ONESHOT

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Anh à, làm ơn đừng nói những điều như thế nữa, em đã chịu quá nhiều tổn thương rồi!

Anh à, xin hãy trở lại làm Vương Tuấn Khải mà em biết đi!

Vương Tuấn Khải lúc đó, là một người luôn biết quan tâm đến những người khác

Vương Tuấn Khải lúc đó luôn cưng chiều, sủng ái em...


Em ước gì có thể quay lại lúc đó, để có thể mãi mãi hưởng thụ sự sủng ái của anh cho em..


Đã 2 năm trôi qua, kể từ ngày hẹn ước 10 năm kết thúc. Tuy rằng TFBoys tan rã nhưng 3 người vẫn thường hay liên lạc, ủng hộ cho các sự kiện của đồng đội.

Vương Tuấn Khải hiện giờ đã là một ca sĩ, diễn viên nổi tiếng. Bên cạnh đó, anh còn sở hữu một chi nhánh của hàng thời trang nổi tiếng. (Vì Tiểu Khải đã từng nói trong một show là hồi nhỏ anh ước mơ mở một cửa hàng quần áo)

Vương Nguyên hiện tại là một ca sĩ có tầm ảnh hưởng lớn nhất thế giới, và là một nghệ sĩ chơi piano xuất sắc. Điều thay đổi nhất sau 10 năm chính là người ta đã không nhìn thấy một Vương Nguyên hoạt bát, năng động như ngày xưa nữa, thay vào đó là một chàng trai an tĩnh, ít nói, và trong đôi mắt của cậu, sâu thẳm ẩn chứa một nỗi đau đớn vô cùng

Dịch Dương Thiên Tỉ đã trở thành một dancer như ước muốn của cậu. Không chỉ thế, lớp dạy nhảy của cậu còn rất đông nha! Hầu như tất cả trẻ em, thanh thiếu niên đều xin học ở đó khiến cậu vô cùng bận rộn

Sau nhiều năm, mỗi người đều có một sự nghiệp riêng. Điều khiến cho Tứ Diệp Thảo cảm thấy thất vọng nhất đó chính là sự lạnh nhạt giữa cặp đôi Khải Nguyên, nói đúng hơn là sự lạnh nhạt của Vương Tuấn Khải đối Vương Nguyên. Vào Hạ Thu năm thứ 7, Khải Ca đã chính thức trả lời cmt của một bạn fan trên weibo phủ nhận quan hệ của Khải Nguyên. Nội dung cmt là: 'Hạ thu năm thứ 7, Khải Nguyên đã ở bên nhau 7 năm rồi', hồi đáp của Tiểu Khải đã khiến rất nhiều KYO thất vọng: ' Tôi và Vương Nguyên không có gì với nhau cả, xin bạn đừng nghĩ vậy. Chúng tôi chỉ là bạn thôi'. 

Bình luận của Vương Tuấn Khải đã làm dậy sóng cư dân mạng, làm đau lòng những shipper. Và một điều chắc chắn rằng, khi Vương Tuấn Khải bình luận dòng chữ đó, Vương Nguyên đã nhìn thấy. Phản ứng của Nguyên? Cậu ấy không nói gì, chỉ lẳng lặng gấp máy tính lại như biết trước mọi chuyện ngay từ đầu. Chuyện gì đã xảy ra? Vương Nguyên cũng không biết nữa, cậu chỉ cảm thấy đau.

Vài tháng trước Tết Hạ Thu, Vương Nguyên còn vô cùng hớn hở dắt Đô Đô đi dạo, đi siêu thị. Sau khi nhận được tin nhắn từ Vương Tuấn Khải, cậu vui vẻ dẫn Đô Đô cùng đi gặp anh...

Đến nơi

- Tiểu Khải, anh đây rồi! – Vừa nhìn thấy anh, Vương Nguyên đã reo lên vui mừng – Anh nhìn xem, em có dẫn theo Đô Đô đến này. Con chó này dạo này thực sự rất béo, anh có lén em cho nó ăn gì không đấy? – Cậu vừa đứng trước mặt anh vừa huyên thuyên những chuyện trên trời dưới đất. Vương Tuấn Khải không nói gì, im lặng nhìn Vương Nguyên. Cậu thấy anh im lặng, khuôn mặt không chút xúc cảm, bèn hỏi:

- Khải, sao anh không nói gì thế?

- Em nói xong chưa? – Lạnh lùng đáp

- Em...nói xong rồi! – "xì, bày đặt lạnh lùng, em thấy anh giống mặt đao hơn đó"

- Được, chúng ta chia tay đi! – một lời dứt khoát

Vương Nguyên ngạc nhiên, có phải cậu nghe lầm rồi không? Anh cư nhiên lại muốn chia tay với cậu, nhiều lúc thật chẳng hiểu anh nghĩ gì nữa! Vương Nguyên hỏi lại:

- Anh đừng đùa, chuyện này không đùa được đâu!

- Tôi có nói là tôi đang đùa sao?

Cậu chết lặng, gương mặt cứng đơ, là thật sao? Cậu dường như không tin vào tai mình nữa. Tiểu Khải dường như đang nói thật. Chưa kịp để cậu định thần, anh đã nói tiếp:

- Vậy, chào cậu!

Lúc anh lướt qua, cậu dùng đôi tay nhỏ bé của mình níu anh lại, hỏi:

- Tại sao..? Không phải chúng ta đang rất vui vẻ sao? Còn có rất nhiều fan hâm mộ ủng hộ cho 2 đứa mình mà? –Vương Nguyên muốn biết lý do, cậu không cam tâm như vậy.

- Hừ - Nhếch môi, anh ghé sát vào tai cậu, trả lời – Vì tôi cảm thấy chán nản khi phải yêu một người như cậu. Nói cách khác, là hết hứng thú rồi đó. – Giật mạnh tay mình ra, Vương Tuấn Khải lau lau như cảm thấy đây là một thứ vô cùng ghê tởm vậy.

Sau khi anh đi, Vương Nguyên ngồi lại đó một lúc lâu, thật lâu. Mãi cho đến khi quán café đóng cửa cậu mới lê từng bước chân nặng nhọc đi về. Ngoài trời, Mưa lất phất, một vài giọt nhẹ vương trên tóc cậu. Ánh đèn đường mờ ảo chiếu xuống bóng dáng cô đơn của cậu. Cậu thẫn thờ, tay cầm dây xích của Đô Đô buông ra. Tưởng chừng như con chó ấy sẽ chạy đi mất nhưng không, nó chỉ lặng lẽ đi theo chủ nhân của nó, thi thoảng lại sủa nhẹ vài tiếng. Đoạn đường về nhà hôm ấy, thật là dài........!

Ngày hôm sau, Vương Nguyên dậy từ rất sớm. Cậu chuẩn bị xong xuôi tất cả mới là 5h20 phút, trong khi 9h mới có buổi tập ở công ty. Vương Nguyên nảy ra ý định làm đồ ăn trưa cho cả nhóm. Mặc dù không có tài nấu nướng nhưng nhờ sự trợ giúp của mama Vương, cậu đã làm xong ba hộp cơm. Tuy nhiên, hộp của Tiểu Khải có phần nhiều hơn một chút. Cậu làm xong cơm trưa thì đồng hồ cũng điểm 7h sáng. Vương Nguyên xuát phát đi đến công ty với tâm trạng vô cùng phấn khởi, cậu nghĩ rằng khi anh ăn hộp cơm này sẽ tha lỗi cho cậu, không giận cậu nữa.

TF Ent

Lúc Vương Nguyên đến nơi thì đã hơn 9h, Tiểu Khải và Thiên Tỷ đã có mặt ở đó. Vương Nguyên chưa kịp mở miệng xin lỗi thì thanh âm trầm thấp của người nào đó vang lên:

- Lần sau đừng đến muộn nữa, cậu có biết vì cậu mà làm chậm tiến trình tập luyện của nhóm không? – Giọng nói ấy là của anh, Vương Tuấn Khải

- Tiểu Khải, em...

- Gọi Tuấn Khải – Anh lạnh lùng sửa lại, điều đó khiến Vương Nguyên ngạc nhiên vô cùng nhưng cũng không nói gì, chỉ lặng lẽ đứng vào đội hình. Thiên Tỉ đứng cạnh cảm giác là lạ. Hai người này hôm qua mới cãi nhau à? Haizz, đám thanh niên bây giờ thật, cứ như mình với Tiểu Hoành Hoành không phải tốt sao? 

Ba người họ tập luyện đến trưa mới nghỉ ngơi, Vương Nguyên háo hức lấy ra ba hộp cơm mình làm sáng nay đưa cho Thiên Tỉ và anh. Thiên Tỉ nhận lấy hộp cơm thì mặt vui như Tết:

- Cám ơn nha Nhị Nguyên, nhờ cậu mà chúng ta không phải ăn cơm bên ngoài nữa rồi!!!

- Tôi không ăn! - Nói rồi anh trực tiếp quăng ngay vào thùng rác rồi đi thẳng ra ngoài.

Vương Nguyên không nói gì, lặng lẽ theo anh ra ngoài, để lại mình Thiên Tỉ trong phòng tập. Thiên Tỉ mặt đầy tiếc nuối nhìn vào thùng rác: "Hộp cơm bé nhỏ, tạm biệt em. Thật tội nghiệp cho em mà. Cái tên Tiểu Khải kia sao lại không biết thương tiếc đồ ăn kia chứ! Mà hai người đó hôm nay là lạ làm sao ấy nhỉ?" Sau một hồi than khóc cho bé cơm hộp, Dịch Thiếu mới nhận ra được vấn đề của ngày hôm nay. 

Chỗ Khải Nguyên

- Tiểu Khải, chờ em! – Vương Nguyên gọi với theo

- Gọi Tuấn Khải- Anh gắt lên – Cậu đi theo tôi làm gì?

- Tuấn...Khải, em muốn ăn cơm cùng anh – Gọi tên Tuấn Khải, cậu cảm thấy không quen

- Cậu có cơm hộp, việc gì phải đi ăn bên ngoài chứ! – Anh liếc nhìn hộp cơm trên tay cậu

- Ý em là chúng ta ăn cùng nhau đi, vừa rồi anh 'lỡ tay' khiến hộp cơm kia rơi vào thùng rác, bây giờ chúng ta ăn chung đi, em làm nhiều lắm – Vương Nguyên không muốn tin vào việc anh vứt hộp cơm đi, cậu cho rằng anh chỉ lỡ tay mà thôi

-Lỡ tay? Không phải hôm qua tôi đã nói rất rõ ràng với cậu rồi sao? Chúng ta đã chia tay rồi, cậu nhớ chứ?

- Em... Tiểu Khải à...- Giọng cậu lạc đi

- Vương Nguyên, tôi nói cậu nghe, thứ nhất: tôi và cậu ngoài thành viên trong cùng một nhóm ra thì chả là gì của nhau nữa cả. Thứ 2: tôi chán ghét cái việc cậu gọi tôi là Tiểu Khải rồi. Tôi – Vương Tuấn Khải, cậu nghe rõ chưa?

- Nhưng không phải trước kia.... – cậu vẫn cứ cố chấp như vậy

- Trước kia là chuyện của trước kia, cậu vẫn không hiểu à, hay cố tình không hiểu? – Anh gầm lên quay đi, để cậu đứng đó một mình

Những ngày sau đó, Vương Nguyên vẫn làm cơm hộp đều đặn nhưng anh vẫn không hề động chạm vào. Có lần, Vương Nguyên nhét hộp bánh mà mình tự làm vào trong đống đồ của fan tặng cho Khải. Cứ nghĩ rằng anh sẽ vui vẻ ăn nó nhưng không phải thế, Tiểu Khải cái gì cũng ăn, chỉ trừ hộp bánh Vương Nguyên làm vẫn bị anh cho vào thùng rác. Nhiều ngày như thế, Vương Nguyên đều khóc. Cậu khóc rất nhiều nhưng lại không để cho ai biết. Trên sân khấu, các fan hâm mộ lúc nào cũng nhìn thấy một Vương Nguyên luôn nở nụ cười trên môi, nụ cười ngọt ngào đáng yêu. Có mấy ai hiểu được cậu cảm thấy vô cùng đau lòng. Nơi nào có cậu, Vương Tuấn Khải sẽ không đến. Đồ do cậu nấu, Vương Tuấn Khải thà ăn cơm bên ngoài chứ không hề động tới. Nhiều khi đi diễn, khách sạn hết phòng, ba người họ phải nằm chung một giường, Vương Tuấn Khải thà nằm đất chứ không nằm cạnh cậu. Vương Tuấn Khải quan tâm đến Thiên Tỉ, đến Chí Hoành, đến các đàn em trong TF Gia tộc, nhưng lại không bận tâm đến Vương Nguyên. Và Tết Hạ Thu đến, Vương Tuấn Khải cmt như vậy khiến Vương Nguyên chết lặng. Cậu có thể làm gì được chứ? Anh ấy đã phủ nhận như vậy rồi, mày còn cố gắng làm gì hả Vương Nguyên. Buông tay đi, Vương Tuấn Khải không giận mày đâu, bởi vốn dĩ anh ấy có để tâm đến mày đâu cơ chứ? Nước mắt rơi là minh chứng cho thấy sự tuyệt vọng của cậu, người ta nói khóc sẽ nhẹ lòng hơn mà, tại sao cậu càng khóc càng đau vậy. Nước mắt cậu, từng giọt từng giọt rơi trên bàn phím máy tính. Đô Đô bên cạnh rúc vào lòng cậu, cậu chỉ có thể ôm chặt nó vào lòng, tự hứa với bản thân sẽ không đau lòng như vậy nữa.

Ngày 14 tháng 7 năm 2025

Thời gian trôi thật nhanh, Vương Nguyên 25 tuổi, Vương Tuấn Khải 26. Từ ngày TFBoys tan rã, Vương Nguyên đã không thể liên lạc với anh. Mọi chuyện về anh đều là cậu tìm hiểu trên báo, weibo hay từ Thiên Tỉ. Chỉ khi nào có sự kiện gì anh mới nói Thiên Tỉ báo lại cho cậu không bao giờ anh trực tiếp goi điện hay nhắn tin với cậu. Vẫn đau, đối với một người đã từng xem người kia như mạng sống, như tín ngưỡng của mình thì việc người ấy chia tay với mình là một việc khó chấp nhận. Vương Nguyên ngồi trong phòng, tay mân mê cốc café, tự hỏi mình đã uống café thay vì sữa từ lúc nào? Có thể là từ lúc người ấy bỏ cậu mà đi.

Ngoài trời, tuyết bắt dầu rơi, từng bông từng bông khiến cậu lại nhớ về bản song ca Người tuyết ngày xưa giữa cậu và anh . Mùa đông đến thật rồi!

Thời tiết mát mẻ khiến Vương Nguyên nổi hứng muốn dắt Đô Đô đi dạo. Và đằng sau lưng cậu vang lên giọng nói trầm thâp ấm áp vang lên. Vương Nguyên cảm thấy thật buồn cười, đi bộ mà cũng có thể gặp ảo giác nữa sao? Cậu đi tiếp, tiếng nói ấy lại vang lên: "Chờ anh, Vương Nguyên...". Giọng nói ấy, cậu quay lưng lại, thân ảnh ấy đã bao lâu rồi cậu chưa được nhìn kĩ. Nhưng, nó có phải một lần nữa là ảo giác không? Hình ảnh ấy, là cậu tưởng tượng ra sao? Chính lúc Vương Nguyên ngẩn người, Vương Tuấn Khải mỉm cười lại gần, dang hai tay ôm lấy cậu, thì thầm:

- Vương Nguyên, em đây rồi.

- Anh... đồ ngốc, Tiểu Khải là đồ ngốc. Anh khiến em chờ bao lâu rồi chứ, Tuấn Khải, cuối cùng anh đã trở về làm Tuấn Khải của ngày xưa rồi. – Nếu đây là ảo giác, cậu mong nó sẽ không bao giờ biến mất bởi vì vòng ôm này, thật sự quá ấm áp.

- Tiểu Nguyên, chúng ta về nhà nào! Còn nữa, gọi anh là Tiểu Khải

Nhà của Vương Tuấn Khải

- Khải ngốc, nói em biết suốt thời gian qua sao anh lại đối xử với em như thế chứ? – Vương Nguyên chui vào chăn, hưởng thụ cảm giác ấm áp từ ly sữa socola nóng. Vương Tuấn Khải ôm con mèo nhỏ vào lòng, kể lại mọi chuyện cho cậu nghe........

Năm đó, khi anh cùng Tiểu Mã Ca đi khám tổng thể thì bác sĩ nói rằng anh bị ung thư máu, không biết có thể sống được bao lâu nữa. Anh khi biết chuyện đó cảm thấy vô cùng đau khổ và quyết định để Vương Nguyên rời xa anh, khiến cậu không thích anh nữa. Và thế là hàng loạt bi kịch sau đó xảy ra như thế nào thì mọi người cũng đã biết rõ. Vương Nguyên nghe anh kể thì cảm thấy thật tức giận.

- Tại sao lúc đó không nói em biết?

- Vì anh sợ em lo lắng

- Anh khiến em đau khổ thì có. – Cậu chun chun mũi – Ê mà khoan, sao bây giờ anh vẫn còn sống? – Cậu ngạc nhiên

- Vì năm đó bác sĩ lấy nhầm kết quả của anh và bệnh nhân khác, anh hoàn toàn không bị làm sao cả.

Vương Nguyên không nói gì, cậu dựa vào làng anh, khẽ thì thầm:

- Vương Tuấn Khải, em yêu anh

- Anh cũng yêu em, Vương Nguyên Nhi.

Hai con người ấy, sau nhiều năm xa cách, nhớ thương giờ đã về với nhau. Hạnh phúc là khi, anh có em, em có anh, hai ta cùng chung sống dưới một mái nhà, cùng nhau vun đắp tình cảm...

Ngoài trời, tuyết vẫn rơi, có hai con người ngập tràn hạnh phúc. Họ nguyện bên nhau mãi mãi, không xa rời dù có bất cứ biến cố nào đi chăng nữa ...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro