Part 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Ran's POV

_ Tôi ... Tôi đang ở đâu đây ?

Tôi mơ màng tỉnh dậy trong một nơi trắng toát. Tôi thầm nghĩ :

" Vậy là mình đã lên thiên đàng rồi sao ? "

Đầu tôi đang đau như búa bổ. Xem nào, tôi đã làm gì nhỉ ? À, phải rồi, tôi đã chạy ra ngoài đường và ... đứng trước một cái xe tải rồi đâm sầm vào nó ???

Sau đó, tôi ngất lịm đi vì cuộc va chạm do chính tôi gây ra. Tôi tưởng tượng cảnh tượng sau khi đâm vào xe thì tôi sẽ như nào.

Đầu chảy máu be bét. Máu chảy xuống hết khuôn mặt. Cả khuôn mặt mang màu đỏ. Chân tay bầm dập, xước xát hết cả người. Ừm, hơi ghê quá nhỉ ?

Bỗng một mùi thuốc sát trùng xộc vào mũi tôi, đến lúc này tôi mới phát hiện là mình đang ở trong bệnh viện. Ai cứu nhỉ ?

_ Ran ! Ran, em tỉnh rồi à ? - Chợt một giọng nói vang lên làm đứt mạch suy nghĩ của tôi

_ Hả ? Ủa, anh Otaka đó à, anh đến từ lúc nào vậy ?

_ Anh vừa mới đến thôi. Em có đau lắm không ? – Otaka trả lời

_ Em không sao đâu, anh cứ về nhà đi !

_ Chậc, em lại nói dối rồi. Em vẫn thế. Lúc nào cũng bướng bỉnh cho rằng không cần ai chăm sóc mình chứ thực ra trong lòng là em rất cần. Mà anh dù gì cũng là chồng sắp cưới của em, anh lo lắng cho em cũng là chuyện bình thường thôi mà ! Anh biết là em rất đau. Gãy chân, chấn thương sọ não , ...

Tôi nở một nụ cười hiền dịu :

_ Ừm, em biết rồi, Segama - chồng tương lai của em.

Chồng tương lai của tôi nói tiếp :

_Em cũng phải nghỉ ngơi, giữ gìn sức khoẻ đó ! Còn đám cưới của chúng ta nữa. Chúng ta lấy nhau, ở cùng một nhà và cùng tạo ra những đứa con xinh xắn rồi chúng ta sẽ sống chung với nhau đến cuối đời. Anh đã mua hoa quả, cháo, sữa cho em rồi. Chóng khoẻ nhé ! - Anh ấy nháy mắt với tôi

Reenggggg ... Reenggggg ...

_ Em đợi một lúc nhé ! Anh có việc với đối tác.

_ Vâng.

Trong lúc đợi, tôi mân mê cái thứ đồ chơi dài đang cắm vào tay tôi. Ây da, sao tự tử bất thành nhỉ ? Thực sự là tôi muốn chết ... nhưng tại sao ... tại sao tôi không thể gặp Shinichi được ? Tôi không hề yêu người đang đứng trước của phòng nghe điện thoại. Tôi muốn nói chia tay nhưng mọi chuyện đã đến mức này. Chúng tôi sắp làm đám cưới. Tôi không muốn làm tổn thương bất cứ ai. Nhưng ... giờ đây, tôi đã tự làm tổn thương chính mình. Tôi chỉ có thể tự trách mình quá yếu đuối, quá ngốc nghếch ... không thể nói ra một lời chia tay. Chỉ cần nói ra, tôi có thể giải thoát cho chính mình ngay lúc này, ngay bây giờ nhưng có một thế lực trong tôi đã ngăn cản tôi làm việc đó.

Tôi không thể nói được vì tôi nợ anh ấy một ...

" Kudo à, em xin lỗi vì không thể làm việc đó được. Một con bé ngu ngốc như em không có lựa chọn nên em đã muốn tự tử để thoát khỏi mớ bòng bong này. Để được gặp anh ... "

End Ran's POV

Ở một nơi ở cao tít là cao được gọi là thiên đường, Kudo đang dõi theo cô. Anh muốn nói với cô rằng : "Đừng đau khổ nữa, Ran. Cô gái mạnh mẽ của anh sao lại trở nên như này ? Đừng làm thế nữa ! Còn lời hứa đó thì sao ? Chính em đã hứa với anh là sẽ quên anh đi và sẽ sống một cuộc sống mới cơ mà ! "




Trong khi mải suy nghĩ, Mouri không hề hay biết cuộc đối thoại của chồng sắp cưới của mình với đối tác kia nghiêm trọng đến nhường nào.

_ Alô, Vermouth đó à ?

_ Đúng là tôi đây, Cognac.

_ Vậy có chuyện gì mà cô gọi tôi vào lúc này đây hả Sharon ?

_ Không phải tôi, là Gin. Điện thoại của anh ấy hết pin nên Gin mượn điện thoại của tôi, để tôi chuyển máy.

_ Được rồi, Gin. Phi vụ gì đây ?

_ Cognac, hãy đi giết một lão chính trị gia. Quá dễ dàng phải không ?

_ Tất nhiên, một tay sát thủ chuyên nghiệp như tôi thì việc đó không thành vấn đề.

_ Được rồi. Mà mày thôi cưa cẩm cái con bé là con gái của ông thám tử gà mờ Kogoro đi ! Nó chẳng tin và yêu mày được đâu ! Mày đã đóng kịch được gần 3 năm nay rồi, mày không chán à ? Tao biết là cái thứ như mày thì chỉ chơi chán rồi vứt đi thôi.

_ Ấy thế mà chúng tôi sắp làm đám cưới vào tháng sau đó, anh có tin không ? Nhưng cũng đúng, có lẽ sau đám cưới vài ngày thì tôi sẽ chia tay thôi.

_ Tao mặc kệ mày, tao không quan tâm. Nói chung là đi giết lão chính trị gia đó luôn đi !

_ Tuân lệnh

......




_ Haizz, anh xin lỗi vì phải đi vào lúc này. Anh đang có việc đột xuất nên phải xử lí. Em thông cảm cho anh nhé ! – Segama nói rồi hôn lên trán cô một nụ hôn nồng thắm khiến cho mọi người và y tá xung quanh phải ghen tỵ.

" Anh người yêu của cô thật lãng mạn ! "

" Ước gì mình là người yêu của anh ấy ! "

" Số cô may thật đó ! "

......

Sau khi nghe những lời khen từ mọi người, cô chỉ biết cười trừ rồi thở dài.

Nhìn vào túi đồ trên mặt bàn và hành động vừa rồi, Ran càng không thể nói về chuyện đó được.


Buổi tối

_ Anh đến rồi nè ! Em sao rồi ? Anh xin lỗi vì bây giờ mới đến tại sau khi xử lí xong còn phải về nhà có việc nữa ( Giết người xong về phi tang bằng chứng ) ! Anh vừa hỏi các bác sĩ, họ bảo là tình trạng của em đã có tiến triển tốt.

_ Um, anh không cần phải lo đến mức đấy đâu !

_ Anh lo cho em như bao người bạn trai, chồng sắp cưới khác mà !

_ Em biết rồi, nhưng anh bớt quan tâm em đi được không ?

_ Tại sao ?

_ Bởi vì em không ...

_ Không cần phải nói đâu. Em cứ nghỉ ngơi đi !

Bây giờ Ran mong muốn Otaka tự hiểu ra vấn đề. Cô không thể nói oang oang trước mặt mọi người rằng " Em không yêu anh, em chỉ coi anh như một người anh trai thôi nên anh bớt quan tâm em đi. Trái tim em luôn thuộc về một người, luôn yêu một người. Đó là Kudo Shinichi. Em ở đây chỉ vì muốn trả nợ cái ân tình đó cho anh. "

_ Tối muộn rồi, anh phải về đây, chúc em tối ngủ ngon.

Mori dõi theo từng bước chân đến khi khuất. Ngay sau khi anh ta đi khỏi phòng, cả phòng nháo nhào lên chạy đến giường bệnh của cô.

Một cô y tá bước đến nói : "Anh ý đúng là soái ca trong tiểu thuyết ngôn tình. Chị theo dõi hai đứa từ chiều đến giờ mà ghen tỵ. Này, giữ cho cẩn thận vào không gái cuỗm mất luôn đó ! "

Cô cười trừ : " Cuỗm được thì tốt quá ! "

Một người khác thì lại nói : " Hai đứa tính như nào ? Cưới xong rồi làm sao ? Định đẻ mấy đứa ? Đặt tên như nào ? "

Sau khi nghe mớ câu hỏi kia, cô không biết phải trả lời sao nữa. Và mọi người cứ hỏi tiếp và tâm sự khiến cô gần như thức trắng đêm.




Sáng hôm sau

_ Haizz, tối qua em không ngủ à ? Giờ thành gấu trúc rồi đó !

Cô quay lại thì thấy mọi người tủm tỉm cười. Cô nghi ngờ là mọi người cố tình làm cô thức đêm thức hôm.

_ Anh mua đồ ăn sáng cho em rồi đó ! – Anh ta ân cần nói.

_ Cảm ơn anh nhiều !

Ngày nào cũng thế, Otaka đều mang đồ ăn cho Ran.

Thời gian thấm thoát trôi qua thật nhanh. Ran đã khoẻ mạnh và chỉ còn vài ngày nữa là đến đám cưới.


Đêm trước ngày cưới


Ran's POV

Tôi phải làm sao đây ? Phải làm sao đây ? Tôi phải làm gì đây ? Chẳng lẽ bây giờ tôi bỏ trốn ? Tôi không được làm thế, tôi sẽ làm tổn thương anh ấy mất.

End Ran's POV

Cả đêm, cô trằn trọc suy nghĩ. Cô không ngủ được. Đôi mắt vẫn mở thao láo. Cô ước có một thứ thuốc có thể làm cô ngủ ngay bây giờ. Cô suy nghĩ thật kĩ càng về đám cưới. Cô có nên đồng ý cuộc hôn nhân này không ?

Cuộc hôn nhân chỉ có tình yêu từ một phía, chắc chắn là nó không thể bền lâu được. Như đã nói, cô không hề có bất cứ rung động nào trước Segama. Tất cả chỉ vì chuyện xảy ra vào 3 năm trước.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro