oneshot [LỗiThụy] Người Của Ngày Hôm Qua

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 
Em khắc tên anh vào trái tim em, và em sẽ mãi mãi bảo vệ nó
 

.:start:.

 
Trận sốt liên miên dài ngày làm Gia Thụy gần như quên sạch tất cả, về tôi. Em quên mất tôi là ai, không nhớ một chút gì, chỉ mình tôi mà thôi. Và khi gặp tôi, em gọi tôi là người của ngày hôm qua.
 
Người của ngày hôm qua ư?
 
Em đâu có biết ngày hôm qua em đã làm những gì, đâu có biết ngày hôm qua em đã gặp ai, đâu có biết ngày hôm qua em đã gật đầu chào, đã bắt tay, đã ôm, đã hôn bao nhiêu người trong khi ngày hôm qua, em vẫn chìm trong giấc ngủ sâu.
 
Tôi tưởng mình đã phát điên lên khi đôi mắt ngây ngô em dành cho tôi khi vừa tỉnh dậy. Tôi tưởng mình đã phát điên lên khi giọng nói ngỡ ngàng em hỏi tôi sau khi nhìn tôi thật lâu. Tôi tưởng mình đã phát điên lên khi tôi trả lời em một cách ngớ ngẩn:
 
- Anh là ai ư? Anh là “người của ngày hôm qua”.
 
Em thậm chí còn không nhớ rõ “ngày hôm qua” là như thế nào. “Ngày hôm qua” của em ắt hẳn là một ngày có bầu trời xanh cao trong vắt, là những nụ cười hồn nhiên rạng rỡ, là ngày không có tôi. Còn “ngày hôm qua” của tôi là một ngày âm u xám xịt với đôi mắt em vẫn chìm trong giấc mộng dài.
 
Tôi chẳng biết mình đã nghĩ những gì khi nói ra điều đó, nhưng rõ ràng, tôi biết rằng mình đang đau đến nỗi không thể đứng vững, biết rằng mình đang đau đến nỗi không thể nhìn thẳng vào mắt em.
 
- Anh “của ngày hôm qua” là người chăm sóc em đúng không?
 
Em mỉm cười, kéo kéo tay áo tôi. Giờ em chỉ biết về tôi như thế. Tôi muốn trả lời không, muốn quay lưng trốn chạy, nhưng rồi tôi lại đáp, vòng tay ôm lấy em thật chặt:
 
- Ừ. Chăm sóc em mãi mãi.
 
 

~o0o~


 
Em ngồi trên bãi cát, để mặc ngọn gió luồn vào mái tóc, hất tung những lọn tóc mềm. Bước chân cứ đưa đẩy tôi đến trước mặt em rồi nó bỏ rơi tôi ở đó, bắt tôi đối diện với đôi mắt ngạc nhiên của em:
 
- Anh…
 
- Ờ. Xin chào.
 
- … của ngày hôm qua.
 
Tôi nghe trái tim mình rơi tõm xuống nơi nào đó vô định. Phải cố gắng lắm tôi mới nặng ra nụ cười gượng gạo:
 
- Chào em.
 
- Sao anh đứng mãi vậy?
 
Chết tiệt thật! Từ bao giờ tôi trở nên lúng túng không biết cư xử trước em thế không biết. Hệt như những ngày đầu tiên tôi gặp em. Tôi cảm giác rằng quan hệ của chúng tôi đã bắt đầu lại, một sự bắt đầu không chút hạnh phúc – ít nhất là với tôi.
 
Và bây giờ, thậm chí là khi ngồi bên em, tôi cũng không biết mình nên nói những gì. Tôi cứ giả vờ nhìn ra biển, nhìn bầu trời xanh bất tận trong khi tôi thực sự muốn ngắm nhìn em hơn. Tôi đóng vai gã câm với hàng tá suy nghĩ không biết nên bắt đầu thế nào.
 
Tôi cũng muốn hét lên rằng vì sao em lại quên tôi lắm chứ. Tôi cũng muốn hét lên rằng có phải em đang trêu đùa tôi không lắm chứ. Tôi cũng muốn ngay lúc này nắm chặt tay em, nói yêu em, hôn em như những ngày qua lắm chứ. Tôi có quá nhiều điều muốn làm cùng em.
 
Nhưng tôi làm không được, khi mà em đã khác hẳn ngày hôm qua. Em không cười nhiều với tôi, thậm chí một câu nói cũng rất ít khi thoát ra khỏi khuôn miệng nhỏ nhắn của em.
 
- Anh “của ngày hôm qua” à…
 
Sao em cứ luôn làm tim tôi đau đớn như thế?
 
- Anh tên gì?
 
Biết tôi là ai và quên đi tên tôi. Hay thật! Em xem tôi như kẻ ngốc, vùi dập tình yêu của tôi như những nhành cỏ em đi qua.
 
- Thừa Lỗi.
 
Em di di tay mình trên cát. Cái tên tôi cứ thế từ từ hiện ra. Nhìn tên mình mà tôi chẳng biết nên khóc hay cười. Thậm chí là em còn ghi sai tên của tôi. Tôi nén lại giọt nước mắt của mình bằng nụ cười hắt ra nặng nề:
 
- Viết sai rồi.
 
Ngón tay nhỏ bé của em nhấn xuống nền cát, còn em thì nhìn tôi với đôi mắt tròn long lanh thắc mắc. Tôi thở dài, bàn tay tự dưng nắm lấy tay em…
 
Giật mình.
 
Em bối rối chối từ bàn tay tôi. Tôi cũng che giấu khao khát muốn nắm mãi bàn tay ấy, vùi chặt xuống cát. Sự yên lặng đột ngột len lỏi giữa tôi và em. Chẳng nói một lời, cứ để cho trái tim thổn thức không cất thành lời.
 
- Ôi…
 
Những cơn sóng đẩy chút nước biển đến. Cuộc gặp gỡ của nước và làn da mềm làm em thích thú. Nước cứ liếm dần lên bãi cát, làm ướt đẫm mọi thứ mà nó chạm đến.
 
Và nó xóa đi tên tôi trên bãi cát.
 
Nước vẫn luôn lạnh lẽo và vô tình như thế. Nhưng nó cũng chẳng vô tâm bằng em. Em cứ nhìn cái tên tôi bị gạt bỏ và nói:
 
- Em còn chưa kịp nhớ tên của anh.
 
Tôi ước gì mình chưa bao giờ nói ra tên mình cho em biết. Em chẳng chút quan tâm đến nó, thực sự không.
 
 

~o0o~

 
 


Tôi cười được một chút khi nhìn em cặm cụi ghi tên mình lên giấy. Em hệt như một đứa trẻ, mãi không biết chán với những trò chơi do mình nghĩ ra. Nụ cười ngây ngô của em vẫn làm tôi xao xuyến. Mái tóc mềm tung bay vẫn làm trái tim này đập trật nhịp. Giọng nói trong vắt vẫn làm tôi mê mẩn.
 
Tôi vẫn không thể hiểu vì sao em lại quên đi tôi đột ngột như thế, làm tôi chới với giữa những cảm xúc bất thường. Tôi ghét em.
 
Vì tôi yêu em nhiều hơn những gì mình nghĩ.
 
- Anh tên là gì?
 
Thêm một lần nữa rồi đấy cậu bé của tôi. Cứ thích làm trái tim tôi nhói lên như vậy sao?
 
- Thừa Lỗi.
 
Em nghiêng đầu săm soi mảnh giấy, mỉm cười:
 
- Những gì em vừa viết sẽ không hiện ra cho đến khi em hơ nó dưới lửa. – Em đong đưa tờ giấy trên ngọn nến nhỏ - Sẽ nhanh thôi mà. Trò này thật thú vị. Ối…
 
Em kêu lên khi ánh sáng lập lòe đang nuốt dần tờ giấy trắng. Tờ giấy tuột khỏi tay em vì sức nóng của ngọn lửa kia, chìm hẳn vào trong màu sáp đỏ đang dần đông cứng lại. Em nhìn tôi. Rồi chẳng chút chần chừ, cứ thế lấy tờ giấy đã cháy xém trong ngọn lửa ra.
 
Tôi ú ớ chẳng nên câu, bất động nhìn em cư xử như một đứa trẻ.
 
- Nóng!
 
Em kêu lên khi giọt sáp nhỏ lên tay. Tôi chợt giật mình, kéo em tránh xa ra khỏi nó. Ngốc ơi là ngốc!
 
Tôi chườm viên đá lạnh lên tay em, càu nhàu:
 
- Sao lại cho tay vào đấy? Muốn bỏng lắm sao?
 
Em nhìn tôi với đôi mắt trong veo:
 
- Vì nó làm cháy tên anh chứ sao. Thậm chí em còn chưa kịp xem tên anh nữa mà.
 
Lại là chuyện cái tên. Một ngày nào đó, tôi ghét cái tên mình ắt hẳn cũng chỉ vì em.
 
- Điều đó không cần thiết đâu. Chẳng ai bắt em phải nhớ nó cả…
 
 

~o0o~


 
Tôi cứ bảo rằng em không cần phải nhớ tên tôi nhưng em luôn làm trái ý tôi, luôn làm tôi cảm thấy khó chịu và đau đớn. Tôi chẳng cần em mỗi ngày luôn cố gắng nhớ về tôi, chẳng cần điều đó.
 
- Anh!
 
Giờ thì không phải là ngày hôm qua, nhưng tôi biết rằng tôi tồn tại trong em chỉ là quá khứ.
 
- Này! - Em dúi vào tay tôi một viên đá nhỏ - Anh hãy khắc tên của mình lên. Em hứa sẽ luôn mang theo nó bên mình và sẽ nhớ tên anh.
 
Tôi cười như mếu nhìn em. Em luôn cố gắng một cách quá mức. Tôi chẳng yêu cầu gì ở em cả, chỉ cần mỗi ngày được nhìn thấy em mỉm cười là tôi đã hạnh phúc rồi.
 
- Anh này! Nếu em mãi mãi không nhớ được tên anh thì sao?
 
Tôi lơ đểnh đáp:
 
- Cứ việc khắc tên anh vào tim là được.
 
- Như thế này sao?
 
Em vớ con dao rọc giấy trên bàn, lơ lửng bên trên ngực trái với đôi mắt ngây thơ. Em đang đùa với tôi ư? Em đang giả vờ mình là một đứa trẻ lên ba chẳng biết làm điều gì cả?
 
- Ngốc này…
 
Tôi kéo lấy tay em và ôm chặt em vào lòng.
 
Anh lạnh, lạnh lắm em có biết không. Anh đau, đau lắm em có biết không?
 
Tôi siết chặt tay, cảm thấy em rúc thật sâu vào lòng mình. Hơi thở của em vươn nhẹ trên cổ áo, hương thơm bám chặt lấy da thịt tôi chẳng rời.
 
Tôi chợt nhận ra mình vẫn khao khát một tình yêu thật êm đềm và dịu ngọt như thế, dù cho có phải quên đi nhau…
 
 

~o0o~


 
Sự biến mất đột ngột của em một lần nữa lại khiến tôi phát điên lên. Em thoảng qua như một cơn gió, tan biến như một làn mây. Những gì còn xót lại trong tôi là em của ngày hôm qua, với nụ cười và những mảnh vụn trên tay:
 
- Viên đá bị nghiền nát đã làm tên anh…
 
Tôi biết mình đau, nhưng vẫn cố mỉm cười kéo tay em ôm chặt vào lòng, nghe từng nhịp tim cứ làm nụ cười nhẹ của tôi càng trở nên gượng gạo:
 
- Nếu đã quên, thì hãy quên luôn. Như thế, còn hơn cố gắng nhớ để làm cả hai đều tổn thương…
 
Vậy thôi, và rời đi. Tôi không biết em có trở lại hay không, thực sự không biết. Dẫu có trở lại, dẫu có bắt đầu một lần nữa, trái tim tôi cũng không chịu nổi. Em đã quên tôi rồi.
 
Quên rồi, phải không?
 

~o0o~


 
Tôi là tên ngốc. Tôi là đứa tồi. Tôi là thằng vô tâm.
 
Tôi đã tưởng như mình bất động từ giây phút ấy. Tôi cứ sững sờ nghe mấy lời nói loáng thoáng kia vụt qua nhưng đủ ghim chặt vào tâm trí.
 
Em của tôi, Gia Thụy của tôi, ánh sáng rạng rỡ duy nhất mà tôi cần, nụ hôn ngọt ngào duy nhất mà tôi khao khát giờ đang ở đó – nơi cách xa tôi tới vạn dặm, nơi mà không dễ để tôi có thể gặp lại em.
 
Paris hoa lệ, nơi mà những kí ức về tôi trong em có thể sẽ được tái sinh một lần nữa.
 
Nhưng điều đó có nghĩa không, khi mà bức thư cuối cùng của em chỉ vài dòng ngắn ngủi. Em đã đóng kịch quá lâu, đùa giỡn với tôi và giờ ra đi.
 
Có thể em sẽ quên tất cả, và kí ức đầu tiên em muốn xóa bỏ là anh.
Em đã yêu anh quá nhiều rồi…
 
Tôi không định khóc, nhưng tờ giấy mỏng manh đó vẫn thắm đẫm nước mắt.
 
Tôi không định tìm em, nhưng từ lúc nào tôi đã đứng trước cánh cửa trên hành lang trắng, nhìn mãi, nhìn mãi cho đến khi ánh đèn bên trên cánh cửa vụt tắt.
 
Tôi không định nhìn em, nhưng không hiểu vì cớ gì đôi mắt vẫn ngắm mãi em như thế.
 
Tất cả điều đó, có thay đổi được sự thật là tôi yêu em đến điên cuồng?
 
 

~o0o~


 
Đôi mắt trong veo mở ra, chứa đựng quá nhiều hi vọng. Làn môi ấy khe khẽ cất tiếng, chứa đựng quá nhiều những kí ức mong manh:
 
­­- Anh Thừa Lỗi, em nhớ anh…
 

.:end:.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro