BACK TO DECEMBER

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



~0o0~

Khoảnh khắc mà Paris lãng mạn nhất đó chính là vào lúc hoàng hôn, khi sắc đỏ nhuốm đẫm mặt đường, ánh trăng lờ mờ xuất hiện sau tháp Effiel vĩ đại. Khuôn viên lác đác bóng người. Nhưng nán lại lâu nhất là những người nghệ sĩ đường phố với ánh mắt da diết chơi nhạc, như quyến luyến hoàng hôn. Bên cạnh chân tháp, người ta để ý đến một cô gái có mái tóc màu mật ong, khuôn mặt đậm nét Châu Á và thân hình nhỏ nhắn đang đứng nhìn người nghệ sĩ mù chơi dương cầm. Nước mắt cô rơi lã chã xuống chiếc áo sơ mi trắng. Cánh môi nhỏ nấc lên từng tiếng một. Rồi cô đưa tay chùi nước mắt, như một đứa trẻ nhỏ rồi vất tờ tiền chẵn xuống chiếc khăn trắng trải trước mặt người nghệ sĩ. Cô cứ đứng đó khóc cho đến khi nhận được một cái đập vai nhẹ từ sau lưng. Khuôn mặt cô dường như đơ dại khi thấy người ấy...

– How's life... How's your family? I haven't seen them for a while... – Nam nhân ngân nga hát, với ánh mắt dịu dàng nhìn cô.

– ...

– Bonjour Naeun... Thật vui khi tìm thấy em...

– Chorong...Unnie...

– Chúng ta đi đâu đó nói chuyện nhé... – Chorong cười hiền, nắm lấy cổ tay Naeun kéo đi

Quá khứ chợt như một dòng sông trôi chầm chậm làm dịu mát trái tim cô...

***

– I'm so glad... You made time to see me... How's life, Tell me your family... I haven't seen them in a while... -Tiếng hát ngọt ngào của Chorong vang lên, bên cạnh bờ sông cuộn chảy đều

Bàn tay Chorong lướt nhẹ trên dây đàn ghita, vừa ngân nga hát. Bên cạnh cô là một cô gái khác, cô gái ấy khẽ tựa đầu vào vai Chorong, để mặc cho mái tóc màu mật ong cho gió thổi lòa xòa. Naeun thả chân xuống dòng nước vương mùi hoa sữa đầu mùa. Bãi cỏ còn đọng sương thấm ướt chân . Cánh môi cô vẽ lên nụ cười, đôi mắt nhắm nghiền thả hồn theo những nốt nhạc của Chorong...

– Naeunie yah ~ Mãi ở bên unnie như thế này nhé, unnie hứa sẽ bảo vệ em...- Chorong ngừng hát, cô mỉm cười rồi luồn tay vào mái tóc óng mượt của Naeun

Naeun mở mắt, cô nhìn sâu vào mắt Chorong, rồi gượng gạo gật đầu, nét mặt đượm buồn

– Chorong... Unnie hát tiếp cho em nghe đi...

Chorong không để ý, cô cười ngọt ngào kéo Naeun sát vào rồi tiếp tục ngân nga...

– Standing in front of you saying I'm sorry for that night...

Naeun mỉm cười, nhưng trên khóe mắt cô bỗng lăn dài một giọt nước mắt mỏng manh và trong suốt như thủy tinh

– Làm sao được... Khi ngày mai em phải xa unnie rồi...

– Huh? Em nói gì vậy – Chorong nghe rất rõ trong tai mình lời Naeun nói

– Không có chuyện gì đâu... Unnie hát tiếp đi...

Hoàng hôn buông phủ khắp bầu trời, khiến lòng Naeun thêm trĩu nặng. Cha mẹ ca nói, cha phải vào Paris để tiếp quản công ty của ông nội. Đồng nghĩa với việc cô phải vào Paris sống, đồng nghĩa với việc tạm biệt Chorong...

– I go back to December all the time...

~*~

Đóng cửa phòng lại, Naeun nhẹ nhàng nâng tấm vé lên. Sáng sớm mai cô phải bay rồi. Nước mắt cô rơi lã chã làm nhòe đôi mắt. Nhìn quanh căn phòng quen thuộc, khẽ nằm xuống sàn, rồi thiếp đi...

***

Chorong vui vẻ  dừng rồi đỗ chiếc xe đạp trước ngôi biệt thự lớn...

Cốc..cốc...cốc...
Két..

– Bác ơi cho cháu gặp Naeunnie ..

– Con bé cùng bố mẹ nó bay sáng nay rồi cháu...

– Bay? Bay đi đâu ạ?

– Đến Paris, Naeun định cư ở đó luôn rồi cháu ạ ...

Chorong nghe có tiếng vỡ vụn trong trái tim mình...

***

Starbuck đông người, bên cạnh cửa kính, có cặp đôi gượng gạo nhìn nhau...

–Em  thế nào? Ở Paris ấy – Chorong  đưa cốc nước cho cô, mỉm cười nhìn Naeun ngọt ngào.

– Em vẫn ổn... Nhưng... .. Em luôn muốn quay trở lại thời gian để có thể cùng unnie ngồi bên bờ sông, nghe unnie ngân nga hát ... Em xin lỗi... – Naeun nghẹn ngào ôm chầm lấy Chorong, cảm nhận hơi ấm tỏa ra từ Chorong... Vẫn mùi hương ấy, chị ấy vẫn ấm áp như ngày nào

Chorong thả ly nước xuống , cô bỗng nắm lấy tay Naeun, lấy ra một chiếc nhẫn đeo vào tay Naeun, thì thầm

– Naeun.. chúng ta sẽ mãi bên nhau chứ ... Sẽ không bao giờ xa rời nữa ...

Naeun bất ngờ , cổ họng bỗng dưng nghẹn lại, những giọt nước mắt hạnh phúc bắt đầu rơi :

–Em .. đồng ý !! Không bao giờ xa rời nữa ..

– END –


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro