Oneshot

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

-Anh ghét tôi phải không, Jeon Jungkook?

Đó là khi bóng đêm đã buông xuống, dưới ánh trăng vằng vặc, em khẽ khàng xoay người hỏi tôi, khuôn mặt dịu dàng mà man mác buồn. Tôi không nói gì, lẳng lặng nhìn em. Em cũng không gặng hỏi, như thể sự im lặng của tôi đã minh chứng cho câu trả lời. Thế rồi em mỉm cười thê lương như một người vừa thoát khỏi cơn mộng mị. Đôi mắt em nhuốm đầy vẻ bi thương, xoáy sâu vào tâm can tôi. Dáng vẻ ấy của em làm tôi bỗng nhiên khó thở...

Min Yoongi.

Cái tên mà cả đời này tôi không thể nào quên.

Tôi đã từng nhắc đi nhắc lại bản thân, hãy cố phủ nhận tình cảm tôi dành cho em. Nhưng rốt cuộc, là nó quá mãnh liệt, hay vốn ngay từ đầu, tôi đã không hề có ý định sẽ căm thù hay ghét bỏ em?

-Nghe nói gia đình Min Yoongi đã đe doạ chủ tịch Jung. Nếu không cưới hắn thì hắn ta sẽ chấm dứt hợp đồng làm ăn với gia đình chúng ta. Cậu chủ Jung cũng là bất đắc dĩ.

-Đúng là con người xảo quyệt! Người như vậy xứng đáng làm chủ gia đình này sao?Thật bôi xấu danh dự của cậu chủ chúng ta mà.

-Dù sao cậu chủ cũng không có ý định gì với hắn ta đâu. Cậu ấy ở bên cậu Jimin suốt mà. Nghe nói cậu Jimin còn có ý định tự tử nữa..

-Thật sao? Khổ thân cậu ấy! Họ đã hạnh phúc đến thế mà! Min Yoongi đúng là tên khốn!

Min Yoongi, em cảm thấy thế nào khi đứng khuất mình, lắng nghe lời nói cay độc đầy tức giận của những người giúp việc đang xì xào bàn tán? Họ căm hận em đấy! Họ ghét bỏ em đấy! Họ khinh thường em đấy! Vì em đã vô cùng ngu ngốc! Rõ ràng đã có thể hạnh phúc, tại sao em, vì tình yêu và lòng trắc ẩn, lại quyết định dang tay cứu giúp tập đoàn của Hoseok, để rồi hắn trả ơn em thế này?

Tôi yêu Park Jimin vô cùng. Cả thanh xuân của tôi, đều dành trọn vẹn cho người con trai ngọt ngào thơ ngây ấy. Nhưng Jimin lại yêu Jung Hoseok, người bạn thân thiết nhất của tôi, và tôi biết, Hoseok cũng có tình cảm với Jimin. Tôi vừa ghen tị, vừa hâm mộ thứ tình cảm họ dành cho nhau, thứ tình cảm sâu lắng, mà mạnh mẽ, thiết tha đến cuồng nhiệt. Nếu Jimin không thể yêu tôi, vậy hãy gửi gắm Jimin cho Hoseok đi. Cậu ấy là chàng trai tốt, đáng để tôi phải ra đi. Tình cảm của Jimin và Hoseok vốn đang rất tốt đẹp, cho đến khi em xuất hiện, và phá tan thứ tình cảm đẹp đẽ ấy! Em có biết, lúc ấy, tôi đã căm hận em đến thế nào?

Em có biết, những khi nhìn Jimin buồn rầu, nhìn người con trai bé nhỏ mà tuổi trẻ tôi đã hằng theo đuổi nép mình vào lòng tôi, run run bất lực, hay Hoseok, cậu bạn tri kỷ của tôi, điên cuồng tức giận đập phá đồ đạc, tôi đã khinh thường và ghét bỏ em đến nhường nào? Tôi biết, em là người tốt, biết em vì muốn tốt cho cả gia đình Hoseok nên mới chịu đựng làm người thứ ba, nhưng tôi vẫn không ngừng ghét bỏ em. Là do em, hay do tôi đã quá ích kỉ, đã quá vô tâm?

Min Yoongi. Tôi ghét em vô cùng. Tôi ghét em vì đã chen vào chuyện tình tuyệt đẹp giữa Park Jimin và Jung Hoseok, giữa người tôi yêu và người bạn tri kỉ của tôi. Tôi ghét em vì luôn trưng bộ mặt ngây thơ ấy ra nhìn tôi, lúc nào cũng cắn răng chịu đựng tất cả. Tôi ghét em vì luôn cố tỏ vẻ đáng thương, mang khuôn mặt giả tạo để đánh thức lòng thương cảm và sự đồng tình của tôi và mọi người. Tôi ghét em vì đã khiến Jimin trở thành kẻ thứ ba, trở thành hồ ly tinh phá hoại hạnh phúc gia đình mà em vẫn luôn mường tưởng và khát cầu, ghét em vì đã khiến Hoseok trở thành chàng trai với nhân phẩm tồi tệ trong mắt mọi người, và ghét em vì đã khiến tôi si mê lưu luyến em đến điên cuồng...

Tôi biết, em hay lén khóc một mình. Tôi biết, em luôn cố gắng nhường nhịn và tôn trọng mọi người trong nhà, kể cả đó là những kẻ luôn nói xấu, mỉa mai sau lưng em. Tôi biết, em luôn cam chịu mỗi khi Hoseok say rượu, mắng chửi em thậm tệ, rồi nhắc đến Jimin với sự dịu dàng hiếm có và tình yêu vô bờ bến. Tôi biết, em luôn đối xử chân thành với Jimin, mặc Jimin có là người Hoseok yêu, và Jimin không hề tôn trọng em một chút nào. Tôi biết!

Min Yoongi luôn ngốc nghếch như vậy! Ngốc nghếch khiến tôi đau lòng. Min Yoongi chấp nhận làm kẻ thứ ba. Min Yoongi sẵn sàng trở thành nhân vật phản diện. Min Yoongi từ bỏ cả tương lai tươi sáng, cả hoài bão, cả lý tưởng, khát vọng lớn lao nhất của mình, buông bỏ ước mơ vẫn còn đang dang dở, quay lưng lại với gia đình, bạn bè, tất cả chỉ để được ở bên Jung Hoseok, để được nhìn ngắm người trong lòng, nhìn ngắm tín ngưỡng mà em luôn tôn thờ. Min Yoongi vì Jung Hoseok mà lặng lẽ làm tất cả mọi việc. Min Yoongi vì tôi mà âm thầm rơi lệ. Min Yoongi vì Park Jimin mà nhẫn nhịn mọi thứ...

***

-Jungkook, em muốn gặp Hoseok!

Yoongi khẽ lay người tôi. Có đôi lúc, tôi thật không hiểu em. Em hi sinh nhiều như vậy để làm gì? Hi sinh cho người không bao giờ yêu mình, liệu có đáng?

-Jungkook, khi anh yêu rồi, anh sẽ hiểu thôi!

Yoongi với ánh nhìn xa xăm, chất chứa những nỗi buồn và sự cô đơn lạc lõng, nhìn tôi cười dịu dàng. Tôi không hiểu, Yoongi, tôi thật lòng không hiểu! Tôi cũng yêu em. Tình yêu tôi dành cho em, cũng không thua kém gì tình yêu em dành cho Jung Hoseok. Vậy nhưng tại sao, tại sao em vẫn cứ mãi dại khờ như vậy? Tại sao em vẫn không chịu đối mặt với sự thật? Tại sao không cho tôi một cơ hội, một cơ hội để được yêu em, và được em yêu?

-Jungkook, em muốn gặp Hoseok!

Em nói đầy quả quyết. Lại là Jung Hoseok! Tự bao giờ, tôi bỗng cảm thấy ghen tị và khó chịu với cái tên ấy như thế. Yoongi đáng thương của tôi, đến bước này rồi, em vẫn còn hi vọng điều gì sao? Kiềm chế sự chán ghét và nỗi đau âm ỉ của mình, tôi gọi tên em, như muốn tìm một lời từ chối nhẹ nhàng:

-Yoongi..

Em ngập ngừng trong giây lát, cậu bé hiền lành và đáng thương giờ nhìn thẳng vào mắt tôi thật kiên định:

-Jungkook, em chỉ còn một tuần nữa thôi. Em phải gặp Hoseok!

Tôi lặng lẽ đứng nhìn em từ đằng xa. Bên cạnh em là Jung Hoseok với bộ mặt lạnh lẽo. Tôi biết em hạnh phúc đến nhường nào, gò má ửng hồng, ánh mắt rực rỡ lấp lánh tựa những vì sao, hẳn kích động lắm em nhỉ? Tôi thấy hắn ta gạt tay em, lạnh lùng nhất có thể. Em hốt hoảng quỳ xuống. Yoongi của tôi, đoá hoa kiều diễm của tôi đang hạ mình vì chàng trai suốt đời không yêu em. Em cố níu kéo Hoseok, như một người hấp hối cố níu kéo sự sống. Tại sao em phải làm vậy chứ Yoongi? Hắn dẫm đạp lên trái tim em, dẫm đạp lên lòng tự tôn của em, vậy nhưng tại sao? Min Yoongi, tại sao?

-Jungkook, anh ấy đã quyết định gặp em, vào chủ nhật tuần này!

Nhìn khung cảnh bình yên trước mặt, khi em đang ngồi tựa lưng vào thành giường, lắng nghe tôi đọc sách, tôi bất giác tưởng tượng ra cảnh một mái ấm hạnh phúc, có tôi, có em, lòng tôi bỗng chốc mềm nhũn lại. Và rồi xúc cảm mềm mại làm trái tim loạn nhịp của tôi trở nên chững lại, chỉ vì một câu nói đầy bâng quơ nhưng chất chứa niềm vui khôn tả của em. Yoongi nói với một niềm hạnh phúc vô cùng. Mắt em ngời sáng. Mặt em ửng hồng. Tâm tôi đau đớn. Trấn tĩnh bản thân, tôi xoa đầu em. Em rúc mình vào lòng tôi, như một chú mèo con. Nếu em đã quyết định như vậy, tôi sẽ không cấm cản em đâu. Chỉ cần Yoongi hạnh phúc, là tôi đã mãn nguyện rồi!

-Yoongi!

Tôi hét lên đầy giận dữ khi phải chứng kiến đôi vai nhỏ bé run run trong cơn mưa bụi. Mũi em ửng đỏ lên. Em đã phải đợi chờ bao lâu rồi? Một tiếng, hai tiếng, hay đã cả một đời người?

-Jungkook...

Em quay lại nhìn tôi. Em đang buồn, tôi biết. Người em co lại vì lạnh, nước mưa làm trôi dạt nước mắt của em. Ôm em vào lòng, khoác cho em chiếc áo của mình, tôi nghe em nói bằng giọng nghèn nghẹn và đứt quãng:

-Hoseok... anh ấy đã không đến!

Rồi em khóc. Em oà khóc như trẻ thơ. Những giọt nước mắt đầu tiên tôi nhìn thấy. Em chưa từng khóc trước mặt ai. Em là con người hiền lành nhưng đầy kiên cường. Thế nhưng em lại khóc. Yoongi của tôi lại khóc thê lương như vậy vì hắn ta? Hắn ta có đáng cho những gì em đã hi sinh không?

-Em muốn gặp Hoseok..

Em thì thào bên tai tôi. Môi em trắng bệch, khuôn mặt gầy gò, đáy mắt lộ rõ vẻ bi thương. Sức lực của em như cạn dần vì những đau khổ và nhớ nhung. Mỗi giây trôi qua, tôi bất lực nhìn em cách xa tôi hơn từng chút một. Đến tận bây giờ tôi vẫn không hiểu, dù lúc này đây em nằm yên lặng trong vòng tay tôi, lắng nghe trái tim tôi vì em mà loạn nhịp, nhưng em vẫn hằng mong mỏi một ánh nhìn dẫu lạnh lùng của Hoseok...

-Yoongi, Hoseok sẽ không đến!

Tôi, với sự kìm nén đáng khâm phục của mình, đáp lại em với thái độ bình thản nhất. Đáy mắt em lộ tia hốt hoảng, nhắm mắt lại, em thều thào, vẫn đầy hy vọng :

-Jungkook, anh ấy đã hứa với em...

Tôi đau đớn nhìn em, nỗi đau đến xé ruột xé gan bỗng hóa thành lửa giận. Tôi rít lên trong căm phẫn:

-Hoseok đã đi gặp Jimin rồi!

Em chấn động như người vừa tỉnh ngộ. Tôi giật mình vì sự mất kiềm chế của mình. Dù điều tôi nói là sự thật, nhưng em đã tàn tạ đến mức này, sao tôi có thể làm em tổn thương như thế. Tôi sợ hãi nhìn xuống người trong lòng, mắt em vẫn mơ màng, làm tôi không hình dung được cảm xúc trong em. Và rồi em cười nhạt, dòng lệ nóng hổi thấm đẫm gò má xanh xao. Nắm chặt bàn tay gầy gò của Yoongi, tôi đớn đau nói:

-Yoongi, còn có anh, còn có anh mà..

Đúng vậy, Yoongi, còn có anh, còn có một Jeon Jungkook luôn đứng sau, sẵn sàng chở che, bảo vệ, thương yêu em hết mực. Xin em, đừng bận tâm đến Jung Hoseok nữa, cầu xin em...

Yoongi nhìn tôi. Qua ánh nhìn mông lung, tôi đọc được sự biết ơn, tin tưởng và yêu thương em dành cho tôi. Nhưng đó cũng chỉ là xúc cảm dành cho một người bạn, không phải thứ tình cảm tôi trông đợi từ em. Trước lúc ra đi, Yoongi đã nói:

-Rốt cuộc, em chỉ là người thứ ba, anh nhỉ?

Ngày Yoongi qua đời, cũng là một ngày mưa. Một ngày mưa nặng nề và u ám...

Tôi đứng lặng người nhìn bức ảnh của em được đặt ngay ngắn trên ngôi mộ. Người đến viếng thăm em không nhiều. Có những người vì xót thương em mà đến, cũng có những con người, coi cái chết của em làm trò cười, đùa cợt chỉ trỏ, và rồi quay người bỏ đi đầy tức giận khi phải đối mặt với ánh nhìn lạnh lẽo nơi tôi. Quả thực đã có lúc tôi muốn xông đến đánh họ thật mạnh, đánh đến khi đôi mắt họ mở to và nhìn rõ, Yoongi của tôi rốt cuộc là con người thánh thiện đến nhường nào..

Mưa rơi ngày càng nặng hạt, làm lòng tôi càng thêm tê tái. Nhìn nụ cười rực rỡ tựa vầng thái dương của người con trai đối diện, tôi tự hỏi, đã bao lâu rồi, tôi không còn được chiêm ngưỡng nụ cười đẹp đẽ ấy. Là từ ngày em quyết định trở thành vật hi sinh, nguyện ở bên Jung Hoseok, bằng tất cả tình yêu mãnh liệt và sự thiện lương đến ngờ nghệch, hay bắt đầu từ giây phút em buông bỏ mọi thứ chỉ vì đuổi theo Jung Hoseok, người em yêu từ cái nhìn đầu tiên? Yoongi, tôi thật hận bản thân mình, hận bản thân vì không gặp em sớm hơn Jung Hoseok, hận bản thân vì đã quá theo đuổi Park Jimin, để rồi hững hờ, vô tình với em. Nếu tôi gặp em trước Jung Hoseok, nếu tôi đem lòng yêu em sớm hơn, nếu tôi cho em một cuộc sống ấm áp, một cuộc sống em hằng mong ước, liệu vòng xoay của số phận nghiệt ngã này có lặp lại?

***

-Trưởng phòng Jeon, anh có điện thoại!

Tiếng thư kí vang lên phá vỡ không gian yên tĩnh đến rợn ngợp. Tôi, sau những phút giây ngẩn ngơ ngắm nhìn em trong khung ảnh, quay trở lại với guồng công việc hàng ngày.

-Là tôi đây!

Giọng nói quen thuộc vang lên, ẩn chứa sự quan tâm và bất đắc dĩ làm lòng tôi càng thêm giá lạnh.

-Tôi nghe nói thái độ làm việc của cậu dạo này rất có vấn đề?

Đúng vậy, người tôi yêu vừa mới mất, làm sao tôi có thể thản nhiên ung dung như cậu đây, Jung Hoseok?

-Xin lỗi, làm phiền đến cậu rồi! Dạo này tôi có chút mệt mỏi..

-Cậu nhớ giữ gìn sức khỏe...

-Tôi biết rồi! Còn chuyện gì nữa không?

-Jungkook, mai là lễ cưới của tôi và Jimin, tôi muốn cậu đến góp vui cùng chúng tôi! Jimin thật sự rất nhớ cậu!

Tôi thấy môi mình vô thức vẽ lên một nét cười mỉa mai. Thầm nhủ trong lòng, ở trên trời cao kia em thấy không, Min Yoongi. Em chỉ mới mất có mười ngày, vậy mà người đàn ông cả đời em theo đuổi đã muốn đưa người yêu của anh ta vào ngôi nhà của em rồi.

Kìm nén lửa giận đang sục sôi trong lòng, tôi hỏi lại Hoseok, giọng nói càng thêm lạnh lẽo:

-Cậu làm vậy không thấy có lỗi với Yoongi sao?

Người bên đầu dây kia ngập ngừng một chốc, rồi như kiên định đáp:

-Cậu ấy sẽ thông cảm thôi!

Nét cười trên môi càng thêm đậm, nhuốm vị xót xa.

Yoongi, Hoseok quyết định cưới Jimin, chắc em buồn lắm phải không? 

Yoongi, ở nơi ấy, chắc em cô đơn lắm em nhỉ? 

Vậy hãy để tôi, Jeon Jungkook, hoàn thành tâm nguyện cuối cùng của em nhé. Em muốn Hoseok ở bên em, vậy để tôi giúp em lần cuối, để em đoàn tụ cùng Jung Hoseok!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro