của anh đã có rất ít những điều vụn vặt thuộc về em... Em cũng biết đó là vấn đề công việc nên em chọn cách bình tĩnh lại. Có lẽ cách xử lý của em chưa đủ chín chắn. Xin lỗi ca ca, sau này em sẽ chú ý hơn. Anh cũng phải chú ý đến cơ thể của mình, giữ gìn sức khỏe, được không anh? "

Châu Kha Vũ yên lặng nghe Doãn Hạo Vũ nói, đợi khi em nói xong định rút tay ra, anh liền nắm ngược lại tay em, nghiêng người ra phía trước nhẹ nhàng ôm em vào lòng, một tay xoa xoa vành tai thỏ, "Anh hiểu rồi, bé cưng. Nhưng việc chúng ta ngày càng bận rộn là không thể tránh khỏi. Em nói anh đi chơi cùng Lâm Mặc và Mika, nói em tham gia vào cuộc sống của anh quá ít, nhưng thật ra hai ta đều giống nhau. Em ghi hình tống nghệ quen biết rất nhiều ca ca tỷ tỷ, đủ loại cp trên mạng, thật ra anh đều đã từng nhìn thấy. Nhưng bé cưng à, vì anh biết rõ em yêu anh, cho nên anh sẽ không chất vấn em, em hiểu không? Em cũng nên tin tưởng anh hơn nhiều hơn một chút, anh thật sự rất thích em mà. "

Doãn Hạo Vũ nghe xong có chút sững sờ, lập tức vùi đầu vào cổ Châu Kha Vũ, "Ôi chao, ca ca thúi, sao anh lại đột nhiên thổ lộ..."

Châu Kha Vũ nghiêng đầu ghé vào trán em, đặt lên một nụ hôn, "Anh sẽ mãi mãi thích em, luôn luôn chiều chuộng em, vĩnh viễn sẵn lòng chia sẻ cùng em."

Doãn Hạo Vũ ngẩng đầu nhìn Châu Kha Vũ, trong đôi mắt anh rải rác những vì sao nhỏ, dịu dàng lấp lánh.

Thế là em mỉm cười, rướn người lên hôn anh, nói với anh rằng: Em cũng vậy.


-end

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro