[ONESHOT] Mùa Giáng Sinh Ấm Áp ( or Hoàn Lương) - EUNRI

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tung cái tựa từ hôm 12/12 mà giờ mới up fic được. Chúc sinh nhật HamKyul muộn và chúc giáng sinh an lành..... 

-         Mẹ kiếp! Bọn mày tưởng giết chết tao thì có thể uỗm trọn mớ hàng này sao? – “KÉT… KÉT…” – Chúng mày tưởng Đại Ca không biết chúng mày đã làm những gì à? Bọn phản bội! –  Tiếng phanh xe rít lên liên tục trong đêm, những cú va đập mạnh khiến bánh xe trượt dài… “KÉTTTTT…. KÉT…..KÉT…. Cốp ….. két … uỳnh …. Uỳnh….”– DAMN!!!

     Eunjung đấm mạnh tay vào vô lăng và cố thoát khỏi sự kìm kẹp, những cú va chạm của hai chiếc xe bên cạnh. Họ đã  rượt đuổi nhau trên đoạn đường vắng này cũng khá lâu … “ẦM …. KÉT…T…T…PỰC! ” một đoạn rào chắn đường vỡ tung, chiếc xe đen của Eunjung trượt bánh lao thẳng xuống đồi. Tất cả những chiếc xe khác ngay lập tức dừng lại, một vài người mặc vest đen vội mở cửa xe và đứng nhìn theo cười đắc ý.

-          Bọn mày xuống đó lấy cái vali lên cho tao, cả xác của nó nữa.

    “Roạt …. Roạt … roạt…. Ầm… ầm…” Chiếc xe trượt dài và lật thêm hai vòng nữa rồi đâm vào gốc cây nằm ngửa hẳn… Eunjung cố mở mắt, lắc mạnh đầu mặc kệ những dòng máu từ trên trán chảy dài xuống khuôn mặt, nó với cánh tay đầy máu ra ghế sau lấy cái vali.

    “Cạch” Cánh cửa xe mở ngược, Eunjung quăng vali ra trước rồi từ từ trườn ra, máu nhòe cả vào một bên mắt làm nó nhìn mọi thứ đều chập chờn dưới ánh đèn pha. Có lẽ đường đầy tuyết trơn nên bánh xe của nó mới không chịu nghe lời ….Thật không may mắn…

-          Anh … nó không có ở đây!

-        Bọn mày không biết đi kiếm à, một lũ ngu. Mẹ kiếp! – Người đàn ông đứng phía trên nép mạnh cái điện thoại trong tay vào chiếc xe kế bên làm nó vỡ tung, hắn ắt hẳn đang rất tức tối vì đã để mất thứ quan trọng….

    …Eunjung cố gắng bước đi, máu trong mắt nhiều quá, nó dụi tay mãi nhưng càng dụi máu càng nhòe ra… Gió thổi về đêm càng mạnh, bông tuyết lại bắt đầu rơi trên những con hẻm nhỏ vừa được dọn sơ những đợt tuyết trước đó. Cái bóng đen của nó in dài loạng choạng dưới bóng đèn đường, những vết máu trước đó rơi xuống đã loãng ra thấm vào nền tuyết và được phủ mờ đi….

     Tựa lưng vào tường đứng thở, Eunjung nghiến răng bóp mạnh tay vào bụng, ở đó đang làm nó đau … đau đến tột cùng, máu len qua kẽ tay của nó đậm đặc hơn ướt đẫm cả cái áo manto ngoài. Nếu cứ tiếp tục thế này nó không chết vì mất máu quá nhiều thì cũng chết vì rét. Làm sao đây? Mặt nó trắng bệch, nó đã bắt đầu cảm thấy muốn gục ngã … “không thể để bọn chúng tóm được … không thể!”. Thế là Eunjung lại tiếp tục lê chân, bây giờ nó hoàn toàn không biết mình đang đi về hướng nào, chỉ là những bước chân vô định để mưu cầu sự an toàn….

   “Phịch” Dáng người đổ dài xuống, toàn thân tê cứng và tóc đôi chỗ đã đóng thành sợi tuyết. Không ổn rồi … không lẽ sáng mai sẽ có người chết trước cổng nhà người khác, nhưng Eunjung hoàn toàn bất lực …. Thôi thì buông xuôi theo số phận vậy …nhưng tiếc là nó chưa trả được mối thù này …..

   Qri nhìn đồng hồ đã 8h đêm, vừa bước xuống xe buýt nó đã nhanh chóng sải bước nhanh, trời lạnh quá mà hôm nay nó lại để quên khăn tay nên bây giờ trực ca về trễ mới cóng thế này. Nó kéo cổ áo cao kín đến mũi để gió khỏi tốc vào cổ họng, không ngờ một bác sĩ tài năng như nó mà lại mắc cái bệnh đoản trí. Haizz, biết trách ai bây giờ vì đó là cái gen di truyền từ appa nó. Gần về đến nhà rồi nó càng bước vội hơn…. Đoạn, Qri cảm giác như mình đang giẫm lên vật gì đó sau vách cổng khuất đèn đường của nhà nó nên từ từ nhìn xuống.

-        A…a…a…a…

   Mặt Qri tái mét và lùi lại té ngửa ra sau. Sau vài giây tự trấn tĩnh mình nó tò mò bước tới, bàn tay run rẩy đưa về phía mũi người nằm đó…. Bỗng bàn tay lạnh như băng chộp lấy tay nó bóp chặt. “Hơ!” Qri lại một phen giật thót tim, miệng đơ cứng, mắt mở to nhìn vào đôi mắt đang nhìn nó chằm chằm rồi từ từ khép lại, buông lỏng tay……

-        UMMA ! UMMA! Giúp con với! Umma … Jin Goo! Giúp Noona một tay!

    Qri cố gắng dìu cái người lạnh như xác chết này vào sân. Người ấy to hơn nó nhiều nên nói là dìu thì cũng không chính xác, thật ra là vừa dìu vừa kéo đúng hơn.

-        Noona chuyện gì vậy?

-        Ơ … ai đây con… sao máu me không vậy?

  Jin Goo và umma nó từ trong nhà gấp gáp chạy tới đỡ giúp vào trong.

-        Người này bị thương, umma nấu giúp con ấm nước sôi nhanh đi …. vào phòng noona đi Jin Goo.

-        Ừm … ừm…. mà người đó ở đâu con đưa về vậy? – Umma nó vừa lăng xăng chạy vào bếp vừa hỏi lớn.

-         Trước cổng nhà mình ấy …. Nhanh giùm con nha umma. Jin Goo em đi lấy thêm chăn lại đây.

-        Nae! – Thằng nhóc nhanh nhảu chạy đi, Qri cũng vội vã cởi bớt áo của Eunjung ra lau sơ các vết thương, nó với tay tăng nhiệt độ phòng lên cao hơn.

   …Cơ thể Eunjung vẫn lạnh tanh, bây giờ mà đưa đến bệnh viện thì xa lắm làm sao kịp. Qri không chần chừ ôm chặt lấy Eunjung vào lòng và kéo chăn quấn quanh hai cơ thể mong rằng tim người này sẽ ấm lên.

“Roẹt”

-         Noona …. Noona ….

-         Đây này … kéo cửa lại!

-         Noona làm gì trong đấy? – Jin Goo ôm chăn đứng ngờ nghệch.

-         Sưởi ấm. Mau đắp cái chăn đó lên rồi lấy túi cứu thương trong tủ cho Noona.

-         Nae!

-         Umma, nước có chưa ạ? – Nó rống cổ nói vọng ra ngoài.

-         Có rồi!

-         Em đem dụng cụ ngâm hết vào nước sôi rồi đem lên đây.

-         Nae!

   Thế là cả đêm hôm đấy cả nhà Qri chạy rầm rập cả lên, nó cũng toát hết cả mồ hôi vì nhiệt độ phòng quá nóng và phải tập trung cứu sống cô gái này….

…….Sáng hôm sau…….

   Qri nheo mắt nhìn lên cái đồng hồ trên bàn, trời đã quá trưa mà cô ấy vẫn chưa tỉnh, may là hôm nay được nghỉ làm nên nó mới có thời gian ngồi trông chừng thế này. Ặc, trông chừng à? Her, thế mà đêm qua nó đã ngủ quên trên người cô ấy đấy…. Nhưng dù sao thì bây giờ cô ta đã ổn, nó là bác sĩ giỏi mà nên tin vào tay nghề của nó là đúng. Nó hãnh diện về điều đó lắm ….

   …Chậc… mà cứ ngồi nhìn cô gái này chắc nó sẽ điên mất, điên vì cô ấy quá sắc xảo … à không … nói làm sao nhỉ … vì cô ấy quá đẹp, nét đẹp của một bậc vương tử… đúng, cô gái này sở hữu nét đẹp của một chàng trai vương tử mặc dù khuôn mặt đã bị trầy xướt đôi chỗ….

   Mãi ngồi suy nghĩ ngắm nghía gương mặt đó nó quên khuấy việc nó đang phụ trách, bỗng cô gái đó bật người dậy làm nó giật mình trở về hiện thực.

-       Cô tỉnh rồi à? May quá… - Qri nở một nụ cười thân thiện vốn có của vị bác sĩ tận tâm. Nó cứ tưởng rằng câu đầu tiên người này nói sẽ là “ Tôi đang ở đâu đây?” hay là “ Cô là ai?” nhưng không, tất cả phán đoán của nó đều sai hết, đáp lại cô ta chỉ nói vẻn vẹn hai từ.

-         Vali?

-        …À …. Vali ….tôi để kia. – Nó chỉ tay về phía chiếc vali đen để ở chân tủ gần đó. Không nói không rằng cô ta đứng phắt dậy cầm lấy cái vali và bước nhanh ra khỏi phòng, nó cũng vội đứng dậy chạy theo.

-          … cô định đi đâu? Cô còn yếu lắm. – Lạnh tanh, khuôn mặt người con gái này lạnh đến nỗi nó mở miệng nhưng có cảm giác sợ.

-            ………

-           Cô đang sốt! Cô không nên cử động ngay …. Vết thương…

“Rầm”

-           Đấy, tôi đã bảo rồi. Cô chưa khỏe mà.

   Cái con người đó ngã ngay ra nền nhà khiến Qri phải chật vật đỡ lại vào trong và thay cái khăn mới đắp lên trán cô ấy. Nó không biết tại sao cô ta lại kích động đến như vậy, cũng chẳng thèm để ý đến các vết thương trên người mình. Đã vậy còn phũ phàng giật phăng cây kim chuyền nước mà lúc nãy nó đã khó nhọc lần nữa ghim vào. Nó thề rằng tay cô ấy chẳng có ven, à ý nó là không thấy ven nổi lên…. Nó đã lấy tổng cộng 5 lần cho buổi tối và thêm 3 lần cho buổi sáng hôm nay mới chuyền được 3 chai nước. Không phải là tay nghề nó kém nhưng thật sự là con người này hơi đặc biệt, những vết kim khô máu còn nằm chằn chịt trên tay cô ấy đây này….

  ………………

Eunjung lờ mờ mở mắt ra, nó loáng thoáng nghe thấy giọng ai đó đang gọi.

-         Noona, umma! Noona ấy tỉnh rồi… tỉnh rồi! – Rồi tiếng bước chân chạy đến, nó độ khoảng 2 người…. chính xác là 2 người, họ nói gì đó và cô gái kia chợt quỳ xuống ghì chặt vai nó vào tấm chăn bông.

-          Cô không được kích động.

    Cái quái gì thế này? Tự nhiên chạy đến ôm chầm lấy nó rồi bảo nó đừng kích động… Eunjung nó chẳng kịp hiểu chuyện gì.

-          Phải đấy, cháu đang còn yếu cứ nằm nghỉ đi. – Một người phụ nữ có tuổi nhìn Eunjung mỉm cười hiền hậu, cả thằng nhóc bên cạnh nữa.

-          Tôi …. đang ở đâu? ….. Cô … có thể không đè người tôi được không? – Eunjung yếu ớt nhìn cô gái trước mặt nó.

-          À ….xin lỗi, tôi sợ cô lại kích động như lúc trưa ảnh hưởng đến vết thương.

-          Noona bị thương khắp người, may mà Noona em cứu kịp.

    Eunjung nó khẽ chau mày, không biết có phải vì đau không hay là suy nghĩ về câu nói của thằng nhóc đó để nhớ lại vấn đề.

-          Hi, giờ cô không sao nữa rồi, nhưng còn sốt. – Cô ta sờ nhẹ tay lên trán nó làm nó hơi bất ngờ. – May mà cô chỉ bị thương phần mềm … à, yên tâm đi. Tôi điều trị đúng cách.

-            ……Cảm ơn.

-            Ấy, cháu cứ dưỡng thương cái đã. Mà cháu bị làm sao ra nông nỗi này?

-            …chỉ là tai nạn….

   Eunjung biết nếu nó nói thật nó là một tên xã hội đen vì xích mích nội bộ mà bị như thế này thì mọi người sẽ sợ, rồi nó cũng không thể trở về an toàn trong tình trạng yếu ớt như vầy được.

-           Có phải vụ lật xe ở con đường phía trên đồi?

-           Sao em biết Jin Goo?

-           Thì chẳng phải lúc nãy trên tivi có nói còn gì.

-           Ừ, vậy ra là xe của cháu à?

-           ….Nae… cũng may thoát ra được …

-           Ừm … thế bây giờ phải báo cho gia đình cô để họ yên tâm….

-           … không cần đâu…. Tôi chỉ có một mình… Có thể cho tôi thuê phòng không? Tôi sẽ trả tiền.

-           Cô cứ ở với tôi vài hôm không cần trả tiền thuê đâu.

-           Sao được … tôi áy náy lắm.

-          Thôi được rồi… vậy đi. Giờ cháu nằm nghỉ, cô đi làm cái gì đó cho cháu ăn, từ qua giờ cháu vẫn chưa có gì vô bụng….

    Nói rồi người đàn bà đó đi vội, thằng nhóc nhấp nhỏm đằng sau lưng chị nó nãy giờ chưa thỏa cơn tò mò nên vẫn cứ ngồi đó cho đến khi chị nó bảo đi học bài thì nó mới chịu đứng lên mà cứ như còn luyến tiếc muốn nghe chuyện về Eunjung.

-           …Có nhiều người từng bị tai nạn ở con đường đó vì tuyết quá trơn …

   Qri bắt chuyện nhưng cảm giác Eunjung không được thân thiện cho lắm, nó xếp gối ngồi ngay ngắn bên cạnh vắt sạch nước trong khăn rồi đắp lên trán Eunjung…. Lần thứ hai Eunjung cảm nhận được sự chân thật trong mắt đối phương ngoài Đại Ca của nó. Hay có lẽ vì nó luôn đối diện với những kẻ không ra gì, những kẻ chỉ muốn nó biến khỏi cái thế giới này…

-          À cô ở vùng này hay …. – Qri nó bỏ lửng câu nói.

-          Tôi ở nơi khác tới.

-          Ồh, thế cô đến đây có việc à?

-          Tôi đi du lịch….

    Eunjung biểu hiện hành động và vẻ mặt một cách tự nhiên nhất để khỏi bị nghi ngờ…. Đoạn, nó cố gắng kéo cái chăn lên nhìn vào cơ thể mình.

-          … Cô thay đồ cho tôi sao?

-          Đồ của cô bẩn hết rồi nên tôi lấy tạm đồ của mình…. Nó không vừa cho lắm…. vì cô quá cao.

-          Vậy cô …?

-          Tình thế bắt buộc … tôi không thể không nhìn. Với lại cô có vết thương trên ngực …

     ….Qri cắn nhẹ môi nhìn Eunjung, đối với nó nhìn vào cơ thể bệnh nhân là một chuyện rất bình thường, trên cơ thể con người có những gì nó hoàn toàn biết rõ nên chẳng có gì phải ngại… Còn Eunjung khuôn mặt vẫn lạnh tanh nhưng nó biết Eunjung đang ngượng vì hai tai cô ấy đã ửng đỏ lên và còn quay mặt đi nơi khác tránh ánh mắt của nó.

-          Ờ … Mãi nói chuyện mà quên hỏi cô tên gì? – Qri như sực nhớ.

-          Eunjung, còn cô?

-          JiHyun, nhưng cứ gọi tôi là Qri. Đó là tên mọi người hay gọi.

-          Qri? – Eunjung tò mò vì cái tên nghe ngồ ngộ.

-          Là cute… cô không thấy điều đó ở tôi à?

   Qri đột nhiên nghiêng đầu và giơ 2 ngón tay ngang mắt làm điệu aygoo rồi mỉm cười tỉnh bơ. Hành động vừa rồi của nó đã làm Eunjung bật cười, nhưng mà là cười một cách khó nhọc.

-          Wow … tôi tưởng cô không biết cười cơ đấy? Cô vừa cười vừa đau rất đẹp.

-          Cô … !

-          Có lẽ hơi biến thái. Hi, ngày mai tôi sẽ báo cáo tai nạn giùm cô.

-          Cảm ơn.

-         Giờ thì cô ăn chút gì đi. – Qri đổi tư thế nâng đầu Eunjung tựa vào người mình khi bà Lee vừa bưng tô cháo vào.

-          Aygoo, cháu cứ ở đây cho khỏe, thời tiết này nguy hiểm cho cơ thể cháu lắm.

   Bà Lee vỗ nhẹ vào tay Eunjung như đang dỗ dành một đứa trẻ, Eunjung nó không muốn phụ thuộc như thế này nhưng tình trạng hiện giờ khiến nó phải như vậy….

   …Nhìn ánh mắt hiền hậu của bà Lee, tự dưng Eunjung cảm thấy cổ họng nghẹn đắng, nó dằn lòng cố gắng nuốt trôi thìa cháo mà Qri vừa đút, dằn lòng rằng cuộc sống của nó khác với cuộc sống ở đây, rồi nó cũng sẽ chẳng ở đây bao lâu nên trái tim nó sẽ không sao….

    .... Thế rồi hai ngày cũng đã trôi qua, Eunjung nó làm lơ việc đến bệnh viện vì sẽ gây sự chú ý của những kẻ cần nó ……Hai ngày, sự ân cần chu đáo của gia đình này khiến Eunjung không thể không chú ý đến, nằm trong đêm tối nó không tài nào chợp mắt được… nó chưa bao giờ gặp tình trạng như thế này. Eunjung cố gắng đẩy chăn ra và gượng dậy.

-         Cô định đi đâu à? – Qri đột nhiên lên tiếng khiến Eunjung giật mình, nó đã nhẹ nhàng hết sức có thể.

-         Tôi … muốn uống nước… Đã làm cô tỉnh giấc.

-         À … tôi cũng đang khát, để tôi lấy cho.

-         Này cô … - Eunjung gượng gạo níu tay Qri lại. – nhà … vệ sinh ở đâu?

……………..

   …Đứng ngoài này giữa đêm thật là rét buốt nhưng sao bây giờ Qri nó lại thích cái cảm giác này nhỉ, rồi tự dưng nó lại nhớ đến cái cảnh nó ôm Eunjung thật chặt vào lòng. Lúc đó người Eunjung lạnh tanh không còn chút hơi ấm nhưng nó lại có một cảm giác lạ lẫm trong cơ thể mình... Nó nhớ lại khuôn mặt Eunjung lúc ngượng mà tự nhiên bật cười một cách ngớ ngẩn.

-        Sao cô không vào phòng trước đi? – Eunjung chậm rãi vịn cửa bước ra, Qri  cũng vội chạy đến dìu nó.

-       Tôi muốn chờ cô….. cô chịu đau giỏi lắm. – Những làn hơi trắng muốt phả đều theo từng hơi thở của Qri và Eunjung.

-       Mũi cô đỏ hết rồi kìa. – Eunjung nhìn Qri lúc này trông thật buồn cười, như chiếc mũi của một chú thuần lộc kéo xe quà của ông già Noel mà ngày xưa umma nó hay kể.

-        A … ha … không sao …. Cô cẩn thận nào …

    Có lẽ Qri như cảm giác được chiếc mũi lạ lùng của mình nên nhăn nhăn chúm mũi càng làm cho nó cảm thấy cô ấy đáng yêu…. Không phải chứ, Eunjung sực nhớ là nó đã nhìn Qri hơi nhiều nên ngay lập tức nó trở về khuôn mặt lạnh như tiền bình sinh…

-        Đêm tối cô cần gì thì cứ gọi tôi … đừng cố tự làm như thế.

   Qri không nghe thấy Eunjung trả lời, nó biết con người Eunjung khó có thể nói chuyện lâu với một ai đó, nó cũng mường tượng được khuôn mặt giờ này của cô ấy nghiêm túc như thế nào. Không khí căn phòng trở nên im ắng đúng nghĩa, Qri khẽ trở mình … nó không hiểu tại sao đây là phòng nó mà nó lại sợ cái con người nằm bên cạnh này… có lẽ Eunjung đã ngủ. Không mất quá nhiều thời gian để suy nghĩ về điều này, Qri cũng nhanh chóng chìm vào giấc ngủ nhưng nó nào đâu biết Eunjung vẫn còn đang thức và khẽ mở mắt nhìn sang nó……

……………….

-        Tuyết lại rơi nữa rồi. Hình như hôm nay tuyết dày hơn thì phải. – Qri trầm tư đút một tay vô chiếc áo Blu trắng nhìn ra ngoài tấm kính lớn và nhấp ngụm coffee nóng.

-        Em đang suy nghĩ gì à? – Một anh bác sĩ trẻ ngồi bàn bên cạnh chăm chú nhìn Qri.

-        Không…. hôm nay bệnh nhân vắng nên thấy chán.

-       Chứ không phải unnie đang nghĩ về người đàn ông nào sao? – Y tá Park Hyomin lém lỉnh trêu chọc.

-      Người đàn ông nào? Em để ý đến người nào rồi hả? – Anh bác sĩ ấy đột ngột đứng dậy.

-      Sao anh lại kích động như vậy bác sĩ Park Tae Joon …. Anh sợ người khác phổng tay trên à? – Hyomin là một y tá thực tập dễ thương nhưng khá thẳng tính, bởi lẽ câu đá đểu này quá đúng tim đen của bác sĩ Park nên ai cũng nhìn anh ta lắc đầu. Họ biết quá rõ tính tình nóng nãy ghen tuông vớ vẩn của Tae Joon.

-     Anh quản đời tư của tôi quá rồi đấy anh Joon ạ. – Qri khó chịu đặt tách coffee xuống bàn rồi cầm sổ bệnh án bước nhanh ra khỏi phòng.

-      Ơ …. JiHyun …. JiHyun….

……..

   Tại một nơi phía trên đồi cách đó không xa, một tên đeo kính đen phả tròn khói thuốc lên trời hỏi giọng đều đều làm cả bọn còn lại sợ hãi cúi đầu không dám hó hé.

-      Cái vali đâu?

-      Anh Hwanhee …. Con khốn đó bỏ chạy …. – “chát”

-      Một việc cỏn con mày làm không xong. – Tên Hwanhee nghiến răng tặng thêm cú đạp vào bụng gã vừa lên tiếng.

-      Anh Hwanhee chắc nó còn ở gần đó…..

-      Đừng có đứng đó …. Bằng mọi giá đem nó về đây … Làm không xong thì đừng về gặp tao.

……… “Roẹt”

-      Nào Eunjung, cháu uống chút trà cho ấm bụng. – Bà Lee đặt khay trà xuống và đỡ Eunjung ngồi dậy.

-      Nae, cảm ơn cô.

-      Cháu sống một mình chắc buồn lắm … mà cháu làm ngành gì ởSeoul?

-      Là doanh nhân bình thường thôi ạ. – Eunjung một tay nhận lấy chén trà vì tay còn lại của nó vẫn còn yếu lắm.

-      … Bố bọn trẻ nhà cô mất được 2 năm rồi…. nhưng so với cháu thì tụi nó còn may mắn hơn nhiều….JiHyun mới đi làm được nửa năm nay … còn thằng Jin Goo học lớp 10 rồi…. Haizzz, lúc ông ấy mới mất cô cũng vất vả lắm….

   Eunjung nhấp nhẹ ngụm trà, nó chăm chú nhìn bà Lee….nó hiểu cảm giác và nỗi lòng bà ấy qua ánh mắt khi kể chuyện. Người đàn bà này làm nó nhớ umma nó… nhớ cái gia đình hạnh phúc sung sướng mà nó từng có….  Rồi năm lên 14 gia đình nó bị cái kẻ phản bội đó sát hại…chỉ có Kim Kwang Soo là trung thành với appa nó nên mang nó đi theo…. Ông ấy chưa bao giờ muốn nó trở thành một tên xã hội đen nhưng vì trong lòng nó luôn nuôi hy vọng trả thù cho gia đình nên ông ấy đành phải chấp nhận … nó ghét những kẻ phản bội … tên Hwanhee đó đã phản bội nó và Kwang Soo để làm việc cho cái tên đó… nó thề là hắn sẽ bị trừng phạt…

-        Eunjung ! Eunjung ! Cháu đang nghĩ gì vậy?

-        À. … không … cháu chỉ nhớ umma ….

-        Umma! Con về rồi đây. – Vừa lúc đó giọng Jin Goo ngoài cửa vọng vào.

-       Tụi nhỏ về rồi , ta phải đi làm cơm chiều. Cháu uống nhiều trà này vào, rất tốt cho sức khỏe đấy. – Bà Lee vỗ vỗ đùi nó rồi vội vã ra ngoài.

   Eunjung cử động nhẹ đôi môi thay lời cảm ơn … mùi hương của trà này … nó nhớ umma nó cũng từng rất thích, nó áp tách trà vào môi và cứ để cho mùi thơm lan mờ mờ quanh sống mũi….

“Roẹt” Jin Goo kéo nhẹ cánh cửa bước vào.

-         Noona cảm thấy đỡ hơn chưa ạ? – Nó xếp bằng ngồi bên cạnh.

-         Ưm …. Em học vẽ à?

-         Vâng, nhưng khó lắm.

   Jin Goo đưa cái hình mẫu cho Eunjung xem, quả thực họa chân dung người rất khó... Và Eunjung đã được học vẽ từ rất sớm … đến tận bây giờ mỗi khi buồn nó đều ngồi vẽ lại khuôn mặt umma và appa nó.

-        Em xem nhé. - Eunjung đặt bản hình mẫu lên đùi, tay còn lại lướt nhẹ ngòi bút chì trên mảnh giấy trắng.

-       Woa! Noona vẽ đẹp thật đấy. – Mắt thằng nhóc sáng lên thích thú…. ắt hẳn nó đang ngưỡng mộ Eunjung rất nhiều….

-         Quả thật Noona em nói đúng!

-         Đúng? – Eunjung ngẩng đầu lên nhìn nó.

-         Noona rất đẹp trai.

-         Sao cơ, đẹp trai? – Hai từ đẹp trai khiến Eunjung cảm thấy buồn cười, nó là con gái cơ mà… ai lại đi bảo “cô thật đẹp trai” thật kỳ cục. – Noona em nói vậy à?

-         Nae. Em cũng thấy thế. – Jin Goo nói xong nhe răng cười khì, Eunjung chỉ biết lắc đầu cho qua chuyện nhưng trong lòng nó lại cảm thấy có chút vui….

………………

    Sáng sớm hôm nay lạnh, tuyết cũng đã rơi. Hôm nay bà Lee và Jin Goo phải về nhà ngoại để phụ làm tiệc cưới người trong dòng họ nên chắc họ sẽ ở lại đó một hôm, Qri vội vã giúp umma nó mang đồ ra xe. Thời tiết mùa đông quá lạnh nên giờ giấc làm việc của viên chức được điều chỉnh lại trễ hơn so với ngày thường…. Làm xong bữa ăn sáng Qri định vào phòng đánh thức Eunjung vì hôm nay nó muốn đưa Eunjung đi cùng… nó muốn vậy.

   Nhưng nhìn Eunjung ngủ say Qri chưa vội gọi, nó quyết định để Eunjung ngủ thêm chút nữa sau khi nó thay đồ xong…. Nó vẫn thường thay đồ trong phòng thế này kể cả mấy hôm nay có Eunjung, vì lúc đó cô ấy còn ngủ say. Hôm nay cũng vậy, nó vô tư kéo cái áo thun cuối cùng qua khỏi đầu và đưa tay tới chiếc áo sơ mi trắng ngoắc trên tường….

-          Ưm …ưm…

   … Qri ngớ người khi vừa chạm vào cái áo, mắt nó đối mắt với con người đang nằm kia… còn Eunjung vừa mở mắt đã nằm bất động, thần kinh nó đang bị tê liệt trong vài giây vì cơ thể bán khỏa thân trước mắt…. Nhận ra mắt Eunjung đang chuyển động xuống phía dưới, Qri nó vội quay lưng khoác đại áo vào … mặt của Qri bây giờ dần chuyển màu như trái cà chua vừa chín tới. ^^

    Nói thật, tuy là con gái với nhau nhưng khi bị bắt gặp ở tình trạng như thế này thì ai cũng phải ngượng ngùng … một là làm ngơ, còn hai là giả vờ trêu chọc. Nhưng cách thứ hai chỉ dành cho bạn bè với nhau, đúng vậy, đối với Eunjung thì Qri đơn giản chỉ là mối quan hệ giữa chủ nhà và khách thuê phòng mà như thế cũng hợp với tính tình của nó. Nó im lặng quay mặt đi nơi khác nhưng hình như đôi môi nó khẽ nhếch một bên thành nụ cười nhẹ....

-          Tại sao tôi phải đi cùng cô? – Eunjung nhìn sang Qri khi cô ấy dìu nó lên taxi.

-         Tôi không an tâm khi để cô ở nhà một mình và vì …. cô là bệnh nhân của tôi. –  Qri chỉnh sửa khăn choàng cổ và ngồi bên cạnh.

    Eunjung vẫn còn nhìn Qri, nó cảm nhận được sự tận tình từ con người này, nó biết bọn họ thật sự tốt với nó, nó sợ lắm…. sợ phải gặp những người như thế này trái tim nó sẽ mềm nhũn ra. Bao lâu nay nó chỉ biết chém giết, đối đầu lẫn nhau giữa các băng đảng, chỉ biết lạnh lùng cho một phát đạn vào tim của những kẻ nó cần giết….. Đã lâu rồi nó không được sống trong mái ấm, cảm nhận tình thương của một gia đình… và họ đã cho nó điều đó, tuy nhiều lần thâm tâm nó cố phủ nhận…. chỉ vì hận thù trong lòng nó đã quá sâu khiến nó luôn lạnh lùng….

-        JiHyun unnie, đây là ai vậy? – Hyomin nhìn Eunjung và cười thân thiện khi Qri ân cần đỡ Eunjung nằm lên giường.

-            Là bạn unnie….

-            Bạn? Khai thật đi, unnie có quan hệ gì với cô ấy? – Hyomin tủm tỉm nói nhỏ bên tai Qri.

-          Con bé này, không có gì đâu. – Qri hơi bất ngờ nhưng cũng thỏ thẻ - Chỉ là bệnh nhân tại nhà, coi như bác sĩ tư ấy. Nhưng hôm nay nhà unnie không có ai nên đưa cô ấy vào đây.

-            Không có gì mà ánh mắt unnie nhìn cô ấy ấm áp như vậy à? Em chưa thấy ánh mắt đó dành cho em bao giờ cả. Hihi.

-            Có sao? Thế bây giờ unnie sẽ nhìn em nhé.

   Nói là làm liền, Qri mỉm cười quay sang nhìn thẳng vào mắt Hyomin một cách ấm áp nhất như để trêu chọc làm con bé cười ngại xin thôi.

-          Eunjung, cô cứ nằm ở đây nhé. Đây là phòng nghỉ trực đêm của tôi. Chốc nữa tôi sẽ sang….

    Qri nó mở tủ và lấy chiếc áo Blu khoác vào.… Đây lần đầu tiên Eunjung nhìn thấy Qri mặc áo Blu, ra dáng một bác sĩ lắm …. Và còn đẹp một cách nhẹ nhàng nữa, thế này thì bệnh nhân điên đảo vì cô ấy mất, nghĩ vậy trong lòng nó chợt dấy lên chút ghen tỵ với những người hằng ngày nhìn thấy Qri như thế này…thật hạnh phúc!

……………………

    Nằm trong phòng một mình mỗi khi Qri và Hyomin có việc, Eunjung lại lo lắng về công việc nó đang làm, nó đang trông mong lắm nhưng tâm trí chốc lát lại nghĩ về Qri làm nó cảm thấy thoải mái hơn…. Xế trưa, Qri bê hai phần cơm vào phòng trực. Cô cẩn thận chọn những món tốt cho sức khỏe Eunjung và tránh làm vết thương sau này thành sẹo.

-          Lần đầu tiên ăn cơm ở bệnh viện như thế này?

-          Ừm.

-          Cô thấy thế nào?

-          Đặc biệt.

-       Tuy đây không phải lần đầu nhưng tôi cũng thấy đặc biệt. – Qri nhìn Eunjung mỉm cười và Eunjung nó cảm nhận được điều đó…

     Suốt bữa cơm hai người chỉ có cuộc trò chuyện ngắn vì tính Eunjung rất kiệm lời và Qri biết điều đó nên nó cũng chỉ lẳng lặng ngồi nghỉ trưa một lát bên cạnh cô ấy….

Buổi chiều bệnh viện thường ít bệnh nhân hơn nên Qri có thời gian rảnh ở bên Eunjung, nó vui vẻ bê khay băng kéo vào phòng trực sau khi đã hoàn tất công việc.

-        Sao cô không nằm nghỉ? – Qri hỏi khi thấy Eunjung ngồi nhìn ra những bông tuyết đang rơi ngoài ô cửa kính, vẫn là không có câu trả lời…Dường như Qri đã quen dần với thái độ này, nó bước đến gần.

-          …. Cô thích tuyết?

-          ……..Không hẳn. – Eunjung chỉ nói gọn một câu ngắn và mắt vẫn nhìn ra ngoài kia.

-       ……… - Thoáng phát hiện ra vẻ ướt át trong đôi mắt lúc nào cũng lạnh lùng của Eunjung, Qri nó không hỏi nữa … chỉ nhẹ nhàng vén áo Eunjung.

-        .....Tôi luôn ghét mùa đông …. – Giọng Eunjung đều đều.

-        …….. – Qri tiếp tục gỡ nhẹ lớp gạt trắng quanh bụng Eunjung, tai nó đang chú tâm vào từng lời nói nhỏ đều đều phía trên... nó cảm nhận được tâm trạng của người bên cạnh nó …… có lẽ có nguyên nhân nào đó khiến Eunjung như vậy… nó đã lờ mờ đoán ra được và nó tránh nhìn thẳng vào đôi mắt đó, đôi mắt luôn làm nó muốn gục ngã ngay mỗi khi đối diện.

-          …. Nó thật lạnh lẽo…

-          …..Tôi sẽ sưởi ấm cho cô!

    ......... Eunjung cảm thấy bất ngờ, nó nhíu nhẹ đôi mày thanh mãnh nhìn thẳng vào đôi mắt đang nhìn nó….đôi mắt đó thật ấm áp… có lẽ chỉ dành cho riêng nó. Nó tự nhủ rằng mình không nghe lầm chứ? …

-          Phải, tôi sẽ sưởi ấm cho cô không chỉ vào những ngày mùa đông…. Tôi muốn vậy.

       …… Eunjung nó cứ nhìn thẳng vào đôi mắt Qri, người con gái luôn nhã nhặng dịu dàng mà lại nói ra những lời mạnh dạng như thế…Eunjung nó phải nói gì đây, chỉ biết im lặng ngồi nhìn cô ấy….

       “Cộc cộc” Bỗng có ai đó gõ cửa cắt đứt mạch suy nghĩ của cả hai…. Qri vội lên tiếng.

-          Nae! Vào đi ạ.

-         Happy birthday to you … Happy birthday to you…. Happy birthday …. Happy birthday … Happy birthday to you…. Sinh nhật vui vẻ, Qri!

   Tae Joon, Hyomin và một số đồng nghiệp cùng phòng vừa hát vừa bê chiếc bánh sinh nhật đến gần Qri, nó rất đỗi ngạc nhiên và hạnh phúc…. Những ngọn nến lung linh và những con số 1212 đang hướng về phía nó…. Và nó cùng vỗ tay theo nhịp …

    …“phù…” Qri cười tươi và phồng má thồi một hơi trong sự vui thích vỗ tay của mọi người mà không biết rằng sau lưng nó, một người đang nhìn nó mỉm cười … một nụ cười buồn và có phần ghen tỵ… Phải, Eunjung đang mỉm cười, nó đang nhìn vẻ tươi cười vì hạnh phúc của Qri và trong lòng cũng ấm lên….

-          Em thích chiếc bánh này chứ Qri, anh đã chọn nó đấy. – Tae Joon nhanh nhảu đến gần Qri.

-          Vậy à, cảm ơn anh.

-         Anh thì chỉ có vậy thôi anh Tae Joon à… tụi này còn chưa chúc unnie ấy mà… haizz.. – Hyomin và một vài y tá lắc đầu. – Ẩy, unnie vừa thay băng huh? – Hyomin hỏi Qri và vui vẻ ngồi bên cạnh Eunjung, Qri nó gật đầu nhẹ đứng dậy dọn sạch băng gạt bẩn rồi đến bồn rửa tay.

-         Wow, ai đây? – Vài nữ y tá nhìn thấy Eunjung nên vội xúm xít, Tae Joon cũng tranh thủ lẽo đẽo sau lưng Qri.

-        Em không thấy cái bánh đó đẹp sao? À mà hôm nay tan ca em có muốn đi đâu đó cùng anh không?

-         Nó rất đẹp! Cảm ơn anh, để lần khác nhé.

    …. Tae Joon đột ngột bị quăng bơ cả thẩy nên anh ta bực dọc quay lại cáu gắt với các cô nàng.

-         Các cô bị làm sao thế? Ai đây?

-         Unnie ấy là bạn của Qri unnie. – Hyomin trả lời.

-        Là con gái à? Trông đẹp vậy? Nãy giờ cứ tưởng bạn trai Qri unnie… –  Đã thấy các cô cứ thân thiện với Eunjung lại còn phán thêm 3 từ “bạn trai Qri” nên làm Tae Joon càng tức.

-        Đẹp gì chứ… làm sao đẹp bằng tôi! Tránh ra xem nào! – Tae Joon đẩy Hyomin ra và đứng kiêu ngạo nhìn xuống Eunjung, gằng giọng. – Thay băng á? …. Cô tên gì?

-          Eunjung.

    Eunjung nó vẫn bình thản trả lời và nhìn thái độ hùng hổ của Tae Joon như muốn ăn tươi nuốt sống nó, mọi người xung quanh biết tỏng Tae Joon lên cơn ghen nên cũng chỉ lắc đầu ngao ngán rối tản ra ngồi xung quanh đó để anh ta nói cho đã rồi cũng im và cũng biết chỉ có Qri mới ngăn nổi anh ta nếu không chẳng ai được yên thân.

-          Cô từ đâu đến?

-          ….Seoul.

-          Cô đến đây bao lâu rồi?

-          ….4 ngày.

-          Hừ… Cô chỉ mới đến đây có 4 ngày thôi sao? Cô làm gì?

-          Anh đang hỏi cung tôi à?

-         Thì sao? Nhìn bộ dạng cô chắc không phải người đàng hoàng gì, chẳng ưa tí nào. Cô là gì với Qri của tôi?

-         Cô ấy là của anh?

-         Phải!... mà giường này của cô ấy. Sao cô lại tự tiện ngồi trên đây?

   …Tae Joon chợt nắm chặt cánh tay Eunjung, biết anh ta đang kiếm chuyện nên Eunjung chịu đau nhìn Tae Joon bằng đôi mắt sắc cố kiềm chế bản thân để tránh gây phiền phức, Qri vừa bước vào thấy thế vội gỡ tay Tae Joon ra.

-         Anh làm gì thế anh Joon? Cô ấy là bệnh nhân của tôi, anh không được làm như thế với cô ấy.

-         Qri à, em phải cẩn thận với những người như cô ta, cô ta trông chẳng tốt đâu.

-        Hừ… Eunjung, cô có sao không? – Qri phớt lờ câu nói của Tae Joon, nó lo lắng cho vết thương trên tay của Eunjung đang rỉ máu trở lại.

-         Ừm, tôi không sao. –Eunjung nhìn vết thương cười gượng.

-         Để em đi lấy băng cho! – Một y tá vội chạy đi.

-        Qri à!!! …. Hừ! – Tae Joon giận đỏ hết cả mặt, anh ta quay đi đóng sầm cửa làm mọi người giật mình nhìn theo.

-          Anh ghen với 1 cô gái à?

…………….

    Đêm hôm đó, mọi thứ đều im ắng tĩnh mịch trong căn phòng Qri, chỉ có những bông tuyết vẫn cứ rơi đều đều bên ngoài cửa sổ. Qri không ngủ được, nó nằm nhìn ra ánh điện hắt vào cửa sổ.

-          Eunjung, cô ngủ chưa?

-          Cô cũng chưa ngủ à? – Eunjung khẽ rục rịch, nó nhìn lên trần nhà.

-          Tôi không ngủ được.

-          ……..

-          Cô …. đã có người yêu chưa?

-          Chưa.

Cả hai cùng thều thào.

-           Cô thấy tôi thế nào?

-           Cô rất tốt và …. rất đẹp … … Anh ta … là người yêu của cô à?

-           Không, tôi không thích anh ta…… mà cô cũng không ngủ được?

Eunjung cười nhẹ rồi lại tiếp tục.

-           Lần đầu tiên tôi được hát tặng sinh nhật….

-           Hôm nay cũng là sinh nhật cô? – Qri hứng khởi nhìn sang Eunjung.

-           Nhưng chẳng bao giờ có người chúc. Her!

-           ……… Chúc cô sinh nhật vui vẻ!

   Eunjung nhìn sang, Qri vừa chúc sinh nhật nó… trong lòng nó thế nào đây? Vui mừng hay không nó cũng không hiểu rõ…. Chỉ là tự nhiên cảm thấy trái tim nó dần ấm hơn…. Đột ngột Qri tháo chăn dứng dậy và lục lọi gì đó trong ngăn bàn…. Một chiếc hộp nhỏ được đưa về phía Eunjung.

-           Cô mở ra đi. – Qri mỉm cười nhìn thẳng vào mắt Eunjung …. Một sợi dây chuyền có mặt hình tròn nhỏ bằng đồng mỏng được chạm khắc đẹp…

-           ……

-           Tôi đeo cho cô…. Coi như món quà sinh nhật…. của bố tôi để lại….

-           Cảm ơn… 

    Đêm cứ dần trôi qua với nỗi lòng khó tả của Eunjung…..

    Hôm nay là ngày thứ 7 Eunjung nó ở đây, bây giờ thì sức khỏe nó đã hồi phục, nó cần trở về Seoul nhưng trước khi đi nó muốn làm một việc gì đó ….. 

 -          Sao cô lại tới đây? - Qri bất ngờ khi thấy Eunjung đứng trước cổng bệnh viện… 

     …..Đi sánh bước bên nhau trên đường về thế này trong lòng Qri nó vui lắm mặc dù nãy giờ vẫn chẳng ai nói với ai câu nào…. Bông tuyết vẫn rơi nhè nhẹ trên vai áo của cả hai, những bước chân chậm rãi…. Qri nó từng mơ ước được người nó yêu thương đưa đón đi về …. Lén nhìn Eunjung, Qri khẽ mỉm cười hạnh phúc …. 

 -          Cô vẫn thường đi làm bằng xe buýt à?

 -          Ừm, hồi còn trung học bọn tôi cũng thế nên quen rồi.

 -          ….Mũi cô lại đỏ. – Eunjung bỗng nhiên nhìn sang.

 -         À …. Tôi vẫn thường như thế. – Qri kéo kéo nhẹ khăn choàng cổ giấu giấu chóp mũi thuần lộc của mình vào trong.

 -       Umma tôi thường kể … đến Noel một bầy thuần lộc sẽ chở ông già noel đi phát quà cho những đứa trẻ…. khi tuyết vẫn rơi đều vào những đêm trăng … và chúng có những chiếc mũi đỏ đáng yêu … cô cũng có một chiếc mũi đỏ. – Eunjung nhếch nhẹ môi tạo thành một nụ cười hiền.

 -         Ờ…hi… trông tôi giống những chú thuần lộc đó sao? - Qri mỉm cười đưa tay hứng lấy những bông tuyết trắng. Hành động đó của nó lại vô tình lọt vào mắt Eunjung khiến Eunjung cứ nhìn mãi vẻ đẹp thuần khiết bên cạnh…

  …………..

       Cả hai đã gần về đến nhà, Eunjung loáng thoáng nghe thấy những lời mắng chửi của khoảng 5 - 6 người trong con hẻm gần đó, theo quán tính nó nhìn lướt sang…. “là bọn đó, bọn chúng đã xuất hiện nơi đây” … vừa nhìn thấy những tên đã từng đuổi giết nó, Eunjung hơi nhíu đôi mày và đổi hướng đi.

 -          Ơ…. cô đi đâu vậy? – Qri hỏi theo.

 -          Cô cứ về trước đi, tôi về sau… 

 -        Về sớm nhé! Cẩn thận lạc đường! - Qri dõi theo tấm lưng đó và sâu trong đôi mắt nó tràn ngập những yêu thương.

     Về phần Eunjung nó bước nhanh trên con hẻm nhỏ khác cách nơi bọn kia đứng một vách tường. “Cộp” vài viên đá nhỏ trượt xuống mép thành…. Tất cả bọn chúng đều nhìn lên.

    Eunjung nhảy gọn xuống thành tường và thổi bay những hạt cát li ti dính trên lòng bàn tay, nó cười khẩy.

 -           Là nó, bọn mày! – Những tên đó nhìn nhau rồi tản ra vây lấy Eunjung…

     Eunjung nó vẫn điềm tĩnh nhưng ánh mắt của nó đã trở nên sắc và lạnh lùng vốn có… nó lắng nghe từng âm thanh cử động phía sau lưng … “Bốp” … đôi chân nó bỗng thoăn thoắt …. Không mất quá nhiều thời gian để hạ gục chúng… nó chỉnh vạt áo khoác ngay ngắn rồi quay lưng bỏ đi để lại những cơ thể đang nằm bất tỉnh.

 -          Cô về rồi à? – Qri vui ra mặt khi thấy Eunjung vừa bước vào cổng, nó cũng đang định đi đâu đó – Cô về sớm hơn tôi nghĩ…. À, tôi để sẵn cơm trên bàn ấy, cô ăn đi cho nóng, chỉ có Jin Goo ở nhà thôi, nó ăn rồi. Giờ tôi có ca trực…. cô … - Qri nhìn thẳng vào mắt Eunjung và nhỏ giọng – nhớ ngủ sớm nhé.

 -           Ừm.

 -           ….. Tôi … đi đây. – Qri toan bước đi.

 -           Qri!

 -           Huh? – Nghe tiếng Eunjung gọi, Qri hồn nhiên quay người lại…ngay lập tức một hơi ấm bao trùm lấy cơ thể nó làm nó bất giác ngẩn ngơ…nó đứng ngây người giữa những bông tuyết đang rơi, …là… Eunjung đang ôm nó…nó cảm nhận được qua tấm áo phông dày … một cái ôm rất chặt….

 -            …. Cô …. Đi cẩn thận!

     Eunjung rời vòng tay khỏi người Qri…đây là lần đầu tiên nó quan tâm đến một người, trước đây nó chưa bao giờ nói những câu đại loại như vậy với người con gái nào hoặc lo lắng cho ai đó… nó thích Qri rồi, phải! Nó đã thích Qri.

     Còn Qri, nó đang đứng đơ nhìn Eunjung đi vội vào trong… cô ấy quan tâm nó… đúng, Eunjung vừa nói với nó “đi cẩn thận”… trái tim nó….đang đập rất nhanh và ấm nữa…. Có lẽ ngày hôm nay nó cười một mình như thế này hơi nhiều … vì cô ấy… vì Eunjung, người mà nó đã thầm trao tình cảm.

      …….Eunjung ngồi xuống cạnh bàn ăn, nó bị làm sao thế này… hôm nay chắc chắn nó sẽ ăn hết những món mà Qri nấu… chỉ còn hôm nay nữa thôi … không biết đến bao giờ mới có thể gặp lại… nó sẽ trở lại chứ? … nếu cô ấy cần?

 …………..

      Kết thúc ca trực đêm, Qri trở về nhà vào lúc sáng sớm … thật là mệt mỏi khi phải thức cả đêm vì tối qua có quá nhiều bệnh nhân. Nhẹ nhàng đẩy cửa sang một bên, nó tránh không làm Eunjung tỉnh giấc, giờ mới chỉ 6h sáng thế nên chắc chắn mọi người vẫn còn đang ngủ. Nhưng căn phòng trống rỗng… Qri ngạc nhiên khi không thấy Eunjung… chỉ có sấp tiền và mảnh giấy trên bàn, nó vội vã chạy tìm khắp nơi nhưng vẫn không thấy…. nó muốn khóc!....

     Thời gian trôi qua, đã 3 ngày Qri không được thấy Eunjung…. Nó chần chừ nhìn số điện thoại hiện lên trên màn hình, là Eunjung đã để lại trong mảnh giấy hôm trước… nó có nên gọi hay không?... bước đi vô định trên còn đường mà nó và Eunjung đã từng đi…. “Eunjung sẽ quay lại chứ?”… Nó muốn gọi cho Eunjung… muốn nghe giọng cô ấy, muốn biết bây giờ cô ấy đang làm gì…

 -        Xin lỗi cô gái! – Một thanh niên vận vest đen đứng trước mặt nó….bỗng mắt nó mờ dần và ngất đi trong vòng tay của kẻ đứng phía sau.

…..…

Thành phố Seoul.

     Eunjung sau khi đem đầy đủ số hàng và giấy tờ về cho Kim Kang Soo, nó lại tìm đến nơi quen thuộc mà nó thường đến.

-           Chào bà chị! – Eunjung cười tươi và chọn một cái bàn trong góc quán ăn.

 -          Cô đi đâu nửa tháng nay không thấy tới?

    ….Người phụ nữ độ khoảng trên 30 tuổi đang nhìn nó với vẻ mặt thân thiện và nụ cười trên môi. Cô ta đặt một đĩa bánh gạo lên bàn và cùng ngồi xuống.

 -          Công việc, tôi đã bị thương. Her! Chị biết đấy, cái nghề của mình là vậy.

 -          Cô không sao chứ? Xong xuôi việc rồi à?

 -         Xong hết rồi. Không sao. Kỳ này cái tên khốn đã phản bội appa tôi và cả tên Hwanhee đó sẽ phải đền tội.

 -         Chúng đáng bị như vậy. Cô và đại ca chắc hẳn rất vui mừng.

 -       Ừm! … à, tôi đã đến một nơi… nơi đó rất yên tĩnh. – Eunjung mỉm cười và ánh mắt như mường tượng lại, nó cầm một cái bánh gạo to ngoặm một miếng nhai từ từ.

 -           Biểu hiện này là gì chứ? Chưa bao giờ thấy cô thế này.

 -           Chị nói phải lắm, tôi sẽ làm như chị.

 -           Làm gì?

 -           Tôi sẽ hoàn lương. 

     …Cô chủ quán nhìn Eunjung đang cười, một nụ cười đẹp và đầy mơ ước… cả ánh mắt nữa, nó trông rất hạnh phúc… cô cũng đã từng như vậy. Vỗ mạnh vào vai Eunjung, cô ta bật cười.

 -           Tốt, cô nên làm như vậy từ lâu rồi mới phải.

 -           Ừm. Chị vui không? Tôi sẽ đến đây làm cùng chị nhé?

 -         Được! Vui, vui chứ! Ha ha… mà sao lại chịu đổi ý vậy? Không phải chỉ vì lời bà chị này khuyên quá đúng hả? Đại ca cũng đâu có muốn cô dấng thân vào cái nghề đó, chắc hẳn ông ấy rất vui. – Cô ta nhìn nó tò mò – Mà cái nơi cô đến có gì đặc biệt à?

 -         Ừm, bọn họ rất tốt… tôi đã được hát tặng sinh nhật và được ước một điều…Hi… chị nghĩ tôi có nên trở lại đó không? 

 -          Cô nên nghe con tim mình mách bảo. Ha ha….

 “Ring… ring… ring…” Chiếc điện thoại của Eunjung để trên bàn bỗng rung rung … cả hai cùng nhìn xuống và tắt hẳn nụ cười.

 ……………..

 Cảng Busan.

      Eunjung đạp mạnh một tên xuống nền xi măng, nó nhìn chằm chằm lên kẻ đối diện dưới ánh đèn mờ mờ ở bến cảng.

 -          Mày đến rồi à?

 -         Thả cô ấy ra.

    Hwanhee không nói gì chỉ hất nhẹ mặt, ngay lập tức một tên dội thẳng xô nước lạnh vào người Qri, làm Qri dần tỉnh…. Trước mắt nó là bóng dáng một người quen thuộc, nó lo lắng hét to:

 -         Hộc … hộc… Eunjung… chạy  đi… mặc kệ tôi! 

     Eunjung thấy vậy, nó nắm chặt hai tay và lao đến… xung quanh đám đàn em cầm gậy gộc mã tấu xông thẳng về phía nó…. Trên boong tàu, Qri không ngừng bảo nó chạy đi…. 

     Người Eunjung bây giờ sát khí đằng đằng, tên nào đến là tên đó gục ngay tại chỗ …. Có điều bọn chúng quá đông, một mình cô sợ đánh không xuể….đã mất quá nhiều thời gian, mồ hôi nhễ nhãi, trên cơ thể đã có không ít vết thương… Eunjung cố gắng tiến sát lên trên, nơi Qri đang bị trói chặt vào thành tàu ….

    …Rất may cho nó, cuối cùng đàn em của Kang Soo đã đến…nó biết bà chị quen thân với nó đã tìm đến ông…

 -         Eunjung, lên trên đi, ở đây có ta rồi! – Kang Soo hét lớn và đánh đấm tới tấp.

    Eunjung nhanh chóng chạy lên thang, nó đánh gục những tên trên boong …”Xoẹt” lưỡi kiếm Nhật liếm ngang cánh tay nó, lem luốt máu…

 -          Chỉ tao với mày! – Hwanhee nghiến răng và liên tục chém.

   Eunjung tay không vất vả né tránh những đường kiếm hiểm…. nó chộp đại thanh sắt gần đó đánh trả. “Cốp!” Thanh kiếm tuột khỏi tay Hwanhee và găm vào vỏ tàu…. Eunjung giơ thanh sắt lên ném mạnh về phía Hwanhee “Bốp!” Máu trên trán hắn tuông ra, Hwanhee khuỵu gối xuống sàn và cố rút ra một vật gì đó.

 -        Mày …phải ….chết, Eun…Jung! – “ĐOÀNG!” tiếng súng vang lên làm tất cả mọi người đều nhìn về phía đó…. viên đạn bay thẳng vào ngực Eunjung… máu tươi rỉ ra thấm ướt một vùng áo…

 -           Hự! …. – Eunjung cũng gục xuống đó…. Hwanhee cố cười đắt ý trước khi hắn bất tỉnh….

 -         EUNJUNG!!! – Qri hét lên trong nước mắt … nó đã không thể làm gì, chỉ có thể trơ mắt nhìn người nó yêu hi sinh bản thân vì nó…. nó không muốn Eunjung chết.... nó không muốn điều đó.... nó còn phải được ở bên Eunjung nữa chứ.... KHÔNG!... nó không muốn .... không muốn....

   ………. Không ……. Eunjung vẫn chưa chết…. cô ấy vừa rục rịch… Qri đang hoảng sợ, nó hy vọng…. 

    ….. Và nó òa khóc vì điều nó thấy là đúng… Eunjung cố gượng dậy, cô ấy đang cầm thanh kiếm đi về phía nó…. Sợi dây thừng vừa đứt, nó vội khuỵu xuống đỡ lấy tấm thân Eunjung vào lòng và nức nở…. Kang Soo cũng đã lên, ông vội vã chạy về phía đó…

 -          Eunjung….

 -          Con không sao…. 

     Eunjung mỉm cười yếu ớt, nó cố vạch cổ áo ra….sợi dây chuyền…. chính sợi dây chuyền đã cứu nó, viên đạn xuyên thủng mặt dây chuyền và kẹt lại ở đó một phần khiến viên đạn không đi sâu thêm được nữa. Kang Soo và Qri đều mừng rỡ ôm chặt lấy Eunjung….

 …….5 ngày sau…..

     Hôm nay là đêm Noel, Qri vừa tan sở, nó vui mừng khi Eunjung vừa hẹn nó tối nay đi chơi…..nó hấp tấp choàng lại khăn len rồi đi vội…. Eunjung đã đứng trước cổng bệnh viện… nó thích điều đó…điều làm cho nó cảm thấy hạnh phúc và bật cười một cách ngớ ngẩn….

 -        Qri!

-         Anh Tae Joon? – Qri chợt khựng lại, Tae Joon đang đi về phía nó.

 -        Em rảnh không? Đi chơi giáng sinh với anh nhá?

 -         ….Xin lỗi anh, em có hẹn rồi.

 -         Em có hẹn?... Với ai? – Tae Joon như mất bình tĩnh nắm lấy cổ tay nó thật đau.

 -         Xin lỗi, cô ấy có hẹn với tôi. – Qri nó nhìn sang…. Là Eunjung, cô ấy đang kéo nó về phía cô ấy… và nhìn Tae Joon chằm chằm.

 -         Cô…! – Tae Joon điên tiết lên, anh ta đấm thẳng vào mặt Eunjung nhưng bàn tay Eunjung đã nhanh hơn, nó bóp chặt lấy cổ tay anh ta và ánh mắt đó làm anh ta bủn rủn.

 -         Qri không phải là của anh. Mình đi nào. – Thả cổ tay Tae Joon ra, Eunjung quay lại nhẹ nhàng nắm tay Qri bước thẳng……

 ………

    Eunjung khẽ mỉm cười, nó đã thắng Tae Joon, nó đã chiến thắng sự lạnh lùng với tình cảm của chính bản thân nó … và hiện giờ nó đang tay trong tay với người con gái nó yêu sánh bước trong đêm giáng sinh….

    Đêm nay cực lạnh, tuyết rơi dày hơn nhưng sao trong lòng nó lại cảm thấy ấm áp…..khắp nơi đều láp lánh ánh đèn, những người thân quen gặp gỡ nhau và cùng chúc nhau những câu an lành….những đôi tình nhân tay trong tay bên nhau, những đứa trẻ tinh nghịch chơi đùa ném những nắm tuyết vào nhau…. Nó muốn cuộc sống bình an như thế này….. rồi nó cảm nhận được Qri đang siết chặt bàn tay nó….. và nó cũng thế….

     Bỗng một nắm tuyết rơi trúng người Eunjung, nó và Qri nhìn lại…. những đứa trẻ e ngại nhưng rồi chợt phá lên cười khi chúng thấy Eunjung nhập vào cuộc chơi… Qri vẫn đứng đó, nó nhìn Eunjung chơi đùa cùng bọn trẻ và môi lại nở nụ cười ….

 “Bộp!” 

 -        Này! 

    Eunjung ném nắm tuyết vào người nó và mỉm cười…. nó chưa bao giờ thấy Eunjung cười thoải mái như ngày hôm nay…. Nó muốn mãi được nhìn thấy nụ cười đó… nụ cười làm trái tim nó tan chảy…. 

     Những bông tuyết được hất tung lên trời, mái tóc dài của Qri vươn đầy tuyết, nó cười đùa né tránh những nắm tuyết nhỏ đang rơi về phía nó và cố gắng ném lại… một vài cặp tình nhân cũng hòa cuộc, Eunjung chốc chốc lại nhìn nó mỉm cười…. một đêm giáng sinh tràn ngập niềm vui….

 -         Cô thích không? – Nắm tay nhau trên con hẻm nhỏ về nhà, Qri quay sang hỏi Eunjung.

 -         Thích! Ngày mai chúng ta đi tiếp nhé? 

     Eunjung trẻ con nhìn sang…. Đoạn đường về hôm nay ngắn quá… cả hai đều muốn được nắm tay nhau lâu hơn thế này….hai cái bóng dài in đều trên nền tuyết trắng… đôi bàn tay mỗi lúc một siết chặt hơn để giữ lấy hơi ấm của nhau …. thời gian cũng dần trôi nhanh hơn…

 -        Ừm … về đến nhà rồi…. cô vào đi! – Eunjung nhẹ nhàng rời tay ra nhưng ai đó vẫn luyến tiếc… nó cũng vậy nhưng biết làm sao được, chẳng nhẽ cứ đứng nắm tay nhau mãi ngoài này….

 -        …  - Qri không nói gì chỉ nhìn Eunjung rồi gật nhẹ đầu, nó chậm rãi quay người chưa muốn vào trong….

 -         Qri!

 -         Huh? – Qri khựng lại, nó luôn mong điều đó …. Điều mà những người yêu nhau hay làm khi tạm biệt nhau…. một nụ hôn lên trán chúc người mình yêu ngủ ngon … đã từ rất lâu nó thầm nghĩ tới… nó cắn nhẹ môi nhìn Eunjung như chờ đợi điều đó.

 -         … Mũi cô lại đỏ rồi! 

    …. Những suy nghĩ đã không thành hiện thực, Qri hơi hụt hẩng cúi đầu phồng nhẹ má và đưa tay dụi dụi chóp mũi….. 

    … Bỗng đôi bàn tay áp lấy bờ má Qri….. hơi ấm đôi môi ấy chạm vào đôi môi đang chúm chúm của nó….Hạnh phúc bất ngờ đến với nó, yêu thương lại tràn về đong đầy những ngăn trống trong trái tim cô đơn bao lâu nay…. Qri khẽ nhắm mắt cảm nhận nụ hôn ngọt ngào ấm áp của người nó yêu thương …. dưới ánh điện đường phủ đầy những bông tuyết trắng đang rơi….. Một mùa giáng sinh ấm áp cho Eunjung, cho Qri và cho tất cả những đôi lứa yêu nhau….

    …. Đôi khi lời yêu không nhất thiết phải được nói ra, chỉ cần mình hiểu và trái tim người ấy hiểu là đủ rồi phải không nào…. MERRY CHRISTMAS!!! Giáng sinh an lành và ấm áp nhé ^^

 THE END.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro