PHÍM ĐÀN PIANO

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hermione đã không chơi piano kể từ năm tám tuổi.

Cô chỉ mới học lớp này được tổng cộng hai tháng 13 ngày khi cô ngã gục trên ghế sofa phòng khách và cầu xin bố mẹ cho nghỉ học. Mẹ cô ban đầu đăng ký cho cô học vì Hermione rất thích đàn organ được chơi ở nhà thờ, nhưng bà nhanh chóng nhận ra rằng nhạc cụ chỉ hơi khác này có tác động rất khác đối với con mình.

Không phải Hermione ghét tiếng đàn piano. Thật tuyệt khi được nghe giáo viên và các bạn cùng lớp gõ đàn theo giai điệu của bài Twinkle Twinkle Little Star hoặc Mary Had a Little Lamb . Nhưng ngay khi cô ngồi xuống băng ghế, toàn bộ nỗ lực dường như sụp đổ. Cô chậm khủng khiếp, liên tục đánh trượt phím đàn và không thể đọc bản nhạc để cứu mạng mình.

Hermione không quen với việc thất bại, vì cô xuất sắc trong mọi lớp học và dễ dàng học được những sở thích khác. Đàn piano là thứ duy nhất mà cô không thể học được, và cô ghét nó.

Vì vậy, theo lẽ tự nhiên, các thế lực của vũ trụ đã âm mưu chống lại cô để rồi cô lại trở về nơi cô bắt đầu, trên chiếc ghế đàn piano, ngoại trừ việc bây giờ cô đã là học sinh năm thứ sáu tại Hogwarts, với Draco Malfoy đang ở sau lưng cô.

Mọi chuyện bắt đầu khi Giáo sư Flitwick đuổi theo cô trên đường ra khỏi lớp bùa chú ngày nọ. "Trò Granger, ta có thể nói chuyện với trò một lát không?" Người đàn ông nhỏ bé kêu lên the thé, vội vã chạy đến cửa và chặn đường cô.

Cô đặt sách xuống bàn bên cạnh. "Em có thể giúp gì cho thầy, thưa giáo sư?" Hermione hỏi một cách bồn chồn.

"Ờ, như trò biết đấy, ta là chỉ huy của Dàn đồng ca Ếch,"ông giải thích, rồi từ từ đóng cửa lại.

"Họ đã biểu diễn rất hay vào đêm hôm trước ạ."

"Cảm ơn, cảm ơn trò," Ông xua tay trước lời khen. "Nhưng ta e rằng những buổi biểu diễn gần đây nhất của ta vẫn còn thiếu sót. Ta cho là trò đã nhận thấy sự vắng mặt của nghệ sĩ ngôi sao piano của chúng ta?"

Không với Hermione, vì cô hầu như không chú ý đến dàn hợp xướng khi họ biểu diễn, nhưng cô gật đầu và nói, "Chuyện gì đã xảy ra với... họ vậy ạ?"

"Ta e rằng cô Davis thân yêu của chúng ta đã mắc phải một ca bệnh đậu mùa rất nghiêm trọng và phải nằm viện trong vài tuần. Như trò biết đấy, tiệc Giáng sinh sẽ đến với chúng ta trước khi kịp nhận ra, và ta e rằng nghệ sĩ piano thân yêu của chúng ta sẽ không đủ sức khỏe để biểu diễn."

Hermione có cảm giác cô biết cuộc trò chuyện này sẽ đi đến đâu, và cô không thích điều đó. "Giáo sư cần em làm gì ạ?"

"Được rồi," Ông chắp tay lại, "Một người bạn của trò đã kể với ta rằng trò đã chơi piano khi còn nhỏ, và ta vẫn chưa tìm được ai phù hợp hoặc muốn tham gia. Ta cho rằng trò là giải pháp cuối cùng của chúng ta."

Một cơn giận dữ bùng phát ở lưng Hermione. Vậy thì sao nếu cô đã không chơi trong tám năm? Ông không cần phải hành động như thể việc cô ngồi xuống chơi piano là một khó khăn lớn đối với cả dàn-kể cả khi điều đó sẽ xảy ra.

"Chính xác là bạn nào của em vậy ạ?" Cô ngọt ngào hỏi, cố nuốt lấy sự khó chịu.

"Ta tin đó là trò Weasley."

Có khá nhiều người trong số đó, nhưng Hermione đã ngờ trước được ai đã tiết lộ. Mình sẽ không bao giờ nói với Ron bất cứ điều gì nữa. "Em xin lỗi thưa thầy, nhưng em sợ rằng em sẽ muộn đến lớp Độc dược nếu ở lại lâu hơn, vậy nên-"

"Ồ, được, được, tất nhiên rồi." Flitwick nhìn ra hành lang một lúc, lớp tiếp theo bối rối và sẵn sàng chờ đợi ông đang đứng ngay bên ngoài. "Được rồi. Trò Granger, trò có đồng ý thay thế làm nghệ sĩ piano của chúng ta tạm thời không? Chỉ tạm thời thôi, cho đến khi cô Davis khỏe hơn."

Lòng kiêu hãnh của Hermione không cho phép cô nói không.

Vậy là sáng hôm đó cô thấy mình ngồi trên ghế đàn piano, gõ đi gõ lại một phím đàn, lắng nghe tiếng đàn vang vọng khắp Đại sảnh đường vắng tanh. Cô chưa bao giờ hoàn toàn ở một mình trong phòng này như vậy, và tiếng vọng khá là chói tai.

Cô đã nhìn chằm chằm vào bản nhạc trước mặt một cách vô hồn và chơi một vài nốt nhạc rất lạc điệu trong khoảng mười lăm phút trước khi cánh cửa kêu cót két mở ra. Cô quay ngoắt lại trên ghế, cố gắng xem xem ai đến gặp cô và cầu xin tất cả các vị thánh rằng đó không phải là Giáo sư Flitwick. Không, các vị thánh sẽ không cho cô vấn đề đó đâu. Họ đưa cô thứ gì đó tệ hơn.

Draco Malfoy đứng ở ngưỡng cửa, tóc hắn ta rối bù và áo chùng của hắn chỉ mặc một nửa, trông cực kỳ tức giận khi hắn nhìn chằm chằm vào cô. "Granger, mày đang làm cái quái gì trên đất xanh của Merlin thế ?"

Cô ngồi bất động một phút, ngón tay cô giữ chặt phím đàn, khiến một nốt Rê giáng lớn vang lên khắp phòng. Cô giật tay ra, và căn phòng trở nên im lặng. "Tao đang chơi piano."

"Bất cứ điều gì mày đang làm đều không được coi là chơi đàn. Giống như làm ô uế bất kỳ bản nhạc nào mày đang đọc và khiến nhà soạn nhạc trở mình trong mồ hơn đấy."

Hermione buông tay xuống với vẻ cau có. "Được rồi. Tao đang luyện tập, Malfoy, và mày đang làm phiền tao."

"Tao á?" Hắn chế giễu. "Làm phiền mày ư? Mày là người vừa đánh thức toàn bộ Nhà Slytherin bằng cái cách chơi tệ hại của mày đấy."

Cô nhíu mày: "Mày đang nói gì vậy?"

Draco khoanh tay. "Ngục tối nằm ngay bên dưới Đại sảnh. Tụi tao có thể nghe thấy tiếng mày chơi." Hắn nói chậm rãi, như thể đang giải thích những chỉ dẫn đơn giản cho một đứa trẻ mới biết đi.

Hermione thở dồn. "Tất cả đều có thể nghe thấy tao sao?"

"Đúng vậy," Hắn nói một cách thẳng thừng. "Bây giờ hãy dừng việc mày đang làm lại và quay về giường đi. Vì Salazar bây giờ chỉ mới sáu giờ sáng thứ bảy thôi."

"Đeo bịt tai hay gì đó vào đi," Hermione nhún vai và quay mặt về phía cây đàn, "Vì tao sẽ không dừng lại đâu."

Draco rên rỉ và xoa mặt. "Vì lý do gì mà lại khiến mày chơi piano tệ đến vậy chứ?"

Cô trừng mắt nhìn xuống cây đàn piano. "Tao đã nói xong với mày rồi, Malfoy." Cả căn phòng im lặng, và khi cô quay mặt lại sau vài phút, hắn đã biến mất.

Hermione tiếp tục chơi piano khá tệ trong mười lăm phút nữa trước khi cánh cửa Đại sảnh lại mở ra. Draco dậm chân đến cây đàn piano, giờ đã mặc được áo chùng, là phẳng phiu và tóc vuốt ngược ra sau, rồi xua cô khỏi ghế đàn piano.

"Malfoy!" Cô quát khi loạng choạng đứng dậy.

Hắn đang lật qua bản nhạc. "Đây là thứ mà mày đang vật lộn sao? Một đứa trẻ năm tuổi cũng có thể chơi được. Đây là bản nhạc Giáng sinh đơn giản, Granger ạ."

"Tao biết nó là gì rồi, Malfoy," Hermione khoanh tay. "Mày thực sự mặc đồ chỉ để vào đây và chế giễu tao sao?"

"Ừ đấy," Hắn cằn nhằn, đặt bản nhạc trở lại giá đỡ. Hắn lờ đi lời phản đối của Hermione và chạm ngón vào phím đàn, từ từ chuyển sang giai điệu vui tươi và hay hơn nhiều của Jingle Bells . Hắn kết thúc bài hát ngay sau đó, và Hermione cau mày nhìn lưng hắn khi hắn thở dài.

"Nếu mày xong rồi," cô phàn nàn, "Thì làm ơn đứng dậy. Tao cần phải luyện tập."

Có vẻ như hắn chỉ thư giãn hơn trên băng ghế khi nghe yêu cầu này và hỏi, "Vì cái gì thế?"

Sự cau có của Hermione tăng gấp đôi ác ý khi hắn trì hoãn. "Cho bữa tiệc Giáng sinh. Nghệ sĩ piano của Dàn đồng ca Ếch bị ốm. Hỏi thật nhé, mày có để ý đến những gì xảy ra ngoài Slytherin không thế?"

Hắn cười khẩy. "Không hẳn."

Hermione giật lấy đống bản nhạc và dùng nó đánh hắn văng khỏi băng ghế. Draco bật dậy cười. Cô chưa bao giờ nhận ra hắn cười đẹp đến thế, đặc biệt là khi nó không đầy ác ý.

Cô sắp xếp lại bản nhạc của mình, và trước khi tay cô chạm vào cây đàn, Draco đã rên rỉ. "Gì?" Cô khạc nhổ.

"Không, không, không. Tao sẽ không để mày phá hỏng bữa tối Giáng sinh của tao bằng lối chơi kinh khủng của mày đâu. Mày thậm chí còn không biết chơi bằng cả hai tay."

"Không phải ai cũng đủ khả năng thuê gia sư riêng như mày đâu , Malfoy." Gia đình Hermione hoàn toàn có thể thuê một gia sư piano riêng, nhưng đó không phải là vấn đề.

Không báo trước, Draco ngồi xuống ghế đàn piano bên cạnh cô, và cô phải nhích sang một bên để vai họ không chạm vào nhau một cách khó chịu. "Mày bắt đầu từ đâu?"

"Ý mày là gì?"

"Mày đặt tay ở đâu, Granger," Hắn hỏi một cách bực bội. Bị bất ngờ với bài học piano ngẫu hứng, Hermione hoàn toàn mất cảnh giác và đông cứng với hai tay đặt trên đùi. Draco chế nhạo, nắm lấy tay cô và đặt nó lên giữa cây đàn. "Giọng Đô giữa, Granger, nhớ lấy điều đó."

"Mày đang làm gì-"

Hắn nheo mắt nhìn bản nhạc. "Bài hát này ở cung Đô. Mày có biết âm giai Đô trưởng không?"

Hermione há hốc mồm, hoàn toàn sửng sốt, mắt cô đảo qua đảo lại giữa Draco, cây đàn piano và bản nhạc. Cuối cùng, khi hắn vẫy tay trước mắt cô vài lần, cô lắp bắp, "Không, tao không nghĩ là tao biết."

Và đó là cách Hermione Granger học được thang âm Đô trưởng.



Dường như, trái với ý muốn của cả hai, những bài học piano ngẫu nhiên này vẫn tiếp tục trong hai tuần tiếp theo. Hermione không có lịch tập luyện cụ thể, có những ngày quá mệt mỏi đến nỗi không thể đến được cây đàn piano ở Đại sảnh, nhưng bất cứ khi nào cô tìm được một chút thời gian để ngồi vào cây đàn vĩ đại, Draco dường như cảm nhận được điều đó và xuất hiện trong vòng năm phút.

Không thể phủ nhận rằng Draco Malfoy rất giỏi chơi piano và luôn muốn giúp cô học.

Cô không thực sự chắc chắn tại sao hắn lại quan tâm đến việc giúp cô đến vậy khi mà hành vi thông thường của Draco Malfoy là sẽ để im cho cô bẽ mặt trước toàn trường, nhưng cô quá ngại để hỏi hắn, và quá bướng bỉnh để bản thân chết vì lòng tự trọng.

Bên cạnh đó, nếu cô hoàn toàn trung thực với chính mình (mặc dù cô sẽ không bao giờ nói bất kỳ điều gì trong chuyện này với Harry hoặc Ron), cô đang dần quen với cậu trai Slytherin này. Chiếc đàn piano đã khơi dậy một khía cạnh ngây thơ hơn của hắn; một khía cạnh ít chế nhạo hơn và nhiều nụ cười chân thành hơn. Hắn sẽ phấn khích cùng cô khi cô hoàn thành một bài hát đúng giai điệu, và mãi cho đến khi buổi tập kết thúc, hắn mới chỉnh lại nét mặt của mình trở lại vẻ thuần chủng kiêu ngạo và khó chịu chúc cô ngủ ngon.

Đêm trước tiệc Giáng sinh, và đến tận khuya Hermione vẫn miệt mài với phím đàn. Draco đã không xuất hiện vào đêm đó, và Hermione đã âm thầm trông ngóng hắn. Mặc dù cô ghét điều đó, nhưng cô vẫn muốn nhận được sự chấp thuận cuối cùng của hắn, một dấu hiệu cho thấy cô thực sự đã sẵn sàng cho đêm mai.

Dây thần kinh căng thẳng của cô khiến cô đập vào các phím đàn mạnh hơn mức cần thiết, và rất có thể sẽ làm hỏng các bộ phận bên trong cây đàn. Như thể hắn có thể cảm nhận được nhạc cụ yêu quý của mình đang bị đối xử tệ bạc, Draco xuất hiện ở ngưỡng cửa.

"Granger?" Hắn hỏi một cách thích thú.

Cô ngẩng đầu lên. "Malfoy," cô khạc nhổ đáp trả.

Mặt hắn sa sầm lại trước sự cay độc trong giọng nói của cô. "Sao thế?"

"Ồ, không có gì," Cô nói với nụ cười mím chặt môi. "Tôi chỉ đang luyện tập thôi."

Draco tiến lại gần nàng Gryffindor như thể cô là một con sư tử đang thả rông trong sở thú. "Mọi thứ sao rồi?"

"Hoàn toàn tuyệt vời!" Cô đáp lại một cách the thé.

"Đó có phải là lý do tại sao cậu lại hành hạ cây đàn không?"

Cô đập tay vào phím đàn, tạo ra một hợp âm đáng sợ, và quay lại đối mặt với hắn. "Cậu muốn, Malfoy," Cô than vãn. Lờ cô đi, hắn ngồi xuống băng ghế cạnh cô, đó là điều hắn thường làm, nhưng đêm đó nó đã đẩy Hermione vượt quá giới hạn, và cô đứng dậy để tránh xa hắn. "Tại sao cậu lại ở đây? Sao cậu lại giúp tôi?"

"Bởi vì cậu chơi nghe thật khủng khiếp-"

"Lăng mạ tôi lúc này chẳng giúp ích được gì đâu."

Draco hít một hơi, rồi đứng dậy. "Tôi giúp cậu vì tôi không muốn cậu phải xấu hổ vào đêm mai."

"Ai nói là tôi sẽ làm mình xấu hổ?" Hermione đáp trả, nhưng má cô ửng hồng khi biết mình từng chơi piano tệ đến thế nào. Cô khoanh tay, buồn bã ngồi xuống băng ghế để tránh ánh mắt hiểu chuyện của hắn.

Hắn chậm rãi ngồi xuống bên cạnh cô lần nữa. "Cậu đã tập rượt qua tất cả các bài chưa?"

"Rồi."

"Có tự tin không?"

Hermione khựng người, vì chưa từng có ai hỏi cô như vậy trước đây. Harry, Ron, hầu như mọi người đều luôn cho rằng cô là một nữ thần quá tự tin, biết tuốt về sách vở và các thông tin nhàm chán.

"Không," cô trả lời bằng giọng nhỏ nhẹ.

"Vậy cùng tập nhé."

Cùng ... Từ đó khiến Hermione rùng mình, mặc dù cô không thể tìm ra chính xác lý do tại sao, vì vậy cô chỉ đặt tay lên phím đàn và bắt đầu chơi.

Trong bài hát thứ ba, ngón tay cô đi trước suy nghĩ của mình, và cô vấp phải một vài nốt nhạc. "Tay cậu căng quá," Draco nhận xét, nắm lấy cổ tay cô, và điều chỉnh góc độ mà cô giữ nó. "Chỉ là căng thẳng thôi, ngày mai cậu sẽ ổn mà. Cứ thư giãn đi."

Bàn tay hắn nán lại trên tay cô, lâu hơn bất cứ lý do nào, và bất kỳ suy nghĩ nào về âm nhạc đều biến mất khỏi tâm trí cô. Hermione từ từ nhìn lên Draco, người đang hướng ánh mắt về phía cô.

"Draco..." Tên của hắn tuôn ra khỏi miệng cô, và trong chớp mắt, môi hắn chạm vào môi cô.

Đã lâu rồi Hermione không được chứng kiến ​​cảnh tượng gì giống như màn bắn pháo hoa đến thế, nhưng giờ đây hắn lại xuất hiện, thắp lên những quả pháo đặc biệt của riêng mình trong tim cô.

Trong một khoảnh khắc, hắn nhẹ nhàng chờ cô mở miệng với hắn, nhưng ngay khi cô mở miệng, hắn lao vào sâu hơn, đẩy nhanh nụ hôn và khám phá miệng cô bằng lưỡi. Cô bắt kịp tốc độ của hắn, tâm trí cô hoàn toàn trống rỗng, cô cắm tay vào phía trước áo choàng của hắn.

"Hermione," hắn thổi vào miệng cô, và gần như mọi cảnh báo đều vang lên trong đầu cô, nhưng đúng lúc đó, hắn vòng tay ôm lấy cô, và cô bị hút trở lại thế giới của mình-hoàn-toàn-không-có-suy-nghĩ-gì-ngoài-đôi-môi-của-Draco-Malfoy.

Cô không chắc đã bao lâu trôi qua khi hắn lùi lại và thở hổn hển. Môi hắn đỏ và sưng lên, và cô cười toe toét một cách tinh nghịch. Mình đã tạo ra nó, cô nghĩ.

Hermione cho rằng môi của cô cũng trong tình trạng tương tự, vì Draco không thể ngừng nhìn chúng. Ở đằng xa, tiếng chuông đồng hồ vang lên, kéo cả hai ra khỏi giấc mơ ban ngày về gương mặt của nhau.

"Nửa đêm," Draco lẩm bẩm.

"Nửa đêm," Hermione lặp lại với hắn, tâm trí cô vẫn còn quá tê liệt để có thể nói ra những câu mạch lạc.

"Em cần nghỉ ngơi," Draco nói, mắt không rời khỏi môi cô. "Nghỉ ngơi thật tốt cho buổi biểu diễn ngày mai."

Hermione mỉm cười. "Em nghĩ," Cô nói chậm rãi, "Em có thể thức thêm một chút nữa. Dù sao thì ngày mai chúng ta cũng được ngủ nướng."

Vì thế, họ vẫn thức.


Sáng hôm sau, Hermione tràn đầy năng lượng, gần như là nhảy nhót khắp phòng sinh hoạt chung của Gryffindor, khiến Harry và Ron vô cùng thất vọng. Tối hôm đó, họ đã quá chán ngán cô đến nỗi họ gần như ném cô lên sân khấu khi đến giờ hợp xướng Ếch biểu diễn.

Cô ngồi vào chỗ của mình, không dám nhìn ra Đại sảnh đường vì sợ những khuôn mặt phán xét đang chờ đợi mình, và cô chỉ đơn giản là chơi hết mình cho dàn hợp xướng.

Chắc chắn, đó không phải là màn trình diễn hay nhất thế giới, và vẫn còn rất nhiều nghệ sĩ piano giỏi hơn ngoài kia, nhưng lần này, Hermione không quan tâm đến việc cô không phải là người giỏi nhất; cô đã có điều gì đó quan trọng hơn chiến thắng.

Khi buổi biểu diễn kết thúc, Hermione cuối cùng cũng nhìn ra các học sinh của Đại sảnh đường. Mặc dù nghe thấy rất nhiều tiếng ồn ào phát ra từ bàn Gryffindor, nhưng mắt cô vẫn quét qua dãy bàn Slytherin, tìm kiếm một chàng trai tóc vàng cụ thể. Khi cô tìm thấy hắn, hắn đang mỉm cười nhẹ, và ánh mắt hắn hướng về phía cô một cách kiên định.

Lần đầu tiên, Draco Malfoy chú ý đến Dàn hợp xướng Ếch, cho một lý do chính đáng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro