Phần I

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Có cả nhạc nhe... mọi người tìm bài Kawaranai mono ý nhá~
(-_-")
_______________----------------___________---------------------____________________----------------------
Nắng vàng trải dài trên khu rừng thần của làng Yukisora, hạt nắng tinh nghịch luồn qua từng kẽ lá, bóng nắng đổ xuống một chiếc nơ trắng nhỏ đang rung lên vì khóc.
- Hức... hức... mẹ ơi cứu Rin... hức... hức... Rin bị lạc rồi... hức... hức...
Mái tóc vàng ướt át bết vào đôi má phúng phính trắng trẻo, đôi mắt xanh giờ đỏ hoe, long lanh đầy nước mắt đang chực rơi xuống nền đất lạnh...
-Này nhóc, em bị lạc à?
Nghe thấy tiếng gọi, cô nhóc đưa tay quẹt nước mắt, gật gật đầu, đưa đôi mắt ngơ ngác nhìn xung quanh, tìm kiếm...
- Nè, ai vừa nói thế?
Đôi mắt nó dáo dác tìm tìm kiếm kiếm hy vọng, nó là một cô nhóc 10 tuổi, vô cùng nghịch ngợm và hiếu kỳ đến nỗi đi vào khu rừng thần của làng, chơi đùa nghịch ngợm rồi lạc trong đó, cô đơn, đột nhiên có tiếng gọi, nó cũng đâu ngốc đến mức không nghĩ ra rằng người gọi nó có thể giúp nó thoát khỏi khu rừng? Vậy là, nó quên đi nỗi sợ, đứng dậy tìm kiếm một ai đó.
-Ở trên này!
Nghe theo tiếng chỉ dẫn, nó ngẩng đầu lên nhìn cây phong già trước mặt. Một cơn gió mạnh thổi đến, hàng ngàn lá phong đỏ rụng như cơn mưa, lá phong đỏ bay bay quấn vào tóc nó, nó thích thú cười tít cả mắt. Và khi cơn gió kết thúc mang theo cơn mưa lá phong, thứ nó nhìn thấy trên cành phong là một cậu nhóc, chắc cũng trạc tuổi nó, mái tóc cũng màu vàng nắng, khuôn mặt ẩn dưới chiếc mặt nạ cáo trắng, nó tò mò lắm, nó cảm nhận được sự vô cảm trong giọng nói khá ngọt và ấm của hắn. Hắn bật từ cành cây phong xuống dưới đất, nó lao vào hắn, định ôm chầm lấy.
-ĐƯỢC CỨU RỒI~SENPAIII~
*Bốp*
-Itai~

Hắn dùng cành cây phong đánh vào đầu nó khi nó sắp ôm được hắn, nó ôm đầu lăn qua lăn lại dưới đất, kêu la ầm ĩ, vẻ đau đớn lắm. Hắn đứng đó, điềm tĩnh:
-Cơ thể này sẽ tan biến khi con người chạm vào, vậy nên, em đừng đến gần anh, được không?
Nó ngơ ngác. "tan biến"? "Tan biến" là sao? Nó lại tò mò muốn biết. Nghĩ một lúc nó nhảy bổ tới chỗ hắn, hắn né, nó ngã, nó đứng lên, nó nhào tới, hắn lại né, nó lại ngã, lại đứng dậy,.... cứ thế, cứ thế mãi, hắn chán nản vì con nhóc cứng đầu này rồi, hắn cầm cành phong khi nãy lên...
*Bốp*
-Itai~
Nó ôm đầu ngồi thụp xuống, hắn thì bật nhảy lên cành phong lúc trước, hắn ngồi xuống:
-Không biết tan biến là gì sao?
-Ưm...
Hắn hỏi, nó gật gật cái đầu nhỏ. Hắn thở dài:
-Tan biến là biến mất hoàn toàn, không còn lại gì dù chỉ là một chút với nhân gian...
-Oa~ vậy là lúc đó sẽ đẹp và lung linh lắm đúng hông anh? Em muốn được xem anh tan biến!
Nó nói, không suy nghĩ gì nhiều, còn hắn? Liệu hắn có buồn không? Chẳng biết được cảm xúc của hắn nữa, đeo mặt nạ như vậy thì ai mà thấy được????!!!!?? Mà cả nó nữa, con gái con đứa, ăn nói cứ hồn nhiên như thật, chẳng thèm để ý đến cảm xúc của người khác gì cả. Mà chắc là hắn cũng buồn, nhưng cái vẻ hồn nhiên của nó thì không cười sao được? Hắn nói với nó bằng giọng châm chọc:
-Vậy để anh tan biến còn nhóc sẽ mãi mãi lạc trong khu rừng này, nhé?
-Hơ... đừng... đừng tan biến mà.. Anh, đưa em ra khỏi rừng đi, em hứa sẽ không chạm vào anh đâu!
Nó nói, mặt vênh lên, tay đấm vào ngực, ý muốn nói rằng nó rất đáng tin cậy, hắn nhìn nó rồi nhảy từ trên cây xuống, tay cầm cành cây phong già chỉ về phía nó:
-Nắm lấy, anh sẽ đưa em ra khỏi rừng!
Nó cười, một nụ cười tỏa nắng thiên thần, nó nắm lấy đầu kia của cành phong, đi theo hắn, cả khu rừng chỉ còn những tiếng bước trên cỏ khẽ xào xạc...
- Giống hẹn hò quá ha?
-Chẳng lãng mạng tí nào!
-Nè anh..
-Sao?
-Đây là rừng thần ạ?
-Đúng!
- Trong khu rừng này có yêu quái đúng không ạ?
- Ừ!
-Anh cũng không phải là con người đúng không?
-Nói không thì không đúng mà nói đúng cũng không đúng..
-Là sao ạ?
Nó ngơ ngác nhìn hắn, không hiểu hắn nói gì, hắn nhìn bền ngoài chỉ hơn nó tầm 1, 2 tuổi gì đấy nhưng lại chững chạc hơn nó nhiều.
-Rồi sau này em sẽ hiểu thôi!
Hắn thở dài rồi dừng lại, nó cũng vậy, nó lại nhìn hắn vẻ thắc mắc gì đó, nó hỏi:
-Sao anh lại dừng?
-Đến nơi rồi, em cứ đi theo con đường này thì sẽ ra khỏi khu rừng!
-Dạ!
Nó quay lưng định bước đi, hắn nhìn nó, cũng tính quay lưng lại thì nghe thấy tiếng nói lảnh lót của nó:
-Anh ơi!
-Sao?
-Anh tên gì?
Không có câu trả lời, hắn đứng đó, im lặng, có thể là hắn đang nhìn nó, mà cũng có thể không! Nó sợ cái bầu không khí im lặng đến đáng sợ ấy nên đành quay lưng đi về làng, không quên ngoái đầu lại, nở nụ cười tinh nghịch:
-Em là Kagamine Rin, mai em sẽ lại đến, anh nhớ chờ em đó!
- Không!
-Không chờ em vẫn đến!
Nói rồi nó quay đầu chạy, trong tiếng gió vi vu thoảng bên tai, nó nghe thấy tiếng của hắn.
- Len! Kagamine Len! Chờ thì chờ!
Nó khẽ cười thật hồn nhiên...
~


Hanarete te mo~sousa boku ra wa~
Nó vừa đi vừa hát bài Genimi, gặp được hắn, nó thấy rất vui, bất chợt, có tiếng ai đó gọi nó:
-Rin!
-Ojii-san!
Nó nhìn thấy ông ngoại nó đang đi tới phía nó, nó chạy tới ôm ông và...
*bốp *
- Itai~ Sao ngoại lại đánh Rin?
- Cái con này, đi chơi đến tối muộn chưa về nên ông đánh! Có biết mẹ với bà lo lắng lắm không?
-Rin xin lỗi ngoại~
Ngoại nó cười rồi nắm tay nó, cùng nó về, nó hỏi ông:
-Khu rừng này có yêu quái đúng không ông?
-Tất nhiên rồi, nó là khu rừng thần mà.
-Tất cả yêu quái đều xấu xa hả ông?
-Không, yêu quái rất tốt tính, trong rừng của yêu quái còn có lễ hội như loài người chúng ta vậy...
-Thật sao ông? Con cũng muốn đi!
Ông nó nhìn nó cười, hai ông cháu tiếp tục đi, trong lòng nó đang là cảm giác vui đến khó tả, vui đến nỗi mà mãi đến tối vẫn không dứt, nó không sao ngủ được, nghĩ mãi đến hắn, tên nhóc đầu vàng giấu mặt.
《Sáng hôm sau》
-Anh Len~
-Yo nhóc!
- Tưởng anh Len không đợi?
-Anh sợ nhóc lại lạc rồi la ầm ĩ lên mắc công anh phải đi tìm cho nó yên bình khu rừng!
-Xì... nè, ăn đi anh Len!
Nó giơ cái túi kem ra trước mặt Len, nở nụ cười hồn nhiên. Len lấy 1 cây kem từ trong túi ra, hé mặt nạ để chừa đôi môi mỏng và ăn, hai đứa nó cùng nhau dạo chơi khu rừng...
...Hôm sau nữa... nó cũng đến... hắn vẫn chờ nó ở chỗ đó... hai đứa lại tiếp tục dạo chơi, hắn chơi đuổi bắt với nó, chợt cái nơ trắng của nó biến mất nó cũng biến mất theo chiếc nơ mà biến mất, hắn ngơ ngác, sao nó đi nhanh thế được chứ? Bỗng nhiên,...
-HÙ!
Hắn giật mình lùi lại 2 bước, nó treo ngược mình trên cành cây, dọa hắn rồi cười toe toét:
-Baka Len-san bị hù rồi kìa~
-Không có
Hắn chối, nó đưa tay ra bụm miệng cười, nó không bám chắc được cành cây nữa, sắp rơi xuống.
-Rin!
Len chạy đến để đỡ lấy Rin.
-Đừng, không được chạm vào em!
Hắn nhớ ra rằng nếu mình chạm vào con người thì mình sẽ tan biến nên bất chợt khựng lại, nó may mắn rơi vào một bụi cây nên không sao hết, nó đứng dậy phủi đồ và chạy lại chỗ hắn.
-Nè Len-san, hứa đi...
-Hứa gì?
-Đừng bao giờ chạm vào em, cho dù có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa... được không?
-Nhưng...
- Anh mau hứa đi!
Nó nhìn hắn vẻ kiên quyết, hắn đành thở dài:
-Thôi được... anh hứa..
Buổi đi chơi của chúng nó bắt đầu từ đó, không khí có vẻ hơi nặng nề do lời hứa lúc đầu...
-Tạm biêt Len-san!
-Ừ... mai nhé?
-Vâng...
Ngày hôm sau nữa, sau nữa và sau nữa, hôm nào nó cũng đến khu rừng đó, cùng hắn đi chơi cho đến ngày cuối cùng của kỳ nghỉ hè...
-Len-san, Rin kiếm được nhiều hoa chưa nè?
Hắn vẫn nằm yên dưới thảm cỏ xanh, không trả lời..
-Are? Len-san ngủ rồi sao?
Nó nhìn hắn, bất chợt, nó tò mò muốn biết được khuôn mặt hắn, nó đưa tay đặt lên trên mặt nạ hắn, tự nhủ thầm là mới chạm vào mặt nạ thôi, hắn sẽ không biến mất đâu, đúng là không biến mất thật! Nó nhẹ nhàng gỡ chiếc mặt nạ ra khỏi mặt hắn, làn da trắng nõn nà, nhìn mịn màng như con gái, hắn từ từ mở mắt nhìn nó.
-Ahaha... dám giở trò xấu xa lúc anh ngủ nha...
-Đâu... đâu có...
-Rõ ràng là thế! Anh thấy hết từ đầu rồi!
-Cái... cái gì cơ? A... Anh giả vờ để lừa Rin!
-Không thì làm sao anh biết được độ hentai của Rin?
-Len-san!
Nó đỏ mặt bịt tai lại, nó cũng chỉ tò mò mặt của hắn ra sao thôi, đâu có ý đồ gì xấu đâu mà... Hắn nhìn nó, cười:
- Giờ mau trả mặt nạ cho anh, anh biết Rin chỉ tò mò thôi. Được chưa?
- Hứ...
Nó đặt lại mặt nạ lên mặt hắn rồi quay ngoắt đi, hứ một tiếng rõ to.
-Ngày mai em không đến đây được nữa, mai em phải về Tokyo, anh chờ em nhé, hè năm sau, được không anh?
-Ừ...
Lời hứa với hắn đã trở thành thói quen của nó, hè năm nào cũng vậy, nó về làng Yukisora ở với ngoại nó và đi chơi với hắn trong khu rừng thần, thấm thoát, thời gian trôi nhanh như thoi đưa, nó qua cấp 1, qua cấp 2 và đậu vào cấp 3 mà nó mơ ước, nó là học sinh năm cuối, học lực tốt, ngoại hình đẹp, nhưng tính cách khá trầm và im lặng, điều đó làm cho không ít con trai đem lòng thầm thương trộm nhớ nó, nhưng nó đâu đoái hoài, bởi lẽ, trái tim nó đã thuộc về người mà chỉ cần 1 cái khẽ chạm nhẹ là tan biến...
-Len-san!
-Đến rồi! Em đến trễ 5 phút.
-Xin lỗi Len-san!
-Được rồi, mình đi!
-Dạ
Nó chạy theo hắn, dừng lại nơi cây cầu đỏ quen thuộc, ngâm đôi chân trần trắng trẻo xuống nước.
-Len-san nè, giờ chúng ta khác xưa quá rồi nhỉ?
- Khác ư? Ở điểm nào?
- Ngày em còn bé đó, mỗi khi nhìn thấy anh, em đều vui quá mà quên mất anh sẽ tan biến nếu chạm vào em và em luôn chạy ào đến để ôm lấy anh, nhưng lúc nào cũng bị u đầu.
-Thì bị đánh nhiều cũng phải ngộ ra ít nhiều chứ!
-Len ... em đó... em luôn nghĩ về anh suốt mùa đông...mùa thu cũng vậy... cả mùa đông nữa... Len nè... đừng quên em nhé!
- Tất nhiên là vậy rồi

<còn tiếp>

��������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������19LM

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro