1.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

—Sáng


Sanzu vươn vai, mắt nheo lại vì ánh nắng xuyên qua cửa sổ chiếu thẳng vào mặt mình. Anh dụi mắt và ngáp một hơi dài trước khi lười biếng nằm lại một lần nữa. Bỗng, Sanzu quay đầu sang phía bên trái, anh thấy rằng mình đang trên giường và một mình. Sau khi ngu ngốc lấy tay sờ xoạng, lật tung gối chăn thì anh chắc chắn mình ở trên giường chỉ một mình, Sanzu lom khom bò dậy, cặp mắt to tròn dáo dác nhìn xung quanh để thực sự xác nhận rằng mình là người duy nhất trong phòng.

Nhìn sang bên trái một lần nữa, Sanzu mỉm cười với chính mình, thật ngu ngốc vì Mikey đã xếp gối lại ngăn ngắn trong khi anh ngủ. Mỉm cười với thói quen dễ thương của vợ mình, Sanzu bước xuống giường và chuẩn bị đi tắm.



—Mười lăm phút sau



Sanzu vui vẻ huýt sáo ra khỏi phòng tắm. Thường thì lúc này anh sẽ sung sướng ôm điện thoại kiểm tra tin nhắn của Mikey gửi đến có thể là lời chào buổi sáng hoặc một lời nói âu yếm. Mặt Sanzu xìu xuống vì chẳng có tin nhắn nào gửi đến từ vợ mình, anh quyết định thay đổi thói quen.



Biết rằng Mikey có lẽ đang bận rộn với công việc, Sanzu búng tay kêu "Tách" lúc này anh đã có một sáng kiến.



Sau khi cài nút áo sơ mi trắng trên cổ mình, Sanzu nhấc điện thoại lên và soạn một văn bản vô cùng đáng yêu gửi cho Mikey với một nụ cười lưu trên mặt mình. Anh gửi nó và đặt điện thoại xuống, đi đến tủ quần áo chọn một đôi vớ.

Sanzu đến bên điện thoại để kiểm tra xem Mikey đã trả lời chưa. Anh lắc lư mình cùng một nụ cười ngoác đến mang tai khi thấy tin nhắn đến, đúng hơn là một thông báo tự động về việc tin nhắn của anh bị lỗi. Nhìn điện thoại bằng cặp mắt tức giận, Sanzu quyết định gửi cho vợ mình một tin nhắn khác, dù biết rằng cậu ấy đang bận.





Sanzu đã đến nơi làm việc và anh được chào đón bằng những cái gật đầu cùng nụ cười rạng rỡ của mọi người. Mặc dù vậy, anh vẫn cảm thấy một chút buồn trong tâm trí.

Sanzu hít một hơi sau đó đi nhanh lên phòng làm việc và buộc mình phải thoát khỏi cảm giác khó chịu...



Khi anh gần đến văn phòng, anh gặp Inupi đang gật đầu chào không quên kèm theo nụ cười như ánh nắng ban mai rực rỡ "Chào buổi sáng, Sanzu"



"Chào buổi sáng" Sanzu nói rồi sải bước đến bàn làm việc của mình "Hmmm, làm thế nào mà cafe lại đắng như vậy chứ???" Anh nhăn mặt.

– "Vẫn như ngày trước, nếu tâm trạng cậu không tồi tệ" Inupi mỉm cười

– "Argggg , tôi nghĩ là họ cần nâng cấp chất lượng cà phê văn phòng" Sanzu thở dài. Sanzu đặt túi của mình vào hộc sau đó ngồi xuống ghế "vì vậy, có lẽ hôm nay cậu tâm trạng tốt đúng không"


– "Tôi á , đúng vậy rất thoải mái" Inupi trả lời sau khi uống một ngụm cà phê

– "Có phải mọi thứ với Koko đang tốt đẹp???"


– Inupi gật đầu "Bọn tôi đang rất tốt, có lẽ đây là khoảng thời gian hạnh phúc nhất với tôi"

– "Vậy, thật tốt quá rồi" Sanzu cười nhẹ

Inupi im lặng một lát , sau đó hỏi "Còn cậu, buổi sáng thế nào? Mọi chuyện vẫn ổn chứ???"

– " Đó là quá khứ rồi" Sanzu trả lời hờ hững khi đang nhìn qua khung ảnh trên bàn mình và mỉm cười với các bức ảnh của anh với Mikey đi nghỉ cùng nhau vào năm ngoái.

– "Có phải Mikey lại đi làm sớm nữa rồi không??" Inupi hỏi nhẹ nhàng

– Sanzu gật gật đầu "Cậu ấy lại đi làm sớm"

– "Mikey vẫn nhắn tin cho cậu như thường lệ chứ???"



– "Sáng nay thì không" Sanzu nói với giọng nặng nề

– "Cậu có nhắn tin cho cậu ấy không" Inupi lúc này hỏi nhanh hơn



– "Tôi đã cố gắng nhưng tin nhắn không gửi được" Kéo điện thoại trong túi ra, Sanzu quyết định thử lại một lần nữa "tôi– sẽ – nhìn – thấy– nó– gửi– được – tin"

Inupi nhìn Sanzu nghịch nghịch với chiếc điện thoại, anh nhìn Sanzu với cái nhìn quan tâm nhất. Sanzu chắc hẳn đang rất khó chịu, Inupi biết Sanzu yêu Mikey như thế nào mà.

Sanzu cố gắng gửi tin nhắn hết lần này đến lần khác, một lần nữa, lần nữa... Vẫn không được, kết quả chết tiệt.

Thất vọng, Sanzu đặt mạnh chiếc điện thoại xuống, cố nén một tiếng thở dài... "Có lẽ tôi cần mua một chiếc điện thoại mới, cái này quá cũ rồi.." Sanzu lẩm bẩm.

Inupi cắn môi, khẽ gật đầu

– "Ừ, có lẽ cậu nên mua một cái mới"

– "Ồ, tôi sẽ phải mang Mikey đi theo cùng" Sanzu hồ hởi nói "Cậu ấy thích một chiếc điện thoại đẹp và phù hợp với mình. Có lẽ Mikey sẽ thích điều này"



– "Chắc chắn cậu ấy sẽ thích" Inupi nói với giọng căng thẳng

Sanzu nhìn Inupi với vẻ quan tâm

– " Cậu không sao chứ??"

– "Tôi không sao – tôi xin lỗi, không sao đâu" Inupi mỉm cười lần nữa để xua đi không khí căn thẳng "Thế thì ngày mai chúng ta cùng đi mua luôn"



– "Yeahhhh~~~" Sanzu hưởng ứng nhiệt tình "Nhưng mà, cậu có thể gọi Kakuchou gửi hộ tôi hoa đến phòng làm việc cho Mikey được không? Điện thoại tôi lúc này chắc không hoạt động được nữa"

– "Tất nhiên rồi" Inupi nhún vai "Vậy lát nữa gặp lại tại phòng họp nhé"



– "Được rồi, tạm biệt" Sanzu gật đầu, vẫy vẫy tay

– "Ừm, bye~ cố gắng đừng bận tâm đến Mikey quá nhiều, được không?"



– Sanzu cười, lại gật đầu "Được rồi, tôi sẽ không sao đâu"

Inupi một lần nữa nhìn Sanzu đang mỉm cười mắt dán chặt vào khung hình sau đó mới quay lưng bước ra khỏi văn phòng.



— Trưa

Sanzu vẫn không hiểu nguyên do điện thoại của mình đã có một ngày nghỉ. Lắc lắc đầu anh bỏ nó vào túi, quyết định quên về nó và ngồi ăn cùng các đồng nghiệp.

Kakuchou cũng thuộc trong nhóm đó, khi thấy Sanzu đi tới và ngồi xuống bàn ăn, họ đã nói chuyện thật vui vẻ, sau đó Sanzu nhớ tới việc mình nhờ Kakuchou.

– Sanzu khoác tay lên vai Kakucou "Cậu đã gửi hoa sang cho Mikey hộ tôi chưa?"

Kakuchou mấp máy vài giây trước khi nhìn Sanzu và gật đầu

– " Ừ, tôi đã dặn họ viết lên thiệp là "Anh yêu em", như thế được chứ??"

– "Rất hoàn hảo đó" Sanzu cười lớn "Cảm ơn cậu, Mikey chắc sẽ thích lắm. Tôi sẽ phải tìm một cửa hàng mua một chiếc bình trên khi trên đường về nhà. Giữ cho chúng sống, thật nâng niu mới được dù trong thời gian ngắn nữa thôi"



– "Ừ!", Kakuchou nói bằng một giọng nhỏ "Sẽ thật đáng tiếc nếu hoa đẹp như vậy bị héo đi"

– "Đó là vì sao tôi nên mua bình và đặt nó trong nước. Nó sẽ sống lâu hơn. hehe"

Sanzu tiếp tục công việc của mình như bao ngày bình thường chỉ trừ việc điện thoại anh hỏng thật sự dù sau mọi nổ lực cuối cùng, anh đã nản lòng tắt luôn nguồn điện thoại, nhét nó vào trong túi của mình, quên về nó.





—- Sanzu lăng xăng với công việc, lặn hụp và bị chôn vùi trong đống giấy tờ mà không ai nghĩ cần phải làm nó. Inupi đứng bên ngoài nhìn anh từ xa và nói rõ ràng với mọi người rằng Sanzu là một tấm gương để mọi người trong công ty này cần noi theo

— Nhìn đồng hồ treo trên tường, Sanzu lấy áo khoác và túi của mình ra phía cửa. Không quên quay lại cảm ơn và chào tạm biệt đồng nghiệp của mình.

" Gặp lại mọi người vào ngày mai, buổi tối vui vẻ" Sanzu cười tươi đẩy cửa bước ra ngoài



Sanzu thấy Inupi đứng bên cửa phòng và anh mỉm cười với cậu ấy sau đó đi thẳng về nhà.





– "Tôi không thể làm điều này nữa" Inupi khóc "Tôi..."

Kakuchou kiềm nén những giọt nước mắt của mình đang chực trào ra khi thấy Inupi khóc òa. Cậu bước về phía Inupi, cố gắng giữ bình tĩnh lại người bạn của mình "Inui à"

– "Mikey đã chết, cậu ấy đã chết rồi! Đã chết ba tháng rồi, cậu có nghe không!?" Inupi lấy cánh tay che mắt của mình nói tròn nức nở" Cậu ấy đi rồi Kakuchou à, đi rồi..."

Kokonoi từ xa đi lại, ôm Inupi từ đằng sau "Inui, đừng khóc nữa, em biết rồi... chúng ta đều biết rồi..."



Mặc dù nghe Koko an ủi nhưng nước mắt và những cơn đau lòng vẫn không ngừng." Mỗi ngày, mỗi đêm Sanzu đều làm những điều tương tự" Inupi nói to "cậu ấy biết, Sanzu biết, nhưng tại sao cứ hành hạ bản thân mình như vậy"



– Đôi môi Kakuchou run run "Inui, nhưng Sanzu đã muốn như vậy..." cậu ấy thì thầm

– "Tôi biết" Inupi nói, giọng khản đặc "Cậu ấy giả vờ như Mikey đi làm sớm vào buổi sáng, vờ như điện thoại mình bị hỏng, vờ như Mikey vẫn còn sống trong khi đó cậu ấy..."



Tất cả những nổ lực kiềm nén, cuối cùng Kakuchou bật khóc

"Chúng ta lúc này không nên nói bất cứ một điều gì cả cậu biết không??? Sanzu không thể một mình đối mặt với thực tế Mikey đã chết quá đột ngột trong tai nạn vào ngày hôm đó, nên cậu ấy đã giả vờ, giả vờ như chưa có chuyện gì xảy ra... Inui à, tôi cũng đau lắm, cả hai đều là bạn thân, tôi đau lắm..."



– "Sanzu như đâm vào tim tôi, Kakuchou à..." Inupi thì thầm "Cậu ấy đâm một nhát khi nói với tôi nhờ cậu gửi hoa đến Mikey, đâm một nhát khi buồn vì Mikey không nhắn tin... trong khi tôi và cậu đều biết sự thật..."



– Kakuchou đã bình tĩnh hơn một chút "Hãy để cậu ấy như vậy, Inui à. Sanzu muốn sống ở thế giới mà Mikey vẫn còn sống... Chúng ta không thể làm Sanzu đau lòng thêm lần nữa"





— Chiều



Sanzu trở về căn hộ, anh đặt một chiếc bình ở giữa bàn ăn, đổ đầy nước vào và... cắm những bông hoa màu xanh mà anh mua trên đường đi làm về vào bên trong...

—Mười lăm phút sau



Sanzu đã tắm xong và nhanh chóng mặc quần áo. Sau khi nấu xong bữa tối cho mình và để lại một ít thức ăn cho Mikey, Sanzu bưng thức ăn đến trước màn hình và theo dõi chương trình mà anh và Mikey rất thích cùng nhau xem cùng.



— Tối



Đồng hồ điểm mười giờ, Sanzu chuyển người từ bộ ghê sô pha lười nhác bước vào phòng chuẩn bị đi ngủ. Anh dùng bàn tay nhẹ nhàng chỉnh lại một bên giường của Mikey. Sau đó với một nụ cười anh chìm vào giấc ngủ.



— Sáng



Sanzu thức dậy cảm nhận một ngày mới tươi sáng. Anh ngáp và xoa xoa mắt mình. Với một nụ cười méo mó trên khuôn mặt, anh lại quay đầu sang trái và nhìn thấy một không gian trống rỗng.

Những nụ cười không bao giờ ngập ngừng trên môi anh và... Sanzu biết Mikey một ngày nữa đã đi làm sớm...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro