ĐỎ HAY XANH

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ở Hogwarts, Hermione biết mình là ai, ngay cả khi không có Harry và Ron bên cạnh.

Cô lên tàu ở nhà ga Ngã tư Vua. Cô cất rương và thay áo choàng trong tích tắc. Cô đến toa tàu của hiệu trưởng, giới thiệu mình là Huynh trưởng và lên kế hoạch ghép cặp tuần tra, dẫn tụi học sinh năm nhất đến chỗ Hagrid. Cô giả vờ không nhìn thấy bọn Vong mã. Cô băng qua sân và bước vào Đại sảnh đường với sự tự tin, ngồi vào bàn Gryffindor.

Nhưng mỗi bước đi đều ngột ngạt.

Chính sự tuyệt vọng của cô đối với điều gì đó quen thuộc đã khiến cô rời đi vào năm thứ tám, nhưng thay vì cảm thấy như ở nhà, lâu đài khiến cô nhận thức một cách đau đớn về cách cô đã thay đổi. Những đường nét về cuộc sống Hogwarts đã trở nên khó chịu, một hình dạng mà cô dường như không thể uốn cong mình để phù hợp với nó mà không cần nỗ lực có ý thức.

Có một khoảng cách lớn giữa con người thật của cô và con người mà cô cảm thấy mình được kỳ vọng sẽ trở thành.

Sau khi học sinh năm nhất được phân loại, Hiệu trưởng McGonagall vẫn đứng trên bục, cầm Nón phân loại trên tay. Bà hắng giọng và nói,

"Ta hiểu rằng nhiều người đã bị ảnh hưởng bởi chiến tranh. Một số vết thương không dễ lành. Bộ đã cân nhắc và chúng ta muốn cung cấp cho học sinh cơ hội để phân loại lại lần nữa, nếu các trò muốn."

Có những tiếng thì thầm ngạc nhiên khắp Đại sảnh. McGonagall nhìn quanh đầy mong đợi nhưng chẳng ai di chuyển. Một phút trôi qua.

Hermione đứng dậy. Cô biết mình là một Gryffindor, rằng Chiếc nón sẽ giữ cô ở lại Gryffindor, nhưng với tư cách là Nữ huynh trưởng, nhiệm vụ của cô là lãnh đạo.

Cô bước chậm rãi đến trước phòng, và khi cô làm vậy, một số học sinh khác cuối cùng cũng đứng dậy, di chuyển để xếp hàng khi Hermione ngồi lên ghế đẩu. Dennis Creevey. Padma Patil. Và một số người khác mà cô không biết.

Ánh mắt của McGonagall dịu lại khi bà nhìn xuống Hermione như thể bà muốn đưa tay ra và đặt lên vai cô, nhưng thay vào đó, bà lại đặt chiếc Nón lên đầu Hermione.

Chiếc nón lục lọi trong tiềm thức của cô một cách lặng lẽ như thể họ đang được làm quen lại. Cô có thể cảm nhận được mô hình có thể đoán trước được cuộc đời mình đang xem xét rất kỹ. Tình bạn và lòng dũng cảm. Và lòng dũng cảm. Và lòng dũng cảm. Và làm điều đúng đắn bất chấp giá phải trả. Và lòng dũng cảm.

Cô cảm thấy phát ốm với chính mình, với một cuộc sống mà–

"Slytherin!"

Hermione há hốc miệng.

Cô ngồi bất động khi sự im lặng choáng váng lan khắp Đại sảnh. Sau đó, cô đứng dậy, loạng choạng đi xuống cầu thang được nửa đường trước khi nhận ra Chiếc nón vẫn còn trên đầu mình. Cô kéo nó ra và đẩy nó một cách choáng váng về phía McGonagall cũng ngạc nhiên không kém.

Không thể nào. Slytherin ư? Tại sao nó lại đưa cô vào Slytherin?

Đây hẳn là một sai lầm. Một cơn ác mộng. Điều này không thể là sự thật.

Cô bước đến chỗ của mình tại bàn Gryffindor trước khi nhìn thấy vẻ bối rối trên khuôn mặt mọi người và nhận ra đó không còn là bàn của cô nữa .

Cô quay đi về phía Slytherin. Dennis đang được xếp vào Hufflepuff trong khi Padma cùng chị gái mình vào Gryffindor. Một vài học sinh được giữ lại Nhà hiện tại của họ. Khi Hermione tìm thấy một chỗ ngồi trống ở cuối bàn Slytherin, cô nhận thấy Draco Malfoy đang ở phía trước phòng, đang xếp hàng chờ được vào. Mọi người đều tránh xa hắn.

Hắn tiến về phía trước và ngồi xuống, vẻ mặt vô cảm.

Hermione mong đợi hắn sẽ được đưa trở lại nhà Slytherin. Cô nhớ hắn đã được đưa vào năm nhất nhanh như thế nào, chiếc nón hầu như không chạm vào đầu hắn.

Thay vào đó là một khoảng dừng dài.

Lông mày Malfoy nhíu lại. Biểu cảm của hắn trở nên căng thẳng như thể hắn đang cãi nhau với Chiếc nón. Hắn giật mình và lắc đầu khi Chiếc nón gầm lên:

"Gryffindor!"
_____________

Hermione không thuộc về Slytherin.

Cô đến văn phòng Hiệu trưởng vào ngày hôm sau và cố gắng bắt Chiếc nón đưa cô trở lại Gryffindor. Nó thậm chí còn từ chối thừa nhận cô.

Chà, cô không quan tâm đến việc một món đồ trang trí trên đầu có phép thuật nghĩ gì, cô không phải là Slytherin.

Đôi chân cô từ chối nhận ra con đường đến ngục tối vào cuối mỗi ngày. Ánh sáng xanh lạnh thấu xương từ cửa sổ dưới nước chào đón cô như một cú đấm vào bụng mỗi sáng khi cô thức dậy. Cô giật mình khi nhìn vào hình ảnh phản chiếu của chính mình khi huy hiệu Slytherin, màu xanh ngọc lục bảo và bạc của chiếc cà vạt thu hút sự chú ý của cô.

Slughorn rất vui mừng, nhưng các học sinh Slytherin thì không. Họ có xu hướng im lặng khi Hermione bước vào phòng sinh hoạt chung, nhìn cô bằng đôi mắt nheo lại.

Cô không có điểm chung nào với Slytherin. Cảm giác như thể cô đã chuyển từ cảm thấy lạc lõng sang trở thành một người xa lạ. Tình cảm của cả trường đối với Slytherin vẫn còn gay gắt. Ngay cả những người bạn cũ cũng đối xử với cô với mức độ nghi ngờ vô tình.

Niềm an ủi duy nhất của cô là những lá thư cam kết của Harry và Ron rằng tất nhiên đó là một sai lầm và họ biết cô không phải là Slytherin và không thuộc về nơi đó.

Cô trốn trong văn phòng hiệu trưởng vì không có nơi nào khác để đi mà cô không cảm thấy như thể mình đang bị soi mói. Bất kỳ ai đến văn phòng đều đang tìm kiếm sự giúp đỡ, điều này cho Hermione cơ hội chứng minh rằng cô vị tha và không phải Slytherin như thế nào.

Một buổi tối, McGonagall bước vào. "Trò Granger, trò có thể giám sát việc phạt cấm túc tối nay không?"

"Tất nhiên rồi, thưa Hiệu trưởng," Hermione nói, bởi vì cô là người hay giúp đỡ, vị tha và luôn làm điều đúng đắn, mặc dù học sinh Hiệu trưởng không được cho là phải chịu trách nhiệm giám sát việc phạt cấm túc.

McGonagall quay về phía cửa ra vào trống không. Không có ai cả.

"Trò Malfoy," McGonagall nói bằng giọng rõ ràng.

Malfoy lẻn vào văn phòng hiệu trưởng với vẻ mặt cam chịu.

Thật khó chịu khi thấy hắn mặc đồ đỏ và vàng, mặc dù hắn có vẻ đã chấp nhận điều đó.

Nhìn thấy hắn khiến Hermione hiểu tại sao mọi người có xu hướng giật mình khi nhìn thấy cô. Cô cảm thấy ngay lập tức lo lắng vì sự sai trái của nó.

Malfoy không có phẩm chất nào của một Gryffindor. Thật xúc phạm khi thấy hắn mặc đồng phục có màu sắc như vậy. Rất nhiều học sinh đã nói như thế. Làm sao mà hắn, một Tử thần Thực tử, lại dám mặc màu sắc của nhà chịu nhiều tổn thất nhất trong chiến tranh?

Hermione cũng ước mình có thể nói được điều đó.

Cô không thể không nghĩ rằng Chiếc mũ đã giải quyết hắn bằng sự tức giận. Có lẽ sự tức giận đã thúc đẩy nó cho cả hai người. Một hình phạt cho việc đặt câu hỏi về phán đoán ban đầu của nó.

"Bài tập về nhà có giám sát là được rồi," McGonagall nói và gật đầu về phía hắn.

Malfoy bị phạt cấm túc một năm. Hắn không được phép tham gia hoạt động ngoại khóa hoặc sử dụng đũa phép bên ngoài lớp học. Hắn hầu như không được nghỉ học. Các giáo sư ném hắn cho nhau và hắn liên tục bị giám sát, đó là giải pháp của Bộ sau khi Hội đồng Thống đốc yêu cầu hắn được phép quay lại Năm thứ tám 'với tinh thần bước tiếp'.

Hermione nghi ngờ tất cả bọn họ đều nhận hối lộ.

Malfoy, dường như không mấy hài lòng khi thấy mẹ mình phá hỏng cả năm của mọi người chỉ vì sự tồn tại của mình, đã đi tìm cách buộc những người không thích mình phải thường xuyên xuất hiện.

"Dạ được ạ," Hermione nói, mặc dù cô thà ăn thủy tinh hơn.

Khi McGonagall rời đi, họ nhìn nhau chằm chằm. Sau một lúc, miệng Malfoy cong lên như thể thích thú với điều gì đó. Một thoáng nụ cười ôi-thật-quen thuộc.

"Gì?"

Hắn treo cặp của mình lên lưng ghế và ngồi xuống trước khi nhìn cô lần nữa, dường như đang cân nhắc điều gì đó trong giây lát trước khi nhìn vào mắt cô. "Xanh lá cây hợp với mày đấy."

Cô nhìn hắn kinh ngạc. Malfoy chưa bao giờ nói với cô điều gì có thể bị nhầm là lời khen.

"Không, không hợp," cô nói, "Cũng như đỏ và vàng cũng không hợp với mày đâu."

Hắn nhướn mày. "Thật trớ trêu, phải không?"

Cô nghiến răng. "Làm bài tập của mày đi."

Hắn mở một quyển sách và bắt đầu đọc mà không nói thêm lời nào, nhưng sự im lặng này thật ngột ngạt. Cô muốn hắn nói để cô có thể bảo hắn im lặng. Cô muốn hắn dụ cô để cô có thể phản ứng và tấn công mà không phải là kẻ chủ mưu, nhưng tất nhiên, cô biết hắn sẽ không làm vậy vì hắn là một kẻ hèn nhát. Một con rắn.

Hắn ta thật là khó chịu.

Cô không thể tập trung khi hắn chỉ ngồi đó, tự biến mình thành vấn đề của cô. Cô gập quyển sách lại và nhìn hắn một cách giận dữ.

"Tại sao mày lại muốn được tái phân loại?" cuối cùng cô buột miệng nói.

Hắn đặt cuốn sách xuống như thể đang đợi cô nói chuyện.

"Sao mày làm vậy?" hắn hỏi thay vì trả lời.

Miệng cô khô khốc. Cô muốn nói với hắn rằng đó chỉ là một tai nạn, rằng cô thậm chí không cố ý, nhưng thay vào đó cô thấy mình nói, "Tao không biết mình là ai nữa."

Neville và Ginny đều bối rối khi cô nói điều này; chiến tranh đã khiến họ tự tin hơn vào bản thân mình, vào khả năng của mình. Họ đã trải qua thử thách và giờ đây họ là phiên bản chân thực hơn của chính mình.

Hermione cảm thấy như thể mình đã bị thiêu thành tro.

Malfoy gật đầu. "Tao cho là chúng ta có điểm chung đó."

Cô không thích ý tưởng rằng họ có thể có điểm chung. Cô muốn quát hắn lần nữa, nhưng cô có cảm giác hắn muốn nói chuyện với cô.

Cô lại tiếp tục phớt lờ hắn.

Phải mất vài tuần sau, McGonagall mới đưa Malfoy trở lại với một cái cớ mơ hồ.

"Tôi xin lỗi", hắn nói sau gần một giờ im lặng.

Cô ngạc nhiên nhìn lên và thấy hắn đang nhìn chằm chằm vào cô. Vẫn còn đau nhói khi thấy hắn mặc màu áo nhà cô. Màu áo mà cô rất muốn lấy lại.

Cô chắc chắn mình đã nghe nhầm. "Cái gì cơ?"

"Tao chỉ nói là tao xin lỗi."

Cô nắm chặt cây bút lông. Cô không chờ một lời xin lỗi. Cô không muốn một lời xin lỗi. Không phải từ hắn.

Hắn nghĩ mình đang xin lỗi vì điều gì chứ?

"Mày không thể nói như vậy với tao sau mọi chuyện mày đã làm và mong rằng nó sẽ giải quyết được vấn đề." cô nói

Hắn đỏ mặt nhưng không nhìn đi chỗ khác hay là tức giận. Thay vào đó, hắn nhìn chằm chằm vào cô. "Tao biết. Tao chỉ—tao muốn mày biết. Trong trường hợp mày thắc mắc. Tao xin lỗi."

Những từ ngữ đó lạc lõng như chính hắn vậy. Cả thế giới của cô như đảo lộn.

"Vấn đề là thế này, Malfoy, thực ra tao không nghĩ gì đến mày cả," cô nói một cách dữ dội.

Đó là một lời nói dối.

McGonagall lại đưa Malfoy đến. Hermione che giấu tiếng thở dài tuyệt vọng. Hắn là cái gai trong mắt cô. Việc ở gần hắn làm trầm trọng thêm vết thương vốn đã không chịu lành. Nếu cô không phải nhìn thấy hắn, nếu cô có thể giả vờ như hắn không tồn tại, cô cảm thấy như mình cũng có thể giả vờ rằng mình thuộc về thế giới mới mà mọi người dường như có thể ổn định.

Nhưng cô không thể. Dù cô có cố gắng thế nào đi nữa thì mọi chuyện cũng không bao giờ trở nên dễ dàng hơn.

"Điều tệ nhất khi ở Slytherin là gì?" Malfoy hỏi, giả vờ không để ý đến cách cô liên tục trừng mắt nhìn hắn.

Mọi thứ, cô muốn nói thế. Mọi thứ về việc ở Slytherin đều tệ hại.

"Cái lạnh," cô nói thay vào đó, nhìn đi hướng khác. Sự hiện diện của hắn khiến cô liên tục cảm thấy bối rối và mất cân bằng.

Mọi thứ ở Slytherin đều lạnh lẽo. Phòng ngủ, phòng sinh hoạt chung, học sinh. Mọi người ở đó hoặc ghét cô, hoặc oán giận cô, hoặc coi thường cô hoặc muốn lợi dụng cô. Cô chưa bao giờ cảm thấy cô đơn như vậy trong suốt cuộc đời mình. Và nơi đây luôn lạnh lẽo. Cô không biết sao bọn họ không giữ cho ngục tối ấm hơn.

Nhưng cô không muốn quay lại Hang Sóc vào dịp Giáng sinh, hoặc thậm chí là đến thăm Tháp Gryffindor, vì cô sợ rằng sự chào đón ở đó không còn làm cô ấm lòng nữa. Việc ở Slytherin không phải là nguồn gốc của vấn đề mà là một triệu chứng dễ đổ lỗi.

"Còn Gryffindor thì sao?" cô hỏi, không biết tại sao mình lại quan tâm nhưng tò mò một cách kỳ lạ.

Hắn thở dài. "Mọi người đều ghét tao."

Cô chớp mắt ngạc nhiên trước sự thành thật.

"Đó không phải là thứ của Gryffindor. Họ chỉ đơn giản là những người sẽ nói điều đó vào mặt mày thôi", cô nói một cách khô khan.

Hắn hơi giật mình, nhưng rồi nhìn xuống và cười thầm. "Đau đấy."

Khi Malfoy rời đi, cô cảm thấy bớt giận hắn hơn bình thường.

_____________

Vào bữa sáng vài ngày sau, một con cú của trường làm rơi một gói bưu kiện dày lên đĩa và gần như làm đổ nước bí ngô của cô. Cô mở nó ra và thấy một chiếc khăn cashmere màu đen có họa tiết sọc xanh lá cây và bạc.

Không có tên, nhưng có một ghi chú được ghim trên đó: Cho cái lạnh.

Cô không đeo nó, mặc dù gần đây cô không dùng khăn quàng cổ nữa vì tất cả khăn của cô vẫn còn màu đỏ và vàng.

Cô không chắc mình cảm thấy thế nào về món quà. Nó thậm chí có phải là quà không? Chắc chắn là không. Draco Malfoy không tặng quà cho cô. Đó không phải là kiểu quan hệ mà họ có.

Họ không có bất kỳ mối quan hệ nào cả.

Hắn là một kẻ vô lại và cô là Nữ huynh trưởng giám sát việc giam giữ hắn và rõ ràng là hắn không tặng cô bất kì một món quà nào.

Đây là một khoản vay. Hắn cho cô mượn một chiếc khăn quàng cổ vì cô nói rằng ngục tối rất lạnh.

Cô cũng không chắc cô có thích ý tưởng rằng họ có một mối quan hệ liên quan đến việc cho mượn đồ hay không.

Nó không phải là một chiếc khăn mới. Trong khi cô đang kiểm tra, chỉ để chắc chắn rằng không có bùa chú nào ở bất cứ đâu, cô tìm thấy ở góc có một bùa chú tan ảo ảnh được sử dụng một cách chuyên nghiệp. Bên dưới nó, chữ viết tắt DM được đan vào len.

Nó nằm trên bàn trong phòng cô và thỉnh thoảng cô lướt tay trên nó, cảm nhận được sự ấm áp hấp dẫn nhưng lại từ chối đeo nó vào.

_______________

Khi hắn đến chịu phạt lần nữa sau hơn một tuần, Hermione quyết định không nhắc đến chiếc khăn trừ khi hắn làm trước, và cũng quyết định rằng nếu hắn nhắc tới, cô sẽ nói rằng cô không muốn nó và trả lại nó. Cô đã có sẵn nó trong túi của mình, chỉ để đề phòng thôi.

Hắn chẳng nói gì cả.

"Tại sao Chiếc nón phân loại lại xếp tao vào Slytherin?" cô hỏi ngay trước khi cô McGonagall sắp đến đón hắn.

Cô không biết tại sao mình lại hỏi như thế, nhưng cô cảm thấy hắn có thể là người duy nhất sẽ nói điều gì đó khác ngoài việc gọi đó là sai lầm. Những lời trấn an liên tục bắt đầu khiến cô trở nên hoang tưởng.

Malfoy không thắc mắc gì về điều đó, và cô muốn biết lý do tại sao.

Hắn đặt bút xuống rồi ngồi nhìn cô, một sự im lặng nặng nề bao trùm không gian giữa họ.

"Mày sẽ làm bất cứ điều gì để thành công", cuối cùng hắn cũng nói. "Mày luôn như thế."

Cô cứng người trước sự ám chỉ đó. "Ờ—chỉ vì—"

"Mày tháo vát. Quyết đoán. Trung thành với những người mày chọn. Và—mặc dù mày giả vờ, rằng mày không quan tâm đến kiến ​​thức vì lợi ích của chính nó, mày quan tâm đến những gì nó có thể mang lại cho mày và cách mày có thể sử dụng nó."

"Tao không-"

"Mày không phải là Ravenclaw. Và lý do mày không còn là Gryffindor nữa là vì mày nhận ra rằng tất cả những lần mày làm bất cứ điều gì cho Potter, bằng cách nào đó nó đã đạt được vinh quang và mày lại trở thành trợ thủ, và đó là tất cả những gì mày sẽ có trong nhà đó. Hỗ trợ kỹ thuật cho nhân vật chính. Mày muốn được đánh giá cao vì những gì mày làm."

Cô ngồi đó không nói nên lời trong vài giây trước khi cuối cùng cũng lên tiếng "Điều đó—điều đó hoàn toàn sai."

Cô đang nóng bừng vì tức giận. "Tao không—Tao không—Sao mày dám? Tao—"

Hắn sai đến mức khó mà biết phải bắt đầu từ đâu. Cô chưa bao giờ bị xúc phạm như thế này trong đời. Cô thậm chí không thể tìm được từ ngữ nào để diễn tả.

Malfoy nhìn cô. "Granger, chẳng có gì sai với những điều đó cả."

Cô tức giận đến mức nghĩ rằng mình có thể phát nổ. "Ồ có đấy! Slytherin tạo nên những người như mày."

Cô còn muốn nói nhiều hơn nữa, nhưng trước khi cô kịp bắt đầu, McGonagall đã gõ cửa và bước vào để đưa Malfoy đi.

Hermione trừng mắt nhìn cánh cửa khi hắn đi khỏi, thở hổn hển vì tức giận. Malfoy không hiểu cô. Hắn không biết cô là ai, hay cô như thế nào.

Cô không phải là Slytherin. Cô không phải. Hắn đã sai về cô, cũng giống như cách hắn luôn sai về cô. Cách hắn sẽ luôn, luôn sai về cô.
_______________

Kỳ nghỉ lễ sắp đến khi Hermione viết thư cho Harry, nói rằng cô sẽ không ở Hang Sóc trong kỳ nghỉ vì cô cần có mặt ở Hogwarts.

Nói dối đấy. Hầu như mọi người đều đi nghỉ Giáng sinh.

Harry trả lời, nói rằng anh hiểu, tất nhiên, cô sẽ muốn ở lại và giúp đỡ. Giống như cô vậy, luôn nghĩ cho người khác.

Lá thư của Harry được gửi kèm theo một gói bánh quy gừng nhỏ hình chú lùn từ Molly. Chúng được phù phép để hát. Nếu cô vẫn còn ở Gryffindor, cô sẽ mang chúng đến Phòng sinh hoạt chung để chia sẻ. Thay vào đó, cô mang chúng đến Cuộc họp của Huynh trưởng hàng tuần.

Khi McGonagall đưa Malfoy đến vào đêm đó, Hermione muốn nói không, nhưng cô không nói vậy vì điều đó chứng tỏ cô là một người vị tha đến thế nào.

Cô định lờ hắn đi, nhưng sau nửa giờ, lưỡi cô đau rát vì phải cắn lại hàng trăm điều cô muốn nói, để chứng minh rằng mọi điều hắn nói đều sai. Cô có hàng trăm lời phản bác. Lý do duy nhất khiến cô giữ những lời đó trong lòng là cô không muốn hắn nghĩ rằng cô quan tâm đến những ý kiến ​​sai lầm của hắn.

"Vậy tại sao mày lại ở Gryffindor?" cuối cùng cô cũng nói vì nghĩ rằng mình có thể phát nổ nếu không nói gì đó.

Thay vì trả lời, Malfoy với tay qua bàn và nhặt một chiếc bánh quy gừng từ gói ở giữa bàn, như thể lời thừa nhận của cô là một lời mời. Hắn tò mò bóp, và chiếc bánh quy bắt đầu hát Jingle Bells cho đến khi hắn ăn nó.

"Nếu mày nghĩ Chiếc nón đã đúng khi xếp tao vào Slytherin, vậy tại sao nó lại xếp một người như mày vào Gryffindor?" cô nói, quyết tâm bắt hắn phải trả lời.

Hắn nhặt thêm bánh quy, sắp xếp chúng khi họ bắt đầu hát phiên bản hợp xướng của Carol of Bells. "Tao đã nhắm đến Ravenclaw cơ."

Có một khoảng dừng.

"Và?" cô nói.

"Tao nghĩ... Tao sẽ trở thành phiên bản tốt hơn của chính mình ở đó."

Cô nhìn hắn ngạc nhiên khi nghe hắn thừa nhận, và một phần trong cô muốn đáp trả rằng không có chuyện đó, nhưng việc trở nên độc ác với hắn khi hắn không làm gì để khiêu khích cô bắt đầu trở nên bướng bỉnh. Và tuyệt vọng.

Hắn lắc đầu và nhét chiếc bánh quy baritone vào miệng. "Chiếc mũ không quan tâm đến những gì tao nghĩ. Nó đưa tao vào Ngôi nhà mà nó nói sẽ biến tao thành phiên bản đó của chính mình."

Hermione muốn cười quá.

"Thật sao?" Cô thực sự hoài nghi.

Hắn nhướng một bên mày. "Tao không được xếp vào Gryffindor vì tao đã thay đổi, tao được xếp vào đó vì tao muốn thay đổi."

Và cứ như thế, Malfoy lại có lý rồi.

Điều này giải thích tại sao hắn không phản kháng lại việc hắn phải dùng đến cách của cô. Đây là một động thái có chủ đích, một chiến lược sinh tồn mà hắn đang áp dụng.

Hắn ở Gryffindor để tiến hóa và hấp thụ những đặc điểm mà hắn cho là cần thiết để tồn tại. Đó là lý lẽ đặc trưng của Slytherin, nhưng đồng thời, mặc dù cô nghi ngờ phán đoán của Chiếc nón, cô nghi ngờ nó sẽ đưa hắn vào đó nếu hắn không thực sự muốn thay đổi.

"Mày có nghĩ rằng—" Cô do dự, "Mày có nghĩ rằng đó là lý do tại sao Chiếc nón xếp tao vào Slytherin không? Bởi vì đó là những gì tao cần phải trở thành bây giờ?"

Malfoy lắc đầu.

Cổ họng cô thắt lại. "Tao không phải là Slytherin," cô nói một cách mạnh mẽ đến nỗi cô có thể nghe thấy sự khăng khăng trẻ con.

Hắn thở ra và nhìn vào mắt cô. "Mày từng không phải."

Thì quá khứ.

"Tao nghĩ—sống sót sau chiến tranh đã biến mày thành một người như vậy."

Nếu hắn ta tỏ ra khắc nghiệt, chế giễu hay hạ thấp cô, cô có thể đuổi hắn đi. Nhưng thực ra hắn nghe có vẻ tội lỗi, như thể đó là lỗi của hắn.

Trong thâm tâm, cô biết rằng hắn đã đúng về cô; Hermione Granger, người thuộc về Gryffindor, đã không còn nữa và đó là điều không ổn với cô. Đó là lý do tại sao cô cảm thấy ngột ngạt vì nỗ lực để trở thành chính mình.

Chiến tranh không thiêu rụi những khiếm khuyết của cô và để lại cho cô một phiên bản tinh tế, chân thực hơn của chính mình như Neville. Nó đã biến đổi cô. Cô không còn là người đó nữa, cô thậm chí còn không thể giả vờ được.

Và phần tệ nhất—phần bi thảm nhất—là nhận ra rằng cô không biết Hermione đã biến mất khi nào. Cô đã quá bận rộn cố gắng giữ an toàn cho Harry và Ron. Cô thậm chí không hề nhận ra mình đã biến mất.

Cổ họng cô đau nhói như thể một nỗi đau vô hình nào đó đã chiếm lấy cô. "Tao phải đi đây."

Cô không được phép để Malfoy ở một mình mà không có người giám sát.

Hermione Granger của nhà Gryffindor có trách nhiệm và hay giúp đỡ sẽ không bao giờ từ bỏ nhiệm vụ của mình vì lý do cá nhân, bất kể cô muốn thế nào.

Hermione không quan tâm. Cô mệt mỏi vì phải là giải pháp đáng tin cậy cho vấn đề của người khác.

Cô đứng dậy và rời đi.

_________________

McGonagall không nói gì về việc Hermione bỏ xó nhiệm vụ của mình nhưng sau đó bà không đưa Malfoy đến nữa. Lần đầu tiên Hermione cảm thấy nhẹ nhõm trong cả năm học.

Lâu đài gần như là vắng tanh khi kỳ nghỉ Giáng sinh bắt đầu, và cuối cùng không còn nhiệm vụ nào để cô duy trì nữa.

mGiống như việc cởi bỏ một chiếc váy có gọng, cô cảm thấy như mình có thể thở lại bình thường.

Khi tuyết rơi, cô mặc áo ấm và đi ra sân, tận hưởng sự yên tĩnh và cảm giác nóng rát của không khí lạnh trong phổi.

Rồi có tiếng bước chân, cô căng thẳng, quay lại và thấy Malfoy, người cũng có vẻ ngạc nhiên không kém khi nhìn thấy cô.

"Mày đang ở đây" cô nói, nêu ra điều hiển nhiên.

"Tao đang thử những điều mới", hắn nói một cách trôi chảy, lấy lại bình tĩnh. "Tao sẽ về nhà chỉ vào ngày Giáng sinh".

Hermione nghi ngờ rằng hắn đang tránh mặt mẹ mình. Cô nghi ngờ rằng sự phát triển tính cách không phải là điều Narcissa Malfoy nghĩ đến khi bà gửi hắn trở lại trường.

Hắn thò tay vào túi và lấy ra túi bánh quy của cô. "Mày để quên chúng vào tuần trước."

Cô lấy lại nó và dựa vào bức tường, cắn một miếng bánh quy trước khi nó có thể bắt đầu hát. Không khí lạnh giá và gừng làm ấm máu cô.

Cô nhìn lên Malfoy. Đây là lần đầu tiên sau nhiều năm cô ở gần ai đó mà không cảm thấy mình cần phải đóng một vai diễn nào đó.

Thật tuyệt khi được là chính mình khi ở cạnh một người khác. Kể cả khi đó là Malfoy. Điều đó khiến cô cảm thấy hào phóng một cách kỳ lạ.

"Ăn không?" Cô nghiêng chiếc túi về phía hắn.

Hắn nhìn cô chằm chằm với vẻ nghi ngờ như thể hắn sẽ nói không, nhưng rồi lại thở dài và cầm lấy một viên từ trên đỉnh, rồi đứng cạnh cô khi cô đang dựa vào tường.

Cô trao cho hắn một cái nhìn liếc xéo và hắn đáp lại nó một cách dửng dưng. Cô không thể không nhận ra rằng màu đỏ và vàng thực sự hợp với các đường nét trên khuôn mặt hắn ta. Chúng làm nổi bật một chút màu sắc trên khuôn mặt hắn, khiến hắn trông bớt góc cạnh và hung dữ hơn.

Cô nhìn đi chỗ khác. " 'Trở thành Gryffindor' có ý nghĩa gì với mày?"

Một cái nhìn kỳ lạ hiện lên trên khuôn mặt hắn. "Mỗi khi tao muốn làm điều gì đó, tao tự hỏi tại sao mình không làm ngược lại. Và nếu điều đó vô hại, tao sẽ bắt mình làm thế."

Cô cân nhắc điều này và nhướn mày. "Những thứ như nói với tao rằng tao 'hợp' với màu xanh lá cây và trả lại bánh quy của tao ư?"

Trông hắn có vẻ xấu hổ.

Cô cười thầm. Nhìn lại quá khứ, cô có thể thấy điều đó, động cơ đảo ngược thúc đẩy mọi tương tác của họ, sự thẳng thắn kỳ lạ của hắn, lời xin lỗi của hắn và sự bớt chế giễu nói chung.

Một nỗ lực phá vỡ khuôn mẫu bằng cách đi ngược lại những thôi thúc của mình.

"Điều đó có tác dụng với mày không?"

"Vẫn chưa có kết luận", hắn nhún vai nói. "Tao vẫn chưa chết mà."

Mọi thứ xảy ra đều trái ngược với mọi thứ cô từng mong đợi ở hân. Thật sảng khoái khi không phải là người khác thường nhất ở Hogwarts. Malfoy trở nên kỳ lạ một cách dễ chịu.

"Mày cam kết thực hiện việc này."

Hắn nhìn đi chỗ khác và sự tự tin của hắn tan biến. "Tao còn gì để mất nữa chứ?"

________________

Ngày hôm sau, Hermione quay lại sân, với những chiếc bánh quy nhét trong túi, và khi Malfoy đi ngang, cô lấy chúng ra mà không mời lấy một lời.

Việc này có vẻ không giống Slytherin cho lắm, nhưng cô chắc chắn mình sẽ không bao giờ làm vậy nếu cô vẫn còn ở Gryffindor.

Hắn do dự rồi cũng đi theo cô.

Nó đã trở thành thói quen. Mỗi buổi chiều, họ ngồi trong sân, ăn bánh quy liên tục phát ra tiếng hát, thậm chí trao đổi những câu chuyện kỳ ​​lạ mà họ chưa từng kể với ai trước đây.

Dần dần, Malfoy không còn hành động như một Gryffindor hay Slytherin nữa, mà chỉ là một con người.

Một người không chắc chắn mình là ai.

Hắn có thể hài hước và dễ gần một cách bất ngờ. Cô biết hắn từng nuôi một con thỏ cưng khi còn nhỏ, mắt hắn sáng lên khi mô tả nó với cô. Cô kể cho hắn nghe những chi tiết về tuổi thơ của mình mà chưa ai từng hỏi trước đây. Hắn vừa sợ hãi vừa thích thú với ý tưởng về nha sĩ.

Theo một cách kỳ lạ nào đó, có cảm giác như cả hai đều đã chờ đợi cả cuộc đời mình để có một người muốn biết mọi thứ về họ.

Vào đêm Giáng sinh, cô đã hết bánh quy để chia sẻ. Cô cảm thấy đau nhói bất ngờ khi mất đi lý do để dành buổi chiều ở sân trong.

Còn một chiếc bánh quy cuối cùng, và cô gần như muốn đưa nó cho Malfoy nhưng lại quyết định không làm vậy, cảm thấy mình thật ích kỷ, bởi vì đó là Malfoy và đó là bánh quy của cô .

Khi cô đến, tay hắn lướt qua tay cô. Hắn giật lấy chiếc bánh quy rồi bỏ vào miệng.

Cô ngước lên nhìn với vẻ ngạc nhiên.

"Đồ rắn độc!"

"Tôi sẽ không bao giờ làm điều đó nếu tôi không ở Gryffindor," hắn nói sau khi nuốt, trông thật giống một thiên thần.

"Nói dối." Cô phẫn nộ. "Đúng là đồ Slytherin."

"Sao lại thế?" Hắn nhướng mày.

Cô lắp bắp. "Cậu đã—lén lút!"

Hắn đứng thẳng dậy, làm ra vẻ mặt xúc phạm. "Tôi đã làm ngay trước mặt cậu. Chả có gì là lén lút cả."

"Đúng thế..." cô đảo mắt, "nhưng cậu đã ru tôi vào cảm giác an toàn giả tạo, nếu không thì tôi đã cảnh giác rồi. Slytherin ạ."

Cô chọc vào ngực hắn để nhấn mạnh điều đó. Anh nhìn xuống và cô nhanh chóng rụt tay lại, má nóng bừng.

Hắn lắc đầu. "Một Slytherin sẽ không bao giờ lộ liễu như vậy."

"Ồ vậy ư." Cô nhập cuộc. "Thế một Slytherin sẽ làm gì?"

Hắn hít một hơi thật sâu, nghiêm túc đứng dậy. "Còn tùy."

"Tất nhiên rồi," cô nói với vẻ nghiêm túc giả tạo.

"Tôi nghĩ—nếu là tôi," hắn cười khẩy và nghiêng đầu về phía cô một cách đầy âm mưu. Giọng hắn nhỏ đến nỗi cô phải nghiêng người vào mới nghe được, "Tôi sẽ đánh lạc hướng em... bằng cách làm điều gì đó bất ngờ, như là—"

Hắn thu hẹp khoảng cách giữa họ và hôn cô.

Môi họ chạm nhau trong một khoảnh khắc kéo dài. Ấm áp trong không khí mùa đông lạnh giá. Sống động một cách bất ngờ. Cô có thể nếm được vị gừng trong hơi thở của hắn. Hắn có mùi như bánh quy và sạch như tuyết tùng tươi. Đói, nhưng vẫn ngon.

Cô giật mình lùi lại.

Cô nhìn chằm chằm, mắt mở to và tim đập thình thịch. Hắn đứng thẳng dậy, ánh mắt tính toán khi nhìn lại cô.

"Thực ra," hắn nói sau một lúc. "Tôi nghĩ cả hai chúng ta đều đồng ý rằng tôi sẽ không bao giờ làm điều đó nếu tôi vẫn còn ở Slytherin."

Cô không biết điều gì khiến cô đưa tay ra, nhưng cô đã làm vậy. Ngón tay cô nắm lấy chiếc khăn quàng đỏ và vàng của hắn.

Khuôn mặt hẹp của hắn chỉ cách khuôn mặt cô vài inch khi cô quan sát hắn, cố gắng xác định hắn, cố gắng tìm ra hắn là ai lúc này và tại sao cô lại quan tâm, liệu có an toàn để quan tâm hay đây chỉ là một trò chơi thao túng dài dòng mà hắn đang chơi với cô.

Hắn không di chuyển, chỉ nhìn vào mắt cô và để cô nhìn hắn.

Cô do dự và rút lui bằng cách buông tay.

"Cậu sẽ quay lại sau ngày mai chứ?" cô hỏi.

"Ừm."

__________________

Có một đống quà ở chân giường khi Hermione thức dậy vào sáng Giáng sinh, nhưng cô không vội mở chúng. Hôm nay sẽ là một ngày dài vô vị.

Cô nằm trên giường suy ngẫm về Malfoy, vẫn không chắc mình cảm thấy thế nào về nụ hôn của hắn. Cô đã xem xét nó từ hàng chục góc độ và kết luận rằng có lẽ đó là một ví dụ khác về việc Malfoy đảo ngược xung lực của mình để chứng minh với bản thân rằng hắn có thể thay đổi.

Hôn cô là một phép thử trước khi hắn về nhà.

Cô không chắc liệu cô có muốn nó trở thành thứ gì đó hơn thế nữa không. Cảm thấy rủi ro hơn thế khi cô không lấy lại được thăng bằng.

Vào buổi chiều, cô lấy áo khoác để ra ngoài, nhưng lần này túi cô trống không và cô sẽ ở một mình. Khi sắp rời đi, cô dừng lại, nhặt chiếc khăn quàng cổ đặt trên mép bàn. Cô lướt ngón tay dọc theo lớp len mềm mại, cân nhắc, cân nhắc xem nó tượng trưng cho điều gì.

Cô quấn nó quanh cổ.

Khi cô bước tới cửa, người trong gương trông chẳng xa lạ chút nào.

Thay vì dừng lại ở sân, cô đi thẳng đến hồ.

Khi đi qua cổng, cô gần như đâm đầu vào một người đột nhiên đi tới từ góc đường, trên tay cầm một cây chổi.

Cả hai đều dừng lại, và cô ngạc nhiên nhìn hắn. Là Malfoy. Người được cho là sẽ ở Wiltshire vào dịp Giáng sinh với mẹ mình.

Tóc, khuôn mặt và quần áo của hắn lấm tấm băng do bay.

Hắn định nói gì đó nhưng mắt hắn lại nhìn vào chiếc khăn quấn quanh cổ cô và hắn dừng lại rồi nhìn chằm chằm.

Gương mặt cô nóng bừng dưới ánh nhìn của hắn.

"Giáng sinh vui vẻ", cô nói, cố gắng phá vỡ sự im lặng ngượng ngùng. "Cậu không về nhà sao?"

Cuối cùng hắn ngẩng lên khỏi chiếc khăn quàng cổ, đôi mắt sáng lên. Một nụ cười mãn nguyện hiện trên môi hắn, và cô có thể thấy bọn Slytherin đang nhìn trộm họ.

"Có một thứ ở đây mà tôi không thể rời khỏi."

Tim cô hẫng một nhịp khi hắn bước lại gần hơn, và những ngón tay đeo găng của hắn chạm vào má cô.

"Giáng sinh vui vẻ, Granger," hắn nói, nhìn sâu vào mắt cô và chờ đợi.

Cô đứng đó tính toán một lúc, cân nhắc các tỷ lệ cược và cân nhắc cơ hội của mình, dao động khi không thể đưa ra được câu trả lời chắc chắn và thuyết phục. Đây là một rủi ro. Mọi người sẽ thất vọng về cô. Họ sẽ không chấp thuận.

Một Gryffindor và một Slytherin, chỉ vài tháng sau một cuộc chiến. Sẽ không coi nhẹ chuyện này.

Nhưng cô không còn phải lo lắng về mọi người trừ bản thân mình nữa. Nhà ở Hogwarts là bước đệm, không phải là số phận.

Cô sẵn sàng trở nên "ích kỷ" để làm điều mình muốn.

Cô ngẩng mặt lên, một lời mời không lời.

Hắn nâng cằm cô lên rồi cúi đầu xuống. Cô không rời mắt khỏi hắn cho đến khi hàng mi nhợt nhạt của hắn rung lên lúc hắn từ từ hôn cô. Hắn nếm và ngửi thấy mùi của mùa đông, như thể đang trở về nhà vậy.

"Xanh lá cây hợp với em đấy", hắn nói, mỉm cười bên môi cô.

Cô mỉm cười đáp lại "Vâng. Đúng vậy."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro