(Oneshot) (Kray) Món quà lớn nhất

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

• Author: Rin Won
• Pairing: Kray, các couple EXO
• Vì mục đích mừng Yixing thêm một tuổi. Và dành tặng cho @TH_Unicorn unnie và @nana_krislay0501 unnie.
~Hope u enjoy it~
______________________________
- Lay! Em sao vậy? Hôm nay là sinh nhật em mà. Vui vẻ lên_Suho-leader kiêm bạn cùng phòng của cậu vỗ vai hỏi
- Haiz... Em vui sao nổi. Còn ba ngày nữa là đến ngày ấy rồi._cậu xụ mặt nói
- Anh biết nhưng em phải vui lên chứ. Sinh nhật mà._anh nói. Anh biết chứ, làm sao mà có thể vui được khi ba ngày sau là... à mà thôi, anh cũng không muốn nhắc đến nữa.
- Nae. Em biết rồi. Em sẽ cố gắng. Sinh nhật em mà. Hôm nay em phải bắt D.O làm Dimsum cho em mới được._cậu đứng lên vui vẻ nói mà trong đôi mắt ấy vẫn ánh lên một tia buồn
- Ừ. Biết vậy là tốt. Em đi tắm đi rồi xuống nhà ăn sáng._anh nói rồi đi ngoài.
______________________________
*Ở dưới nhà
- Yah. Park Chanyeol. Sao cậu không tự mình trèo lên đi hả hả?_ Baekhyun đứng kéo tai Chanyeol -"chồng nó" mà la vì tội biếr nó lùn mà dám bắt nó leo lên để treo dòng chữ "HAPPY BIRTHDAY ZHANG YIXING"
- Aa...aaa...Baekhyun...aa...đau tớ...biết rồi tớ sẽ tự treo....a...thả tai tớ ra....aaa.._anh vừa nói vừa xin nó bỏ tay ra khỏi cái tai Yoda yêu quý của anh.
- Hừ. Tự làm đi rồi lấy điện thoại lại đây cho tớ._Baek bỏ tay ra, tiến lại sofa ngồi gác chân lên bàn như 'nam vương thụ' rồi ra lệnh cho anh.
- Sao cậu không tự làm đi?
- Cái giề?_nó gằn giọng nói
- À...à không. Ý...ý tớ là đợi tớ 1 tý._anh vội sửa lại lời mình vừa nói.
- Trời ơi. Hai cái đứa này sao không làm nhanh lên đi. Còn cãi nữa._Suho vừa đi xuống đã thấy cặp đôi rắc rối này cãi lộn liền nói
- Mặc xác bọn nó đi. Mà Yixing sao rồi?_XiuMin tiến lại 'thân tặng' cho hai bạn chẻ hai cái gõ đầu 'thân yêu' rồi hỏi.
- Em ấy đỡ rồi. Lát nữa em ấy sẽ xuống. Mà họ đi đến đâu rồi anh?_Suho nói.
- À. Họ khoảng 2 tiếng nữa sẽ lên sẽ ra sân bay. Chắc chiều sẽ tới nơi.
- Ừm. Vậy hả. Chúng ta phải diễn cho tốt mới được.
- Đúng vậy. Tụi nhỏ đâu gòi. Ra đây coi._XiuMin lôi tụi nhóc ra
- We are One._mọi người sau khi được anh cả 'thân ái' 'mời' ra thì hô to We are One làm Lay giật mình khi đang đi xuống.
- Mọi người làm gì vậy? Cho em chơi với._cậu chạy lại, chui vô giữa, trưng bộ mặt ngơ không tưởng ra hỏi
- À. Không có gì đâu, bọn này chỉ muốn hô We Are One để tổ chức sinh nhật cho em thật tốt thoy._XiuMin cố tìm lời giải thích cho không bị lộ.
- Vậy hả? Kasam mọi người nha. Giờ thì em đói rồi. Em muốn ăn, đi ăn đi_cậu nói rồi kéo Baek đi vào phòng ăn.
- Ok. Đi hoy.
______________________________
*Trong phòng ăn
- Cảm ơn vì bữa ăn._mọi người đồng thanh nói
- Mọi người ăn ngon miệng_Sehun nói
- Woa. Lâu rồi mới thấy út thữa ngoan nha._Chen chọc Sehun trước khi ăn cho ngon miệng.
- Yah. Em ngoan lâu rồi chứ bộ_Sehun lên tiếng cãi lại.
- Rồi rồi. Ăn đi.
- Chanyeol. Lấy cơm cho tớ._Baekhyun (lại) ra lệnh.
- Vâng. Bà xã đại nhân muốn ăn gì?_Chanyeol hỏi cậu làm cho mọi người nhìn anh bằng ánh mắt khinh bỉ.
- Nhìn giề?_anh thấy mọi người nhìn mình liền hỏi
- Đồ thê nô_mọi người đồng lòng phun ra một câu làm anh đen mặt.
- Cái này không phải là thê nô mà theo như ông bà ta đã nói 'Đội vợ trên đầu là trường sinh bất tử' và em cũng vậy._anh tinh nghịch đáp trả rồi quay qua Baekhyun cười nói_Phải không Baek yêu quý của Chan.
- Ừ. Đúng rồi đó._nó nói rồi còn tặng anh một cái nựng trên mặt. Khỏi nói, anh bây giờ đang trên mây rồi. Nhìn ChanBaek vui vẻ với nhau mà lòng cậu chợt đau. Nhớ ngày nào, anh và cậu cũng vậy. Nhưng giờ thì khác rồi, anh đi theo con đường riêng mà anh đã chọn còn cậu thì vẫn như vậy.
- Ăn nhanh lên đi._Suho lên tiếng khi không chịu nổi sự sến vô bờ bến của ChanBaek và khi anh nhận ra vẻ mặt hơi buồn của Lay.
- Nae.
______________________________
*Trong phòng Kai
Mọi người đang họp kín với nhau bàn việc chiều nay và bất ngờ dành cho Lay.
- Nè. Bây giờ chúng ta sẽ phân công người dắt Lay ra ngoài chơi để cho chúng ta có thời gian, rồi về thức ăn nữa. Mọi người có ý kiến gì không?_Suho ra vẻ một leader nói.
- Anh có ý kiến. _XiuMin nói
- Rồi. Anh nói đi.
- Việc đưa Lay ra ngoài ta hãy để Kai đi đi, còn thức ăn thì chúng ta có thể đặt. Mọi người còn lại có thể ở nhà trang trí nhà và đi mua quà.
- Em thấy anh ấy nói được đó. Chúng ta hãy làm vậy đi_D.O nói
- Kai, em thấy sao?_Suho hỏi Kai
- Cũng được hyung ạ. Nhưng bao giờ tụi em mới về?_Kai nói
- Em cứ đi đi, cho đến khi bọn này gọi thì dẫn Lay về.
- Nae.
- À mà Kai này, em nhớ không được cho Lay đến gần sân bay và công ty nha._XiuMin nói.
- À lát sồ.
- Mọi người còn ý kiến gì không? Nếu không còn thì ta có thể kết thúc._Suho nói.
- Không còn đâu.
- Vậy ai về nhà ấy đi. Nghỉ ngơi rồi làm cho tốt. Chúng ta kết thúc._Suho nói rồi ra lệnh mọi người về phòng.
______________________________
*Buổi chiều
- Lay hyung à, đi chơi với em đi mà. Đi mà. Năn nỉ hyung ấy. Đi mà_Kai đang ngồi trên phòng Lay và năn nỉ cậu đi chơi với mình để thực hiện kế hoạch.
- Thôi mà, tha cho hyung đi, em đi với Kyungsoo đi. Hyung muốn ngủ._Lay uể oải nói.
- Hyung~~. Đi với em đi mà. Byung byung_không còn cách nào để dụ cậu ra ngoài nên anh đành phải dùng cái thứ aegyo làm mất đi vẻ sangnamja sệch xi quyến rũ của mình.
- Thôi được rồi. Em dẹp aegyo cho hyung nhờ. Đi ra ngoài đợi hyung tí đi. Hyung thay đồ rồi đi._cậu đành chịu thua trước cái aegyo của thằng nhóc này mà đi với nó
- A. Kasam hyung nha. Yêu hyung nhiều, nhưng mà đương nhiên là ít hơn Kyungsoo của em rồi. Thôi em ra ngoài nha. Hyung nhanh lên đó._anh nói rồi đi xuống nhà đợi cậu.
______________________________
Hai người đi rất lâu luôn. Đi từ quận Cheomdong rồi qua tới Kangnam vòng ngược lại quán của mẹ Chanyeol làm cho cậu muốn gãy cả chân mà thằng nhóc đó vẫn không chịu về. Biết vậy đã không đi cùng nó. Có phải nó đang âm mưu gì không ta? Mà thôi kệ nó đi. Anh mày bực rồi nha.
- Yah. Jong In, em dẫn anh đi đâu vậy?
- Đương nhiên là đi chơi rồi.
- Em chỉ còn tháp Namsan là chưa đi thôi đó. Đi gần hết cái Seoul rồi đó.
- Hề hề.
- Đi về nhanh lên.
- Ế... Hyung à, anh... À anh đợi em tí._Kai định cản cậu lại thì điện thoại reo.
"Hyung à, Lay hyung đang muốn về. Giờ sao đây?"
" Em cứ dẫn cậu ấy về đi. Xong cả rồi."
" Vậy hả hyung. Em sẽ dẫn hyung ấy về liền. Bye bye hyung nha"
- Ai gọi vậy?_Lay hỏi
- Không có gì đâu. Taemin nó rảnh gọi em cho vui ấy mà.
- Vậy hả. Giờ về được chưa? Hyung mệt rồi nha.
- Ok. Mình về. Để em gọi taxi cho hyung.
______________________________
*Ở dorm
- Yah. Nhanh lên coi. Chời ơi, Kris, Tao, Luhan chui vô hộp nhanh lên coi._Suho nói.
- Nè. Xa nhau mới có một năm mấy mà chú mày dám lên mặt với anh mày hả?_Kris nói
- Hôm nay dám lên giọng với đầu gấu Bắc Kinh hả?_đại tỷ á lộn đại ca lên tiếng.
- Hức...anh dám lớn tiếng với em...hức.._Tao bắt đầu lên tiếng sau khi bị Suho mắng.
- Á...anh xin lỗi mà ngoan đi anh thương._Suho tiến lại dỗ vợ.
- Thê nô._cả bọn lại khinh bỉ phun ra câu đó.
- Chời ơi, nhanh lên đi. Hai đứa nó sắp về rồi kìa. Nhanh lên, chui vô hộp, đóng lại, tắt đèn. Nhanh nhanh. Rồi Ok.
"Bính boong"
- Ra liền ra liền.
- 1,2,3
- HAPPY BIRTHDAY TO YOU, HAPPY BIRTHDAY TO YOU, HAPPY BIRTHDAY, HAPPY BIRTHDAY TO YOU. HAPPY BIRTHDAY YIXING!_cả nhóm hát vang bài sinh nhật cho cậu.
- Woa. Cảm ơn mọi người nhiều nha. Kasam kasam...
- Thôi vào nhà rồi mở quà đi._Suho nói
- Hyung, em tặng hyung._Baek đưa hộp quà ra cho cậu.
- Kasam nha.
- Của em nè hyung...
- Của em nữa hyung...
- Của anh nữa....
- Bla...bla
- Cảm ơn cảm ơn mọi người nhiều nha. Xie xie._cậu vui vẻ đến mức phun tiếng mẹ đẻ ra từ lúc nào không biết luôn.
- Không có gì đâu. Em vui là được rồi nha_Xiumin nói.
- Hì. Mà cái hộp 'chà bá' bên đó là gì vậy?_cậu dùng từ thật đáng yêu mà, tay đưa về phía cái hộp có ba người đang ngồi trong đó, hỏi mọi người.
- À. Đó là quà của cả nhóm tặng em đấy._Xiumin nói.
- Chìn chá. Em mở ra được không?
- Tất nhiên là được. Nó là của em mà.
- Vậy em mở nha._cậu nói rồi tiến lại gần chiếc hộp. 1 bước, 2 bước rồi 3 bước, cậu dần đến gần chiếc hộp hơn, mọi người càng hồi hộp. Cậu đưa tay ra, mọi người như nín thở. Và...cậu mở. Phải cậu đã mở...và cậu đã thấy...người mà cậu yêu nhất cùng hai người anh em đồng hương với mình. Cậu không tin, cậu đã không tin, nhưng biết sao được, vì...nó chính là sự thật. Cậu đã khóc, đúng vậy cậu đã khóc. Cậu khóc vì những ngày cậu cô đơn, cậu nhớ anh, nhớ 2 người họ. Cậu cũng đã ôm, cậu ôm họ là để chứng minh tất cả là sự thật. Phải, cậu rất nhớ họ. Cậu... Mọi người cũng chạy lại ôm bốn người họ vào một vòng. Cái ôm thay cho lời cảm ơn, lời xin lỗi và tình yêu thương mà mọi người dành cho nhau. Cậu càng ôm chặt anh hơn, vì cậu sợ, cậu rất sợ. Đúng vậy, cậu sợ khi buông tay ra, anh cùng mọi thứ biến mất, tất cả...
- Thôi mọi người, chúng ta hãy hô We Are One đi._Suho gạt nước mắt, nghẹn ngào nói.
- WE ARE ONE.
- Hức...Yi Fan...anh là đồ đáng ghét...hức...anh dám bỏ em...hức...mà...đi...hức...em hận anh._cậu nói trong hai hàng nước mắt chảy dài.
- Anh xin lỗi. Anh xin lỗi. Giờ anh đã bên em rồi này. Em có thấy không Yixing?_anh vội vàng lau nước mắt cho cậu mà nói. Mỗi giọt nước mắt của cậu làm anh đau không biết bao nhiêu lần.
- Hức...anh phải hứa...hức...phải hức...sẽ không...hức...bao giờ bỏ em...hức...một mình...hức...
- Anh hứa. Anh sẽ không bao giờ làm vậy và sẽ luôn bên cạnh em.
- Nhớ đó. Móc ngoéo với em._cậu nói rồi đưa tay ra.
- Được rồi._anh đưa tay ra cùng móc với cậu.
- Luhan, hyung có biết, khi hyung đi Sehun nó đã đau khổ như thế nào không? Nó đã đi ra ngoài một mình và uống rượu hàng đêm mặc cho mọi người khuyên ngăn thế nào đó, hyung, hyung có biết không?_cậu vừa nói vừa nhìn Luhan như thể xem xét anh có bị thương tích gì không.
- Anh biết, anh xin lỗi em, xin lỗi mọi người rất nhiều. Thực ra, anh và Sehun vẫn liên lạc hằng đêm thôi. Anh xin lỗi.
- Zi Tao, em có biết tối nào Suho nó cũng nói nhớ em, nhớ mọi người, nhớ ngày mà em ôm nó khóc vì con nhện bò vào phòng không? Nó đều kể ra đến anh thuộc lòng luôn nè. Anh biết, nó rất muốn khóc nhưng vì anh nên có lẽ nó đã chặn lại những giọt nước mắt ấy. Nó nhớ em lắm đấy._Lay nói rồi ôm Tao vào lòng khi thấy cậu sắp khóc.

- Em xin lỗi, anh hức...tha lỗi cho em...nhé...hức..._cậu vừa khóc vừa nói

- Anh đâu có trách em đâu mà em sợ._Lay nói rồi vuốt lưng cậu.
- Thôi, bây giờ mọi người đã về với nhau rồi, hôm nay là ngày vui, chúng ta party đi_Chanyeol nói
- Khoan đã. Mọi chuyện này là sao? Sao mọi người lại ở đây? Em không hiểu gì hết._Lay sau khi đã bình tĩnh lại mới nhớ đến vấn đề kì lạ này.
- Ờ ha. Nãy giờ vui quá nên em quên nói._Suho gãi đầu_Chuyện là vậy nè, thật ra thì mọi người đã kiện được thầy, á lộn, phải nói là ông Kim Young Min ra tòa nhờ các bằng chứng tố cáo ông ta dùng tài sản của công ty làm quỹ đen của ông ấy và sử dụng nhằm mục đích đầu tư cho quyền lợi cá nhân.
- Vậy sao không ai nói về việc này hết vậy?_Lay là vẫn còn chưa hiểu nga
- Là vì mọi người muốn gây bất ngờ cho em trong ngày sinh nhật nên đã giấu em việc này. Đồng thời cũng yêu cầu giữ kín việc này với các tay nhà báo, paparazi, và các fan đó nha._Xiumin nói tiếp.
- Vậy à? Cảm ơn mọi người nhiều nha. Vì em mà mọi người phải vất vả nhiều rồi. Kasamita.
- Em/ Anh đừng khách sáo như vậy, chúng ta là một gia đình mà._cả nhóm đồng loạt nói.
- Thôi chúng ta vào bàn ăn đi, em đói rồi._Kai nói
- Let's go._mọi người nói rồi kéo nhau vào bàn ăn.

- Nè Lay, em ăn cái này đi. dạo này em ốm quá rồi đấy._Kris nói rồi liên tục gắp thức ăn bỏ vào trong chén cho cậu

- Luhan à, anh ăn cái này đi. Anh sụt cân thì em không vui đâu nha._Sehun cũng bắt chước theo Kris, luôn gắp thức ăn bỏ vào trong chén người yêu của mình.

- Chúng tôi chưa có chết._mọi người còn lại đồng loạt nói khi thấy hành động hại mắt nhi đồng của 4 bạn chẻ kia.

Suốt buổi ăn, mọi người liên tục vui vẻ, trêu đùa nhau, liên tục cười nói. Bàn ăn hôm nay như vui hơn với những tiếng cười, sự ấm cúng mà bản thân nó đã thiếu trong hơn 1 năm qua. Đến tối, mọi người ai về nhà nấy, chỉ duy nhất là Suho đã dọn chỗ sang phòng cũ của Tao và cho Kris trở lại nơi cũ cùng với người cũ.

______________________________

*Trong phòng KrisLay

- Yixing à. Em mau ngủ đi. Hôm nay em đã mệt rồi._Kris nói khi bế Lay lên giường.

- Ân. anh cũng ngủ sớm đi._Lay nói, gương mặt ửng ửng lên vì lúc nãy cậu đã uống hơi nhiều rượu.

- Ừ. Anh biết rồi. Yêu em._anh nói rồi đặt lên trán cậu một nụ hôn thay cho lời chúc ngủ ngon rồi đi lại sofa ngồi ngắm cậu ngủ. Đến nửa đêm, anh vẫn ngồi ngắm cậu. Chợt nhận ra cậu thật câu dẫn nha. Cúc áo bị bung một nửa, lại còn ửng đỏ nữa chứ. Ayo, sức chịu đựng của anh có hạn nha...

Chuyện gì xãy ra đêm đó thi tui hảo hỏa không biết nha... Chỉ biết là cả cái dorm các bạn thụ không thể ngủ được đâu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro