[Oneshot] (luhan jiyeon) Có thể Hối hận nữa K????

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

LUHAN pov's

Năm chúng ta 7 tuổi, tôi gặp em. Cô bé con có mái tóc nâu bồng bềnh và gương mặt xinh xắn đã khiến tôi ngơ ngẩn hồi lâu. Rồi khi em bị bắt cóc, tôi đã lo lắng biết chừng nào, hận không thể lớn nhanh hơn để bảo vệ em. Người ta tìm thấy em bình an, tôi như trút được tảng đá trong lòng. Tôi không muốn em gặp nguy hiểm một chút nào, vì thế em biết không, khi đó tôi đã tự hứa với bản thân mình rằng, tôi sẽ bảo vệ em suốt đời, không để bất cứ ai làm em tổn thương. Khi ấy tôi vẫn chỉ là một đứa trẻ, cũng có những mong muốn trẻ con, và em là một trong số đó. Tôi muốn em trở thành cô dâu của tôi. Park Ji Yeon sẽ là cô dâu của Luhan này , tôi đã tin như thế. Năm đó, anh ta 9 tuổi, và em chẳng biết trên đời này có ai tên là Yang Yo Seob.


Năm chúng ta 8 tuổi, tôi nhận ra em khác biệt hoàn toàn với các cô bé khác. Những đứa con gái ở tuổi chúng ta khi đó động một tí là sẽ khóc, sẽ náo loạn khi có việc gì không vừa ý, còn em, em khác hẳn. Bị ngã trầy hết cả tay chân nhưng em chỉ mím môi thật chặt, quyết không kêu một tiếng nào, còn khi thua dưới tay tôi, em sẽ tìm mọi cách báo thù, không để tôi đắc ý quá lâu. Em có biết, khi thấy em bị ngã mà chỉ cố gắng chịu đựng, tôi đã đi tìm tên nhóc đã đẩy em, đánh cho hắn một trận nhớ đời để từ đó về sau không được làm em đau nữa. Em là của tôi, chỉ một mình tôi thôi, chỉ có tôi mới được bắt nạt em, ngoài tôi ra không kẻ nào có tư cách đó. Khi ấy chúng ta 8 tuổi, còn anh ta 10 tuổi, em vẫn chẳng biết người nào tên là Yang Yo Seob.


Năm 9 tuổi, nhìn những giọt nước mắt em rơi vì Momo – con mèo cưng của em chết, tôi đã nhờ mẹ đưa đi khắp nơi để tìm cho em một con mèo giống hệt như thế rồi ôm sang nhà em. Ánh mắt em nhìn tôi khi đó không còn sự thù địch nữa, dù chỉ trong chốc lát nhưng với tôi cũng đủ rồi. Chúng ta 9 tuổi, còn anh ta 11. Khi ấy, cái tên Yang Yo Seob chưa hề xuất hiện trong tâm trí của em.


Năm chúng ta 10 tuổi, em bị một đứa bạn chơi xấu, nhốt vào trong căn phòng tối nhất của trường. Không thấy em, tôi đã lo lắng biết bao nhiêu, sợ em lại xảy ra chuyện gì. Tôi chạy khắp nơi tìm em, cuối cùng tìm thấy căn phòng đó. Căn phòng rất tối, và em ngồi co ro trong góc, đôi tay tự ôm lấy bản thân mình. Nhìn thấy sự sợ hãi của em, tôi biết mình đã thất bại rồi. Đã nói sẽ bảo vệ em, vậy mà lại khiến em rơi vào hoàn cảnh như thế. Em sợ, rất sợ, cứ níu lấy tay tôi mãi không chịu buông. Nếu bình thường em làm như thế tôi sẽ rất vui, nhưng hôm nay em dường như không còn là cô bé lanh lợi hay cãi nhau và hơn thua với tôi nữa. Ánh mắt em hoảng loạn nhìn ra xung quanh, như thể em đang nhìn thấy điều gì kinh khủng lắm. Rốt cuộc thì điều gì đã khiến Ji Yeon của tôi trở nên như thế? Tôi không biết, không biết điều gì lại khiến em sợ hãi như vậy, nhưng tôi chỉ biết một điều, em đang cần tôi, rất cần tôi. Trên đường đưa em về nhà, chưa bao giờ bàn tay tôi rời khỏi bàn tay em. Rồi gia đình em đưa em đi bệnh viện, người ta nói rất nhiều về một căn bệnh gì đó mà tôi không hiểu, tôi chỉ biết em bị ám ảnh bởi lần bắt cóc năm 7 tuổi, lúc đó tiềm thức của em đã tự động xóa đi đoạn kí ức khiến em ám ảnh đó, nhưng bởi vì lần này lại bị nhốt vào một nơi tối tăm như khi đó nên những điều khủng khiếp đó đã quay lại, và nó khiến Ji Yeon của tôi sợ, rất sợ. Tôi không thích như vậy chút nào, Ji Yeon chỉ cần sợ tôi là được rồi, không cần sợ bóng tối hay bất cứ cái gì nữa. Nhưng tôi biết mình không thể làm gì khác ngoài việc ở bên cạnh em, và ngăn cản cái thứ bóng tối chết tiệt đó làm em sợ hãi. Năm chúng ta 10 tuổi, anh ta 12. Yang Yo Seob ở đâu trong khi em cần một người bên cạnh như thế?


11 tuổi, chúng ta bắt đầu lớn. Tôi giờ đã cao hơn em, dù chỉ một chút thôi nhưng lại khiến em cay cú mãi. Em trở lại rồi, trở lại là Ji Yeon hoạt bát đáng yêu của tôi rồi. Tôi rất vui vì điều đó. Em lại bắt đầu ganh đua với tôi trở lại, muốn thắng tôi trong tất cả mọi chuyện, nhưng dù em cố gắng thế nào vẫn không thể cao bằng tôi. Tôi biết em tức lắm, vậy nên càng ra sức trêu chọc, mặc cho gương mặt em đỏ bừng vì giận dữ. Tôi thấy em khi giận thật đáng yêu, dù bình thường cũng không hề xấu xí nhưng trong mắt tôi, khi em phồng mang trợn mắt với tôi mới là khi em xinh đẹp nhất, thật kì lạ phải không? 11 tuổi, em bắt đầu có những bí mật của riêng mình, tôi biết nhưng không hề để tâm, vì dù em là của tôi, nhưng tôi không muốn em mất đi tự do của mình, để em làm những điều em thích. Tuy nhiên, tôi biết trong số các bí mật đó không hề có cái nào liên quan tới Yang Yo Seob cả, đó vẫn là một cái tên vô cùng xa lạ với em.


Chúng ta 12 tuổi, em ngày càng xinh, và tôi cũng ngày càng cao. Dường như chiều cao của tôi tỉ lệ thuận với sự xinh đẹp của em hay sao ấy, vì tôi càng cao thì em càng xinh đẹp. Ý nghĩ đó thật ngớ ngẩn, em nhỉ? Đôi khi Tôi cũng ngớ ngẩn như thế, chỉ cần là chuyện có liên quan tới em thì tôi chấp nhận mình ngớ ngẩn một chút cũng chẳng hề gì, vì em là Park Ji Yeon, Ji Yeon của tôi. Tôi ngày càng lớn, và sự khó chịu của tôi về việc bọn con trai trong trường cứ vây quanh em cũng tăng lên theo. Em xinh đẹp, tôi biết, mọi người cũng biết, nhưng tôi không thích bọn chúng suốt ngày lẽo đẽo theo em tí nào, em chỉ được ở bên cạnh tôi thôi, em là của tôi cơ mà, vì thế tôi đã làm một số chuyện không được hay cho lắm, cảnh cáo bọn chúng ý mà, không được bám theo Ji Yeon của tôi. Thật may là em chẳng để ý, em thật ngây thơ, nhưng tôi thích em như thế, em chỉ cần tập trung nghĩ cách để thắng tôi là được rồi, không cần nghĩ đến gì khác cả, có tôi ở đây, em chẳng cần lo gì hết. Nhưng có một dạo em rất buồn, em nghĩ tôi không biết sao? Tôi biết cả, em buồn vì IU. IU là bạn thân của em, trông kĩ thì cũng khá xinh đẹp, nhưng người ta thường không để ý đến vẻ đẹp đó vì bị thu hút bởi một đặc điểm khác, mặc dù điểm đó không được hay cho lắm:  dáng người IU khá tròn trịa, nếu không nói là quá thừa cân. Tính tình cô bé cũng hơi nhút nhát, lúc nào cũng núp phía sau dáng người nhỏ bé của em, điều đó đôi lần làm tôi không nhịn được mà bật cười, sau đó lại bị em lườm cho cháy cả mặt. Tôi không có ý mỉa mai IU đâu, tôi chỉ nói sự thật thôi. Với tôi, IU cũng là một cô bé đáng yêu, tuy không có được vẻ ngoài đẹp mắt như người khác nhưng cô bé rất tốt tính, lại ngoan ngoãn, khéo tay nữa, trái ngược với em, hừ. Tại sao tôi không thích IU mà lại thích em nhỉ? Nhưng năm nay IU đi Mĩ rồi, và em rất buồn vì điều đó. Tôi không thích em buồn vì người khác, em chỉ được buồn khi thua tôi thôi, vì Park Ji Yeon thuộc về Luhan cơ mà. 12 tuổi, thế giới của em chỉ có hai người con trai, một là anh trai em, Jun Hyung hyung, hai là tôi, “chồng tương lai” của em, Luan, không có bóng dáng của tên Yang Yo Seob nào cả.


Chúng ta đã 13 tuổi rồi, em xinh hơn năm trước, tôi cũng cao hơn năm trước. Bọn con trai trong trường mặc dù rất thích em nhưng cũng chỉ dám đứng nhìn từ xa thôi, chẳng dám tới gần em nữa, chỉ là đôi khi tôi thấy em ôm một đống quà về nhà, không cần nói tôi cũng biết là bọn dở hơi kia tặng, hừ. Nhưng tôi cũng chẳng “được” bực mình lâu, vì bọn kia chẳng hiểu em gì cả nên toàn tặng mấy thứ linh tinh, vớ va vớ vẩn, khi tôi tới nhà em chơi thì thấy mấy thứ đó nằm chỏng chơ trong thùng rác, đúng là Ji Yeon của tôi có khác. Vì tôi rất vừa lòng với biểu hiện của em nên trong cuộc thi mà tôi và em tham gia, tôi đã nhường em thắng. Suỵt, đây là bí mật. Nói thật thì có nhiều lúc em thắng tôi thật nhưng không ít lần trong số đó là tôi nhường em. Vì để em vui nên đôi khi để em thắng một chút cũng không sao cả, nếu thua mãi có khi em chẳng thèm ganh với tôi nữa cũng nên. Nghe mẹ tôi bảo năm sau Jun Hyung hyung đi Anh rồi, chắc em lại buồn nhiều nữa đây, phải làm sao để em vui lên nhỉ? Trong lúc tôi vẫn đang nghĩ cách làm em vui thì Jun Hyung hyung gọi tôi đến, nói chuyện với tôi rất nghiêm túc, bảo rắng hyung ấy từ nay sẽ giao Ji Yeon cho tôi. Hừ, em là của tôi cơ mà, sao lại cần hyung ấy giao lại chứ. Nhưng mà dù sao đó cũng là anh trai của em, nhịn một chút vậy. Tôi ngoan ngoãn nghe lời anh, hứa sẽ chăm sóc em tử tế, bảo vệ em, không để em chịu thương tổn gì, nhưng đổi lại, hyung ấy phải giúp tôi trông chừng em, vì em hay tâm sự với anh ấy nhất. Cam kết được thành lập giữa hai người đàn ông, với mục tiêu là em sẽ hạnh phúc. Tôi sẽ làm được, tôi tin như thế. Năm đó, Jun Hyung hyung giao em cho tôi chăm sóc, không phải Yang Yo Seob.

Năm chúng ta 14 tuổi, tôi bắt đầu băn khoăn. Liệu em có vì tôi toàn trêu tức em mà ghét tôi không? Em có thích tôi không? Tôi biết mình thích em, nhưng còn em thì sao? Những câu hỏi không lời đáp khiến tôi rất khó chịu, và em chính là điều duy nhất có thể xoa dịu tôi khi đó. Chỉ cần nhìn thấy em là những băn khoăn trong tôi bay mất, nụ cười của em có khả năng giúp tôi bình tĩnh trở lại. Nhưng em biết không, lúc nào tôi cũng trêu chọc em nhưng không có nghĩa là tôi không có những khoảng lặng của riêng mình. Lúc em buồn tôi sẽ làm em vui, nhưng dường như khi tôi có chuyện em lại không biết. Dường như chúng ta ngày càng xa nhau mặc dù tôi không muốn như thế, và em thì chẳng đủ tinh ý để nhận ra. 14 tuổi, tôi lơ lửng giữa cảm giác yêu và ghét với em. Yêu em vì tính tình em đơn giản, ngây ngô một chút, nhưng cũng ghét em bởi chính điều đó. Còn em, thế giới của em vẫn chẳng có gì thay đổi, em vẫn vô tư nói cười, và em vẫn chẳng biết Yang Yo Seob là ai.


15 tuổi, em lớn, tôi cũng lớn. 15 tuổi, cái tuổi ẩm ương và nổi loạn. Em thích một tên con trai cùng trường, ẻo lả và thư sinh, là một tên mọt sách chính hiệu. Tôi không hiểu em thích tên đó ở điểm nào, nhưng tôi vẫn im lặng nhẫn nhịn, vì tôi biết, không ai phù hợp với em hơn tôi. Bây giờ em vẫn chưa biết, nhưng sẽ có một ngày, em sẽ tự mình nhận ra được. Bên nhau bao nhiêu năm qua, tình cảm tôi dành cho em lớn dần theo năm tháng, từ thứ tình cảm trẻ con ngây ngô đến tình bạn giữa những đứa trẻ lớn lên bên nhau, sự yêu thích với cô bạn thân thiết của mình đến tình yêu giữa một người con trai với một người con gái. Tôi đã xác định được tình cảm mình dành cho em, còn em, em đối với tôi là gì? Chúng ta 15 tuổi, dường như em ngày càng xa tôi mặc dù tôi đã cố níu em lại. Park Ji Yeon, rốt cuộc, tôi phải nói em quá đơn thuần hay là em vô tâm đây?


Chúng ta 16 tuổi, em gặp người con trai tên Yang Yo Seob, bắt đầu có những mơ mộng của riêng mình. Người con trai mang cái tên Yang Yo Seob 16 năm qua chưa từng xuất hiện trong cuộc sống của em, nhưng khi anh ta xuất hiện lại gây sự xáo trộn lớn đến thế. Em thay đổi bản thân mình vì anh ta, thậm chí tự làm mình tổn thương vì anh ta. Nhìn những vết thương của em, tim tôi nhói lên từng hồi, đau đến không thở được, liệu có bao giờ em biết? Tôi luôn tự hỏi, em làm thế có đáng hay không?

Tôi thấy hết, hiểu hết những việc em làm, nhưng không ngăn cản em, vì em đã đi quá xa khỏi tôi rồi. Có lẽ ngay từ đầu tôi không nên đối xử với em như thế, nếu tôi dịu dàng với em hơn, sự quan tâm của tôi thể hiện rõ ràng hơn, biết đâu em sẽ thích tôi. Nhưng cuộc đời này không có chữ “nếu”, những chuyện xảy ra đã chẳng thể quay lại nữa. Niềm tin trong tôi dường như sụp đổ, có phải là do tôi quá tự tin nên mới mất em không? Tôi không biết được. Nhưng em biết không, vì tôi rất yêu em, nên tôi sẽ không ngăn cản em đến với hạnh phúc của mình, dù cho người mang lại hạnh phúc cho em không phải là tôi đi chăng nữa. Tôi không cao thượng, chỉ là từ khi gặp em, tôi chỉ có một khao khát duy nhất, đó là làm cho em hạnh phúc, vì tôi đã tự hứa với bản thân mình như thế. Tôi không biết đến bao giờ mình mới có thể quên em, quên đi tình cảm trong suốt bao nhiêu năm qua, nhưng dù thế nào đi chăng nữa, với tôi, Park Ji Yeon luôn là người con gái xinh đẹp nhất, tốt đẹp nhất, là người xứng đáng có được hạnh phúc nhất

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro