[H] #HunHan (3.2 End)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


#Ta xuyên không thành tiểu thái giám được sủng của hoàng đế mặt than

~ Tẩm cung hoàng đế ~

Vị Ngô hoàng đế xoay người ngồi bệ vệ trên ghế chất liệu bằng gỗ quý ngàn năm được cống nạp, hai tay thong thả đặt bên hông ghế chạm trổ hình 9 con thanh long, ánh mắt chung thủy đặt trên người Lộc công công cách đó 1 sải tay không hơn, miệng hướng nô tài gian ngoài ra lệnh, "Không còn việc gì, các ngươi lui ra đi".

Mấy vị cung nữ và tiểu thái giám lập tức hô "Rõ" rồi vội li khai khỏi.

Bây giờ chỉ còn Lộc công công cùng Ngô hoàng đế cao cao tại thượng trong phòng. Bị ánh mắt nóng bỏng của Ngô hoàng đế kia làm cho khó chịu, Lộc tiểu công công liền liếc mắt về phía hắn, thật tự nhiên cất bước hướng phía đối diện mà đi tới, cũng không có để ý người kia sắc mặt đen thêm một tầng.

"Tiểu Lộc tử, ngươi có phải càng ngày càng không xem ta ra gì?" Ngô hoàng đế hạ thấp giọng.

"Ách.....Cái đó, hoàng thượng đại nhân à, ta mới chính là không có nha~", Lộc công công nghe khẩu khí vị gia gia kia có vẻ không vui liền một cước xoay người, đem thân thể hướng Ngô hoàng đế đi tới, miệng giương lên nụ cười yêu nghiệt.

Ai mà biết được đời Lộc Hàm ta lại xui xẻo như thế. Đang yên đang lành không có việc gì liền xuyên không, mà xuyên không làm sao lại trở thành một tên phục dịch trong Ngự Thiện phòng. Qua mấy lần lăn lộn cư nhiên trở thành "tiểu thái giám" được hoàng thượng sủng ái. Nói là thái giám, thật ra là hắn chưa hề tịnh thân, chỉ là hoàng đế kia muốn giữ hắn thân cận nên mới biến hắn thành hoạn quan như thế này. Hảo mất mặt ta rồi!!!

Lộc công công vừa sải bước đến cạnh hắn liền bị hắn túm tay kéo ngồi lên đùi, cả thân thể bị hắn ôm vào lòng, vị Ngô hoàng đế long thể tráng kiện lại có thân thủ phi phàm, Lộc công công muốn động thân cũng khó, chỉ biết ngoan ngoãn nằm yên.

Ngô hoàng đế nhìn người trong lòng, một bộ thâm tình không gì sánh kịp, nhìn đến khi Lộc công công thật mất tự nhiên, mặt ửng đỏ lên một mảng mới nhếch môi mỏng, ghé vào tai Lộc công công khàn giọng lên tiếng, "Về sau như vậy nữa liền phạt ngươi thật nặng" cuối câu còn cố ý gằng giọng

"Ta có muốn tìm chết cũng không chọc tới ngươi" Lộc tiểu thái giám hướng chân lí của Lộc phụ 'người biết thời thế mới là kẻ khôn ngoan' một lòng ghi nhớ, đảo mắt né tránh khuôn mặt đang dí sát mình "Ngươi...Quân tử động khẩu không động thủ"

Lời còn chưa dứt, Ngô Thế Huân Ngô hoàng đế liền cúi xuống, lập tức che môi của Lộc công công lại.

"Ngô...." Bị công thành đoạt đất dễ dàng như vậy, Lộc công công vừa thẹn vừa giận, đều là bản thân khinh xuất cái bản lĩnh đại sắc lang của Ngô hoàng đế chết tiệt này

Ngô hoàng đế hôn hồi lâu mới buông người trong lòng ra, đê tiện cắn môi Lộc công công mấy cái, thần thái vô cùng thỏa mãn

"Ngô Thế Huân! Ngươi tìm đánh a! Đừng tưởng rằng ngươi là hoàng đế, ta liền không dám động tới ngươi!" Lộc công công bị hôn đến choáng váng mở miệng oán hận mắng, hận không thể hảo hảo giáo huấn kẻ biến thái này, lại bị Ngô hoàng đế vươn tay ôm vào lòng

"Ngươi cư nhiên không coi ta là thiên tử, ta liền phạt ngươi mới đúng" nghe ra tâm tư thoải mái, Ngô hoàng đế phát hiện chỉ khi ở bên cạnh tiểu tử này, tâm tình hắn hảo thoải mái vui vẻ, lâu ngày còn sinh ra yêu thương, sau này liền đem hắn trói vào người, bên cạnh suốt kiếp

"Ngươi....Đại sắc lang" ngoài oán hận cũng chỉ có oán hận mà thôi. Nếu ánh mắt có thể tàn sát người thì cái vị hoàng đế kia đã vạn lần chết dưới lưỡi đao của Lộc công công rồi

Xem ánh mắt của tiểu tạc mao kia tựa tiếu phi tiếu (như có như không), Ngô hoàng đế kề sát vào, ánh mắt có chút biến sắc, nhìn cần cổ trắng ngần của Lộc công công vì lăn qua lăn lại mà lộ ra, miệng lưỡi liền khô đến khó chịu "Ngươi là đang dụ dỗ ta sao"

"Ngươi...Ngươi muốn làm gì" hoàng đế cửu ngũ chí tôn cái gì, hắn kiếp trước chính là đại sắc lang hoá thành

"Tiểu Lộc, ta muốn ngươi" Ngô Thế Huân ở bên tai hắn thấp giọng lẩm bẩm, thở ra nhiệt khí phun hết trên cổ Lộc công công. Chỉ là đơn thuần ôm người này, trong lòng liền kinh hoàng không thôi, hắn chưa từng như hiện tại, khát vọng một người như thế.

"Buông, ta không muốn a~" Bị thanh âm bao hàm dục vọng của đối phương làm sợ tới mức trừng to mắt, cả người hắn xụi lơ, một chút khí lực đều không dùng được.

"Không muốn? Ngươi mọi khi đến cao trào đều nói như vậy. Ta há nào lại không giúp ngươi một chút" nói rồi lập tức ôm lấy người, thả tới trên long sàng, sau đó áp người lên

Lộc tiểu công công vô thức giãy dụa kêu gào, lơ đãng cọ đến bộ vị không nên cọ đến, một cỗ khí nóng lập tức xông thẳng xuống hạ bộ, Ngô hoàng đế thở dốc, khẽ hừ "Ngoan, không làm ngươi đau"

"Không đau cái rắm, lần nào ngươi cũng làm ta mệt chết đi" miệng nhỏ oang oang chửi rủa

"Ngươi tiểu yêu nghiệt" nói rồi trấn áp bàn tay trắng nhỏ của Lộc công công để lên cao, cúi đầu nhắm môi đỏ hồng hôn xuống, càng hôn càng cuồng nhiệt, mạnh mẽ cắn mút.

"Ưm..ân.." Hôn một lúc liền buông, người trong lòng cả mặt đỏ hồng, không ngừng thở phì phò, ngực phập phồng không ngừng, ánh mắt dần dần mê ly.

"Xem ngươi đó, tiểu bại hoại" Ngô hoàng đế phì cười nhìn dáng vẻ câu nhân của Lộc công công, tay đưa xuống cởi bỏ y phục của hắn. Lộc tiểu công công vô lực kháng cự, chỉ cảm thấy Ngô hoàng đế chạm nhẹ từng cái, đều làm cơ thể khô nóng, kháng cự của hắn cũng mềm nhũn ra.

Ngô Thế Huân tiến đến, nhẹ mút lấy quả hồng mê người trước ngực hắn, lưỡi ướt át liếm láp nụ hoa mẫn cảm, kích thích dục vọng đã bừng bừng phấn chấn của hắn. Sau đó dời đi trận địa, từ cổ của hắn một đường hôn đi lên, cuối cùng khẽ cắn ở vành tai hắn.

"Ân....ngươi" Lộc công công nhẹ giọng rên rỉ, người này luôn biết điểm yếu của kẻ khác

"Ta làm sao, hửm" Nói xong, hắn đối với môi đỏ mọng hộc hơi thở nóng rực kia, thật sâu hôn lên, giống như muốn một ngụm nuốt hắn, bàn tay to dày rộng theo bụng bằng phẳng của hắn sờ soạng xuống, rất nhanh liền tới đến giữa hai chân của hắn. .

Cảm giác nóng rực dưới thân bị hơi thở quen thuộc bọc lấy, kìm lòng không được uốn éo người, "Ân, nhanh một..chút.."

Màn giường màu vàng óng ở trên long sàng che lại cảnh xuân, lại ngăn không được trận trận rên rỉ đến đỏ mặt tía tai

"Tiểu Lộc tử. . . . . ." Ngô thế Huân thở dài giống như khẽ gọi, động tác trong tay lại không có dừng lại.

"A. . . . . ." mắt của Lộc công công nửa mở, tiếng rên rỉ đứt quãng không ngừng trong miệng hắn bật ra, toàn thân phiếm tình dục ửng hồng, nhìn thập phần mê người

"A...ha. . . . . ." Theo một tiếng thở gấp gáp, hắn ở trong tay Ngô hoàng đế tiết ra, chất lỏng bạch trọc thấm ướt hơn phân nửa bàn tay của hắn.

"Tiểu Lộc, ngươi hảo . . . . ." Thấy dục dịch trong tay , Ngô hoàng đế trầm thấp cười, tựa hồ rất hài lòng.

Vừa phát tiết xong Lộc công công co quắp nằm ở trên giường, không được thở phì phò ngay cả nói đều trả lời không được, ngón tay Ngô hoàng đế quen lối cũ tìm kiếm ở phía sau, một ngón tay nhờ vào dịch ấm áp mà xâm nhập vào huyệt đạo chặt khít của Lộc tiểu công công.

"Ân, nhẹ một chút..."

Thân thể Lộc công công khẽ nâng lên một đường cong, theo nhịp động của ngón tay Ngô hoàng đế mà vặn vẹo. Ngón tay qua lại ra vào trong cơ thể, vẻ sưng nhức lập tức thành dạt dào, tê ngứa bên trong bắt đầu co rút lại từng trận, xoắn chặt xâm nhập trong cơ thể, hy vọng có thể từ chỗ đó tìm được càng nhiều khoái cảm...

"A. . . . . ."

"Tiểu Lộc tử, liền kêu thêm mấy tiếng."

Không giống nữ tử cao vút, âm thanh du dương pha giữa tình dục, phảng phất như thiên âm

Nghe được hắn sung sướng rên rỉ, dục vọng Ngô Thế Huân hoàn toàn bị kích thích, ngón tay càng thêm luận động rất nhanh .

"Không, không cần. . . . . ." Chịu không được kích thích như vậy, Lộc tiểu công công cuồng loạn lắc đầu, khó chịu chau lông mày lên.

"Ngoan, một lát liền làm ngươi thoải mái" Ngô Thế Huân không ngừng hôn hít lên trán của Lộc công công, yêu thương trấn an.

"Còn không nhanh lên một chút. . . . . . A!" Lộc công công nói được một nữa cũng không xong, bởi vì Ngô hoàng đế lại cúi đầu liếm mút ngực của hắn, ngậm lấy một điểm hồng hồng mà ra sức mút, dời đi sự chú ý của Lộc công công.

Nhìn bộ dáng kia, làm dục vọng sớm căng trướng của Ngô hoàng đế càng thêm sưng lên. Hắn một phen đè lại thân mình vặn vẹo của Lộc công công, ngón tay xâm nhập trong cơ thể lại tăng thành ba ngón, từ trong cơ thể hắn càng thêm kịch liệt đẩy ra đưa vào .

Chỉ trong chốc lát, cho dù Lộc công công gắt gao cắn môi dưới, cũng áp chế không nổi rên rỉ thốt ra, "Ân...nhanh quá. . ." Cảm giác được ngón tay trong cơ thể chạm đến điểm khoái cảm kia, hắn lập tức bị kích thích nói không ra lời chỉ có thể xụi lơ ở dưới thân Ngô Thế Huân, vô lực nhắm hai mắt lại, luận động theo ngón tay ở trong cơ thể , khó nhịn vặn vẹo thân thể nghênh hợp theo.

"Ngươi như vậy, ta thật liền muốn ngươi" Nói xong, hắn tách ra hai chân thon dài của người dưới thân, cởi hoàng bào ở thân dưới, lộ ra dục vọng phấn chấn bừng bừng, đỉnh của cự vật màu đỏ tím kia đang đặt ở trước chỗ tư mật của Lộc công công, hai tay Ngô Thế Huân gắt gao chế trụ hông của hắn, đem cự vật đẩy vào trong cơ thể hắn.

~~~~~~~~~~


Chuyện tình qua đi, trong tẩm cung tĩnh lặng không tiếng động, chỉ nghe tiếng thở dốc thật mạnh của hai người, cùng mùi vị nồng đậm của ái tình khuếch tán trong không khí.

Hai gò má của Lộc công công đỏ hồng, con mắt mê mang đóng lại, thân thể tràn đầy dấu hôn cùng với đống hỗn độn giữa hai chân , biểu hiện sự tình mới trải qua kịch liệt cỡ nào.

"Ngươi vì sao không muốn trở thành nam hoàng hậu của ta?" Ngô Thế Huân hôn xuống môi dưới của hắn, trong lòng đầy dẫy thỏa mãn trước nay chưa có. Để hắn nằm xấp trên ngực trần rộng của mình, Ngô Thế Huân ân tình hỏi

"Vào nơi 3000 mỹ nữ của ngươi, suốt ngày đấu đá, dù gì ta cũng là một nam nhi lẽ nào lại đi tranh giành ngươi với nữ nhi, mất mặt muốn chết" người trong lòng ừ hử, dáng vẻ như một con tiểu miu lười biếng.

Ngô hoàng đế vươn tay xoa nhẹ phần eo trắng nõn của Lộc công công, ánh mắt si mê nhìn người trong lòng, một cái lại một cái nhịn được hôn má hắn, "Ta nhìn thấy ngươi bị ức hiếp thật đau lòng"

"Ta biết ngươi là nghĩ cho ta. Ngươi không thấy ta là ở trên triều làm loạn sao. Người ngoài nhìn vào chẳng phải nên kiên nể ta 3 phần...không phải là 8 9 phần mới đúng" thỏa mãn cọ cọ vào ngực của Ngô hoàng đế

Ngô hoàng đế phì cười, ôm chặt hắn, để người trong lòng tìm một tư thế thoải mái "Về sau ngoan ngoãn ở bên cạnh ta, phi tử 3000 người ta không cần, chỉ một mình ngươi là đủ"


Trước kia cùng các phi tần ở chung một chỗ, luôn chỉ có dục vọng không có cảm tình, giao hoan đều chỉ là vì nối dõi tông đường, hắn chưa từng nghĩ tới, ôm lấy người mình yêu mến, đúng là chuyện thoả mãn sung sướng như thế.


Thấy người trong lòng mình đã mệt mỏi thiếp đi, nhìn khuôn mặt mệt mỏi của hắn, Ngô Thế Huân lại hôn một chút lên gò má chưa phai hồng, liền ôm lấy Lộc tiểu công công, chìm vào giấc ngủ.

---------------------------------------------

---------------------------------------------

Au: Đường Tâm

Tập tành viết H, ờm ta có qua mấy truyện khác tham khảo mới được vầy, có gì sai sót các nàng cmt cho ta nha!!!

Yêu thương thiệt nhèo!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro