to be honest

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Sắp xong rồi." Cici thông báo, quét nhẹ cọ trang điểm lên má Jessica. Cô rút ra màu son đỏ anh đào yêu thích của mình và thoa nó qua môi dưới của cô gái tóc vàng.

"Tốt." Cô đưa tay lướt nhanh ngón tay mình qua những lọn tóc vàng mềm mại, mỉm cười như không.

"Xong rồi. Trông chị thật tuyệt. Em phải nói rằng mình đã làm một công việc khá tuyệt vời." Cici cười khẩy.

Jessica nhếch miệng cười.

Cô gái tóc vàng đi làm về hoàn toàn bối rối, lo lắng về cuộc hẹn tối nay. Cici đã sống với nàng vài tuần nay – cô cần một nơi để ở, vì vậy Jessica đã để cô chuyển đến một thời gian. Krystal hầu như không bao giờ ở đây, vì vậy nàng rất vui khi có người đến nhà. Thật an ủi khi biết cô sẽ ở đây.

Cici quyết định chính mình động thủ. Cô ấn người Jessica xuống giường và chọn một bộ quần áo cho nàng, yêu cầu nàng thư giãn trong khi làm tóc và trang điểm.

Jessica đứng dậy, và cô quét mắt qua thấy nàng đang kiểm công việc của mình trên điện thoại. Nàng khẽ nhíu mày khiến cô cũng phải cau mày.

"Chuyện gì vậy?"

"Hừ." Cici tiến lên một bước. Cô đặt tay vào hai bên chiếc váy của Jessica, kéo nhẹ nó xuống.

"Hãy đẩy bộ ngực của chị lên nhiều hơn." Cô hướng dẫn.

Jessica liếc nhìn xuống ngực của mình, hơi đỏ mặt. "Chị- em làm gì..." Nàng lắp bắp.

"Chỉ là, chị biết đấy, duỗi tay vào đó và kéo chúng lên."

Cici đã cười, và nàng đã làm theo như những gì cô nói.

"Chúng ta đi thôi."

Cici nhếch miệng cười, gật đầu đồng ý.

Jessica lại cười khúc khích.

Cici nhún vai. "Sao vậy? Chị có bộ ngực đẹp. Chị có thể khoe chúng." Cô cười.

Jessica tròn mắt. Nàng liếc nhìn đồng hồ, cảm giác lo lắng lại bắt đầu xuất hiện khi nàng nhìn thấy thời gian.

"Được rồi, tốt hơn là chị nên đi," Jessica nói.

"Cố lên nha. Hãy bắt lấy trái tim của đối phương."

"Cảm ơn em đã giúp chị. Em là người tuyệt vời nhất." Jessica cười. Nàng nhặt ví và chìa khóa, đi về phía cửa trước. Nàng đối với cô lộ ra một cái khác tươi cười. Cici thở dài khi nhìn nàng lái xe đi.

——

Cici bước ra khỏi phòng tắm, cảm thấy sạch sẽ và sảng khoái. Cô quấn một chiếc khăn quanh mình, dùng một chiếc khăn nhỏ hơn để lau khô tóc và mặt. Cô khẽ ngâm nga một mình khi mở cửa phòng tắm, bước vào phòng ngủ của Jessica.

Cô sững người trong giây lát, một cái cau mày khắc sâu trên khuôn mặt nàng được cô thu vào tầm mắt. Mới chỉ chưa đầy một tiếng đồng hồ, nhưng Jessica đã về đến nhà, ngồi tựa lưng vào đầu giường trên giường. Nàng quay đầu lại đối mặt với Cici, đôi mắt nàng đờ đẫn và buồn bã.

"Jessi, chuyện gì đã xảy ra?" Cici hỏi, giọng nhẹ nhàng nhưng rõ ràng là quan tâm.

Cô đi tới giường, ngồi dựa vào đầu giường bên cạnh cô gái tóc vàng. Cô kiên nhẫn chờ nàng nói.

"Cô ấy đã cho chị leo cây." Jessica thở dài. Giọng nàng trầm lắng.

"Cái gì?" Trái tim của Cici tan vỡ. "Chị đang đùa em à?"

Ngực cô lúc này đau nhói, tràn ngập buồn bực và tức giận.

"Chị đã đợi bốn mươi lăm phút. Cô ấy phớt lờ mọi cuộc gọi của chị." Jessica giải thích.

"Cuối cùng thì cô ấy cũng bắt máy và cho chị một lý do ngớ ngẩn nào đó về việc bận bịu ở cơ quan, nhưng chị có thể nghe thấy tiếng nhạc trong điện thoại. Chị biết cô ấy đang nói dối."

Jessica nhún vai, cố gắng vờ như không có chuyện gì, mặc dù giọng nói của nàng nặng trĩu thất bại.

"Em rất xin lỗi, Jessi." Cici thì thầm.

Jessica lắc đầu. Nàng bật ra một tiếng cười khúc khích đầy cay đắng.

"Chị chỉ..." Nàng bắt đầu nói nhưng lại thở dài.

"Ý chị là, có gì đó không ổn với chị? Chị xấu xí sao? Siêu cấp chán ghét? Chị có hơi thở khó chịu hay gì đó sao?"

"Chúa ơi, Jessi, không, chị không có vấn đề gì hết." Cici đảm bảo với nàng, khiếp sợ khi thấy nàng đang hoài nghi bản thân mình quá nhiều. Jessica không xứng đáng với điều này.

"Nhìn em này." Cici ra lệnh nhẹ nhàng. Cô đưa mắt tìm kiếm.

"Chị xinh đẹp, vui tính và cực kỳ thông minh, và giữa đôi mắt đó và mái tóc vàng đó... Ý em là, thôi nào. Chỉ có kẻ ngu ngốc mới có thể bỏ qua đôi mắt của chị." Cici cười.

"Người phụ nữ đó là một kẻ ngốc vì đã cho chị leo cây. Cô ấy không biết mình đang thiếu thứ gì."

Jessica nhìn cô chằm chằm, thở dài thêm một tiếng. "Cici."

Nàng ngả đầu vào vai cô, và ngay lập tức cô vòng một cánh tay quanh nàng, kéo nàng vào bên mình.

"Cảm ơn em." Jessica nói với cô, giọng chân thành.

Cici mỉm cười, xoa tay lên xuống cánh tay. "Em rất nghiêm túc. Chị rất hoàn hảo. Chị đừng bao giờ quên điều đó."

Cô đặt một nụ hôn nhẹ lên đỉnh đầu Jessica, siết chặt lấy cô.

"Sao chị không thay đồ cho thoải mái, còn em sẽ gọi pizza và tối nay chúng ta có thể ngốc ở trong nhà." Cici cười rạng rỡ. "Nghe có ổn không?"

Jessica gật đầu. "Cảm ơn." Nàng nói một cách biết ơn. "Nghe thật hoàn hảo."

Cici mặc một chiếc quần đùi cotton và một chiếc áo len oversized, trong khi Jessica đi vào phòng tắm để rửa mặt. Nàng búi tóc cao và thay một chiếc quần thể thao và áo phông. Khi đã cảm thấy thoải mái, nàng vào bếp. Khi nàng nhìn đến bộ dáng của cô, nàng lập tức lộ ra nụ cười rạng rỡ.

Cici đưa lưng về phía Jessica. Rõ ràng là cô không nhận thấy nàng bước vào phòng. Chiếc áo len rộng lớn như đang nuốt chửng lấy cô. Vạt áo kéo dài đến tận đầu gối, che hoàn toàn chiếc quần đùi của cô. Cảnh tượng khiến trái tim của Jessica hẫng đi một nhịp.

Nàng bước đến cạnh cô, mỉm cười khi Cici ngay lập tức quàng tay qua eo nàng. Nàng yêu khi cô làm điều đó.

"Em đang làm gì đấy?" Jessica hỏi, nhìn người phụ nữ cao lớn đang đổ đầy sữa nóng vào một cái cốc, trộn nó với một gói bột ca cao.

"Làm cho chị một ít sô cô la nóng. Em nghĩ rằng nó sẽ làm chị vui lên một chút."

Trái tim Jessica như tan chảy trong lồng ngực. Nàng thề, nàng thật sự không xứng với người phụ nữ này. Nàng từ từ vòng tay qua eo cô, vùi mặt vào cổ ấm áp. Cici đáp lại ngay lập tức, vòng tay qua người nàng khi nàng thì thầm vào bên tai cô.

"Em thật tuyệt vời." Lời nói của nàng khiến Cici đỏ mặt, và cô cảm thấy nhói lên trong lồng ngực. Tất cả những gì cô muốn là làm cho Jessica cảm thấy tốt hơn. Nàng xứng đáng tốt hơn.

Jessica thật tuyệt vời. Cô đã luôn nghĩ như vậy. Cô nhắm mắt lại khi ôm nàng vào lòng, tận hưởng sự ấm áp.

Họ buộc phải thoát ra khỏi vòng tay nhau khi chuông cửa vang lên.

"Ngồi đi." Cici đặt chiếc cốc vào tay nàng. "Em sẽ ra mở cửa."

Jessica bước đến chiếc ghế dài, ngồi xuống. Cici quay trở lại với hộp bánh pizza sau đó mỉm cười với nàng.

"Chúc ngon miệng." Cici mỉm cười, đặt hộp pizza xuống bàn cà phê.

Jessica rạng rỡ nhìn cô, dù đôi mắt nàng vẫn ánh lên nỗi buồn. Nàng vươn một cánh tay ra, ra hiệu cho đối phương ngồi xuống với mình. Cici làm theo, thả mình xuống bên cạnh nàng. Tuy nhiên, Jessica mỉm cười, có vài phần buồn bã, khi nàng tựa đầu vào vai cô một lần nữa.

"Chị xứng đáng hơn rất nhiều, Jessi." Cô thì thầm.

Cô gái tóc vàng nhún vai. "Có lẽ chị không thích hợp với việc yêu đương. Có lẽ chị hẳn là nên một mình."

"Ồ, im đi," Cici mắng. "Đừng nói vậy. Chị sẽ tìm được ai đó. Em biết chị sẽ làm được. Chị xứng đáng được yêu." Giọng cô lúc này rất nghiêm túc.

"Cici..."

"Làm sao người phụ nữ đó dám cho chị leo cây cơ chứ?" Cici tiếp tục. Giờ cô có vẻ điên tiết. Tức giận.

"Làm sao cô ấy có thể? Làm sao cô ấy có thể làm điều đó với chị? Ý em là, cô ấy bị mù sao? Cô ấy đã nhìn thấy chị chưa? Chị là..." Cô thở dài.

"Jessi, chị thật lộng lẫy. Ý em là tuyệt đẹp chết người. Và đôi mắt của chị... đôi mắt to đẹp đó... Ý em là, nghiêm túc mà nói, làm sao cô ấy có thể cưỡng lại được? Và nụ cười của chị, và nụ cười đáng yêu đó... " Cô bắt gặp ánh mắt của Jessica, nhận ra nó đã nhìn chằm chằm vào mắt cô.

Cô tức giận đỏ mặt. "Ý em là ... bất kỳ ai cũng sẽ thực may mắn khi được ở bên chị, Jessi."

Cô vội dời mắt đi, má vẫn đỏ bừng.

Jessica cắn môi, trái tim rung rinh trong lồng ngực.

Không cần suy nghĩ kỹ về điều đó, Jessica rướn người về phía trước và áp môi họ vào nhau, tay nàng ôm lấy khuôn mặt của cô. Nụ hôn say đắm, chứa đầy cảm xúc nguyên vẹn, dồn nén. Cici hơi mất cảnh giác, nhưng nhanh chóng đáp lại nụ hôn, vòng tay cô vòng qua cổ nàng khi cô dồn tất cả những gì cô cảm thấy vào nụ hôn.

Cô gái tóc vàng cuối cùng cũng rời đi khi họ cần không khí, tựa trán vào nhau khi họ lấy lại hơi thở. Jessica mở mắt, mỉm cười trước vẻ mơ màng trên khuôn mặt của đối phương.

"Chị yêu em, em có biết không?"

Cici mở mắt, tìm kiếm Jessica. Cô không thể ngăn được nụ cười tươi rói trên khuôn mặt. Tim cô lúc này đang đập thật nhanh trong lồng ngực.

"Chị..." Cô bắt đầu, giọng nói trầm lắng. "Có thật không?"

Jessica gật đầu thừa nhận. "Chị đã luôn sợ hãi và không dám thừa nhận nó."

Nàng cắn chặt môi dưới khi tiếp tục nhìn vào cô. Nàng cảm thấy nhẹ nhàng hơn khi ở bên Cici. Nàng cảm thấy mình được sống. Nàng không thể nhớ lần cuối cùng có điều gì đó khiến nàng cảm thấy như vậy.

"Chà, chị đã mất kha khá thời gian để nhận ra điều đó nhỉ?" Cici cười khúc khích, nụ cười nhếch mép đặc trưng chiếm trọn khuôn mặt cô. Cô cảm thấy phấn khích không thể tả nổi.

Cô cúi người một lần nữa hôn lên môi nàng, nụ hôn nhẹ nhàng, chậm rãi và ngọt ngào. Họ như đánh mất mình hoàn toàn, đầu hàng trước sự thân mật nhất thời.

Jessica từ từ leo lên đùi của Cici, quấn lấy cô khi cô hôn sâu hơn. Cảm tưởng như hàng giờ đồng hồ đã trôi qua, cuối cùng bọn họ rốt cuộc tách ra.

"Thật ra thì..." Cici thở hổn hển nói. "Em cũng yêu chị."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro