Steve

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Nếu ngày ấy, anh là chàng trai mà em ngày đêm ước ao..."

Steve đứng trước chiếc cổng vòm màu xanh dương với dàn hoa tigôn xinh xắn. Đã bao lần hắn bước qua con đường ấy, đứng ở vị trí này, chờ đợi một người con gái. Nàng có mái tóc thật dài, giống như vị công chúa mang cái tên Tây Âu trong truyện cổ. Đôi mắt nàng lấp lánh tựa sao trời, và làn da mềm mại non mịn như ánh trăng. Tiếng nói nhỏ nhẹ và thánh thót như chim sơn ca, nụ cười của nàng giống như ánh mặt trời khiến vạn vật toả sáng. Khi nàng vén lên tà váy trắng, dẫm chân trần mà chạy trên cỏ xanh, nàng là cô gái đẹp nhất thế gian.

Lần đầu tiên Steve gặp nàng trong một tiệm cà phê bánh ngọt. Dưới ánh nắng trong trẻo của sớm mai, cô gái nhỏ với mái tóc đen dài thắt bím, đôi mắt hạnh sáng long lanh và nụ cười tươi trẻ làm hắn choáng váng đến say mê. Nàng đứng quay người vào chiếc máy cà phê, đang khẽ ngân nga những âm thanh trong như nước suối đầu nguồn. Nàng có phần ngượng ngùng khi thấy Steve, đôi gò má đỏ ửng, và nụ cười đầy ắp những thơ ngây.

Từ ấy, Steve trở thành khách quen của cửa tiệm cà phê nhỏ với những mảng tường màu hồng tươi đẹp như những giấc mơ. Hắn luôn ngồi ở chiếc bàn nhỏ cạnh cửa sổ, với những dây thường xuân xanh ngắt đung đưa, nhâm nhi một ly latte thơm lừng mùi sữa. Hắn cầm trên tay mình một cuốn sách bìa vàng, sâu kín nhìn cô gái tóc đen lúc nào cũng mỉm cười qua gọng kính mắt màu đen to bản. Đôi khi, Steve sẽ bắt chuyện vài câu cùng nàng, nhưng phần lớn thời gian, hắn như một pho tượng nghiêm trang và lặng lẽ, cho người ta cảm giác hắn không phải đang đọc sách mà đang tham dự vào một nghi lễ thiêng liêng nào đó.

Có một lần, khi đặt xuống ly cafe thơm nghi ngút khói, cô gái trẻ tò mò nhìn lướt qua những trang giấy trắng đầy chữ viết tay được nâng trên bàn tay thon dài đẹp như tượng tạc của Steve. Những con chữ xinh đẹp và tinh xảo, chất mực đen bóng được nắn nót in xuống nền giấy trắng tinh, làm nàng không khỏi thất thần mất vài giây. Steve đặt quyển sách nhỏ xuống đùi, hắn ngước mắt nhìn nàng, đôi mắt hắn thật đen, giống như màu mực trên những trang giấy kia, thăm thẳm và đầy bí ẩn. Nàng luống cuống xin lỗi, và quay người đi nhanh như trốn chạy. Steve nhìn theo thân hình duyên dáng của nàng, ngơ ngẩn và si mê.

Lần đầu tiên Steve tình cờ đụng vào những ngón tay phớt hồng của nàng, đó là một cảm giác giống như điện giật, làm đầu óc và thân thể của hắn đều tê dại. Ly cà phê nghiêng đi, vài giọt nước màu nâu cánh gián sóng sánh mà vương lên vải khăn trải bàn trắng tinh khôi. Đôi mắt nàng như có nước, lung linh và mờ mịt, và gương mặt nàng như được phủ thêm một rặng mây hồng. Vẻ ngây thơ và quyến rũ hoà quyện vào từng đường nét duyên dáng như một bức hoạ cuộn tròn của nàng, làm Steve như ngược dòng thời gian mà chìm đắm vào tình yêu đầu thầm kín và mơ mộng.

Steve bắt đầu cầm bút. Hắn viết những dòng chữ đầu tiên sau một thời gian dài buông bỏ. Hắn ca ngợi vẻ đẹp của nàng bằng chuỗi câu chữ văn hoa và gợi cảm, hắn sùng bái vẻ ngây thơ thánh khiết của nàng, và ngòi bút của hắn quỳ gối dưới chân váy lụa trắng như bông tuyết, tôn lên thân hình duyên dáng và quyến rũ của người con gái tuổi xuân thì mơn mởn. Hắn viết khi nhìn trộm nàng qua cửa sổ quán cà phê giăng kín những nụ thường xuân, khi chìm đắm trong nụ cười rực sáng qua làn khói mịt mờ hương vị sữa, và cả khi lén lút ngắm nàng bước ra từ chiếc cổng nhà với dải hoa ti gôn hai màu trắng đỏ.

Dù chỉ trong im lặng, Steve đã ở bên nàng trong những buổi chiều thơ mộng, cùng nhau ngắm hoa nở và mây trôi. Tiếng cười khanh khách như chuông bạc của nàng làm hắn say trong miền tưởng tượng xa xôi, nơi mà hắn và nàng bên nhau với đôi tay nắm chặt. Hắn sẽ cẩn thận mà dâng hiến cho nàng những vần thơ rực lửa, sẽ phủng hộ nàng bằng những lời ca ngợi xa hoa, để đôi mắt của nàng mãi mãi rạng rỡ, đủ để lu mờ cả vẻ đẹp tinh tuý của những ngôi sao trên dải ngân hà.

Nàng đẹp như vậy đó.
Nàng đã từng là cô gái đẹp nhất trên đời.
Nàng đã chết.
Nàng chết trong một buổi chiều thu đẹp như chính vẻ tinh xảo và mong manh của nàng. Khi trời đã nổi heo may, và lá vàng bắt đầu rơi rụng. Người ta tìm được xác nàng giữa những luống hoa cẩm tú cầu nhuốm máu. Những cánh hoa như hồ điệp bao trùm lấy thân thể nàng, chỉ để lộ ra khuôn mặt tinh xảo đã không còn huyết sắc, tựa như một bức tranh tuyệt mỹ và thê lương. Steve đứng khuất giữa đám người, hắn chăm chú nhìn vào đôi môi xinh đẹp tím tái của nàng. Màu tím ấy hoà quyện vào màu cánh hoa rải rác xung quanh, gợi lên một loại mỹ cảm hoa lệ kì quái.
Nàng đã chết, nhưng nàng vẫn đẹp đến lạ kì.

Tiếng đập vỡ đồ đạc trong nhà làm Steve hồi thần. Hắn nhìn hai bóng người trên cửa sổ, lắng nghe tiếng cãi cọ xen lẫn tiếng khóc than, và rồi tất cả bỗng nhiên trở nên im lặng. Có cái gì đó rơi xuống vỡ vụn, và cửa được mở toang. Người đàn ông trung niên với vẻ mặt mệt mỏi và bần thần kéo theo chiếc vali loại nhỏ màu đen, bước những bước đi khó khăn và loạng choạng. Một người phụ nữ với đôi mắt và mái tóc đen đẹp đẽ như nàng theo sau, nước mắt chảy theo khoé mắt của bà rơi xuống trên gò má. Họ níu giữ nhau, nhỏ giọng năn nỉ nhau, và la hét vào nhau. Mẹ của nàng không thể chấp nhận sự thật. Bà từ một người phụ nữ nết na, trở nên cay nghiệt, bởi bà cần một ai đó để phán xét, để chì chiết cho quên vợi nỗi đau. Ba của nàng không thể chịu đựng sự chì chiết của vợ, cùng nỗi áy náy cho lần đến muộn cuối cùng đã kết thúc cuộc đời con gái ông, mà lựa chọn dứt áo ra đi. Nàng chết đi, gia đình hoàn hảo của nàng cũng chết. Bởi tình yêu gắn kết giữa họ đã không còn nữa.

Steve đứng đó, giữa mưa bụi bay, nhìn mẹ nàng khóc nấc trước hiên nhà, và bóng lưng ba nàng quyết tuyệt ra đi. Cũng chiếc cổng sắt màu xanh ấy, nàng đã từng đứng đó, trong một khung cảnh khác, cong cong vành mắt nhìn ba và mẹ trao nhau những nụ hôn hạnh phúc mỗi ngày.
Vật đổi sao dời. Hắn nhớ nàng biết bao.
Người con gái thánh thiện như thiên thần, luôn thơ ngây và vô tội.
Người con gái trong trắng và thuần khiết, luôn mỉm cười dịu dàng mà xuất hiện trong giấc mơ êm dịu nhất.
Người con gái có mái tóc dài và đôi mắt nai như bầu trời về đêm, thắp sáng với muôn ngàn tinh tú.
Nàng thơ trong những áng văn chương cuồn cuộn không có điểm ngừng của hắn.
Steve nhớ nàng, nhớ đến muốn điên.

Gương mặt Steve lạnh lẽo nhìn hai cảnh sát cao lớn áp giải một thanh niên trẻ tuổi vào chiếc xe gấu trúc trắng đen. Thanh niên vẻ mặt hoang mang, vết thâm quầng dưới mắt là minh chứng cho những đêm thâu thức trắng và tâm thần hoảng hốt của hắn. Màu trắng bệch của làn da và đôi môi mím chặt làm hắn càng thêm tái nhợt. Phía sau, người phụ nữ trung niên có mái đầu điểm bạc đang khóc thút thít giữa tiếng chỉ trỏ bàn tán của đám người hiếu kỳ vây xem.

Đêm đó, nàng không đợi được ba tới đón đưa. Nàng biến mất khỏi quán cà phê quen thuộc. Bị ẩn giấu trong bóng tối. Và ai đó đã khoét lấy trái tim nàng.
Vì thế, nàng chết. Cơ thể xinh đẹp của nàng được đặt trong những khóm cẩm tú cầu khuất sau ngọn đồi màu xanh. Máu của nàng nhuộm đỏ những cánh hoa, giống như trăm ngàn cánh bướm thoát xác bay lên từ lửa đỏ.
Chỉ tiếc, nàng chẳng phải phượng hoàng.
Nàng không thể tái sinh, mà ngược lại, chết chìm trong biển lửa thê lương.

Steve im lặng, nép mình giữa đám đông. Hắn ngồi trên hàng ghế màu đen ghi, khuất sau chiếc cột trắng của phòng xử án. Tiếng gõ phím lộp cộp và những tiếng tranh cãi lúc lớn lúc nhỏ của luật sư và bồi thẩm đoàn làm hắn cảm thấy mệt mỏi vô cùng. Người thanh niên trẻ mặc một chiếc áo sơ mi trắng đơn giản. Hắn liên tục chạm lên mái tóc đen loà xoà của mình, và chỉ lặp lại một câu duy nhất dù được hỏi bất cứ điều gì.
"Không phải tôi."
Nhưng có vẻ như không một ai tin hắn. Steve nghe thấy tiếng bàn tán lao xao xung quanh, tiếng khóc nức nở của hai người mẹ, và tiếng chì chiết đầy bất bình của những con người xa lạ có lẽ còn chẳng biết tên nàng. Hắn cúi đầu, để mặc những sợi tóc loà xoà trên vầng trán.

Phiên toà tạm nghỉ trong hai tiếng đồng hồ. Steve nhìn mẹ của nàng được đỡ đi, đôi mắt của bà đã sưng đỏ như hạch đào. Ba của nàng đi bên cạnh, đôi tay nắm chặt. Lông mày ông cau lại, giống như đang kìm chế những nỗi đau và phẫn uất khỏi vỡ oà ra. Hắn không một tiếng động mà lùi ra.

Phòng giam giữ nghi phạm ở cuối hành lang, hai cảnh vệ mặc đồng phục đứng ở hai bên cánh cửa sắt nặng nề và khô cứng. Bọn họ có vẻ chẳng hề thích thú gì công việc của mình. Một người nói gì đó với người còn lại, châm điếu thuốc, rít lấy một hơi rồi mở cửa ra ngoài. Kẻ còn lại nhấc chiếc mũ cảnh sát màu xanh đen, sửa sang lại mái tóc của chính mình.
"Xin chào."
Gã cảnh sát quay người lại. Trước mặt hắn là một thanh niên còn trẻ tuổi. Mái tóc màu hạt dẻ loà xoà của hắn chẳng thể che khuất đi đôi con ngươi màu nâu sâu thẳm. Một cái gì đó loé lên trên bàn tay thon dài của người thanh niên, gã cảnh sát trẻ thấy cổ mình trào ra một thứ chất lỏng gì âm ấm. Hắn theo phản xạ mà đưa tay lên, lại chẳng thể kịp chạm vào cổ của mình đã ngã xuống.

Steve bước vào. Hắn từ trên cao nhìn xuống bả vai đang run rẩy của chàng trai trẻ. Giọng của hắn cực kì lạnh nhạt, giống như băng tuyết mùa đông.
"Bởi vì mày, nàng đã chết."
Chàng trai ngước gương mặt trắng bệch lên. Đôi môi khô khốc của hắn đóng mở, những tiếng "không" nứt vỡ khi hắn nhìn con dao nhuốm máu Steve cầm chặt trên tay. Steve áp sát chàng trai, đôi mắt nâu vốn xinh đẹp của hắn trở nên sâu thẳm. Steve sắc mặt bình tĩnh mà nhìn đôi đồng tử của người trẻ tuổi kia mất dần đi tiêu cự, và máu đỏ loang thẫm chiếc ghế dài màu trắng kem, nở rộ xinh đẹp như những đoá mẫu đơn.

Steve bước ra khỏi phòng rửa tay, cũng là lúc tiếng còi hú đã vang lên đinh tai nhức óc. Hắn nghe được tiếng bước chân vội vàng, âm thanh rè rè của điện báo và cả những tiếng khóc nấc lên đầy bi thương và sợ hãi. Hắn bình tĩnh đứng trong hàng ngũ nhân chứng, thản nhiên mà trả lời từng câu hỏi điều tra, đối diện với những ánh mắt nghi ngờ, sợ hãi và kinh hoàng với một tâm thái bình thản đến quái dị. Hắn sâu kín nhìn hàng camera đã bị vô hiệu hoá, và hai cái xác che dưới tấm vải trắng mỏng còn thấm máu tươi. Steve đưa tay, sửa lại những sợi tóc mềm mại trên trán, che khuất đi một cái nhếch mép mỉm cười.

Tiếng lửa tí tách đốt trong chiếc lò sưởi trên tường làm không khí của căn phòng thêm phần ấm áp. Steve ngồi trên chiếc bàn ăn dài trải khăn trắng muốt. Hắn ăn mặc như một vị quý tộc Tây Phương, nghiêm trang sửa lại cổ áo với những nếp nhấn cầu kì. Ánh mắt hắn ôn nhu, khuôn miệng hoàn hảo của hắn thốt ra những âm thanh êm ái, tựa như lời tâm tình ấm áp và triền miên.
"Hắn chết rồi, em biết không?"
"Hắn chết rồi, em đã được thanh lọc."
"Em sẽ mãi mãi là thiên thần thuần khiết nhất thế gian."
Steve rũ mắt. Trong ánh lửa lập loè, trái tim trên bàn giống như còn tươi sống, rực đỏ và mơn mởn tựa thiếu nữ tuổi thanh xuân.
Steve cúi đầu, đặt xuống đó một nụ hôn.

Ngày đó, Steve đứng khuất sau những tán cây, nhìn cô gái tóc mây dưới ánh đèn đường màu vàng heo hắt. Nàng đang nở nụ cười, dưới ánh đèn vàng, đôi mắt của nàng sáng rực như sao. Người con trai dáng người cao ráo, đôi tay vòng qua eo của nàng, gương mặt anh tuấn của hắn ửng đỏ, nhìn nàng thật cưng chiều. Họ trò chuyện vài câu, tiếng cười của nàng hoà vào âm thanh ấm áp của chàng trai. Họ nói với nhau điều gì đó, Steve có thể nghe loáng thoáng nội dung từ những âm thanh vụn vặt. Cuối cùng, chàng trai trẻ cúi xuống, hôn nàng thật đắm say.
Đôi mắt Steve co rút. Thiên thần của hắn đã bị vấy bẩn mất rồi.

Chàng trai trẻ rời đi khi chiếc xe ô tô đen quen thuộc của bố nàng còn chưa tới. Nàng bắt đầu có phần bối rối. Chiếc điện thoại cầm trên tay liên tục được bật sáng, và dãy số quen thuộc đã được bấm vài lần. Steve tiến lại gần, hắn ngửi được mùi hương thanh mát tự nhiên từ mái tóc của nàng. Môi của nàng có lẽ rất mềm. Sẽ ra sao nếu hắn đặt một nụ hôn lên chúng? Nàng có lẽ sẽ dùng đôi mắt long lanh mờ mịt của mình làm hắn mê say. Hay nàng sẽ thất thần, rồi hoảng hốt, đôi tay như ngọc của nàng sẽ đẩy hắn ra. Và biết đâu hắn sẽ phải đứng trong bóng tối nhìn dáng hình nàng loạng choạng lùi xa. Steve đưa tay chạm lên môi mình, ánh mắt hắn lạnh lẽo như giếng sâu.

Steve ngắm nàng vùng vẫy trong tuyệt vọng. Mái tóc dài của nàng không còn suôn mượt, mà rối bết lại như những sợi tơ đứt gãy. Đôi mắt nàng không còn sáng trong, chúng mờ đục đi trong nỗi kinh hoàng và sợ hãi đến tận cùng. Bàn tay nàng nắm gấu váy đến trắng bệch, bông hoa đỏ thêu trên ngực áo diễm lệ đến tận cùng.

Steve đứng giữa bóng tối, nét mặt hắn ẩn hiện loang loáng theo những tia sáng vun vút chiếu qua. Cuối cùng, phá vỡ sự trầm mặc, hắn hỏi nàng, bằng lời nói dịu dàng nhất thế gian.
"Nàng liệu có thể trao cả trái tim cho ta?"
Đôi môi mềm mại của nàng mất đi sắc thái. Nàng mấp máy cố gắng nói gì đó.
Thôi, Steve chẳng muốn nghe. Nàng toàn nói ra những lời dối trá.
Nàng đã nói nàng thích hắn biết bao.
Thế nhưng đêm đó, dưới ánh trăng, đôi môi hồng xinh đẹp của nàng đóng mở, thốt ra những lời khinh miệt vô tình. Tình yêu của hắn dâng lên, với nàng, hoá ra chỉ là công cụ để kiếm mấy đồng tiền rẻ mạt.
Hắn rốt cuộc chỉ là một gã nhà giàu háo sắc trong lời nói dỗi hờn của nàng với người thương.
Steve ngẩng đầu, hắn mỉm cười dịu dàng, giống như lần đầu tiên nàng và hắn gặp gỡ.

Steve ngồi trong căn phòng rực rỡ, khoan thai nếm từng miếng nhỏ. Chiếc đĩa men ngọc trắng như tuyết lấm tấm những vệt đỏ thẫm. Vị tanh nồng làm Steve khoan khoái.
Cuối cùng, hắn đã có được trái tim của cô gái hắn thương.
Toàn bộ trái tim nàng.

"Nếu ngày ấy, anh là chàng trai mà em ngày đêm ước ao,
Dẫu nắng hay mưa, dù có ra sao,
..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro