HOÀN

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: laphongdo252 - TrucVy7

***

Quan huyện Trương Y Sở của Lạc Thành có một người nhi tử tên Trương Triết Hạn. Y tuy là đích tử nhưng lại không nhận được sự sủng ái từ phụ thân. Vì sao ư? Vì vào lúc Trương Triết Hạn được sinh ra, trên trời bỗng xuất hiện dị tượng, một đạo sấm sét đánh xuống làm cháy cả một đền thờ gần huyện phủ. Sau đấy mẫu thân của y cũng vì khó sinh mà mất máu quá nhiều, rốt cuộc nhắm mắt xuôi tay. Thời điểm Trương Y Sở ôm nhi tử vừa chào đời của mình, ông nhìn thấy trên cổ tay của đứa nhỏ hiện lên một đoạn chỉ đỏ rồi biến mất. Từ đó phụ thân của Trương Triết Hạn liền nghĩ y là tai tinh, nên đâm ra chán ghét đứa nhỏ này.

Dạo gần đây Lạc Thành liên tiếp xuất hiện rất nhiều chuyện quái lạ. Các cô nương đến tuổi thành thân bỗng dưng mất tích một cách bí ẩn. Quan huyện bắt đầu điều tra sự việc nhưng dù có làm thế nào đi chăng nữa thì cũng không tra ra được manh mối. Họ chỉ còn cách bảo những nhà có nhi nữ đến tuổi thành thân để các cô nương ấy ở yên trong nhà.

Đến lúc người của quan huyện tìm được những cô nương bị mất tích thì bọn họ đều đã chết, trên người vận hỷ phục, bên cạnh còn có thi thể của một nam tử vận áo tân lang.

Cả Lạc Thành chìm trong sợ hãi:

"Chắc chắn là có quỷ rồi"! Người dân Ất nói.

"Tôi chắc chắn đây là một con quỷ Tân Lang, hắn chỉ toàn bắt cóc nhi nữ đến tuổi thành thân"! Người dân Giáp tiếp lời.

"Tôi nghe đâu là Huyện lão gia cho người mời thầy về trấn áp con quỷ kia, nhưng vì nó quá mạnh nên đành phải đàm phán lại với nó đấy"! Người dân Bính chen vào.

"Như nào đấy"? Mọi người đều hướng ánh mắt về phía người dân Bính.

"Tôi nghe nói là mỗi năm phải nộp cho hắn một vị tân nương".

"Đúng đúng, thật đáng sợ"! Người dân Sửu cảm thán.

***

Năm nay tân nương phải giao nộp trùng hợp lại là tứ muội của Trương Triết Hạn, Trương Uyên. Cô là con gái của Tống Nhã – tam di nương của Trương Triết Hạn. Bà ta vì không muốn giao nộp con gái nên tìm mọi cách để Trương Triết Hạm đi thay. Dù sao y cũng chỉ là một đứa con bị thất sủng, có hay không cũng không quan trọng.

Vì thế Trương Triết Hạn liền đồng ý thay tứ muội làm tân nương!!!!!!

Trên đường đưa "tân nương" tới Quỷ Cốc, xung quanh kiệu hoa đều là tiếng cười đùa vui vẻ của trẻ nhỏ cùng tiếng khóc thê lương thảm thiết.

Một lúc sau, kiệu hoa dừng lại.

"Tới rồi sao?" Trương Triết Hạn lo lắng thầm nghĩ.

Ngoài kiệu hoa mọi thứ im lặng đến đáng sợ, không một bóng người cũng không có bất kì tiếng động nào khác khiến Trương Triết Hạn nhịn không được kiên dè, lòng bàn tay đầy mồ hôi lạnh không ngừng cọ sát lên nhau. Chợt lúc này có một bàn tay trắng nõn đột ngột đưa vào dọa y giật thót. Bàn tay ấy rất đẹp, các ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng nhưng lại trắng bệch như giấy. Trương Triết Hạn có chút sợ sệt, rụt rè nắm lấy bàn tay ấy.

"Lạnh quá".

Người kia dắt Trương Triết Hạn rời khỏi kiệu hoa, cùng y đi về phía trước. Do khăn voan che mất tầm nhìn nên Trương Triết Hạn chỉ có thể cúi đầu nhìn xuống đất, không nhìn thì thôi, nếu đã nhìn rồi thì chỉ biết rùng mình run rẩy.

Dưới chân y có vô số đầu lâu nhấp nhô trồi lên mặt đất, còn có những đoạn xương trắng ngần bị chôn dưới lớp đất ẩm ướt một nửa. Y cứ mơ mơ hồ hồ đi theo người kia, một lúc sau người đó bỗng dừng lại thả tay Trương Triết Hạn ra.

Trương Triết Hạn luống cuống không biết nên làm gì tiếp theo, y vội đưa tay vén khăn hỉ của mình lên.

Một giọng nói ồm ồm không rõ ngữ âm cất lên cùng với những tiếng gào thét thê lương bên tai khiến hai chân Trương Triết Hạn mềm nhũn như muốn ngã khụy xuống, bỗng nhiên có hai hình nhân từ đâu bay đến cầm chặt tay Trương Triết Hạn, hai hình nhân như có ai điều khiển từ từ nâng y dậy.

Nhất bái thiên địa!

Giọng điệu hùng hồn đột ngột cất lên. Cùng lúc đó, tiếng kèn hỉ và tiếng kèn đám tang như hoà vào làm một, tiếng người cùng tiếng quỷ lẫn lộn khiến hai tai Trương Triết Hạn ù ù không nghe rõ, tay chân tê dại chỉ có thể dựa vào hình nhân đang nâng đỡ phái sau, mặc chúng điều khiển y như một con rối vô tri.

Nhị bái cao đường!

Phu thê giao bái!

Đưa vào động phòng!

Từng tiếng từng tiếng khiến cõi lòng Trương Triết Hạn lạnh ngắt, y nghĩ từ bây giờ, mình có thể buông bỏ hết tất thảy trở về với thiên địa rồi. Từ nhỏ tới lớn, cuộc sống này cũng chẳng đáng luyến tiếc. Nước mắt nóng hổi rơi xuống từng giọt, lộp độp rơi vào bàn tay lạnh ngắt, trên ngón áp út của Trương Triết Hạn bỗng hiện lên một sợi dây đỏ liên kết giữa y và người bên cạnh, nhưng y chỉ nghĩ sợ dây này là do mình đã kết nghĩa phu thê với cái xác mà thành. Trương Triết Hạn nào biết trên gương mặt góc cạnh sắc bén kia bỗng hiện lên một nụ cười tà khí, ánh nhìn nóng rực nhuốm màu dục vọng hằn sâu trong đáy mắt. Cung Tuấn ở một bên nhếch môi cười thầm.

Trong lúc đang tự thương xót cho chính mình, Trương Triết Hạn cảm thấy hình nhân đã từ từ buông y ra. Bên dưới có một vật sắc nhọn đầy lạnh lẽo cứa vào cổ tay y, một trận đau đớn lập tức dấy lên khiến hai mắt Trương Triết Hạn phiếm hồng, đâu đó xuất hiện một bờ môi đỏ mọng hướng vào cổ tay y hút đi từng giọt máu đỏ thẫm diễm lệ đang từ từ chảy xuống cổ tay mảnh khảnh. Hai mắt Trương Triết Hạn mờ dần rồi ngất lịm, trước khi ngất y cảm thấy cuộc sống sau này của mình xong rồi.

Sau khi Trương Triết Hạn ngất đi, Cung Tuấn liền lưu luyến tách đôi môi mình ra khỏi cổ tay y, chậc lưỡi luyến tiếc. Một tay ôm eo, một tay vòng qua đôi chân thon dài bế công chúa tiến đến một cổ quan tài lớn hơn bình thường gấp nhiều lần, từ từ đặt người giờ đã mất đi ý thức nằm xuống. Trước khi đóng nắp quan tài, Cung Tuấn quay đầu liếc nhìn đám quỷ đang thẳng tắp quỳ rạp bên dưới, khẽ nhướng mày, đám quỷ hiểu ý một đường lui ra, còn không quên khép cửa lại.

Cung Tuấn vung tay đóng nắp quan tài, bên trong quan tài khá rộng, dù cho ba người nằm thì cũng không thành vấn đề. Trên đó được thắp rất nhiều ngọn nến nhỏ, men theo ánh nến, Cung Tuấn ngắm nhìn gương mặt say ngủ của Trương Triết Hạn, nhịn không được liếm môi nghĩ ngợi. Hắn chờ người lâu như vậy, cuối cùng cũng ôm được về tay.

Chờ tới khi Trương Triết Hạn tỉnh lại thì trên người đã không còn một mảnh vải che thân, cơ thể trắng nõn mềm mại đều được phơi bày trước mắt. Người phía trên thì khác hoàn toàn, y phục của hắn trên dưới chỉnh tề, nào giống y đang loãng thể nằm dưới thân hắn. Suy nghĩ này khiến Trương Triết Hạn run lên cầm cập đầy sợ hãi. Cổ họng nghẹn tắt không thể phát ra bất kì tiếng động nào, tứ chi cũng vô pháp di chuyển, Trương Triết Hạn chỉ có thể chịu sự chi phối của người bên trên. Y thấy vậy liền sợ hãi lắc đầu, phát ra tiếng 'ư a' không rõ nghĩa, cũng khiến Cung Tuấn bật cười nhẹ nhàng.

"Không sao đâu đừng sợ", câu nói được thốt ra bởi tông giọng trầm ấm rất có mị lực nhưng lại khiến Trương Triết Hạn run đến lợi hại. Bàn tay thon dài mơn trớn bắp đùi trắng trẻo, móng tay dài nhọn không ngừng cạ lên da thịt non mềm, kéo ra đường máu mơ hồ không rõ tư vị, Cung Tuấn thấy thế liền đưa lưỡi liếm nhẹ vệt máu đó.

"Thật ngọt."

Bàn tay Cung Tuấn không yên phận xoa nắn đầu nhũ hồng nhạt trên vùng ngực căng đầy của Trương Triết Hạn, khiến y không thể kháng cự cơn khoái cảm đang ồ ạt ập đến. Vật nhỏ bên dưới vì sự kích thích ác ý của đầu ngực mà dần dần ngẩng đầu. Cung Tuấn nhướng mày cười nhẹ, thích thú kéo căng đóa thù du sưng đỏ đáng thương khiến Trương Triết Hạn không kiềm được la hét.

"Ư....haa...ha."

"Có thoải mái không nào?" Cung Tuấn vui vẻ trêu chọc cái người đang đỏ như tôm luộc dưới thân mình, trong mắt tràn đầy tiếu ý.

Bàn tay to lớn tinh nghịch ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của Trương Triết Hạn, một tay cầm lấy tính khí của y mà vuốt ve. Trương Triết Hạn xưa nay không quan tâm đến dục vọng của bản thân nên chắc chắn chưa từng đụng đến vấn đề này. Tính khí non nớt rơi vào bàn tay lão luyện của Cung Tuấn, chưa an ủi được vài cái đã phóng xuất. Dòng bạch trọc đặc sệt bắn ra vương đầy trên bụng, thấp thoáng vương trên ngón tay thon dài của Cung Tuấn tạo nên một mỹ cảnh dâm dục. Hắn nhịn không được vương lưỡi liếm lấy một ít, khóe môi cong cong mỉm cười.

"Chưa bao giờ tự an ủi mình sao?"

Sau cơn khoái cảm, Trương Triết Hạn đã có chút lâng lâng. Thời điểm nghe thấy câu hỏi của Cung Tuấn, y liền ngơ ra không biết làm sao. Đợi đến khi tiêu hóa hết lời của hắn nói, sắc mặt của y liền đỏ bừng, đầu nhỏ lắc lắc rồi gật gật, trông ngốc nghếch vô cùng.

Cung Tuấn không đợi Trương Triết Hạn kịp hoàn hồn thì đã vương tay đến bụng nhỏ, quệt lấy ít tinh dịch đặc sệt rồi lần mò xuống cánh mông trắng ngần đầy đặn, chen chúc vào giữa khe hở bí ẩn. Ngón tay mang theo tinh dịch nhắm vào hậu huyệt đỏ au mà xoa xoa mấy cái, sau đó đâm tuột vào bên trong. Móng tay dài cạ nhẹ vào vách huyệt, tuy có chút đau nhưng lại không chảy máu khiến Trương Triết Hạn không phân biệt được là sung sướng hay thống khổ. Cả cơ thể như treo giữa không trung, trong miệng chỉ có thể phát ra mấy tiếng a a đầy bất lực. Ngón tay thon dài cứ chà sát lên vách thịt nhạy cảm, móng tay cưng cứng ấn nhẹ vào điểm nhô lên trong hậu huyệt khiến Trương Triết Hạn nhịn không được bật ra mấy tiếng rên rỉ vụn vặt.

"Ưm..a ha...ha"

Sau khi thấy khuếch trương đã đủ, Cung Tuấn liền rút tay ra, vội vàng cởi từng lớp y phục dày cộm, cơ thể tráng kiện đằng sau lớp hỷ bào màu đỏ mạnh mẽ đập vào mắt Trương Triết Hạn, khiến y không khỏi có chút run rẩy. Đợi sau khi Cung Tuấn cởi bỏ tiết khố thì sắc mặt Trương Triết Hạn triệt để không còn giọt máu, cự vật đáng sợ ấy thật sự có thể đi vào sao? Nó to như vậy chắc chắn sẽ rách mất.

Cung Tuấn không nói không rằng một đường đâm thẳng vào hậu huyệt, Trương Triết Hạn cong người nhận lấy cơn đau như xé rách, chân mày nhíu chặt. Y có cảm giác cơ thể mình như bị nó chấn làm hai mảnh. Nơi giao hợp giữa lỗ huyệt và nam căn mơ hồ lộ ra tơ máu đỏ nhức mắt. Cung Tuấn từ từ động thân, mỗi một thúc như muốn xuyên thủng cái bụng nhỏ của Trương Triết Hạn. Cự vật bên trong không ngừng di chuyển như mãnh thú điên cuồng dày vò hậu huyệt non mềm, tiểu huyệt vì không chịu nổi đau đớn và kích thích nên hung hăng siết lại cơ vòng, ôm lấy côn thịt nóng bỏng cứng rắn khiến Cung Tuấn phải hít hà mấy tiếng.

"Siết...chặt như vậy."

"Ư...hưm...a ha....ah....hức!!"

Cung Tuấn đánh 'chát' lên bờ mông căng tròn, khàn giọng nói: "Thả lỏng."

Bên dưới không ngừng ra vào mạnh mẽ, tựa như muốn một ngụm nuốt hết cơ thể cậu. Trương Triết Hạn sau khi nghe Cung Tuấn nói liền thả lỏng, khoái cảm ồ ạt dâng trào khiến y không nhịn được bắn tinh lần thứ hai. Cung Tuấn thấy thế liền cười tà, ghé sát vào tai Trương Triết Hạn thì thầm.

"Bị ta thao tới bắn, ngươi thật nhạy cảm."

Trương Triết Hạn cảm thấy vừa sung sướng vừa nhục nhã, thân là đàn ông nhưng lại bị tên đàn ông khác đè dưới thân thao đến bắn, cuộc sống của y cứ như một món hàng không hơn không kém. Thích thì giữ lại còn không thì bị vứt bỏ, từ khi còn nhỏ, y đã không có được sự yêu thương của cả cha lẫn mẹ, lớn lên một chút thì bị nhốt trong tiểu viện một bước cũng không thể bước ra ngoài, cuộc sống thiếu thốn gò bó khiến y cũng chẳng mong gì cho cam, chỉ có ước muốn nho nhỏ là sống an nhàn suốt quãng đời còn lại mà thôi. Nhưng ông trời thật biết trêu đùa y, chỉ vì muốn cứu đứa con gái của mình mà Trương Triết Hạn bị chính cha ruột đẩy vào nơi quỷ quái này, mặc người lăng nhục.

Dòng nước mặn chát lăn dài trên khuôn mặt trắng bệch của Trương Triết Hạn đập vào mắt Cung Tuấn khiến hắn cảm thấy trái tim mình nhói đau. Nhưng đại sự chưa thành thì không thể chậm trễ, Cung Tuấn cứ vậy lờ đi ánh mắt phiếm hồng đầy nước của Trương Triết Hạn.

Cung Tuấn dùng móng tay sắc nhọn vẽ vài đường trên bụng của Trương Triết Hạn, máu tươi theo đường vẽ chậm rãi hiện ra, y phải chịu từ cơn đau này đến cơn đau khác khiến hậu huyệt bất giác siết chặt, mạnh mẽ nuốt lấy côn thịt. Hắn hít sâu một hơi, bóp mạnh cánh mông trắng nõn nói y thả lỏng sẽ không đau, Trương Triết Hạn ngoan ngoãn làm theo.

Cung Tuấn chăm chú vẽ những nét bùa quỷ dị trên vùng bụng của Trương Triết Hạn, mùi máu tanh nồng lơ lững trong không khí, bụng dưới phẳng lì đầm đìa tơ máu đỏ thẫm. Từng giọt men theo hai bên hông rơi xuống mảnh vải hồng sắc được lót bên dưới, khiến tấm vải vốn đã đỏ tươi giờ lại càng thêm sẫm màu. Trên ngón tay áp út của Cung Tuấn và Trương Triết Hạn đồng thời xuất hiện sợi chỉ đỏ liên kết hai sinh mạng với nhau. Hắn thấy vậy liền hài lòng nhấp nhô thân dưới, hàm răng sắc nhọn chu du trên khối da thịt nhẵn nhụi, để lại vô số dấu răng yêu mị sâu rướm máu.

Cung Tuấn cứ thế động thân không ngừng, khiến Trương Triết Hạn không chịu nổi phóng xuất lần thứ ba. Đồng thời, bùa máu trên người y cũng kéo dài thành tấm trận đồ quái dị, từng nét từng nét phát ra tia sáng đỏ quạnh phủ khắp cơ thể của Trương Triết Hạn. Cơn đau thống khổ do đồ đằng đột ngột ập tới khiến y hét to một tiếng rồi mất đi ý thức. Cung Tuấn vẫn chuyên tâm đâm rút côn thịt vào cơ thể của người bên dưới, nơi giao hợp nhầy nhụa dịch trắng, bắp đùi non mềm đỏ hồng một mảng do Cung Tuấn không ngừng đâm tới. Hắn cứ thế đơn phương giao hợp, mãi cho đến khi phóng xuất lần hai thì đồ đằng đỏ sẫm trên cơ thể của Trương Triết Hạn cũng biến mất. Cung Tuấn nở nụ cười âm trầm, kề sát tai y mà thì thầm:

"Từ bây giờ ngươi sẽ là Cung phu nhân của Quỷ Chủ ta."

Nói xong hắn liền rút tính khí của mình ra, hậu huyệt không có ngoại vật ngăn cản, dòng tinh dịch trắng đục hòa cùng vết máu nhạt màu theo khe mông ồ ạt chảy xuống, dính nhớp bên bắp đùi non mịn. Mỹ cảnh dâm dục đập vào mắt khiến hắn không khỏi liếm môi cười nhẹ. Cung Tuấn xoay người bỏ mặc Trương Triết Hạn đang chật vật nằm đó, trên dưới đầy vết hoan ái chói mắt cực kỳ, nơi tư mật sưng vù, máu chảy không ngớt trông đáng thương vô cùng. Cung Tuấn nhìn sơ một lượt rồi vung tay đóng nắp quan tài, một đường quay gót bỏ đi. Đúng lúc này, Trương Triết Hạn vốn đang mê man bỗng mở bừng mắt, đồng tử đỏ sẫm tích tụ lệ khí, lỡ lững trong quan tài.

Mọi chuyện có hay không chỉ là một hồi đùa cợt của nhân thế, không ai có thể biết trước được mọi chuyện........

...HOÀN...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro