Nhật kí của Lộc Hàm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mấy ngày qua, kí túc xá nam sinh thực sự nhộn nhịp hơn hẳn thường ngày. Vì sao ư? Đầu gấu Bắc Kinh, sinh viên năm cuối nổi tiếng nhất trường họ, Lộc Hàm, vừa bị mất đồ!!! Thực ra đối với họ, chuyện đấy chẳng có gì to tát lắm. Trích lời Kim Chung Đại: "Ôi giời, ở kí túc xá mất đồ là chuyện bình thường như cân đường hộp sữa. Bố mày mất quần miết mà có đứa vẹo nào thèm trả lại đâu. Mày là đầu gấu không có nghĩa là không ai được phép lấy đồ của mày. Hãy quen với điều đó đi!!!" =))) Nhưng Lộc Hàm là ai, sinh viên năm cuối nổi tiếng nhất trường, đương nhiên là lực lượng fangirl hùng hậu không kể xiết. Hô một tiếng, nữ sinh sẵn sàng lùng sục khắp nơi tìm lại đồ của hắn cho bằng được. Nhưng chuyện này... nếu đích thân hắn không làm thì danh tiếng 4 năm đại học của hắn không những sẽ bay cao, bay xa và bay luôn =))) Vì sao ư? Thứ mà Lộc Hàm làm mất tuyệt đối không phải thứ gì tầm thường. Nói cách khác, thực sự nó quá tầm thường. Là một quyển nhật kí!!!

Ờ thì, đành rằng đấy là thứ mà có chết cũng đừng hòng bắt hắn mang ra, cho dù có là bạn thân nhất như Kim Chung Đại đi chăng nữa cũng chưa một lần được thấy mặt mũi quyển nhật kí của hắn, làm sao có thể biết mà tìm hộ hắn đây? Nhưng suốt 4 năm đại học, bao nhiêu chuyện xấu hổ nhục nhã gì hắn cũng đều trút hết vào quyển nhật kí thân thương. Còn một chuyện động trời nữa, toàn bộ sinh viên trường này đều không biết, ấy là chuyện Lộc Hàm thích con trai. Như còn chưa đủ đau lòng, đối tượng mà hắn thầm theo đuổi bấy lâu, lại chính là đội trưởng đội bóng đá của trường, cũng chính là người trong lòng của rất nhiều nữ sinh, Kim Mân Thạc. Bao nhiêu tâm tư tình cảm gì đều không thể nói với người ta, hắn đều rút hết ruột gan mà tâm sự với quyển nhật kí. Mỗi lần như vậy, Lộc Hàm đều phải lựa những lúc vắng người hay đêm tối, để không ai thấy được hắn yếu đuối và sến súa biết chừng nào.

Giả sử may mắn có ai đó tìm được, Lộc Hàm còn có thể dùng quyền lực của mình đe dọa người ta trả lại, cùng lắm là cưỡng chế giữ bí mật. Vì chủ quan, hắn nghĩ chả ai moi ra được quyển nhật kí của hắn nên nó chỉ là một quyển sổ ghi chép thông thường, không có khóa, không giống như những quyển nhật kí khác. Lần thứ hai trong đời hắn cảm thấy bản thân ngu ngốc cùng vô dụng như vậy. Đã không có can đảm tỏ tình với người ta rồi còn...

Lộc Hàm điên cuồng tìm kiếm, từ ngày này sang ngày khác, từ tuần này sang tuần khác, cuối cùng vẫn là tìm không được, đành chọn cách bỏ cuộc, nhất quyết thề với bản thân, mang bí mật này trong lòng cho đến lúc xuống mồ.

Cho đến lúc trực tiếp đối diện với Mân Thạc vào lễ tốt nghiệp cuối năm, khát khao mạnh mẽ trong lòng hắn lại trỗi dậy. Nhưng một chút hắn cũng không hề ngờ tới, cậu ấy lại chủ động nói lời yêu hắn. Quá sung sướng nên hắn cũng quên luôn chuyện quyển nhật kí ngày nào. Bởi vậy ta nói, Lộc Hàm à, ngươi yêu rồi một chút cũng không khôn ra được, ta thật thất vọng về ngươi quá đi. Kim Chung Đại không sợ chết nói. Lộc Hàm đang đắm chìm trong tình yêu, rốt cục cũng chẳng thèm cãi nhau với tên độc thân đang ghen tị với mình.

Rất lâu sau đó, Lộc Hàm mới biết được, thực ra năm ấy quyển nhật kí của mình không bị mất, mà là bị người ta lấy nhầm. Chẳng biết là may mắn hay bất hạnh mà Mân Thạc lại vô tình cầm quyển nhật kí đó về nhà suốt kì nghỉ lễ, thẳng đến khi dọn dẹp lại phòng mình thì cậu mới phát hiện ra, nhưng vì không có cách nào tiếp cận hắn để trả lại quyển nhật kí nên cậu quyết định lơ luôn. Rảnh rỗi sinh nông nổi, lí trí của cậu không đấu lại sự tò mò, cậu quyết định... mở ra đọc hết từ đầu đến cuối, không sót một chữ. Và từ đó, ánh mắt cậu bỗng hồn nhiên đến lạ =)))

Lộc Hàm biết được, nói không nên lời. Giờ gạo đã thành cơm rồi, còn sao giăng gì nữa. Đành phải vui vẻ mà chấp nhận thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro