From the perfect start to the finish line

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đại thần nhà tui có điều muốn nói:

Căn bản là cay cú do không tham gia cái viết tiếp nối kia là chính. Nhưng rảnh yêu thương bạn Hanatan là mười.

Cái fic này, mình không biết gọi là fic không, vì nó ngắn ngủn à, được viết bởi hai người. Nói chung tụi mình không biết kết thế nào, nên để đây với hai mục đích:

1 là để cay cú cho phận gái không biết viết hài và ngắn gọn trong 1 câu. =)))))))))

2 là để bạn nào thấy thích, muốn viết tiếp cũng không sao. Không quan trọng ngắn dài, các bạn thích thì viết.

(Fic sử dụng hình ảnh hai lá của bộ Linestrider tác giả Siolo Thompson.)
.
.
.
.
.
.
.
From the perfect start to the finish line
Thanh Vân & Hanatan

***~~~***~~~***

Trên những dải rêu xanh, hươu đưa đường dẫn lỗi
Trong những cánh rừng hoang, hươu chỉ hướng về nguồn
Bên bờ suối xanh biếc, hươu mang tin thương nhớ
Dưới đáy vực không sao, hươu đứng nhìn ngoảnh lơ.

Thi thoảng bài thơ cổ lúc còn bé nghe mẹ đọc vẫn làm Draco nhớ về những ngày tháng non nớt của tuổi bé con, khi ấy lũ bạn bè hoặc có lẽ chỉ mình Draco vẫn còn tin vào một điều kì bí trong những cánh rừng, rặng cây hay những xoải dốc thoai thoải với chân trời mờ nhạt một màu hồng yếu ớt. Xuất thân trong một gia tộc lâu đời, Draco có hàng ngàn những áng thơ cổ không vần khuyên nhủ, thi thoảng răn đe, hoặc mời gọi. Trên hết chính là những cuốn sách rách bìa nhưng thơm hương thảo mộc đã qua ngàn con trăng. Ấy thế mà trong hàng ngàn những câu chữ, chẳng thể in dấu trong tâm trí cậu như bài thơ ấy.

Khi còn bé, chúng ta sợ nhất có lẽ là lạc mất người thân. Có bao giờ bạn tỉnh giấc, và chợt nhân ra nhà chỉ còn mình mình, với một đứa trẻ, nó chính là cảm giác lạc lõng bị bỏ rơi. Phủ Malfoy rộng ngàn thước, hàng ngàn căn phòng với những dãy hành lang vắng tiếng người, với một đứa bé lên ba, lên bốn như Draco, khung cảnh ấy thật đáng sợ và cô đơn biết bao. Chính vì thế mà mẹ đã dạy cho cậu áng thơ trên. Với cộng đồng cậu, họ tin rằng rừng là nhà, suối là chỗ nghỉ chân và đồng cỏ là nơi thư giãn. Họ cũng tin rằng nếu bạn bị lạc trong rừng, chỉ cần tìm một chú hươu, chú ta sẽ dẫn bạn về nhà. Nếu bạn không biết chọn nẻo đường nào để đi an toàn, bạn chỉ việc tìm đến một bãi rêu, và chờ đợi chú hươu chỉ lối cho những lựa chọn. Người thương nhau chỉ cần ngồi chờ bên suối, nếu một chú hươu tới uống bên dòng nước ấy, hẳn tin người bạn thương đang gần về đến với bạn. Nhưng, bạn không bao giờ để mình rơi xuống vực thẳm, bởi khi ấy, khi bạn nhìn thấy chú hươu trong cái bóng tối không ánh sáng, chính là bạn đã nhìn thấy kết thúc.

Khi ấy với cái tâm trí đơn giản và thanh bình, Draco cứ nghĩ kết thúc chính là cái chết. Lớn lên, cậu dần hiểu, "kết thúc" ở đây không đơn thuần chỉ là kết thúc của cuộc đời dài đằng đẵng và cô độc cũng như ân hận với những sai lầm chồng chất lên nhau. "Kết thúc" có lẽ đơn giản chỉ là kết một công việc, chia tay bạn bè, từ biệt tuổi thơ, tạm biệt mái trường...và cả vẫy chào người với tình yêu chẳng thể được đáp trả.

Harry Potter giống như chú hươu giữa rừng. Mặc cho khi nghĩ và so sánh những điều này, Draco khẽ kéo môi cười. Vẻ ngoài, Potter chẳng giống hươu tí nào. Người giống như một con sư tử dũng mãnh lao vào cuộc chiến, người giống như một vị vua không ngai chiến thắng hết kẻ địch này qua kẻ địch khác. Harry Potter chưa bao giờ và mãi không bao giờ so sánh với chú hươu ăn cỏ đơn thuần nhút nhát giữa cánh rừng xanh với những dải nắng xuyên qua khe lá mà buông mình trên nền đất, hoặc rêu, hay cỏ như màu mắt người.

Đã một thời Draco đứng chờ và mỏi mòn tìm kiếm bóng hình người giữa những sự lựa chọn. Như chú hươu trong bài thơ cổ kia, lựa chọn của người trở thành lựa chọn khôn ngoan và tràn ngập ánh sáng. Người ở đó, trong chính Phủ Malfoy giữa chiến tranh, trong đôi mắt mệt mỏi nhưng luôn ánh màu kiên cường và anh minh. Giữa hàng ngàn nhân bản khác của người, Draco chẳng cần nhìn qua lần thứ hai để xác định đâu là người và đâu là kẻ mạo danh. Làm sao cậu có thể nhận sai khi từ những ngày còn thơ cho đến những giây phút trưởng thành, Draco luôn hướng về người, mong mỏi, chờ đợi một điều gì đó. Ban đâu có lẽ là sự tồn tại, rồi đến một thứ gì đó tha thiết như tình bạn? (Draco chưa bao giờ hiểu được tình bạn là gì. Hoặc giả như những đứa bạn quanh cậu được xếp vào cái tập hợp "bạn") và người ta nói, ngưỡng mộ và tôn trọng của tình bạn giống như cảm xúc của một ai đó đang yêu. Người đã cho cậu sự lựa chọn, và cậu đã chọn, một sự lựa chọn hoàn hảo vẹn toàn.

Rồi cũng như giữa biển lửa và nỗi đau đớn không tên nhói nơi ngực phải, Draco mất thằng bạn thân - tuy chẳng thể đặt Vin vào hàng bạn thân, nhưng một ai đó luôn đi theo cậu từ bé, làm những gì cậu bảo, nghe những gì cậu kể, và chơi cùng cậu trong những căn phòng thiếu vắng tuổi thơ ở Phủ Malfoy - Vin xứng đáng với từ "bạn thân". Khi ấy cậu cứ tưởng mọi thứ đã kết thúc, nhưng người quay lại và đưa tay về phía cậu, tựa như một đấng tối cao quyền năng hơn cả Merlin vươn tay đón lấy cậu. Người dẫn đường và đưa cậu về với gia đình, cho dù nó ẩn dụ biết bao, nhưng chẳng thể phủ nhận khi chiến tranh kết thúc, cậu an toàn trong vòng tay của cha mẹ.

Cũng chính người quay lại khi các học sinh khác quay lưng với nhà Slytherin, Harry bảo vệ và hòa giải cũng như giúp đỡ những lần học sinh nhà bị bắt nạt, nhục mạ và cười đùa bởi những học sinh từ nhà khác. Cái năm cuối ấy với Draco tràn ngập hai thái cực hòa quyện giữa tuyệt vọng và hy vọng. Khi ấy cậu và người đã thôi những trò cãi vã trẻ con, bởi chiến tranh là thứ nhanh nhất để bạn trưởng thành. Một khi bạn nhìn thấy một người chết đi, bạn đã lớn. Một căn phòng học trống với những dãy bàn được dồn về một góc và phủ khăn trắng, với những ánh nắng rọi qua lớp kính đủ màu hình lục giác, hình tròn, hình chữ nhật...xếp thành bức tranh cổ xưa nào đó, và cả với trần tường phủ rêu xanh lan tỏa từ một góc tràn ra tới cả trung tâm trần, nơi treo một chiếc đèn chùm mãi không bao giờ được thắp. Trong cái căn phòng vắng vẻ và thô kệch ấy, Draco lưng dựa vào tường và kể cho người nghe những ngày sống ở Phủ với một con quái vật. Trong những buổi chiều tà, khi mà nắng ngày tàn chạm vào mặt kính và tạo những sắc màu như kính vạn hoa trên sàn nhà, người nói về những ngày sống cùng dì dượng, những cơn ác mộng, những người đã hy sinh, và kể cả của những kẻ ở lại.

Có lẽ khi ấy họ là bạn. Draco đã nhủ như vậy. Nhưng rồi chẳng có tình bạn nào khi bạn của bạn môi chạm môi, hơi thở phả lên môi, lên mặt, lên tai và lên cổ. Chẳng có bạn nào sẽ luồn tay vào áo bạn, ôm bạn vào lòng và ái ân. Cho nên, Draco không nghĩ họ là bạn. Có lẽ họ là những người dùng kết nối thể xác để tìm kiếm một thứ gì đó hoàn mỹ hơn.

Ở Hogwarts, trong một nhà kính bỏ hoang với những mảnh thủy tinh vương vãi và những rễ cây khô bò lổm ngổm trên nền đá bị nứt bởi chúng, người ôm cậu vào lòng và hôn lên má cậu.
Ở một góc khuất gần bờ hồ, nơi mà những bước tường đá gạch của trường được phủ bởi một mảng dây leo xanh cùng những bông hoa li ti màu trắng, người gối đầu lên đùi cậu và ngủ một giấc không mộng mị trong suốt hai tuần liền mất ngủ vì ác mộng.
Ở căn phòng học trống bọn họ hay lấy làm căn cứ gặp mặt, người cùng cậu ái ân.
Và ở hàng ngàn nơi khác trong trường, chỉ cần là nơi kín đáo và ít người qua lại, Draco sẽ được ôm, được hôn, được trân trọng và được để tâm.

Trong suốt quãng thời gian ấy, cậu chưa bao giờ nói yêu người và người cũng không nói thương cậu. Bởi căn bản, lúc đó có lẽ cậu vẫn chưa nhận ra, rằng tình yêu thực sự rất đơn giản. Chẳng có định nghĩa tình yêu là gì. Với một ai đó, nó là sự cảm thông. Một ai khác, nó chính là nụ cười và sự thoải mái. Và ở một người khác nữa, nó giống như ánh nhìn chú ý về họ đến từ đối phương, ánh nhìn không bao giờ cạn nguồn yên thương. Nghĩ tới những điều đó, Draco nhắm mắt và tự hỏi:

Tình cảm của cậu dành cho Potter có chăng là tình yêu? Bởi nếu tình yêu chính là câu chuyện được nghe kể, cái nắm tay được siết chặt, cái ôm được vỗ về, giấc ngủ không mộng mị. Bên người, chẳng có hối hận và luyến tiếc.

Điều hạnh phúc nhất chính là bạn yêu. Và điều đáng sợ nhất cũng chính là bạn yêu. Có người nói, lý trí mạnh hơn con tim. Nhưng họ đã lầm, chính con tim mới là kẻ điều khiển lý trí. Và tình yêu cũng như vực thẳm sâu đáy, sâu đến nỗi khi bạn chạm đất và ngước nhìn, xung quanh chẳng có gì ngoài bóng tối tịch liêu. Bạn vùng vẫy và cất tiếng gọi, đáp lại chỉ là tiếng vọng của chính bản thân và sự cô đơn bất tận.

Yêu người cũng chính là tự thả mình xuống vực không ánh sao.
Và Harry Potter như chú hươu, chú ta chỉ bất lực đứng trên mép vực, nhìn xuống bạn rồi ngoảnh mặt bước đi về phía rừng.

Bởi vì họ chẳng là tình nhân, nên chẳng lạ gì Potter quen với Ginny trong năm cuối ấy. Cũng chẳng là người định mệnh của nhau, nên Potter quỳ xuống và cầu hôn cô ta cũng chẳng liên quan gì tới Draco. Họ chẳng là gì của nhau, cũng chẳng để lại gì cho nhau ngoài những cái hôn vụng trộm, những cuộc ái ân bí mật, những ánh nhìn giấu giếm.

Draco biết, nhưng cảm giác khi rơi thật tuyệt làm sao. Bạn đứng xoay lưng về vực sâu, nhắm mắt hít vào một hơi đầy lồng phổi, rồi nhẹ nhàng thở ra thả mình về phía sau. Bạn rơi. Ái tình cho dù là vực sâu ngút ngàn, nhưng cũng là chiếc giường êm ái. Cũng như chẳng ai biết giường là nơi đáng sợ nhất. Ước mơ, mộng tưởng, những đêm thoải mái cũng như hoan lạc, sinh và tử đều được xảy ra nơi ấy.

Bởi vì người giống như hươu, con vật tượng trưng cho những điều tốt đẹp và lạc quan, nên cậu chẳng thể để người vấy bẩn. Xét cho cùng, hươu là động vật hoang dã, chúng thuộc về thiên nhiên và đất mẹ.

*

Tiếng còi tàu kéo Draco về hiện tại, chỉ chạm mắt người đối diện kia thôi mà mọi quãng thời gian Draco trân trọng lại quay lại, dày vò và luyến tiếc con tim nơi ngực phải của cậu. Dẫu cho 20 năm trôi qua, người giờ đây đã có con ngoan, vợ hiền, một danh vị, sự kính trọng, Draco vẫn có thể nhìn thấy một Potter năm nào ôm cậu vào lòng, vỗ về âu yếm khi nghe cậu trải lòng qua những ngày trong chiến tranh.

Bởi họ chẳng phải tình nhân, nên Draco chẳng thể thấy điều gì trong mắt người. Cậu lặng lẽ gật đầu, đáp lại cũng là câu chào xa lạ lại quen thuộc. Astoria ôm Scorpius lần cuối, không quên dặn dò thằng bé thư từ mỗi tuần. Mỉm cười, Draco nói: "Con sẽ ổn thôi." rồi xoa đầu thằng bé. Vợ chồng cậu tiễn con trong thinh lặng, luôn dõi theo bóng lưng bé nhỏ hòa mình vào dòng học sinh lên tàu, rồi từ cái chấm đen ấy, hòa dần, hòa dần vào biển màu muôn sắc. Cậu cùng Astoria đứng nhìn cho đến khi đoàn tàu khuất bóng, thẫn thờ trong giây lát, chẳng biết Astoria rời khỏi cậu lúc nào mà đi về phía cổng nhà ga. Tầm mắt cậu nhìn người - vẫn còn đứng phía xa kia nhìn lại cậu - Drao chẳng biết người đã nhìn cậu bao lâu, chỉ hay xung quanh mọi thứ lặng dần như những nốt nhạc cuối cùng trước khi mọi thứ hòa vào tĩnh lặng.

Rồi Draco nói - "Tạm biệt." chẳng biết người nghe hay không, không giống như vợ Lot năm xưa Draco quay người bước về phía cổng.

Bởi cuối cùng Draco cũng nhận ra, dưới vực thẳm không thanh sắc, Draco chẳng còn lo sợ cô đơn bởi tim cậu đã chọn nó làm nhà.

***

Từ khi biết nhận thức, Harry biết mình là đứa trẻ chẳng ai cần. Anh là kẻ bị lãng quên trong căn gác xép bé tẹo gai mùi ẩm mốc nằm dưới chân cầu thang. Trong đấy có gì? Chỉ độc một cái bóng đèn dây tóc đủ soi sáng, một chiếc giường luôn kêu cọt kẹt khi anh nằm lên, những món đồ cũ nát được anh cố xếp gọn vào một góc nhưng vẫn chiếm chỗ trong cái không gian nhỏ bé. Một cái lồng giam của sự cô độc và lãng quên. Harry chỉ được thoát khỏi nơi đó khi dì Petunia cần một tên hầu làm việc nhà, hay Dusley cần một con búp bê để hành hạ, thường là cái đầu tiên.

Lớn hơn một tí, Harry tập làm quen với sự cô độc, tập quen với những ánh mắt ghẻ lạnh hay chán ghét, tập quen với những trận đòn vô cớ của Dusley cùng lũ bạn nó, và tập quen với những công việc nhà nặng nhọc mà anh phải gồng mình cố sức làm trong khi Dusley thì không. Trong đầu anh lúc ấy tràn ngập sự ghen tị và tủi thân. Nhưng dù ghen tị hay tủi thân thì làm sao cơ chứ? Anh chỉ là một đứa trẻ bị Thượng Đế bỏ rơi vì cái năng lực kỳ quặc này thôi mà.

Lớn thêm nữa, Harry phải chịu đựng những cái tên người ta ném vào mình. Chịu đựng những gánh nặng không tên cố đè ép khiến anh chẳng thể thở nổi. Chịu đựng những thứ hão huyền người ta đặt lên cho anh. Chịu đựng những tình cảm mông lung không chút chân thật. Chịu đựng những sinh mạng đang cố dựa vào tấm lưng non nớt, yếu gầy của anh tìm kiếm sự an toàn, nhưng lại quên mất anh cũng chỉ là một đứa trẻ, cũng là một người cần được bảo vệ. Harry phải chịu đựng tất cả như một thói quen để rồi lại lạc mất chính mình.

Sẽ có ai biết rằng, " đứa trẻ sống sót" được người đời tung hô xưng tụng lại là từng là đứa trẻ gầy gò thiếu dinh dưỡng. Có ai hay " cậu bé vàng" được nhiều người yêu mến và ngưỡng mộ lại từng đưa mắt nhìn lên bầu trời với đôi tay đầy đầy vết cắt và bùn bẩn, thầm ước mình như những con chim bay lượn tự do kia chứ không phải ở đây khốn khổ nhổ đám cỏ dại bằng đôi tay bé xíu non nớt. Hay cái cảm giác phải luôn lén nhìn cách dì Petunia âu yếm Dusley như ông giời nhỏ của riêng mình, để rồi tự ôm ấp một giấc mơ về người mẹ sẽ ôm ấp mình như thế vào mỗi đêm. Sẽ có ai hay, "anh hùng cứu thế" của họ từng bất lực nhìn người thân duy nhất, người thầy đáng kính, những người thân cận xung quanh ngã xuống mà chẳng thể làm gì cả. Có lẽ, dù biết thì họ vẫn lựa chọn làm ngơ.

Voldemort chết, trận chiến kết thúc với những đau thương mất mát. Kẻ chết, người sống, kẻ mỉm cười ra đi với sự thanh thản, kẻ gào khóc trong nỗi tuyệt vọng cùng cực, những kẻ mãn nguyện cùng nhau về nơi yên bình, kẻ cô đơn lẻ bóng với một nửa con tim đẫm máu. Còn Harry đứng đó, anh chỉ đứng đó với những cảm xúc trống rỗng, giữa những tiếng reo hò sung sướng lấn át đi những thanh âm thanh than khóc đau đớn. Treo một nụ cười gượng gạo trên môi, cố làm ra vẻ chung hòa cảm xúc với mọi người, mọi chuyện đã xong rồi, không phải sao?

Sau chiến tranh nhà Slytherin bị bắt nạt bởi ba nhà khác. Mọi người cười nhạo, chửi rủa thậm chí bắt nạt những đứa năm nhất còn ngô nghê mới bước vào trường chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, chỉ vì nó là thành viên nhà rắn. Harry không biết mình đã phải lên tiếng, phải bảo vệ những thành viên nhà Slytherin biết bao nhiêu lần. Ừ, như mọi khi, người ta lại tôn sùng anh như một anh hùng, một "vị cứu thế" với tấm lòng bao dung quảng đại sẵn sàng tha thứ cái nhà đã theo phe Dark Lord, nơi của lũ Tử Thần Thực Tử con. Nhưng thật thế không? Harry đưa tay cứu giúp họ có phải chỉ vì cái ý nghĩ " anh hùng" chết tiệt đó? Không, không và không. Thứ Harry cứu chỉ là một cậu bé gầy gò yếu ớt đang cố chịu đựng những lời cay nghiệt, những trò đùa ác nghiệt từ những kẻ khác, thầm mong sẽ ai đó sẽ cứu mình. Dù với Harry thơ bé, người đó không hề xuất hiện.

"Này, anh đã được tự do như chú chim kia chưa?" Cậu bé gầy gò với đôi tay đầy bùn bẩn nhìn Harry và hỏi.

Đã được chưa nhỉ?

Cảm giác được tự do là cảm giác như thế nào? Hary tự hỏi. Có phải cái cảm giác khi anh bay lượn trên chiếc chổi Nimbus 2000 không? Hay cái cảm giác sung sướng khi được hòa vào gió, vút lượn trên không trung khi anh bay trên lưng con Bằng Mã? Hay cảm giác an bình khi được ôm Draco Malfoy vào lòng?

Draco Malfoy là gì của Harry Potter?

Tình nhân ư?

Draco không phải là tình nhân của anh. Harry sẽ không bao giờ kể cho tình nhân nghe về thời thơ ấu của anh, sẽ không kể cho tình nhân nghe về những mất mát, sẽ không lắng nghe những niềm đau chôn dấu của kẻ ấy, sẽ không im lặng lắng ôm lấy kẻ ấy vào lòng khi nghe thấy tiếng nức nở xót xa ấy. Một điều Harry rất chắc chắn, anh sẽ không bao giờ tìm một tình nhân. Draco sẽ và không bao giờ là tình nhân của anh.

Người yêu?

Có người nào luôn lạnh nhạt với người yêu mình chưa? Hay luôn móc mỉa người yêu mình như cơm bữa và chẳng thèm nể nang gì. Chưa kể mối quan hệ của hai người lại hoàn toàn bí mật. Chắc chỉ có mỗi Hedwig biết hai người đang "qua lại". Chắc chắn Draco không phải là người yêu của anh.

Bạn tình?

Chẳng có bạn tình nào lại có thể hiểu rõ cảm xúc của nhau đến thế. Đôi khi Harry chẳng thể hiểu nỗi, tại sao chỉ cần Draco nhìn anh chỉ một giây thôi thì ngay lập tức anh sẽ hiểu ngay cậu muốn gì. Cũng có những lúc, Harry chỉ muốn được yên tĩnh và không muốn nói gì hết. Draco sẽ ngồi đó, ngay cạnh anh, im lặng đưa tay đỡ lấy đầu anh tựa vào bờ vai gầy yếu ấy. Hay những lúc Harry mất ngủ nhiều ngày và trở nên cáu bẳn, Draco sẽ ném một bùa choáng vào anh rồi để anh gối đầu lên đùi cậu ấy, cơn ác mộng cứ thế mà bay đi mất chỉ để lại mùi táo xanh luôn quanh quẩn trong những giấc mơ. Bạn tình sẽ làm như thế ư? Harry không chắc.

Cả hai đến với nhau một cách kỳ lạ, những tưởng rằng vẫn sẽ khắc nhau như thời trẻ con ngây ngô những trái tim lại đồng điệu đến không ngờ. Nếu Draco là một bản nhạc với tông giọng nam trầm nhẹ nhàng thủ thỉ vào tai bạn với những điều ma mị nhất, thì Harry chỉ là một bản nhạc không lời với những âm điệu piano của một bài hát trầm lắng, được đệm với từng âm thanh nhấn pedal đơn độc. Hai bài hát khác biệt nhau đến vậy nhưng lại hòa hợp đến không ngờ. Cả hai cùng nhau say đắm với những giai điệu kỳ lạ đó với những cảm xúc chân thành nhất. Nhưng rồi chính tay mình, Harry phá vỡ nó. Hạnh phúc ấy không thuộc về anh, Harry dối lòng.

*

Hẹn hò với Ginny, cầu hôn và làm đám cưới với em ấy. Có ba đứa con đáng yêu, sống trong một ngôi nhà ấm áp tạo nên một mái ấm hạnh phúc từng hằng ao ước. Nhưng tại sao, trái tim này lại đau đớn như có một thanh kiếm đâm xuyên qua nó? Phải chăng vì mỗi sáng thúc dậy, người nằm bên cạnh không phải là cậu ấy? Phải chăng vì những giấc mơ không còn hương táo xanh và đôi mắt màu xám bạc luôn nhìn về anh? Hay những phút giây được phép yếu đuối, được cởi bỏ tất cả và được tựa vào bờ vai ai đó. Phải chăng, vì lúc này đây người bên cạnh cậu không phải là anh?

Một thoáng, Harry nghe thấy trong gió có lời tạm biệt.

***

Bay trong nỗi vô vọng, tìm một chốn để về.
Tự do ta khát vọng, là bình yên nơi người.

***

Chú thích:
Vợ của Lot: Theo Kinh Thánh. Khi thành Sodom bị hủy, sứ thần đã dặn dò Lot rằng, chạy khỏi thành và chớ có quay đầu lại. Tuy nhiên khi ra đến thành, vợ ông lại dừng chân quay đầu nhìn về phía thành. Lập tức bà hóa thành muối.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro