Chấp nhận cho đi và không bao giờ nhận lại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Author : KusHii
Pairing: MariHaru
Warning: G
Category: SE

- Lần đầu viết Fic. Gạch - đá - dép xin nhận tất =)))))))))

- Viết theo cảm xúc => Cốt truyện điều là đi theo cảm xúc của người viết =))))))))) 

- Xin hết =)))))))))) 

**************************

Tôi – Shinoda Mariko. Là 1 người từ lâu đã xác định bản thân tôi chẳng cần cái thứ gọi là tình yêu, vì một khi yêu tuy hạnh phúc, vui vẻ và luôn tràn ngập trong một không khí màu tím nhưng cái thứ được gọi là tình yêu ấy có kéo dài được mãi mãi không? Sẽ như thế nào nếu 2 bên chia tay nhau và mỗi người sẽ đi 1 hướng riêng của mình chứ không phải 2 người sẽ cùng nắm tay nhau và hướng về con đường của đôi ta. Đau đớn, chật vật vì mọi thứ đã tan vỡ, tôi không muốn bản thân mình như vậy thế nên đó chính là lý do tại sao bấy lâu nay tôi không cần cái thứ đó.

Nhưng…Đã có 1 ngườĩ làm tôi thay đổi cách nhìn tiêu cực về nó. Là em – Kojima Haruna, một cô gái mà biết bao người ao ước, em sở hữu một làn da tuyệt đẹp, bờ môi căng mọng và lúc nào nó cũng có 1 chút màu đỏ nhè nhẹ, khuôn mặt xinh đẹp như một thiên thần và là người tôi yêu thầm nhưng không bao giờ em ấy thuộc về tôi.

Đối với tôi từ trước đến giờ cái gọi là “ Tình yêu sét đánh” nó không tồn tại ở bản thân tôi. Vì theo suy nghĩ tiêu cực trước giờ của tôi là thế. Nhưng mọi chuyện dần dần bị xáo trộn hoàn toàn bởi cô ấy. Người đã cho tôi cảm nhận được cái cảm giác mơ hồ đó. Cảm giác tự dưng tim mình đập nhanh bất ngờ khi nhìn được ánh mắt của ai đó đang nhìn mình. Cảm giác mặt mình nóng bừng khi em ấy nở nụ cười trên môi – Một nụ cười của thiên thần. Tôi cũng chẳng hiểu cảm giác ấy là gì bởi vì trước giờ tôi có cảm nhận được đâu. Và em ấy cũng cho tôi cảm nhận được cảm giác trái tim đau nhói, nó đau lắm và dần dần bị rỉ máu….Tất cả là vì em – Kojima Haruna

Tôi gặp em tại một quán café nhỏ gần công ty tôi làm việc, đó là cái ngày định mệnh tôi và em gặp nhau. Tự nhiên xuất hiện rồi cũng tự nhiên biến mất, nhưng cảm xúc bên trong tôi thì không. Nó cũng đột ngột xuất hiện…Nhưng không tan biến mà nó lại còn động vào trong tâm trí của tôi. Và con người tôi cũng từ đó thay đổi theo lý trí của mình, tôi tự thầm nhũ với bản thân rằng : “ Có duyên nhất định sẽ có phận”. Và tôi hy vọng điều đó sẽ xảy ra ở tôi.

Nhưng không phải em đi một mình như những lần trước đây tôi và em gặp nhau mà lần này em lại tay trong tay cùng một người con gái khác. Nhìn thấy cảnh đấy, bỗng phút chốc cảm giác của tôi từ vui mừng chuyển sang đau nhói. Em tạo cho tôi những ảo mộng và rồi chính em lại đẩy tôi xuống một cái hố không đấy.

Em nhận ra tôi, em vẫy tay chào tôi nhưng tôi không chào lại em. Chỉ nhìn em, nở nụ cười giả tạo để che đậy cảm xúc thật sự bên trong tôi. Đau lắm, rát lắm nhưng làm sao tả, tôi không muốn vì chính bản thân của tôi mà làm cho em không vui.

Và em giới thiệu cho tôi biết người đi cùng em – Oshima Yuko – Người yêu của em.

Lời nói vừa dứt của em lại thêm một mũi tên sắt đâm vào trái tim nhỏ bé của tôi. Nó đã và đang lỡ loét, đẩm máu, nhiều vết nức từ khi tôi gặp được em. Tại sao cuộc đời có thể trêu tôi như vậy? Tại sao vậy? Tôi cũng muốn cảm nhận được cảm giác yêu thương, cảm giác được chăm sóc người mình yêu , cảm giác được tay trong tay cùng người mình yêu…..Và về mọi thứ…..

Nhưng sao mọi thứ ảo mộng mà tôi từng tưởng tượng nó không giống những gì đang xảy ra hiện tại đây. Nó lại trái ngược hoàn toàn, không ảo mộng, không màu tím, không những cảm xúc hạnh phúc mà thay vào đó là những nỗi đau giày vò con tim, là một màu đen không bao giờ trắng, là những cảm xúc đau buồn trộn lẫn vào nhau.

Và từ ngày hôm đó, chính tôi đã tạo cho gương mặt một lớp mặt nạ. Một lớp mặt nạ để che đậy cảm xúc, một lớp mặt nạ luôn luôn vui cười và…không bao giờ biết buồn. Để cho em thấy tôi là một người mạnh mẽ.

Và từ ngày hôm đó, tôi ép bản thân phải từ bỏ tình yêu tôi dành cho em, tôi phải học cách không để em tồn tại trong tim tôi nữa…và tôi phải học cách cảm nhận “Em đã thuộc về người khác”.

Và từ ngày hôm đó, tôi và em không còn liên lạc với nhau nữa, không còn những buổi gặp mặt trò chuyện cùng nhau, không còn những buổi đi ăn cùng nhau, không còn những buổi tám chuyện điện thoại tới khuya với em chỉ để nói những chuyện tầm phào…Nhưng giờ mọi chuyện ấy có còn được nữa không.

Bây giờ có lẽ em đang sống trong một cuộc sống đầy mộng mơ, đầy những sắc màu huyền ảo của tình yêu Yuko dành cho em và em cũng dành cho cô ấy. Còn tôi giờ đây phải sống trong một cuộc sống đầy u ám, không có những sắc màu ấy mà thay vào đó là một màu đen huyền bí.

Hằng đêm tôi đều suy nghĩ về em, tôi cố gạt bỏ em ra khỏi tâm trí của tôi…Nhưng nó quá khó đối với tôi,  tôi rất muốn thổ lộ với em rằng: “ Chị yêu em lắm Kojima à” nhưng có lẽ chẳng bao giờ tôi có thể nói ra câu đó.

Vào một ngày nắng ấm, em gọi điện cho tôi. Tim tôi bỗng loạn nhịp, bàn tay tôi run run cầm chiếc điện thoại trên tay, cảm xúc vui mừng xuất hiện khi biết em gọi cho tôi. Đã từ lâu tôi và em không nói chuyện với nhau. Tôi giữ lấy bình tĩnh cho bản thân, nghe máy.

      -   Chị Mariko hả? – Em nói với giọng ngọt ngào

     -  À ừ….Chị đây. Gọi chị có gì không bé. – Tôi vui vẻ trả lời em

     -  Hôm nay em sẽ báo một tin trọng đại cho chị – Em cười và nói với tôi

      -  Chuyện gì mà vui vậy em? – Tôi tò mò nhưng xen lẫn vào đó là một cảm giác không ổn.

-          - Em…Em sắp đám cưới với Yuko rồi chị à. Chủ nhật tuần này. – Em cười lớn và tôi cảm nhận được em đang rất hạnh phúc.

Tôi vẫn cố giữ cho bản thân được bình tĩnh nhất có thể để trò chuyện cùng em.

     - Vậy à, chúc mừng hai đứa nha. Vậy chị có được mời đi không vậy? – Tôi cố gắng giữ bản thân bình thường.

      -  Có chứ, chị là người đầu tiên em thông báo chuyện này tất nhiên là được mời đi rồi. Chị còn có thể làm phù dâu cho em nữa đấy. – Em vẫn trả lời với tâm trạng vui vẻ.

      - Phù dâu sao? Mà chị vẫn thích làm khách hơn là phù dâu cho em. – Tôi giằng lòng không để cho giọng nói của tôi run lên vì những giọt nước mắt đang bắt đầu lăn dài trên má tôi, và có một thứ gì đó đang nghẹn lại trong cổ họng tôi.

      -  Ừ, sao cũng được. Tùy ý của chị, em chờ chị vào Chủ nhật tuần này. Hẹn gặp lại chị, tạm biệt. – Em chào tạm biệt tôi và cúp mắt.

Bây giờ bản thân tôi không còn bị gò bó nữa, thả lòng bản thân để cho nước mắt tự dưng rơi. Tôi thả người rơi tự do xuống ghế, tôi còn không biết cảm giác của tôi bây giờ là gì nữa. Nó đã quá quen thuộc với tôi, có lẽ nó đã hằng một vết sâu khổng lồ và không bao giờ lành lặn được nữa. Có lẽ tôi đã yêu em quá nhiều nhưng tình cảm này chỉ mình tôi biết còn em thì không. Cũng đúng, làm sao em có thể biết được vì tôi đơn phương em mà và giờ em sắp làm dâu nhà người ta. Tôi chẳng còn hy vọng được gì nữa, có lẽ tôi nên từ bỏ. Từ bỏ là cách tốt nhất hiện giờ đối với tôi dù biết là rất khó nhưng tôi không thể làm được gì khác. Chẳng lẽ tôi xen vào tình cảm em và Yuko, không được...Điều ấy là sai lầm, một bước ngoặc sai lầm và tôi không muốn làm người thứ 3 xen vào giữa em và Yuko. 

Và rồi chủ nhật hôm ấy cũng đến, cái ngày mà em chính thức không còn Kojima Haruna mà thay vào đó là một cái tên gọi mới - Oshima Haruna. 

Và chính ngày hôm ấy, tôi - Shinoda Mariko sẽ từ bỏ tất cả những tình cảm tôi dành cho em và mở đầu cho một trang giấy mới. Tôi sẽ thay đổi tất cả, học cách xem em là một người bạn...Chỉ là một người bạn không hơn không kém. Tôi sẽ là tôi của ngày hôm trước, cái ngày mà tôi và em chưa từng gặp nhau.

Tôi đến tham dự lễ cưới của em. Em đẹp lắm, thật sự rất đẹp. Em như một thiên thần, em mặc trên người một bộ váy màu trắng với những họa tiết độc đáo. Bộ váy ôm sát cơ thể em để lộ những đường cong cơ thể. Quyến rũ và mê hoặc người nhìn.... 

Em nhìn thấy tôi, vội vã chạy về phía tôi và ôm chầm lấy tôi. Tôi cũng thuận theo tự nhiên, đưa tay vòng quanh eo của em. Em đẩy nhẹ tôi ra và nói

- Cuối cùng chị cũng đến, em cứ sợ là chị quên. 

- Làm sao mà chị quên được chứ, đồ ngốc - Tôi cười và lấy tay cốc nhẹ vào đầu em.

- Cầm lấy cái này đi, khi nào tiệc kết thúc rồi em hãy mở ra đọc nhé. Nhớ là khi nào tiệc kết thúc nhé. - Tôi đưa một lá thư cho em.  

Em gật đầu và cầm lấy tay tôi, dẫn tôi đến vị trí mà em sắp xếp từ trước. Để tôi ngồi đó và rồi em đi vào trong để chuẩn bị cho bữa tiệc sắp bắt đầu. 

Đèn tắt, tiếng nhạc bắt đầu được mở. Hình bóng của em mập mờ trong bóng tối. Và bất ngờ em xuất hiện cùng cha của mình, từng bước tiến dần lên sân khấu nơi Yuko đang đứng đó nở nụ cười trên môi. 

Họ trao nhau nhẫn cưới, trao nhau ánh mắt hạnh phúc và một nụ hôn nồng cháy chứng minh cho  tình yêu của họ. 

Tình yêu của họ được tăng thêm một bậc thì cũng là lúc tôi bỏ mặc tất cả những thứ phía sau lưng và tìm con đường mới. 

Sau bữa tiệc vui vẻ ấy, Kojima nhớ ra điều gì đó. Là lá thư của Mariko, cô vội lục tìm nó và rôi cũng thấy được nó. Cô mở nó ra xem. 

"Chào em - Kojima Haruna. Có lẽ bây giờ em đang hạnh phúc bên Yuko phải không? Chúc mừng hai đứa nhé, từ giờ không có chị bên cạnh nữa mà thay vào đó là Yuko, em phải ráng chăm sóc cho bản thân cũng như là chăm sóc cho chồng em - Oshima Yuko.

Em còn nhớ những kỉ niệm của chúng ta không? 

Đó đều là những kỉ niệm đẹp của hai ta, chị còn nhớ kỉ từng chút một. Chị cũng không hiểu tại sao chị lại có thể nhớ hết như vậy nữa. Chắc có lẽ là do bản thân chị tự muốn nhớ tất cả thôi. 

Em này, từ giờ trở về sau nhớ phải sống cho thật tốt, phải trở thành một người vợ đảm đang chăm lo cho gia đình và phải tận hưởng một cuộc sống hạnh phúc, đầy màu sắc chứ đừng như chị em nhé. 

Điều cuối cùng chị muốn nói với em là : " Chị yêu em, thật sự yêu em" 

Em không cần phải bận tâm về điều đó đâu, chỉ là chị muốn thổ lộ tâm sự của chị cho em biết thôi. ĐỪNG BẬN TÂM về nó nhé. 

Chúc em hạnh phúc . Tạm biệt em - Tình yêu đầu đời của chị" 

Có lẽ Kojima đã nhận ra điều gì đó, cô không nói gì chỉ lặng lẽ đặt lá thư lại như cũ. Đem nó cất vào một chiếc hộp nhỏ rồi đặt nó vào tủ của cô. Coi như nó là món quà cuối cùng của Mariko tặng cô.

****************************

Kể từ ngày bức thư ấy được mở ra cũng là lúc hai người họ không còn gặp nhau nữa. Tại lễ cưới của cô có lẽ cũng là lần gặp cuối cùng của họ. 

Ai cũng đi theo cuộc sống riêng của mình và chẳng để ý nhau nữa. 

Đối với Mariko, cô đã có một cuộc sống mới. Không còn phải chịu đựng những nỗi đau dày vò con tim nữa mà thay vào đó là một cuộc sống ảm đạm và bình yên – Lặng lẽ và cô đơn một mình.

Còn về phần Kojima và Yuko, bọn họ vẫn hạnh phúc bên nhau. Họ vẫn sống trong một cuộc sống muôn màu đầy hạnh phúc của cả hai.

By Mariko

Nếu cho tôi sinh ra thêm một lần nữa thì tôi vẫn hy vọng được gặp lại em bởi vì cuộc đời của tôi có lẽ chỉ dành cho em – Một mình em thôi Kojima Haruna. “

"Tình là mê luyến, nếu gp được chân tình thì s là thiên đường.

Tình là bi ai, nếu không gp đúng người thì đau đến xương ty"

*******************

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro