Oneshot: Kiss (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kể cả khi uống trà, đội trưởng của tôi vẫn đẹp như vậy...

Sống mũi thẳng tắp, làn da bạch ngọc, đôi mắt sắc sảo, vừa kiên định lại vừa nhu tình... và cả, hai cách môi mềm mỏng khép hờ, còn dính ướt bởi nước trà.

Đó, chưa bao giờ ngừng là điều tôi khao khát.

Đội trưởng chưa từng một lần hôn tôi...

-A...ha... Đội trưởng... ha.

Nằm dưới thân đội trưởng, như tiểu cẩu bị anh xoay vòng, chỉ có thể khuất nhục mà rên rỉ.

Nhìn tôi đi, có lẽ... a, thật đê tiện, cũng thật nhục nhã. Một thằng con trai, một tên lính đánh Titan, lại cứ như vậy mở rộng hai chân mà rên rỉ khát cầu xâm nhập của đội trưởng...

Chát!!

Ô! Thật đau.

Có vị gỉ sắt ở trong miệng tôi. Đội trưởng tát tôi! Tôi lại làm gì sai sao?

-Thằng nhãi bẩn thỉu, định làm cái khỉ gì thế? Muốn chết hả, đừng nói là cậu thèm khát một nụ hôn đến thế nhá!

À, lẽ có... tôi đã quá tham lam rồi. Sao lại cói vươn mình lên, để được chạm vào đôi môi người đó? Thứ mà, tôi không bao giờ có khả năng chạm đến...

- Thôi giỡn mặt đi, cậu nghĩ tôi thèm cái trò trao đổi nước miếng ghê tởm này với cậu lắm chắc!

Thật sự, đáng lẽ tôi phải an phận trở thành búp bê phát tiết cho đội trưởng, ngừng lại si tâm vọng tưởng có khả năng hôn anh... có thể nằm dưới thân đội trưởng, dưới người tôi yêu nhất, dù có bị chà đạp xát đất như mẫu cẩu, cũng chẳng phải quá hạnh phúc cho tôi rồi sao? Đã làm anh mất hứng rồi... thật... xin lỗi...

- Thật con mẹ nó ghê tởm!

Phải, tôi vô cùng đáng ghê tởm. Tôi chỉ là một con quái vật... mấy thứ tình yêu này, một kẻ ngoại lai như tôi, không thể xứng đáng có được... dù tôi đã cố liều cả mạng sống để chuến đấu, dù tôi đem cả máu để đánh đổi tôi vẫn là kẻ đáng ghê tởm như vậy.

Tôi gối tay lên mắt, mặc kệ đau đớn đang giày vò dưới hạ thân. Giờ phút này cũng không còn thấy đau nữa. Chính là tay vẫn cảm nhận một mảnh ướt át. Nhìn xem, bẩn thỉu và ghê tởm như tôi cư nhiên lại khóc! Tôi chỉ có thể méo mó tự giễu. Thừa nhận bản thân mình có bao nhiêu hèn kém và đê tiện.

___________________________

- Đội trưởng... tôi xin lỗi... là tôi quá ngu xuẩn rồi...

Tôi đã nhiều lần tưởng tượng đội trưởng hôn tôi, rồi vùi đầu vào gối xoa khuôn mặt nóng bừng như đứa con gái mới lớn lần đầu tiên trong cuộc đợi biết yêu . Dù là hôn sâu hay hôn phớt, cũng sẽ khiến tôi vô cùng sung sướng....

Hôn, là biểu tượng của tình yêu. Bạn gái cũ tôi nói vậy. Tôi chưa bao giờ hôn nàng. Chúng tôi chia tay, đơn giản vì tôi không hôn nàng, vì có lẽ tôi không yêu nàng đủ. Vậy cho nên, đội trưởng không bao giờ hôn tôi, tôi biết, vì đội trưởng chưa bao giờ yêu tôi.

Tôi vẫn luôn tự thấy mình thật buồn cười, tự nhắc mình chắp nhận điều này, nhiều lần cũng muốn tự đánh cho mình tỉnh ra. Bởi vì, khao khát mãi mãi chỉ là khao khát, không bao giờ có thể khiến đội trưởng yêu tôi, hôn tôi, tôi biết... cái gì tôi cũng biết, chỉ là tôi vẫn luôn tự tay cầm chuỷ thủ từng nhát từng nhát đâm vào trái tim mình đến nát bấy. Chính là tự tay! Chính là vẫn không thể ngừng lại, một lần lại một lần mơ trưởng.

Nhưng mà...

Đội trưởng, tôi thật sự... rất đau...

___________________________

-Thắng rồi!!! Thắng rồi!!!

-Cuối cùng thì nhân loại đã quét sạch được lũ Titan!

-Sau bao nhiêu năm sống trong tù và đầy sợ hãy, tự do đã về tay chúng ta!

-Con người muôn năm! Những người lính muôn năm!

Nhìn đội trưởng vẫn đẹo như vậy, cao ngất đứng trên đài nhìn xuống những người dân đang tung hô, tôi khẽ cười. Đó là người tôi yêu nhất trên đời này.

Còn tôi... tôi vĩnh viễn là một Titan bẩn thỉu rồi sẽ chết thật đau đớn ở một xó trong nhà tù, bị giam lõng trong nơi biệt cư, hay bị đem ra xử tử, tôi cũng không biết... Bởi vì, dù tôi có cố gắng chiến đấu, đã rớt ra cả máu thịt trên chiến trường... Tôi vẫn không chân chính là một con người, sẽ không chân chính có quyền yêu người đó!

Tôi đã từng nghe nói: "Đừng thấy bóng mình trên tường mà nghĩ mình vĩ đại." Có lẽ tôi đã qua ảo tưởng rằng tôi có thể hoà nhập vào con người và yêu đội trưởng. Nhưng khi nhìn lại, tôi vẫn cảm thấy mình thật ti tiện như vậy.

Tôi, có lẽ nên sớm chọn cách này, mãi mãi tự phong bế thân xác và linh hồn ngoại lai dơ bẩn, mãi mãi biến mất...

Chỉ là, tôi vẫn tham luyến được nhìn thấy đội trưởng lần cuối cùng, vẫn si tâm vọng tưởng chỉ cần đội trưởng có thể một lần hôn tôi tôi sẽ sống sót vì đội trưởng, sẽ mặc kệ người đời khing ghét... Nhưng mà, đội trưởng cũng khinh ghét tôi. Tất cả, có lẽ chỉ là một giấc mơ...

Tôi đã có cả một gia đinh.

Có những người anh em đã hi sinh để bảo vệ tôi. Có những đồng đội không cùng dòng máu nhưng yêu thương tôi như em nhỏ.

Và, sẽ chẳng bao giờ có người biết yêu tôi, nhưng... là người tôi yêu nhất cuộc đời này...

Sống trên đời này mấy ai tìm được người yêu chân chính, dù chỉ là đơn phương, cũng chính là loại may mắn.

Mà, tôi đã có nhiều thứ như vậy. Tôi... đã quá may mắn rồi.

Lục phủ ngũ tạng trào lên trong từng cơn đau chua xót, đau đớn như ăn mòn tận xương tuỷ.

Dù nước mắt đã rơi đầy mặt, nhưng trên môi tôi vẫn giữ nụ cười hạnh phúc.

Đội trưởng Nghi Ân, lần cuối cùng, tôi muốn anh luôn nhớ nụ cười hạnh phúc này của tôi...

Còn nữa.........

___________________________



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro