[Oneshot] Jeri - Please, don't...

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Author: Rainny

Title: Please, don't

Category: tragedy

Rating: T

Status: oneshot, complete

Note: Nội dung khá nặng và ám ảnh, cân nhắc trước khi đọc.

- tặng ss, coi như bù cho cái kết ngớ ngẩn của "Cay đắng" :3

Enjoy ~~~

***

Trong tình yêu, kẻ sai lầm nhất là kẻ không biết thể hiện tình yêu của mình…

-         Em cần phải trả giá cho sự nổi tiếng của mình đấy, Yuri! – Jessica kéo cằm cậu lại, cười đầy hàm ý. Đôi mắt đen láy của cậu mở to nhìn chị ta, nhưng sức lực của bản thân hiện tại không cho phép cậu kháng cự. Chết tiệt, chị ta bỏ thuốc vào đồ uống của cậu! Cậu cắn môi nhìn từng món đồ trên người mình rớt xuống, từng thứ một cho đến khi cậu nằm quằn quại trên giường, không một mảnh vải che thân. Nước mắt cậu trào ra khi từng nụ hôn của chị ta trải dài trên người cậu, mặn đắng. Lần đầu tiên của cậu trao cho người mình không yêu, người đỡ đầu sự nghiệp cho cậu, người mà cậu hết mực tin tưởng. Cậu nghĩ mình sẽ cố gắng làm việc, kiếm thật nhiều tiền để trả nợ ân tình cho chị ta, không nghĩ chị ta lại là kẻ bệnh hoạn ghê tởm chỉ thèm khát thân xác cậu. Cậu nằm thẫn thờ mặc kệ những hành động bên trên của chị ta, bất lực. Nhưng cậu biết đó là cái cậu phải trả cho những danh vọng hư ảo mà cậu có được trong những ngày qua. Sự sốc nổi của tuổi trẻ, sự ham muốn nổi tiếng mau chóng đã đẩy vào cậu vào bờ vực đen tối khi phải dung thân xác đổi lấy danh vọng. Những hào nhoáng của ngày hôm qua vụt tắt, giờ đây bên cạnh cậu chỉ còn lại bóng đêm ghê rợn, một con đường mòn tưởng như không có lối thoát. Cậu loay hoay không biết nên làm thế nào, không biết phải làm sao đối diện với những cạnh tranh khốc liệt trong ngành, cũng không muốn dùng thể xác tráo đổi lại những thứ không bao giờ là vững bền nữa.

Cậu phát điên mất rồi!

***

Ánh nắng vàng nhạt hắt vào phòng bệnh khiến căn phòng vốn chỉ là một màu trắng đơn điệu có vẻ sáng sủa và ấm áp lên một chút. Cô y tá kéo rèm ra và gọi mọi người trong phòng cùng thức dậy đón nắng sớm cho khỏe khoắn. Nhưng cậu thấy, chính là mỗi ngày đều có thể nhìn đến nụ cười tỏa nắng của cô, nụ cười mang đầy màu nắng sớm, ấm áp dịu dàng mới chinh là niềm vui… Cậu giả vờ cố ngủ để có thể cảm nhận bàn tay mát lạnh của người kia chạm nhẹ vào vai gọi cậu thức dậy. Điều đó làm cậu cảm thấy thật tuyệt và mọi kí ức buồn đau trong cậu đều tan biến hết. Cậu nhẹ mỉm cười, tiếp tục vùi mình vào trong giấc ngủ.

***

Cậu và cô cùng nghiêng đầu một lúc, trong khoảnh khắc tất cả mọi chuyển động xung quanh đều dừng lại, và không gian chỉ còn lưu lại duy nhất mùi hương, cơ thể, sự ngọt ngào ấm áp của đối phương. Tình yêu của họ không cần lời nói, chỉ cần nhìn sâu vào mắt nhau họ có thể hiểu được đối phương đang nghĩ gì. Cô không có điều kiện đến thăm cậu thường xuyên, nhưng khi cậu ngủ, cô vẫn đứng ngoài phòng bệnh nhìn vào. Cậu cũng chỉ có thể nhìn cô khi cô đẩy xe lăn cho bệnh nhân khác lướt qua nơi cậu đang ngồi. Cậu mỉm cười nhìn theo bóng cô, tự hứa với bản thân chỉ cần ra khỏi đây nhất định sẽ mang cô theo cùng, đến nơi thật hạnh phúc chỉ có cậu và cô…

***

-         Khốn kiếp! – Jessica túm tóc cậu, đẩy đầu cậu đập vào tường. Con này, tao đã tống mày vào viện thương điên mà mày vẫn còn léng phéng với con nhỏ y tá ở đây hả? Mày tưởng thoát khỏi tao dễ lắm sao? Quên đi! Hãy nhớ người đem lại tất cả danh vọng, sự nổi tiếng cho mày là tao! Một khi tao chưa cho phép mày rời bỏ tao thì đừng có hòng! Nghĩ có thể yêu nó được sao? Tốt lắm,  chúng mày có thể gặp nhau ở thế giới bên kia. Đi, lôi nó về tụi bay! –Jessica ra lệnh cho đám đàn em trước khi cậu bị xốc lên và bị vác ra xe ô tô, không thấy được qua cửa kính cô đang nhìn theo dáng cậu khuất dần trên dãy phố mà nước mắt không ngừng rơi.

***

Cô gái tóc nâu vàng châm thuốc, nhìn theo làn khói mình vừa phả ra, cố nén một hơi thở dài rồi quay lại giường nhìn Yuri đang ngủ mê mệt sau trận hành hạ vừa rồi của mình. Cô nhếch mép, tự cười bản thân mình ngu ngốc đang làm cái quái gì? Trói buộc tình yêu đâu phải cách hay. Biết, nhưng cô dừng không được. Tình yêu của cô là tình yêu chiếm hữu, phải là Yuri, chỉ có thể là Yuri. Điều duy nhất cô có thể làm là giữ Yuri bên cạnh mình, để cô ấy chỉ có thể là của mình, của mình mà thôi.

Khói thuốc tan vào màn sương đêm, mịt mùng như tương lai không lối thoát của cả ba người vậy…

***

-         Cầu xin cô, làm ơn trả lại Yuri cho tôi –Jessica quỳ xuống đất cầu xin cô y tá. Tôi yêu Yuri rất nhiều, tôi không muốn mất em ấy. Làm ơn, hãy để tôi mang Yuri đi. Tôi sắp phát điên khi không có em ấy bên cạnh rồi. Tôi biết lần con bé định tự tử lỗi là do tôi, tôi hứa sẽ chăm sóc con bé tốt hơn và chuyện đó sẽ không bao giờ xảy ra nữa. Xin cô!

Kim Ji Min nuốt nước mắt lại vào trong, gật đầu. Nếu như cậu hạnh phúc, Yuri…

***

-         Chết tiệt! Yuri trốn rồi. Mau! Mau tìm con bé về đây –Jessica hốt hoảng, điên cuồng lo sợ trong ý nghĩ sẽ mất cậu. Không, Yuri à! Đừng rời chị đi mà, làm ơn! Yuri! Yuri! Mình biết ăn nói với Ji Min như thế nào đây khi hôm nay cô ấy nói sẽ đến thăm Yuri. Đầu óc cô rối loạn, nước mắt không ngừng rơi xuống làm mờ đi cả lí trí.

-         Jessica Jung! Nói cho tôi Yuri đâu rồi, nói đi! – Ji Min lay mạnh cô, hét đến khản giọng. Trả Yuri cho tôi, trả cậu ấy lại cho tôi đi, Jessica Jung!

Cả 2 người cùng khóc. Là nước mắt đau xé lòng của Ji Min khi biết cậu bị con người kia hành hạ cậu tàn nhẫn đến mức làm cậu phải sợ hãi mà bỏ trốn. Là nước mắt ân hận của Jessica khi nghe những lời của Ji Min. Đúng, là cô đã sai. Lẽ ra phải thương yêu chứ không phải hành hạ con bé. Cô sai rồi, sai rồi…

***

-         Yuri, cẩn thận! Yuri! – Jessica hét lên khi Yuri nhìn thấy cô mà sợ hãi chạy vào dòng xe cộ tấp nập, không để ý có rất nhiều xe đang đi với tốc độ cao. Cô lao ra ôm lấy Yuri, chẳng cần biết mình có nguy hiểm hay không. Chỉ cần Yuri an toàn là đủ, chỉ vậy là đủ.

Máu hòa lẫn vào nước mắt Yuri khi cô đưa bàn tay đỏ nhòe tanh tưởi chạm vào mặt cậu. Cậu chỉ biết im lặng nghe cô nói, xen vào là những tiếng nấc nức nở của mình:

-         Em không sao rồi, Yuri…

Nụ cười của cô mờ nhạt dưới làn nước mắt và giọng nói của cô bị át đi bởi tiếng hét lớn của cậu. Cậu mất cô rồi, mất Jessica rồi…

***

 Ngày… tháng… năm…

Mình ở với Yuri được bao lâu rồi nhỉ? Chắc cũng được 10 năm. Hi vọng con bé đã quên chuyện bố mẹ nó đã bỏ rơi nó. Con người ta tàn nhẫn thật đấy…

 Ngày… tháng… năm…

Yuri lớn nhanh quá, chẳng mấy chốc con bé sẽ chẳng cần tới sự chăm sóc của mình nữa. Đến lúc đó mình sẽ ra sao nhỉ? Một mụ đàn bà già yếu chẳng ai cần tới… Yuri à, em có thể ở với chị mãi được không?

 Ngày… tháng… năm…

Bố mẹ mình mất rồi. Mình buồn lắm, nhưng không được thể hiện ra ngoài. Mình cần phải mạnh mẽ lên, còn phải là chỗ dựa cho Yuri nữa. Cố lên Jessica, vì bố mẹ, vì em ấy, mày làm được mà!

 Ngày… tháng… năm…

Yuri hỏi mình tại sao nó lại mang họ Kwon trong khi mình họ Jung. Mình nói dối là bố mẹ mình đã xin con bé trong trại mồ côi, bố mẹ nó đã mất. Dù sao cũng hãy để con bé có hồi ức tốt về bố mẹ nó.

 Ngày… tháng… năm…

Mình lại hút thuốc nữa rồi! Mình bắt đầu chuyện này từ bao giờ vậy? Không, mình không hề yêu con bé. Nó chỉ là em gái của mình thôi mà, là em gái…

 Ngày… tháng… năm…

Yuri nói nó muốn làm nhà thiết kế thời trang. Mình có quen một người trong ngành, ông ta hay đến uống rượu trong bar. Hi vọng ông ta sẽ giúp!

 Ngày… tháng… năm…

Chị xin lỗi, Yuri. Chị không giữ được mình nguyên vẹn cho em rồi. Chị xin lỗi! Nhưng nếu không làm thế ông ta sẽ không chấp nhận giúp em, chị xin lỗi!

 Ngày… tháng… năm…

Lâu lắm rồi mình không viết nhật kí! Có lẽ mình không dám đối mặt với tội lỗi mình đã gây ra. Tại sao mình thay đổi nhiều quá vậy? Mình đã làm gì với Yuri của mình thế này? Jessica Jung, mày đang làm cái quái gì vậy hả?

 Ngày… tháng… năm…

Có lẽ mình sẽ không viết nhật kí nữa. Mình sợ những tội lôi của mình sẽ bị phơi bày hết mất. Yuri, tha lỗi cho chị! Chị xin lỗi, xin lỗi em rất rất nhiều…

***

Kim Ji Min khẽ mỉm cười, dù trên mặt cô đang toàn là nước mắt. Hóa ra, Jessica yêu Yuri nhiều đến như vậy, còn cô mãi mãi chỉ là kẻ đứng ngoài minh chứng cho tình yêu của họ. Yuri thực ra không hề yêu cô mà chỉ coi cô là hình bóng của Jessica, vì quả thật cô có vài phần giống với người đó. Những câu chuyện ngắn ngủn không đầu không đuôi của cậu bao giờ cũng xuất hiện Jessica, chỉ là lúc đó đang trong men say tình yêu cô không nhận ra mà thôi. Thật là ngu ngốc! – Ji Min thở dài, lau hết nước mắt trước khi quay trở vào trong với Yuri. Lẽ ra cô nên nhận ra điều này sớm hơn, lẽ ra cô phải là người hàn gắn cho họ, vậy mà cô lại gián tiếp làm tình yêu của họ đổ vỡ. Việc duy nhất bây giờ cô có thể làm là chăm sóc thật tốt cho Yuri thay Jessica, hy vọng cô ấy sẽ tha thứ cho mình…

***

-         Sikachu, em không thích dưa hấu, cho em dưa chuột đi!

-         Sao lại gọi chị tên kì vậy?

-         Tại chị hay chu mỏ nên em thích gọi thế!

Cô nhăn mày đeo bao tay rồi cầm 1 tí quả dưa chuột như kiểu đó là thứ gì ghê lắm vậy, đưa cho đứa em đang ôm bụng cười ngặt nghẽo kia. Dám đùa chị này! Để chị cho em biết tay!

*

-         Nếu một ngày nào đó chị nói yêu em thì sao?

-         Không tin! Chị toàn bỏ quên em với công việc thôi!

-         Chị biết rồi! Chị sẽ cố gắng thu xếp để về sớm với em!

*

-         Chị bị thương kìa! Chị có đau không! Là ai đánh chị thế?

-         Đừng khóc ngốc ạ! Chị không sao! Đau một lát sẽ khỏi thôi mà. Ngoan, nín đi em…

***

Đừng bỏ em mà, Sicachu – Yuri ôm chặt cuốn nhật kí vào long, khóc lặng trong mớ hồi ức đang lũ lượt ùa về. Cậu vẫn chưa chấp nhận sự thật đã mất cô mãi mãi. Chị ấy đang nói dối, chỉ là chị ấy đi đâu đó mà thôi, chị ấy sẽ quay về với mình, sẽ quay về mà… Về với em đi Sicachu, em xin lỗi đã nói dối, nhưng em yêu chị, yêu rất nhiều. Chỉ là, chưa bao giờ em đủ can đảm để nói mà thôi

Cậu tắt lại nụ cười vừa nở trên môi mình, nhìn vào mặt trời sắp lặn với hình bóng của Jessica đang ở ngay dưới đường chân trời. Chờ em với Sica, em sẽ đến với chị, nhanh thôi..

Máu cậu hòa lẫn với màu trời chiều, đỏ ối…

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#jeri