Oneshot 25#: [R18]: Ân ái.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Gift for AzureLycoris_theLynx
Quà sinh nhật cho cô nè.

o0o

_"Mặt Trận?"_

Martial Law ôm chặt lấy eo anh, để cằm của mình tựa vào một bên vai của Mặt Trận, liếc đôi mắt đỏ rượu của mình hướng đến cặp mắt xanh biếc của anh. Lơ mơ gọi tên người thương của mình. Anh thấy vậy thì cũng mặc kệ, dù gì đẩy ra cũng chẳng có ích gì, chỉ tổ phí sức.

_"Anh muốn gì?"_

Hắn không trả lời mà chỉ rúc vào hõm cổ anh, ngửi lấy mùi hương thơm dịu khiến hắn mê mẩn.

Hoàn cảnh hiện tại khá là rắc rối, anh có cuộc họp online với cấp trên và công ty, thường thì anh sẽ bật cả cam và đôi khi bật mic để góp ý hoặc trả lời gì đó. Nhưng lần này thì khác, anh bắt buộc phải tắt cả hai vì cái tướng ngồi của anh và Martial Law bây giờ xấu hổ chết đi được.

Mắc cái quái gì lúc anh họp thì hắn lại làm thế này cơ chứ? Lại còn bắt anh ngồi lên đùi mình, kì cục. Còn hắn? Suốt từ lúc cuộc họp của Mặt Trận bắt đầu, hắn chỉ cho anh ngồi lên đùi mình, ôm lấy eo anh rồi rúc vào cổ anh thôi. Chẳng biết hắn đang có ý đồ gì nữa.

_"Law, anh có thể ra ngoài được không? Tôi muốn không gian riêng tư."_

Anh vừa lên tiếng vừa cố gắng gỡ tay hắn ra khỏi cái eo nhỏ của mình, nếu hắn còn ôm nữa thì anh chết ngạt mất. Hắn thấy hành động cự tuyệt của người thương thì bắt đầu khó chịu, miệng không yên mà mạnh bạo cắn lấy cái cổ mỏng manh của anh, đôi khi còn liếm rồi hôn nó nữa.

Mặt Trận bị tác động bất ngờ liền theo cảm tính mà rên lên khe khẽ, anh bắt đầu đỏ mặt, quay sang nhìn Martial Law với vẻ mặt đang nhăn lại vì khó chịu:

_"Law, anh vừa làm cái gì vậy h-.. Này!"_

Chưa kịp nói hết câu, anh liền giật nảy lên vì một luồng gió lạnh tràn vào từ phần bụng lên hết cơ thể. Hắn vén cái áo len của anh lên, dùng từng ngón tay thon dài của mình mà bắt đầu xoa nắn hai nhũ hoa hồng hào của người tình. Anh lên giọng thở dốc, khoé mắt bắt đầu hiện lên những giọt nước mắt:

_"Đ... đừng. Chúng ta không thể làm chuyện đó vào lúc này... Law à..-"_

Hắn như không quan tâm, lấy tay bóp lấy cằm anh mà đẩy nó vào một nụ hôn sâu, Mặt Trận trở người, ôm chặt lấy cổ hắn, nụ hôn mạnh bạo này thật không giống hắn chút nào. Những tiếng nhóp nhép không quá lớn phát ra từ miệng của cả hai, hắn ngước mắt nhìn xuống khuôn mặt của anh, dễ thương thật mà.

Martial Law hết hôn rồi lại liếm môi anh khiến anh không tài nào chịu được, những tiếng ư a nhỏ bé bị nụ hôn của hắn chặn lại ở cổ họng. Hắn vờn với khuôn miệng nhỏ được một lúc thì thả ra, lúc anh còn đang điều chỉnh nhịp thở của mình thì hắn đã nhanh chóng xoay người anh lại để vai anh áp vào ngực mình.

Tay nhanh chóng cởi kéo khóa quần của anh. Mặt Trận nhanh chóng ngăn hắn lại, giọng vẫn hơi nghẹn vì nụ hôn khi nãy, không dám nhìn thẳng mặt hắn mà cất lời:

_"Này... Coi như tôi xin anh.. đừng làm chuyện đó vào lúc này.. ha."_

Hắn nghe chất giọng của anh mà cúi xuống, cắn lấy vành tai đỏ ửng của anh:

_"Xin lỗi... Đã đến nước này thì tôi không thể dừng được."_

Nói xong hắn nhanh chóng cởi hết những mảnh vải ở phần dưới của anh, chỉ trơ trọi lại chiếc áo len mỏng, hắn biết anh xấu hổ, nhưng nếu đã tắt hết cam và mic rồi thì sợ cái gì chứ?

Một tay thì xoa nắn nhũ hoa nhỏ đến ửng đỏ, một tay thì chăm sóc "phần dưới", thử hỏi xem nếu phải chịu cả hai thứ như vậy thì Mặt Trận chịu sao nổi?

Nghe từng tiếng rên rỉ thống khổ của anh, hắn ngày càng tăng lực đạo. Đến nước này thì anh không nhịn được nữa rồi, cổ họng không ngừng phát ra những tiếng rên la gợi tình, chẳng mấy chốc anh sẽ ra sớm mất.

Nhận thấy anh sắp không chịu nổi, hắn liền cười khẩy, cắn mạnh vào xương quai xanh của anh khiến nó chảy máu, cũng vì thế mà anh phóng thích được dục vọng của bản thân ra ngoài. Mắt rũ xuống, nặng nhọc thở từng tiếng.

_"Mệt rồi sao?"_

Anh không nói gì mà chỉ gục mặt xuống, mệt đến chết luôn rồi ấy chứ! Biết mà còn hỏi là thế nào hả tên đần này? Nhưng đấy là anh mệt chứ hắn có mệt đâu? Nở một nụ cười khẽ, hắn liền cởi đai quần rồi tiếp tục thì thầm vào tai anh:

_"Em mệt. Nhưng cuộc vui vẫn chưa kết thúc. Nếu em không làm được thì để tôi giúp em."_

Anh nghe xong liền bừng tỉnh, định quay sang thì bị hắn dùng hai bàn tay to lớn giữ eo anh lại, cự vật kia bắt đầu dọa chết anh rồi. Hắn hôn nhẹ vào môi của người thương đang hoảng sợ tột cùng kia, trấn an chăng?

Không khoan nhượng mà đưa thẳng cự vật kia vào hậu huyệt bé nhỏ, nó lập tức siết chặt lấy hắn, dù làm nhiều như vậy mà nơi đó của anh vẫn khít như thế. Đúng là người thương của hắn mà. 

Dù vậy hắn vẫn nhẹ nhàng ở khúc đầu, cứ phải để anh làm quen đã. Mặt Trận không dám nhìn thẳng vào màn hình vi tính lẫn khuôn mặt của hắn. Anh bám víu lấy tay của người tình mà rên rỉ trong khoái cảm mà hắn mang lại.

Nhận thấy sắc mặt anh đã giãn ra, có vẻ như đã thích nghi được. Hắn liền nhấp lên xuống một cách mạnh bạo, điều đó khiến Mặt Trận thét lên, từng cú thúc như chạm đến nơi sâu nhất của anh, nước mắt không ngừng tuôn rơi. Anh không chịu được sự bạo dạn này của hắn.

_"Ư.. Law- chậm.. chậm lại..! Đừng mà.. hức a-"_

Hắn như thưởng thức từng tiếng rên rỉ của người tình phát ra từ cổ họng yếu ớt. Đột nhiên Mặt Trận hét lên, hắn thấy vậy liền biết chuyện gì, tăng lực đạo để liên tục tấn công vào điểm yếu đó. Anh vô lực vì không thể bám lấy hắn, liền ghì chặt tay vào thành bàn, nước mắt giàn giụa trên khuôn mặt không tì vết.

Anh dường như không thể rên nổi nữa, từng cú thúc của hắn đang dần phá nát cơ thể nhỏ bé này của anh. Khổ sở vì cái khoái cảm tuyệt vời mà hắn trao cho anh.

_"Law.. hức - tôi muốn hôn...-"_

Hắn chợt khựng lại. Anh muốn hôn sao? Chủ động mời gọi hắn? Thật kì lạ. Nhưng nó cũng kích thích nó. Bên dưới lên tục phá nát anh, nụ hôn một lần nữa được đặt lên bờ môi của anh.

Anh bị sao vậy?

Sao lại chủ động nói muốn hôn hắn vào lúc này?

Anh cũng không biết nữa...

Hơn mấy chục phút trôi qua, bên dưới của anh vẫn không ngừng khiến hắn sung sướng, Mặt Trận cũng bắt đầu hưởng thụ nó rồi. Cổ họng mệt mỏi đến đau nhức, chỉ có thể phát ra những tiếng rên ngắt quãng, những tiếng gọi tên người kia một cách vô thức.

_"Tôi ra nhé?"_

Hắn không nghe thấy câu trả lời của anh. Mà chỉ nghe thấy những tiếng rên khổ sở mà anh phát ra. Hắn cười mỉm, ôm lấy cơ thể kia mà tăng lực đạo đến đáng kinh ngạc, Mặt Trận không chịu đựng nổi liền phóng thích ra thêm. Cho dù nãy giờ anh chẳng thể ra thêm được gì vì mệt mỏi.

_"Law à..."_

Nghe thấy người kia gọi tên mình, hắn hôn lên mái tóc nâu hạt dẻ của anh, sau đó liền kết thúc cơn khoái lạc dai dẳng này bằng một cú thúc sâu, sâu đến mức thứ đó in hằn trên bụng nhỏ của Mặt Trận. Hắn lại ra bên trong anh rồi. Từng đợt khoái cảm cháy bỏng chạy dọc cả cơ thể anh, anh run lên liên hồi. Đôi mắt xanh biếc tuyệt đẹp kia nhoà hẳn đi vì nước mắt.

May cho anh là anh đã tắt hết cam và mic, nếu không chắc anh không dám đi đâu nữa mất. Thấy anh đã thấm mệt, hắn vẫn ôm anh từ phía sau, tuy nhiên lại không rút cự vật của mình ra.

_"Anh... Tên khốn-."_

Nghe thấy người yêu mình chửi rủa, hắn vẫn chẳng để tâm tới mà hít lấy hít để mùi hương trên cơ thể anh.

_"Rồi rồi. Lần sau tôi sẽ không làm như vậy nữa."_

_"Còn có lần sau?!"_

Anh cốc đầu hắn. Đến tận bây giờ anh vẫn không hiểu vì sao hắn lại làm chuyện này vào lúc anh có cuộc họp quan trọng cơ chứ? Tên này bị sao vậy?

o0o

Writer: Pudding.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro