See Saw

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm nay ngày dài quá. Chắc là em lỡ uống quá nhiều cà phê rồi.

Khi chị còn ở với em chị không cho phép em chạm vào một giọt cà phê nào cả vì chị ghét nó. Nhưng sau ngày hôm ấy chị không một lời từ biệt mà rời khỏi em, em đã bắt đầu uống nó, em uống nó vì em muốn chị xuất hiện để ngăn em lại, em chỉ muốn được gặp lại chị và ôm vào lòng, nói cho chị biết được rằng em nhớ chị nhiều lắm. Tưởng chừng em sẽ bị nghiện chúng nhưng không, vì chị ghét nó và em cũng nghiện chị mất rồi.

Trước khi gặp được chị, em không thích cười, không phải vì em có vấn đề gì về răng miệng hay đại loại như vậy mà vì mọi thứ xung quanh em chỉ toàn màu xám, tẻ nhạt đến vô vị. Gặp được chị chính là may mắn của em, nụ cười chân thành của chị đã tô điểm cho tất cả những gì của em thành màu của tình yêu, ngày đầu em gặp chị em lỡ say nụ cười của chị rồi.

Lần đầu tiên em chủ động làm quen với một người, lần đầu tiên em có thể nói nhiều như vậy, lần đầu tiên em cười vì một người và lần đầu tiên em hiểu được yêu thích một người là như thế nào. Quá nhiều lần đầu tiên em làm khi em gặp được chị, chị tuyệt quá phải không nhỉ, Chaewon của em? Cuối cùng em và chị cũng làm bạn với nhau dù em thật sự không thích làm bạn của chị chút nào, em muốn làm người yêu của chị cơ nhưng em đã nghĩ liệu chị sẽ chấp nhận em không? Cả hai thường đi xem phim cùng nhau, ăn tối cùng nhau, đi chơi cùng nhau và thậm chí đan tay nhau đi về như những cặp đôi yêu nhau bình thường trên đường về nhà. Sau vài tháng thì em và chị chính thức quen nhau, em đã vui lắm chứ. Chị đã dọn về nhà em ở chung, vậy là mỗi tối em chơi game xong là có thể ôm chị đi ngủ, những ngày hạnh phúc như vậy cứ trôi qua nhanh chóng.

Nhưng đó là những ngày tháng bình yên, đậm nồng vị của tình yêu của hơn ba năm trước, vui vẻ trao nhau những cái ôm những chiếc hôn nhẹ nhàng nhưng chứa đựng rất nhiều sự yêu thương của cả hai. Cuối mùa xuân năm trước, chị rời bỏ em, quần áo chị còn ở đây, hương thơm của chị còn ở đây, kỉ niệm của em và chị còn ở đây và hình bóng của chị vẫn còn ở đây, ở chính ngôi nhà mà cả hai đã ở chung với nhau gần được ba năm. Sáng hôm ấy, em ngủ dậy nhưng ko thấy thân ảnh nhỏ bé của chị trong vòng tay, em đi tìm chị khắp nhà và chỉ thấy một tờ note trên bàn ăn cùng với bữa ăn sáng cuối cùng mà chị làm cho em "Hãy quên đi chị và tìm một người khác xứng đáng hơn để yêu.", em ngồi xuống chậm rãi ăn bữa sáng của mình, chị chỉ đùa thôi phải không chị, Park Chaewon sẽ không bỏ rơi Son Hyejoo này một mình phải không chị, em không muốn sống lại thời gian nhạt tuếch đó của mình một lần nào nữa, em cần hơi ấm của chị, em cần ánh nhìn của chị, em cần nụ cười đã lấy đi trái tim em của chị, em cần tất cả mọi thứ của chị nên cầu xin chị đừng bỏ rơi em, chị chính là tất cả với em.

Em gọi cho những người bạn của chị xem chị có ở chỗ của họ hay không nhưng vẫn chẳng có kết quả gì. Em hoảng lắm rồi nên xin chị hãy về đi. Em điên cuồng tìm chị ở khắp mọi nơi, đến quán nước yêu thích của chị, đến thư viện nơi em và chị gặp nhau, đến công viên cả hai thường tản bộ... nhưng vẫn không thấy bóng hình nhỏ bé cùng mái tóc vàng đó ở đâu, em bắt đầu khóc, lần đầu tiên em khóc, lần đầu tiên này cũng vì chị nhưng lần này chị không hề tuyệt một chút nào đâu. Em về nhà của mình và đã từng là của chị, bước vào nhà em thấy chị, à không, chị đâu có ở đây, là em đã thấy chị. Em đã thấy chị trong bếp làm bữa tối cho em, đã thấy chị ngồi trên sofa xem bộ phim yêu thích của cả hai, đã thấy chị dọn dẹp nhà cửa, em cười, một nụ cười chua xót. Em bần thần bước về phòng ngủ, chị đang nằm trên giường, em chạy đến ôm lấy chị, em chợt nhận ra, chị đã đi rồi, đó chỉ là hình bóng của chị thôi.

Đã được một năm kể từ ngày hôm đó, đã một năm trôi qua, chị vẫn không về với em. Những người bạn của em biết được chuyện này cuối tuần thường sẽ qua thăm em, em biết họ lo lắng cho em chứ, em vẫn cười với họ chứng tỏ rằng mình vẫn ổn, nhưng em đâu biết được nụ cười của mình giả tạo đến mức nào, khi chị còn ở bên em, em cười rất chân thành nhưng khi chị đi rồi, em chỉ toàn cười với sự giả tạo. Không ngờ rằng họ vẫn tin vào nụ cười đó của em, em cảm kích họ lắm.

Em không hề ổn đâu chị ơi, cảm xúc của em cứ lên rồi xuống, như một chiếc bập bênh vậy, có khi nhớ, có khi buồn, có khi em lại ghét chị nhưng không thể lâu được, ta không thể ghét một người mình đã từng thương. Em quyết định chọn cách là quên đi chị, như những gì chị viết trong tờ note ấy. Em chôn những kỉ niệm giữa em và chị vào sâu trong tim, cất vào một góc nhỏ để em không thể nhớ đến chị nữa nhưng em vẫn vô thức uống cà phê với hy vọng nhỏ nhoi rằng chị sẽ trở về bên cạnh em, la mắng em vì em uống cà phê, xin lỗi em và em sẵn sàng tha thứ cho chị vì đó là chị.

Đêm hôm nay, em đã vẽ lên những viễn cảnh khi em gặp lại chị, em sẽ không ôm chị vào lòng như trước, em sẽ ghét khi nhìn thấy chị. Em lại nhớ đến chị nữa rồi, xin chị hãy thoát khỏi tâm trí của em đi, em đau quá. Trăng đã lên cao, em đi ra ban công để ngắm nhìn nó, hôm nay trăng đẹp thật, nhưng sẽ đẹp hơn khi có chị cạnh bên nhỉ. Hôm nay em tự cho phép bản thân mình nhớ đến chị, hết ngày hôm nay thôi rồi em sẽ quay trở về là Hyejoo đã quên đi chị rồi. Em nghe người ta nói "Nếu như bạn nhớ đến người nào thì hãy ngước nhìn lên bầu trời, vì người đó và bạn đều cùng đang đứng dưới bầu trời đó.", và em đang làm theo như vậy, nhìn bầu trời đêm với ý nghĩ rằng chị cũng đang ngắm nó cùng với em chỉ là em không biết chị đang ở đâu thôi. Đêm nay em cho phép mình khóc nên em đã khóc nhiều lắm, em nhớ nụ cười ấy, em nhớ ánh nhìn chẳng có chút gian dối nào của chị vào lúc đó. A! Em thấy chị rồi, nhưng là đã từng, bây giờ em đang giống như ngày hôm đó, cảm xúc của em lại như chiếc bập bênh, nhớ chị, ghét chị nhưng lại yêu chị nhiều lắm. Em lại nhìn thấy chị dưới nhà, chị đang cầm bọc đồ ăn đem về, em tự cười khinh bỉ bản thân mình. Chị cứ xuất hiện rồi biến mất, cứ như vậy làm em đau lắm, em biết rằng đó chỉ là hình bóng của chị thôi nhưng em vẫn mong chờ. Chị đang ở đâu vậy Park Chaewon? Hyejoo, sói nhỏ của chị đang nhớ chị nhiều lắm đấy.

Chương trình ca nhạc trên radio đang phát nhạc, em vừa nghe nhạc vừa ngắm bầu trời đêm lòng nhung nhớ, em tự hỏi, có phải bài này được viết dành cho em đúng không?

"Em nhìn thấy chị
À không, lúc này chị đâu có ở trước mặt em
Em đã nhìn thấy chị
Đúng vậy đó
Thật là một ngày dài
Chẳng phải là một ngày khiến em thật mệt mỏi, nhưng...
Đó là một ngày dài thật dài
Có lẽ hôm nay em đã uống hơi nhiều cà phê
Em thường hay cười với sự chân thành
Thế nhưng cả ngày nay em chỉ toàn cười nụ cười giả tạo
Em thấy mình như một chiếc bập bênh suốt ngày dài
Có một điều gì đó đã khiến cảm xúc của em cứ lên rồi xuống
Kể từ sau ngày chị đi
Em nhìn thấy chị
À không, lúc này chị đâu có ở trước mặt em
Em đã nhìn thấy chị
Đúng vậy đó
Em nhìn thấy chị
Có phải lúc này em đang mơ một giấc mơ không
Em đã nhìn thấy chị
Em giờ như chiếc bập bênh
Cứ đến rồi lại đi, em như chiếc bập bênh
Lên rồi lại xuống, em như chiếc bập bênh
Thế nào mới đúng đây
Em nhìn thấy hay đã nhìn thấy chị
Thế nào mới đúng đây
Em yêu hay đã yêu chị
Bây giờ nếu lỡ có chạm mặt nhau thì em cũng chẳng muốn ôm chị lần nữa
Giờ đây em cũng ghét việc phải thấy bản mặt của chị
Xin hãy rời khỏi tâm trí em
Đôi mắt chẳng có chút gian dối ấy đã soi sáng em
Em chỉ còn nhớ hình ảnh của chị vào lúc đó
Em nhìn thấy chị
À không, lúc này chị đâu có ở trước mặt em
Em đã nhìn thấy chị
Đúng vậy đó
Em nhìn thấy chị
Có phải lúc này em đang mơ một giấc mơ không
Em đã nhìn thấy chị
Em giờ như chiếc bập bênh
Cứ đến rồi lại đi, em như chiếc bập bênh
Lên rồi lại xuống, em như chiếc bập bênh
Chị cứ xuất hiện rồi biến mất, điều đó cứ lập lại như thế
Để em một mình yếu đuối thế này mà chị lại đi đâu thế
Chị đã ở đâu
Em giờ như chiếc bập bênh
Cứ đến rồi lại đi, em như chiếc bập bênh
Lên rồi lại xuống, em như chiếc bập bênh
Thế nào mới đúng đây
Em nhìn thấy hay đã nhìn thấy chị
Thế nào mới đúng đây..."

-Em yêu hay đã yêu chị.

Em nghe được giọng nói em mong mỏi hằng đêm. A chị về thật rồi kìa. Em chạy lại ôm thật chặt chị vào lòng, em lại khóc nữa rồi, chị chỉ cười và vuốt tóc em, chị xin lỗi em rất nhiều, em khóc càng lớn hơn, thì ra hình dáng em thấy dưới nhà lúc nãy thật sự là chị. Chị định giải thích lý do chị rời bỏ em đi thì em đã chặn chị lại bằng một nụ hôn, nụ hôn vẫn như trước, vẫn nhẹ nhàng nhưng tràn đầy tình yêu của cả hai, em không muốn nghe chị nói, em sợ rằng mình sẽ khóc nhiều hơn và chỉ cần chị về với em là được rồi. Hôn xong, nước mắt chị bắt đầu rơi trên khuôn mặt xinh đẹp ấy, chị ôm lấy em không nói gì, cả hai cùng nhau hưởng thụ cái ôm đó, đã một thời gian rồi. Đột nhiên chị rời ra, nhìn thẳng vào mắt em và hỏi:

-Em yêu hay đã yêu chị?

-Đương nhiên em vẫn còn yêu chị như ngày đầu ta gặp nhau. Chaewon của em. Công chúa của em.

Hôm nay trăng đẹp thật nhỉ? Đẹp nhất từ trước đến giờ vì chị đã về cạnh bên em rồi.

————————————————————————

Ui Me quá xức xắc. Me hoàn thành xong trong 1 đêm đó, vỗ tay cái nào.

Nói rồi Me viết dở lắm nên đừng cho Me ăn gạch nhen, Me tổn thương ớ.

Truyện được lấy ý tưởng từ bài See Saw-Gowon & Chuu (ft Kim Lip) á.

Chao_Skin_2109 des cho Me cái ảnh bìa á, có lời bài hát See Saw trên đó đó nên Me mới có ý tưởng để viết đó, nice teamwork~~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro