[Oneshot][HunHan] Dối lừa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Author: Bun

Pairing: HunHan

Rating: 16+

Category: Angst but not at all

Summary: “Hoặc là yêu, hoặc là không gì cả”

Note : Fic được lấy cảm hứng từ Này những phong hoa tuyết nguyệt của Công Tử Hoan Hỉ và từ một số-chuyện-có-thật nữa XD

Enjoy!

Dối lừa

cre as logo

Ôm chiếc chăn dạ ra ban công, Luhan nằm xuống sàn ban công, cuốn chăn quanh mình thật chặt rồi nhìn lên khoảng trời nhỏ bị bao trong những dãy nhà nối liền san sát. Lúc anh ôm chăn ra đây, trời vẫn còn nắng ráo mà giờ sắc trời đã chuyển xám và cứ mưa nhấm nhẳng không dứt. Tâm trạng vốn không vui vẻ gì giờ lại càng thêm bức bối. Nhìn trời ảm đạm thế này chỉ thêm phiền muộn, anh thở dài, đang định ôm chăn lại vào phòng thì nghe thấy chuông cửa kêu.

Ding!

Anh nhoài người nhìn xuống dưới sân. Cậu trai với mái tóc nâu hạt dẻ bù xù, bàn tay nắm lại thành quyền nổi cả gân xanh liên tục đập đập vào bức tường cạnh cửa, đôi chân không yên phân cứ đi vòng quanh trước thềm nhà anh.

Sehun.

Cảm giác mất mát bỗng dâng đầy trong lồng ngực, anh thu mình vào bức tường đằng sau, ánh mắt dần trở nên ảm đạm.

Ding!

Luhan không muốn gặp lại cậu thêm một lần nào nữa. Quá mệt mỏi cho tất cả rồi. Anh đã nói rõ mọi thứ. Anh không còn muốn tiếp tục liên quan đến cậu nữa. Anh muốn Sehun bước ra khỏi đời mình. Vĩnh viễn.

Ding!

Ding!

Ding!

– Vì Chúa, Luhan. Em biết là anh đang ở trong đấy. Đừng có ngoan cố thế này nữa, mở cửa cho em đi. Cho em 5 phút. Chỉ 5 phút thôi… Chúng ta cần nói chuyện

Sehun đang gọi ầm lên dưới thềm nhà. Anh sẽ không trả lời cậu đâu. Bởi vì anh đã quyết định buông xuôi rồi. Rồi cậu sẽ về thôi, khi cậu hết sạch kiên nhẫn trong vài phút nữa.

– Em biết anh đang nghĩ gì. Em sẽ không về cho đến khi anh xuống đây và mở cửa cho em, để hai chúng ta có thể nói chuyện rõ ràng. Sau đó em sẽ đi, nếu anh muốn. Và sẽ không bao giờ gặp lại anh nữa, nếu đó vẫn là nguyện vọng của anh nhưng ít nhất bây giờ anh cần phải nói chuyện với em đã, làm ơn Luhan à…

Anh biết cậu sẽ giữ lời. Vậy thì lần cuối. Buông chăn dạ xuống sàn nhà, anh đi xuống dưới tầng, mở cửa.

– Chúng ta chẳng còn gì để nói cả, Sehun. Đừng cư xử như một thằng nhóc đáng ghét nữa, về đi. Ít nhất thì cũng hãy để anh lưu lại hình ảnh tốt về em – ngước nhìn chàng trai cao hơn, lòng Luhan chợt sắt lại khi thấy gương mặt phờ phạc của Sehun cùng đôi vai chùng xuống đầy mỏi mệt.

– Vốn dĩ từ trước đến giờ, em vẫn luôn là một thằng nhóc đáng ghét đối với anh còn gì – Sehun vươn tay ra như muốn chạm vào Luhan, nhưng anh lùi lại ngay tức khắc.

– Về đi. Anh thực sự rất mệt. Chúng ta đã nói hết những gì cần nói.

– Chỉ có anh nói thôi. Em chưa kịp nói điều gì anh đã đi mất rồi. – cậu nở nụ cười nhàn nhạt, bàn tay lơ lửng trên không trung gượng gạo đặt lại bên hông, duy chỉ có ánh mắt nhìn Luhan từ đầu tới giờ vẫn tha thiết vô cùng – Nghe này, tất cả mọi chuyện em đã làm, xin lỗi. Vì đã cư xử như một thằng khốn nạn và không quan tâm đến cảm xúc của anh. Em thề rằng sẽ không bao giờ lặp lại những chuyện tương tự nữa nên đừng như thế này với em, được không? – nói rồi, Sehun giơ ngón tay út ra chờ đợi. Đây vốn là trò quen thuộc của anh và cậu. Móc nghéo, copy rồi đóng dấu. Những lời hứa được đề ra sẽ luôn được giữ đúng một cách trọn vẹn, bởi cả anh và cậu. Sehun chưa từng thất hứa với Luhan sau mỗi lần đóng dấu như vậy.

– Chúng ta sẽ quay trở lại là bạn? Ý em là thế à? – anh bật cười khô khốc, nỗi thất vọng trong lòng dâng lên thêm một bậc. Không phải anh không tin cậu. Chỉ là, đây không phải là điều anh muốn.

– Chẳng phải đó là điều anh muốn sao? – đôi mắt vừa nhìn anh đầy thiết tha giờ đã trở nên bối rối.

– Anh muốn gì? Muốn làm bạn em ? Chưa từng, dù chỉ một lần trong suy nghĩ, anh cũng chưa từng định trở thành bạn em, bạn thân lại càng không. Mà chúng ta là bạn sao? Ở bên cạnh em suốt 5 năm trời, nghe em ca cẩm về Eunhee của em. Bị mang ra làm vật thế thân. Thích lắm sao? Em đã bao giờ nghĩ đến cảm nhận của anh? Cái chó má gì mà bạn với bè? Đối với em anh có khác gì lựa chọn thứ hai không?

– Em sẽ thay đổi! Em chưa từng nghĩ anh cảm thấy như vậy bởi em chưa từng nghĩ hay cố ý đặt anh thành lựa chọn thứ hai…

– Giữa anh và Eunhee, nếu phải chọn một?- anh vốn biết cậu sẽ chọn ai. Chỉ là muốn nghe câu trả lời thật sự một lần. Để không vướng bận chấm dứt.

– Anh. – đôi mắt nâu mở to. Anh không thể tin được cậu có thể đáp ra kiên định như vậy. Y như phản xạ tự nhiên – Người yêu, ngoài kia nhiều lắm. Mất Eunhee, em có thể quen được một cô Sehee, Eunha nào đó khác. Nhưng Luhan anh lại chỉ có một.

Nhưng Luhan anh lại chỉ có một.

Chỉ có một.

Một.

Duy nhất.

Đây là những gì anh luôn kì vọng được nghe ở cậu. Câu trả lời anh mong chờ bao lâu nay đã được nói ra vào lúc anh không ngờ nhất, cũng là lúc hi vọng trong anh dần tắt.

– Em có thể không có người yêu, nhưng em không thể mất bạn thân nhất của đời mình được.

Chỉ có cậu mới có thể khiến anh vừa ở trên thiên đường lập tức chao nghiên xuống địa ngục như vậy.

Bạn bè. Bạn bè kiểu gì vậy? Sao em vẫn cứ ngoan cố không chịu hiểu?

Luhan tiến lại gần Sehun, nhón chân lên rồi chạm nhẹ môi mình vào môi cậu.

– Có kiểu bạn bè nào như thế này sao? – nhếch miệng thưởng thức gương mặt thảng thốt của cậu, anh ra đòn cuối cùng – Em về đi. Như em nói lúc đầu. Biến mất khỏi cuộc đời anh, vĩnh viễn.

Cánh cửa sau lưng đóng lại nặng nề. Ngồi thụp xuống sàn nhà rất lâu. Một lần nữa, anh suy nghĩ về mọi thứ. Giữa anh và Sehun.

Rốt cuộc thì tại sao lại phải đẩy nhau đến bước đường này?

Đáng lẽ cứ bằng lòng bên cạnh cậu với tư cách như một người bạn, được tiếp tục yêu thương cậu, không đủ sao? Làm sao mà đủ cho được.

Anh yêu Sehun.

Quá lâu rồi. Và cũng quá sâu rồi. Sâu đến mức khiến anh càng lúc càng dễ đau lòng hơn chỉ vì một câu nói, một hành động của cậu. Thế nên, anh không thể tiếp tục kéo dài sự đau đớn này thêm được nữa. Một lần cuối cùng, đau thật đau rồi quên cậu đi, yêu một người nào đó khác. Hoặc là người yêu, hoặc là không gì cả. Con đường bạn bè, anh không thể đáp ứng cậu được rồi.

*

Những ngày tháng tiếp theo ấy trở nên dài vô tận với Luhan. Anh luôn cố gắng để không nghĩ, để tỉnh táo để gạt Sehun ra khỏi cuộc sống của mình hoàn toàn.

Nhưng dường như mọi cố gắng đều trở nên vô ích khi ngay trước mắt anh, đâu đâu cũng liên quan đến Sehun.

Quán café anh làm partime vào mỗi buổi chiều Sehun sẽ đến và ngồi ở phòng dành cho nhân viên, giúp anh làm việc hay gật gà trên quầy pha chế.

Con đường trở về nhà có cậu nhóc luôn yên lặng sóng bước cùng anh, nghe anh than phiền mọi thứ xung quanh rồi góp thêm vài lời châm biếm chọc tức anh, để anh cáu lên rồi đập cho một trận.

Những buổi tối giành giật đồ ăn rồi bám dính lấy sofa nhà anh không chịu về. Đến khi anh đã mơ màng ngủ thì có ai đó trèo lên chen chúc trên chiếc giường đơn của anh và cứ ôm cứng lấy eo anh không chịu buông.

Tất cả. Đều là hình ảnh của cậu, khi mỉm cười, khi giận dữ, khi thường trực thờ ơ.

Quả thực anh rất nhớ cậu. Nỗi nhớ kéo dài liên miên, dường như chẳng có điểm dừng, ám ảnh anh đêm ngày không dứt. Nhưng mà, anh phải quên đi thôi. Cái anh cần ở cậu là tình yêu chứ không phải là tình bạn. Khi cậu không thể đáp ứng cho anh điều anh muốn, mà anh vẫn cứ cố chấp chỉ mong chờ điều ấy từ cậu thì cách tốt nhất là không can hệ gì tới nhau nữa. Có như vậy thì anh mới dần dần thôi nhớ cậu, triệt để loại tình cảm này khỏi mình rồi tìm lấy một ai đó khác.

Thực sự Luhan đã nghĩ rằng, chỉ cần yên ổn trải qua những ngày tháng tuổi trẻ nhiệt huyết bên cạnh Oh Sehun là đủ rồi. Chỉ cần mãi là bạn thân của cậu và sẽ không trở nên nhỏ mọn nếu sau này cậu có bạn gái.

Nhưng cuối cùng anh lại chẳng làm được những việc như thế. Sau những ngày dài bên cạnh cậu, yêu thương cậu, cận kề da thịt, mọi thứ đã thay đổi.

Sehun nói, là anh giúp em phát triển đúng cách.

Còn nhớ Luhan lúc ấy đã rất đau lòng, nhưng vẫn cười ngoác miệng trả lời, Đúng vậy, anh trai men lì của em nhất định sẽ khiến cho bạn gái em suốt đời không buông.

Bởi vì anh đã tin, Sehun cũng yêu mình, biết đầu khi cận kề, cậu sẽ nhân ra điều ấy, cũng sẽ yêu anh như anh đã và đang yêu cậu. Biết đâu.

Đêm hôm ấy, Luhan hình như đã khóc. Bởi vì mặt sau rất đau, cảm giác non nớt lẫn vụng về Sehun mang lại cùng mạnh bạo không thể kìm chế khiến Luhan như ngất đi trong đau đớn. Thế mà sáng hôm sau, khi tập tễnh vào phòng tắm tẩy rửa thân thể và chuẩn bị bữa sáng cho cậu, đáp lại tất cả hi vọng của Luhan là gương mặt còn ngại ngùng vẫn còn ngái ngủ của Sehun cùng “ Thực hành nhiều kĩ thuật sẽ tốt hơn”

Rồi cậu nói chuẩn bị muộn học, không thể cùng anh ăn sáng và biến mất sau cánh cửa.

Anh đánh đổ cốc café trên tay, để những mảnh vỡ và café nóng bỏng rơi đây vào chân. Nhưng anh chẳng có cảm giác gì cả. Không hẳn. Cảm giác lớn nhất bây giờ trong anh, nếu buộc phải gọi tên thì chắc hẳn là “vụn vỡ”.

Nhưng người ta vẫn nói, yêu thương là một loại cảm tình mù quáng và ngu ngốc.

Luhan cũng thế. 5 năm yêu Sehun khiến cho Luhan không dễ dàng bỏ cuộc. Thế là sau đấy, rất nhiều rất nhiều lần bọn họ làm tình. Càng về sau Sehun đã càng trở nên thuần thục còn Luhan thì luôn cố gắng bấu víu ở những lần thể xác thân cận này rằng, chỉ là Sehun chưa nhận ra, cậu cũng yêu anh.

Nhưng rồi ước vọng của Luhan đã hoàn toàn chết vào cái trước cái hôm anh nổi hứng ôm chăn ra ban công phơi nắng.

Hôm đấy Luhan không phải đi làm nên quyết định ghé qua nhà Sehun rồi cả hai cùng đi đá pes. Chìa khóa nhà cậu được đặt dưới tấm thảm trước cửa nhưng hôm ấy cửa không khóa. Luhan thản nhiên bước vào và lên nhanh chóng hướng về phía phòng ngủ của Sehun.

Cửa bật mở.

Đập vào mắt anh là cảnh tượng quen thuộc diễn ra giữa anh và Sehun hằng đêm.

Chỉ có điều bây giờ đang là buổi chiều và nằm dưới thân Sehun rên rỉ là một cô gái.

Luhan nhớ mình đã nặn ra được một nụ cười bối rối rồi khẽ khàng khép cửa lại trước tiếng hét của cô gái trên giường và ánh mắt hoảng hốt của Sehun. Cố gắng chạy ra khỏi nhà cậu nhanh nhất cả thể, anh vừa đi vừa cười. Thế mà cảm giác mặn đắng lại ứ đầy trong cổ họng anh.

– Luhan – anh biết bàn tay đang kéo mình lại là của ai. Nhưng bây giờ anh thực sự không muốn quay lại. Đối diện với cậu. Để cậu nhận ra anh đang thảm hại thế nào. Nhưng mà không kịp nữa rồi.

– Tại sao anh lại khóc? – Sehun nhìn anh ngạc nhiên. Lại thế nữa rồi. Có gì để mà ngạc nhiên chứ?

– Bởi vì anh đã rất ngu ngốc, Sehun ạ – cố hít một hơi thật sâu, Luhan lau sạch nước mắt trên mặt, rồi lại cười nhìn Sehun – Anh ngu ngốc đến nỗi tin một thằng khốn nạn như em thực ra không hẳn là khốn nạn như vậy. Và đã dễ dãi quá mức để bây giờ mất cả chì lẫn chài. Nhưng cũng chăng sao đâu, cứ coi như vừa bị chó cắn một phát, rồi sẽ anh sẽ ổn thôi. Chỉ là, bây giờ anh thực sự không muốn gặp em nữa. Không bao giờ nữa – anh giằng tay mình khỏi bàn tay trở nên cứng đờ của Sehun, quay ngoắt đi và vẫy chiếc taxi đang đỗ ở bên đường lại gần.

– Em không hiểu gì cả…Luhan à? – ánh mắt Sehun đã dao động, nhuốm vẻ hoảng sợ và bàng hoàng.

Sehun biết rồi.

Nhìn vẻ mặt của Sehun trước khi lên xe, Luhan biết, cậu đã dần sáng tỏ ra tất cả.Vậy đây là lần cuối cùng. Anh biết Sehun sẽ đến tìm mình. Đấy là cơ hội cuối cùng của cả hai. Nếu cậu vẫn cứ cố chấp như thế này, anh sẽ không bao giờ ở bên cậu nữa.

Luhan đã đánh cược. Và thua đau. Nhưng anh cũng quen rồi.

Thực ra, vốn dĩ, nếu nghĩ tình yêu là một trò cá cược thì ngay từ đầu, bản thân đã là người thua.

*

5 tháng sau

Luhan đã không còn làm nhân viên pha chế ở quán café cũ. Giờ anh phải tập trung viết luận án cuối năm để chuẩn bị tốt nghiệp đại học. Có lẽ sau đấy anh sẽ trở về Trung Quốc, tiếp quản công ty của bố mẹ. Rồi an yên tự tại mà sống qua ngày, có thể sẽ quen một chàng trai nào đó.

Sehun. Dạo này cậu ấy thế nào nhỉ?

Thời gian thực sự có thể chữa lành mọi thứ, anh không còn trằn trọc hằng đêm vì nỗi nhớ kéo dài nào đó nữa.

Và anh biết, càng nhiều thời gian qua đi, anh sẽ ổn thực sự. Mà có lẽ cách tốt nhất để thúc đẩy chuyện này là trở về quê hương.

Bởi Hàn Quốc đâu đâu cũng toàn bóng hình của Sehun. Giờ anh vẫn có thể lờ đi, nhưng ngộ nhỡ một ngày nào đó, cậu lại xuất hiện và khiến anh lại yêu cậu thêm lần nữa, thì anh không chắc mình có thể rời xa cậu mà vẫn sống tốt được. Luhan cũng không rõ vì sao nếu gặp lại cậu, anh vẫn có thể lạc lối.

Có lẽ vì khoảng cách quá gần sẽ dễ làm anh lung lay.

Thế nên anh cần phải đi khỏi đây thôi.

Kể ra cũng buồn cười, anh chọn Hàn Quốc du học thay vì Châu Âu phồn thịnh một phần cũng vì yêu thích văn hóa nơi đây. Bỏ cả cuộc sống quý tử nhung lụa chịu đựng tất cả sang bên này chấp nhận làm thêm, học ngày học đêm để lấy tấm bằng của đại học Seoul danh giá với mong muốn sau này sẽ định cư ở đây luôn. Phần nhiều chọn đi du học Hàn vì ở đây về Trung Quốc cũng tiện. Khi bố mẹ anh có thể tiếp nhận chuyện anh chỉ yêu con trai thì anh sẽ trở về. Thực ra họ đã chấp nhận khi anh đi được một năm rồi. Nhưng vì gặp Sehun mà anh không định về nữa, quyết định định cư lại Hàn Quốc luôn. Cuối cùng thì vẫn phải đi.

Khi đang suy nghĩ những chuyện này, Luhan đang đứng ở ban công quen thuộc thì nhìn thấy một cảnh tượng cũng thân quen không kém.

Sehun.

Có điều lần này mái tóc nâu hạt dẻ không còn rối bù. Nhưng bộ dáng lo lắng vẫn vậy. Tim Luhan đập dữ dội trong lồng ngực dù anh đã nhủ bản thân phải thật bình tĩnh. Cậu cứ đi vòng quanh như thế nhưng không hề bấm chuông. Luhan cố gắng điều hòa lại cảm giác vồn vã trong lồng ngực lại và lặng lẽ ngắm nhìn Sehun. Rồi bỗng cậu ngẩng đầu nhìn lên. Luhan hốt hoảng trở lại.

– Mở cửa cho em đi – Sehun mỉm cười thật hiền.

Hành động của Luhan còn đến trước cả lí trí. Anh quên hết tất cả cái gì mà không bao giờ, mà vĩnh viễn lập tức xuống mở cửa cho Sehun.

Cửa vừa mở, Luhan bị kéo vào một cái ôm chặt cứng cùng nụ hôn không ngờ tới.Nó không giống như những nụ hôn chỉ toàn là ham muốn trước kia nữa. Anh đọc được cảm xúc sâu trong nụ hôn của Sehun lúc này. Nhớ anh, muốn anh, cần anh, không thể thiếu anh. Và yêu anh.

Luhan mỉm cười giữa những nụ hôn, vòng tay mình qua cổ cậu trai cao hơn để cho nụ hôn thêm sâu. Anh đáp lại cậu, chẳng kém cháy bỏng và da diết.

– Xin lỗi vì bây giờ mới nhận ra. Em yêu anh, Luhan – cậu thì thầm mạch lạc giữa những nụ hôn rồi ôm anh vào nhà.

Có thể là muộn màng nhưng đây là những gì Luhan đã chờ đợi từ rất lâu rồi. Nên chờ thêm một chút nữa cũng không sao.

End.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro