Đêm Thượng Hải

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ding ding ding...
Điện thoại trên bàn đột nhiên rung lên.
Tôi đi đến, cầm lên, ra là có tin nhắn.
Chu Chính Đình. Trên màn hình điện thoại hiển thị cái tên này.
Anh ấy lại gửi tin nhắn cho tôi... Lòng tôi hơi trầm xuống, mở tin nhắn ra xem. 
Qua đây uống rượu với tôi đi.
Trong tin nhắn, chỉ có 7 chữ.

____________________________________________________________

Lúc này đã là mười giờ đêm, nếu như bây giờ tôi đi đến khách sạn Hilton, đến nơi chắc đã là nửa đêm. Tôi cầm điện thoại, do dự vài giây. Chu Chính Đình... Tôi xem tin nhắn, thầm đọc tên anh, cuối cùng vẫn lấy chiếc áo vest treo trên mắc áo xuống. 

Sau một hồi chuẩn bị, tôi lái xe đến cửa chính khách sạn Hilton, đúng mười một giờ đêm. Khu vực quanh đây khá là sầm uất, đèn sáng rực rỡ, biển hiệu xanh đỏ làm mê hoặc lòng người, một chốn nhỏ không có ban đêm trong thành phố lớn Thượng Hải.
Gửi xe vào trong bãi đỗ, tôi trở lại cổng chính khách sạn Hilton, đứng ở bên ngoài chiếc cửa xoay dẫn vào sảnh lớn lộng lẫy, gọi điện cho Chu Chính Đình.
Điện thoại "tút tút" hai tiếng, Chu Chính Đình đã nhấc máy: "Cậu đang ở đâu?"
Giọng anh không lè nhè say rượu như tôi tưởng tượng, ngược lại còn rất thanh thoát, sảng khoái.
"Tôi đang ở khách sạn, còn anh?"- Tôi nói.
"Đang xuống đón cậu, đợi một chút."- Chu Chính Đình đáp rồi nhanh chóng gác máy.
Vậy là tôi đứng đợi ở cửa, không lâu sau, Chu Chính Đình tay cầm chìa khoá phòng, chân đi dép lê, ra cửa khách sạn. 
Anh ấy mặc chiếc áo sơ mi trắng dài tay mỏng manh, vừa tự nhiên vừa tao nhã. Cổ áo bung hai hàng cúc, để lộ xương quai xanh mê hồn, làm cho người mặc trở nên thanh mảnh. Bên dưới chiếc áo rộng rãi của Chính Đình là chiếc quần bó màu đen, làm nổi bật lên đường cong ngọt ngào của cặp đùi. Sự kết hợp không theo quy luật bình thường, nhưng không biết tại sao, trong vẻ lơ đãng lại toát lên nét gợi cảm.
"Tại sao đột nhiên lại muốn tôi đến uống rượu cùng?". Tôi lại ngắm nhìn kĩ hơn khuôn mặt thanh tú của Chính Đình. Ánh đèn hắt xuống từ những toà nhà cao tầng bên phố buôn bán phía xa chiếu lên cơ thể của Chu Chính Đình, làm người ta nảy sinh một mỹ cảm vượt ra khỏi thế giới thực.
"Mở một chai rượu Lafite (*) 1982, nhưng lại không tìm ra ai uống cùng, nên tôi nhắn tin cho cậu"- Chu Chính Đình chớp mắt.
(*) Lafite: Tên đầy đủ của loại rượu này là Château Lafite Rothschild, một hãng rượu nho nổi tiếng của Pháp. Một chai Lafite 1982 rất quý và đắt tiền.
Tôi đặt tay lên vai anh: "Được rồi, vào thôi, ngoài này lạnh."
Chu Chính Đình khẽ gật đầu rồi đi vào sảnh lớn của khách sạn. Cơ thể anh thanh thoát uyển chuyển, mái tóc màu nắng loà xoà trong gió, trông như một tinh linh dị quốc.
Ding. Thang máy đã đến tầng thượng.
Chu Chính Đình đi ra khỏi thang máy, giẫm lên tấm thảm đỏ. Dáng đi của anh vô cùng nhẹ nhàng chậm rãi, mũi chân hơi nhấc lên, khoảng cách bước chân rất nhỏ, từng cử động đều toát lên vẻ quý tộc thanh tao.
Phòng VIP ở ngay đầu cuối cùng của tấm thảm đỏ dài chừng mười mét này, tôi đi theo Chính Đình, từ từ ngắm nhìn dáng vẻ của anh. Không hiểu sao, anh ấy lại không có vẻ gì giống những chàng "hoàng tử dòng dõi" giả tạo cứng nhắc mà tôi vẫn tưởng tượng.
Chu Chính Đình dùng thẻ từ mở cửa.
Anh vặn nắm đấm cửa, rồi bất chợt quay đầu lại, nhìn tôi, ánh mắt lấp lánh sâu không thấy đáy: "Khôn, không say không về." 
Tôi đi qua Chính Đình, đẩy cửa bước vào, cười: "Uống say, tôi về thế nào được?"
Chu Chính Đình cũng cười, quay người một cách nho nhã, cùng tôi đi vào trong.
Anh cầm cái điều khiển trên bàn cạnh cửa ra vào, rồi, bức rèm cửa dài chạm đất giống như đèn trên sân khấu tự động tách sang hai bên.
Nhờ trận mưa to đêm qua gột rửa, bên ngoài ánh sao lấp lánh, Chu Chính Đình chầm chậm đi qua bên đó, quay đầu vẫy vẫy tôi.
Tôi nở nụ cười, mau chóng đến bên anh.
Một bộ sofa với kiểu dáng rất dễ chịu kê sát chiếc cửa sổ trông như một mang hình lớn này.
Phía trước sofa, là một chai Lafite 1982 sáng lấp lánh. Chai rượu đã được mở nút, bên cạnh là hai chiếc ly, một chiếc vẫn còn nửa ly rượu.
"Vốn định một mình uống rượu, nhưng lại thấy thế thì vô vị quá, nên mới nhắn tin cho cậu."- Chu Chính Đình đi đến bên chiếc sofa, nói với tôi.
Ánh đèn dần tối đi trong sự điều chỉnh của chiếc điều khiển. Anh mở loa lên, bật một giai điệu êm ái. Xem ra, anh ấy là người rất coi trọng không khí.
Khách sạn Hilton dựa lưng vào cửa khu thương mại sầm uất, trong sự ồn ào tìm thấy cái tĩnh lặng. Từ tầng thượng cao nhất nhìn ra xa, có thể ngắm được toàn cảnh thành phố Thượng Hải.
Đứng trên cao nhìn xuống, có cảm giác tôi và Chu Chính Đình bị cả thế giới bao vây vậy.
Tôi đến bên cửa sổ, nhìn bầu trời đêm bên ngoài, rồi lại ngồi xuống sofa, nhìn vào chiếc ly trống trên bàn hỏi anh ấy: "Anh biết tôi sẽ đến?"
"Tôi đã nghĩ chắc là cậu sẽ đến, Khôn."- Chu Chính Đình bình thản trả lời.
"Tại sao?".
"Không tại sao cả. Trực giác của tôi mách bảo rằng Thái Từ Khôn sẽ đồng ý."- Chu Chính Đình cười nhã nhặn, ngồi xuống ghế sofa.
"Lafite năm 1982. Không phải là nhất thiết mời cậu nửa đêm đến đây uống rượu mà là không muốn lãng phí chai rượu ngon này."- Chu Chính Đình chỉ vào chai rượu trước mặt, tiếp tục nói.
Tôi gật đầu, cầm chiếc ly không, nhẹ nhàng rót vào nửa ly rượu nho.
Mùi thơm từ miệng chai bay ra ngoài, còn chưa uống vào mà đã cảm nhận được sự ôn hoà và dịu dàng của chai "rượu nho hoàng hậu" này.
Anh cầm chiếc ly có rượu lên, thoải mái dựa vào sofa với dáng vẻ của một chú mèo lười, trong phút chốc làm tôi rung động.
"Ngày hôm nay của anh thế nào?". Cầm ly rượu lên, nhấp môi chút rượu nho đắt tiền này, tôi hỏi Chính Đình.
"Cũng chẳng có gì, chỉ là một mình đi dạo quanh thành phố, nhìn ngắm người xung quanh, việc xung quanh, không có phương hướng, cứ như bị lạc đường vậy."- Chu Chính Đình cười bất lực.
Anh nâng ly về phía tôi, tôi cũng nâng ly lên.
Hai chiếc ly trong suốt chạm vào nhau. Rượu nho trong ly sóng sánh, ánh đèn trong ly cũng lay động theo.
Rồi anh nhìn tôi: "Khôn, cậu thì sao?"
"Cũng không có gì, đến trường cũ lượn lờ một vòng."- Tôi nói.
Hai người chúng tôi như đã hẹn gặp nhau tối nay từ trước, chỉ dùng một câu đơn giản để nói về việc mình làm ban ngày, chẳng ai cảm thấy kì lạ.
Bên ngoài cửa sổ, thành phố về đêm dường như trở nên mơ hồ. Nhưng bầu trời trên cao lại không hề bị ảnh hưởng bởi ánh đèn của thành phố, ngày càng trở nên rõ ràng.
"Từ ngày chúng ta quen nhau đến nay, số lần gặp mặt có quá ba lần không nhỉ?". Chính Đình đột nhiên hỏi.
"Đại khái thế." Tôi nhấp một ngụm rượu rồi trả lời.
"Mỗi lần gặp cậu, đều có những cảm nhận mới". Anh ấy nói tiếp.
"Oh, thế à?". Tôi hỏi lại vẻ thản nhiên, rồi nhìn anh, "Thật ra tôi lại thấy, anh có rất nhiều tâm sự."
"Cậu cũng có rất nhiều tâm sự thì phải?". Chu Chính Đình nhìn tôi bằng ánh mắt mơ màng và hút hồn.
"Tôi là người bình thường, làm gì có tâm sự". Tôi cười vẻ tự giễu.
Chu Chính Đình cũng cười, nhìn tôi, bàn tay hơi nhấc lên.
Tôi cầm ly lên, thuận theo tư thế bàn tay anh, hào sảng uống hết nửa ly rượu nho.
Vị của loại rượu này tuy dịu, nhưng khi nuốt xuống lại có chút cay.
"Rượu ngon mà uống thế này, thật đáng tiếc." Tôi cố ép hơi nóng từ bên trong xộc lên xuống, nhìn vào chiếc ly không, nói.
Chu Chính Đình đột nhiên như nghĩ ra việc gì, đứng dậy, đi đến tủ lạnh ở phòng khách, lấy ra một chiếc đĩa và một cái hộp.
"Chỉ uống rượu không thì chán lắm, trong tủ lạnh có thịt bò bít tết đông lạnh, một hộp trứng cá tầm biển Đen, bỗng nhiên nhớ ra, nhắm cùng với rượu đi." Anh trở lại bên chiếc sofa cạnh cửa sổ, đặt hai thứ vừa lấy lên trên bàn, nói.
Mùi thơm của trứng cá, trong chốc lát bay ra từ trong hộp. Chu Chính Đình dùng thìa bạc múc vào hai đĩa mỗi đĩa một ít, rồi đưa con dao nhỏ trong tay cho tôi.
Tôi dùng con dao nhỏ gạt một ít trứng cá đông lạnh cho vào miệng nếm thử, đúng là ngon không gì sánh bằng. Lại còn hoà quyện với vị thơm nồng của rượu nho trong miệng, quả thật không phải là mùi vị trần gian.
Rượu không làm say người mà người tự say, trong ánh đèn mờ ảo, nhìn một Chu Chính Đình quyến rũ ngây thơ, tôi có cảm giác như mình đang trong cõi mộng.
Dưới mái tóc loà xoà của Chính Đình, khuôn mặt trái xoan đẹp đẽ giống như khuôn mặt mà chỉ thượng đế mới có thể tạc ra, từng đường nét phối hợp với nhau thật hoàn hảo.
Anh đưa tay cầm lấy chiếc ly, đột ngột ngửa cổ, uống một hơi cạn sạch.
Rượu nho đi vào miệng anh ấy, chiếc cổ thon thon của anh khẽ cử động, cổ áo để hở, thoải mái và không hề che đậy. Mùi hương dịu nhẹ toát ra từ cơ thể anh bay lượn quanh tôi.
Chính Đình cầm chai rượu lên, lần lượt rót rượu vào hai chiếc ly. Rượu nho như tơ lụa đỏ sóng sánh trong ly, mùi thơm thanh nhẹ làm say lòng người, tôi hít một hơi thật sâu, đột nhiên cảm thấy đầu óc như bị mê hoặc.
Hai ly rượu chạm nhau, chúng tôi đều không nói gì, mỗi người lại uống nửa ly. Rượu nho vốn là biểu trưng của sự lãng mạn, trong tay chúng tôi, lại trở nên thật hào sảng.
Chính Đình không nói gì, cầm chai rượu lên tiếp tục rót.
Cứ như vậy ba lần, mặt anh và tôi đều đã hơi đỏ, ánh mắt bất giác dính chặt lấy nhau.
Tôi nhìn khuôn mặt thanh tú cách tôi không đầy vài centimet của anh, hơi cúi đầu xuống, đầu óc đặc quánh, đột nhiên lại chậm chạp dừng lại.
Chu Chính Đình đột ngột rướn lên một chút, cắn vào môi tôi.
Hơi men trong cơ thể dường như trong phút chốc trào lên.
Tôi thuận thế cúi đầu, tham lam mơn trớn đôi môi non mềm màu huyết dụ  của anh. Chính Đình ngửa cổ lên, tích cực đáp lại. Đầu lưỡi điên cuồng quấn lấy nhau, cánh tay đang ghì chặt vai anh ấy dần dần trượt xuống bờ eo săn chắc thon thả.
Đột nhiên, Chu Chính Đình cắn mạnh tôi một cái, trong hơi thở đã vương vấn mùi máu.
Nhưng sự gián đoạn đó chỉ thoáng qua trong giây lát. Hơi thở gấp quyện với hơi men, cánh tay mềm mại của anh luồn vào trong áo sơ mi của tôi, dùng sức giật đứt hàng cúc. Bàn tay tôi cũng đưa vào trong áo anh, cảm nhận từng đường nét trên cơ thể.
Chính Đình hơi quay đầu, gương mặt nhìn nghiêng ẩn dưới mái tóc vàng, vô cùng cuốn hút. Tôi hôn nhẹ vành tai anh, làm cho lồng ngực anh càng chuyển động gấp gáp hơn.
"Khôn..."- Anh mơ màng gọi tên tôi.
Tôi lại tiếp tục hôn chiếc cổ trắng ngần của anh. Chỉ có cảm giác toàn thân như bị thiêu đốt, như ngập trong biển lửa.
Chiếc quần bó sát màu đen làm cho cặp đùi săn chắc mềm mại, tay tôi trượt xuống đó, bế bổng anh ấy lên.
Chu Chính Đình quàng tay qua cổ tôi, vẫn nồng nhiệt hôn mãi. Dưới mái tóc vàng, đôi mắt vốn trong trẻo từ lâu đã trở nên mơ màng như mặt hồ ngày sương mù vậy.
Hai cơ thể nóng bỏng cùng ngã xuống chiếc giường nước rộng hơn ba mét kế bên.
                                                                                ~End~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro