Chương 4: Kết thúc cho một sự khởi đầu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


  Gió biển thổi ngào ngạt với hương muối mặn mà, chúng xô nhau những tán lá phong còn xanh ngắt, quả là trời càng khuya gió thổi càng mạnh hơn,... Thật tội nghiệp, cô gái Sonoko của chúng ta lại bị ngất xỉu ngay giữa cả khu rừng,...Thật đáng thương...

"Ấm áp quá!~ Hơi ấm từ chiếc máy sưởi đây mà!" Tâm trí cô gái dần tỉnh dậy, làn da trước bị gió biển thổi lạnh run này đã cảm nhận được hơi ấm...hai mi mắt cô nặng trĩu nhưng vẫn muốn bật dậy bởi vì có một giọng nói vang bên tai cô....
Chiếc đèn xưa kiểu Nhật lờ mờ từng nét rồi hiện rõ trước mắt cô, Sonoko khẽ đưa mắt nhìn quanh một cách yếu ớt, rồi bất thần phát hiện, cô hét thật lớn:
- AAAAAAAA!!!!!!!!!!!!!!!!

"Đây là đâu?"
Cô gái bé nhỏ vực ngồi dậy, cô đưa tay ôm trán, rõ ràng là cô thấy hơi chóng mặt...Cô mẩn mê nhìn xung quanh, phía trước mặt là cánh cửa màu nâu đang bị đóng kín, chiếc bàn với bên trên là kệ sách chi chít những sách với sách, xung quanh chẳng còn gì hơn những bức tường màu nâu lạnh lẽo..., à còn chiếc giường cô đang nằm trên nó nữa,....
Cô mơ màng giữa hư ảo và mơ, tâm trí cô còn hỗn độn những suy nghĩ : " Đây là đâu? Tại sao mình lại ở đây? Rõ ràng lúc nãy mình nhìn thấy ánh đèn, rồi gặp một cụ già nhỏ thó, rồi cảm thấy như trời đất sụp xuống, và....mình chỉ còn nhớ gì nữa ....

Bộp!~ Bộp!~
Tiếng bước chân đang tiến gần làm Sonoko giật mình, ánh mắt cô hướng về phía cánh cửa, cô cảm nhận được tiếng bước chân thật gần, vai Sonoko tự dưng lại run lên, cô không thể hiểu nổi cảm giác này...

​Kétttttt~~~
Eo! Tiếng cách cửa cũ kĩ lúc mở ra sao thấy lạnh buốt sống lưng sao ấy ! Nghe mà muốn rợn tóc gáy, Sonoko thì cũng chỉ là một cô gái yếu đuối, sao không khỏi rợn người, cô nhích thân dựa lưng vào bức tường, cô có cảm giác nếu làm vậy thì sẽ an toàn hơn... Chiếc bóng cao lớn tiến vào, hắn cầm trên tay một thứ gì đó, nó có mùi thơm, thứ ấy thật khiến cái bụng đang sôi của Sonoko còn " biểu tình" hơn nữa...
- Còn nóng, mau ăn đi!
Giọng nói vang lên trầm ấm, lòng Sonoko chợt thấy ấm áp hơn, đôi mắt cô e dè mở ra, vóc dáng quen thuộc: cao lớn , mái tóc đen và ngắn, làn da hơi ngăm và đôi kính,.. "Hả ~"....
"Anh ta chẳng phải là...." - Sonoko liền lục lại ký ức rồi đã tìm ra câu trả lời, cô nhớ lại hình ảnh anh chàng cứu cô...- " Đúng rồi!"
Sững mấy giây, tiếng " ọ ọ ọ ccccccc" từ chiếc bụng đáng ghét, ham ăn của cô vang lên, cô giật mình, mặt đỏ cả lên, hoảng hốt và e thẹn chăng ? Anh chàng kia bật cười khúc khích, không hiểu anh ta đang nghĩ gì nữa, và hành động đó khiến Sonoko thay đổi cả suy nghĩ :" Cười? Đồ bất lịch sự"
Sonoko chau mày, anh ta thì trở lại vẻ nghiêm nghị, cậu ta đặt tô cháo đang bốc khói lên bàn :
- Tôi để tô cháo trên này, cô mau ăn rồi mang tô xuống bếp hộ tôi, tôi ở phòng bên cạnh nếu thấy gì lạ thì cứ hét lên, tôi sẽ giúp!
Nói rồi anh ta đóng sầm cửa lại, anh ta vừa bước ra cửa thì lại che miệng cười khúc khích:
" Cô gái ngốc!"​

...

Tiếng sầm từ cánh cửa lại thức tỉnh Sonoko, vì cô lỡ mơ màng với những câu nói của anh chàng nọ, cảnh tượng anh ta cứu cô lại vang lên trong ký ức, má cô bất giác đỏ lên, cô cười sung sướng ( thật không hiểu nổi bà cô này nghĩ gì ><). Sonoko ngã người xuống chiếc giường, giọng nói ấm áp cứ đều đều :" Tôi ở phòng bên cạnh nếu thấy gì lạ thì cứ hét lên, TÔI SẼ GIÚP!"​

Bùm!~ Gương mặt Sonoko chợt xanh rồi chợt đỏ, hệt như mấy cái đèn giao thông ở mấy cái ngã tư, cô ngúng ngẩy, chắc tính mê trai lại tái phát mất rồi.
Lấy đà theo kiểu " em nó là tiểu thư vừa nhặt về, chưa học lễ nghi gì cả" cô ngồi vụ dậy, chạy lăng xăng sung sướng tới chiếc bàn, dù nó chỉ cách chiếc bàn vài bước chân, lần này, xem ra đầu óc cô đã bị câu nói kia chiếm hết tâm trí " Tôi ở phòng bên cạnh nếu thấy gì lạ thì cứ hét lên, tôi sẽ giúp! " Vừa húp cháo sộp sộp, cô vừa mê mê tới chàng ta, rồi mặt lại đỏ, thật không hiểu cô tiểu thư kia đang mê mẩn tới mức nào...
"Là lá la la! Là lá la la lá la!"
Cô ngân trọng miệng thật sung sướng bước xuống cầu thang, cô vừa hát vừa bưng chiếc tô trống rơn, vừa cười hít cả mắt lại,...
" Tôi ở phòng bên cạnh nếu thấy có gì lạ thì cứ hét ên, tôi sẽ giúp!"
Ấy vậy mà trong tâm trí vẫn chỉ tồn tại mỗi câu nói này cùng vẻ ngoài lãnh đạm của chàng ta, ...thật tình, Sonoko lại lộ cái tính này nữa rồi...><
Dáo dác tìm nhà bếp, cô sờ soạng tìm công tắc đèn, đang mò mẫm, Sonoko bất chợt giật mình, người cô run lên đầy sợ hãi, toàn thân như cứng đờ hết cả ,cô cảm giác có người sau lưng cô, cô cứng đơ nhúc nhích xoay người lại, ánh mắt đầy sợ hãi của cô dừng lại ở một ánh mắt khác, ánh mắt thấp lùn đang đứng sững...
" Tô ở phòng bên cạnh nếu thấy gì lạ thì cứ hét lên, tôi sẽ giúp! Tôi sẽ giúp! Tôi sẽ giúp! Tôi sẽ giúp!!!!!!"
Á Á Á Á Á Á !!!!!!!!
Choang~! Sonoko quá sợ rồi buông tay, chiếc tô vỡ choang xuống đất, cô hét lên đầy sợ hãi....
Ánh mắt đỏ ngầu trong bóng tối đang hướng về phía cô kèm theo tiếng rên hừ hừ đang chậm rãi tiến từng bước một,...cánh tay vươn ra như đang muốn nắm lấy một thứ gì đó,...Sonoko miệng lắp bắp mà không thể thốt lên một lời nào, cô chỉ biết lùi lùi từng bước, từng bước trong khổ sở.....
- Á!Á!Á!Á!!!!!!!
Tiếng hét vang lên làm thức tỉnh tâm hồn mơ màng của ai đó, anh ta kẹp vội vào trong một cuốn sách dày cộm hấp tấp bỏ vào kệ sách, anh ta mở cửa, rồi chạy vội vàng xuống cầu thang.... "
Trước mắt cậu là ánh đèn lờ mờ chiếu rõ đôi mắt ướt đẫm những giọt nước mắt mặn chát đang nhìn anh với vẻ hoảng sợ đến đáng yêu, anh vội đảo mắt và chiếc bóng thấp bé lọt vào tầm mắt, mày chau lại, thở phào:
- Ông! Ông làm cô ấy sợ đấy!
Makoto chậm rãi bước xuống cầu thang, lúc này ánh đèn lờ mờ đã chiếu rõ cả khuôn mặt của ông cụ:
- Biết sao được! Ông chỉ định nhờ cô này rót cốc nước thôi!
Lúc giờ, Sonoko mới thở phào nhẹ nhõm, bàn tay nhỏ bé ôm lấy trái tim còn đang đập thình thịch sợ hãi, cô lau những giọt nước mắt còn đọng trên mi :
- Thật kì cục!!!
Sonoko hét lên , rồi bỏ một mạch trên lầu, bỏ lại ánh mắt ngạc nhiên của hai người đàn ông chủ nhà.
"

* *
*​

"Đúng là kì cục! Đồ ....kì cục!!!"
Sonoko ngồi trên giường cáu gắt đập tay xuống chiếc giường êm ái, cô nằm huỵch xuống giường rồi lại ngồi dậy, tiến tới kệ sách, rút đại một cuốn :
-Đằng nào thì cũng chẳng ngủ được, đọc sách cho đỡ buồn vậy!
Lướt qua cuốn sách dày cộm toàn chữ với chữ, Sonoko cảm thấy hoa mắt, rõ ràng cô đâu phải tuýt người của sách vở, toan định bỏ cuốn sách lên kệ sách thế nhưng tấm ảnh lạ lùng nào đó lại bất giác rơi xuống chân cô,...Sonoko nhặt tấm ảnh lên, ngạc nhiên tột độ khi tấm ảnh lại chính là....."Cô gái có mái tóc ngắn màu nâu, mặc bộ đồng phục của trường Teitan đang ra sức hò hét cổ vũ, ...rõ ràng đây là một tấm ảnh chụp lén, vì khuôn mặt tức tối ấy có xoay về phía ống kính đâu nào..."
- Đây chẳng phải là mình sao?
" Lúc này chính là lúc mình đang cổ vũ cho Ran ở trận Vô địch Karate khu Haido mà"
Sonoko liên tục xuất hiện những nghi ngờ , cô thấy thắc mắc, tại sao lại có ảnh của mình trong căn phòng này? Tại sao lại là mình?
Đang chìm trong những thắc mắc lẫn ngạc nhiên, bỗng dưng cách cửa lại chợt mở, và khuôn mặt anh tú của ai đó lại lấp ló đằng sau,...anh ta bước vào và đôi mắt sau đôi kính tròn cũng hết sức ngạc nhiên khi thấy một cô gái trong phòng, cả ai cùng đồng thanh:
- TẠI SAO CÔ/ ANH LẠI Ở ĐÂY!
Thế rồi lại hai giọng nói lại hòa lên cùng một lúc:
-ĐÂY LÀ PHÒNG CỦA TÔI MÀ!!
Ánh mắt Makoto chợt dừng trước tấm ảnh trên tay Sonoko, mặt anh ta chợt đỏ lên xen chút lo sợ, nhận ra vẻ kì lạ đó, rồi cũng chợt nhận ra, Sonoko hấp tấp nhét tấm ảnh vào cuốn sách để lên kệ ... rồi mặt cô cũng đỏ, xen chút bực bội lẫn tý chút hồi hộp, cô rụt rè đẩy cánh cửa:
- Xin lỗi !Có lẽ tôi nhầm phòng!
Sầm! Sonoko đóng cửa, cô thở phào, như rồi rơi vào trong một khoảng không, cô đẩy cánh cửa của phòng bên cạnh......

* *
*​

"Ái chà chà ! Sớm ở đây mới đẹp làm sao!~"
Sonoko đẩy cánh cửa sổ, chống cằm nhìn ngắm những vệt nắng vàng tươi rực rỡ đan xen những chiếc lá phong màu xanh thẫm, chúng trông thật rực rỡ và đầy sức sống, tiếng lũ chim nhỏ hoà với tiếng sóng biển vọng lại, làm tâm hồn cô gái bé nhỏ thanh thản, yên bình và như quên hết mọi chuyện của tối hôm qua - một buổi tối thật đáng sợ.
Cốc ~ Cốc ~
Tiếng gõ cửa làm Sonoko sực tỉnh giữa thiên đàng, cô vui vẻ ngoải mặt về phía cửa:
- Vâng!~ Xin mời vào!
Chỉ có thế, cánh cửa nhè nhẹ mở ra, giọng nói đục ngầu vang lên:
- Cô xuống ăn sáng rồi còn để xuống núi báo cảnh sát về việc hôm tối nữa chứ!
Chiếc bóng thấp bé lết thếch một bộ Kimono cũng bé xíu tiếng xuống cầu thang.... Sonoko sực nhớ chuyện tối hôm qua, chuyện cô suýt mất mạng, nghe đã hãi lắm rồi, cô chợt nhớ đến chuyện tên giết người đó bị bỏ mặc trong đêm, chẳng biết hắn chết chưa sau khi chịu những cú đá của anh chàng ... Sonoko nhè nhẹ đi xuống cầu thang, tay bám dọc theo hành lang, ánh mắt đầy thán phục khi thấy anh chàng đang trong chiếc tạp dề bên chiếc bếp rán trứng nhìn sao mà chuyên nghiệp thế không biết! Hazzzz!!! Sonoko thấy mình đúng là một cô tiểu thư vô dụng, chẳng tài cán gì, bản thân là con gái mà đến việc nấu một gói mì cũng chẳng biết... Sonoko đưa mắt nhìn chợt thấy cánh tay băng bó của anh ta, bỗng thấy chột dạ, cô đứng sững người, thấy sao mà bâng khuâng quá, vì cô mà anh ta bị thương- một người cô chưa hề quen biết. Ặc ~ nghĩ tới đó, Sonoko nhớ tới tấm hình, cô chau mày lại, ánh mắt đầy nghi hoặc, nhìn chằm chằm chàng ta....
Như cảm nhận được có ánh mắt đang nhìn mình, chàng ta quay người lại tỏ vẻ ngạc nhiên khi bắt gặp ánh mắt đó, chàng mở miệng:
- Cô mau ngồi xuống ăn sáng đi, ăn xong tôi dẫn cô xuống núi!
" Hả? Núi! Đây là núi sao, chẳng phải đây là biển Izu sao?"
Sonoko ngạc nhiên, ấy vậy mà cũng lật đật chạy xuống ngồi vô bàn,cầm nĩa lên, sẵn sàng cho bữa sáng, còn anh ta lóng ngóng chia phân trứng trong chảo...

------
------
------
-----​

- Này ! Đợi với!
Sonoko hớt hải chạy trên con đường nhựa phẳng lì, miệng không ngừng kêu réo om sòm...
- Cô đi mau một chút đi, tên sát nhân hôm qua đã biến mất , có thể hắn vẫn còn quanh quẩn đâu đây.
Anh chàng cứng nhắc dừng lại, đứng khoanh tay ngoái đầu về phía cô gái đang lết từng bước chậm chạp...
Hộc! Hộc !
- Anh không thể đi chậm một chút hay sao?
Sonoko thở hổn hển, mồ hôi đẫm cả trán...
- Điều đó là không thể, ta cần phải nhanh hơn!
Nói rồi cậu ta chạy tới trước, ngoải đầu ra sau ra hiệu chạy nhanh hơn, Sonoko ngán ngẩm chạy theo, vừa chạy vừa làu bàu....

Brừm!! Brừm!!
Tiếng động cơ phát ra từ phía trên ngọn đồi đang lao thẳng xuống với một tốc độ khủng khiếp, nghe như tiếng khua lưỡi hái của thần chết , âm thanh man rợ đó lọt vào tai, rồi đến não, anh ta nhìn phía sau, cô gái đang vất vả chạy như kiệt sức, không chỉ thế một chiếc ô tô tải đang lao xuống cũng lọt vào mắt chàng, đầu cậu như có một tia lửa điện, nụ cười man rợ lạnh lùng cả một gương mặt quen thuộc, ánh mắt căm giận như muốn ăn tươi nuốt sống, ... cậu dừng gấp, đổi hướng chạy về phía sau...
Chiếc xe tải lao đến gần, chỉ còn một chút,...nụ cười man rợ của một tên khốn....

.....

- Đồ kì cục! Bắt người ta chạy suốt cả buổi sáng. Suzuki Sonoko này có phải là vận động viên đâu chứ!!! Hừ, tên đáng ghét!!!
Sonoko làu bàu, ánh mắt sắc như muốn cắt đôi khuôn mặt đang ngơ ngác " si đèn đèn " kia. Cô không cần biết anh ta đang nhìn gì, mặt cô chỉ hơi đỏ, tại cô nhớ đến tấm ảnh..Thế là mải mê chửi rủa, Sonoko vấp phải chân mình rồi như ở trạng thái không trọng lực, thời gian chậm lại....
Bộp!
Một vòng tay ấm áp đón lấy thân hình nhỏ bé, Sonoko ngước nhìn khuôn mặt anh tuấn với mái tóc ngắn hơi bay bay, má cô đỏ lựng lên.....///.... Như muốn chen ngang, tiếng động cơ cùng hơi nóng mùi dầu nhớt của máy móc lao vào cô, làn da cô như như muốn bỏng rát bởi hơi nóng từ chúng, chiếc ô tô tải đang lao sát đến cô.....Tâm trí dừng lại, đôi mắt nhắm tịt không dám mở và...một lần nữa, cô lại rơi vào không trung...................Mọi thứ mờ dần trong tâm trí.

Rầm !!!!!!!!!!!!!!!!!


Bài ca của biển vẫn cứ ngân lên thật đều, vẫn là những giai điệu nhẹ nhàng...Chỉ là máu, máu nhuộm đỏ mặt đường.........



- Sonoko! Sonoko! Cậu mau tỉnh dậy đi, chuông reo vào lớp rồi đó!
Ran với khuôn mặt bất lực nhìn cô bạn thân đang mơ màng với hai dòng nước mắt,...Ran chỉ thở dài rồi về chỗ, lòng cô nặng trĩu - "Sonoko!"
Tỉnh cơn mơ, Sonoko chỉ biết khóc, cô bật a những tiếc nấc mà chỉ mình cô có thể biết, cô khóc trong tim, một trái tim đang chảy máu...
Lá rẻ quạt vàng óng mặc mình trôi cùng cơn gió thổi khúc ca mùa thu, Ánh mắt Sonoko như vô định, lòng cũng miên man theo cơn gió...



" Làm ơn! Làm ơn hãy cứu tôi! " - Sonoko đứng giữa bóng tối kêu gào thảm thiết, giọt nước mắt từng giọt đọng trên sàn ...Rồi một ánh sáng trên cao, gương mặt thánh thiện không rõ gương mặt ,chìa bàn tay , Sonoko ngạc nhiên đón lấy bàn tay ấy, tay chạm tay, ánh sáng bỗng tỏa sáng khắp nơi, rọi sáng cả khoảng vùng....
- Á! Á! Á! Á!
Sonoko mở mắt, cảnh tượng quen thuộc : mảnh rèm vàng phủ lấy khung cao của chiếc giường , mùi hướng dương của chiếc bình hoa bên cạnh,...
- Con tỉnh rồi à!
Chiếc cửa gỗ nhẹ mở, vóc dáng quen thuộc, Sonoko gượng dậy:
- Mẹ!
-Thôi con đừng ngồi dậy, con mới tỉnh lại còn yếu lắm! Mẹ nấu ít cháo , mẹ đút con ăn nhé!
Sonoko nhìn tô cháo còn đang bốc khói trên kệ tủ, rồi chút kí ức mỏng manh hiện về....""
- Thôi con không ăn đâu, con mệt lắm!
- Vậy cũng được, tùy con thôi!
Lưỡng lự một chút, Sonoko thều thào mở miệng:
- Sao con lại ở đây hả mẹ?
Lắc đầu, bà Suzuki nhẹ nhàng:
- Mẹ vừa xuống sân bay thì có cuộc điện thoại từ một bệnh viện ở Izu , họ bảo con bị xe tông, nên mẹ và bố con mới đưa con về đây để dễ điều trị. Hai hôm trước Bác sĩ ở bệnh viện Haido nói con không sao, chỉ là đang hôn mê nên có thể để con ở nhà...
- Vậy con đã ngủ suốt ba ngày ư?

- Không- Bà Suzuki lại lắc đầu -" con đã hôn mê suốt hai tuần rồi!"
Không thể tin vào sự thật, Sonoko vùng ngồi dậy:
- Không được con phải trở về Izu!
Bà Suzuki kinh ngạc, như rồi lại nhẹ nhàng đẩy con ngồi xuống,;
- Con bình tĩnh nào! Chỉ gần một tháng nữa con phải đi học lại rồi, cần nghỉ ngơi, nếu con khỏe lại nhanh hơn thì mẹ sẽ cho con về Izu.
Nghe vậy, Sonoko nằm phịch xuống, ngoan ngoãn như một con mèo con:
- Mẹ ra ngoài đi! Con sẽ cố gắng!
Bà Suzuki cười khúc khích, rồi cánh cửa khép hờ được đóng lại.....






- Cô y tá, cô có biết người đưa cháu tới đây vào ngày 24 tháng 6 không hả cô?
Sonoko đến quầy tiếp tân của bệnh viện Izu hỏi với giọng gấp gáp... Nhưng đáp lại sự vội vàng đó chỉ là một cái lắc đầu lạnh nhạt... Sonoko đã vất vả cố gắng nghỉ ngơi, rồi tập vật lý trị liệu để thật mau khỏe lại chỉ nhằm một mục đích là quay về Izu, tìm lại chàng trai ấy. Cô chỉ nhớ được lúc hoang mang đó, cô rơi vào không trung, rồi máu, máu bám vào cô, rồi thứ gì đó rất cứng, cô lịm đi...
Đã hỏi rất nhiều người, và cũng chỉ là một câu trả lời duy nhất, Sonoko cảm thấy thất vọng , trong đầu cô tự nhủ phải tìm cho ra bằng được người ấy... Một hy vọng cuối cùng, Sonoko tóm lấy cánh tay của một cô y tá già nua, lại giọng thều thào thất vọng, giọt nước mắt lã chã rơi, nhưng một nụ cười đã nở:
- À, tôi có biết, đó là một chàng trai trẻ, cậu ta bế cô vào đây, rồi bỏ đi luôn, nói là đi giải quyết chuyện gì đó, ...ưm, hình như cậu ta cũng bị thương nhưng có vẻ nặng hơn cô thì phải, nói rồi cậu ta để cô lên ghế rồi đi luôn, tôi chẳng kịp giữ anh ta lại...
Chỉ một chút manh mối như thế đã níu giữ Sonoko ở lại với Izu thêm ba ngày nữa, rồi tin tức mất biệt, cô như người mất hồn rời khỏi chốn mơ màng này, quay về Tokyo....


- Rốt cuộc thì anh là ai? Và...anh đang ở đâu?...


Anh biến mất như một cơn gió
Anh xuất hiện hệt một vệt nắng xanh
Anh chỉ còn trong ký ức
Của riêng tôi mà thôi.




Gió thu cuốn trôi đi tất cả, rồi cũng cuốn đi những giọt nước mắt sầu muộn...

- Các em! Đây là học sinh mới của lớp chúng ta! Bạn Kyogoku Makoto!
Tiếng vỗ tay reo hò làm Sonoko sực tỉnh, tay buông khỏi cằm , hai ánh mắt chạm vào nhau... Makoto mỉm cười đĩnh đạc. Sonoko nhìn Makoto, đôi mắt mở to, những giọt lệ lấp lánh mà rơi xuống,...cô cười!

THE END​.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro