ONESHOT

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Trong cuộc đời này, chỉ một người được định sẵn leo đến đỉnh vinh quang."

Câu này là phương châm của Laxus, cái gọi là "Trên đời không có việc gì khó, chỉ cần bạn sẵn sàng đối mặt.", ý nghĩa của nó chính là như vậy. Đối với Laxus, làm thế nào để trở thành một người tốt hơn và tài giỏi hơn là mục tiêu suốt đời của anh.

Nhưng anh ấy hơi hối hận vào lúc này.

Phía trước màu trắng, lại pha thêm chút đỏ. Nó chỉ là màu đỏ bình thường, như ánh bình minh và mỗi sáng, nhưng màu đỏ này là màu của má.u tươi. M.áu chảy ra từ hình hài trắng tinh khôi, từ một điểm và lan rộng ra, bao vây toàn bộ cơ thể anh, khiến anh không thở nổi. Màu m.áu là màu của mặt trời lặn, và sự biến mất của mặt trời chính là thời khắc màn đêm buông xuống. Màn đêm tàn nhẫn, tĩnh lặng xen lẫn những suy tư của con người. Anh nhìn vết đỏ, cửa chầm chậm mở ra. Khi bác sĩ mặc áo blouse trắng bước ra khỏi phòng mổ, anh không khỏi lo lắng. Nhưng anh vẫn bình tĩnh bước tới và bước đến chỗ bác sĩ. Người đàn ông cau mày, anh ta có đôi lông mày dài mảnh, xoắn thành những nút dài. Anh ta nhìn Laxus và tháo khẩu trang ra.

"Tôi xin lỗi."

Laxus chỉ nghe thấy cụm từ "xin lỗi", và anh không thể hiểu bác sĩ nói gì tiếp theo. Màu đỏ biến mất chỉ còn lại màu đen im lặng, mặt trời đã lặn thật rồi, chỉ còn lại bóng đêm gợn sóng. Anh thậm chí không dám nhìn khuôn mặt dịu dàng xinh đẹp trước kia vẫn nhìn anh như vậy. Sắc mặt cô tái nhợt, nhưng những áng mây trên đỉnh núi. Những người leo núi chỉ nhìn thấy đỉnh của những ngọn núi phủ đầy tuyết trắng chứ không hề nhìn thấy những đám mây lơ lửng trên bầu trời. Gió thổi mây bay, một người không thể chỉ dành riêng cho mình. Anh ấy buồn, nhưng an không quá cuồng loạn. Trước mắt mơ hồ, anh chỉ thấy có người lao tới, đó có thể là Lisanna, có thể là Elfman, hoặc tất cả đều lao đến. Laxus đang đứng bên cạnh, cô ấy dường như đã ngủ, một giấc ngủ yên bình. Tiếng khóc xung quanh khiến anh đau đầu, họ khóc để làm gì? Không phải cô ấy vừa ngủ sao? Họ đang buồn về điều gì? Sao em lại nhìn anh ấy với đôi mắt buồn như vậy? Tại sao mọi người bước đến chỗ anh ấy, mọi người lặp lại câu đó và nói.

"Xin lỗi."

"Đau buồn" là một từ rất khó chịu đối với Laxus, anh nhìn Mira bị hỏa táng, và cuối cùng biến thành một đống tro tàn. Giống như một bông hoa gặp lửa, và tất cả những gì còn lại chỉ là cát bụi. Vì vậy, anh đã mua rất nhiều hoa và đặt trước m.ộ cô, mong rằng nó có thể đi cùng cô. Nhưng cho tới bây giờ, Laxus vẫn cảm thấy có chút không rõ ràng, lòng bàn chân như muốn rã ra, những bước chân nhẹ nhàng nhưng nặng nề, giống như đang bước trên những làn mây. Anh ấy đã không ngủ nhiều ngày, và đôi mắt của anh ấy bị thâm quầng. Thời điểm mở cửa, anh ta đã cởi áo khoác, thậm chí không thèm thay quần áo, phóng thẳng xuống giường. Laxus kéo chăn bông, từ vụ tai nạn xe hơi đến đ.ám t.ang của Mira, hôm nay là ngày thứ ba. Anh ấy hẳn sẽ rất mệt nếu vì ba ngày không ngủ. Vì vậy, Laxus kéo chăn đắp mình muốn ngủ, một giọng nói thì thầm vào tai anh, nói đi ngủ đi, mọi chuyện sẽ ổn thôi.

Mọi thứ sẽ trở nên tốt hơn.

Mọi thứ sẽ ổn chứ?

Chính cơn đói đã khiến Laxus thức dậy, và cơ thể anh đang phản đối rằng anh đã không chăm sóc nó tốt. Anh nhìn điện thoại bên giường, nửa tiếng sau mới ngủ thiếp đi, đã hơn một giờ rưỡi sáng. Nhưng anh đã cảm thấy mình đã ngủ rất lâu, rất lâu, lâu đến mức anh nghĩ rằng trời đã rạng sáng. Laxus xỏ dép vào bếp, lúc này mới nhận ra mình không hề biết có gì trong bếp. Trước đây, cô và bếp luôn ở trong bếp, đúng vậy, chính là Mira đã ở đây. Laxus nghẹn ngào, trong tiềm thức anh muốn hỏi "Mira, em có biết mì ở đâu không?" Nhưng tiềm thức nhanh chóng nhắc nhở anh rằng Mira đã không còn ở đó nữa, vì vậy Laxus chỉ có thể liếc nhìn xung quanh cố gắng tìm mì... Anh lấy nồi, rồi mở ngăn gia vị, tìm thấy mì và một túi giăm bông ở bên trong tủ lạnh. Lúc Laxus đóng cửa tủ lạnh, anh nhìn thấy một tờ giấy ghi trên tủ lạnh.

"Tương ớt ở trên ngăn số một của tủ lạnh."

Anh lại mở tủ lạnh, có một cái lọ trong suốt ở lớp trên, đựng tương ớt mà anh thích khi nấu mì. Laxus không có ấn tượng gì về điều này, anh không nghĩ rằng Mira sẽ để lại cho anh một mảnh giấy nhớ. Khi lấy nước nóng, hơi nước bốc lên như một đám sương trắng canh ngang tầm mắt. Hơi nước nóng khiến mắt anh có chút ẩm ướt. Nó chỉ là độ ẩm của hơi nước, vì vậy mắt sẽ có cảm giác ương ướt.

Laxus mang nồi mì ra phía bàn ăn. Tất cả gia vị và tương ớt cũng được cho vào, ăn một miếng, anh cảm thấy hương vị khác với hương vị trước đây. Hóa ra tài nấu nướng của anh quá tệ, và hương vị cũng kém hơn Mira nhiều. Trái tim anh run lên trong tiềm thức khi anh nhắc đến tên cô, Laxus im lặng, anh là người duy nhất trong căn phòng rộng lớn này. Đèn treo trần vẫn ở đó, chiếu vào bóng lưng cô đơn của anh. Laxus cúi đầu ăn vài miếng đột nhiên bụng biểu tình, ăn không nổi. Hương vị hòa quyện, mặn, cay, chua, ngọt, thậm chí anh còn nếm được một chút vị đắng. Mì nấu chưa chín kỹ nên hơi dai. Hương vị hòa trộn trong đầu lưỡi của anh có chút hỗn loạn, vẫn là theo cách anh nấu, nhưng lại lưu luyến thứ gì đó. Dường như cô vẫn đứng sau lưng anh, nấu cho anh một tô mì hay mang cho anh một cốc sữa nóng khi đi làm về muộn. Nó chỉ ra rằng mọi người sẽ và sẽ không thay đổi, bất kể bạn có thể nấu ăn, bạn nấu dở như thế nào, hay vô thức bắt chước hành vi của người đó, vô thức bắt chước hương vị nấu ăn của cô ấy cho bạn. Hương vị không lừa dối được, sẽ khơi gợi trí nhớ của người ta vào nửa đêm. Ăn xong, Laxus đặt đũa xuống, im lặng nhìn bát mì.

"... Mẹ kiếp."

Mặt trời của anh sẽ không mọc nữa, nhưng mặt trời của trái đất sẽ luôn luôn mọc. Ánh sáng của ngày mới vẫn tàn nhẫn xuyên qua những đám mây và xé toang khoảng cách, thôi thúc mọi người quay về quỹ đạo của chính mình. Phần tàn nhẫn nhất của thế giới là tất cả mọi người đều là chìa và ổ khóa. Một ổ khóa chỉ vừa với một cái chìa khóa, và một cái ổ nên làm trách nhiệm của chính nó. Nhưng đây chỉ là nguyên tắc của người sống, người chết giống như những chiếc chìa cũ kỹ, hoen gỉ, vứt đi không luyến tiếc, và sẽ không có dấu vết ngoại trừ những người nhớ đến họ. Những chiếc chìa cũ sẽ được thay thế bằng những chiếc mới, thứ không thể thiếu trên đời này chính là cuộc sống mới. Cuộc sống mới sung túc, hy vọng suôn sẻ, bi kịch bi ai vừa thương tiếc người đã khuất, vừa không còn nỗi nhớ kia. Ai sẽ nhớ họ? Lúc này Laxus đang đi trong công ty, thất thần nhìn các nhân viên báo cáo. Anh hơi sợ hãi và run rẩy, có lẽ vì dường như Laxus đang có tâm trạng rất tồi tệ. Anh ngày thường không có biểu cảm gì, hiện tại sắc mặt càng thêm mệt mỏi. Anh nhân viên ấp úng nói xong Laxus xua tay và anh ta lập tức đi ra ngoài với kế hoạch của mình, may mà Laxus không mất bình tĩnh.

Sẽ có một cuộc họp vào buổi chiều, và Laxus sẽ đối mặt với các giám đốc của công ty để đưa ra kế hoạch và ý tưởng của mình. Dù trong lòng có buồn đến đâu, anh cũng phải ngẩng cao đầu bước về phía trước. Bởi vì đây là tín ngưỡng cuộc đời của anh ấy, bởi vì mục tiêu trong cuộc sống của anh ấy là trên đỉnh vinh quang.

Ngay cả khi chỉ có một người trên đỉnh đó.

Người đàn ông mặc vest đen ngẩng cao đầu và toát lên vẻ cao ngạo của anh ta, như sư tử ngóc đầu lên để thể hiện sự kiêu hãnh của mình. Laxus sẽ không rơi khỏi cảnh tượng như vậy, anh tin chắc những người ngồi trên ghế sẽ đồng tình với anh. Laxus ngày thường im lặng, nhưng Laxus lúc này lại rất hay nói. Bài thuyết trình như một dòng sông trào dâng, thuyết phục tất cả mọi người có mặt. Họ hoặc ngưỡng mộ, nhìn anh với ánh mắt thân thiện. Vì vậy, Laxus nói một cách say sưa hơn, như thể ngồi trước mặt anh ta không phải là một giám đốc, mà là một nhóm tín đồ. Người tin Chúa cần được nghe những lời nói dâng trào và khơi dậy cảm xúc. Vì vậy, Laxus nhìn họ và nói.

"Trong cuộc đời này, một người được định sẵn là leo lên đỉnh vinh quang."

Anh nói xong, trong tiềm thức dừng lại, thứ hiện lên trong đầu không phải đỉnh núi tuyết mà là mây trên đỉnh núi đó. Nó trong trắng nhưng nhẹ nhàng, nó sẽ bị gió cuốn đi, và sẽ không bao giờ quay trở lại nữa. Nhưng tất cả những người đang ngồi đều nhìn anh với đôi mắt sáng ngời, và họ gật đầu trước lời nói của Laxus. Đôi mắt như vậy giống như ánh đèn chiếu vào sân khấu, sân khấu sáng chói, khán giả ngồi trong bóng tối. Đây là cao trào của bộ phim, nam diễn viên không thể trốn thoát nên chỉ có thể hét lên với đám đông: " To be or not to be, it is a question..."[1]

Đây là một câu hỏi, nhưng không phải câu hỏi nào cũng có câu trả lời. Cuộc sống hai ngả một đường khiến Laxus hơi mệt, và anh nên cảm ơn vì mình đã không đâm vào người khác khi đang lái xe. Chìa khóa mở cửa, anh lê tấm thân mệt mỏi trở về nhà. Vốn dĩ không nên có một từ như "mệt mỏi" trong từ điển của Laxus, nhưng lúc này anh không thể kìm nén được sự kiệt quệ về thể chất. Anh đóng cửa và hé miệng.

"Mira."

Mira, anh về rồi.

Anh quay lại, trả lời anh chỉ là một khoảng im lặng. Laxus sững sờ một lúc trước khi bộ não của anh nhận ra chuyện gì đã xảy ra. Anh nhìn quanh một vòng, chỉ có đồ đạc trong nhà vẫn như trước khi cô rời đi. Ánh sáng trong trẻo đến tàn khốc, chiếu rọi mọi thứ rõ ràng. Anh cười giễu cợt, cởi giày bước vào nhà. Trên ghế sofa là những chiếc gối cô mua, và Laxus nhớ rằng cô đã nói rằng màu xanh của cỏ rất nhẹ nhàng. Nõ của máy lọc nước dần bám bụi. Laxus nhớ rằng Mira sẽ làm sạch nó mỗi tuần một lần. Tủ được đặt những cốc nước yêu thích của cô, các loại cốc, uống sữa và cà phê sẽ dùng những cốc khác nhau, Laxus không bao giờ để ý đến điều này, bởi vì sữa và cà phê đều do Mira pha. Hoa và cây trên ban công hơi héo, vì không ai tưới chúng sau khi Mira rời đi. Laxus treo áo khoác lên mắc áo vì Mira đã nhiều lần nhắc nhở anh rằng anh phải treo quần áo, nếu không chúng sẽ bị nhăn, không còn ai ủi quần áo nữa.

Thì ra sau khi một người ra đi là như thế này, từ đ.ám t.ang ngày đó đến hôm nay, Laxus rốt cuộc cũng nhận ra "nỗi niềm". Loại "đau buồn" đó không phải bắt nguồn từ cái ch.ết của một người, mà từ mọi thứ để lại sau khi một người ra đi đều có dấu vết nhớ nhung. Thế giới tàn nhẫn xua đuổi những người ra đi, nhưng chính người sống mới là người chịu đựng sự tàn nhẫn này. Lần đầu tiên Laxus nhìn căn phòng nghiêm túc như vậy, và rất ngạc nhiên khi thấy mình nhớ nhiều thứ đến vậy. Anh ấy cho rằng mình không quan tâm lắm, không nên nhớ nhiều như vậy.

Có lẽ là do người đó không còn nữa nên toàn bộ ký ức về cô trong tâm trí anh như vựt dậy. Cả có ý thức hay vô thức đều đang nói lên những khao khát của con người. Anh tuyệt vọng lừa gạt chính mình có ích lợi gì? Bộ não đã nói với anh một cách trung thực. Nhưng bây giờ có bỏ lỡ cũng vô ích, giống như anh nhớ bữa ăn cô ấy nấu, nhớ đồ đạc ở nhà, nhớ tại sao cô ấy mua những thứ đó, nhớ những lời chỉ dẫn của cô ấy, nhưng những điều này đã trở thành kỷ niệm. Những điều đã trở thành quá khứ chỉ còn là điều đáng tiếc, nó càng quay cuồng trong não, anh sẽ càng đau đớn. Thì ra mất người mình yêu chính là loại cảm giác này, tất cả những thứ đều rõ ràng liên quan đến cô, tất cả mọi thứ đều chỉ ra mối liên hệ với cô, và tất cả những thứ đều chứng minh rõ ràng sự tồn tại của cô. Nhưng chính cô ấy đã ra đi, ra đi mãi mãi.

Không phải câu hỏi nào cũng có câu trả lời.

Laxus rất hối hận. Vì vậy, anh bước vào phòng làm việc của Mira, nơi cô thường viết và vẽ. Anh không dám bước vào, đồ đạc bên trong vẫn như trước, ngay cả cây cải xanh trên bệ cửa sổ cũng duy trì sức sống như xưa. Laxus nhéo vào mũi để tỉnh lại, Lisanna hỏi anh rằng anh đã sắp xếp đồ đạc của cô ấy chưa. Anh ấy không sắp xếp nó, tại sao anh ấy lại phải sắp xếp nó? Mira vẫn ở nhà, tại sao lại muốn dọn dẹp?

Nhưng bây giờ anh không còn có thể lừa dối bản thân được nữa, vì vậy anh chỉ có thể bới những chiếc hộp và đóng tủ, lật lại tất cả những nét chữ và bức tranh mà Mira thường viết và vẽ. Mỗi nét vẽ đều là minh chứng cho sự tồn tại của cô ấy, sau khi mọi người rời đi thì chỉ có những thực thể này mới có thể chứng minh rằng cô ấy đã sống, đây là một điều nực cười. Laxus liên tục lục tung và tìm kiếm cho đến khi tìm thấy một cuốn sổ da bò. Bìa màu nâu dày khi sờ vào, và giấy bị ố vàng. Laxus biết đây là nhật ký của Mira, nhưng anh chưa bao giờ đọc nó. Những gì nặng nề là ký ức của cô ấy, và có lẽ có những ký ức về họ trong đó. Vì Laxus và Mira gặp nhau rất sớm nên mọi người đều nghĩ rằng họ nên ở cùng nhau.

Họ thực sự ở cùng nhau. Nhưng Laxus có niềm tin và mục tiêu sống của riêng mình. Khi một người theo đuổi sẽ dễ dàng quên mất người phía sau. Laxus nhớ rằng Mira lúc nhỏ cũng tự hào, và kiêu ngạo giống anh. Cô ấy đã viết nhật ký của mình để trưởng thành.

"Anh ấy có ước mơ của mình, và tôi muốn ủng hộ ước mơ của anh ấy."

Cô muốn ủng hộ ước mơ của anh ấy, nhưng Laxus luôn cô đơn trên suốt chặng đường. Anh mở cuốn nhật ký để tìm hiểu xem Mira nghĩ gì về anh, và chỉ sau đó anh mới nhận ra rằng mối quan hệ giữa hai người đang mất cân bằng. Anh luôn bước về phía trước mà không hề ngoảnh lại, cũng không bao giờ hỏi người phía sau có mệt mỏi khi đuổi theo anh không. Mira viết trong nhật ký, "Mục tiêu của Laxus là leo lên đỉnh núi, nhưng đỉnh núi rất cô đơn."

Phải, anh ấy rất cô đơn, nhưng tất cả sự cô đơn này là do anh ấy gây ra. Mira biết rằng bước đi của anh không hề dễ dàng, và biết rằng gió và tuyết đã khiến khuôn mặt anh đau đớn trên suốt quãng đường đi. Anh cả đời nhắm tới đỉnh núi, nhưng trên đỉnh núi cũng không thấy mây. Lật tay lật trang giấy ố vàng, anh thấy một câu khác.

"Chỉ khi ta leo lên đỉnh núi, anh mới không cô đơn như vậy."

Mọi cảm xúc hụt ​​hẫng trào dâng vào lúc này, và từ khi biết tin cô bị tai nạn đến giờ, nước mắt không kìm được mà tuôn rơi. Anh hối hận, buồn bã, nhìn tờ giấy ố vàng trong mắt mờ mịt.

"Nhưng thay vì lần lượt đi bộ lên đỉnh núi, tôi muốn hỏi anh nhiều hơn."

"Cùng nhau leo ​​núi?"

[1] Dịch là "Tồn tại hay không, đó là một câu hỏi." – Hamlet

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro