[Oneshot-HaeHyuk] The First Thing - Believe

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Author : Boonie

Rating: G

Pairing: HaeHyuk

Summary: "Liệu cậu có đủ tin tưởng ở tớ?"

 p.s: đây là fic đầu tiên mình viết...mong mọi người giúp đỡ nhiều ^^

~~~~~~~~~~~~~~~~

Tháng 11:

"When you're gone
The pieces of my heart are missing you
When you're gone
The face I came to know is missing too
When you're gone
The words I need to hear to always get me through the day and make it ok
I miss you"

 Đang mải mê lẩm bẩm với ca khúc cậu mê..bỗng 1 người giật lấy tai nghe của cậu.

- Ashiii~~ EunHyuk ahhh~ giờ này cậu vẫn cứ nghe hoài mấy bài này..bảo sao FA hoài -- KyuHyun vẫn cứ càm ràm vậy với cậu

Quá quen rồi nên cậu cũng chỉ cười...như mọi khi...Ừ~ cậu vẩn cười như thế~ và cậu đang FA..

~><~

Phòng tập số 2:

Tiếng nhạc dồn dập, âm thanh bao lấy con người mỏng manh duy nhất trong phòng tập đó - EunHyuk. Cậu ít nói. Những ngôn từ của cậu chuyển gần hết qua những điệu nhảy.

Vui- Cậu nhảy

Buồn - Cậu còn nhảy nhiều hơn

Khi mồ hôi thấm ướt đẫm áo, cậu ngồi bệt xuống, dựa lưng vào tường thở dốc. hôm nay cậu lại tập quá sức rồi..

Bất giác cậu nhìn qua bên cạnh, người đó..đã từng ngồi kế bên cậu..cho cậu một bờ vai..cùng chung ngôn ngữ cơ thể với cậu...từng đứng chung trong phòng tập này với cậu...Một giọt lệ rơi....

~~~~~~~~~~~~>FlashBack<~~~~~~~~~~~~~

"Cậu là đồ chết bầm..cậu đi không báo trước cho tớ 1 tiếng...cậu đi đột ngột v...ko phải là muốn rời xa tớ NGAY LẬP TỨC SAO" --EunHyuk khóc nức nở..

"Tớ xin lỗi..mọi chuyện tớ sẽ giải thích với cậu ngay sau khi tớ qua đó..chờ tớ..1 năm thôi..được không Hyukie"-- DongHae nghẹn ngào...mắt mở to chờ cậu trả lời nhưng EunHyuk vẫn im lặng mà khóc

Cầm lấy tay EunHyuk "EunHyuk..Hyukie...Cậu có tin tưởng ở tớ không?"

Cậu gật nhẹ mái đầu..Anh là tất cả của cậu..sao cậu lại không tin anh chứ!

"Được rồi...vậy là ổn rồi" - ôm EunHyuk đang ràn rụa nước mắt vào lòng, DongHae nói- "Hãy tin ở tớ..1 năm thôi..tớ sẽ về"

Hôn nhẹ lên tóc cậu..anh bước đi mà không dám ngoái đầu nhìn lại..1 năm..chỉ cần 1 năm..sao khi giải quyết xong mọi rắc rối của công ty và gia đình..anh sẽ về bên cậu "Hyukie..tin ở anh..anh hứa sẽ quay về"

~><~

"Chuyến bay mang số hiệu ELF13 đi Paris sắp cất cánh. Quý khách nào có vé đi chuyến ELF13 khởi hành từ Seoul đi Paris xin nhanh chóng làm thủ tục và lên máy bay ổn định chỗ ngồi"

Donghae: "Vậy là cậu ko đến tiễn tớ thật sao?" Ánh mắt buồn của anh vẫn ngóng ra để tìm kiếm bóng dáng của cậu nhưng có vẻ như hoàn toàn vô vọng...

Anh không biết rằng cậu đã chờ anh từ sớm nhưng không muốn gặp..cậu ngốc nghếch sợ lúc gặp rồi sẽ không để anh đi...Cậu..không thể vì sự ích kỷ của mình mà làm hỏng tiền đồ của anh được...

Máy bay cất cánh...

"EunHyuk..chờ tớ..1 năm sau tớ sẽ về"

"DongHae..tớ hứa sẽ chờ cậu..tớ cho cậu 1 năm đó đồ Cá ngốc"

~~~~~~>End FlashBack<~~~~~~~~~~~~

Vội lau đi giọt nước mắt..cậu thầm chửi rủa trong lòng..."Lee Dong Hae. 1 năm của cậu đây sao? Đã 5 năm rồi đấy..cậu lặn đâu 5 năm trời không vết tích...ashiiii.....Lee EunHyuk là đồ ngốc..sao mày cứ phải khóc vì tên khốn đó"

Thu dọn đồ đạc, cậu rời khỏi phòng tập nhanh chóng..nếu không cậu lại òa khóc ở đó mất....

~~><~~

Tháng 12....Noel...

Cậu quấn chăn kín mít chỉ ló mỗi đầu ra ngoài...KyuHyun đã đi chơi với người yêu nên cậu cũng không có ai đi cùng.

Mà nói không có ai đi chung cũng không phải...Nhiều ng theo đuổi cậu nhưng cậu đều từ chối...

Lý do ư? Vì mùa Noel nào đó, cậu và anh trao nhau nụ hôn đầu...

~~><~~

Tháng 2

Sắp tới Valentine, mà valentine với 1 đứa FA như cậu thì cũng chẳng có nghĩa lý gì cả.

"Valentine? cũng là 1 ngày như bao ngày khác thôi~"- cậu tự nhủ mà thấy nhói lòng....

"Haenie.."- tiếng gọi đột nhiên cậu thốt ra...Haenie...lâu lắm rồi..người đó..không còn tồn tại trong cậu...

Quấn chiếc khăn to quanh cổ, cậu bước ra ngoài trời..hôm nay đi làm thêm, cậu là nhân viên part-time duy nhất trong quán chịu nhận làm việc vào ngày lễ. Hôm nay chắc sẽ đông khách lắm....và lại toàn là couple....

Và hôm đó có một hộp quà đính nơ được gửi đến nhà cậu...hộp quà màu xanh biển....

From:

To: Hyukie của anh...Valentine của anh...

~~><~~

Tháng 4...Sinh nhật cậu...

"Happy birthday to you! Happy birthday to you~ Happy birthday to EunHyukie~~ Happybirthday to youuuuu"

"Hyukie Hyukie~ ước rồi thổi nến đi"- SungMin nhìn cậu với ánh mắt long lanh

Cậu nhắm mắt..và điều hiện lên đầu tiên trong đầu cậu..là anh....

*phùùùùùùùùù* Mới đó cậu đã 25 tuổi...Sinh nhật năm nay vui hơn mọi năm vì có thêm Minnie-người yêu của Kyuhyun...Cậu mỉm cười nhìn đôi bạn hạnh phúc...

Và một hộp quà xanh biển nữa lại được gửi tới..

Tên người gửi lại bỏ trống

To: Hyukie của anh..Sinh nhật vui vẻ..

~~><~~

Tháng 6

Cậu đã chính thức tốt nghiệp Cao học, nhiều công ty gọi cậu về làm và cậu vẫn băn khoăn về điều đó..Cậu như đang chờ một điền gì đó..Chưa hoàn thành nó, cậu không thể làm gì khác..à ừ..."Haenie"

/Kíng coong/

-Lee Eunhyuk ra nhận bưu phẩm!

Hộp quà màu xanh dương...bỏ trống tên người gửi..

To: Hyukie của anh...Tốt nghiệp rồi nhé~ Chúc mừng em...

Cậu bắt đầu tò mò nhưng cái sự tò mò đó không đủ làm cậu để tâm tới hộp quà đó nhiều..3 hộp quà chưa mở và được xếp vào tủ.

~~><~~

Ngày 31 Tháng 7:

Quán cà phê cậu làm thêm- 2H's coffee đông hơn thường ngày...là cuối tuần..lại đang nghĩ hè nên mọi người có nhiều thời gian rảnh hơn....

Hè..cậu đã lên dự định đi biển nhưng không hiểu điều gì lại níu kéo cậu ở lại...Cảm tính của cậu lúc nào cũng thắng...

"là Haenie ư?"- *xua xua*-"Quên hắn ta đi EunHyuk"- cậu tự lẩm bẩm một mình

Một hộp quà nữa được gửi đến....và cậu không thèm đọc thiệp đính kèm..dỉ nhiên...món quà đó được xếp vào tủ mặc kệ cho KyuHyun than phiền đống đồ đó làm chật nhà.

~~><~~

Ngày 9 tháng 8.

Sáng sớm đã có số lạ gọi cho cậu..nhưng cậu không bắt máy. Thói quen của cậu vẫn vậy. 

Hnay cậu được nghỉ làm...

"Hôm nay mình nên ra đó..kể cũng lâu rồi...nên kết thúc để bắt đầu lại từ đầu"

Số máy lạ đó lại gọi cho cậu..."phiền phức"- cậu nhủ thầm rồi cất điện thoại vào túi mặc kệ chuông reo..

      -------------

Ghế thứ 13, Ga đi, Sân bay Incheon:

Cậu đứng đó nhìn ra sân bay mặc cho gió đùa nghịch với mái tóc của cậu...Cậu không còn buồn nhiều như trước nữa....Đây là nơi 5 năm trước anh để cậu lại..và giờ cậu sẽ để ký ức lại đây...

"Khi cánh cửa này đóng lại, sẽ có một cách cửa khác mở ra"

- LEE EUNHYUK CỐ LÊNNNNNNN!!!- cậu hét thật to mặc kệ cho người ta có thấy cậu  hay không.....

/Because of you I never stray too far from the sidewalk.......Because of you I learned to play on the safe side.....So I don't get hurt.......Because of you I find it hard to trust....Not only me, but everyone around me Because of you, I am afraid/

Tiếng chuông điện thoại vang lên...là số lạ lúc sáng...cậu không muốn người lạ làm phiền nhưng nếu gọi nhiều như vậy hẳn là có chuyện gì quan trọng...cậu nghe máy

"Alo"- Đầu dây bên kia vẩn im lặng

"Alo..ai vậy ạ?" - Cậu vẫn kiên nhẫn...cậu cảm nhận được điều gì đó...

"Alo..nếu không nói thì tôi cúp máy nhé"-- 

"Quay ra sau đi...Hyukie"--cậu sững sờ..giọng nói này....

Cậu vừa quay lưng lại đã bị cánh tay ai đó ôm gọn...."Haenie...là haenie??? Mùi hương này..chỉ là của Haenie"

Cậu vùng tay ra....là..là Donghae..Donghae đang đứng trước mặt cậu..là Donghae bằng xương bằng thịt...

'Không..không phải..là mơ...."- Cậu vẫn chưa tin vào mắt mình...

- Hyukie...- Donghae đưa tay ra nắm lấy bàn tay cậu....

/Chát/ 

Cả cậu và Donghae đều điếng người....

"Mình...mình vừa đánh người..mình vừa...vừa đánh...Donghae"

Đây không phải là những gì Donghae muốn...nhưng nó đáng để anh phải nhận..Anh đã bỏ mặc cậu 5 năm trời như vậy..

Eunhyuk quay lưng bước đi...lấy tay lau đi nước mắt. Nhưng Donghae không thể để cậu đi dễ dàng như vậy...

- Hyukie....LIỆU TỚI GIỜ CẬU CÒN CÓ ĐỦ NIỀM TIN VỚI TỚ?

"Niềm tin?" - Cậu cười khẩy

- Lee Donghae? Anh cón dám nhắc đến 2 chữ "NIỀM TIN" với tôi???? ANH CÓ HIỂU ĐƯỢC CÁI CẢNH NGỒI ĐẾM HẾT 365 NGÀY VÌ 2 CHỮ "TIN TƯỞNG" CỦA ANH? ANH CÓ HIỂU ĐƯỢC TÔI NHƯ THÊ NÀO KHI ANH ĐI 5 NĂM LIỀN BẶT VÔ ÂM TÍN? ANH NGHĨ GIỜ TÔI CÒN ĐỦ "NIỀM TIN" KHÔNG? ANH TỰ ĐỘNG NÃO ĐI!- mọi nỗi niềm Eunhyuk đều nói ra hết..cậu quỳ sụp xuống mà khóc...cậu đau..đau lắm...

-Hyukie..tớ xin lỗi...chuyện gia đình và công ty tớ phải sắp xếp ổn thỏa mới về đây với cậu...tớ xin lỗi....5 năm là quá dài...nhưng tớ vẫn luôn ở bên cậu...cậu có mở quà tớ gửi chứ?

"Quà?"- là những hộp quà màu xanh dương??

- Hyukie...5 năm qua tớ đã thuyết phục gia đình tớ về chuyện của hai đứa mình..những hộp quà tớ gửi là..lời tỏ tình của tớ....YAH~~ BỘ CẬU KHÔNG MỞ SAO??

Cậu lắc nhẹ đầu...cậu đâu có biết..vốn dĩ cậu không thích nhận quà người khác tặng...tất nhiên trừ những người thân với cậu..Ánh mắt cậu dịu dần...quả thực với người mình yêu thì khó mà giận lâu được..ừ..cậu yêu Donghae...

"Hyukie a~ cậu vẫn ngốc như ngày nào"- đọc từ trong mắt cậu..anh biết..cậu vẩn yêu anh..và anh cũng v

Anh quỳ xuống bên cậu, khẽ lau nước mắt rồi nâng tay cậu lên, đặt vào trong đó 1 chiếc hộp nhỏ xinh xắn, màu xanh biển

-Đây là gì? - Cậu nhìn chiếc hộp đầy tò mò

Anh từ từ mở nó ra: 

-Hyukie..5 năm qua là quá dài để anh biết rằng anh không thể thiếu em...đồng ý lấy anh nhé! 

Hai chiếc nhẫn lồng vào nhau...Cậu lại òa khóc nhưng là khóc trong hạnh phúc..Nhưng cậu không thể tha thứ cho anh nhanh như vậy được..Cậu đứng dậy, llau nước mắt rồi im lặng bước đi trong ánh nhìn bàng hoàng của anh..không lẽ anh đoán sai? không lẽ cậu không còn yêu anh?

Bất chợt cậu quay lại...

- Haenie....Hãy làm cho tớ tin cậu lại 1 lần nữa!

~~~~><~~~~ 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro