Nửa điểm dịu dàng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong lòng Jiwon luôn có hai điểm mềm mại. Thứ nhất là gia đình. Thứ hai chính là Kim Hanbin.

Jiwon luôn nhớ rõ lần gặp đầu tiên từ 8 năm trước. Cậu lúc đó chẳng có gì ngoài đam mê, một thân một mình từ Mỹ trở về với hi vọng có thể giúp đỡ gia đình và đón cả nhà cùng trở về Hàn Quốc. Đây chính là điểm mềm mại thứ nhất.

- Tôi là Kim Hanbin, cậu cũng có thể gọi là B.I. Từ nay hãy đối xử tốt với nhau nhé.

Lần đó Jiwon đã sợ Hanbin đến nỗi chỉ dám nói chuyện với cậu bằng kính ngữ cả tháng trời, ngoài phòng tập nhảy và phòng thu thì cũng không dám nói thêm câu nào, thiếu điều chỉ còn gọi một tiếng hyungnim thôi. 

À thì cái chuyện đấy không nên kể lại nhiều.

Hanbin bình thường sẽ rất nghiêm túc trong công việc, vì ngoài công việc ra thì thằng bé còn mối quan tâm nào nữa đâu. Nhưng hễ ra khỏi phòng thu thì liền trở lại là đứa trẻ nhỏ mà Jiwon muốn bảo vệ và chăm sóc. Lần đó tập nhảy trẹo chân là Jiwon đưa Hanbin đi bệnh viện, cũng cấm không cho cậu tập cố sức suốt 3 tuần liền. Cũng là Jiwon phát hiện ra Hanbin bị chảy máu cam trong phòng thu lúc 4h sáng khi đang cố viết cho xong bài nhạc còn dang dở. Lần Hanbin trở về sau khi về nhà gặp mẹ và nhốt mình trong phòng thu suốt nửa ngày, cũng là Jiwon dẫn Hanbin đi mua mì ăn liền và cơm cuộn để an ủi, mà chẳng phải Jiwon mới là đứa ở xa gia đình nhất đấy sao.

Dù cho trong phòng tập Hanbin có là leader dữ dằn như thế nào đi chăng nữa, dù trên sân khấu Hanbin có là B.I siêu ngầu và xịn xò thế nào đi chăng nữa, thì đối với Jiwon, Hanbin vẫn mãi là đứa trẻ nhỏ hơn mình một tuổi, vẫn sẽ chỉ là Hanbin ngờ nghệch ngốc nghếch, Jiwon nói gì cũng sẽ suy nghĩ 2s rồi gật đầu đồng ý nghe theo.  

Jiwon đã không nghĩ nhiều, cũng chẳng bao giờ nói ra, nhưng kể từ giây phút Hanbin gọi Jiwon một tiếng Bobby hyung, Jiwon đã nghĩ rằng mình muốn dành hết tất cả những điều tốt đẹp nhất trên thế giới này cho Hanbin. 

Đứa trẻ này của cậu, xứng đáng rất nhiều. Đây chính là điểm mềm mại cuối cùng mà Jiwon cho phép.

Jiwon giật mình bởi tiếng gõ cửa khe khẽ từ ngoài vọng vào, vô thức nhìn lên đồng hồ trên đầu giường. Gần 2h sáng. Bọn trẻ sau khi ăn mừng chiến thắng Daesang cũng đã về phòng ngủ hết cả rồi mà nhỉ, vì ngày mai còn có concert.

- Huyng, anh Bobby?

Jiwon nghe tiếng gọi, dù rất nhỏ nhưng Jiwon vẫn nghe ra giọng điệu quen thuộc đó.

- Anh còn thức không? - Hanbin vẫn nói rất nhỏ, nhưng dường như không có ý định bỏ đi.

- Ơi... 

Jiwon nhảy xuống giường và chạy về phía cửa, vô thức cũng đáp trả rất khẽ. 

- Em còn tưởng là anh ngủ rồi.

Hanbin bước vào phòng, tự nhiên đi đến chiếc ghế đặt trước bàn máy tính của Jiwon. Cậu dường như mới tắm rửa xong, trên người có mùi hương rất thoảng. 

- Anh đang làm gì vậy, sao vẫn chưa ngủ?

Hanbin ngồi phịch xuống và chào hỏi một câu bâng quơ. Cậu ấy mặc chiếc hoodies to và quần pyjama rộng, trên tay cầm chiếc gối nhỏ từ phòng cậu ấy sang. Jiwon không nghĩ là mình cần thiết trả lời, vì dù sao Hanbin cũng đâu phải 2h sáng đến gõ cửa phòng cậu chỉ để biết lý do tại sao cậu chưa ngủ.

Jiwon ngồi trên giường lớn co giãn tay chân, vẫn chờ Hanbin mở lời. Hanbin vẫn im lặng, cậu kéo rèm cửa sổ bên cạnh, mắt nhìn ra Seoul đầy ánh đèn và bầu trời đầy sao ngoài kia. Đôi mắt Hanbin lấp lánh, nhưng không phải vì những giọt nước mắt hạnh phúc khi nãy nữa, cũng không phải vì ánh đèn hắt vào hay ánh sao rọi xuống. Chúng chỉ đơn giản là, lấp lánh.

- Jiwon, anh nghĩ nếu chúng mình ngủ đêm hôm nay, sáng mai dậy liệu mọi thứ có trở thành một giấc mơ đẹp không?

Hanbin xoay người nhìn về phía Jiwon, giọng nói cậu mơ hồ và nhẹ hẫng. 

- Sao lại hỏi như vậy? Đều là thật cả, Hanbin à. Chúng ta thật sự đã trải qua khoảnh khắc đó.

Jiwon không biết Hanbin có cảm thấy thỏa mãn với câu trả lời của cậu không nhưng thằng bé lại im lặng. Hanbin khoanh chân lên, lọt thỏm vào trong chiếc ghế lớn. Khuôn mặt Hanbin không để lộ cảm xúc gì, nhưng Jiwon nhìn là biết, đứa nhỏ này chắc hẳn đang cảm thấy quá nhiều, đến mức không còn cảm thấy gì nữa.

- Jiwon, anh có vui không? - Hanbin lại cất giọng hỏi sau khoảng im lặng. Jiwon cảm thấy giọng Hanbin vang khắp căn phòng.

- Anh vui chứ. Hanbin à em đã vất vả nhiều rồi. Em xứng đáng mà.

- Không, em hỏi anh ý. ANH có vui không? Không phải vì em. - Hanbin nhấn mạnh, nhìn thẳng vào mắt Jiwon.

- Anh hả? Anh vui chứ. - Jiwon cau mày một chút, thật sự đang suy nghĩ. - Chúng ta đã cùng nhau trải qua tất cả, và cùng nhau đi đến hôm nay. Anh thật sự rất vui, Hanbin à.

Jiwon ngẩng mặt lên nhìn Hanbin thì bắt gặp cậu cũng đang nhìn mình, chăm chú lắng nghe.

- Ừm, em biết rồi.

Hanbin đứng dậy, kéo rèm cửa sổ, nếu không thì sáng mai thức dậy Jiwon sẽ rất cau có, cậu ghét nhất là cảm giác khó chịu khi đang ngủ mà ánh nắng rọi vào mắt. Hanbin cầm gối ném lên giường Jiwon, hất mặt ý bảo Jiwon nhích sang bên phải một chút.

Jiwon cười hề hề, miệng cằn nhằn một chút nhưng vẫn lăn sang bên canh. Hanbin trèo lên giường rồi chui vào chăn, khoanh tay trước ngực rồi xoay người về bên Jiwon. Cậu chớp mắt vài cái, nhìn Jiwon cũng khoanh tay xoay về phía cậu.

- Anh, em yêu anh, nói thiệt đó. 

Jiwon phá lên cười. Jiwon biết chứ, biết điều đó lâu rồi.

- Em yêu anh, anh Jinan, anh Yunhyeong, Junee, Donghyukie, Chanu nữa. Nếu không có mọi người, em đã chẳng phải là B.I rồi, càng không thể tự mình đi đến giây phút này.

Hanbin lạc giọng một chút, thằng bé sẽ không khóc nữa đâu, vì thời điểm qua rồi và vì vừa nãy cũng đã khóc đủ nhiều đủ lâu rồi. 

- Cám ơn anh, Jiwon. 

- Ừm hửm

- Không, em nói thiệt đó. - Hanbin tiếp tục, mắt nhắm nghiền như chuẩn bị ngủ đến nơi. - Em luôn muốn nói điều này. 8 năm qua luôn là anh ở bên cạnh em, ý em là, bên cạnh em nhiều nhất. Trong những lúc khó khăn nhất, và cả những ngày đẹp đẽ nhất. Em nghĩ là mỗi lúc em quơ quào mất phương hướng, thì anh luôn nắm tay em và điều đó giúp em nhìn thấy mọi thứ rõ ràng hơn. Anh Bobby, Jiwon, Kimbab à, cám ơn anh.

Jiwon cong miệng cười đến đau nhức cả hàm, cũng may là Hanbin đã nhắm mắt rồi, nếu không sẽ nhìn thấy bộ dạng ngốc nghếch này của Jiwon mất.

- Ngày mai thức dậy, mọi thứ vẫn nguyên vẹn phải không anh? - Hanbin lại dò hỏi, lần này thì mỉm cười rồi này.

- Ừ, ngày mai tỉnh dậy, em đi một vòng ra tủ ngoài phòng khách, sẽ vẫn nhìn thấy 2 chiếc cúp kia đó Hanbin à.

Hanbin cười khúc khích, co mình một chút. Jiwon đưa tay xoa đầu thằng bé, như cái cách cậu đã làm vào buổi tối đêm chung kết WIN năm đó, hay ngày cả hai trở về từ Show Me The Money mà Hanbin đã im lặng không nói một lời. Hay ngày iKON diễn xong sân khấu debut đầu tiên, và cả lúc nãy khi cả nhóm rời sân khấu Golden Disc Award nữa.

Hanbin à, em đã vất vả nhiều rồi. Bây giờ không chỉ có anh công nhận em, cả thế giới ngoài kia đều công nhận em rồi.

Jiwon sẽ không nói cho Hanbin biết đâu, là trước khi Hanbin đến đây, cậu đang ngồi xem lại ảnh chụp và video quay lại từ lễ trao giải vừa rồi. Bình thường Jiwon sẽ chẳng để ý đâu, nhưng nếu cố tình xem lại, lúc nào cũng vậy, ánh mắt Jiwon luôn tìm đến Hanbin trong mỗi giây phút quan trọng, lặng lẽ quan tâm. Từ những năm trước và cả những ngày sau này, chắc cũng sẽ như vậy.

Jiwon không phải là người thích thể hiện tình cảm, làm giải trí nhiều năm khiến cậu e dè đi rất nhiều, trước máy quay lại càng không. Nhưng mà Jiwon vốn dĩ yêu thích cái gì thì cũng sẽ không cố gắng che giấu.

Jiwon thích anh Jinan và Yunhyeong vì họ làm cậu nhớ đến anh Jiun rất nhiều, nên cậu sẽ trêu đùa họ như cậu luôn như vậy với anh Jiun. Jiwon cũng thích Donghyuk, Chanu và June, chúng còn nhỏ nhưng đã phải dành cả tuổi trẻ trong phòng tập để đánh đổi cho giấc mơ, thay vì chơi đùa với đám bạn đồng trang lứa ngoài kia, nên Jiwon luôn dạy cho chúng cách để được tự do thoải mái, vui vẻ với chính mình.

Jiwon cũng thích Hanbin nữa, vì Hanbin là điểm mềm mại trong lòng Jiwon. Cậu sẽ chẳng cố tìm cách giải thích đâu, mất 8 năm rồi chẳng phải cũng chẳng có lý do gì sao. Jiwon chỉ biết mình sẽ luôn ở bên cạnh, sau lưng, hay thỉnh thoảng là ở trước mặt, chỉ cần Hanbin xoay đầu tìm, một ánh mắt thôi thì đã thấy Jiwon rồi. 

Donghyuk chẳng phải vẫn hay nói điều này sao, mỗi lần Jiwon thô bạo với thằng nhóc ấy.

- Anh Bobby, đừng có đánh em nữa. Phải mà anh đối xử với em và Chanwoo dịu dàng bằng một nửa như với anh Hanbin thôi ấy. Bất công.

Ừ thì chứ làm sao công bằng được. Nửa điểm dịu dàng này, Jiwon thừa nhận, chắc sẽ mãi mãi chỉ dành cho Hanbin thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro