[ONESHOT] Hối hận sao, có muộn quá hay không

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Tiểu Việt Việt, em có biết vì sao tôi luôn muốn em hay không? Có biết vì sao tôi đã nhốt em lại hay không? Là vì tôi muốn được em chú ý đến tôi, từ trong tâm trí , trái tim đến cả thân thể em tôi đều muốn chiếm lấy. Tôi yêu em , em biết điều đó mà. Tôi sẽ không bao giờ để cho em rơi vào tay của gã nào khác, tôi muốn em chính là của một mình tôi mà thôi. "

" Đại Quốc, tôi xin anh, hãy buông tha tôi đi, có được hay không? Tôi thật sự quá mệt mỏi rồi, tôi không muốn cùng anh một chỗ, tôi không muốn ở cạnh anh nữa. Trái tim của tôi đã bị anh làm cho tổn thương, tôi mãi mãi cũng sẽ không bao giờ tha thứ cho anh đâu. "

Ánh mắt của cậu nhìn đến người có tên là Đại Quốc ấy, một ánh mắt thù hận và đau thương. Hắn đã từng nhốt cậu lại, bắt cậu phải ở bên hắn, ngày ngày đều làm ấm giường cho hắn. Mỗi một đêm, cậu lại cảm thấy mình thật sự rất thống khổ, nằm bên dưới hắn chỉ biết rên rỉ mà không thể làm gì cả. Hắn có một cơ thể cường tráng cùng với sức khỏe như một con bò vậy, Mỗi buổi tối đều áp thân cậu bên dưới rồi lộng hành đến sáng mới chịu buông tha cậu. Hắn là một tên ác quỷ, cậu rất sợ hãi mỗi khi ở gần hắn.

Và rồi , cái ngày mà cậu hằng mong ước đã đến, cậu tìm cách chạy trốn hắn. Dưới con mắt của hắn ta, cậu dù là bước đi đâu cũng có thể theo dỏi và bắt cậu về. Nhưng lần cậu đã thành công trong việc chạy trốn hắn. Cậu được một gã to con có mái tóc vàng xoăn, đôi mắt của gã ấy rất đẹp, là màu hổ phách rất đẹp, cậu như bị hút hồn bởi đôi mắt ấy vậy. Chính gã đó đã giúp đỡ cậu trong việc chạy trốn, lí do vì sao hắn giúp cậu à? Rất đơn giản thôi, cũng như Trung Quốc vậy, hắn ta khao khát cậu, hắn ta yêu cậu. Cho nên những việc cậu muốn, hắn ta điều nhiệt tình giúp đỡ cậu.

Nhưng mà việc gì cũng sẽ vỡ lẽ ra thôi, hắn đã phát hiện ra cậu. Cậu cũng có thể mường tượng ra khung cảnh lúc mà tối về nhà không thấy cậu đâu, tìm cậu ở cùng tận căn nhà cũng không thấy cậu đâu, hắn nổi cáu với tất cả mọi người, hắn ta như một con bò điên mà tìm tung tích của cậu. Đến lúc tìm ra cậu, thì cũng là lúc cậu trở nên mạnh mẽ nhất. Cậu không muốn bị hắn ta làm tổn thương nữa, cậu phải mạnh mẽ, bởi vì gia đình của cậu cần cậu chống đỡ, cậu phải làm tất cả để bảo vệ những người bên cạnh mình.

Và khung cảnh lúc ban đầu, cũng chính là hiện cảnh lúc này đây, hắn ta đang chế trụ cậu ở bức tường kế cạnh cánh cửa nhà câu. Hắn ta khóa môi cậu một cách báo lực, hiện tại dục vọng chiếm hữu cậu của hắn ta lại một lần nữa trổi dậy. Hắn ta quá độc ác rồi, tại sao hắn không buông tha cho cậu chứ. Tại sao lại làm cậu đau khổ như vậy?

Cậu dùng hết sức mạnh của mình đẩy mạnh người của Trung Quốc ra, cậu cho hắn một bạt tay vào má bên phải, cả năm dấu tay in hẳn lên trên má của hắn, rất đỏ, rất đau . Và cậu thích điều đó.

"Tiểu Việt Việt, em có biết vì sao tôi luôn muốn em hay không? Có biết vì sao tôi đã nhốt em lại hay không? Là vì tôi muốn được em chú ý đến tôi, từ trong tâm trí , trái tim đến cả thân thể em tôi đều muốn chiếm lấy. Tôi yêu em , em biết điều đó mà. Tôi sẽ không bao giờ để cho em rơi vào tay của gã nào khác, tôi muốn em chính là của một mình tôi."

" Đại Quốc, tôi xin anh, hãy buông tha tôi đi, có được hay không? Tôi thật sự quá mệt mỏi rồi, tôi không muốn cùng anh một chỗ, tôi không muốn ở cạnh anh nữa. Trái tim của tôi đã bị anh làm cho tổn thương, tôi mãi mãi cũng sẽ không bao giờ tha thứ cho anh đâu. "

Nói rồi cậu toan đi, nhưng được vài bước chân , phía sau cậu liền hiện hữu hơi ấm vừa quen thuộc vừa xa lạ. Cánh tay rắn chắc của hắn ôm chặt cậu từ phía sau, như khảm cậu vào người hắn vậy.

Cậu hốt hoảng quay lại nhìn hắn, đôi mắt cậu giờ đây đã hiện lên rất nhiều tơ máu, cậu đang rất tức giận. Tức giận là vì cậu đã từng thuộc về hắn, nhưng hắn không biết trân trọng cậu. Để rồi khi cậu biến mất, tình cảm của cậu cho là đã dĩ vãng liền một lần liền trở lại bởi sự ôn nhu này của hắn.

Cậu một lần nữa dùng hết sức lực của chính đôi tay và ý chí để thoát ra khỏi vòng tay ấy. Cậu phải mạnh mẽ lên, cậu không thể yêu đuối nữa.

" Tiểu Việt Việt, tôi cho em biết, nếu em không trở về với tôi, tôi liền giết sạch cả gia đình của em. Tôi sẽ làm hết mọi cách để mang em về cạnh tôi "

" Trung Quốc, tôi nói cho anh biết, gia đình tôi còn thì tôi còn, gia đình tôi mất, tôi nhất định sẽ làm anh phải hối hận . Tôi sẽ tự tay mình moi trái tim của anh ra để tế cả gia đình của tôi. Đây là tôi nói nghiêm túc. Tôi hận anh, tôi không bao giờ tha thứ cho anh, anh hãy nhớ rõ"

Nói rồi cậu chạy vụt mất, đến khi hình bóng cậu biến khỏi tầm mắt hắn, hắn mới toan tỉnh lại. Thì ra cậu hận hắn đến vậy sao?

" Trung Quốc, những thứ đã từng thuộc về cậu chưa chắc nó sẽ mãi mãi là của cậu. Và Tiểu Việt chưa từng là của cậu, cậu không nên bắt em ấy phải chịu tổn thương them nữa. "

"Im ngay cho tao, mày không có tư cách xen vào, đồ ngoại quốc."

" Trung Quốc, đúng là tôi là đồ ngoại quốc, nhưng ít nhất, tôi có Tiểu Việt bên cạnh, tôi luôn ủng hộ và bên cạnh em ấy. Còn cậu thì sao? Chỉ mang đến cho em ấy những thứ đau thương thôi. Không thực chất không hề yêu em ấy, Tính chiếm hữu của cậu quá cao. Cậu nhìn xem đi, cậu hiện tại là cái gì? Nhìn cậu bây giờ không khác gì một con bò điên tức giận. Trở về nước của cậu và ở yên bên đó đi, đừng làm phiền em ấy nữa. Em ấy hiện tại không còn như xưa đâu, tôi tin những lời ban đầu em ấy nói đều là sự thật đấy, bởi vì em ấy không như cậu, em ấy yêu gia đình cảu em ấy, yêu những người bên cạnh cậu ấy."

Nói rồi, gã ngoại quốc ấy cũng toan bước đi, chỉ còn duy nhất hắn ngồi ngốc ở đó. Hắn đau quá, trái tim của hắn rất đau, có phải hắn sai rồi không? Liệu hiện tại nhận ra lỗi lầm này, có phải muộn quá rồi không? Tiểu Việt, xin lỗi, anh xin lỗi em Tiểu Việt. Anh hối hận rồi, bảo bối anh sai rồi bảo bối.

Những dòng thủy tinh trong suốt từ mắt hắn rơi đầy cả khuông mặt hắn, hắn khóc, khóc cho những gì mà mình đã mang đến cho cậu, Hắn thật sự rất hối hận , nhưng mà dù có hối hận thì người mà hắn yêu cũng không thể bên hắn nữa. Hắn đúng là kẻ tồi tàn nhất, luôn làm người hắn yêu phải đau khổ vì hắn, phải chịu thật nhiều sự tổn thương mà hắn dành ra. Bây giờ hắn nhận ra lỗi cũng đã muộn rồi. Hắn cứ như thế ngồi ở đó đến tận sang hôm sau cũng không thấy cậu trở về. Hắn biết cậu hiện tại không muốn gặp mặt hắn nữa.

Hắn đứng dậy bỏ đi, người hắn bây giờ rất tàn tạ , quần áo lếch thếch không ra gì. Đi được một khoảng rồi lại quay đầu lại nhìn về căn nhà mà ở đó có người mà hắn yêu nhất. Hắn thật sự đã nhận ra được điều gì là đúng, điều gì là sai, có lẽ hắn rời xa cuộc đời cậu, sẽ là cách tốt nhất để chữa lành vết thương của cậu. Hắn mỉm cười nhẹ rồi quay đầu tiến thằng về chiếc xe màu đen đã để ở đó từ ngày hôm qua đến nay. Chiếc xe cứ thể mà chạy thẳng đến sân bay, hắn rời khỏi nơi này. Sẽ không còn làm phiền cậu nữa.

�K���N�]���L

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro