[ONESHOT] Lặng..., Non-couple SNSD

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lặng…

Author: zinnia reigia
Disclaimer: none belongs to me.
Pairing: noncouple
Rating: General (có lẽ)
Characters: Jessica, Tiffany.
Category: tragedy (có lẽ) nội tâm nhân vật.
Summary: Tôi và cô không thuộc về thế giới này.
Tôi và cô có duyên đến kì lạ.

Note:
Lần đầu Zin viết về SNSD, lần đầu viết one shot về họ, lần đầu viết mà trong fic không có yêu đương, chỉ có cái gọi là tình bạn, dù tình bạn đấy chẳng rõ có là bạn hay không.

Zin viết fic này, chỉ là một cách nhìn của Zin về những thứ xung quanh, Zin là người thích bi thảm, mẫu mực của sự bi thảm vì với Zin, chẳng có gì là hạnh phúc.

Zin viết không để ước mơ, không để vọng tưởng, Zin viết để giãi bày, giống như tâm sự với chính bản ngã trong tâm hồn.

Zin không biết các bạn có thích hay không, nói cách khác, Zin chỉ muốn các bạn biết đến Zin, thế thôi. Các bạn có thể không com, nhưng đừng có bashing, chọi gạch, ném đá, Zin không thích và Zin sẽ làm mọi thứ để bảo vệ fic của mình đó là tâm huyết của Zin bạn nào muốn nói cứ nhẹ nhàng, từ tốn, lịch sự, duyên dáng mà nói

Dù sao, Zin cũng mong các bạn thích cái fic này. Hoặc ít ra, hứng thú với nó.

Yêu yêu





Tôi sẽ quên tất cả, những u tịnh trong tâm hồn và những tình cảm mà người ta gọi là tình yêu, tình thân. Tôi sẽ quên. Vì đơn giản, tôi sinh ra, không thuộc về thế giới này. Thế giới mà người ta lầm tưởng, nó đẹp đé và tràn đầy nhựa sống. Với tôi, nó là vũng lầy, nơi tôi bị dìm xuống khoảng không nào đó, tối tăm và lạnh lẽo. Đến mức, có thể sẽ bóp nghẹt tôi, và có thể, sẽ biến tôi thành một thứ khác. Một thứ không đáng giá trên đời. mà không, tôi vĩnh viễn là thứ không đáng giá trên đời.

- Cậu ổn không? – cô gái ngồi trước mặt tôi ngẩng lên, ánh mắt thoáng những nét dao động lặng lẽ, tôi gật đầu – Sica, cậu rõ ràng không ổn. Và cậu biết đấy, tớ không thích cậu nói dối tớ.

- Tớ không nói dối ai, Step. Tớ ổn và chỉ có thế! – tôi bình thản nhướn mày…

Gió thổi, xào xạc, xuyên thấu và lạnh buốt… Đã nói chưa? Tôi là kẻ bị tình nghi buôn bán ma túy. Đã nói chưa? Nơi này, là nhà tù đáng sợ nhất Hàn Quốc. Và lạ thay, tôi vẫn thấy mình thật tự do. Tự do, hệt như gió. Dù, tôi sinh ra, có là phế phẩm, sinh ra, có là kẻ mãi mãi không nên tồn tại ở đây.

Step nhìn tôi, ngao ngán. Cô gái ấy có vẻ đẹp của một thiên thần, một thiên thần tay nhuốm máu. Cô ấy, cũng là một kẻ chẳng ra gì, cũng là một kẻ vùng vẫy, cố thoát khỏi sự trơ trọi và lạc lõng với gỉa tạo của thế giới này. Cô gái ấy, còn nguy hiểm hơn tôi, là tội phạm Quốc tế. Cô ấy bị bắt, vì cái tính tình cờ và ngẫu hứng. Cô ấy thích giết người và cô ấy chọn cách giết người. Thay vì việc chuốc cho những kẻ đốn mạt và khốn nạn ngoài kia say trong Ma Túy, cô ấy thích giết người.

- Sica này, có bao giờ, cậu mơ đến tự do? – cô ấy hỏi tôi, cười cười, đôi mắt đẹp ướt át nhìn lên phía cửa sổ.

Tôi im lặng, vì tôi thừa hiểu, cô ấy biết tôi sẽ nói gì.

- Cậu không có người yêu, nhỉ!

- Tớ không thích yêu ai cả! – tôi vuốt tóc, những ngón tay đan vào từng sợi mảnh và vàng óng. Tôi là một cô gái xinh đẹp.

- Tình yêu thật nguy hiểm… - Step thở dài.

Đã nói chưa? Cô ấy từng yêu rất sâu đậm, cho đến khi, tình yêu ấy bị bóp nát, chỉ còn những mảng loang lổ trống hoắc trong trái tim cô ấy. Cô ấy khép kín hơn với bất cứ ai. Cho dù là nam, là nữ.

Cô ấy biết, tôi và cô ấy không đáng có tình yêu. Nhưng cô ấy đau. Cả con tim và cả lí trí của cô ấy đều nói thế. Cô ấy cũng nói thế.

Ngày đầu tiên tôi gặp cô ấy, ở nhà tù này, là một ngày rất lạnh. Tôi chỉ thấy sự mệt mỏi trong đôi mắt tuyệt đẹp và nụ cười miên man. Có cái gì đó khơi lên trong tôi, thân quen như chúng tôi là một gia đình. À quên, tôi không có gia đình. Gia đình là thứ mang tên trách nhiệm, gắn lên vai mỗi người. Gia đình tôi, chết từ lâu rồi. Họ chết mà quên rằng, trên thế gian, vẫn còn tôi, con gái chị, em gái họ.

Step nhìn tôi bằng ánh mắt pha đầy sự dè bỉu, sự dè bỉu và khinh miệt. tôi biết thế, và tôi không ưa cô ấy. Thật sự không ưa. Và, tôi cũng có một đôi mắt đủ lạnh để nhìn qua và thản nhiên đối mặt. Cô ấy nói, cô ấy và tôi là bạn… Một tình bạn được xây trên nóc xà lim, dựng lên bởi máu và mùi hăng của anh túc. Ngọt ngào làm sao. Cô ấy kể cho tôi nghe về câu chuyện, những con người đi qua đời cô ấy, và cô ấy nhìn tôi, như nài nỉ.

- Nếu được, hãy sống tốt cho tớ và hãy giúp tớ trả thù.

Tôi cười. Cả thế giới này, người muốn trả thù hai đứa chúng tôi, thật không dễ đếm. Đã nói, chúng tôi mãi mãi chỉ là những phế vật mà được nhào nặn trong phút giây ngẫu hứng của chúa trời rồi được thổi hồn bởi một con quỷ lạnh lùng và độc ác, sau đó, lại bị quăng đến một vùng đất chỉ có đau thương. Đã đủ để chúng tôi nói chúng tôi không thuộc về nơi này…

Step cứ ngồi hí hoáy trên bàn. Cô ấy thích vẽ kí họa và thiết kế. cô ấy thiết kế cả một bộ đồ tù nhân rồi cười nói một cách bình thản và bàng quan: “tớ rất đẹp khi mặc cái áo tù này! Cậu biết đấy, tớ hợp với màu hồng phấn!”

Tôi nhìn kĩ, nhíu mày rồi lạ lẫm hỏi lại. kì lạ chưa, cái tờ giấy gió hoen ố những vết xỉn của chè và thuốc lá cùng với màu của mẩu than chì là hồng phấn ư? Cô gái có trí tưởng tượng tuyệt vời. Tôi cũng gật đầu, đáp lại và cho qua. Thời gian cứ thế trôi. Mây cứ lãng đãng và võng du, lười nhác và bình thản đến phát ghét. Một lúc sau, tôi mới vô thức buột miệng:

- bầu trời kia rộng thật không?

Step không nói nhiều, cô ấy chỉ lơ đãng nhìn tôi rồi lắc đầu, cúi xuống miệt mài trên mảnh giấy.

Tôi muốn, nhìn thấy bầu trời. Dù cho, nó có bị xé toạc ra giữa những màu chớp lóe lên và biến mất, hay dù cho, cơn giông u ám kéo về với tảng mây lảng bảng đen tối. Tôi đều thích. Vì tôi vẫn sống dưới gầm trời này. Cho dù, tôi có không thuộc về nơi này đi chăng nữa. Tôi, vẫn muốn thử, thử một lần không sống trong cơn mê anh túc. Tôi muốn thử cảm giác đứng trước bờ vực, chờ đợi những ngọn gió sâu hun hút từ dưới đó thổi lên, và tận hưởng thứ ánh sáng buồn bã của mặt trời trong một ngày đầu thu cuối hạ. Tôi muốn được biết đến cảm giác sóng bac đầu đánh vào người, muốn tận hưởng mùi muối biển cứ bao phủ lên tôi, thay vì nuốt ngược mùi mặn của nước mắt. Tôi muốn đứng lên đỉnh đầu của Thế Giới, hét lên rằng tôi tự do, tôi muốn thế. Chỉ thế mà thôi.

Cho dù tôi không thuộc về thế giới này đi chăng nữa…

Tôi nhìn Step, cô gái ấy, có bận tâm gì đến ngày mai không?

Ngày mai, là ngày cô ấy phải chết.

Ngày mai là ngày mà cơn gió miên man đầu hè gọi về những kỉ niệm cuối cùng của cô, biến mất giữa cuộc đời này.

Ngày mai là ngày… tôi tin vào số phận. Lần cuối cùng.

Ngày mai là ngày 9/4, ngày sinh nhật Step bước sang tuổi 25.

Ngày mai…

Ngày mai…

Tôi sẽ nói lời vĩnh biệt.

Vĩnh biệt mãi mãi… Với cô bạn nhỏ của tôi, với cô gái có đôi mắt đẹp, trong vắt và nụ cười rớm máu.

Cô gái ấy có nụ cười rớm máu, đôi mắt ướt đẫm sương và khuôn mặt nhỏ nhắn nhợt nhạt. Cô gái ấy, là bạn tôi. Là kẻ giết người hàng loạt với nỗi đau và tình cảm chắp vá trong tim.

Cô gái ấy tên là Hwang Mi Young. Cô gái hiện thân cho những thứ nhơ bản nhất và chưa bao giờ có được tự do của gió hay thơm ngát của hoa. Cô ấy chỉ là Step mà thôi.

Là cô gái của những sự tưởng tượng điên khùng và bàn tay lúc nào cũng sạch sẽ. một cô gái… bình thường. Vậy, tôi có bình thường không? Tôi cũng là kẻ không thể có mặt trên đời và Chúa trời lại tạo ra tôi, vậy, tôi có quyền bình đẳng chứ?

Mà thôi, dù sao, mai cô ấy cũng chết.

Ha, chết!

Nghe như lời giải thoát, cho cô ấy.

Vậy… còn tôi? Tôi đi đâu?

Tôi sẽ sống chứ? Tôi, có muốn sống không? Tôi… tôi… tôi đã quên, mục đích của mình. Mà không, tôi không có mục đích. Tôi được sinh ra, bị bỏ rơi, bị quên lãng, được nhặt về, được nuôi nấng và cuối cùng, tôi ở đây.

Tôi sẽ sống chứ? Tôi, có thật không muốn sống sao? Tôi, là người con gái không lí tưởng, không ước mơ, không hoài bão, tôi vô hồn. Tôi chỉ có vẻ đẹp mà người ta nói là lạnh giá. Tôi chỉ có đôi mắt lúc nào cũng đóng băng, mờ nhạt.

Tôi sẽ sống chứ? Khi bên tôi chẳng còn ai? Mà tôi đã có ai bao giờ đâu? Gia đình bỏ rơi tôi để đến với thế giới mà người ta gọi là miền cực lạc, là thiên đường. Những kẻ nhặt tôi về lại bỏ rơi tôi trong một đêm đông khi nắng chiều tà vừa tắt. và giờ, Step buông tay tôi. Tôi chẳng có gì, và thế nên, tôi chẳng mất gì.

Cười.

Tôi… không đủ can đảm để khóc…

Tôi… không có quyền khóc…

Tôi… vốn chưa bao giờ có nước mắt… Khi sinh ra, thượng đế đã bỏ quên nước mắt của tôi…

Tôi… sẽ không khóc cho cô đâu, Hwang Mi Young… Tôi không có nước mắt mà….

Ngày mai…

---------------------------------------

Trời cứ tối dần đi, rồi sáng dần lên…

Chiều nay, cô ấy sẽ chết. Cô ấy xin cho giám ngục được một lúc ra ngoài trời. Đã lâu lắm rồi, cô quên mất mùi của nắng và gió ra sao. Và tôi đi cùng cô ấy. Cô ấy bước ra ngoài. Bộ quần áo tù nhân rộng thùng thình và có vẻ đã nhàu lắm rồi. Cứ bình thản, bơ vơ như thế. Đôi lúc lại thở hắt ra. Yếu ớt cười.

- Giá có nhiều thời gian hơn, tớ sẽ ngửi hết những khóm hoa này. Nhưng, nếu tớ chạm vào, chúng sẽ bẩn mất.

- Cứ ngắm đến khi nào cậu không thể. Thế thôi! – Tôi nhìn Step, cô ấy cứ đứng tần ngần và bối rối giữa khoảng sân rộng.

Ánh mắt cứ đau đáu nhìn về phía những đám mây kia, cười lặng lẽ. Tôi thấy, nụ cười đó trng suốt, lung linh. Và có mùi như mùi nước mắt. Hôm nay, nụ cười cô ấy không rớm máu. Tay Step đan vào nhau, cô chậm rãi ngồi xuống, nhắm mắt lại và đếm từng cơn gió thổi qua. Tôi biết thế. Cô ấy có sự lãng mạn nào đó mà cả đời tôi không hiểu được. Rồi cô ấy mở bừng mắt ra, tiếng ngắt quãng trong làn gió vi vu.

- Tớ biết tớ không thuộc về thế giới này, nhưng, đi khỏi đây, tớ sẽ ở đâu?

- Tớ… không biết! – tôi lúng túng. Đi khỏi đây, thì sẽ ở đâu?

Và tôi biết, tôi chẳng thuộc về nơi nào cả. Tôi và cô ấy, mãi mãi không thuộc về bất cứ đâu, bất cứ ai. Chúng tôi… có được gọi là tự do trong tù túng không? Cô ấy nhìn tôi, ánh mắt phức tạp chưa từng có. Tôi đọc trong đáy, sự thương hại và cảm thông. Khẽ khàng, cô ấy chạm vào mái tóc tôi, vuốt nhẹ.

- Tớ có một cô em gái giống cậu, Sica à. Cô bé ấy rất dễ thương, nhưng tớ và bố mẹ nó đã bỏ rơi nó từ rất lâu rồi.

- Tớ có một người chị gái. Chị và ba mẹ đã bỏ tớ từ rất lâu rồi! – tôi lặp lại câu chuyện quá khứ của mình, không hy vọng Step là chị tôi.

- Cậu biết không, chúng ta có duyên đấy! – Step nghiêng đầu, tinh nghịch mỉm cười.

Nụ cười này, nhuốm mùi của nắng. Là nụ cười cuối cùng, cô ấy dành cho tôi. Và nụ cười cuối đời của cô gái ấy, là dành cho tự do mà cô ấy muốn có. Tự do… tan biến.

Cô ấy chết. Người ta xử bắn cô ấy. Trước khi chết, cô ấy đã nói rằng: “Chúa sinh ra tôi, để tôi thành kẻ đối đầu với ngài, rồi gọi tôi về, dụ dỗ tôi.” Và cô ấy cười. Một nụ cười có máu, nước mắt, mùi nắng… và lẫn đâu đây là kí ức như giọt sương sớm bé xíu và cái điên khùng trong những tờ giấy cô ấy vạch ra.

Cô ấy hợp với màu hồng phấn và cô ấy, rất hợp màu máu…

==================================

Tôi sinh ra, lớn lên và biến mất. Tôi cứ như thế, luân chuyển mãi mãi… Tôi là linh hồn tự do. Nhưng, tôi không biết mình nên đặt chân đến đâu. Tôi nhớ tới cô ấy, người bạn của tôi. Người duy nhất biết đến tôi với chính tôi. Người duy nhất lặng im và thích ngắm bầu trời trong những buổi chớm nắng hay nghe tiếng mưa đá vang lên trên nóc tù.

Sica, Jung Soo Yeon.

Cô ấy là một cô gái đẹp, gần bằng tôi. Có sự thanh lịch và lạnh nhạt của người thiếu nữ miền Tây Trung Quốc. Cô ấy ít nói lãnh đạm và…bình thường. Ngoài việc, cô ấy giống tôi, sinh ra không dành cho thế giới này. Nếu có con đường cho ma quỷ, cô ấy sẽ đứng ở ngưỡng cửa, lặng thầm rồi bước vào, và trở ra với vẻ lạnh tanh. Trên người cô ấy, sẽ có mùi anh túc và lũ ma quỷ kia sẽ nhảy lên vì đê mê.

Cô ấy là một cô gái của hoa anh túc và oải hương. Sự ngờ vực và niềm ham luyến. Cô ấy… là một kẻ đầu độc người, và như tôi, là kẻ giết người theo cách khác, dày vò hơn, tinh tế hơn.

Cô ấy không phải là một cô gái tốt. Cô ấy ích kỉ và cô ấy thật sự ghét bị cuốn vào những thứ thuộc về huyễn hoặc. Cô ấy biết, cô ấy không thuộc về nơi này.

- Cậu nói xem… cái gì có thể giải thoát chúng ta? – cô ấy lười nhác hỏi tôi, đôi mắt nâu liếc ngang hờ hững rồi lại nhìn lên cửa sổ.

- Cái chết chăng? – tôi hào hứng nói, ý cười ngập đáy mắt.

Cô ấy không đáp lại, tôi biết mà, cô ấy sẽ chẳng bao giờ tiếp chuyện quá nhiều. cô ấy là bạn tôi và tôi hiểu rõ điều đấy. Tôi kể cho tôi nghe về tình yêu vô vọng của mình. Cô ấy chăm chú lắng nghe và cười. Cô ấy cười. Cô ấy nói: “Tớ cười vào sự ngu xuẩn của cậu”. Còn tôi lặng thinh. Tôi kể về những năm tháng tiếp xúc với máu người. Tôi thấy hân hoan. Tôi thấy, cuộc đời chỉ có máu là dành cho tôi.

Đã nói chưa? Tôi thấy cái cách cô ấy mỉm cười cho qua chuyện có gì đó rất thân quen. Cái gì đó thoáng qua rồi vụt tắt. Như pháo hoa vậy. Cứ chói sáng 1 lúc rồi biến mất như chưa từng xuất hiện, chỉ có mùi khói có vẻ còn lưu lại một lúc rồi tan biến. Rồi có lúc, cả tôi và cô ấy cùng tan biến. Sẽ nhanh thôi. Chẳng bao giờ là quá lâu nếu đợi chờ một cái chết…

Cái chết… giải thoát cho tôi. Cho tôi hưởng những phút giây tự do cuối cùng.

Cái chết… xét cho cùng, tôi biết tôi sinh ra để làm gì rồi, để biết rằng, mình là sản phẩm thất bại của tạo hóa.

Cái chết… tôi nhận ra, giây phút viên đạn đó bay về phía tôi, tôi cảm nhận một cơn tê trên đầu, một chút bỏng rát và tôi nhận ra, máu mình cũng ấm lắm.

Tôi nhớ ra, Sica nói rằng nụ cười của tôi rớm máu. Vậy hôm nay, nụ cười của tôi, còn mùi nào nữa không?

Tôi thích nhiều thứ, thích nhất là những mẩu than chì và tập giấy gió cũ xỉn màu vàng hoen ố. Tôi có thể tưởng tượng ra, tôi như thế nào, tôi ra sao, trong những bộ quần áo tôi vẽ ra. Bao giờ Sica cũng quăng cho tôi cá nhìn lạ lẫm mà theo tôi, đó là sự kì thị dành cho người điên. Tôi không điên, tôi chỉ không bình thường mà thôi…

Tôi còn nhớ, một buổi đêm, tôi lặng nhìn những ngôi sao bay vút qua. Sao băng. Những ngôi sao vô dụng. Tôi đã ước rất nhiều lần, nhưng, có lần nào thành hiện thực đâu. Thế nên… đó là những ngôi sao vô dụng.

Sao băng… lấp la lấp lánh như chói sáng rồi vụt tắt.

Sao băng… tàn dư của vũ trụ.

Sao băng… những ngôi sao không có phép màu.

Sao băng… những ngôi sao vô dụng…

- Hey, Sica, cậu biết cậu hợp với màu xanh caribean không? – tôi cười, huơ huơ tờ giấy xám ngoét lên cười rạng rỡ.

- Thì sao? – cô ấy ngẩng đầu lên hỏi tôi, ánh mắt rõ ràng chẳng suy chuyển lấy một tia cảm tình.

- Ưhm… Không biết nữa, nhưng, một ngày nào đó, nếu cậu lấy chồng, đừng mặc màu trắng nha! Màu trắng sẽ làm chúng ta ô uế mất! – Tôi cười.

Màu trắng ư, làm chúng tôi ô uế ư?

Ô uế. Chúng tôi đã ô uế từ rất lâu rồi.

Chúng tôi có gì mà trong sạch đâu?

Tôi ngừng lại. Cuộc hành trình của linh hồn tôi, có dừng lại không? Tôi tận hưởng gió, khi thổi qua tôi, thổi tan tác… Linh hồn tan ra, rồi hợp vào, có đôi lúc, tôi tin tưởng, mình sẽ tan biễn, rách nát như những mảnh tim chắp vá của tôi…

Đã nói chưa? Tôi yêu sự ấm áp mà cũng thích mát mẻ. Tôi… thích nhà tù, vì nơi đó, tôi gặp một người bạn, vì nơi đó, tôi tìm ra bản thân mình. Tôi… thích màu hồng phấn và tôi nhân ra, tôi yêu tự do đến mức nào…

Tôi là kẻ không có tình yêu, không có tình thương…

Cả đời tôi, băng hoại với thứ đạo đức người ta ném lên người tôi, bắt tôi mặc nó vào và ngang nhiên bước ra ngoài đời, vênh mặt lên và sau đó thì lại bị chửi rủa. Tôi chọn cách sống khác…

Và tôi chết. Vì cách sống đó.

Ngày hôm nay, tôi chết.

Ngày hôm nay, là ngày trời đẹp.

Ngày hôm nay, tôi biết cảm giác khi thân xác ngã xuống.

Ngày hôm nay, tôi mới biết, tôi yêu bản thân mình, mùi máu nóng của mình.

Ngày hôm nay… là ngày sinh nhật em gái tôi…

--------------------------------------------

Tôi không nghĩ rằng, Sica là em gái tôi…

Giữa chúng tôi, ngoài duyên còn có nợ.

Và em gái tôi, chết vào ngày 18, 9 ngày sau khi tôi chết. Ngày đó, là ngày sinh nhật cô ấy.

~~~ The end. ~~~

P/S: tôi chưa nói lời vĩnh biệt chị, Step, nhưng chúng ta, sẽ gặp nhau phải không? Ở 1 thế giới, có những con người như chúng ta? Chúng ta sẽ sống. Chúng ta, sẽ không còn nợ nần nhau nữa…

Phải không, chị gái của tôi? Người con gái có đôi mắt ướm hơi sương và nụ cười rớm máu… Khuôn mặt nhỏ nhắn nhợt nhạt. Chị thích tự do, tôi cũng thế… Tôi và chị là chị em.

cre:ssvn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro