oneshot [LỗiThụy] Nếu Em Có Trái Tim

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Không cần biết thế nào là yêu... bởi mày là một con robot.

.:start:.

Tôi tỉnh giấc, khẽ xoay chiếc cổ mỏi nhừ của mình rồi ngước mắt nhìn lên. Tôi thoáng giật mình khi ánh nhìn chạm phải vật ấy. Phải rồi nhỉ. Nó chỉ là một cỗ máy to lớn nhùng nhằng nhưng tôi không thể dứt mắt khỏi nó được. Bởi bên trong nó, chứa một phần trái tim của tôi.

Thứ đó thật sự quá hoàn mĩ. Tôi sắp thành công rồi. Tôi dời ánh mắt đi trong luyến tiếc, tay đặt trên bàn phím. Chỉ còn một bước nữa, công trình của tôi sẽ trở nên hoàn hảo. Con robot đầu tiên và có lẽ là cuối cùng trong cuộc đời tôi.

"Love"

Hoàn hảo?

Tôi vội xóa đi những gì mình vừa viết. Thứ đó không cần thiết, thực sự không cần thiết. Tôi nhắm chặt mắt, ngửa lưng ra ghế, ngón tay buông hờ hững trên phím "Enter". Một giây chần chừ, tôi nhấn nút. Màn hình lớn nhấp nháy chữ "Ready to complete".

Sống mũi bỗng xộc lên thứ gì đó cay đến nghẹn cuống họng. Dường như tôi sắp khóc. Nhưng vì lẽ gì chứ. Điều đó không đáng, và không cần thiết cho một con robot. Con robot của tôi, chỉ cần biết nói, chỉ cần biết cười, chỉ cần biết khóc, chỉ cần biết nhận thức... Nó không cần thứ đó. Nó không cần tình yêu.

Robot của tôi!

- Chết tiệt.

Tôi gào lên, đạp đổ mọi thứ trong phòng. Dây điện nằm chồng chéo ngổn ngang lên nhau. Tôi đang làm điều này vì chính bản thân mình sao? Làm vì không thể chấm dứt cái tình yêu đầy mù quáng đó?

Tôi yêu em.

Nhưng mà em đã chết rồi. Thực sự đã đến với thiên đường đầy mộng mơ tươi đẹp. Em đã bỏ tôi đi không lời từ biệt. Em không biết rằng tôi đang phát điên vì em.

Tôi vẫn điên cuồng đập phá. Cái máy to tướng kia vẫn cứ chạy và phát ra những tiếng tít tít o o khó chịu. Đáng ghét! Tôi cần được yên tĩnh một mình. Tôi nâng chiếc ghế trên tay. Một cú đánh của tôi sẽ chấm dứt, chấm dứt tất cả.

Nhưng... tôi dừng lại.

Đôi mắt kia mở ra, rồi thoáng nhíu lại. Những ngón tay ấy khẽ ngọ nguậy. Mái tóc nâu khẽ lúc lắc, đổ tràn xuống hai bờ vai trần trắng nõn. Làn môi hồng khẽ nhếch lên - một nụ cười mê hồn. Bàn chân động đậy nhẹ, dường như đã phải đứng yên quá lâu mà không thể chịu đựng.

- Gia Thụy. Điền Gia Thụy.

Đôi môi hồng kia khẽ mấp máy, tạo nên thứ âm thanh còn nhẹ hơn gió. Tôi vẫn sững người nhìn con robot từ từ gạt những sợi dây điện bao xung quanh. Nó quá đẹp, quá tuyệt mĩ. Nó mang cơ thể của một con người. Nó vừa gọi tên của mình.

- Huy Tường?

Nó vẫn cứ lúng búng vài từ. Khỉ thật. Tôi sẽ lại phát điên lần nữa mất. Nó quá giống. Và giọng nói của nó giống hệt em. Tôi đã tạo con robot này vì em, vì tình yêu của tôi. Nhưng nó không bao giờ, sẽ không bao giờ là em được.

Tôi mệt mỏi thả buông tay. Chiếc ghế va mạnh lên sàn, tạo thành tiếng động khó chịu. Tôi quay lưng. Tôi không muốn tiếp tục nhìn thấy sự dối trá đó nữa.

~o0o~

- Thụy Thụy có biết là Thụy Thụy rất xinh đẹp không?

Tôi xoa đầu Gia Thụy. Từng sợi tóc mềm mại trượt qua khoảng trống giữa các ngón tay tôi. Không thể cưỡng lại thói quen của mình, tôi cúi xuống, hôn lên mái tóc đó. Đến cả mùi hương cũng giống. Mái tóc của em. Tôi mải mê chìm đắm trong kí ức của mình.

Một khoảng lặng làm tôi chợt giật mình thoát khỏi hương thơm ngọt ngào quyến rũ đó. Tôi nhìn Gia Thụy. Nó cũng đang nhìn tôi với đôi mắt đẹp mà lạ lẫm. Đôi mắt của em. Trái tim tôi như bị thắt chặt. Em đã từng ngây thơ như thế, trong sáng như thế.

Chạm khẽ lên làn môi hồng của Gia Thụy, tôi càng thấy mình đau đớn. Nó mềm mại như bờ môi em - bờ môi tôi đã hôn cả ngàn lần vẫn không muốn dứt, bờ môi tôi chỉ muốn em dành nó cho tôi. Nhưng tôi vẫn còn đủ tỉnh táo để nhận ra, nó hoàn toàn không phải là em. Nó chỉ là máy móc điện tử vô tri.

Có gì đó thật mềm trượt trên làn da tôi. Nó men theo đôi mắt, đến sống mũi, chạy dần ra hai gò má, rồi chạm thật nhẹ lên môi tôi. Khe khẽ đưa bàn tay mình lên, tôi nắm chặt lấy nó. Bàn tay này quen thuộc quá. Bàn tay của em. Vùi nhẹ gương mặt vào bàn tay ấy, tôi chẳng hề muốn dứt ra.

- Ướt và lạnh... Là nước?

Gia Thụy cất tiếng nói, kéo tôi ra khỏi giấc mộng. Nó vẫn nhìn tôi, ngơ ngác, bàn tay nó đặt trên má tôi. Đúng rồi. Giờ Gia Thụy chẳng khác gì đứa bé. Nó biết nói, biết cười, và tuyệt nhiên chẳng hiểu sự đời.

Con người có bộ não và trái tim. Gia Thụy chỉ có một con chip, chỉ biết làm theo những gì tôi đã cài đặt và giải thích.

- Ừ. - Tôi thở nhẹ - Đó là nước.

- Vì sao lại có nước? Trên gương mặt anh. Trong đôi mắt anh.

- Vì tôi khóc.

- Khóc là gì? Vì sao anh lại khóc?

Khóc là gì ư?

- Khóc ấy à? - Tôi mỉm cười - Chỉ đơn thuần là nước chảy ra từ mắt mà thôi. Khi mà tuyến lệ không thể giữ nổi phải để nước tràn ra khỏi mi mắt.

Gia Thụy khẽ nghiêng đầu, bàn tay chạm vào môi tôi:

- Đây có phải là một nụ cười không? Có phải anh đang hạnh phúc không?

Tôi kéo tay Gia Thụy, ôm chặt nó vào lòng. Gia Thụy lại tíu tít nói, dụi đầu vào vai tôi:

- Đây là một cái ôm. Mà ôm thì thật là ấm.

Rồi nó lại đẩy tôi ra, cầm lấy tay tôi đưa lên má nó:

- Trong mắt Thụy Thụy có nước không? Lúc mà Thụy Thụy khóc ấy?

Tôi im lặng, bàn tay khẽ mơn man gò má mịn màng của Gia Thụy. Đôi mắt nó vẫn nhìn tôi, trong sáng và ngây thơ. Tôi khẽ lắc đầu.

- Vì sao lại thế?

- Robot, thì không cần nước mắt. Thụy Thụy chỉ cần cười và nói là được rồi.

Tôi quay đi, lén trút một hơi thở dài.

~o0o~

Tôi tưởng mình đã không thể khóc nữa khi có Gia Thụy. Không phải thế. Tôi vẫn khóc trong âm thầm và lặng lẽ. Vì nhớ em. Trái tim gọi tên em trong vô vọng khi tôi nhìn Gia Thụy. Gia Thụy không phải là em. Em không phải là Gia Thụy. Nhưng tôi vẫn đau. Tôi không thể để bản thân mình được mơ một chút, được chìm trong giấc ngủ một chút. Vì sao chứ?

Tôi đã tặng cho Gia Thụy sự quan tâm mà trước đây tôi chỉ dành cho em. Tôi mong muốn gì ở nó ư? Phải chăng là một sự thay thế? Vậy nên trái tim tôi bị hành hạ? Tôi đã làm gì sai chứ? Tôi quá cần em, quá yêu em, cuồng si đến nỗi phải làm một điều điên rồ như thế - tạo ra một Gia Thụy khác dành riêng cho tôi.

Chào em, em khỏe không?

Gương mặt em vẫn đáng yêu, nụ cười em vẫn quyến rũ, mái tóc em vẫn mềm mại và ngát hương, bàn tay em vẫn thật ấm áp phải không? Nó có còn dành cho anh không?

Anh yêu em...

Anh nhớ em...

Anh đã có một Gia Thụy khác, một Gia Thụy không phải là em, nhưng là một Gia Thụy hết sức hoàn hảo. Gia Thụy có nụ cười hạnh phúc, Gia Thụy có mái tóc suông mềm, Gia Thụy có đôi mắt long lanh. Gia Thụy có những gì mà em có. Chỉ là, Gia Thụy không có một trái tim.

...

Không phải lúc nào em cũng ở bên anh, còn Gia Thụy chẳng mấy khi rời anh nửa bước. Không phải lúc nào em cũng cười với anh, còn Gia Thụy mỗi lần thấy anh là môi nó tự giãn thành một nụ cười rạng rỡ. Không phải lúc nào em cũng nằm ngủ yên trong vòng tay anh, còn Gia Thụy luôn rúc vào lòng anh như một chú mèo nhỏ. Không phải lúc nào em cũng yêu anh, còn Gia Thụy, tuy nó không biết thế nào là yêu, nhưng nó cũng chẳng cần biết đến ai khác ngoài anh... Gia Thụy có lẽ tốt hơn nhiều đối với một người luôn đòi hỏi tình cảm như anh. Nhưng sao anh yêu em, chỉ yêu có mỗi em. Em thật ích kỉ khi mang cả trái tim của anh đi, không để cho nó đập thật yên bình trong lồng ngực anh.

Có thể em trách rằng vì sao anh không mở lòng với bất kì ai mà vẫn cứ yêu em. Có thể em trách rằng vì sao anh không quên em đi mà vẫn cứ yêu em. Có thể em trách rằng vì sao anh tạo ra Gia Thụy mà vẫn cứ yêu em. Có thể em trách rằng vì sao anh lại mù quáng trong ngõ cụt tình yêu như thế... Em có thể trách anh. Nhưng không thể khiến anh ngừng yêu em...

Điều anh cần làm lúc này là quên đi em. Phải không?

Tôi thở dài, xếp bức thư đang dở dang lại. Tôi chợt nhìn thấy em, cười ngọt ngào với tôi trong bức ảnh nằm lặng lẽ trong khung hình đặt trên bàn. Đôi môi tôi đã lạnh đến mức không thể nhếch thành một nụ cười, dù rất nhẹ thôi. Tôi cẩn thận lồng bức thư vào trong khung hình và úp nó xuống.

- Anh...

Cánh cửa phòng bật mở làm tôi giật mình. Gia Thụy ở trước mặt tôi, rất hốt hoảng. Nó đưa bàn tay của mình ra. Một vết rách trên ngón trỏ.

- Đau không? - Tôi hôn nhẹ lên tay nó.

- "Đau" là gì? - Gia Thụy tròn mắt nhìn tôi - Thụy Thụy chỉ thấy mạch điện của mình.

Tôi khựng lại. Gia Thụy không biết đau. Đúng rồi. Robot thì làm gì biết đau cơ chứ. Tôi lấy một chút hóa chất làm liền da chỉ dành cho Gia Thụy và bôi lên tay nó. Gia Thụy nhìn tôi, một lúc lâu rồi gọi:

- Anh. - Gia Thụy chỉ chỉ lên ngón tay mình - Môi anh chạm lên... Là...

- Một nụ hôn.

- Hôn? Là gì?

- Hôn ư? - Tôi im lặng một chút rồi trả lời - Chỉ là môi chạm lên da mà thôi.

- Vậy môi, có thể chạm lên môi được không?

- Được.

- Vậy Thụy Thụy, có thể hôn anh được không?

Tôi nhìn Gia Thụy. Ánh mắt nó có vẻ rất háo hức chờ tôi đồng ý. Tôi khẽ gật đầu. Không chút chần chừ, nó cúi xuống, và chạm lên môi tôi. Nụ hôn rất nhẹ, đủ để tôi cảm nhận được vị ngọt ấm nồng trên môi Gia Thụy. Ngọt nhưng sao lạ lẫm và lạnh lẽo quá. Tôi ngồi lặng, cố gắng ép lòng mình phải nghĩ rằng nó giống như đôi môi của em...

Khi tôi chớp mắt, đã thấy Gia Thụy ngồi vào lòng tôi. Nó nũng nịu - như mỗi lần em vòi vĩnh tôi:

- Thụy Thụy đã biết phim là gì rồi. Vậy ngày mai mình đi xem phim, anh nhé! Phim mà có thứ người ta gọi là hôn ấy...

Gia Thụy, ngày càng hiểu rõ về thế giới này hơn. Sẽ ra sao nếu nó biết, xung quanh nó, mọi người đều yêu và được yêu, chỉ có nó không biết tình yêu là thế nào.

~o0o~

- Anh, tình yêu là thế nào hả anh?

Tôi thở dài, làm ra vẻ bận rộn, cố lảng tránh câu hỏi của Gia Thụy. Gia Thụy học hỏi quá nhanh, kể cả những kĩ năng không cài đặt sẵn nó đều biết, đều thực hiện được. Tôi không muốn nó biết về tình yêu, càng không muốn nó yêu.

- Anh không biết. - Tôi chối biến.

- Anh nói dối Thụy Thụy. - Gia Thụy phụng phịu - Chắc chắn là anh biết.

- Anh phải nói bao nhiêu lần nữa hả? - Tôi gắt lên.

- Anh đang giận Thụy Thụy? - Gia Thụy nhìn tôi, đôi mắt linh hoạt mang vẻ u buồn - Thụy Thụy làm gì sai cơ chứ.

- Phiền quá đi. - Tôi lại lớn tiếng, lòng lo sợ vì nó đã biết thế nào là "giận", một tính cách tôi không lập trình trong con chip của Gia Thụy.

- Anh - Gia Thụy nắm lấy áo tôi - Tình yêu có phải là viết thư cho nhau mỗi ngày hay không?

- Ừ. - Tôi đáp qua loa.

- Vậy là anh đang yêu một người?

Tôi đứng yên nhìn nó một lúc rồi trả lời:

- Ừ.

- Thụy Thụy ghét anh lắm. - Gia Thụy kéo áo tôi - Người ấy sẽ cảm thấy rất phiền phức nếu anh cứ viết thư cho người ấy mỗi ngày khi mà người ấy không thể nhận, không thể trả lời. Người ấy sẽ ghét anh lắm, sẽ coi anh như kẻ phiền phức...

- Chính Thụy Thụy mới phiền phức. Suốt ngày cứ bám lấy tôi. Tôi không chịu nổi nữa.

Tôi gắt ầm, đi nhanh vào phòng. Cánh cửa đóng sập lại, tạo nên tiếng ồn chói tai. Tôi thả phịch người xuống nệm, đầu óc bắt đầu ong lên nhức nhối. Tôi có cảm giác Gia Thụy đang nói về em. Nó đã biết về em ư? Khi mà tôi luôn luôn muốn giấu?

- Chỉ vì người ấy mà anh đối xử với Thụy Thụy như vậy sao?

Gia Thụy đập cửa rầm rầm, gào lên với âm vực rất cao. Thật là rắc rối mà. Tôi bỗng dưng ghét Gia Thụy kinh khủng. Bám lấy tôi đã đành, lại còn làm phiền tôi ngay cả lúc tôi mệt mỏi nhất.

Tôi mở toang cánh cửa:

- Đi đi. Người ấy thì đã sao. Thụy Thụy thật là ồn ào quá đi. Tôi yêu người ấy thì liên quan đến Thụy Thụy hả?

Gia Thụy yên lặng, nghiêng nghiêng đầu nhìn tôi. Trong đôi mắt nó, có gì đó là hụt hẫng, có gì đó là đớn đau, có gì đó là buồn bã. Không phải đâu. Robot như Gia Thụy không nhận thức rõ về bất kì điều gì cả. Tôi nhầm rồi. Tôi nhầm rồi.

- Vậy nếu như... - Gia Thụy thở ra rất nhẹ, đôi mắt mở to nhìn thẳng vào tôi - Người ấy không tồn tại, dù chỉ là một chút gì đó, thì anh không yêu người ấy nữa. Đúng không?

Tôi lại đóng mạnh cửa, chẳng hiểu vì sao mình lại làm như thế.

~o0o~

Cánh cửa bỗng bật mở khiến tôi thoáng giật mình. Tôi nhỏm dậy, không ngạc nhiên mấy khi thấy Gia Thụy. Nó bước nhanh đến bên tôi, dùng tay kéo gương mặt tôi vừa tầm với nó. Và nó hôn tôi. Một nụ hôn thật sự. Tôi cảm nhận được lưỡi của nó đang cuốn lấy mình.

Một thoáng mê muội, một chút tỉnh táo, tôi đẩy Gia Thụy ra. Gia Thụy nhìn tôi, rồi mấp máy môi:

- Anh phải là của Thụy Thụy, không được là của ai khác. Thụy Thụy sẽ sở hữu anh. Nếu không phải là Thụy Thụy, anh đừng hòng đến với ai khác, dù chỉ là trong kí ức.

- Thôi đi.

- Anh phải là của Thụy Thụy, không được là của ai khác. Thụy Thụy sẽ sở hữu anh. Thụy Thụy sẽ sở hữu anh...

- Gia Thụy!

Tiếng kêu của tôi chẳng khiến Gia Thụy dừng lại. Tôi quay lưng chạy đi. Tôi trốn khỏi căn phòng của mình, trốn khỏi Gia Thụy. Lòng tôi dấy lên nỗi lo sợ mơ hồ. Chỉ là sợ thôi.

Ánh đèn đường vàng dường như cũng hắt hủi tôi, chỉ sáng mờ mờ lạnh lẽo. Trên con đường dài, tôi vẫn suy nghĩ. Mọi thứ về em, về Gia Thụy, về tôi. Tôi đã nhận được gì từ Gia Thụy? Có chăng chỉ là hình bóng mãi mãi không phai mờ của em?

~o0o~

Lúc tôi trở về căn nhà của mình đã quá nửa đêm. Giờ này chắc Gia Thụy đã ngủ. Tôi cố gắng mở cửa thật nhẹ nhàng để không đánh thức sự nhạy cảm của một con robot như nó.

Nhưng lúc cánh cửa mở ra, cũng là lúc tôi sững người. Gia Thụy ngước nhìn tôi. Đôi mắt điện tử đỏ rực ánh đèn chói mắt. Đó không phải là đôi mắt thường ngày mà Gia Thụy sở hữu. Có gì đó giận dữ, căm hận thật sự trong nó. Tôi không nhìn vào mắt nó mà đưa ánh nhìn xuống sàn nhà. Và lúc đó, trái tim tôi như đứng lại, cả người cứng đờ không chút phản ứng.

Dưới bàn tay của Gia Thụy, là những bức hình của tôi và em. Nụ cười của em bị ngọn lửa của ánh nến loe loét kia phá hủy. Gương mặt rạng rỡ của em đã bị cắt ra hàng trăm mảnh, bị tô vẽ nguệch ngoạc bởi vô số bút màu nằm vương vãi trên sàn. Tôi chẳng còn nhận ra em của tôi nữa. Còn những bức thư dở dang tôi viết chưa kịp gửi đến em giờ chỉ là đống tàn tro nằm cạnh.

Trái tim dường như đã bị ai đó lấy cắp, không còn đập trong lồng ngực.

Tôi bước đến bên Gia Thụy, xốc mạnh cổ áo nó. Không chút suy nghĩ, tôi tát nó. Rất mạnh.

- Biến đi!

Tôi gằn giọng, đẩy mạnh nó ra khỏi em. Bàn tay tôi run rẩy chạm vào từng chi tiết không còn nguyên vẹn nữa.

- Sao mày lại làm những điều tồi tệ như thế chứ?

Tôi lại nhào đến bên Gia Thụy, lắc mạnh vai nó. Tôi như một con dã thú bị tổn thương, cuồng dại, phát điên lên. Tôi cố gắng kìm lại sự giận dữ của mình bằng chút bình tĩnh còn xót lại, khi mà tôi nhìn vào gương mặt đó.

Gia Thụy mấp máy môi:

- Vì anh phải là của Thụy Thụy. Anh không biết điều đó sao?

Chiếm hữu. Đó là sự chiếm hữu.

Tôi sững người một chút rồi vực Gia Thụy dậy. Nó nhìn tôi, gương mặt mếu máo như muốn khóc:

- Là Thụy Thụy đang hủy hoại chính mình sao? Hủy hoại gương mặt này? Gương mặt mà anh còn yêu hơn cả bản thân?

Tôi nhắm mắt, môi cắn chặt. Gương mặt Gia Thụy là của em, giọng nói Gia Thụy là của em, mái tóc Gia Thụy là của em, đôi môi Gia Thụy là của em... Tất cả những thứ đó, giờ là của ai? Của em? Của Gia Thụy? Hay là của một chút nông nổi hồ đồ mà tôi tạo nên?

Tôi buông tay, mặc cho thân mình Gia Thụy ngã ra sàn không ai nâng đỡ. Tôi thất thểu quay về phòng. Tôi muốn bảo vệ em, nhưng không thể vì thế mà phá hủy một em khác.

~o0o~

Trời vẫn tối, ánh trăng trắng nhợt nhạt càng làm cho mọi thứ thêm vô vị. Tôi lê bước, lòng nặng trịch. Đôi mắt mệt mỏi không thể khép lại trong giấc ngủ yên bình. Đôi tay yếu ớt không thể giữ mãi một bóng hình đã xa. Tôi cứ đi mãi, đi mãi. Tôi không biết mình nên dừng lại ở đâu nữa.

Trái tim tôi lấp đầy bởi em, tâm trí tôi choáng váng vì Gia Thụy.

Trái tim tôi không thuộc về tôi, tâm trí tôi cũng chưa bao giờ được tôi sở hữu. Tôi sống dường như là cho sự ích kỉ của mình và yếu đuối của bản thân. Đáng lẽ ra từ đầu tôi không nên níu kéo, không nên làm cho mọi thứ khác đi như thế.

Con đường rộng thênh thang không bến đỗ vẫn cứ trải ra trước mắt tôi. Bơ vơ, mình tôi. Khung cảnh nhòe nhoẹt đi khi đôi mắt tôi đã bị nước mắt làm mờ tất cả...

- Anh!

Tiếng gọi sao mà thân quen quá. Tôi nhìn xung quanh, kiếm tìm giọng nói thân thương đó. Rồi tôi thấy.

Bên kia đường, là thiên thần của tôi, là em của tôi. Vẫn mái tóc đó, vẫn là nụ cười đó, vẫn là dáng hình bé nhỏ thân thương đó. Em đưa tay về phía tôi, gọi tên tôi thật nhẹ nhàng.

Như một con robot không biết suy nghĩ, tôi cất bước về phía em. Từng bước chân nhẹ hẫng như thể bước trên từng bậc thang đến thiên đường. Những cơn gió dịu mát thoảng qua như muốn cản bước chân tôi đến với em.

- Anh!

Tiếng gọi càng lúc càng thôi thúc tâm trí tôi. Là em, tôi sẽ chạm vào em một lần nữa, sẽ có em một lần nữa. Tôi bước nhanh hơn. Tôi không muốn chậm trễ bất cứ một giây phút nào nữa. Tôi không muốn lại vụt mất em.

Có tiếng gì đó chói tai cứ đập vào tôi. Mặc kệ điều đó là gì. Việc tôi cần làm lúc này là bắt được em, không thể để em trốn thoát khỏi bản thân một lần nữa.

- Đừng mà!

Ai đó hét lên. Là em ư? Tôi vẫn nhìn với đôi mắt đẫm nước, trái tim vẫn đập thật đau đớn. Em ngăn tôi đến với em? Tôi không thể đến với em ư?

Tôi đứng sững lại. Có tiếng gì đó gầm thét bên tai. Âm thanh mỗi lúc một gần hơn, mỗi lúc một to hơn. Tiếng tu dài ngân lên. Tôi giật mình quay sang. Chiếc xe tải lao tới. Trên con đường cao tốc, âm thanh mà nó tạo ra xé toang bầu không khí vắng lặng đáng ra chỉ có tôi và em.

Tôi bị đẩy mạnh đến nỗi lăn về phía lề đường. Vì sao mỗi lúc tôi muốn đến bên em, tôi đều bị cản trở như thế?

Cú va đập mạnh vào lưng bởi lề đường làm tôi như bừng tỉnh. Tôi nhỏm dậy, cả người sững ra bất động khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt.

Chiếc xe tải lao đến, tông thẳng vào thân hình nhỏ bé kia không chút xót xa tiếc nuối. Gần mười cái bánh xe cứ thản nhiên nghiến qua em, gồ ghề lên xuống không dừng lại. Tôi cứ trơ mắt nhìn mà chẳng biết mình nên làm gì ngoài việc nhắm chặt mắt. Cho đến khi nỗi kinh hoàng ấy qua đi, tôi mới lết đến bên em, thật khó nhọc.

- Thụy Thụy...

Tiếng rên khẽ làm tôi giật mình. Đây không phải là em. Đây là Gia Thụy. Nhưng mà tim tôi cứ nhói lên. Trái tim tôi từ khi nào đã đủ chỗ cho cả em và Gia Thụy?

Tôi nhìn vào gương mặt xinh đẹp không còn nguyên vẹn ấy, nắm lấy bàn tay gần như đã rời khỏi thân hình nhỏ bé của Gia Thụy, nhìn thật sâu vào đôi mắt không thể trông thấy bất kì thứ gì kia.

- E... Em... y... yê...

Tiếng nói bỗng cắt ngang làm tôi lo sợ, rồi tôi hoảng loạn thật sự khi thấy đôi mắt kia khép lại, lồng ngực Gia Thụy thôi phập phồng những nhịp thở yếu ớt.

- Thụy Thụy à... Em nói gì đi. Nói gì đi. Làm ơn!

Tôi rên rỉ như một con thú bị thương, mãi chỉ có một câu làm ơn vô vọng. Tôi đang trông chờ điều gì thế? Một câu yêu mà tôi luôn ruồng bỏ từ Gia Thụy?

Tôi ôm siết lấy Gia Thụy. Ấm áp, thực sự rất ấm áp. Tôi áp gương mặt mình lên đôi má em, khóe môi bỗng chạm thật nhẹ vào làn môi đó. Ngọt, và thân quen lạ kì.

Tạm biệt, tình yêu của anh

Ngay lúc này đây, anh sẽ để em ra đi

Toàn bộ những kí ức và kỉ niệm này

Anh sẽ quên hết

Anh sẽ xóa hết, xóa sạch tình yêu anh dành cho em

Từng chút từng chút một...

...trong trái tim này (*)

Tôi bế Gia Thụy trên tay, quyết định rời khỏi mảnh kí ức cuối cùng về em.

~o0o~

Tôi đứng trên ngọn đồi xanh mướt màu cỏ non, đôi mắt khép hờ chờ cơn gió cuốn đi sự mệt mỏi còn đọng lại. Một chút gió nhẹ thoảng qua, lay động tạo nên những âm thanh sột soạt từ tờ giấy trên tay tôi.

Ngọn lửa liếm dần trên những tờ giấy, thiêu rụi đi từng dòng chữ. Tôi buông tay. Tàn tro cứ thế bay mãi, bay mãi lên trời, hòa với ánh nắng mặt trời chói chang, hòa với bầu trời xanh cao bất tận.

Lá thư này sẽ đưa Gia Thụy đến gặp em. Hãy nhớ rằng... cả hai đều thuộc về anh.

Anh không thể... không thể từ bỏ tình yêu này

Dẫu cho cần phải quên em

Bất kể anh đã cố gắng như thế nào để quên đi hình bóng của em

Đối với anh, em vẫn là duy nhất

Anh xin lỗi em rất nhiều... (*)

.

.

.

Anh của Thụy Thụy...

Thụy Thụy đã biết giận hờn.

Thụy Thụy đã biết ghen.

Thụy Thụy đã biết chiếm hữu.

Thụy Thụy đã biết hôn.

Thụy Thụy đã biết nhiều thứ lắm...

Nhưng những điều đó có nghĩa là gì hả anh. Thứ mà Thụy Thụy muốn biết nhất là yêu. Người thầy tuyệt vời nhất của Thụy Thụy - là anh - đã trốn tránh mà không chịu trả lời Thụy Thụy câu hỏi đó. Người thầy dịu dàng nhất của Thụy Thụy - là anh - đã mắng Thụy Thụy vì câu hỏi đó. Người thầy mà Thụy Thụy mong muốn được nhìn thấy mỗi ngày, đã làm những điều như thế với Thụy Thụy...

Mỗi ngày qua, Thụy Thụy thấy rằng, Thụy Thụy càng khao khát hiểu rõ điều đó hơn.

Thụy Thụy giận anh khi biết rằng trong anh không chỉ có Thụy Thụy, mà có ai đó giống Thụy Thụy đến từng đặc điểm. Thụy Thụy ghen khi biết rằng anh chỉ viết thư cho người đó mà không viết cho Thụy Thụy. Thụy Thụy muốn chiếm hữu anh khi biết rằng Thụy Thụy không thể nhường anh cho ai khác. Thụy Thụy hôn anh, khi biết rằng, khi hôn, người ta sẽ yêu nhau...

Dường như tất cả mọi hiểu biết của Thụy Thụy đều rất sai lầm. Thụy Thụy thực sự không hiểu gì cả. Thụy Thụy học mọi thứ, chỉ để hiểu thế nào là yêu. Thế rồi, Thụy Thụy vẫn không biết, thực sự không biết.

Có phải là vì Thụy Thụy không có một trái tim như anh vẫn thường hay nói?

Vậy nếu như có một trái tim, thì Thụy Thụy cũng có thể hiểu thế nào là yêu? Thật sự là vậy chứ?

Một trái tim điện tử, thì có quyền yêu hay không, có quyền được yêu hay không? Một trái tim điện tử, thì sẽ được lắng nghe, sẽ được cảm thông, sẽ được hiểu rõ chứ? Một trái tim điện tử, thì sẽ hiểu tình yêu là gì ngay từ lúc đầu, phải không anh?

Giá mà Thụy Thụy có một trái tim, Thụy Thụy sẽ nói rằng Thụy Thụy yêu anh - vì Thụy Thụy hiểu nó. Nhưng giờ, Thụy Thụy có thể nói rằng Thụy Thụy yêu anh được không?

Thụy Thụy của anh. Robot của anh.

Thụy Thụy yêu anh... yêu anh... yêu anh...

.

.

.

.:end:.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro