[ONESHOT] Present And Future., JeTi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Present And Future.

Một buổi chiều đầy nắng, không khí thật nên thơ với những cơn gió nhẹ dịu đìu hiu làm những bông hoa như bừng sức sống và dịch chuyển như một bài thơ hay. Jessica ngồi đó cùng Tiffany, nếu như ngày xưa, Jessica sẽ tự cho mình cái quyền nằm lên đùi cô ấy và tinh nghịch ngắm nhìn đôi mắt cười long lanh có ý nghĩa nhất trong cuộc đời. Vấn đề là, không thể như vậy được nữa.

" Mình xin lỗi, Fany. Mình thật sự xin lỗi. " Jessica nói, vẫn cúi ngằm mặt xuống đất, tất cả những gì yêu thương đã tan thành khói.

" Không sao. " Tiffany vẫn vậy, mỉm cười thật hiền, không níu giữ cũng không van xin. Dù rằng cô biết, nếu buông tay con người ngồi kế mình, thế giới của cô chỉ có một màu đen vô định.

" Mình không thể bỏ rơi cô ấy…mình… mình… " Jessica lắp bắp không nói lên lời, cảm giác có lỗi bủa vây trái tim cô.

Jessica yêu Tiffany, nhưng sự thật phũ phàng luôn hiện diện trong cuộc sống của họ rằng Jessica quá đào hoa. Tiffany không cảm thấy phiền vì điều đó và Jessica cũng chẳng để ý ai ngoài Tiffany. Nhưng… không có nghĩa là người ta không yêu Jessica chết đi sống lại. Tiffany thường tự nhoẻn miệng cười một cách tự hào khi biết mình sở hữu trái tim của Jessica nhưng có vẻ như nó là chưa đủ. Cô gái ấy yêu Jessica nhiều đến mức tự tử vì cô ấy, và trong một giây phút yếu lòng Tiffany đã cho rằng, mình không yêu Jessica nhiều được như người ta… vậy cô lấy quyền gì giữ Jessica ở lại bên mình.

Rồi cái gì tới thì nó phải tới như lẽ thường mà người ta hay nói, Jessica bỏ rơi Tiffany để đến bên cô gái ấy, vì họ… không thể làm ngơ nếu như… cô ấy chết vì Jessica. Có thể bạn cho rằng không có tình yêu thì miễn cưỡng làm gì, nhưng điều đó không có nghĩa là bạn bỏ mặc sự sống chết của ng khác, nó có thể trở thành nỗi ám ảnh cả cuộc đời bạn, liệu bạn có bình yên không khi chứng kiến một người chết vì bạn…Tiffany thậm chí còn khuyên Jessica hãy ở bên cô ấy, dù rằng cô không chắc bản thân mình ra sao nếu không có Jessica.

Một kết thúc chẳng ai mong muốn… nhưng lại là con đường duy nhất họ có thể đi…

" Không sao… Jessi…à không Jessica. Mình nghĩ cậu đã đi đúng con đường mà cậu chọn. " 

" Jessica… làm sao mình có thể quen với cái tên đó được… " Cả cơ thể Jessica mệt mỏi, chưa gì cô đã thấy trong lời nói của Tiffany đầy sự xa cách, mà có lẽ là nên thế thật, vì đơn giản, họ đã không còn là của nhau nữa. Chẳng biết từ lúc nào Jessica lại yêu cái tên " Jessi " mà Tiffany hay gọi đến thế, chỉ biết nó làm con tim cô ấm áp.

Tiffany ngước mặt lên trời ngắm nhìn quang cảnh xung quanh mình, hôm nay thật đẹp, ít nhất là Tiffany thấy đẹp. Cô không muốn chia tay Jessica trong một ngày mưa, nó sẽ làm cho bản thân cô trông bi thương hết mức, Tiffany muốn cười, cười để không ai thấy nỗi thống khổ trong tim cô, cười để Jessica nhẹ nhàng bước đi mà không áy náy, cười để biết rằng, cuộc sống của cô còn nhiều điều phía trước, không có Jessica không phải là cô mất tất cả. Mọi người thường thích mưa che dấu nước mắt của họ, nhưng Tiffany không cần điều đó… vì nước mắt của cô… đã chảy ngược vào trong tim. 

" Jessica, hãy hứa với mình… " 

Tiffany ngừng lại đôi chút, đưa tay ngắt một bông hoa kế bên.

" Hãy nhìn cô ấy như cái cách mà cậu nhìn mình… "

" Hãy ôm cô ấy như mỗi lần cậu ôm mình… "

" Hãy nói yêu cô ấy vào mỗi buổi sáng khi… cậu tỉnh dậy bên cô ấy. "

Tiffany đứng dậy, để bông hoa ở chỗ của mình, bỏ lại một Jessica đang khóc. Cô muốn lau khô những giọt nước mắt đó nhưng tay cô đã không còn với tới được khuôn mặt ấy, cô chỉ có thể im lặng xem như cô chưa thấy gì… Có những thứ bạn không nên nhìn mà cũng không nên biết… vì nó đã không còn là… của bạn…

Khi tình yêu và sinh mạng một con người đặt lên một bàn cân… chẳng ai đủ nhẫn tâm để chọn tình yêu cả.

oooOOOooo

Hơn 5 năm sau…

Đã là một khoảng thời gian quá dài cho những ràng buộc từ Jessica và cô gái ấy. Họ vừa chính thức kí đơn li dị trên tòa. Con người là như thế, thời gian có thể làm thay đổi tất cả. Cô gái hôm nào từng tự tử vì Jessica thì nay trở nên khinh miệt cô ấy. Không phải là Jessica không tốt… mà chỉ là người ta không có thói quen trân trọng những thứ mà người ta có được, đó là còn chưa kể đó chỉ là một cái vỏ ngoài sáo rỗng không hơn không kém.

Cô ta lấy lý do sống với Jessica quá nhàm chán, quá tầm thường, quá bình yên… Jessica chỉ cười nhạt đồng ý. Vì hơn ai hết cô hiểu, cô không có linh hồn khi sống cùng một người mà mình không yêu thương. Thậm chí Jessica biết rõ vợ mình lăng nhăng sau lưng cô nhưng cô cũng chả quan tâm, nếu cô ta vẫn còn muốn ngắn cái mác vợ chồng với cô thì cô cũng chẳng khó khăn đẩy đi làm gì… Nhưng ở đời, càng bàng quang càng khiến con người ta nổi điên, cô ta la hét, cô ta bảo Jessica chỉ là một cái xác không hồn… Rồi cũng đến lúc cô ta đã không còn chịu đựng được nữa…

Jessica không hối tiếc con đường cô đã đi, cô đã chọn nó và chẳng ai quay ngược thời gian cho cô hối tiếc làm gì… Jessica chỉ mỉm cười mỗi khi nhớ tới Tiffany, đơn giản, chỉ cần nghĩ về cái tên đó, nó đã đủ khiến trái tim cô ấm lại. Từ sau hôm họ chia tay, Jessica đã không còn nhìn thấy Tiffany nữa, Jessica không đủ tự tin để tìm lại người con gái mình đã bỏ rơi… dù rằng sự bỏ rơi đó là bất khả kháng.

Lúc nào cũng vậy, khi trái tim bạn thả hồn theo gió… những mong nhớ lại được đền đáp. Jessica đang ngồi trong quán cà phê ven đường, nơi mà Tiffany thích cùng cô tới và gọi 2 ly caramel coffee và họ cùng nhau nói chuyện cho đến tối. Cảnh vật vẫn cứ như vậy… Tiếng đẩy cửa ra vào thu hút sự chú ý của cô… nhưng cho đến khi cô nhận thấy người đang bước vào là ai… Trái tim Jessica chết sững…

" Đừng chạy nhanh như vậy, Bí ngô của mẹ. " 

Đôi mắt cười đó vẫn đẹp.

Chiếc môi gợi cảm đó vẫn thu hút Jessica.

Và cả giọng nói đó… lúc nào… nó cũng khiến Jessica… không thở được.

Tiffany vui vẻ chạy theo nhóc con của mình. Đã 5 năm cô sống không có cậu, cô vẫn ổn, chắc chắn thế. Chẳng có lý do gì mà 23 năm cô sống không có cậu mà lại chẳng thể sống khi cậu chỉ ở bên cô 1 năm. Nhưng còn sống… vốn dĩ chẳng có nghĩa lý gì cả, nó chỉ là một cách gọi. Nhưng không thể phủ nhận Tiffany đang có một gia đình hạnh phúc… rất hạnh phúc. Bé con của cô thông minh, lanh lợi và là niềm tự hào của cô.

Mặc dù vậy thì cũng đừng nói khi Jessica rời xa Tiffany mà cô không đau. Cô rất đau, nhưng cô không phải như mọi người, tự tử để níu kéo một tình yêu. Tiffany ý thức được rằng, dù tình yêu của cô với Jessica có lớn đến đâu, thì cô vẫn còn người thân và bạn bè, cô không thể không nghĩ tới việc họ đau đớn như thế nào nếu cô ra đi… Cuộc sống của cô là do họ tạo nên, Jessica chỉ đến để làm nó trở nên có ý nghĩa… Vậy khi ý nghĩa ra đi rồi… thì cô vẫn sẽ sống vì mọi người.

" Fany à. " 

Giọng nói kẹo ngọt đó làm toàn thân Tiffany run lên. Không thể là Jessica được. Tiffany chầm chậm xoay người lại. Ngay khi ánh mắt họ gặp nhau, Tiffany mụ mị đi trong đôi mắt màu nâu sâu thăm thẳm thoáng chút buồn đó. Nhưng... có những thứ… đã trôi qua rồi… sẽ chẳng bao giờ trở lại…

" Ch… chào… " Tiffany mỉm cười, nụ cười thường trực trên môi cô 5 năm nay, nụ cười của người đã mất đi trái tim mình.

" Cậu có khỏe không ?!? " Jessica cắn môi mình, 5 năm không có Tiffany, đôi khi cô luôn ước rằng cô ấy đứng trước mặt mình để có thể bày tỏ mọi cảm xúc nhớ nhung, nhưng rồi khi thật sự nhìn thấy cô ấy, những thứ trong tiềm thức Jessica chỉ còn là… hư vô.

" Mình ổn. Cũng lâu lắm rồi nhỉ. " Tiffany xa lạ.

Jessica thật sự muốn mời cô ấy một ly cafe, muốn nghe Tiffany kể chuyện, muốn đắm chìm trong giọng nói husky quyến rũ, nhưng cô nên lấy tư cách gì đây… một người bạn… hay là người yêu cũ… hay là người vẫn yêu cô ấy sau 5 năm trời.

" Umma. " Một cô bé chừng 5t chạy lại xà vào lòng Tiffany.

Tiffany bế cô bé lên với một nụ cười hạnh phúc, hôn nhẹ vào má cô bé.

" Con đã lựa được gì chưa con yêu ?!? " Tiffany nhìn vào tờ giấy trên tay cô bé.

" Bánh ngọt, và sinh tố ạ. " Cô bé hồn nhiên trả lời.

Jessica im lặng đứng nhìn Tiffany oder bánh cho con của cô ấy, trái tim đau nhói, tại sao nhìn Tiffany có một gia đình hạnh phúc lại khiến Jessica khó chịu như vậy. Đáng lý ra cô phải cao thượng như Tiffany năm xưa, nhưng có một ma lực vô hình nào lại khiến Jessica không thể tỏ ra như vậy. Cô bé sau khi đón lấy ly sinh tố từ mẹ mình thì nhìn sang bên Jessica, đôi mắt đó làm Jessica cảm thấy khá quen thuộc… chẳng biết… tại sao nữa…

" Umma, cô xinh đẹp này là ai ạ… " Cô bé hỏi cùng đôi mắt tò mò.

" Bạn cũ của Umma. Chào cô đi con. " Tiffany cùng cô bé cúi đầu nhẹ trước Jessica.

" Cháu xinh quá… cháu tên là gì thế… " Jessica bất giác mỉm cười khi thấy cái chu môi của con bé… vẫn là cảm giác quen thuộc đến điên lên được.

" Dạ cháu là… " Cô bé toan trả lời nhưng ngay lập tức Tiffany đã bịt mồm cô bé lại…

" Là nhóc con của tớ, pumpkin của tớ… " Tiffany cười giả lả . 

Jessica nhíu mày, chỉ là tên cô bé thôi mà Tiffany cũng không muốn chia sẻ với cô sao, họ phải xa lạ đến thế à. Jessica dự định hỏi dồn thì bỗng cô bé tuột khỏi vòng tay Tiffany và ôm chầm lấy người vừa mở cửa bước vào.

" Appa Taeng. " Cô be reo lên trong khi Taeyeon đang ôm cô nhóc quay một vòng.

Vậy ra là Tiffany đã lấy Taeyeon, người theo đuổi Tiffany suốt khoảng thời gian cô và Tiffany yêu nhau. Phải rồi, cậu ấy xứng đáng hơn cô, chăm sóc Fany nhiều hơn cô… và chắc chắn là sẽ không vì bất kì cô gái nào mà bỏ rơi Tiffany. Jessica cảm thấy sóng mũi mình cay cay, tại sao cả cơ thể cô lại như thế…Jessica cúi đầu chào Tiffany rồi cô ấy bước qua Taeyeon và cô bé dễ thương khi nãy. Có một lẽ Jessica phải hiểu, chẳng ai có thể đợi ai 5 năm trời… và cô cũng chẳng có tư cách gì mà trở lại với Tiffany sau khi đã bỏ rơi cô ấy…

" Đó có phải Jessica không nhỉ ?!? " Taeyeon bế cô bé lại gần Tiffany.

Tiffany chỉ thở dài một cách mệt mỏi…

" Sao umma lại thở dài… Shinvi không thích Umma thở dài… " Shinvi chau mày vòi vĩnh trèo sang bên Tiffany để cô ấy bế.

" Cậu… vẫn không thể quên đúng không ?!? " Taeyeon nhìn Tiffany ái ngại.

" Cậu có bao giờ quên được… lẽ sống của đời cậu không. " Tiffany cười nhạt, tính tiền và họ rời đi.

Đúng, chẳng có ai có thể chờ đợi một tình yêu không phải của mình 5 năm trời… nhưng… Tiffany không chờ đợi Jessica… chưa bao giờ chờ đợi… vì với Tiffany, họ chưa bao giờ chia tay hay rời xa nhau, Jessica ở trong tim cô mãi mãi, nó chỉ được tính là Tiffany đang yêu một người vô hình…

oooOOOooo

Shinvi ghét cái không khí nóng bức của mùa hè… nó làm toàn thân cô bé phải đổ mồ hôi và lại phải vào quán kem để giết chết cái nóng. Rồi lại ăn kem thiếu của dì Hyoyeon và cuối tháng umma sẽ cho một trận vì tiền kem vượt quá mức được cho. Mà thôi kệ, chỉ cần Shinvi làm vài trò hề, Umma sẽ tha cho ngay thôi.

Shinvi đi một vòng xung quanh tiệm kem, ráng chọn cho mình một vị kem thật ngon và mát lạnh. Cô bé chọn bạc hà, vì nó thanh mát như một người mà Umma hay nhắc tới… Umma bảo đó là Appa của Shinvi… 

" Để cô trả cho nhé. " Jessica mỉm cười nhìn Shinvi đang cố ngoi lên bên bàn tình tiền, tình cờ vừa bàn xong công việc với đối tác, thấy trời nóng nên Jessica nghé lại ăn kem thì lại gặp cô bé dễ thương này, kể ra thì họ thật có duyên.

" Nhưng con có thể ăn thiếu… Umma bảo không được nhận tiền của người khác. " Shinvi trả lời, nhận ra cô xinh đẹp này là bạn Umma.

" Cô là bạn của Umma con mà. Umma con sẽ không la đâu. " Jessica ngồi xuống ngang tầm với Shinvi dỗ dành.

Trong một phút trẻ con, Shinvi suy nghĩ rằng mình có thể bớt tiền kem một ngày và chắc chắn là cuối tháng sẽ không bị umma la vì ăn nhiều kem. Cô nhóc ngật đầu ngay tắp lự và cùng Jessica đi về phía bàn trong góc ngồi. Shinvi dự định sẽ hát cho Jessica nghe một bài để cảm ơn cô ấy, Umma Fany đã dạy rồi, nhận thứ gì của ai cũng phải cảm ơn. Nhưng Shinvi không thích cảm ơn bằng lời nói, cô bé chỉ thích làm hành động. Umma bảo điều đó rất giống với một người quen thân thương của Umma, người đã cùng Umma tạo nên Shinvi…

" Cô có muốn nghe con hát không ?!? Umma bảo con hát hay lắm. " Shinvi dơ hai tay lên trời.

" Okey. " Jessica vui vẻ đồng ý.

Bài Caramel Coffee qua giọng hát của Shinvi trở thành 1 version hết sức nhí nhảnh và đáng yêu, nhưng nó lại làm trái tim Jessica thắt lại vì đau. Bài hát đó…. Tiffany rất thích. Cô ấy luôn muốn Jessica hát cho nghe vào một buổi chiều mưa lạnh giá, cùng nhâm nhi tách cafe cùng lắng nghe giai điệu nhịp nhàng đến nao lòng người.

" Bài này Umma của con thích nhất á. " Shinvi tự vỗ tay khen thưởng mình.

Hành động đó bất giác làm Jessica vỗ tay theo, dù trong trái tim cô đang mang một nỗi u uất không thể nói lên lời. Jessica nhìn Shinvi bằng một con mắt đầy yêu thương, nếu cô không ra đi, hẳn đứa bé xinh xắn kháu khỉnh này sẽ là con của cô, ước gì mọi thứ… có thể quay trở lại…

Trong lúc Shinvi và Jessica còn mải mê trò truyện với nhau thì Hyoyeon mang tới cho cả hai cô cháu một món salad dùng thử mà quán chuẩn bị đưa vào thực đơn. Hyoyeon vui vẻ đặt xuống nhưng…

" Dưa leo… Để nó tránh xa khỏi cháu/ tôi ra. " 

Cả Shinvi và Jessica đều la lên như không thể chấp nhận được, cả hai cùng lùi vào trong trên băng ghế của mình và bịt mũi, cả cái hành động xoay người đi làm như muốn ói cũng giống đến mức không thể lẫn vào đâu được.

" Sao thế ?!? " Hyoyeon cảm thấy hơi tổn thương nên hỏi.

" Cháu/ Tôi cực kì ghét dưa leo. " Lại một lần nữa, họ cùng nói một câu và cùng làm động tác ghê tởm. Nhưng có vẻ như cả hai cùng cảm thấy họ giống nhau một cách kì lạ nên Shinvi và Jessica nhìn chằm chằm người ở đối diện mình.

Hyoyeon chớp chớp mắt, khẽ cầm đĩa salad lên, lắc đầu nhẹ.

" Ai không biết sẽ nghĩ hai người là mẹ con đấy. " 

Jessica nuốt khan nước bọt trong cổ họng mình, cái cảm giác mong nhớ Tiffany và được có một gia đình cùng cô ấy lại dậy lên mạnh mẽ trong trái tim cô, tại sao chứ, tại sao đứa nhóc này lại giống cô đến như vậy, điều này dường như càng làm con tim cô xót xa thêm nữa.

" Cô/ Cháu cũng ghét dưa leo à/ạ ?!? " Shinvi và Jessica lại một lần nữa tròn mắt vì sự ăn ý của họ.

Sau đó thì cả hai cùng phá ra cười một cách thích thú… Jessica nhìn thấy nụ cười vang vọng đó của cô bé ngồi trước mặt mình phảng phất chút hình ảnh của Tiffany. Đúng là mẹ nào con nấy, đều đáng yêu như thế.

" Shinvi sẽ cho cô ăn kem chung vì cô có cùng kẻ thù với con. " Shinvi vui vẻ nhìn vào ly kem vừa đc đem ra nhưng không hề biết Jessica đã chết lặng.

Từng dòng kí ức đang tua về một cách chậm rãi trong trí nhớ của Jessica, cảm xúc của ngày hôm ấy vẫn cứ vẹn nguyên như vậy...

" Honey, tớ muốn một đứa nhóc, nó phải giống cậu và nó phải tên Shinvi. "

" Jessi, tại sao lại là Shinvi. "

" Vì đó là một cái tên hay và chắc chắn nó rất hợp để làm tên đứa con đầu lòng của chúng ta. Jung Shinvi. "

" Tớ không thích… " 

" Cậu không thích cái tên Shinvi à. "

" Không phải, tại sao lại mang họ Jung, đáng lí ra phải mang họ Hwang chứ. " 

" Nhưng mình là phái nam trong mối quan hệ của chúng ta. " 

" Ai nói… " 

" Không tranh cãi nữa, chúng ta sẽ đẻ 6 đứa. Jung rồi Hwang, Jung rồi Hwang, Jung rồi Hwang. "

" Cậu đi mà đẻ, lắm quá ai mà kham cho nổi. "

" Honeyyyyyyyyyyyyyyyyyyyyyyyyy… "

" 2 thôi. "

" Honeyyyyyyyyyyyyyyyyyyyyyyy~~~~~~~ "

" 4. Giá chót. Không thì cậu đi mà đẻ. "

" Okey, tớ yêu cậu nhất Miyoung à. Cho tớ hôn một cái nào… "

Cái tên Shinvi làm tim Jessica gần như ngừng đập trong giây phút ấy. Shinvi, Shinvi, Shinvi… Tại sao, tại sao Tiffany lại dùng tên đó để đặt cho đứa con của cô ấy. Tại sao lại thế, có phải cô ấy vẫn chưa bao giờ quên được cô không, có phải cô vẫn còn đủ niềm tin và hi vọng để sửa chữa những sai lầm tưởng chừng như không thể cứu vãn được phải không… Jessica hỏi Shinvi, giọng run run.

" Shinvi à, họ tên đầy đủ của… con là… gì ?!? "

" Dạ, Jung Shinvi. "

oooOOOooo

Tiffany bực dọc ngồi trong nhà nhưng mắt cứ ngó ra ngoài cửa, Shinvi đi đến giờ này vẫn chưa về, cái tính la cà giống y chang Appa của nó, thật không biết đường nào mà lần. Tiffany bỗng thở dài một tiếng não nề, Shinvi càng lớn càng giống Jessica một cách kì lạ, nó ghét dưa leo, thích ngủ, ưa ăn kem và luôn nhõng nhẽo mỗi khi có dịp. Tại sao cứ phải trở thành bản sao của cái con người đáng ghét đó mới được chứ. Tiffany muốn quên nhưng chỉ có thể là lực bất tòng tâm khi bên cạnh mình luôn là một Jung Jessica thu nhỏ.

" Umma, Shinvi về rồi. Con xin lỗi vì đã về trễ… " Shinvi lấm lét từ ngoài cửa bước vào, cô bé khép hờ nó rồi bước lại chỗ Tiffany với gương mặt biết lỗi.

" Shinvi, con sao thế… " Tiffany sờ nhẹ lên mắt Shinvi khi thấy có gì đó không ổn…

" Shinvi vào phòng đây. " Shinvi né tránh, chạy ù vào phòng sau đó còn hét vọng lại. – " Hôm nay Shinvi làm được một chuyện tốt thật sự đấy Umma ạ. "

Tiffany đứng dậy lụm cái cặp của Shinvi vừa để ở dưới đất và ngóng theo cô bé.

" Con nói gì Umma không hiểu… Shinvi, mà ai đưa con về, dì Hyoyeon đâu… " Tiffany nói với theo nhưng có vẻ như con bé không có ý định đáp lại.

Tiffany đứng đó thở dài. Con bé tinh nghịch này.

" Fany à… " 

Tiffany nuốt khan nước bọt trong cổ họng mình. Đôi môi dường như khô đi… Tiffany nhẹ quay cả cơ thể lại, nhận ra Jessica đang đứng đó, với đôi mắt buồn da diết làm Tiffanh chết sững, cô thả rơi cả cái cặp Shinvi xuống sàn nhà và bước lùi về sau vài bước như một bản năng. Tiffany ráng lấy lại bình tĩnh và nhịp thở, cô cắn môi.

" Tai… sao cậu biết nhà tớ vậy ?!? " 

Bỗng một vòng tay nhanh nhẹn ôm Tiffany thật chặt vào lòng. Jessica không muốn nói bất kì điều gì vào lúc này, cả cơ thể cô cũng không tuân theo lý trí nữa, cô quá nhớ Tiffany, nhớ nhiều đến mức chỉ có thể ôm cô ấy để vơi bớt đi sự nhức nhối đó. Tiffany vùng vẫy trong vòng tay Jessica nhưng vô ích, từ trước tới giờ cô luôn yếu hơn Jessica, luôn là như vậy. Tiffany gằn với giọng nói vô cùng miễn cưỡng.

" Đừng… con tớ… sẽ thấy đó… " 

" Tớ đã nói cho Shinvi nghe mọi chuyện rồi. Đừng nói dối nữa. Tớ yêu cậu Tiffany, tớ yêu cậu. " Jessica nói nhanh, ấn môi mình vào môi Tiffany thật chặt.

* Flashback *

Shinvi đang ra sức đánh Jessica ở trong công viên gần tiệm kem. Đương nhiên chỉ là những cái đánh của một đứa con nít, nó không đau nhưng nó có ý nghĩa của sự trừng phạt. Shinvi khóc nấc trong khi Jessica chỉ cúi đầu xuống bãi cỏ.

" Shinvi ghét cô… ghét lắm. Chính cô mà Umma hay khóc, hay thở dài, hay nhìn Shinvi rồi u uất. Ghét…. " 

" Cô xin lỗi Shinvi à. " Jessica nhắm chặt mắt mình lại.

" Umma luôn bảo cô đi công tác, xa lắm, nhưng rồi sẽ trở về… nhưng tại sao 5 năm… Shinvi phải nhìn umma khóc 5 năm rồi. " Shinvi tiếp tục đánh vào ng Jessica.

Jessica rơi vài dòng nước mắt, còn gì đau hơn khi chứng kiến đứa con của mình ghét mình đến thế. Bỗng vòng tay bé xíu của Shinvi ôm Jessica thật chặt, vùi mặt mình vào sâu trong bụng cô ấy, Shinvi hít mùi hương trên cơ thể Jessica, mùi hương của Umma thứ hai của cô bé.

" Nhưng Shinvi yêu Umma… vì Fany Umma yêu Umma. Shinvi sẽ tha thứ cho Umma vì Umma là người mà Shinvi luôn chờ đợi. " Shinvi khóc rất nhiều bên vòng tay của Jessica. 

Vì đây là lần đầu tiên… Cô bé có thể khóc trước mặt… người mẹ thứ hai của mình.

* End Flashback *

Tiffany đẩy Jessica ra khỏi người mình, cô ấy chùi môi thật mạnh, và tát cho Jessica một cái… Tiffany thở mạnh hơn, dằn con thú trong người mình lại. Nụ hôn của Jessica vẫn đê mê như thế, vẫn đưa cô vào cái cảm giác bảo vệ và che chở, chết tiệt, cô cảm thấy bản thân mình đang muốn lao vào Jessica như điên, nhưng cô không cho phép mình làm thế.

" Tớ nghĩ cậu hiểu lầm rồi Jessica. Cậu đã ra đi. Shinvi là con của tớ. " Tiffany nhấn mạnh.

" Mình xin lỗi, tất cả là do mình đã quá nhu nhược, làm ơn cho mình thêm một cơ hội nữa, làm ơn mà… Mình nhớ cậu sắp phát điên lên. " Jessica ngồi xụp xuống, vò đầu mình đau khổ.

" 5 năm qua cậu vẫn bình thường, tôi đâu có thấy cậu điên. " Tiffany cười chua chát.

Jessica mỉm cười cay đắng, đó mà là cuộc sống ư, đó là địa ngục. Tiffany còn có Shinvi ở bên, cô thì có cái quái gì chứ, chỉ có sự giả dối bao quanh trái tim đau khổ vì quá thương nhớ một người. Jessica ngước đầu dậy, nhìn Tiffany một cách chân thành, có những thứ cô phải nói, dù có ra đi hay bị xua đuổi, cũng phải một lần cho Tiffany thấy được tình yêu mà cô dành cho cô ấy.

" Mình đã làm theo lời cậu nói… khi chúng ta chia tay… " 

Tiffany bỗng cảm thấy tim mình trật đi một nhịp. Tình yêu sao lại phải đau khổ thế…

" Mình đã nhìn cô ấy như cái cách mình nhìn cậu, nhưng đọng lại đó chỉ là con mắt vô hồn của kẻ si tình vì cậu. Mình nhận ra vốn dĩ, đôi mắt của mình chỉ có thể hướng về cậu. "

" Mình đã ôm cô ấy như mỗi lần mình ôm cậu, nhưng khi đó chỉ là những cái ôm xã giao, những cái ôm mang tính chất bắt buộc, nó không phải như cái cách mà chúng ta ôm nhau. Khi đó trái tim mình lạnh giá… " 

" Mình đã không bao giờ tỉnh dậy bên cạnh cô ta vì mình luôn ở văn phòng, thế nên mình không bao giờ nói yêu cô ta vào buổi sáng cả. Và mình thề có chúa, mình đã ước hàng trăm lần rằng khi mở mắt ra, ng kế bên mình sẽ là cậu… " 

Jessica kết thúc câu nói, đứng trước mặt Tiffany với đôi hàng mi đầy nước. Jessica thậm chí còn không dám van xin ở Tiffany sự tha thứ, nó là một cái gì đó quá cao xa mà cô không dám với được.

" Jessica, đã kết thúc rồi. " Tiffany mỉm cười nhạt.

Jessica quay người đi, nén nỗi đau vào trong trái tim mình. Nhưng bỗng trái tim cô hét lên vì vui sướng, có một vòng tay đã giữ cô lại.

" 5 năm trước, nó đã kết thúc rồi. Nhưng… 5 năm sau, hãy làm quen như chúng ta chưa từng… có bất kì tổn thương nào về nhau cả. " 

Nụ hôn ngay sau đó dường như đã nói rõ con đường mà họ dành cho nhau, không vội vã, họ đưa nhau vào thế giới tình yêu đã bỏ lỡ 5 năm trời. Con số đó không quá dài mà cũng không quá ngắn… nó đủ để họ nhận ra rằng, vốn dĩ con đường mà họ đi chẳng thể thiếu hình bóng người còn lại. Jessica từ từ đè Tiffany xuống ghế, mân mê từng lọn tóc của cô gái nhỏ tuổi hơn, Jessica đưa lưỡi mình trượt vào trong khi đôi môi Tiffany e ấp hé mở. Jessica như mê đi trên bờ môi gợi cảm và tiếng rên thúc dục của Fany, cô khẽ đưa tay mình tháo từng nút áo… nhưng bàn tay Tiffany đã ngăn lại.

" Jessi, đã 5 năm rồi. Chúng ta không thể cứ như ngày xưa được. " 

" Tại sao… " Jessica bĩu môi.

" Vì giờ tớ đã là bà mẹ có một con… " Tiffany đang nói nhưng lại bị bờ môi Jessica cắt ngang.

" Tớ vẫn thấy cậu quyến rũ như ngày xưa vậy… " Jessica liếm môi tinh nghịch.

" Không phải chuyện đó. Jessi ngốc, sao 5 năm mà cậu vẫm ham hố như xưa vậy. Chúng ta có Shinvi rồi, con bé ra thấy thì không hay đâu. " Tiffany thì thầm.

" Vậy phải làm sao… " Jessica cũng thì thầm theo.

" Tối nay trèo tường vào nhà đi. Tớ sẽ chờ sẵn ở trong phòng… " Tiffany cười rất chi là gian…

Bỗng Shinvi đi ra cùng con Totoro của cô bé, bước lãnh đạm qua 2 người lớn với cái nhìn vô cảm.

" Hai người làm gì làm đi. Con sang nhà Appa Taeng với Omma Sunny ngủ. " 

Cứ thế mà cô bé bỏ đi thẳng, để lại hai con người đỏ hết cả mặt mày vì xấu hổ.

Tình dang dở là tình nhiều hối tiếc… nhưng nếu sự dang dở đó có thể tiếp tục… biết đâu đó sẽ là… thiên đường hạnh phúc nhất…

Tự tử để níu giữ tình yêu ư... đó mãi mãi chỉ là một cách ngu ngốc nhất... Tình yêu thực sự là khi... bạn trân trọng từng khoảng khắc dù rằng người ấy... không thuộc về bạn 

Bonus Funny : 

Shinvi đang cầm một cây kiếm ánh sáng trên tay, đi qua đi lại như một bảo vệ khó tính… Đôi mắt cú vọ soi khắp căn nhà, cô bé có nhiệm vụ bảo vệ hoàng hậu khỏi con quái vật sẽ giết chết công chúa nhỏ, đây là một nhiệm vụ thật sự là cao quý và nguy hiểm. 

Tiffany thở dài lần thứ n, cô quá nhớ Jessi của mình nhưng lại chẳng thể làm gì khác…

Bỗng…

Xẹt Xẹt…

" Vợ à… " Giọng Jessica khẽ khàng ở ngoài ban công. Tiffany ngó ngay ra ngoài cửa, chắc rằng Shinvi sẽ không nghe thấy gì, cô rón rén ra mở cửa ban công và suýt nữa hét lên vì Jessica đã bám cây bên kia trèo vào phòng của cả hai…

" Jessi, cậu làm gì thế ?!? " Tiffany kéo Jessica lên.

" Shinvi nó không cho tớ vào. Mà tớ nhớ cậu sắp chết. " Jessica tham lam chiếm trọn bờ môi của Tiffany ngay khi vừa đứng gần sát người cô ấy.

Dần dần họ di chuyển đến chiếc giường êm ái, nồng nhiệt và vẫn đầy cuốn hút…

* Rầm *

" Hèm Hèm. " Shinvi che hai mắt mình, lên tiếng khiến hai con người kia giật mình tách nhau ra.

" Sica umma, bác sĩ đã nói rằng umma không được đụng tới Umma Fany cơ mà. Công chúa nhỏ của chúng ta có thể có chuyện. " Shinvi đi lại chỗ họ, đẩy mạnh Jessica ra xa, và che đi cái bụng bầu của Fany.

" Chỉ ôm thôi nhé… hoàng tử nhỏ, đi mà.. " Jessica năn nỉ.

" Không… Umma là người hay phá vỡ các qui tắc. Sica umma đi ra ngoài hay là muốn Shinvi hét cho tất cả mọi người nghe. " 

Jessica và Tiffany ngay lập tức lùi lại… Cái giọng hét của Shinvi nó thừa hưởng của cả Jessica và Tiffany, thật không phải là chuyện đùa đâu à nha, banh nhà banh cửa, đó là còn chưa kể hàng xóm qua phàn nàn nữa chứ. Shinvi cười đắc thắng nhìn Jessica vẫy tay chào tạm biệt Tiffany một cách không thể nào tồi tệ hơn được nữa. Ngay khi Jessica đi ra, Shinvi xoay người lại, đặt tay mình lên bụng Fany thì thầm.

" Hwang Seohyun công chúa, Shinvi sẽ bảo vệ cho em khỏi Umma Sica. " Shinvi vừa nói vừa xoa xoa bụng Umma của mình.

Tiffany cười trừ…

Địa ngục là khi bạn có đứa con… quá thông minh như thế đấy.

Ai bảo nó giống con người khôn lỏi ngoài kia cơ chứ… Giống cô ngơ một chút thì đã đỡ…

Đến là khổ T_T…

P.s : Tem trong này cho màn thầu , yêu Màn thầu lắm ... 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro