[Oneshot] Hai người bố

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đi vài vòng , Death thấy truyện này hay nên mạo muội đem lên TX để share với mọi người . [ Sr tác giả vì chưa xin phép và có edit một số chỗ ( chỉ là khoảng cách thôi , vẫn giữ nguyên câu chữ ) cho vừa khung trả lời )

Hai Người Bố 

Author: Hoàng Nguyên 

Genres: Truyện 

Summary: Hai người đàn ông và một đứa bé già dặn đến "ma quái" so với lứa tuổi thật của nó, tình yêu và sự hi sinh, những đắn đo cho một cuộc sống còn quá nhiều trắc trở, đó là những gì tôi đang nói đến trong câu chuyện này:Hai người bố...

Hai Người Bố

Nằm trong vòng tay anh mà tôi không sao ngủ được. Trong tôi cứ cuộn lên bao trở trăn. Tôi choàng tay ôm anh, áp mặt mình lên ngực anh.

“Nhóc con, sao không ngủ đi? Anh thì mệt lắm rồi đấy! Hì.” – Anh nói rồi ôm ghì lấy tôi.

Tôi cười, đấm vào ngực anh.

“Không mệt em cũng uổng!” 

Anh cười ha hả. Ôi trời, đến giờ phút này mà anh vẫn vui vẻ được hả? Tôi nói rồi lăn người nằm lên anh.

“Anh này, em lo quá!”

Anh mở mắt, vuốt tóc tôi.

“Em lo chuyện gì?”

“Lo con anh!”

Anh ôm tôi rồi đặt tôi nằm xuống giường. Tôi ngồi dậy mặc chiếc áo sơ mi của anh, ngồi thừ ở góc giường.

“Sao em lại lo cho con anh?”

Bầu không gian như thắt lại bởi một sợi dây vô hình. Tôi thấy mình thật ngạt.

“Nó có chấp nhận khi em về sống cùng anh?”

“Nhưng nó có là con ruột của anh đâu mà em lo?”

“Em biết, nó là con của bà chị anh. Nhưng chị ấy đã mất và anh đang là bố của nó. Nó sẽ ra sao khi..anh lại lấy một thanh niên như em làm ..vợ?”

Anh ngồi dậy và châm thuốc hút. Rít một hơi, anh đến chỗ tôi, vòng tay ôm lấy tôi.

“Em à, em có yêu anh không?”

Tôi nghe anh thở, từng nhịp nhẹ nhàng. Và tôi nghe cả hơi ấm từ trái tim anh, tình yêu của tôi.

“Sao anh hỏi vậy?”

Anh hôn vào gáy tôi.

“Chúng ta sẽ cùng nhau vượt qua khó khăn em nhé. Vì tình yêu của chúng ta.”

Tôi thở dài một tiếng. 

“Thôi anh ngủ đi, mai còn đi làm. Chiều còn giúp em dọn đồ đạc nữa.”

“Ừ, anh biết mà. Em cũng ngủ đi. Hứa với anh là đừng nghĩ ngợi nữa nhé.”

“Vâng, em hứa. Anh ngủ đi.”

Anh nằm lại chỗ, cầm tay tôi rồi chỉ một chốc đã ngủ say. 

Anh của tôi thật hiền, trong giấc ngủ. Nhìn anh ngủ say, không ai có thể nghĩ là anh là một người “dữ tợn” và “hét ra lửa” với đám nhân viên. Hì, trong đó có tôi! Tôi là nhân viên của anh mà!

Anh ngủ say thật rồi. Tôi kéo chăn đắp cho anh rồi đi ra ghế ngồi. 

Hừ, anh hút sạch thuốc! Đáng ghét! Tôi nói rồi đi đến tủ lấy một bao thuốc mới. Và rót một ít rượu. 

Đêm khuya chỉ còn mỗi mình tôi. Châm thuốc, rít thuốc, rồi phả cho khói lảng đảng bay vào không trung....

o0o0o

“Anh thay áo ra đi, kẻo nó bẩn hết!”

Anh quay sang, mặt lắm lem. Tôi cười không dứt.

“Làm gì mà cười đó? Có tin là tôi trừ lương cậu không?”

“Ối, sếp ơi, sếp thử đi!” Tôi nói rồi thụi vào hông anh, trong khi mở tủ áo lấy cho anh chiếc áo thun của mình.

“Nè, thay ra đi. Áo anh bẩn thì em cũng giặt! Mệt mỏi lắm!”

“Hừ hừ, tưởng em tốt đẹp lắm!”. Anh hôn tôi. Tôi đỏ mặt. Nhân viên của dịch vụ chuyển nhà đang đầy ra đó, anh thật là....!

Tôi loay hoay với mớ áo quần trong tủ. Nhiều quá! Nó quá là nhiều! Không để ý anh đang làm gì. Thì chắc cũng đang gói ghém đồ trên bàn làm việc của tôi đấy thôi. Tôi nổi tiếng là bừa bãi mà.

“Nhóc, hộp gì mà nặng quá vậy?”

Tôi trả lời mà chẳng thèm quay sang nhìn anh. “Thì anh mở ra mà xem. Nếu nó quan trọng thì mang theo, không thì cứ cho vào sọt.”

Rồi tôi lại tiếp tục cho công việc “chiến đấu” với đám áo quần. Một hồi cũng lâu, không nghe anh “í ới” khát nước hay nóng nực, tôi mới để ý xem anh yêu của tôi đang “kẹt” ở xó nào.

“Bới anh, chạy đâu rồi?”

“Đây, sau lưng em!”

Tôi quay lại thấy anh đang ngồi với cái hộp. À, thì ra là cái hộp mà tôi đựng những tấm ảnh khi còn bé của mình, lá thư “tỏ tình” với cô bạn học năm lớp 6, và những lá thư anh gửi cho tôi. Tôi thấy anh cứ mỉm mỉm cười. 

Tôi ngồi bệt cạnh bên anh, rồi chống tay ngã người ra sau.

“Anh xem gì mà vui vậy?”

“À, xem thư tình của em!”

“Hay ho nhỉ!”

“Ừ, thư tình một thằng say em như điếu và nó viết gửi em!”

Tôi cười. Ngã đầu vào vai anh. 

“Cảm ơn em nhóc à!”

“Vì chuyện gì hả anh?”

“Vì em đã yêu anh.”

Tôi thấy má mình nóng ran. Và bàn tay anh đã nắm trọn lấy đôi tay tôi...

Một chiếc xe tải con chở đồ đạc của tôi đến căn hộ mới. Còn tôi ngồi cùng xe với anh. Đồ đạc anh đã chở đến đó trước rồi.

“À anh này, con gái anh đâu rồi?”

“Nó xin đi chơi với nhà bạn nó rồi!”

‘Nhà có thân không mà anh cho đi vậy?”

“Bạn của chị anh mà em. Chị ta cũng coi nó như con ruột.”

“Vậy à. Ừ! Rồi khi nào nó về?”

“Chắc hết tuần này. Nó đang ở Nha Trang.”

Tôi ngồi nhìn ra cửa kính ô tô. Tôi rối lắm. Rất lo lắng nữa. Liệu con bé đó nó có chấp nhận tôi?

Ba mẹ tôi ở Pháp cả rồi, nghĩa là cuộc sống tôi là do tôi quyết định. Bố mẹ anh đã mất khi chị em anh còn nhỏ, và người chị bạc mệnh đã ra đi khi sinh đứa con gái với một kẻ bội tình. Vậy là, mối quan hệ của chúng tôi chỉ còn là ở con bé. Nó có chấp nhận hay không?

Tôi có gặp nó vài lần. Nó cũng quý tôi lắm. Con bé có nước da trắng mịn, đôi môi ưng ửng đỏ và hai gò má phau phau hồng. Gương mặt nó giống hệt anh. Và đôi mắt thì đẹp không thể tả. Ầng ậng như có nước và con bé con có cả một khoảng trời mây mênh mông, mỗi khi bạn nhìn vào đôi tròng tử đen lay láy.

Nó rất ngoan. Anh là người đã dạy dỗ nó như vậy. Nhớ có lần anh chở nó sang ăn tối ở nhà tôi, sau bữa cơm, con bé đứng dậy cuối đầu “Cảm ơn chú vì bữa tối, nó ngon lắm. Cho cháu cảm ơn cả phần của bố nữa!”. Một cô nhóc lớp hai thôi đấy.

Con bé cũng là một đứa có cái đầu óc được lập trình rất tinh tế! Nó có thể biết người ta muốn gì ở nó và cũng như biết khi nào nó sẽ vắng mặt đi. Mỗi khi tôi sang nhà anh, nó sẽ bắt ghế và nhìn vào khe kính nhỏ để xem là ai. Sau khi bố nó, tức là anh, lên tiếng “mở cửa đi con”, nó sẽ mở cửa và vui vẻ mời chào. Khi anh ra ngồi tiếp khách, nó sẽ lấy cái giỏ mây, trong đó có sẵn những cái tách và ấm trà mang ra giúp anh. Nếu những người khá thân như tôi, nó sẽ tiếp tục ngồi xem TV và chỉnh nhỏ lại. Nếu là đối tác hay khách lạ, con nhóc sẽ đến mang theo điện thoại và vào phòng. Có lần tôi hỏi nó “Sao con mang điện thoại vào phòng làm gì?” Nó trả lời. “Con sợ bố phiền khi đang tiếp khách!”

Vậy đó, nó là một con bé tuyệt vời lắm. Nó thông minh sắc sảo. Nên tôi đang rất lo lắng về những chuyện sắp xảy ra: Khi tôi, anh và nó sẽ ở chung một nhà, tôi và bố nó sẽ ở cùng phòng và tôi sẽ là người nấu bữa sáng cho bố con nó!

“Em..!”

Tôi giật mình. “Dạ, em nghe mà...!”

“Anh gọi em đến bốn lần đấy!”

“Hì, em xin lỗi.”

Anh khõ đầu tôi. “Nhóc con, làm gì mà em căng thẳng dữ vậy? Làm như ngày đầu theo chồng không bằng!”

“Thì em đang theo thằng chông về nhà chứ còn gì nữa!”

Đèn đỏ, anh choàng qua ôm tôi. Tôi ngã đầu vào anh. Và tôi hát khe khẽ một bài tình ca.

Đêm đó chúng tôi ngã lăn ra ngủ, không thèm thay áo quần. Quá mệt mỏi. Chuyển đồ đạc, sắp xếp mọi thứ. Trong khi tôi xắn quần để design phòng ốc (mang tiếng là design chứ tôi chỉ có việc bê đồ đạc vào mỗi phòng. Mang tiếng là mỗi phòng chứ có mỗi phòng của tôi và anh. Nói tiếng là phòng tôi với anh chứ chỉ có mình đồ của tôi, vì anh đã làm xong phần của anh từ hôm qua) thì anh như con thoi tất tảo với việc gọi gas, dịch vụ điện thoại, cap, Internet...

Buổi tối là hai phần fast food. Ăn cứ như rơm rạ vậy, chả ngon lành gì.

Tôi lật đật thức dậy, và chạy ra khỏi phòng. Như một thói quen, tôi...sợ trễ giờ làm anh sẽ....mắng tôi. Tôi đứng dậy và vấp cái chăn ngã nhào ra sàn. Anh giật mình. Cú té làm tôi nhớ là tôi đang ngủ cùng anh, và đây không còn là nhà tôi nữa mà là nhà của anh và tôi. 

Giọng ngáy ngủ, anh....rên rỉ:

“Gì mà em nhoi dữ vậy nhóc?”

Tôi ú ớ. “Ơ...hôm nay là thứ mấy mà anh còn ngủ vậy?!”

“Ôi trời, hôm nay là chủ nhật cưng à! Sao không ngủ đi, làm gì mà thức sớm vậy? Anh không có trừ lương đâu!”

Hừ, dám nói nữa. Kể từ bây giờ mà anh còn trừ lương tôi là đêm đó anh sẽ ra phòng khách ngủ! Ha ha.

Tôi bò dậy và trở lại giường. Vùi đầu xuống gối, tôi lim dim định ngủ lại. Thì anh....nằm đè lên tôi!

“Dậy đi em yêu, lỡ rồi thì dậy đi. Đi ăn sáng nào. Không ngủ nữa!”

“Thôi mà..,,để em ngủ mà anh!”

“Anh không cho em ngủ lại đấy, rồi sao nào?”

“Ê hôm nay là chủ nhật, không gây hấn à nha! Để em ngủ. Leo xuống đi, anh nặng quá. Em có 60Kg thôi đấy!”

“Mặc kệ em! Vợ anh thì anh đè, mắc gì em la, hả, nhóc con?”

“Trời ơi, tôi không hung tợn anh không sợ phải không hả?”

Tôi nói rồi vùng dậy. Làm anh...lọt bẹp xuống sàn. Tôi cười muốn vỡ ruột. Rồi như những câu chuyện chiến tranh, hai chúng tôi cũng tử sinh với nhau và hệ lụy là nát tan hai chiếc gối. Một buổi sáng chủ nhật thật “ấn tượng”!

0o0o0

“Ngày mai con gái anh về!”

Anh nói khi đang dọn bàn ăn còn tôi đang rửa chén bát. Tôi làm rơi chiếc thìa đánh keng tiếng. Sao mà....một tuần lễ chóng qua quá vậy? Tôi sắp....đối mặt với nỗi sợ hãi khi...về nhà chồng: con gái của chồng!

Đang “hốt hoảng” thì anh đến, ôm lấy tôi từ phía sau. 

“Anh biết em đang rất lo lắng. Nhưng mọi chuyện sẽ ổn thôi. Anh sẽ nói chuyện với con nó.”

“Anh vẫn chưa nói gì với nó à?”

“Chưa. Mấy hôm ấy nó đang thi học kì. Anh định thi xong anh mới nói. Thi xong nó lại đi chơi nên vẫn chưa nói gì cả!”

Anh thở dài một tiếng. Tôi quay đầu hôn lên trán anh.

“Hì, sao mới bảo em sẽ ổn mà anh lại thở dài?”

“Nói an ủi em thôi chứ anh cũng lo lắm. Con nhóc quá già so với tuổi của nó. Có lẽ tại anh mà nó như vậy!”

Quả thật, con bé là bản sao của anh. Nó giống hệt anh, gương mặt, tính tình. Nó hệt ông bố già của nó! 

“Thôi không sao mà anh. Không có vấn đề gì đâu. Anh quên là em tốt nghiệp ngành tâm lí học trước khi tốt nghiệp Đại học Kinh tế à?”

Anh cười. Rồi mang găng rửa bát phụ tôi.

0o0o0

“Con chào bố!”

Con bé chào khi tôi mở cửa. Tôi há hốc mồm nhìn. Con bé cũng vậy.

“Ủa, con xin lỗi, con chào chú!”

Anh cười, trong nhà bước ra.

“À, chào con gái. Con đi chơi vui chứ?”

“Dạ vui. Bố xem con đen như dân Ha-quai rồi nè!” – nó nói rồi cười. Phốc một cái, nó nhảy lên người và ôm lấy anh.

“Con gái bố đi chơi có 1 tuần mà nặng dữ vậy đó!”

“Hi hi. Bố gầy quá rồi kìa!”

Tôi giật mình! Có đứa nhóc nào mới lớp hai mà lại....nhìn kĩ ông bố đến vậy không?!

“Bố nghỉ ngơi đi, đừng có mà làm viêc quá sức đó. Con đi chơi 1 tuần lễ là bố toàn ăn sandwich đúng không?”

Tôi thấy mình lùng bùng ở tai. 

“ÔI con gái, bố biết lo cho mình mà. Tôi con vào tắm rồi thay đồ đi.”

“Dạ.” Anh thả nó xuống, con bé xách túi đồ chạy vào phòng. 

“Nè, phòng con có cửa màu đỏ đấy nhé.” Anh nói vọng vào.

“Dạ!..”

Anh quay sang tôi.

“Có vẻ như mọi chuyện đều ổn!” Anh cười, nham hiểm không thể tả! “Nó vẫn chưa thắc mắc em là ai!” 

Tôi thụi vào hông anh.

“Hay ho quá ha!”

0o0o0

Ba chúng tôi cùng dùng buổi tối. Sau màn “thủ tục”, tức con bé mời mọi người cầm đũa, anh nháy mắt bảo đến lượt tôi, rồi đến anh! (Tôi sợ anh quá! Làm gì mà giáo dục con cái đến....phát khiếp! Tôi còn ngán nữa mới là!) 

“À con này, bố quên nói con nghe một chuyện.”

Như một tiểu thư chánh hiệu, con bé đặt đũa xuống bàn, nhai hết thức ăn trong miệng, uống một ngụm nước, lấy khăn lau qua miệng. (Anh cũng làm tương tự vậy! Mỗi lần đi ăn tối với anh, tôi có vẻ....cáu khi anh....nguyên tắc quá! Tôi hỏi tại sao vậy, anh bảo tại chị gái anh ngày trước dạy anh như vậy, còn ai dạy chị ta thì anh không biết!)

“Chú sẽ ở cùng bố con mình.”

“Nhưng....”

“Nhưng gì hả con?”

Tôi thấy mình hồi hộp và tim đập nhanh.

“Rồi chú ở với bố con mình bao lâu vậy bố?”

“Uhm, con gái, không được hỏi như vậy, sẽ thiếu lịch sự đấy!”

Con bé lúc này như một cái mặt trăng, và sự xuất hiện của tôi làm cái mặt trăng đó vỡ tan như ai đó ném hòn sỏi vào mặt hồ lồng lộng trăng soi.

“Con xin lỗi bố và chú!”

“Ừ, sáng bố sẽ đưa con đến trường, và chiều chú sẽ đến đón con.”

“Dạ, con biết rồi.” Nó ngưng giây lát rồi lại nở nụ cười nói với tôi.“Chú cháu mình sẽ đi ăn kem sau giờ học chú nhé.” 

Tôi không cắt nghĩa được vì sao nó lại ngưng ngợi nghĩ suy rồi lại tươi cười. Nó....nham hiểm quá! Một con nhóc lớp hai mà sao...nhiều thủ tục trong cái bộ óc quá vậy kìa!

Tôi giật mình khi anh đá chân tôi.

“ok, chú sẽ đi với cháu.”

“Dạ”. Con bé lại cười. Tôi ngồi đơ mặt với nụ cười nhưng hồn phách chỉ còn vài ba cái, tôi cứng hết người, thật sự. Con nhóc làm tôi hãi quá!

“Thôi hai chú cháu ăn tiếp đi, thức ăn nguội rồi.”

Khi con bé cuối xuống ăn, tôi và anh nhìn nhau....

0o0o0

Tôi nằm trên giường đọc sách, sau khi dọn dẹp sau bữa tối. Tôi thích đọc tiểu thuyết, và trên đầu nằm tôi không lúc nào là không có sách truyện. Mà tôi cũng lạ lắm! Người ta vẫn thường đọc hết truyện này thì sang truyện khác, còn tôi thì thích đọc cùng lúc...2-3 cuốn! 

Tôi đang “thổn thức” với Wanatabe, thì cửa đóng “rập” là tôi giật mình. Đẩy gọng kính lên, tôi ngước nhìn. Là anh.

“Em lại say thằng nào rồi à?”

“Uhm?! Nói gì vậy kìa?”

“Thì em đang say mấy thằng nhân vật trong tiểu thuyết của em!”

“ÔI giời, anh vẫn thích ghen một cách “dễ oánh” như vậy!” – tôi nói và ném cho anh một nửa con mắt.

Anh thay bộ quần áo ngủ. Ở tủ phía góc phòng.

“Anh, sao không vào toilet mà thay?!”

“Trời, vợ chồng mà em! Ha ha!”

Tôi lấy cuốn sách “che” mắt lại nhưng cái giọng cười ha hả của anh vẫn văng vẳng um sùm, làm tôi....hé cuốn sách xuống!

“Cốc cốc cốc!”

Tiếng gõ cửa làm hai chúng tôi giật mình. Tôi ra mở cửa phòng. Là con bé.

“Ủa, sao chú ở chung phòng với bố cháu?”

Tôi bắt đầu bị cứng họng và mồ hôi bắt đầu vã ra. Tôi quay lưng vào tìm anh cầu cứu. Mặt anh cũng “trắng bệch”! Bạn biết không, thật sự là vô cùng khó để giải thích cho một đứa trẻ biết được mối quan hệ của chúng tôi. Nó còn quá bé, liệu nó có hiểu và cảm thông được không? Bao nhiêu người lớn và trưởng thành, họ còn khó khăn để chấp nhận, huống chi, nó là một con bé lớp hai, và....tinh tế quá!

À..ờ...chú..chú sang nói chuyện với bố cháu mà!”

“ừ..phải đó con! Mà con sang tìm bố có chuyện gì vậy?”

Con bé ôm con Teddy, mặt nũng nịu.

“Sao hôm nay bố không kể chuyện cho con ngủ mà về phòng sớm vậy?”

“Ơ...tại..bố...bố về thay đồ rồi ..rồi sang với con!”

Tôi đã ngồi lại giường, quay mặt ra sau và cười tủm tỉm. Anh đi ngang đá tôi một phát và một cái nhìn ra chiều hâm dọa “Chờ đó, cậu dám trêu tôi!”. Có phải anh về phòng thay đồ hay trốn về phòng với em vậy anh yêu? Hi, nghĩ đến đó tôi không sao nhịn được. Nhớ lại gương mặt anh khi con bé hỏi sao về phòng sớm, ôi trời, thật thú vị! Hi hi. Biết vậy ban nảy tôi sẽ chụp lại cái mặt anh để “tống tiền”! Ha ha.

Hai bố con nó dắt tay nhau về phòng. Tôi nằm trên giường cười lăn lộn. Trời ạ, làm sao để nói cho con bé đây? Chẳng lẽ tôi cứ phải...sang phòng kho nằm chờ đến khi nó ngủ mới dám...vào phòng! Ôi chóng mặt quá! Đau đầu nữa! Mệt mỏi!

Tôi lại say mình với những trang sách, với những triết lí đầy ngạo nghễ của các tiểu thuyết gia. Lâng lâng như người mơ, tôi lại bị lôi bịch xuống đất.

“Ủa, sao chú chưa về phòng mà nằm trên giường bố cháu? Bố cháu không thích ai nằm trên gối mình đâu!”

Tôi..nhảy ra khỏi giường.

“Ơ...chú..chú không biết!”

“Vậy giờ chú biết là được rồi!” 

Con bé “thản nhiên” nói, và đến chỗ tôi lấy cái gối của anh. Cái giọng điệu nó y hệt thằng cha nó! Tay trái nó ôm con Teddy, tay kia nó vòng ra sau và đi bình thản. Nó không khác gì thằng cha nó, tay ôm laptop còn tay kia đặt sau lưng, miệng thì....dạy bảo tôi! Đau khổ thật! Tôi sinh ra là để chịu sự giáo huấn của bố con nó hay sao? Nhưng bố nó bậy thì mình còn “xử” được, còn nó.....Hic!

Mãi đến khi con bé đóng cửa phòng lại, tôi vẫn ...không dám nằm lên giường trở lại! Tôi sợ nó lại sang!

Tôi ngồi phịch ở ghế salon. Không đọc sách nữa, con nhóc tì lôi tôi xuống trần gian những hai lần rồi, mất hứng! Tôi ngồi mang laptop của anh ra chat chit. 

Những hơn 10h, anh mới về lại phòng. Trông thấy tôi, hình như cũng đoán được điều gì xảy ra, anh cười mỉm. Tôi lắc đầu nhìn anh. Rồi hai đứa tôi cười muốn vỡ ruột. Thiệt sự là một con nhóc con làm hai thằng chúng tôi...sống sở chết dở. 

Anh ngồi cạnh tôi, ngã đầu vào vai tôi.

“Chat chit hả nhóc?”

“Ừ!”

“Làm gì mà nhát gừng vậy?”

“Anh hỏi con gái anh kìa! Nó mới sang dạy em là “bố không thích ai nằm trên gối bố đâu!”

Anh cười muốn lọt khỏi ghế. Nhìn anh cười, tôi cũng không nhịn được. Anh hôn tôi. 

“Cố lên em, sẽ ổn thôi!”

“Ủa, sao bố lại hôn chú!”

Mô Phật! Anh và tôi bị “xịt keo” cứng ngắt người lại. Hình như tôi bị ngừng thở những ba phút! Còn anh thì bao nhiêu máu nó dồn cả lên mặt! Tay vẫn đang nắm lấy tôi, và cách đây ít phút bàn tay hai đứa còn ấm nóng, khi con bé “thiên thần” xuất hiện, hai chúng tôi như hai cái xác lạnh ở mồ hoang, à không, ở ngôi nhà tình yêu có “thần vệ nữ”!

“Ơ..đâu..đâu có! Bố, bố vấp té trúng chú mà!”

“Ờ..ờ...đâu có đâu cháu! Chú..chú hỏi bố làm báo cáo mà!”

Tim thình thịch đập, mồ hôi hai đứa vã ra như tắm.

“Vậy hả bố. Bố quên gối bên phòng con nè!”

“À....vậy...vậy hả con! Cảm ơn con gái! Thôi con về....về phòng ngủ đi, khuya rồi!”

“Dạ, chúc bố ngủ ngon. Và chú nữa. Chú cũng về phòng ngủ sớm đi!”

“Ờ...chú....chú biết mà.”

“Dạ, chú giữ sức khỏe, đừng có làm khuya. Cho bố cháu nghỉ nữa!”

Nó có lo lắng gì cho tôi đâu trời! Nó sợ tôi ..hành thằng cha nó! Mà tôi có hành hạ gì bố nó đâu! (Nếu không muốn nói là tôi bị cha nó hành! Khổ thân lắm!)

“Ừ, con về đi, bố cũng ..đuổi chú về phòng đây, bố cũng mệt rồi!”

Khi con bé về phòng rồi, anh bấm khóa cửa lại. 

“Chắc ra vào phòng em ..khóa cửa lại đi! Con nhóc này nó..cẩn trọng lắm!”

“Biết mà, nó là bản sao của anh!”

“Nhóc con, nó con anh, không giống anh thì giống ai?”

“Mà giống cái nước ..”đáng yêu” thì không giống, bao nhiêu cái sự...dã man lại cứ hệt anh!”

“Thôi ngủ đi, mai đi làm đó em!”

“Ừ, ngủ! À anh, mai hai đứa mình đi làm, con bé thì sao? Nó nghỉ hè rồi mà!”

“Ừ nhỉ, anh quên mất. Chết chưa!”

“Anh gửi nó sang họ hàng?”

“Làm gì mà còn em!”

Tôi nghĩ ngợi một hồi.“ Chứ mọi khi thì sao?!”

“Thì anh cho nó ở nhà một mình, tranh thủ trưa chạy về ăn cơm với nó!”

“Anh gan vậy! Con bé có tí xíu mà anh nhốt nó ở nhà hả?”

“Cũng không hẳn là nó một mình, hồi ở nhà cũ có chị hàng xóm có con cũng bằng tuổi nó, chị ta với con sang nhà anh rồi giữ nó luôn.”

“Rồi bây giờ tính sao? Ở đây mình có quen ai đâu mà gửi nó!”

Anh thở dài. “Mệt quá!”

“Mệt gì, con anh đó!”

“Biết mà. Nhưng nó cũng là con em!”

“Hả????”

“Thì em là....mẹ ghẻ của nó!”

Chịu nổi không! Tôi nhào đến đấm anh túi bụi. La ong ỏng, anh và tôi vật nhau trên....sàn nhà. 

“Muốn gì đây ông kia?”

“Thôi thôi, anh xin! Em làm quá anh la lên là con nhóc sang gõ cửa đấy!”

Con nhóc! Tôi vội buông anh ra!

“Ha ha, anh thì em không ngán, em lại ngán con bé học lớp hai! Nghĩ vui thật! Kẻ cắp gặp bà già hén!”

Tôi đá vào hông anh một phát, đứng dậy phủi lại áo, trèo lên giường.

“Hì, thôi ngủ đi em, sáng rồi tính tiếp.”

Thôi tôi cũng ngủ, mệt quá. Hạnh phúc cái nỗi gì khi ..còn của nợ đó! Hừ!

Tôi và anh bị đánh thức bởi tiếng gõ cửa.

“Bố ơi..dậy đi làm!”

Hai đứa lờ mờ mở mắt. Đúng 6h. Và tiếng nói vừa dứt đồng hồ cũng reng. Con bé!

Anh ngáy ngủ ngồi dậy định mở cửa. Tôi lật đật ngồi dậy..

“Anh, khoan đã. Để em vào toilet! Không con bé lại thắc mắc!”

Anh tỉnh hồn ra. “Ừ...! Trời, anh quên mất!”

Tôi lật đật chạy vào toilet. Phù! Mệt mỏi quá! Chả lẽ sáng nào cũng phải thế này đây?

Anh chở tôi và nó cùng đi ăn sáng. Nó giành chỗ ngồi cạnh anh! Vốn là của tôi! Hic.

Hai bố con nó nói chuyện giòn giã. Tôi như cục thịt thừa vậy. Ghét, tôi mang điện thoại ra chơi game. 

“À con, hôm nay con nghỉ đúng không?”

“Dạ, con nghỉ. Bố ơi, bố cho con sang nhà bạn Bim chơi cả ngày nha!”

“Uhm! Nhưng bố mẹ Bim cũng đi làm mà con.”

“Dạ không, hôm trước khi đi Nha Trang về, mẹ Bim bảo khi nào nghỉ bảo bố chở con sang nhà Bim chơi với Bim cho bố đi làm. Mẹ Bim nghỉ làm rồi.”

“Ừ, vậy cũng được. Nhưng con không được nghịch đó nha.”

“Con biết rồi. Vậy bố cho con đi nha.”

“Ừ, ăn sáng xong bố chở sang. Con có muốn về nhà lấy đồ gì thêm không?”

“Dạ không bố, con còn mấy bộ đồ ở nhà Bim mà.”

“Ừ, ăn sáng xong bố chở sang.”

Sau bữa sáng, anh chở tôi và nó sang nhà Bim, bạn con bé, con của chị bạn của chị anh, tức mẹ ruột con bé. Mẹ Bim xem con bé như con ruột, hai đứa sanh cùng ngày, nằm cùng bệnh viện và mẹ con bé vô phước đã ra đi.

Căn nhà nằm trên phố, khá khang trang nếu không muốn nói là có của ăn của để. Một chị thấy xe chúng tôi thì vui vẻ chạy ra.

“A, hai bố con đến rồi à?”

Con bé trông thấy chị ta thì mừng rỡ.

“Con chào mẹ!”

“Mẹ chào con. Đi vào nhà nào con, cho bố đi làm. Bim nó chờ con trên lầu kìa.”

“Dạ!”

Con bé mở cửa xe chạy xuống. Nó chạy vào nhà thì lại quay ra. Nó mở cửa xe và chui đầu vào.

“Con quên chào bố! Hì hì, chúc bố một ngày tốt lành nhé!” 

Nó rồi con bé hôn lên trán anh.

“Cảm ơn con. Con gái chơi vui nhé. Chiều bố đón.”

“Dạ!”

Con bé chạy vào nhà. 

“Thôi em đi làm đi, để nó chị trông cho!” – người phụ nữ lên tiếng.

“Dạ, em cảm ơn chị, chị trông nó giúp em.”

“ÔI ơn nghĩa gì em, nó cũng như con chị. Tội nghiệp con bé, tội nghiệp em nữa, chưa gì đã phải cáng đáng thêm cho nó.”

“Hì, nó cũng như con em mà chị. Nhìn nó em cũng đỡ nhớ chị em. Chị cũng nuôi em lớn còn gì.”

“Ừ, cái Hồng nó cũng đi được 8 năm rồi em nhỉ.” – Hồng là tên chị gái anh.

“Dạ, tám năm rồi. Nhanh quá chị nhỉ.”

“Ừ, con bé đã 8 tuổi.” – Chị ngưng lại bồi hồi. “Thôi em đi làm đi, kẻo trễ giờ. Chiều em cứ ăn uống đâu đó rồi hãy sang đón con bé, chị cho nó ăn luôn. Em khỏi lo cho nó.”

“Nhưng...”

“Thôi đi đi, chị nói không có cãi. Chào em.”

‘Dạ, vậy em phiền chị. Em đi làm, có gì gọi cho em.”

“Ừ.”

Bạn có thắc mắc là tôi nảy giờ dường như vô hình phải không? Hì, kính xe anh người ngoài nhìn vào sẽ không thấy người bên trong, nên hẳn nhiên tôi thành “người vô hình”.

Anh cho xe chạy. 

“Nhóc, còn thở chứ?”

“Còn! Sống! Nhưng bị bỏ rơi!”

“Hì hì, thôi mà em, sao lại ghen với một con bé con chứ?”

“Không có à nha!”

“Hì, tối nay anh sẽ đền cho em!”

“Tùy! Em không biết!”

“Khỉ, nói năng thế oánh cho giờ. À mà em làm xong báo cáo cho anh chưa? Lát vào họp đấy.”

“Rồi anh. Em in ra đủ các bản rồi. Lát anh cứ lên phòng chuẩn bị phần anh, em sẽ lên phòng họp trước.”

“Ừ, mệt cho em quá!”

“Công việc mà anh!”

“Hì. Ngoan đi cuối tháng anh tăng lương cho! Ha ha!”

“Thôi khỏi, em không được tăng lương thì tiền vẫn dư dả xài. Tiền anh em xài vẫn dư!”

“Trời, xem ông ấy nghĩ đến chuyện xâu mũi tôi kìa!”

“Không đúng hả?”

“Ok, đúng! Em luôn đúng!”

Đến công ty, tôi xuống trước cổng khi anh đi vào bãi xe. Tôi bấm thang máy lên trước. Hôm nay họp, có mấy vị trên tổng công ty xuống dự. 

Tôi lên phòng họp, xắn tay áo chuẩn bị các thứ. Cô thư kí chạy như vịt vì bị tôi sai. Trà, nước, giấy tờ, máy chiếu....Cả bài nói chuyện của anh tôi cũng đã chuẩn bị sẳn sàng. 

10h, buổi họp bắt đầu. Tôi ngồi cạnh anh. Hai chúng tôi nhịp nhàng phối hợp. Anh nói, và tôi điều chỉnh máy chiếu. Thi thoảng thì ngược lại, tôi nói, anh phát các giấy tờ. Máy lành chạy ro ro, nhưng anh của tôi thì ướt hết cả áo. Tội nghiệp thật! Hì, anh là người có tài, nhưng anh của tôi thường không bao giờ bình tĩnh trước các vấn đề. Anh ra vẻ điềm nhiên nhưng tôi biết là anh đang quíu lưỡi lại vì run sợ. Khi anh nói, một tay đặt trên bàn còn tay kia để dưới gầm bàn. Lạnh ngắt. Tôi nắm tay anh. Anh bấu tay tôi thật chặt. 

Rồi buổi họp cũng kết thúc. Hai vị sếp trên tổng công ty gật gù hài lòng. Anh vui lắm. Hai vị ấy hứa sẽ đề bạt tổng công ty khen thưởng cho công ty chúng tôi.

Sau buổi họp, mọi người đi dùng cơm trưa cả. Tôi và anh vẫn ngồi lại, thở dốc.

“Em mệt quá! Sáng giờ em toàn chạy bộ.”

“Thang máy đâu mà em không đi?”

“Ôi nó bị kẹt suốt. Em đi thang bộ.”

“Hì, tội nghiệp chưa kìa! Cảm ơn em nhé!”

“Vì chuyện gì?”

“Vì đã ở bên anh!”

Tôi cười, cuối mặt. Anh nắm tay tôi. Tôi đứng dậy dọn dẹp hồ sơ trên bàn. Anh cười

“Xem hắn mắc cỡ kìa!”

Tôi đi thẳng.

“Xuống trệt nhé, anh chờ đi ăn trưa!”

Tuần lễ thứ hai, ba chúng tôi ở cùng nhau: Anh, tôi và con bé.Mọi chuyện bắt đầu xáo trộn.

Con bé bắt đầu tỏ vẻ khó chịu vì sự có mặt của tôi.Suốt bữa cơm nó chỉ nói chuyện với anh. Tôi gắp thức ăn cho nó, con bé mỉm cười và gắp sang lại cho anh. Tôi cũng buồn một chút. Tôi không ác ý gì với con bé cả. Tôi cũng thương nó lắm. Nhưng có lẽ trong nó bây giờ là sự ganh ghét.

Cũng đúng mà. Tôi là người thứ ba xuất hiện, giành mất đi tình thương mà trước đây anh chỉ giành cho nó. Anh cũng thương nó như xưa thôi, nhưng người lớn như chúng ta cũng cảm nhận được rằng, một tình thương dù có nguyên vẹn nhưng một khi đã xuất hiện thêm một tình cảm khác ngoài nó thì nó ắt bị mờ đi đôi chút. Anh thờ ơ với nó một chút. Vì anh còn có tôi. Anh ít nói chuyện với nó một chút. Vì anh yêu tôi, anh muốn được bên tôi nhiều hơn.

Đôi lần tôi bảo, thôi anh sang với con bé đi, kẻo nó buồn. Anh cười, nó là con, còn em là vợ. Anh thương nó thế nào đi nữa anh cũng cần phải thương yêu em.

Chúng tôi nằm bên nhau. Tôi gác chân lên bụng anh. Còn anh thì nằm thẳng, lim dim mắt, tay nghịch tóc tôi. Tôi lấy tay vẽ những vòng tròn bất tận lên ngực anh, thi thoảng anh bị nhột, vụi đầu vào tóc tôi, khúc khích cười.

Chúng tôi rất hạnh phúc, chúng tôi được bên nhau. Bao nhiêu cặp tình nhân khác, cũng như anh và tôi, nhưng họ nào có được niềm hạnh phúc thế này. Nếu không rào cản gia đình, sẽ là điều thị phi của dư luận. Bao bất trắc đều có thể làm tan tát một chuyện tình buồn của những người bất hạnh chúng tôi.

Nằm bên anh, nhưng tôi không nói gì cả. Anh cũng vậy, anh ngước mắt nhìn trần nhà. Và tôi cứ nghịch trên người anh. 

Có thể bạn sẽ bảo đó là hạnh động nhàm chán nhất của hai người yêu nhau. Nhưng bạn này, nó hạnh phúc lắm đấy. Không một cảm giác nào tuyệt vời hơn khi hai người yêu nhau được ở bên cạnh nhau. Bao đắn đo cho cuộc sống dường như tan biến cả, tôi có anh, tôi đã có tất cả mọi thứ trên đời này. 

Tiếng gõ cửa. 

“Anh mở cửa cho con nó kìa.”

“Ừ, để anh mở.”

Anh đứng dậy ra mở cửa, tôi chỉnh lại áo quần, ra ghế ngồi, vờ đọc sách. 

Con bé nũng nịu ôm con Teddy ngồi phía giường.

“Sao vậy con gái? Con ngủ không được sao?”

“Con muốn ngủ với bố à!” – nó nói rồi ngước lên nhìn tôi. 

Cái nhìn của con bé làm tôi lo sợ. Nó đã biết chuyện gì chăng? Hay anh và tôi có lúc nào đó không đóng cửa lại? Thật sự là hai chúng tôi đôi lúc có quên đi sự có mặt của con bé trong nhà, nghĩa là chúng tôi thường thân mật khi gặp nhau. Nhưng tôi luôn đủ tỉnh táo để biết là có nó chung quanh hay không. Ờ, nhưng làm sao biết được tôi có tỉnh táo đến cỡ nào! Nhưng chắc là không đâu, cùng lắm là nó chỉ thấy...anh hôn tôi. Mà một nụ hôn thì người ta có nhiều cách để lí giải với một đứa trẻ.

“Sao vậy con? Sao hôm nay lại đòi ngủ với bố?”

“Con sợ chú giành bố của con!”

Anh nháy mắt nhìn tôi.

“À anh này, em về phòng nhé. Chúc anh ngủ ngon.” Tôi đứng dậy ra ngoài. Ra đến cửa tôi nhìn con bé. “Ồ chú quên cháu rồi, chúc cháu ngủ ngon nhé!”

“Cảm ơn chú. Chú cũng vậy!”

Nó cười! Rồi lăn lên chỗ tôi, úp mặt vào gối anh. Hai chân nó đá đá lên không, nó đang hạnh phúc.

Anh thò đầu ra cửa, nhìn tôi. Vẻ mặt thoáng buồn. Tôi mỉm cười. Ra hiệu bảo anh vào cho con bé ngủ. Đã là 11h đêm.

Tôi bật máy vi tính. Online. Rót một ít rượu, châm thuốc, ngồi nhấm nháp một mình. 

Có mấy nick lạ buzz tôi. Những thằng trai bao. Tôi tắt phụp và cấm nick bọn họ. Rồi tôi cho ẩn nick mình xuống. 

Lang thang mấy trang Web, không đọc được gì. Chỉ thấy trên màn hình là những làn khói mỏng mảnh tan tản bay. Khói của điếu thuốc hay khói của tâm sự buồn? Tôi không biết nữa.

Cửa phòng vẫn đóng. Chắc con bé và anh đã ngủ. 12h đêm.

Đêm thật dài khi chỉ mỗi mình tôi. 

Tiếng cửa phòng mở cách là tôi ngoáy người lại. Anh bước ra.

“Anh chưa ngủ à?”

“Anh làm sao ngủ được khi biết em vẫn còn thức.”

Anh lấy ghế ngồi cạnh tôi. 

“Em lại uống rượu à?”

“Hai tuần nay em có động đến giọt rượu nào đâu.”

“Sao không, cách đây ba hôm em đi dự tiệc cưới bạn em, em đã say khước còn gì!”

“Thì tụi nó ép em uống mà.”

“Vậy cậu có biết tôi lo cho cậu thế nào không? Hả? Anh bảo lái xe anh mà đi, em không chịu, đòi đi xe của em. Rồi nón bảo hiểm, áo mưa. ÔI trời. Mà hôm ấy trời mưa. Anh nằm nhà lo cho em muốn chết.”

Tôi cười, hôn anh một cái. “Em biết là anh yêu em mà!”

“Ừ, biết vậy thì tốt. Em phải biết là bây giờ em đã không còn sống cho riêng em. Em sống cho cả anh nữa, em biết không?”

“Hì, em biết mà.”

“Ừ, nhóc, ít uống rượu lại đi em. Em dạo này già quá, râu ria không thèm cạo. Muốn làm anh của anh sao?”

“Hì, em lười!”

“Lười, vậy cũng nói. Tôi không yêu người già hơn mình đâu.”

“Hì hì, được rồi, mai em cạo râu, được chưa? Sẵn cạo luôn cái đầu!”

“Thằng khỉ. Thôi ngủ đi chứ. Mai em không đi làm sao?”

“Mai em đi mấy đại lí, không có lên công ty.”

“Rồi như vậy là thức đêm à?”

“Lên đại lí mấy giờ đi mà không được.”

“Thôi đi, vậy em có muốn anh cho em việc để làm cạnh anh không? Cho em khỏi lười.”

“Thôi thôi! Em xin sếp. Em đi ngủ. Làm việc với anh em sẽ điên lên. Anh là cục lửa, sẵn sàng quát tháo. Mà nè, em quên nói anh nghe.”

“Chuyện gì?”

“Cô thư kí của anh bị tim đấy nhé. Ừ, liệu mà quát tháo người ta đi. Không phải ai cũng như em đâu.”

“Hả? Thật không? Sao anh không biết?”

“Anh mà biết gì. Anh nè, đừng có quát người ta như vậy, tội lắm. Nếu cô ta làm anh không vừa lòng, anh cứ gọi cho em. Em sẽ làm cho anh. Nhớ đấy.”

“Nhóc, em vẫn như ngày xưa.”

“Như ngày xưa?”

“Như lần đầu anh gặp em ở trường đại học. Em vẫn nghĩ đến mọi người và nhận những khó khăn về mình.”

“Hì, anh thấy cô thư kí của em không? Sướng như tiên! Làm mà em không vừa lòng là em gọi cà phê cho uống!”

“Hả??Không đúng thì mắng cho cô ta nhớ chứ sao lại cho cà phê uống?”

“Cho uống để tỉnh táo. Rồi ngồi bình tĩnh, nghe mình phân tích cái sai.”

“Thảo nào anh thấy mọi người vẫn thương em hơn anh!”

“Hì. Em biết là anh có nổi nóng với con bé lúc nảy. Nhưng anh này, đừng nhé. Đừng để nó có thêm thành kiến với em. Hãy chiều con nó, nó còn bé mà anh.”

“Nhưng con nhóc này sẽ hư, anh phải cho nó vài trận!”

“Uhm, không được. Nếu anh muốn nó hiểu chúng ta, hãy dùng tình thương đối với nó.”

Anh nhìn tôi hồi lâu. Rồi ôm tôi vào lòng.

“Chú cháu mình ăn tối trước nhé.”

“Nhưng cháu muốn chờ bố.”

“Hôm nay bố đi với các bác trên công ty rồi.”

“Vậy sao chú không đi?”

“Chú đi thì ai sẽ ở nhà với cháu?”

“Sao chú lại muốn ở nhà với cháu? Chú cũng sẽ như những câu chuyện cổ tích à?”

“Ý cháu là sao? Chú không hiểu?”

“Thì chú cũng sẽ cho cháu ăn cơm hẩm, rồi sẽ mắng cháu, khi bố về cháu khóc, chú sẽ lại bảo là cháu không ngoan và khóc nhè suốt. Bố sẽ nghe lời chú, rồi sẽ mắng cháu, không thương cháu nữa.”

Tôi lấy tay chậm mồ hôi trên trán. Anh ơi là anh, anh về giúp em với! 

“Hì, cháu tưởng tượng hay quá à!”

“Không tưởng tượng đâu, nói chú biết là cháu luôn đề phòng đó!”

“Đề phòng? Chú?”

“Dạ. Chú mà động đến cháu, cháu sẽ không khóc đâu. Rồi cháu sẽ làm mình thêm nhiều vết thương, sau đó mách bố, bố sẽ mắng chú và không chơi với chú nữa!”

Tôi muốn quỳ xuống mà lạy con nhóc. Nhóc con, mày mới lớp hai, tao đã hơn 22, tao sẽ thua mày sao?!

“Thôi nào cháu, không đùa nữa, chú cháu mình ăn tối nhé.”

“Nhưng chú có chắc là sẽ cho cháu ăn uống đàng hoàng?”

“Ừ, chắc. Hứa đó! Ngóeo tay nhé.”

Tôi đưa ngón út ra. Sau một hồi suy nghĩ, con bé mỉm cười rồi ngóeo tay tôi.

Tôi dọn thức ăn lên bàn, con bé vẫn không cầm đũa lên. 

“Thôi nào cháu, ăn đi chứ.”

“Nhưng cháu sợ.”

“Ok, vậy bây giờ chú phải làm gì để cháu tin chú?”

“Cháu không biết. Nếu có bố ở đây cháu sẽ không sợ đâu.”

Rồi còn bé đi đến ghế salon, ngồi xuống và bật TV xem. Ban nảy anh về đón nó trước, tôi về sau rồi anh đi. Bây giờ thì nó làm trận với tôi. 

“Thôi mà, chú năn nỉ, vào ăn với chú đi.”

“Nhưng chú phải hứa với cháu một chuyện.”

“Chuyện gì nè?”

“Chú đừng chơi với bố cháu nữa.”

Tôi ngồi phịch xuống nền, dưới chân con bé. Không biết nói gì. Tôi định mở bao châm thuốc, nhưng nhớ lời anh đừng để con bé nhìn thấy người lớn hút thuốc, tôi lại bỏ lại vào túi quần. Xoay xoay cái bật lửa, tôi hỏi con bé.

“Sao cháu lại muốn vậy?”

“Vì cháu không thích chú. Chú làm bố không còn thương cháu nữa.”

“Cháu này, bố vẫn thương cháu đấy thôi.”

“Không, bố đã không còn thương cháu như trước. Từ khi có chú, bố thích ngồi cạnh chú hơn là ngồi cạnh cháu. Bố thích ngã đầu vào chú hơn là ôm lấy cháu.”

Tôi giật mình. Sao con bé lại....

“Cháu xin lỗi vì đã không đúng khi....cháu nhìn chú và bố khi hai người trong phòng....qua....qua khe khóa của cửa!”

Tôi choáng váng. 

“Thôi được rồi, chú hứa với cháu, chú sẽ không chơi với bố nữa.”

“Thật không?”

“Người lớn không nói dối!”

Con bé vẫn lượng lự. Rồi nó chạy đến lấy tép mực in dấu của anh để trong phòng và một tờ giấy. Con bé lúi húi viết vào tờ giấy điều gì đó, rồi đưa tôi.

“Chú đã hứa là xẻ không choi với bố nửa, cho bố thưng một mình cháu thôi!”

Tôi phì cười. 

“Rồi chú phải làm gì?”

“Chú lăn tay vào đó!”

Nhóc con, mày..thật sự là lắm chiêu đấy!

Rồi tôi cũng làm theo ý con bé. Nó mang tờ giấy vào phòng nó, ép xuống gối. Xong, nó chạy ra bàn và ăn cơm. Tôi cười, nhìn con bé.

Đêm đó anh về, tôi kẻ anh nghe, anh cười sặc sụa. Nhưng anh bỗng bảo tôi.

“Không được, hai đứa mình phải chuyển phòng thôi em ạ!”

“Sao vậy anh?”

“Dẫu sao...con bé cũng không nên thấy anh và em!”

“Vâng. Vậy anh tính sao?”

“Chiều mai em tranh thủ về sớm. Anh với em chuyển phòng sang phòng sau kia. Bên đấy có một góc khuất đủ để đặt giường vào.”

“Cũng được, Nhưng chúng ta sẽ không chuyển phòng mà sắm thêm một phòng nữa.”

“Em muốn ngủ riêng?”

“Không, để đánh lừa con bé. Phòng này vẫn để nguyên. Anh vẫn để đồ đạc của anh bên này, nhưng chúng ta sẽ ngủ bên kia.”

“Uhm, cũng được, em nói cũng phải. Quyết định vậy đi. Mai chiều anh và em về sớm.”

“Ok. Thôi anh đi tắm đi.”

“Tắm làm gì?”

“Hả???Không tắm, không lẽ để vậy mà ngủ?”

“Có sao đâu!”

“Thôi đi, bẩn quá. Đi tắm nhanh lên.”

“Nhưng anh muốn...tắm với em!”

“ỐI! Hết con gái anh giờ đến lượt anh à?”

“Anh không biết! Ha ha”....

Tuần lễ thứ hai, ba chúng tôi ở cùng nhau: Anh, tôi và con bé.Mọi chuyện bắt đầu xáo trộn.

Con bé bắt đầu tỏ vẻ khó chịu vì sự có mặt của tôi.Suốt bữa cơm nó chỉ nói chuyện với anh. Tôi gắp thức ăn cho nó, con bé mỉm cười và gắp sang lại cho anh. Tôi cũng buồn một chút. Tôi không ác ý gì với con bé cả. Tôi cũng thương nó lắm. Nhưng có lẽ trong nó bây giờ là sự ganh ghét.

Cũng đúng mà. Tôi là người thứ ba xuất hiện, giành mất đi tình thương mà trước đây anh chỉ giành cho nó. Anh cũng thương nó như xưa thôi, nhưng người lớn như chúng ta cũng cảm nhận được rằng, một tình thương dù có nguyên vẹn nhưng một khi đã xuất hiện thêm một tình cảm khác ngoài nó thì nó ắt bị mờ đi đôi chút. Anh thờ ơ với nó một chút. Vì anh còn có tôi. Anh ít nói chuyện với nó một chút. Vì anh yêu tôi, anh muốn được bên tôi nhiều hơn.

Đôi lần tôi bảo, thôi anh sang với con bé đi, kẻo nó buồn. Anh cười, nó là con, còn em là vợ. Anh thương nó thế nào đi nữa anh cũng cần phải thương yêu em.

Chúng tôi nằm bên nhau. Tôi gác chân lên bụng anh. Còn anh thì nằm thẳng, lim dim mắt, tay nghịch tóc tôi. Tôi lấy tay vẽ những vòng tròn bất tận lên ngực anh, thi thoảng anh bị nhột, vụi đầu vào tóc tôi, khúc khích cười.

Chúng tôi rất hạnh phúc, chúng tôi được bên nhau. Bao nhiêu cặp tình nhân khác, cũng như anh và tôi, nhưng họ nào có được niềm hạnh phúc thế này. Nếu không rào cản gia đình, sẽ là điều thị phi của dư luận. Bao bất trắc đều có thể làm tan tát một chuyện tình buồn của những người bất hạnh chúng tôi.

Nằm bên anh, nhưng tôi không nói gì cả. Anh cũng vậy, anh ngước mắt nhìn trần nhà. Và tôi cứ nghịch trên người anh. 

Có thể bạn sẽ bảo đó là hạnh động nhàm chán nhất của hai người yêu nhau. Nhưng bạn này, nó hạnh phúc lắm đấy. Không một cảm giác nào tuyệt vời hơn khi hai người yêu nhau được ở bên cạnh nhau. Bao đắn đo cho cuộc sống dường như tan biến cả, tôi có anh, tôi đã có tất cả mọi thứ trên đời này. 

Tiếng gõ cửa. 

“Anh mở cửa cho con nó kìa.”

“Ừ, để anh mở.”

Anh đứng dậy ra mở cửa, tôi chỉnh lại áo quần, ra ghế ngồi, vờ đọc sách. 

Con bé nũng nịu ôm con Teddy ngồi phía giường.

“Sao vậy con gái? Con ngủ không được sao?”

“Con muốn ngủ với bố à!” – nó nói rồi ngước lên nhìn tôi. 

Cái nhìn của con bé làm tôi lo sợ. Nó đã biết chuyện gì chăng? Hay anh và tôi có lúc nào đó không đóng cửa lại? Thật sự là hai chúng tôi đôi lúc có quên đi sự có mặt của con bé trong nhà, nghĩa là chúng tôi thường thân mật khi gặp nhau. Nhưng tôi luôn đủ tỉnh táo để biết là có nó chung quanh hay không. Ờ, nhưng làm sao biết được tôi có tỉnh táo đến cỡ nào! Nhưng chắc là không đâu, cùng lắm là nó chỉ thấy...anh hôn tôi. Mà một nụ hôn thì người ta có nhiều cách để lí giải với một đứa trẻ.

“Sao vậy con? Sao hôm nay lại đòi ngủ với bố?”

“Con sợ chú giành bố của con!”

Anh nháy mắt nhìn tôi.

“À anh này, em về phòng nhé. Chúc anh ngủ ngon.” Tôi đứng dậy ra ngoài. Ra đến cửa tôi nhìn con bé. “Ồ chú quên cháu rồi, chúc cháu ngủ ngon nhé!”

“Cảm ơn chú. Chú cũng vậy!”

Nó cười! Rồi lăn lên chỗ tôi, úp mặt vào gối anh. Hai chân nó đá đá lên không, nó đang hạnh phúc.

Anh thò đầu ra cửa, nhìn tôi. Vẻ mặt thoáng buồn. Tôi mỉm cười. Ra hiệu bảo anh vào cho con bé ngủ. Đã là 11h đêm.

Tôi bật máy vi tính. Online. Rót một ít rượu, châm thuốc, ngồi nhấm nháp một mình. 

Có mấy nick lạ buzz tôi. Những thằng trai bao. Tôi tắt phụp và cấm nick bọn họ. Rồi tôi cho ẩn nick mình xuống. 

Lang thang mấy trang Web, không đọc được gì. Chỉ thấy trên màn hình là những làn khói mỏng mảnh tan tản bay. Khói của điếu thuốc hay khói của tâm sự buồn? Tôi không biết nữa.

Cửa phòng vẫn đóng. Chắc con bé và anh đã ngủ. 12h đêm.

Đêm thật dài khi chỉ mỗi mình tôi. 

Tiếng cửa phòng mở cách là tôi ngoáy người lại. Anh bước ra.

“Anh chưa ngủ à?”

“Anh làm sao ngủ được khi biết em vẫn còn thức.”

Anh lấy ghế ngồi cạnh tôi. 

“Em lại uống rượu à?”

“Hai tuần nay em có động đến giọt rượu nào đâu.”

“Sao không, cách đây ba hôm em đi dự tiệc cưới bạn em, em đã say khước còn gì!”

“Thì tụi nó ép em uống mà.”

“Vậy cậu có biết tôi lo cho cậu thế nào không? Hả? Anh bảo lái xe anh mà đi, em không chịu, đòi đi xe của em. Rồi nón bảo hiểm, áo mưa. ÔI trời. Mà hôm ấy trời mưa. Anh nằm nhà lo cho em muốn chết.”

Tôi cười, hôn anh một cái. “Em biết là anh yêu em mà!”

“Ừ, biết vậy thì tốt. Em phải biết là bây giờ em đã không còn sống cho riêng em. Em sống cho cả anh nữa, em biết không?”

“Hì, em biết mà.”

“Ừ, nhóc, ít uống rượu lại đi em. Em dạo này già quá, râu ria không thèm cạo. Muốn làm anh của anh sao?”

“Hì, em lười!”

“Lười, vậy cũng nói. Tôi không yêu người già hơn mình đâu.”

“Hì hì, được rồi, mai em cạo râu, được chưa? Sẵn cạo luôn cái đầu!”

“Thằng khỉ. Thôi ngủ đi chứ. Mai em không đi làm sao?”

“Mai em đi mấy đại lí, không có lên công ty.”

“Rồi như vậy là thức đêm à?”

“Lên đại lí mấy giờ đi mà không được.”

“Thôi đi, vậy em có muốn anh cho em việc để làm cạnh anh không? Cho em khỏi lười.”

“Thôi thôi! Em xin sếp. Em đi ngủ. Làm việc với anh em sẽ điên lên. Anh là cục lửa, sẵn sàng quát tháo. Mà nè, em quên nói anh nghe.”

“Chuyện gì?”

“Cô thư kí của anh bị tim đấy nhé. Ừ, liệu mà quát tháo người ta đi. Không phải ai cũng như em đâu.”

“Hả? Thật không? Sao anh không biết?”

“Anh mà biết gì. Anh nè, đừng có quát người ta như vậy, tội lắm. Nếu cô ta làm anh không vừa lòng, anh cứ gọi cho em. Em sẽ làm cho anh. Nhớ đấy.”

“Nhóc, em vẫn như ngày xưa.”

“Như ngày xưa?”

“Như lần đầu anh gặp em ở trường đại học. Em vẫn nghĩ đến mọi người và nhận những khó khăn về mình.”

“Hì, anh thấy cô thư kí của em không? Sướng như tiên! Làm mà em không vừa lòng là em gọi cà phê cho uống!”

“Hả??Không đúng thì mắng cho cô ta nhớ chứ sao lại cho cà phê uống?”

“Cho uống để tỉnh táo. Rồi ngồi bình tĩnh, nghe mình phân tích cái sai.”

“Thảo nào anh thấy mọi người vẫn thương em hơn anh!”

“Hì. Em biết là anh có nổi nóng với con bé lúc nảy. Nhưng anh này, đừng nhé. Đừng để nó có thêm thành kiến với em. Hãy chiều con nó, nó còn bé mà anh.”

“Nhưng con nhóc này sẽ hư, anh phải cho nó vài trận!”

“Uhm, không được. Nếu anh muốn nó hiểu chúng ta, hãy dùng tình thương đối với nó.”

Anh nhìn tôi hồi lâu. Rồi ôm tôi vào lòng.

“Chú cháu mình ăn tối trước nhé.”

“Nhưng cháu muốn chờ bố.”

“Hôm nay bố đi với các bác trên công ty rồi.”

“Vậy sao chú không đi?”

“Chú đi thì ai sẽ ở nhà với cháu?”

“Sao chú lại muốn ở nhà với cháu? Chú cũng sẽ như những câu chuyện cổ tích à?”

“Ý cháu là sao? Chú không hiểu?”

“Thì chú cũng sẽ cho cháu ăn cơm hẩm, rồi sẽ mắng cháu, khi bố về cháu khóc, chú sẽ lại bảo là cháu không ngoan và khóc nhè suốt. Bố sẽ nghe lời chú, rồi sẽ mắng cháu, không thương cháu nữa.”

Tôi lấy tay chậm mồ hôi trên trán. Anh ơi là anh, anh về giúp em với! 

“Hì, cháu tưởng tượng hay quá à!”

“Không tưởng tượng đâu, nói chú biết là cháu luôn đề phòng đó!”

“Đề phòng? Chú?”

“Dạ. Chú mà động đến cháu, cháu sẽ không khóc đâu. Rồi cháu sẽ làm mình thêm nhiều vết thương, sau đó mách bố, bố sẽ mắng chú và không chơi với chú nữa!”

Tôi muốn quỳ xuống mà lạy con nhóc. Nhóc con, mày mới lớp hai, tao đã hơn 22, tao sẽ thua mày sao?!

“Thôi nào cháu, không đùa nữa, chú cháu mình ăn tối nhé.”

“Nhưng chú có chắc là sẽ cho cháu ăn uống đàng hoàng?”

“Ừ, chắc. Hứa đó! Ngóeo tay nhé.”

Tôi đưa ngón út ra. Sau một hồi suy nghĩ, con bé mỉm cười rồi ngóeo tay tôi.

Tôi dọn thức ăn lên bàn, con bé vẫn không cầm đũa lên. 

“Thôi nào cháu, ăn đi chứ.”

“Nhưng cháu sợ.”

“Ok, vậy bây giờ chú phải làm gì để cháu tin chú?”

“Cháu không biết. Nếu có bố ở đây cháu sẽ không sợ đâu.”

Rồi còn bé đi đến ghế salon, ngồi xuống và bật TV xem. Ban nảy anh về đón nó trước, tôi về sau rồi anh đi. Bây giờ thì nó làm trận với tôi. 

“Thôi mà, chú năn nỉ, vào ăn với chú đi.”

“Nhưng chú phải hứa với cháu một chuyện.”

“Chuyện gì nè?”

“Chú đừng chơi với bố cháu nữa.”

Tôi ngồi phịch xuống nền, dưới chân con bé. Không biết nói gì. Tôi định mở bao châm thuốc, nhưng nhớ lời anh đừng để con bé nhìn thấy người lớn hút thuốc, tôi lại bỏ lại vào túi quần. Xoay xoay cái bật lửa, tôi hỏi con bé.

“Sao cháu lại muốn vậy?”

“Vì cháu không thích chú. Chú làm bố không còn thương cháu nữa.”

“Cháu này, bố vẫn thương cháu đấy thôi.”

“Không, bố đã không còn thương cháu như trước. Từ khi có chú, bố thích ngồi cạnh chú hơn là ngồi cạnh cháu. Bố thích ngã đầu vào chú hơn là ôm lấy cháu.”

Tôi giật mình. Sao con bé lại....

“Cháu xin lỗi vì đã không đúng khi....cháu nhìn chú và bố khi hai người trong phòng....qua....qua khe khóa của cửa!”

Tôi choáng váng. 

“Thôi được rồi, chú hứa với cháu, chú sẽ không chơi với bố nữa.”

“Thật không?”

“Người lớn không nói dối!”

Con bé vẫn lượng lự. Rồi nó chạy đến lấy tép mực in dấu của anh để trong phòng và một tờ giấy. Con bé lúi húi viết vào tờ giấy điều gì đó, rồi đưa tôi.

“Chú đã hứa là xẻ không choi với bố nửa, cho bố thưng một mình cháu thôi!”

Tôi phì cười. 

“Rồi chú phải làm gì?”

“Chú lăn tay vào đó!”

Nhóc con, mày..thật sự là lắm chiêu đấy!

Rồi tôi cũng làm theo ý con bé. Nó mang tờ giấy vào phòng nó, ép xuống gối. Xong, nó chạy ra bàn và ăn cơm. Tôi cười, nhìn con bé

Đêm đó anh về, tôi kẻ anh nghe, anh cười sặc sụa. Nhưng anh bỗng bảo tôi.

“Không được, hai đứa mình phải chuyển phòng thôi em ạ!”

“Sao vậy anh?”

“Dẫu sao...con bé cũng không nên thấy anh và em!”

“Vâng. Vậy anh tính sao?”

“Chiều mai em tranh thủ về sớm. Anh với em chuyển phòng sang phòng sau kia. Bên đấy có một góc khuất đủ để đặt giường vào.”

“Cũng được, Nhưng chúng ta sẽ không chuyển phòng mà sắm thêm một phòng nữa.”

“Em muốn ngủ riêng?”

“Không, để đánh lừa con bé. Phòng này vẫn để nguyên. Anh vẫn để đồ đạc của anh bên này, nhưng chúng ta sẽ ngủ bên kia.”

“Uhm, cũng được, em nói cũng phải. Quyết định vậy đi. Mai chiều anh và em về sớm.”

“Ok. Thôi anh đi tắm đi.”

“Tắm làm gì?”

“Hả???Không tắm, không lẽ để vậy mà ngủ?”

“Có sao đâu!”

“Thôi đi, bẩn quá. Đi tắm nhanh lên.”

“Nhưng anh muốn...tắm với em!”

“ỐI! Hết con gái anh giờ đến lượt anh à?”

“Anh không biết! Ha ha”....

0o0o0

Con bé quan sát thật kĩ khi anh và tôi cùng ở nhà. Nó theo sau lưng anh suốt. Đến nỗi anh cáu lên

“Con, vào phòng đi chứ, sao cứ theo bố hoài vậy?”

Nó cúi đầu bỏ đi, nhưng chỉ một lúc lại....đến cạnh tôi. Tôi xoa đầu nó. Nói khẽ

“Chú hứa rồi mà, cháu làm bố giận đấy.”

Nó nhìn anh. Anh lại nhìn tôi và nó!

0o0o0

Tôi có việc phải đi về muộn. Hôm ấy anh về trước, ghé đón con bé và chuẩn bị bữa tối.

Vào đến nhà, tôi nghe anh quát và tiếng con bé khóc.

“Bố không tin là con lại hư như vậy! Con ngày càng hư đốn!”

Con bé gào lên. Và anh quát át tiếng của nó.

“Nín ngay cho bố! Con thật quá đáng!”

Tôi vẫn không biết chuyện gì đã xảy ra. Cởi vội giày, tôi chạy vào phòng con bé.

Nó ngồi thu mình ở góc giường. Mắt đỏ hoe. Tóc tai rối tung lên. Mặt con bé có vết hằn đỏ. Có lẽ anh đã đánh nó. 

Con bé trông thấy tôi, liếc nhìn tôi nửa mắt. Anh quay lại, thấy tôi, rồi lại nhìn con bé. Anh sấn tới chỗ nó

“Con....”

Anh vung tay định đánh con bé. Tôi đỡ vội tay anh.

“Kìa anh, sao anh đánh con nó?”

“Em buông anh ra. Anh không thể chịu nổi con bé này. Ngày càng hư đốn.”

Con bé gào dữ dội. Anh cứ sấn đến định đánh nó. Tôi vật anh ngã ra một bên.

“Đủ rồi. Bây giờ anh ra ngoài với em.”

Tôi nói rồi nắm tay lôi anh ra ngoài. Tôi đóng cửa phòng con bé lại. Qua khe cửa sắp khép, con bé liếc nhìn tôi.

Anh ra phòng khách, ngồi xuống ghế. Mặt đỏ bừng. Anh đang rất giận. Tôi mang cho anh cốc nước. Tôi ngồi cạnh anh.

“Có chuyện gì mà anh nóng quá vậy?”

Anh uống ực cốc nước. 

“Em xem, nó lấy kéo cắt rách hết áo quần em trong phòng kìa!”

Hơi bất ngờ, tôi chạy vào phòng xem.

Một cảnh tượng không thể tin đang ập vào mắt tôi. Đồ đạc trong tủ tôi bị lôi ra sàn hết, và chúng bị cắt tơi tả cả. Vest, áo thun, jeans...Cả mũ, cravát và tất đều chung số phận. Tôi bàng hoàng nhìn mọi thứ. Anh đến sau lưng tôi.

“Anh xin lỗi.”

Rồi anh nắm lấy tay tôi.

“Không sao mà anh!”

“Anh làm khổ em rồi.”

Anh choàng tay ôm tôi.

Thôi tôi biết rôi. Thủ phạm lấy đi cái cravát mẹ tôi gửi từ Pháp cũng như kẻ đã lấy của đi của tôi khi thì một vài tờ báo cáo, khi lại là cuốn tạp chí tôi để trong cặp. Tôi cứ thắc mắc rõ ràng khi cô thư kí đưa báo cáo cho tôi, tôi đã kiểm tra rất kĩ, vậy mà về nhà, sau buổi tối tôi mang ra xem thì lại mất đi. Nó cũng không quan trọng lắm nên tôi cũng không thắc mắc gì, chỉ thấy lại là sao lại không đủ số và tôi cứ trách chắc tại tôi đãng trí xem xong lại vứt đi!

Rồi tôi cũng ngạc nhiên là drap giường tôi. Sao lại có những vết....đen?!

Bạn đừng hiểu sai ý tôi, ý tôi là những vết bẩn đó không phải do tôi và anh! Bẩn thế nào thì..tôi biết!

Hàng loạt chuyện trong nhà, tôi dần có câu trả lời. Hoa tôi mua về cắm trong lọ, chỉ một hôm đã tàn đi. Trong nước lại nghe thấy mùi....xà phòng. Tôi cứ bảo là tại anh rửa lọ không sạch xà phòng làm hoa tôi héo.

Tôi nấu canh rõ ràng đã nêm vừa ăn, nhưng khi ăn luôn rất mặn. Tôi cứ tưởng là tại mình. Và thật sự, tôi không dám nghi con bé con làm gì. Tôi không nghĩ nó sẽ làm như vậy.

Tôi tự nhủ mình, không có đâu. Con bé có thành kiến với tôi, nó có thể cắt hết áo quần tôi nhưng những chuyện trong nhà chắc không phải do nó. Đang suy nghĩ, anh vỗ vai tôi.

“Em không thắc mắc là em đã mất những tờ báo cáo khi mang ở công ty về sao?”

Tôi giật mình. “Sao...sao anh biết em mất?”

“Em không nói, nhưng anh biết chứ. Nó ở trong phòng con nhóc đó!”

Tôi đã suy mọi chuyện không hề sai.

“Rồi cả cái cravát em bảo em bị mất, việc em cứ trách anh rửa lọ hoa không sạch!”

“Ý anh là thế nào?”

“Con bé làm tất cả.” Anh ngồi xuống ghế. “Ban nảy khi rước nó về, anh lo lui cui chuẩn bị bữa tối. Con bé bảo vào phòng tắm. Anh bảo đi đi, rồi không để ý nó nữa. Bỗng anh nghe tiếng “rầm”. Tưởng con bé bị gì trong phòng, anh chạy vào thì không thấy nó đâu. Phòng anh cũng không có nó. Tiếng động phát ra từ phòng em. Cửa khóa. Anh chạy ra lấy xâu chìa khóa. Mở ra thì cô ta đang đứng chết trân giữa đống áo quần em.

Cô nàng với tay lôi áo quần trên kệ xuống, giật thế nào làm ngã cả cái vali em đặt trên nóc.Nó may là né kịp, không là bị đè trong phòng.”

Anh hít một hơi. “Anh hết hồn khi thấy áo quần em bị rách hết. Và trên tay cô nàng là cây kéo của em. Hết đường chối, nó sợ quá buông cây kéo xuống, rồi chạy về phòng.

Anh sang hỏi chuyện gì, nó không nói, lăm lăm nhìn xuống sàn. Anh giận quá, ngồi ở bàn học nó. Rồi em gọi cho anh. Anh lấy điện thoại ra nghe, làm rơi cây bút xuống sàn. Nghe xong anh cuối cuống nhặt cây bút, nhìn xuống gầm bàn, chỗ thùng rác giấy, anh thấy sao quá trời những tờ A4 bị nhàu lại. Anh nhặt một tờ, mở ra xem. Anh hết hồn khi thấy đó là mấy tờ báo cáo. Không phải của anh, xem lại ngày, nó còn mới. Anh hỏi, con lấy cái này của chú đúng không. Con bé không nói, mím chặt môi. Anh hỏi nó sao con làm vậy. Con bé không trả lời. Nó hét lên. Con ghét chú, con không muốn chú ở cùng bố và con.”

Tôi thở dài, nhìn anh. 

“Anh hỏi nó có phải tất cả mọi chuyện trong nhà là do con làm không. Nó không trả lời. Anh quát lên. Nó sợ quá, bảo là nó làm tất cả. Nó muốn làm anh ghét em và nó muốn em không ở cùng anh và nó nữa!” – Anh hít một hơi. “Thật sự anh không biết phải làm thế nào! Nó làm anh giận quá. Anh nuông chìu nó quá rồi.”

Tôi xắn tay áo,ngồi nhặt lại áo quần. Tôi xếp gọn mọi thứ lại, cho vào tủ. Trải lại drap giường. Tôi nằm ngửa ra. Thật mệt mỏi.

“Anh này, trước giờ con bé có như vậy không?”

Tôi hỏi khi anh ngồi hút thuốc.

“Nó chưa bao giờ như vậy cả. Nó vốn rất ngoan.”

“Vậy là sự xuất hiện của em làm nó như vậy.”

“Anh không có ý đó.”

“Em biết anh không có ý đó, nhưng đó là sự thật. Có lẽ em không nên ở cùng anh thế này.”

“Em giận à?”

“Không, em không giận anh. Cuối tuần này em dọn về nhà em nhé.”

“Kìa em! Sao lại như vậy?”

“Em yêu anh, em biết anh cũng vậy. Nhưng em không thể ích kỉ như thế này. 

Con bé còn quá nhỏ, nó dẫu có thông minh thế nào nó cũng chỉ là một con bé. Hành động của một đứa trẻ là hoàn toàn phản ánh đúng suy nghĩ của nó. Nếu em cứ tiếp tục ở bên anh, con bé sẽ cứ mãi ghét em, rồi nó sẽ hận, nó sẽ sống thu mình lại và kết quả nặng nhất là nó sẽ rơi vào trầm cảm trong quan niệm, chính em đã làm anh không thương yêu nó nữa.”

Anh không nói gì. Lặng thinh. Anh cứ nhìn tôi mãi.

“Anh vì em được không?”

“Nhưng...”

“Anh không tin em sao? Chúng ta không sống cùng nhau, nhưng chúng ta vẫn yêu nhau.”

“Anh không nghĩ một con bé lại làm em và anh như vậy. Nếu cần thiết anh sẽ mang nó đi họ ở một trường dòng nội trú.”

“Không được. Anh không được làm vậy. Con bé là con của chị anh. Chị ta đã nuôi anh không lớn. Anh không làm thế được. Dẫu thế nào anh cũng phải nuôi nó, xem như là trả ơn cho chị đã một đời vì anh. Không có chị sẽ không có anh hôm nay, và không có cả tình yêu anh và em. Thôi đừng cản em. Anh hãy để em đi về nhà mình. Em sẽ tranh thủ thăm anh và con bé. Chúng ta vẫn gặp nhau ở công ty.”

Anh bỏ ra ngoài. Anh không nói gì thêm nữa.

Con bé bưng bát cơm vào phòng ăn. Và anh suốt buổi cơm cũng không nói với tôi một lời. Anh giận tôi. Có lẽ anh đang nghĩ, tôi đã không còn yêu anh và tôi đang chờ dịp để lại trở về nhà mình, để không phải sống cùng với anh nữa.

Tôi cũng không nói gì. Bởi tôi biết, những lời tôi nói ra bây giờ anh sẽ chẳng nghe lọt thêm một câu nào nữa. Nhưng tôi sẽ ra đi, tôi không muốn nhìn anh và con bé cứ mãi tranh cãi nhau như vậy, tôi không muốn bố con anh phải sứt mẻ đi tình cảm chỉ vì tôi yêu anh.

Anh dọn chén bát xuống nhà. Mang găng và rửa. Tôi không dám cản, chỉ đưa anh xà phòng rồi tôi vào phòng thay đồ.

Tôi nằm vắt tay lên trán nghĩ ngợi. Tôi có quá nóng vội khi đã chọn con đường là sẽ ra đi. Tôi đi rồi anh sẽ ra sao và liệu sự ra đi của tôi có tiếp tục làm tăng thêm mối hiềm khích của anh và con bé? Bao nhiêu câu hỏi đặt ra trong đầu tôi nhưng đầu tôi mụ mẫm, tôi choáng váng, không biết bắt lời từ đâu để giải tỏa những canh cánh trong lòng mình.

Đêm đó anh không sang phòng cùng tôi. Anh nằm bên phòng mình. Tôi ngồi xem giấy tờ, nhìn đồng hồ đã là 11h30. Tôi ra kiểm tra cửa nẻo trong nhà, ngang phòng đắp lại chăn cho con bé. 

Con nhỏ ngủ thật hiền. Môi nó thi thoảng chum chím lại, mấp máy. Con bé giật mình trong giấc ngủ. Nó huơ tay và ú ớ

“...Không....con không muốn.....bố là của con....chú đi đi.....”

Tiếng con bé làm xé toạt cả bầu không gian đêm lạnh ngắt. Tôi đặt tay mình lên ngực con bé, tôi nói với nó

“Ừ ừ..bố là của con, bố ở bên con mà...”

Con bé nảy nảy tay trong mộng, rồi lại dụi đầu ôm gối ngủ đi.

Quay lại, tôi thấy anh đứng ở cửa phòng. Hai chúng tôi nhìn nhau, rồi anh lại bỏ đi.

Tôi đi vội, nắm lấy tay anh. Anh gỡ tay tôi ra. Tôi vòng tay ôm lấy anh.

Anh choàng người siết lấy tôi, và hôn tôi. Trong phút giây đó, anh đặt môi lên má tôi, tai, cùng lời thỏ thẻ...”Em đừng đi...”

Chúng tôi hòa cùng nhau trong cơn cháy khát. Chưa bao giờ tôi thấy yêu anh hơn lúc này. Bất giác, tôi đã khóc.

“Anh làm em đau à?”

Anh dừng lại, ôm lấy tôi.

Tôi mím chặt môi, không nói. Anh ngưng lại, đặt tôi trong vòng tay anh.

“Sao em lại muốn ra đi?”

Tôi chỉ khóc. Tôi không biết phải nói sao cho anh hiểu. Tôi rất yêu anh. Tôi rất muốn được cùng anh cho đến hết cuộc đời. Những ngày sống cùng nhau với tôi nó thật hạnh phúc. Anh là một người chồng, người bạn đời lo lắng hết mực cho tôi. 

Đó là những đêm chúng tôi ngồi cùng nhau bên li rượu, rít thuốc, anh đàn và tôi hát cùng anh. Là những ngày trời mưa xối xả, hai đứa vội về nhà. Tôi xắn áo lo cơm nước, trong khi anh cho con bé tắm rửa, thay áo quần rồi vào bếp giúp đỡ tôi. Đó là những ngày chủ nhật, anh, tôi và con bé cùng dạo phố. Con bé chạy trước, cầm bong bóng huơ huơ, thi thoảng nó ngoảnh lại nhìn anh và tôi. Hai đứa giật mình bỏ tay nhau ra, rồi khi con bé chạy đi, tay anh lại tìm đến tay tôi, và đường phố chẳng còn là bất tận, tôi thấy mình như đi giữa bể hạnh phúc trào dâng.

“Anh à, hãy để em về nhà mình. Chúng ta không thể ích kỉ để rồi hủy hoại cả một đời con bé.”

“Sao em nói vậy?”

“Những đứa trẻ lớn lên thiếu đi vòng tay mẹ, dễ bốc đồng và có trong mình những khiếm khuyết về tư tưởng, tính cách. Con bé này cũng thế. Nó có thể là đứa tinh khôn, nhưng bên trong nó rất yếu đuối, nó sẽ chênh vênh trong nhận thức với cuộc đời. Nó còn quá bé, em không nỡ....”

Anh đặt tôi xuống gối. Ngồi tựa vào thành giường. 

“Anh không vì con bé, vậy thì hãy vì em được không anh?”

Bóng tối lặng thinh. Hơi thở của chúng tôi như chiếc đồng hồ gấp rút, chúng tôi cùng đo những khoảng khắc bên nhau và đối diện với sự chia lìa cho một tình yêu bỏng rát.

“Chú cảm ơn bố và cháu đã cho chú ở cùng. Nhà chú sửa xong rồi, chú đi nhé.”

Con bé cười, rất tươi. Nó lại là một cô nhóc hiền ngoan như những ngày đầu tôi gặp gỡ.Nó đâu biết rằng, để đổi lấy nụ cười trên môi nó, tôi và anh đã phải cắn đắn lẫn nhau.

Những ngày sau đó, đến công ty, anh không nhìn lấy đến tôi. Khoảnh khắc đó thật sự ghê hồn, khi anh không nhìn dù chỉ là nửa gương mặt tôi.

Sao anh lại không hiểu cho em? 

Các bạn, tình yêu vốn thật khó hiểu. Người ta càng yêu thì trong lòng càng có nhiều hoài hoặc cho người mình yêu. Tôi lí giải được vì sao anh giận toi như vậy, nhưng anh à, nào do lỗi nơi em...

Tôi mang cà phê lên phòng anh. Cộc lốc, giọng anh

“Mời vào!”

Anh ngước lên nhìn tôi, rồi lại cuối xuống, ra chiều chăm chú làm việc. Nhưng anh đâu biết rằng đôi mắt anh ra vẻ vô tình ban nảy, đã nói cho tôi nghe, anh đang nhớ tôi rất nhiều. Anh là vậy đấy, cố chấp và không bao giờ chịu hiểu cho người khác. Tôi định nói với anh một lời, anh hắn giọng

“Em xuống lấy giúp tôi báo cáo tháng vừa rồi.”

Tôi đặt tách cà phê xuống bàn, quay trở ra.

Tôi nhìn anh qua khe cửa nhỏ. Anh cầm tách cà phê, nói bâng quơ nhưng nghe chất chứa bao điều.

“Nhóc à, em có biết là anh nhớ em nhiều lắm không?”

Tôi lấy tay ngăn mình không nấc lên nghẹn ngào. Anh à, em cũng vậy. Sao anh không chịu ngỏ lời cùng em?...

Tôi đẩy cửa bước vào. Anh đặt tách cà phê trở xuống.

“Ngọt quá, em không biết là tôi dùng cà phê với ít đường sao? Em mang xuống hộ tôi với nhé, và nhờ thư kí mang cho tôi tách khác.”

Tôi bưng tách cà phê đi. Và lớp kính của văn phòng hiện dáng anh đang với tay, trong hư không ngăn tôi lại. Môi mấp máy nhưng anh chẳng hề lay động dù chỉ nửa câu...Hãy ở lại cùng anh...

0o0o0

Tôi đến công ty sớm hơn mọi ngày. Đang đỗ xe vào bãi thì nghe tiếng con bé.

“Chú!”

Tôi đậu xe vào góc, treo nón bảo hiểm vào cốp rồi đến chỗ con bé.

“Cháu đi đâu vậy? Rồi bố đâu?”

“Dạ bố đang đỗ xe ở kia kìa.”

“Ừ, hôm nay cháu không sang nhà bạn Bim sao?”

“Dạ không, cháu muốn lên công ty với bố.”

Tôi xoa đầu con bé. Anh bước đến. Tôi nhìn anh. Anh thờ ơ bỏ quên tôi trong ánh nhìn.

“Đi thôi con gái.”

Tôi thấy chân mình như ngã quỵ, và tôi chỉ ước mình hãy chảy rụi đi trong khoảng khắc tức thời.

Anh phổ biến công tác trong tuần, theo kế hoạch tôi đã đề ra sẵn. Anh đang nói, bỗng anh khụy đi, mặt tái nhạt.

Tôi vội cõng anh ra thang máy.

Mẹ kiếp, thang máy lại kẹt. Cái tòa nhà này chỉ 29 tầng mà thang máy lúc nào cũng kẹt. Chúng tôi đang ở tầng 12.

Tôi cõng anh chạy bằng thang bộ. 

Bình thường chỉ chạy lên xuống tầng 11-12 nhưng tôi luôn thở dốc, còn lần này, tôi phải chạy xuống tầng trệt. Tôi không hề thấy mệt. Trong tôi chỉ còn duy nhất một điều: tôi cần phải chạy thật nhanh vì anh đang là tất cả của đời tôi.

Đến nửa đường thì nhân viên cấp cứu đến, họ giúp tôi chuyển anh xuống trệt. Tôi cùng vào xe hồng thập tự với anh.

Cô y tá cởi cravat, tháo rộng cổ áo và bắt đầu làm cho anh những động tác sơ cứu. Tiếng tít liên hồi của máy trợ tim nghe thật não nuột. Tôi ngồi cạnh bên, cầm lấy tay anh.

Anh được đưa vào phòng cấp cứu.

Tôi ra làm thủ tục nhập viện cho anh.

Cô thư kí dắt con bé vào bệnh viện. Tôi quên bén đi sự có mặt của con bé khi còn ở công ty. Khi thấy anh ngã xuống, tôi không còn biết nghĩ đễn bất kì điều gì, tôi chỉ biết là, tình yêu của tôi vừa khụy ngã và tôi cần phải làm điều gì đó để giữ lại anh.

Tôi ngồi thờ người ở hành lang bệnh viện. Đã 2 giờ trôi qua, anh vẫn chưa ra khỏi phòng cấp cứu. Con bé ngồi cạnh tôi, không nói gì.

Tôi bỗng khóc. Tôi lo lắng cho anh, lo cho anh rất nhiều. Anh à, hãy cố lên, vì em, vì con bé và vì cuộc sống vẫn cần có tình yêu đôi ta. Tôi không còn để ý mọi người nhìn tôi thế nào, tôi bất chấp sự có mặt của nhân viên dưới quyền mình, tôi chỉ biết khóc vì quá lo lắng cho anh.

Tôi bấu chặt vào tay vịn ghế ngồi. Bỗng có bàn tay ấm áp bé xíu đặt lên tay tôi. Là con bé.

Nó cũng đang khóc, hai mắt đỏ hoe. Nó nhìn tôi, cũng thất thần hệt như tôi vậy vì khi anh ngã xuống, nó đang ngồi ở ngoài phòng họp và nó trông thấy anh qua lớp kính trong suốt. Con bé ngã đầu vào tôi, khóc nức nở.

Các bạn, tôi vẫn tin là nếu bạn vô tình thấy được cảnh chú cháu tôi ôm nhau khóc ở hành lang bệnh viện, tôi cá là bạn sẽ chẳng thể nào kìm được nước mắt đâu. Nỗi đau khổ của hai chú cháu tôi, vốn là hai người của hai tình cảm riêng rẻ, con bé là một đứa trẻ khóc cho cha và tôi là một người yêu khóc cho người tình. Nhưng phút giây đó không còn nhận ra đâu là tình cảm cần chia biệt, phút giây đó chỉ còn mỗi một điều, anh hãy tỉnh dậy để mọi chuyện lại như xưa, chúng tôi cần anh, con bé cần anh là cha và tôi cần anh để cùng tôi đi đến hết cuộc đời.

Sau 2h nữa, phòng cấp cứu đẩy anh ra. Mọi chuyện có vẻ đã ổn.

Tôi đưa con bé điện thoại của anh, và bảo nó hãy theo y tá đẩy anh về phòng, trong khi tôi theo bác sĩ lấythuốc, tôi sẽ gọi cho con bé để biết nó ở đâu.

Bác sĩ đẩy gọng kính làm lộ ra đôi tròng mắt sâu thẫm, có lẽ là sự quá tải của bệnh viện. Anh bị suy nhược cơ thể, thiếu máu não, và có dấu hiệu bị viêm phổi. Một phần do sức khỏe anh yếu và một phần là do anh hút thuốc quá nhiều. Vậy là những đêm không có tôi, anh đã thức trắng và đốt thuốc cho đến sáng.

Tôi vô tâm quá, tại sao tôi lại không để ý đến anh. Cầm bàn tay anh xanh xác, các đầu ngón tay vàng đi. Tôi không khỏi chạnh lòng.

Anh vẫn mê man. Nhưng bác sĩ bảo không sao, chỉ là anh quá suy nhược, cần nghỉ ngơi. Tôi chở con bé về nhà.

0o0o0

Trên đường về con bé không nói gì cả. Nó cứ nhìn tôi lái xe của anh. Đèn đỏ, tôi rẽ vào quán ăn cho con bé dùng cơm tối.

Toi gọi hai cơm gà. Và tôi ăn như bo bo thời bao cấp còn con bé ăn như bột nhão quá tay do một bà mẹ vụng về khuấy ra. Toi cứ nhìn nó và nó cứ nhìn tôi. Tôi cố nở nụ cười

“Cháu ăn đi, rồi chú chở về nhà.”

“Cháu không thấy đói.”

“Sao vậy? Chú xin lỗi khi trưa nay chú bỏ quên cháu. Cháu có ăn trưa gì không?”

“Dạ có, cô thư kí có cho cháu ăn hamburger, nhưng cháu chỉ ăn một góc à.”

Rồi nó lại cuối mặt, vục đầu vào đĩa cơm, trộn qua lại làm văng ra bàn mấy hạt cơm trắng muốt. Cảnh tượng không phải cho một bữa ăn tối đâu. Nó khô khóc và làm người ta khó mà chấp nhận được. Nhưng tôi, và con bé, không màng đến, chúng tôi chỉ nghĩ đến anh mà thôi.

Tôi tính tiền, rồi chở con bé về nhà. Trên đường về, nó hỏi tôi

“Chú ơi, tối nay bố ngủ ở đâu?”

“Bố ngủ ở bệnh viện cháu à.”

“Vậy có ai ở cạnh bố không? Không có chăn của bố, bố không ngủ được đâu.”

Nghe con bé nói, tôi thấy lòng tôi rút lại và quặn lên một nỗi cồn cào. Tôi mỉm cười với nó dù lòng tôi như mặt đường nhầy nhụa sau trận mưa dầm, như một cây cao ngã nghiêng sau một cơn giông kịch mịt.

“Có các cô y tá ở đó mà cháu, bố không sao đâu.”

Nó lại xụ mặt, đưa tay rờ lên mặt kính ô tô.

“Tối nay chú sẽ ngủ lại với cháu. Cháu chịu chứ?”

“Dạ.”

Nó dạ một tiếng làm bầu không gian đã quá oi nồng trong tôi, giờ lại thêm trĩu trễn hơn.

Con bé òa khóc. “Cháu lo cho bố quá chú ơi....”

Tôi dừng xe vào lề, ôm con bé vào lòng. Hai chú cháu tôi lại khóc.

0o0o0

Con bé tắm rửa xong ra phòng khách ngồi. Tôi cũng tắm rửa xong. 

“Sao cháu không ngủ đi?”

“Cháu ngủ không được?”

“Sao vậy? Hay chú kể chuyện như bố cho cháu ngủ nhé.”

Nó không trả lời. Đồng hồ đã điểm 10h, tôi tắt TV rồi đưa tay ẳm con bé dậy. Nó đưa tay đón lấy tôi. Tôi ẵm nó trên tay và bồng về phòng nó. Con bé không chịu, nó muốn ngủ ở giường anh.

Tôi bồng con bé sang phòng anh. Đặt nó vào chỗ anh. Con bé lại dụi đầu, hít hít cái gối, rồi lại khóc. Tôi nằm cạnh con bé, kể cho nó nghe một vài câu chuyện mà tôi không thể nào kiểm soát được tôi đã kể đến đoạn nào và tôi đang bắt đầu một câu chuyện nữa hay sao. Hình như con bé cũng vậy, nó có vẻ lắng nghe tôi nhưng nó thật ra không hề nghe một tí nào cả.

“Chú ơi, chú có yêu bố cháu không?”

Con bé nhìn tôi và khẽ hỏi. Tôi mỉm cười.

“Chú yêu bố nhiều lắm, cháu ạ. Bố là một phần của đời chú rồi, cũng như cháu vậy. Thế cháu có yêu bố không?”

“Dạ có. Bố cũng yêu chú lắm đó.”

Tiếng thở nhẹ nhàng của hai chú cháu tôi trong căn phòng giữa đêm khuya.

“Sao cháu nói vậy?” – tôi hỏi nó.

“Vì cháu hiểu bố cháu nhất mà!”

Một con bé lớp hai khẳng định chắc nịt như vậy. 

“Từ khi chú dọn về nhà, đêm nào bố cũng sang phòng chú, nằm bên đó, có khi bố khóc rồi lại châm thuốc hút cả đêm. Chú còn để lại một cái áo vest, đêm nào bố cũng đắp nó mà ngủ cả. Như vậy là yêu rồi phải không chú? Cũng như cháu vậy, mỗi khi cháu nhớ bố, cháu vẫn ôm áo bố mà ngủ.”

Tôi tém tóc con bé gọn lại. 

“Vậy cháu có muốn chú về ở cùng bố con cháu không.”

“Dạ...”

Con bé lại im lặng.

“Chú cho cháu xin lỗi...”

“Vì chuyện gì vậy cháu?”

“Vì...vì cháu đã sai khi đối xử với chú. Chú...chú ơi...”

“Chú đang nghe mà.”

“Chú về ở với bố và cháu nhé. Như ngày xưa. Sáng bố sẽ chở chú và cháu đi ăn sáng, tới chiều bố và chú lại đón cháu về, bố sẽ tắm cho cháu trong khi chú nấu bữa tối, rồi ba chúng ta sẽ cùng ăn tối....”

Tôi ôm con bé vào lòng và nói trong tiếng nấc..” Ừ, chú sẽ về....”

Đến giữa đêm, điện thoại tôi reo lên. Bệnh viện gọi, bảo tôi phải vào gấp. 

Con bé đang ngủ say quá, tôi định khóa cửa rồi chạy vào bệnh viện. Ra đến cửa, tôi nghe tiếng con bé

“Chú ơi, chờ cháu với....”

Con bé ôm con Teddy chạy ra. Tôi bảo con bé lấy áo khoác vào rồi lái xe chở nó đến bệnh viện.

Anh có dấu hiệu bị sụt huyết áp, và co giật. Người ta lại mang anh vào phòng cấp cứu. Một người khỏe mạnh như anh, như một cái cây đại thụ, ấy vậy mà khi ngã khụy đi, không khác gì một nhành cỏ non bé xíu. Có phải là do tôi? Có phải lỗi tại tôi đã làm anh như vậy? Nếu tôi không dọn về nhà mình, anh sẽ không vì nhớ thương tôi mà hành hạ bản thân chứ. À không, mà có thế nào cũng là lỗi ở tôi mà, chỉ vì tôi yêu anh....

0o0o0

Anh nằm điều trị ở bệnh viện sau ba tuần thì khỏe lại. Có thể xuất viện. Nhưng anh yếu đi nhiều. Một trận ngã ốm làm anh già đi thật sự. Hốc hác gương mặt. Nhưng tôi vẫn yêu anh.

Tôi và con bé mang hoa đến bệnh viện đón anh. Anh mỉm cười hạnh phúc. Anh nắm lấy tay tôi.

“Anh xin lỗi vì đã đối xử với em không đúng...”

Anh hôn lên trán tôi.

“Không đâu anh, chính em mới là người có lỗi.”

“Con xin lỗi bố và chú!”

Giọng con bé. Anh buông tôi ra. Con bé mỉm cười, đến nắm lấy tay anh đặt vào tay tôi.

“Bố hãy nắm tay chú đi. Mấy đêm rồi chú không ngủ vì lo cho bố đó.”

Tôi thấy cổ họng mình đắng lại. Con bé nắm chặt tay hai chúng tôi.

“Bố ơi, bố bảo chú về ở cùng bố và con đi.”

Anh nhìn tôi. “Vậy em có muốn về với anh không, hả nhóc?”

Tôi cười. “Em không biết, chú cũng không biết. Vì không có ai giúp chú dọn nhà cả!”

“Cháu sẽ giúp chú! Hoan hô, vậy là chú đồng ý rồi nhé.”

Anh nhìn tôi mỉm cười. Con bé choàng tay ôm lấy tôi và anh.

0o0o0

Câu chuyện của tôi là như vậy đó bạn ạ. Chúng tôi là hai người đàn ông yêu nhau, và chúng tôi có một đứa con gái. Con bé từng kịch liệt phản đối và thành kiến với tôi. Và bây giờ tôi và con bé là hai người cùng phe mỗi khi gia đình chúng tôi “chiến tranh”. Tôi từng ích kỉ giành lấy anh, để rồi tôi nhận lại sự phản kháng của một cô bé tinh ranh đấu tranh cho tình cảm của mình. Tôi từng rời bỏ anh, để rồi tôi vô tình làm anh ngã quỵ.

Nhưng rồi chúng tôi cũng hiểu được nhau. Tôi hiểu và nhận ra rằng dẫu có thế nào đi chăng nữa thì tôi và anh vẫn luôn là của nhau, chúng tôi cần có nhau trên cuộc đời này. Cô bé nhóc có đầu óc già dặn, đã hiểu và nhận ra tình yêu của người bạn giành cho bố mình. Nó đã hiểu ra trước khi người lớn kịp cho nó biết, đó được gọi là tình yêu.

Chúng tôi sống cùng nhau trong một mái nhà. Chúng tôi cùng nhau nuôi nấng con bé, dạy cho nó nên người.

Thoáng chốc đã hai năm trôi qua. Cô bé năm nào bây giờ đã học lớp 5, chuẩn bị thi chuyển cấp và trở thành nữ sinh cấp hai rồi đấy. Nếu khi nào bạn đi trên đường phố, bạn thấy hai người đàn ông dắt tay một cô nhóc đi giữa, cô nhóc đu người lên tay hai người đàn ông, là gia đình của tôi đấy.

Cô bé đã không còn gọi tôi là chú nữa. Nó “vờ” quên! Giữa phố người, nó buông tay chúng tôi ra, chạy lên trước rồi hô lớn

“Hai bố chạy theo bắt con đi! Lêu lêu!”

Nó đã coi tôi là bố nó rồi. Con bé có đến hai người bố. Hì, không biết....phải nói sao!....

THE END

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#gay