[[Oneshot]] {{HanSeo}} Thiên Thần Hộ Mệnh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một ngày đầy nắng và gió, nắng không bỏng rát, nắng nhẹ nhàng cùng gió mơn man ve vuốt những cảm xúc không tên đang hỗn độn trong lòng nó.

Seohyun , một con bé mộng mơ và tinh nghịch. Seohyun đang một mình dạo bước trên con đường đượm nồng hương hoa sữa. Chân nó cứ bước, vô định không đích đến. Cớ gì mà một con bé luôn tươi cười, đúng hơn là lúc nào cũng toe toét như nó bỗng nhiên hôm nay lại trầm tư một cách lạ lùng?

* Một cánh sao rơi. . .thiên sứ bay. . .dang cánh tay đón em trong lòng. . . chẳng sợ mưa gió. . .*

Nhạc chuông điện thoại vang lên, Seohyun thở dài. Biết ngay mà, chỉ cần cô mất tích nửa này thôi, người đầu tiên tìm nó không phải bố mẹ mà là Luhan . Seohyun thật sự không muốn anh phải lo lắng.

- Em nghe.

- "Em đang ở đâu? Sao không đến lớp? Có chuyện gì?"

- Không có gì đâu, chỉ là tâm trạng em không tốt, không muốn đến lớp thôi mà.

- "Em đang ở đâu?"

- Em không sao mà, anh đừng lo.

- "Anh hỏi em đang ở đâu?"

- . . .

Seohyun nghe tiếng anh gằn giọng. Luhan lúc nào cũng vậy, luôn quan tâm và lo lắng cho cô .

Chỉ 10 phút sau Luhan đã đứng trước mặt Seohyun. Lúc đó Seohyun không khóc, cả buổi chiều đi bộ một mình cô cũng không khóc, nhưng khi nhìn thấy anh mọi cảm xúc trong nó vỡ oà. Nước mắt cứ thế tuôn rơi, Seohyun khóc ngon lành, như một đứa trẻ con vừa đánh mất thứ gì đó rất yêu thích. Khi bên anh, cô thấy mình trở nên thật yếu đuối.

. . .

Tiếng violon du dương trầm bổng quyện vào không gian lãng mạn của quán cafe "Missy". Ở chiếc bàn nơi góc khuất, có 1 cô bé đang khóc, người ta thấy một thoáng trầm mặc lướt qua đáy mắt của tràng trai đối diện. Luhan nghe tim mình có gì đó vừa rơi vỡ. Anh muốn nó luôn tươi cười chứ không phải khóc như thế này.

- Rút cuộc có chuyện gì?

- Em với Yong Hwa. . .chia tay rồi. . .

Giọng Seohyun nghẹn ngào trong tiếng nấc, tim Luhan thắt lại. Tiếng cô rất nhỏ nhưng cũng đủ góp thêm một vết cứa vào đám sẹo chằng chịt do nó gây ra trong lòng ai đó.

Lại là Yong Hwa, tại sao chỉ vì một người mới xuất hiện mà cô phải đau khổ như thế chứ? Seohyun khóc vì một thằng con trai khác, còn anh chỉ có thể ở bên lặng lẽ lau đi những giọt nước mắt. Anh không muốn thấy cô khóc, điều đó còn đau hơn việc nhìn Seohyun hạnh phúc bên một người khác.

~~~Flash Back~~

Yong Hwa là học sinh mới chuyển vào lớp nó vài tháng trước. Đẹp trai, nói chuyện có duyên, và cô bị thu hút.

Tưởng rằng sẽ chỉ như những lần trước, Seohyun nhất thời rung động và nhanh chóng chán thôi, hoặc là đối tượng của cô không dám đáp lại tình cảm của cô vì bên nó có Luhan.

Nhưng rồi một ngày, Seohyun cười rạng rỡ mà khoe với anh rằng :

- Anh ơi, em nhận lời yêu Yong Hwa rồi. Từ nay phải nhờ cao thủ tình trường như anh làm quân sư cho em thôi.

- Cao thủ tình trường?

- Không đúng sao, anh đẹp trai, gái theo xếp cả hàng dài, người yêu của anh em xoè tay ra đếm không xuể đấy.

Luhan chỉ cười, cười chua chát. Nó gọi anh là cao thủ tình trường, CAO THỦ đấy. Con bé ngốc này, em đã thấy cao thủ nào mà lại không dám nói ra tình cảm của mình với người con gái mình yêu chưa ?

Luhan không ngờ anh bảo vệ Seohyun kĩ như vậy, nhưng vẫn có người cuớp nó đi.

Những buổi chiều chở Seohyun lang thang khắp đường phố Busan , điều anh quan tâm là cô được vui, còn Seohyun say sưa kể cho Luham nghe về một thằng con trai_người yêu của cô . Cô làm tim anh đau.

Với danh nghĩa là quân sư cho một đứa chưa một mảnh tình vắt vai, Luhan cùng Seohyun đi chọn quà cho NGƯỜI YÊU CÔ. Luhan thấy mình thật nực cười, yêu không dám nói, giờ còn cùng người con gái anh yêu đi chọn quà cho một thằng con trai khác, không phải anh.

~~~End Flash Back~~~

Yong Hwa và Seohyun yêu nhau mới được hơn hai tháng, mà đã bao lần cãi vã, bao làn cô tìm đến anh với đôi mắt đỏ hoe hay khuôn mặt mệt mỏi. Anh thấy mình thật ngu ngốc, chỉ hận bản thân không đủ dũng khí để một lần đối mặt với cảm xúc thật của chính mình, để kéo cô vào lòng và giữ cô ở bên anh mãi mãi.

- Lí do là gì?

- Yong Hwa nói bọn em không hợp, và. . .

- Và?

- Yong Hwa nói quan hệ giữa em và anh làm Yong Hwa khó chịu.

Mắt Luhan dần sẫm lại, tay xiết chặt khiến những đường gân như muốn bứt ra. Bày đặt ghen tuông sao? Anh với cô thân nhau, phải, rất thân!

Người ngoài nhìn vào đều nghĩ hai người yêu nhau, nhưng chỉ anh hiểu cô bé của anh nghĩ đơn giản thôi, anh với cô chơi cùng nhau từ nhỏ, thân nhau là bình thường thôi.

Seohyun có thể thản nhiên khoác tay Luhan đi giữa sân trường hay giữa đường, vì cô luôn coi anh là một người anh trai tốt. Và đó là điều anh không hề muốn!

Seohyun không nhận ra tình cảm của Luhan , anh có thể đợi. Seohyun từ chối tình cảm của anh anh có thể chấp nhận. Nhưng anh không cho phép bất cứ ai làm cô tổn thương. Anh chắc hắn sẽ không tha thứ cho kẻ đó.

Vừa đến lớp, Seohyun thấy đứa bạn thân chạy tới mồ hôi nhễ nhại, mặt tái mét, nói thì ba lắp :

- Seohyun. . .Seohyun , ra. . .mau ra can. . .can Luhan với. . .với Yong Hwa lại, lại. . .đi. . .

- Hai người đó làm sao?

- Đánh. . .đánh nhau. . .

- Ở đâu?

- Sau trường.

Seohyun bắt đầu thấy lo lắng, gì nữa đây. Hôm qua cô khóc lóc với anh về chuyện chia tay, không phải vỉ thế mà anh đánh Yong Hwa chứ?

Đập vào mắt Seohyun là cảnh hỗn loạn, tiếng ai đó la hét, ở giữa đám đông có hai người đang đánh nhau, đúng hơn là anh đang đánh Yong Hwa.

- DỪNG LẠIIIII. . .

Seohyun hét lên và lao vào, mọi thứ xung quanh như chẳng còn ý nghĩa. Nó chỉ biết điều duy nhất nó cần làm bây giờ là ngăn họ lại.

Thấy nó nhào tới giữ tay anh và chắn cho Yong Hwa, tim anh đau. Ánh mắt nó giận dữ nhìn anh, Seohyun đang bảo vệ cho thằng con trai đã làm cô khóc? Luhan thấy tim mình vụn vỡ.

- Anh làm cái quái gì thế hả? Sao lúc nào anh cũng thích dở thói du côn ra vậy? Em biết anh là đầu gấu, em biết anh tài giỏi rồi, không cần vì em mà thể hiện thế đâu.

Seohyun gào lên, hét vào mặt anh. Giọng Seohyun lạc đi, khoé mắt từ lúc nào đã mọng nước. Vụng về quyệt nhanh đi màn sương mơ trong mắt, cô quay lại đỡ Huy.

Khuân mặt Luhan có một thoáng sững sờ, nhanh thôi, thay vào đó là nụ cười nửa miệng. Seohyun khóc, vì anh? Hay vì thương hắn? Anh là du côn? Cũng phải. Những gì anh làm cô sẽ chẳng bao giờ hiểu được, vì cô chưa một lần hướng sự chú ý về phía anh.

- Đây chỉ là cảnh cáo, mày nên xem lại bản thân đi, không thì đừng trách tao.

Để lại cho Yong Hwa lời cảnh cáo,anh quay lưng bước không một lần nhìn lại. Phía sau còn vọng lại tiếng nó đang hỏi han, quan tâm Yong Hwa .

Seohyun có biết anh cũng bị thương, khoé môi anh cũng đang chảy máu, máu chảy cả trong tim.

***

Đã ba ngày rồi,Seohyun giận Luhan, hay nên nói là anh giận cô đây.

Luhan nghỉ học, không thèm liên lạc với Seohyun , một lời xin lỗi cũng không. Rõ ràng là anh sai, sao người cảm thấy có lỗi lại là cô. Có phải cô đã quá nặng lời không? Chưa bao giờ anh đối xử với cô như thế này, trước giờ dù là nó sai anh cũng không như vậy.

Mối quan hệ của Seohyun và Yong Hwa coi như chấm hết. Seohyun không còn buồn, cũng chẳng còn để tâm đến Yong Hwa nữa. Mọi thứ nhạt nhạt, có cái gì đó đã thay đổi, Seohyun biết, nhưng chẳng thể lí giải.

Thay vì bận tâm tới Yong Hwa , Seohyun bắt đầu nghĩ về Luhan . Có phải tại anh bỗng dưng mất tích nên làm cô suy nghĩ? Đơn giản là vậy hay Seohyun đang cảm thấy thiếu và đang nhớ? Không, không thể nào!

~~~

- Mấy ngày rồi mà vẫn chưa hết sưng.

- Mày làm gì mà để bị nó đánh đến như vậy?

- Tao đâu có ngu mà dây vào thằng đó.

- Không lí nào, thằng Luhan là tay anh chị trong cái trường này, mày không gây họa thì không bao giờ đích thân nó xử mày đâu. Ra tay nặng như vậy cũng là lần đầu tao thấy.

- Gây họa gì chứ, chuyện chia tay với Seohyun thôi. Mới đầu vào thấy đáng yêu, cũng có chút tình cảm nên tán. Yêu đương một thời gian chán rồi thì chia tay.

- May đá nhỏ đó rồi tìm bồ mới?

- Được thế đã mừng. Mấy hôm trước đang cưa cẩm một em xinh tươi trong khu thương mại thì gặp thằng Luhan . Hôm sau đi học bĩ đánh thành ra thế này này.

- Thảm nào, vậy bị đánh là phải rồi.

- Ax, mày còn nói. Tao có lỗi với Seohyun , chứ liên quan gì nó, tao với Seohyun chia tay rồi, tao quen ai là quyền của tao, nó khùng lên làm gì.

- May không biết rồi, thằng Luhan lúc nào chẳng xem Seohyun như báu vật, nó bảo vệ còn hơn cả đồ cổ trong bảo tàng. Mày làm tổn thương Seohyun , nó tha cho mày mới lạ. Hồi trước cũng có không ít đứa muốn cầm cưa con bé đó rồi, nhưng đều ghê thằng Luhan nên tự biết mà tránh xa.

- Sao hai đứa nó không yêu nhau luôn đi?

- Hơ, đấy là điều không chỉ mình mày thắc mắc đâu, mà cả cái trường này cũng tò mò đấy.

Hai người đó nói với nhau mà không hề hay biết rằng, phía sau kệ sách bám đầy bụi thời gian, có một con bé đã nghe toàn bộ câu chuyện.

- Nói đủ chưa?

Nước mắt đã ướt đẫm trên khuôn mặt Seohyun tự bao giờ.

- Seohyun ? em làm gì ở đây?

- Tôi vẫn cứ nghĩ anh rất tốt đẹp đấy.

- Em nói gì vậy?

Yong Hwa bàng hoàng khi nhìn thấy Seohyun , không biết cô vào đây từ khi nào, đã nghe được những gì.

- Đừng cố tỏ ra vô tội nữa, tôi luôn cho rằng là tôi chưa tốt, tôi có lỗi nên anh mới muốn chia tay. Không hợp nhau? Tôi và Luhan quá thân thiết? Giả tạo, dối trá. . . Tất cả chỉ là cái cớ của anh thôi.

Bỏ lại một câu rồi nó chạy vụi đi. Là nắng nhạt nhòa nhay mọi thứ đều nhoè đi trong mắt đó.

Không có anh bên cạnh đánh thức, ngủ quên trong thự viện,và vô tình nghe được một sự thật. . .phũ phàng.

Seohyun khóc, không phải vì Yong Hwa mà là vì anh, vì sự ngu ngốc của bản thân mình. Seohyun trách lầm anh rồi. Tất cả những gì Luhan làm đều là vì cô, nhưng cô lại đối xử với anh như vậy. Seohyun mắng anh là đồ du côn, cô đã mắng anh như thế đấy. Cô thật tệ.

Luhan là dân anh chị trong trường, Seohyun biết chứ. Nhưng anh trở thành như vậy chẳng phảh vì cô sao? Luhan đã từng nói anh phải trở nên mạnh mẽ để bảo vệ cô.

Ngày đầu tiên bước vào lớp 1, Seohyun bị Luhan bắt nạt. Seohyun đã khóc và ghét anh vô cùng.

Năm lớp 3, Luhan trêu quá đà, ngày nào cũng dựt hai bím tóc dài tết đuôi sam cũa Seohyun . Không làm gì được anh, cô ức quá cắt tóc. Mái tóc mài mượt mà của Seohyun sau một đêm trở thành tóc tém, ngắn cũn.

Vì mái tóc đó, anh trở thành thần bảo hộ của cô như bây giờ. Luhan quan tâm, chăm sóc cô, sẵn sàng chạy đến bất cứ khi nào cô cần. "Ngoài anh ra, không cho phép bất cứ ai bắt nạt em" , Luhan đã nói vậy.

Luhan đẹp trai, Luhan là dân chơi, Seohyun luôn đi bên anh trước ánh mắt ghen tị của bao đứa con gái khác. Nước mắt không ngừng rơi, dòng lệ chảy dài trên gò má cô.

Mặn quá!

Seohyun cần phải tìm anh.

Thiên thần hộ mệnh

Từng hồi chuông dài vọng lại như vế dao cứa vào tim Seohyun. Luhan không nghe điện thoại của cô, anh chưa bao giờ như thế. Trước đây, anh luôn bắt máy ngay khi cô vừa bấm gọi. Vậy mà giờ đây cô đã gọi không biết bao nhiêu lần, nhưng đáp lạ Seohyun chỉ và những tiếng tút. . .tút. . .

Phải chăng anh ghét cô rồi???

- A lô !

Cuối cùng cũng có người bắt máy, nhưng không phải anh.

- Mẹ ạ?

- Ừ , có việc gì không Seohyun ?

-Luhan oppa đâu mẹ?

- Luhan. . . Luhan vừa ra ngoài, nó bỏ quên điện thoại nên mẹ nghe.

- Con đứng chờ ở trước cửa rất lâu rồi, con cũng bấm chuông rất nhiều ngưng không ai ra cả. Hình như không có ai ở nhà?

Cô và Luhan thân nhau, bố mẹ Seohyun coi Luhan như con trong nhà và gia đình Luhan cũng vậy. Cô linh cảm mẹ anh đang có gì đó giấu cô. Giọng mẹ hơi lạ, sao mẹ lại nói dối? Anh đang ở đâu? Sao anh không nghe điện thoại? Nó cần lời giải đáp!

- Seohyun này, thật ra. . .

- Có chuyện gì phải không mẹ?

- Thật ra Luhan đang ở trong bệnh viện.

- Mẹ nói sao ạ?

- Nó bị tai nạn, nằm viện mấy ngày nay rồi.

- . . .

Tai Seohyun ù đi, hoang mang cực độ. Không gian xung quanh như bị rút cạn oxi.

Seohyun cảm thấy hoàn toàn trống rỗng. Luhan bị tai nạn? Nó không hề hay biết, cô còn giận anh, trách anh. Cô vô tâm quá. Cô lao vụt đi, vộ vã.

~~~

Trong căn phòng bệnh nồng nặc mùi thuốc sát trùng, trên chiếc giường chỉ độc một màu trắng lạnh lẽo, Luhan nằm đó với ti tỉ thứ dây dợ quanh người.

Tim nó đau.

Luhan hôn mê đã ba ngày, anh như vậy nó làm sao xin lỗi anh đây. Seohyun sai rồi, cô trách lầm anh, cô không hiểu anh, là cô không tốt, cô có lỗi vs anh.

- Seohyun à , về nhà nghỉ đi con, ở đây từ trưa đến giờ rồi.

- Sao mẹ không nói với con?

- Nó không cho mẹ nói, trước khi được đưa vào phòng cấp cứu, nó nhất quyết bắt mẹ hứa là không để cho con biết. Từ lúc đó đến giờ nó hôn mê như vậy. Tuy đã qua cơn nguy hiểm, nhưng bác sĩ cũng không dám chắc bao giờ mới tỉnh lại.

Mẹ Luhan nói một cách nhẹ nhàng, nhưng trong đáy mắt là biết bao đau đớn cùng những lo lắng mông lung.

- Tại sao anh Luhan lại bị tai nạn hả mẹ?

- Người ta nói nó lái xe quá nhanh khi đã uống rất nhiều rượu.

- . . .

Luhan uống rượu? Luhan đâu phải con sâu rượu, từ rất lâu rồi anh đã bỏ rượu và thuốc lá vì cô không cho anh uống và cực kì ghét mùi thuốc lá.

Tim nó quặn thắt, đau nhói!

Chỉ một mình cô biết nguyên nhân thật sự khiến anh bị tai nạn. Là cô đã hại anh.

~~~

Seohyun ngày ngày túc trực bên giường bệnh của Luhan , tay nắm chặt tay anh và chờ đợi.

Đã bao lần Seohyun thiếp đi, đến khi giật mình choàng tỉnh, chỉ ước rằng anh đang mở mắt nhìn nó. Nhưng anh vẫn nằm đó, im lìm trên chiếc giường trắng thiếu sức sống.

Hơn một tuần rồi, Luhan chưa tỉnh lại, đã hơn một tuần nó thức trắng đêm để rồi ban ngày dật dờ như một cái bóng . Seohyun từng ngày chờ, từng ngày đợi, từng ngày nguyện cầu mong anh tỉnh dậy.

~~~

Mẹ Luhan bảo cô về lấy nhà đồ mẹ để quên.

Đẩy cửa bước vào, trước mắt Seohyun vẫn là căn phòng đó, chỉ khác là hôm nay không có anh ngồi ôm laptop chơi game, nằm trên sô pha xem ti vi hay ngủ nướg trên giường.

Bước tới bàn lấy túi đồ mẹ để quên, Seohyun vô tình nhìn thấy có thứ gì đó màu hồng lấp ló sau cánh cửa tủ kê sát giá sách.

Đó chẳng phải là cánh cửa tủ duy nhất mà anh nhất quyết không chịu mở. Seohuyn tò mò, nó muốn biết anh giấu gì trong đó mà không thể cho cô thấy.

Không gian như ngưng đọng khi cánh cửa tủ được mở ra, Seohyun ngay người. Vật hồng hồng mà cô thấy không phải gì khác mà chính là con gấu bông cô tặng anh hôm sinh nhật. Vụng về lấy ra từng món đồ, Seohyun sững sờ, tất cả đều là quà cô tặng anh suốt mười mấy năm qua. Anh giữ tất cả cẩn thận vậy sao?

Còn gì nữa đây, cái hộp này hình như không phải của nó tặng. Màu đen tuyền, viền bạc của chiếc hộp như kích thích nó. Mở hộp ra, một lần nữa Seohyun ngỡ ngàng. Bên trong toàn ảnh cô, rất nhiều ảnh cô, đều là chụp lúc nó không để ý hoặc đang ngủ, điều đáng nói là sau mỗi tấm ảnh đều có ba chữ "Anh yêu em".

Đến khi về đến nhà, Seohyun vẫn giữ nguyên trạng thái thẫn thờ như thế. Mắt cô mơ màng nhìn ra bầu trời phủ nhung đen bên ngoài cửa sổ. Anh yêu cô? Anh yêu cô sao?

Seohyun bắt đầu nghĩ, bắt đầu nhớ. . .

Cuối năm lớp 9, anh cùng mẹ đến nhà cô lấy tài liệu ôn thi cấp ba.

Trong lúc mẹ anh đi tham quan nhà cô , Seohyun đang luyên thuyên "quyển này là. . .quyển kìa là. . ." thì

. . . 1 giây. . .2 giây. . .3 giây. . .

Seohyun đứng hình cả mấy chục giây sau đó. Anh vừa hôn cô, First Kiss của cô bị ông anh trai cướp một cách trắng trợn. Seohyun chỉ biết lườm anh, nó tưởng anh lại đang đùa quá trớn thôi.

. . .

Ngày Seohyun chia tay mối tình đầu, anh ngồi cả buổi chỉ để nghe cô lảm nhảm than vãn. Lúc Seohyun mệt mỏi, lúc cô khóc vì cãi nhau với Yong Hwa cũng là anh chìa vai cho cô tựa, người lau nước mắt cho cô cũng là anh

. . . .

Anh luôn bên cô, quan tâm cô, che chở và bảo vệ cô. Anh hiểu cô, chiều chuộng cô hơn cả người yêu

. . . .

Những lúc anh đánh nhau, chỉ duy nhất Seohyun có thể giữ anh lại.

Đã bao lần anh đánh nhau với người khác. . .vì cô. . .

Phải rồi, anh yêu cô! Vậy mà cô không nhận ra. Là cô vô tâm hay quá ngốc? Có lẽ là cả hai!

Seohyun phát hiện ra bí mật của Luhan rồi, vậy còn cô? Cô có yêu anh không?

Có lẽ. . .Seohyun không biết nữa.

Miên man suy nghĩ, đắm mình trong bộn bề kí ức, Seohyun dần chìm vào giấc ngủ. Trong cơn mơ, Seohyun lại thấy Luhan, Luhan đang bên cạnh cô.

Hôm nay trời mưa, mưa rơi rả rích, mưa không lớn nhưng cũng đủ làm cho con người ta trở nên lười biếng.

Mặt trời uể oải, vừa leo lên đến lưng chừng đã bị mây kéo nhau về che lấp.

Seohyun cuộn tròn trong chăn, đã bao nhiêu ngày rồi cô không có giấc ngủ ngon như vậy. Tiếng chuông điện thoại réo rắt phá giấc mơ bình yên, tay Seohyun lần mò tìm điện thoại.

Là mẹ, Seohyun bật dậy.

- Con nghe ạ.

- Luhan , nó tỉnh rồi.

- Vâng, con vào ngay.

Giọng mẹ Luhan không giấu được sự vui mừng, trong lòng Seohyun hạnh phúc cũng đang vỡ oà. Luhan tỉnh rồi, cuối cùng anh cũng tỉnh lại.

~~~

Seohyun đẩy cửa bước vào với nũ cười rạng rỡ, chào bố mẹ Luhan rồi chạy tới ôm chầm lấy anh.

- Anh ngốc, ai cho anh uống rượu hả? Đã uống rượu lại còn dám lái xe. Anh có biết là mọi người lo lắng cho anh lắm không? Anh có biết là. . .

- Cô là ai? Tiếng nói hờn dỗi trách móc của nó im bặt, cả tiếng cười cũng tắt.

Seohyun ngơ ngác, bố mẹ Luhan lo lắng nhìn nhau rồi vội vã chạy đi tìm bác sĩ. Seohyun cứ ngồi đó, nhìn anh.

Nhói, đau quá. Câu hỏi xa lạ và giọng nói lạnh nhạt của anh như mũi tên găm vào tim nó, đau buốt.

Anh đang trêu cô phải không? Đúng rồi, ai bảo cô chưa hiểu chuyện đả trách Luhan, là Luhan đang đùa, đùa thôi. . . . . .

- Tuy còn yếu nhưng hoàn toàn không nguy hiểm, nghỉ ngơi là sẽ khoẻ lại. Tất cả các chức năng đều đã phục hồi và ổn định.

- Vậy. . .sao nó không nhận ra con bé?

- Là di chứng còn lại do chấn thương ở đầu lúc tai nạn. Đây là hội chứng mất một phần trí nhớ, đó có thể là kí ức vô cùng quan trọng hoặc là phần kí ức mà người bệnh không muốn giữ lại

- Nó có thể nhớ lại được không?

- Còn tùy thuộc vào kí ức đó và người bệnh có muốn nhớ lại hay không.

- . . .

Những lời bác sĩ nói như tiếng sấm đang gầm gừ bên ngoài cùng cơn mưa, những vệt sét xé toạc bầu trời giống như đang rạch từng đường ngang dọc trong lòng cô.

Luhan nhớ mọi thứ, nhận ra mọi người, . . .trừ Seohyun và những thứ liên quan đến cô.

***

Seohyun bước từng bước trên con đường quen thuộc, vẫn hàng hoa sữa đó nhưng không còn hương hoa nữa. Đông rồi mà.

Cơn mưa vừa ngớt lại bắt đầu nặng hạt. Cơn mưa trắng xóa, đã lạnh rồi lại thêm mưa.

Cơn mưa đông hiếm hoi, bầu trời âm u như chính tâm trạng Seohyun vậy.

Đường phố Busan khi mưa chẳng còn tấp nập, chỉ còn vài bóng người bước nhanh đến những mái hiên tránh mưa, hay vội vã lướt đi để trở về ngôi nhà ấm áp.

Chỉ một mình Seohyun vẫn lặng lẽ lê từng bước, chậm rãi, mặc kệ cho đôi giày vải ướt nhẹp. Không gian xung quanh như tối lại, cô không thấy gì ngoài một màu đen.

Gió mưa táp vào mặt đau rát, lạnh buốt, . . .nhưng làm sao lấn áp được nỗi đau đang nhức nhối đến tê dại trong lòng Seohyun !

Anh quên cô, Seohyun là kí ức quan trọng Luhan vô tình đánh rơi, hay mảng tối màu mà anh không muốn nhớ?

Lúc biết tin Luhan tỉnh lại Seohyun đã hạnh phúc biết bao. Nhưng lúc này cô cảm thấy mọi thứ như sụp đổ, đau đớn xót xa tột cùng. Thà là anh trách cô, giận cô còn hơn là không nhận ra cô.

Từ lúc nhìn thấy những thứ trong tủ đồ, Seohyun biết tình cảm trong cô đã thay đổi.

Seohyun yêu anh, điều mà suốt thời gian qua cô cố gắng phủ nhận. Là Seohyun trước nay luôn mặc định sự hiện diện của Luhan là đương nhiên, cô dùng quan hệ anh em để biện minh cho những yêu thương đó.

Phải, là Seohyun yêu anh nên bây giờ mới đau như vậy, cái cảm giác đau đớn như ai đó đang bóp nghẹt trái tim. Seohyun làm sao chấp nhận đây, rằng trong anh nó không còn tồn tại!

Ông trời thật biết trêu người, anh yêu cô mà cô không hề hay biết. Đến khi cô biết và nhận ra tình cảm của mình thì anh mất trí nhớ!

Người ở trên cao ạ, Ông rất vui tính, nhưng ông đùa như vậy chẳng vui!

Seohyun cười, nụ cười đau đớn kéo theo cả nước mắt.

Seohyun khóc, nước mắt hòa cùng mưa. Seohyun yêu mưa, những ngày mưa đều có anh bên cạnh. Giờ đây, Seohyun vẫn yêu mưa, vì mưa giúp cô che đi những giọt nước mắt!

***

Seohyun tỉnh dậy trong trạng thái mệt mỏi, đầu nặng trịch, nó ốm, nằm li bì suốt hai này.

Cơn mưa đông như vắt kệt toàn bộ sức lực của nó.

Seohyun cười, lại cười. Những nụ cười không cảm xúc xuất hiện nhiều hơn trên khoé môi hồi, tăng dần theo tần suất nhói của con tim. Nếu là Luhan của trước đây, chắc chắn đã chạy đến bên quan tâm, lo lắng cho cô.

Nhưng anh bây giờ thì. . .

~~~

Luhan đã xuất viện, và bắt đầu đi học lại. Mọi thứ vẫn bình thường, chỉ với nó là thay đổi.

Seohyun ngày ngày lẽo đẽo chạy theo Luhan, dùng đủ mọi cách để gây được sự chú ý, cố gắng gợi cho Luhan nhớ lại những kỉ niệm trước đây. . . Nhưng những gì cô nhận được chỉ là thái độ thờ ơ, lạnh nhạt của anh.

Luhan lúc này thật giống một tảng băng.

- Oppa !

- Tránh ra.

- Mình đi ăn kem nhé?

- Không thích.

- Trước đây chỉ cần em mun đi là anh sẽ đưa em đi.

- Không nhớ.

- Đi mà, có thể anh sẽ nhớ lại.

- Phiền!

Luhan bỏ đi không thèm nhìn lấy một lần.

Seohyun đau lắm, anh trước đây không đối xử với cô như vậy. . . .

. . .

Tan trường, Luhan không chờ, Seohyun cố gắng lắm mới theo kịp anh.

Luhan bước nhanh, . . .Seohyun giả vờ ngã.

Seohyun đã hi vọng Luhan sẽ dừng chân và quay lại đỡ nó. Nhưng không, anh vẫn bước đi, bỏ mặc cô ngồi đó nhìn theo bóng anh.

Nếu là anh của trước đây chắc chắn sẽ quay lại, anh ngày xưa không vô tâm như vậy. . .

***

- Luhan vẫn không nhận ra cậu sao?

- Ừ, không một chút nào. Mình không biết nên làm gì nữa, mọi thứ mình làm anh ấy đều không quan tâm, một chút ấn tượng cũng không.

- Hãy kiên nhẫn như anh ấy đã từng với cậu, hãy chịu đựng như anh ấy đã từng vì cậu.

- Mình biết chứ, mình sẽ không bỏ cuộc đâu!

~~~

Ở Seohyun, Luhan cảm thấy có gì đó rất quen thuộc.

Seohyun ấy biết mọi thứ về anh, với bố mẹ anh cũng rất gần gũi.

Những thứ Seohyun lấy từ trong tủ ra cho anh xem anh đều thấy rất quen, nhưng anh lại chẳng thể nhơ được gì.

Mẹ nói anh bị mất trí nhớ, phần kí ức thuộc Seohyun.

Luhan cũng muốn nhớ lại, nhưng ở bên cô, ánh mắt mỗi khi cô nhìn anh làm anh đau.

***

- Mẹ nói sao cơ?

- Luhan nó nói muốn đi Pháp du học.

- Sao tự nhiên lại đi du học lúc này hả mẹ?

- Mẹ cũng không biết nó đang nghĩ gì nửa, bố mẹ ngăn không được, con thử nói chuyện với nó xem.

- Bao giờ anh Luhan đi ạ?

- Hai ngày nữa, khóa học bắt đầu vào tháng sau nên nó muốn đi sớm để ổn định. Nó tự đăng kí đi du học và đặt vé máy bay rồi, đến tối qua mới thông báo cho bố mẹ biết. Bố mẹ nói nó không nghe, có vẻ quyết tâm lắm.

. . .

Nó làm sao có thể giữ anh lại đây? Với anh nó chỉ là một người xa lạ thôi, mà người xa lạ thì làm sao đủ khả năng níu chân anh.

***

Hôm nay là ngày anh đi, nước mắt ướt đầm trên gương mặt nó.

Seohyun đã cố gắng tới thật sớm để ngăn Luhan lại, dù biết điều đó là hi vọng qua nhỏ nhoi. Nhưng anh đã đi rồi, chỉ để lại cho cô một dòng tin nhắn:

"Tôi xin lỗi, tôi không nhận ra em, cũng không thể nhớ ra em là ai, và quan hệ giữa chúng ta là gì. Cảm ơn em, nhưng ngày nào tôi chưa nhớ ra thì sẽ chỉ làm tổn thương em thôi. Đừng lo lắng và quan tâm tôi nữa, quên tôi đi. Nếu một ngày nào đó phép màu xuất hiện, tôi có lại phần kí ức đó thì tôi sẽ trở về tìm em. Hãy sống tốt nhé!"

Anh nghĩ rằng anh rời xa nó thì cô sẽ không đau khổ, không buồn nữa sao? Anh thật ngốc!

- Mẹ ơi, mấy giờ chuyến bay cất cánh?

- 7 giờ.

Mẹ Luhan vừa nói xong nó đã chạy đi, rồi vẫy một chiếc taxi, còn hơn một tiếng nữa, cô nhất định giữ anh lại.

~~~

Người ta thấy một con bé chạy khắp sân bay, khoé mắt vẫn mọng nước và có phần hoảng loạn trong đáy mắt.

Nơi này rộng thế nó biết tìm anh ở đâu?

Seohyun phải làm sao đây, cô không thể mất anh được. Luhan còn chưa một lần nói yêu cô, cô phải nói rằng cô yêu anh.

Còn vài phút nữa chuyến bay cất cánh rồi, Seohyun không muốn mình phải hối hận.

Một phút không suy nghĩ, Seohyun bỗng nảy ra ý tưởng táo bạo.

Cô lao vào phòng phát thanh của sân bay, việc nó sắp làm đây có thể sẽ vô cùng điên rồ, nhưng cô mặc kệ.

Thay vì giọng nói của phát thanh viên, cả sân bay vang lên giọng nói của một cô bé, có vẻ như đang khóc.

- XII LUHAN, ANH LÀ TÊN KHỐN, ANH ĐI NHƯ VẬY SAO? . . . ANH LÀ TÊN ĐÁNG GHÉT, ANH NGHĨ ANH LÀM VẬY EM SẼ VUI SAO? ANH KHÔNG NHỚ LẠI ĐƯỢC THÌ EM CÓ THỂ ĐỢI ĐẾN KHI ANH NHỚ, Ở BÊN ANH CÓ THỂ EM SẼ PHẢI KHÓC MỘT VÀI LẦN, NHƯNG XA ANH RỒI, ANH MUỐN EM ĐÊM NÀO CŨNG NGHĨ ĐẾN ANH VÀ KHÓC? ANH LÀ TÊN NGỐC. . . EM YÊU ANH!

Ở một cửa soát vé, khi giọng nói đó cất lên, có một người đã khựng lại, đứng chôn chân tại chỗ cho đến khi tiếng nói tắt dần theo tiếng nấc.

Chạy tới trước tấm bảng điện tử, mắt Seohyun lại nhoè đi, chuyến bay đi Pari đã cất cánh rồi, Luhan đi thật rồi. . .

Seohyun ngồi phịch xuống, nước mắt lại rơi không kìm lại được.

- Tên khốn, đồ ngốc, đồ độc ác, anh ngu ngốc, anh tàn nhẫn, anh là đồ đáng ghét. . .

Có một con bé đang ngồi giữa sân bay, vừa khóc vừa mắng ai đó vô cùng thậm tệ. . .

- Em có biết nói xấu sau lưng người khác là bất lịch sự lắm không?

Mọi hoạt động của Seohyun ngưng lại như bị ngắt điện, quay đầu lại theo phản xạ vô thức, nó ngây ra, là Luhan!

Bật dậy như lò xo, Seohyun chạy đến trước Luhan tay sờ mặt anh, tay tự nhéo má mình, trông như con ngố. Khi biết mình không mơ, Seohyun mới nhào tới ôm lấy anh.

Vòng tay nhỏ bé xiết thật chặt, như sợ chỉ một giây phút lơ là thôi anh sẽ vụt tan biến. Luhan cũng vòng tay ôm chặt Seohyun vào lòng, điều mà anh muốn làm từ rất lâu rồi.

- Sao anh không đi nữa?

- Không phải vì em sao, phép màu đã xuất hiện!

- Anh nhớ lại rồi?

- Ừ.

- Nếu biết mắng anh làm anh nhớ thì em đã mắng cho anh một trận lâu rồi.

- . . .

- Em đã rất sợ, sợ mất anh, là em ngốc, em không nhận ra, cả anh cũng ngốc nữa, sao không nói cho em biết?

- Nói ra liệu em có chấp nhận không?

- Anh không nói làm sao biết em không chấp nhận?

- . . .ừ, anh ngốc.

- Anh, . . .

- Gì nữa?

- Người công chúa cần đôi khi không phải là bạch mà hoàng tử mà là một chàng hiệp sĩ, một người có thể ở bên cạnh, yêu thương và bảo vệ công chúa. . .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro