[ONESHOT] Happy, Jeti|G

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

HAPPY

Cảm xúc đầu đời đến quá bất ngờ. Thoáng vui đó, thoáng buồn đó, thoáng nhớ đó và thoáng hụt hẫng đó khi ngóng chờ mà người ta nào hay biết. Khoảng cách giữa hai căn phòng có xa đâu mà sao cô thấy gần như vạn dặm. Ở cùng một chỗ, cách nhau chưa được mươi bước chân, vậy mà một ngày được nhìn người ta cũng không quá năm phút. Và cô biết, cách duy nhất để tiến gần đến người con gái mà mình yêu cũng là sếp của nhanh nhất, đó chính là làm cho người ta để ý mình . Lòng tin của con người có sức mạnh vô tận, nó có thể biến những điều họ mong ước thành sự thật, chỉ cần họ thật sự có lòng tin vào chính bản thân mình. Cô tin, cô luôn tin rằng công sức của cô sẽ được đền đáp. Hy vọng chỉ biến mất khi con người thật sự từ bỏ, ngoài ra không có gì phải tuyệt vọng.

Cả văn phòng đều biết Sica được nhiều người yêu mến. Mến thì chắc chắn rồi, nhưng nhiều người yêu mới đáng nể. Bắt đầu tuần làm việc mới của phòng bao giờ cũng phảng phất hương hoa.

..............................

Dịp may cuối cùng đã đến.Cô được sắp xếp làm chung với Sica . Nhận được thư thông báo cô sẽ được chung với Sica , cô như người sống trên mây. Mọi việc đang diễn ra xung quanh sao trở nên đẹp đẽ quá! Bước chân đi như được gắn lò xo, cứ nhún nhẩy lạ thường. Cô mừng không phải vì được thăng chức thăng lương, cô mừng vì từ cô có dịp ở chung 1 chổ với người cô yêu . Chiều đó cô tự thưởng cho mình bằng cuộc shopping hoành tráng

Sáng hôm sau, lần đầu tiên cô tự tay bưng cà phê vào đặt trên bàn làm việc của Sica,phòng làm việc của Sica khá rộng và thoáng. Một lớp kiếng thay cho bức tường phía sau lưng ghế Sica ngồi, nhìn ra có thể thấy được khoảng trời xanh rộng ngút ngàn, thỉnh thoảng có vài chú chim chao lượn điểm xuyết thêm cho những tầng mây trắng đang lững lờ trôi. Ngày mới thật đẹp và tốt lành!

Đúng chín giờ, Sica mở cửa bước vào:

-Chào Fany, ngày mới vui vẻ

-Chào sếp ạ

-Đừng chào mình như thế, cứ kiu Sica đi , mình thích thế hơn

-Mình biết rồi, Sica 

-Thế có tốt hơn không .

- - Dạ.

- Đừng dạ nữa, mình đâu lớn hơn Fany đâu mà dạ với thưa chứ 

-Hi, ok Sica, mình đến để coi có gì phải chuẩn bị không.

-- Ừ. Cũng có gì đâu. Fany thấy thế nào khi làm chung với Sica

- Mình... - cô bẽn lẽn cúi đầu. Không phải cô không trả lời được, mà vì... ánh mắt Sica đang nhìn cô chăm chú, đôi rèm mi khẽ chớp và nụ cười nhẹ nhàng nở trên môi, lần đầu tiên cô định nghĩa được hai chữ "thiên thần".

-Có gì mà cậu ngượng dữ vậy?

-Mình, à không có gì đâu .

-- Không có thì nhìn thẳng Sica mà nói chuyện.Sica không thích ai nói chuyện với Sica mà mắt nhìn nơi khác đâu.

-Mình... mình xin lỗi - cô lấy hết phần bình tĩnh còn lại trong người ngước lên nhìn thẳng vào mắt Sica. Màu đen sâu thẳm trong đôi mắt ấy như hút cô vào khoảng mênh mông bất tận. Tay chân cô bỗng trở nên thừa thải và quấn ngược vào nhau.

- Sao? Sica hỏi nhìn Sica dữ lắm sao mà không dám nói gì với Sica hết vậy?

- Dạ, không. Sica có dữ bao giờ! Mình...

- Vậy nhìn Sica thế nào?

- Uhm...Sica đẹp lắm! - cô lí nhí nói xong rồi cúi gằm xuống nhìn ngón chân.

- Haha. Thanks so much! So happy. Haha!

-................

- Sica trêu Fany thôi. Vào làm việc đi. Nếu có gì chưa bắt nhịp được thì cứ hỏi Sica.

- OH - cô lóng ngóng bước vào bàn, tự nhủ với lòng phải làm việc tốt hơn gấp nhiều lần nữa.

……………………………………………

Giờ ngồi đây chung phòng cô mới biết, sức làm việc và sự tập trung của Sica rất đáng nể. Sica chăm chú vào màn hình laptop, tay không ngừng hoạt động. Từng trang hồ sơ được duyệt qua với tốc độ nhanh và chính xác tuyệt đối. Lắm lúc cô dừng tay, nhưng không dám ngẩng đầu, len lén nhìn Sica. Cặp chân mày hơi nhíu lại, ánh mắt căng thẳng, đôi môi khẽ mím chặt, thỉnh thoảng đưa tay bóp nhẹ vùng trán... cô thấy tim mình rộn lên những nhịp điệu yêu thương. Cô muốn được đến gần nắm lấy ngón tay thon dài, và vuốt gọn lại những sợi tóc đang lòa xòa trước trán. Rồi cô sẽ xoa nhè nhẹ nơi vùng mắt để Sica có thể thả lỏng trong giây lát.

- Fany, mặt Sica dính gì sao mà Fany nhìn dữ vậy?

-Không có. Tại thấy Sica căng thẳng quá nên mình...

- Ok. Làm việc tiếp đi!

Những lúc bị bắt gặp, cô thấy mình giống như tên trộm bị bắt quả tang, tim cứ đập liên hồi mà trong lòng cứ nơm nớp lo sợ. Lo sợ điều gì!? - Chẳng biết! Lo sợ Sica sẽ tinh ý phát hiện ra điều 'bất thường' ở cô chăng? - Ủa, mà cô có làm gì sai đâu? Không lẽ, yêu một người cũng có tội hay sao? Mà chắc là có đấy, vì yêu mà không nói thì có tội với chính mình rồi còn gì!?

…………………………………………………….

Cô nhận ra được những nỗi niềm dấu kín trong ánh mắt sâu thẳm ấy, những nỗi niềm mà có lẽ không tỏ được cùng ai. Thương quá! Cô mong sao ít nhất được một lần cùng Sica sẻ chia mọi tâm tư. Có những ngày nhìn Sica xuống sắc vì mất ngủ, trong lòng cô quặn lên nỗi xót xa không lời. Tuy nhiên, chưa thân thiết nên không tiện hỏi điều cá nhân riêng tư, cô đành chôn dấu nỗi niềm đó thật sâu trong lòng.

- Sica à...

- Gì đó Fany?

- Có chỗ này mình không rõ, Sica có thể giúp mình không?

- Ok, đem lại cho Sica coi.

-Nhưng mình đang soạn trên máy, Sica có thể xuống nhìn dùm mình?

- Ok.

Sica buông bút, đứng dậy xoay mình vài cái rồi bước xuống. Cô luôn thích nhìn Sica trong bộ đồ công sở. Sica không cao lắm nhưng dáng thon gọn, đường cong nào cũng thật tuyệt mĩ, vừa mạnh mẽ lại vừa duyên dáng. Sự phối ngẫu giữa hai điều trái ngược nhau lại mang đến kết quả rất tuyệt vời.

- Chỗ nào đâu Fany?

- Dạ, ở điều lệ này, mình không biết viết sao cho rõ ràng nhất. - cô đưa bút chỉ vào màn hình và định đứng lên nhường chỗ cho Sica ngồi.

- Thôi, Fany ngồi đi, Sica đứng được rồi. Sáng giờ có rời khỏi cái ghế đâu.

- Oh!

Sica đứng phía sau lưng cô, nhoài người về trước. Vô tình, khoảng cách giữa hai người quá gần. Cô cảm nhận rất rõ ngực Sica đang tì sát lưng mình, cảm giác mềm mại và ấm nóng lan tỏa khắp lưng. Hơi thở Sica phập phồng bên tai, mùi nước hoa Sica xài thoang thoảng - chất hương quyến rũ làm mờ mắt người muốn được yêu thương, hai gương mặt đang kề cận nhau, thật gần! Bao nhiêu cảm xúc ập đến, quấn chặt lấy lý trí của cô và nhấn chìm nó vào góc kín nhất, không cho một cơ hội mỏng manh để nó lên tiếng chống đối. Giờ đây chỉ còn trái tim thống trị, nó đang lồng lộn lên trong lồng ngực đòi được yêu: "Cơ hội đến đây rồi, nằm trong tầm tay rồi, đừng để vuột mất, có nghe không?"

Trước mắt cô lúc này bao phủ bởi màn sương bồng bềnh, mờ ảo. Những hình ảnh xung quanh mơ màng màu hồng ngọt dịu, mơ hồ tựa cơn mơ. Bàn tay cô cử động, nắm lấy những ngón tay đang di chuyển trên phím. Rồi bàn tay còn lại vuốt ve làn da mịn màng của gương mặt đang kề cận.

- Fany.. Fany sao vậy? - giọng nói êm ái đêm ngày mơ tưởng vang vọng xa xôi bên tai cô.

Cô nắm hai cánh tay của người đó đặt ngay eo mình, từ từ đứng lên, và xoay người ôm thật chặc.

- Fany.. cậu sao vậy? - cô không nghe, không nghe gì nữa.

Bờ môi Sica ngon như trái táo chín đầu cành. Vị ngọt nơi đầu lưỡi thấm đẫm cả trái tim, cơ hồ như viên kẹo được ăn ngày thơ bé. Hơi thở Sica thật gần, nồng nàn như men cay. Cái cảm giác chếch choáng nữa say nữa tỉnh nâng cô bồng bềnh giữa giây phút lắng đọng của không gian và thời gian.

Tiếng gõ cửa kéo cả hai về hiện tại. Cô hoảng hốt buông Sica ra, ngồi phịch xuống ghế. Sica bước nhanh lên bàn làm việc ngồi nghiêm chỉnh, rồi lên tiếng:

- Vào đi!

……………………………………………………………………��

��

�……

Tôi kết thúc công việc vào lúc 5h30… mọi người trong công ty hầu như đã về nhà… Tôi cười chào bác bảo vệ già có khuôn mặt phúc hậu như thường lệ rồi quay bước ra bãi xe… Bất ngờ, tôi thấy Sica ở đó!! Cô đứng dựa vào bên cạnh xe cô ấy

Thấy tôi, SIca đừng thẳng dậy và nở nụ cười thật tươi…

- Fany đói chưa, đi ăn với Sica nha,

- Sao hôm nay mời mình đi ăn vậy???

- Thì lâu lâu mời đồng nghiệp đi ăn không được sao?

- Được mà, mình vui khi được đi ăn chung với Sica 

- - Thôi, đi ăn

- Oh. Mình đi ăn ở đâu?

- Nhà hàng Soshi. được không?

- Được. Món gì cũng được mà.

………………………………………

Đến nhà hang Soshi , tôi chọn ngồi gần cửa sổ vì tôi thích ngắm nhìn người qua lại,tội giật mình khi nghe Sica hỏi mình

-Fany muốn ăn gì?

- Gì cũng được mà, Sica chọn món đi 

-Fany uông được rượu không? Vang thôi

- Cũng được. Nhưng mình uống không được nhiều

- Ay yah, đừng lo không say đâu

- Hihi, mình biết rồi! - cô cúi đầu, tủm tỉm cười.

Cô cố gắng lắm mà chỉ ăn được phân nữa. Sica nhìn cô, lúc lắc đầu:

- Kén ăn! Hèn chi ốm dữ vậy.

- ..... mình ăn ít lắm! - cô xoay xoay chiếc nĩa.

- Chọc Fany thôi. Không ăn nữa thì thôi, không sao đâu. Sica không đánh đòn Fany đâu mà lo. Ha ha!

- .......

- Ay yah, có cần nhìn mình vậy không? Bình thường cứ nhìn đâu đâu, vậy mà bị chọc lại nhìn mình như thể ăn thịt chị tới nơi đó. Làm mình sợ quá rồi nè, ăn không nổi nữa đâu! - Scia bật cười, lấy khăn chùi tay rồi đẩy dĩa thức ăn qua góc bàn.Fany bất ngi khi thấy Sica thay đổi cách xưng hô, lòng cô rất vui

- Sica kì quá!

- Chọc Fany thôi mà. Có cần đỏ mặt vậy không,? Chưa uống rượu mà mặt đã đỏ thế này, rượu vào chắc bốc cháy luôn, 

- Sica kì quá đi! - cô vừa mắc cười lại thẹn thùng, bối rối cả lên nên không nói được gì hơn.

- Hmm, ừ, ok! Kì vậy đó. Nói mình kì mình sẽ chọc Fany tới khi nào hết kì thì thôi.

-Sica này....

Vừa lúc đó, anh bồi bàn mang rượu đến.

- A... - cô chụp vội miếng khăn giấy chặn rượu bị đổ trên bàn.

- Oh, sorry, sorry miss! - không biết anh chàng lo ngắm cô nào trong hai cô, mà khi nghiêng chai rượu lại để rót ra ngoài.

- Fany thấy chưa, Fany xinh quá làm anh chàng ngơ ngẩn rồi kìa. - Sica nháy mắt.

- Anh ta ngắm Sica đó, không phải mình đâu, đừng chọc mình mà.

- Sao ngắm mình? Rõ ràng nãy giờ ánh mắt anh ta chỉ nhìn Fany thôi.Mình làm gì có được niềm vui đó chứ, 

- Thôi, sao cũng được.Mình thua rồi. Sica cứ chọc tiếp đi!

- Chưa gì chịu thua rồi à? Thế không đùa nữa. Đùa một mình không vui

Hôm nay Sica gần gũi, thân mật hơn. Thỉnh thoảng, Sica lại nhìn cô đầy khó hiểu. Cô nhướn mắt tỏ ý hỏi việc gì, thì Sica mỉm cười quay đi.

Tiếng Sica cắt ngang dòng suy nghĩ miên man của tôi:

- Fany có người yêu chưa?

- Đã từng có, nhưng chia tay lâu rồi.

- Fany còn yêu người ấy không?

- Sao Sica lại hỏi vậy?

- Thì trả lời mình đi mà! Mình tò mò tí thôi.

- Lúc đó mình buồn lắm nhưng hiện giờ thì không nữa. Còn Sica???

- Chưa. Mà... người yêu thì mình chưa có, người mình yêu thì có rồi.

- Ủa, là sao?

- Là... là mình thương thầm người ta đó .

-OH.:- Fany nghe lòng mình buồn man mác

-Mình yêu cậu ,Fany à:-Sica đột ngột lên tiếng

-Hà? Cậu nói gì? :-Fany như không tin vào tai mình, người mình thầm yêu nói yêu mình

-Mình nói mình yêu cậu nhiều lắm, Yêu từ lâu rồi, Fany đồng ý làm bạn gái mình không,hôm nay mình mới có đủ dũng khí nói ra những lời trong lòng

- ……………………..

-Mình xin lỗi , mình đường đột quá, coi như mình chưa nói gì hết nha:-Sica buồn bả nói khi không thấy Fany trả lời

- …………………………………..

-Chúng ta về thôi :- Sica toan đứng dậy 

- Cuộc đời em, tình yêu của em... là của riêng mình Sica mà thôi!

Đôi tay của tôi và Sica đặt rất gần nhau, cạnh 2 ly nước…. Không kềm chế được lòng mình, tôi khẽ chạm và nắm nhẹ bàn tay mỏng manh đang run run ấy….

SICA POV

Tôi run rẩy đón nhận tình yêu của em, và ngập ngừng bày tỏ tôi yêu em trong ánh nến và hoa hồng. Chợt tôi thấy hồn mình thơi thới, bừng nở hàng vạn đóa hoa xuân. Cuộc sống xung quanh tôi hiện nay lấp lánh màu hồng hạnh phúc. Mọi thứ dường như trở nên tươi đẹp hơn, trong sáng hơn, nhẹ nhàng hơn và thư thái hơn...

End sica pov

……………………………………………………………………��

��

�……………………… 

Cô dọn về sống cùng với Sica ,Hạnh phúc đơn sơ phủ hồng căn nhà nhỏ bé. Sáng sáng tự tay cô nấu điểm tâm, rồi chỉnh sửa từng ly từng tí trên đồng phục cho Sica trước khi cả hai rời nhà đến sở làm. Chiều chiều cùng nhau chuẩn bị bữa tối, thỉnh thoảng cùng nhau ra ngoài ăn, xem phim hoặc ra biển ngồi tình tự.Cô yêu từng khoảnh khắc ở bên cạnh Sica, Cô càng yêu hơn khoảnh khắc Sica choàng tay kéo cô vào lòng, vuốt ve mái. Cô ngoan ngoãn như chú mèo con trong vòng tay người yêu,Được bên cạnh Sica là những tháng ngày đầy màu sắc, đong tràn niềm vui sống. Sica luôn biết cách mang lại cho cô thật nhiều bất ngờ

Hạnh phúc của cô, có lẽ là của Sica nữa, thật giản dị qua ánh mắt, nụ cười âu yếm trao nhau, Cuộc sống và tình yêu hoàn hảo đến mức cô như chú sâu ngủ ngoan trong kén, mặc vòng xoay cuộc đời hối hả lao nhanh. Cô nghiễm nhiên trở thành người vợ đảm, chăm lo kĩ càng cho Sica yên tâm trên con đường thăng tiến công danh. Cả hai vừa là đồng nghiệp, vừa là người bạn, đồng thời cũng là người tình lý tưởng của nhau.

Ngồi vào lòng Sica trên chiếc sofa trong căn nhà nhỏ đầy màu hồng, cô lên tiếng hỏi sica:

- Sica! Nói em nghe... nói em nghe rằng Sica yêu em đi Sica! Nói em nghe...

- Sica yêu em! Sica yêu em! Sica yêu em... Sica yêu em.. - Sica thì thầm vào tai tôi hàng chục, hàng trăm lần tiếng yêu 

- Nếu mai này xa nhau, Sica còn yêu em nữa không?

- Tại sao em hỏi như thế? 

- Trả lời em đi. Mai này xa nhau, Sica còn yêu em nữa không? 

- Dù em đi đến nơi đâu, dù bao lâu đi nữa... Sica luôn giữ mãi tình yêu này, giữ mãi bóng hình em trong lòng Sica. Mãi mãi không bao giờ phai nhạt, cưng à!

- Em hạnh phúc lắm! Nếu có thể đánh đổi cả mạng sống, em vẫn chấp nhận để giữ giây phút thiêng liêng này mãi mãi.

- Sica yêu em... bằng tất cả tình yêu trên cõi đời này cộng lại, em có biết không?

Sica mỉm cười nhẹ nhàng đặt môi mình áp vào môi tôi… Thời gian lúc đó như ngưng động… Rồi đôi mắt chúng tôi nhìn nhau đắm say mà không biết chán, hạnh phúc là thế

THE END 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro