Tonight

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Cậu ơi, cảm ơn vì đã sống cùng tớ trong suốt thời gian qua và cũng thật xin lỗi khi tớ không thể chăm sóc tốt hơn cho các cậu" . Những cánh hoa cúc tinh khiết, trong trắng xuôi theo chiều gió bay về nơi phương xa mang theo lời thì thầm của chàng trai trẻ tuổi đến những người bạn đồng hành của mình.

Tôi nhìn vào bức ảnh của cậu và tôi mà nhớ về khoảng thời gian chúng ta mới bắt đầu. Khi đó, tôi lạ lẫm với sân khấu đầy ánh đèn còn cậu lạ lẫm với ngôi nhà mới đầy kì diệu kia. Cậu có còn nhớ không hỡi cậu, ngày mà cậu đến bên tôi êm đềm như một cơn gió, cậu thổi vào cuộc đời tôi luồng sức sống mới, khi ấy tôi hạnh phúc biết bao khi mình không còn cô đơn.

Cậu à, tôi hận cuộc đời này lắm, sao lại mang cậu đi khỏi tôi, sao cậu lại ra đi không một lời từ biệt nhưng rồi tôi nhận ra tất cả đều tại tôi, là do tôi luôn phải đi xa, tôi không thể chăm sóc cho cậu để rồi ngày cậu xa tôi, từng giọt nước mắt lăn dài trên má. Giọt lệ trong suốt cứ thế rơi mãi, tôi trách sao mình vô tâm quá, nỗi lòng này ai có thể thấu?

Khi tôi đi cùng họ trên con đường tối tăm đầy thử thách thì họ là anh em, những người luôn bên cạnh tôi, giúp tôi nhận ra giá trị cuộc sống, còn cậu là những người bạn, cho tôi hy vọng khi tôi gục ngã, để rồi khi con đường của chúng tôi tràn ngập ánh sáng cùng những bông hoa, họ vẫn ở bên tôi nhưng cậu lại xa mất rồi!

Từ khi cậu đi mất, thế giới cũng tối hơn nhưng tôi phải luôn vui vẻ, lạc quan để che giấu khuôn mặt ảm đạm đầy u buồn cùng đôi mắt sưng đỏ vì khóc. Màn đêm lặng lẽ buông xuống bao trùm lấy tôi, sự lạc lõng, cô đơn cứ thế bủa vây tâm trí tôi, biết làm sao đây cậu? Khoảnh khắc ấy, tôi đã muốn nhìn thấy đôi mắt tinh nghịch đầy ấm áp của cậu, muốn ôm cậu vào lòng, muốn cậu làm tôi cười nhưng rồi tôi nhận ra, cậu đi mất rồi!

Chiếc cửa sổ quen thuộc phảng phất ánh sáng nhè nhẹ của mặt trăng, tôi nhìn vào xa xăm rồi thở dài đầy tiếc nuối. Màn đêm bất tận, hiu quạnh nhắc tôi nhớ về những ký ức xinh đẹp của chúng ta. Lật lại tiềm thức, tôi tìm những mảnh hồi ức xưa cũ nhưng ngập tràn ánh nắng ngày xuân tươi đẹp, từng mảng kí ức vụn vỡ ùa về như một cuốn phim quay chậm bắt đầu chạy, khuôn mặt của cậu, đôi mắt của cậu rồi cả lúc cậu nhìn tôi nhẹ mỉm cười, tất cả xuất hiện nhiệm màu trong chốc lát. Tôi nhớ lắm cái chạm tay quá đỗi quen thuộc nhưng giờ lại biến mất vào hư không, phai nhòa theo thời gian. Những kỉ niệm tuyệt mĩ ấy tôi luôn cất trong ngăn tủ kí ức giữ nơi con tim đã nát tan này.

Không biết từ lúc nào các cậu bỗng trở thành tâm hồn của tôi, là lẽ sống của tôi, là lăng kính đầy màu sắc giúp tôi nhìn cuộc đời tươi đẹp hơn. Cậu ơi, khi mặt trăng lặn nhường chỗ cho mặt trời xuất hiện, liệu cậu có còn ở bên tôi hay không?

Ánh trăng đêm nay sao sáng quá, lẽ nào vì có cậu ư? Mỗi khi tớ nhắm mặt lại, khoảng thời gian cùng cậu lại bất chợt hiện ra, cảm giác như mình sẽ chỉ nhớ đến kỉ niệm vui của chúng ta mà thôi, mọi buồn phiền dường như tan biến nhưng sao giọt nước mắt cứ mãi lăn dài, sao trái tim tớ mãi không thể lành lại? Chỉ cần nhắm mắt lại, mọi thứ lại ùa về, chỉ cần nhắm mắt lại...

Tôi sợ lắm cậu ơi, sợ rằng khi màn đêm qua đi, khi bóng tối không còn nữa, cậu không còn ở bên, tôi sẽ lại cô đơn...

"Cậu bỏ tôi đi rồi
Tôi biết làm sao đây?
Ngày ngày thương nhớ cậu
Tôi chợt nhận ra rằng
Tôi dần thay đổi rồi
Tôi trở nên trầm hơn
Nụ cươi kia cũng đã
Biến mất theo thời gian "

"Khi Mặt Trăng lặn đi
Nhường Chỗ Cho Mặt Trời
Cậu Ra Đi Thật Rồi"

Rest In Peace
Odeng
Jjanggu
Cảm ơn hai em đã luôn ở cạnh Jin.

--------------------------------------------------------------

11062019 - 16:45
Kim Eun Min

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro