#1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ráng chiều nhuốm đầy tang thương, buông dần xuống trên bến sông. Gió thổi tung hoài niệm, náo loạn tâm can nam tử một thân bạch y. Hoài niệm siết chặt tâm hồn Vương Nguyên, đau đớn vô cùng.

Anh đào trong gió chiều phiêu diêu, Vương Nguyên đứng đó, ánh mắt đau đáu nhìn về phía cây anh đào già cỗi. Gió vẫn cứ vô tình nâng cánh hoa bồng bềnh trong không trung. Sắc hồng của anh đào trong ráng chiều chẳng còn tươi tắn mà nhuốm đầy bi ai như tâm tình người thưởng hoa. Hoa rơi xuống nước liền bị cuốn đi hối hả, chẳng kịp quay đầu lại nhìn cành.

Yêu hận đều đã kết thúc bởi một kiếm tuyệt tình. Máu vẫn nhuộm đó góc bạch y phiêu lãng như đoá hoa kiều diễm, nở rộ nơi hoàng tuyền. Mọi chuyện đã chấm dứt, Đoạn Niệm kiếm chặt đứt mối lương duyên bi ai chốn hồng trần. Đoạn Niệm kiếm tước đoạt đi một sinh mệng quý giá...

Đoạn niệm... Đoạn niệm... Đoạn niệm...

Oán niệm bị chặt đứt...

Yêu hậm lúc này chẳng thể vãn hồi...

Giữa ráng chiều ngùn ngụt lửa đỏ, Vương Tuấn Khải tựa đầu bên gốc cây anh đào già cỗi để cánh hoa mơn man trên khuôn mặt như khắc, như tạc. Máu trước ngực sớm đã ngừng chảy, hơi thở cuối cùng cũng đã trút xuống từ lâu. Nhưng nam nhân kia vẫn nằm đó, tựa như đang say ngủ - một giấc ngủ vạn kiếp bất hối.

Gió lay động cành cây, hoa vẫn lả tả rơi. Vương Nguyên thân bạch y lốm đốm sắc đỏ của máu, nở rộ như Bỉ Ngạn hoa, ngồi thụp xuống bên cạng Vương Tuấn Khải đã ngủ sâu. Nước mắt giờ đây như hoa lê khắp nhân gian lã chã rơi trên vạt áo.
Đoạn Niệm kiếm dính đầy máu, nằm run run trong tay Vương Nguyên. Tiếng cung linh bị gió đu đưa vang lên réo rắt tưởng chừng là tiếng vọng từ cửu tuyền.

Ôm chặt thân thể Vương Tuấn Khải sớm đã lạng ngắt vào lòng, Vương Nguyên lặng lẽ lau đi những giọt nước mắt. Tiếng nói tuyệt vọng thủ thỉ bên tai nam nhân đang say ngủ :

"Vương Tuấn Khải, huynh tại sao lại cố chấp chết dưới kiếm của ta..."

"Vương Tuấn Khải, tại sao nhất thiết phải là Đoạn Niệm kiếm của ta..."

"Vương Tuấn Khải, tại sao không chịu tránh một kiếm của ta..."
.

.

.

Đau thương dồn nén trong đáy lòng như một liều thuốc độc từ từ hủy diệt con người. " Phụt " - máu từ trong miệng phun ra nhuộm vạt áo trắng thành màu đỏ như đóa Mạn Châu Sa Hoa. Vương Nguyên từ từ nằm xuống bên cạnh Vương Tuấn Khải, hai tay vẫn nắm chặt, mắt đẹp từ từ khép lại đau thương. Đoạn Niệm kiếm vỡ nát thành từng mảnh rồi nhẹ nhàng bay ngược lên trời như những giọt nước mắt đau xót của ai kia. Một đôi bướm trắng nhẹ nhàng lượn trên đầu hai người họ như muốn mang đoạn tình cảm khắc cốt ghi tâm này truyền đi khắp thế gian.

Ai nói chẳng phải Lương Chúc thì làm sao hóa điệp. Người có tình ắt hóa uyên ương.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#vn#vtk