Color my world

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Ở một thế giới đơn sắc, người ta có thể dễ dàng cảm nhận được sự tẻ nhạt bởi vì sẽ chả có một mảng màu nào được tìm thấy, nhưng với một cậu trai trẻ và lạc quan như Seokmin, nó không phải là vấn đề. Có thể nhìn và nghe thấy những gì xảy ra xung quanh là quá đủ với cậu rồi. Cậu đã có lần nói rằng âm nhạc chính là nguồn sống của mình, và cậu sẽ không bao giờ mang những giai điệu ra để đổi lấy mấy thứ tầm thường như màu sắc.

Và rồi mọi thứ bắt đầu thay đổi khi cậu nhìn thấy màu sắc đầu tiên trong cuộc đời mình.

Màu cam. Màu của sự thu hút và mê hoặc.

Seokmin đã rất bất ngờ khi cậu phát hiện ra có gì đó kì lạ đang lóe lên trước mắt. Là một phát hiện mới mẻ. Sốc thật đấy và cậu cũng cảm thấy mình như đang bị thôn miên.

Giờ thì Seokmin không thể vờ như không biết việc cậu nhận ra đó chính xác là một màu sắc, bởi vì những giáo viên đặc biệt có thể nhận biết màu sắc đã miêu tả chúng cho cậu và cho cả những học sinh khác như cậu. Cậu biết cái cậu đang thấy chính là màu sắc thực sự, nhưng còn tại sao cậu lại có thể thấy nó thì lại là một dấu hỏi to đùng. Những băn khoăn bắt đầu lấp đầy trí óc cậu khi cậu nhớ về người có mái tóc màu cam kia.

Seokmin sẽ không phủ nhận sự thật rằng màu sắc đó vô cùng hợp với người cậu đã bắt gặp trên phố. Người con trai có một nụ cười xinh đẹp và đôi mắt lấp lánh sáng ngời. Buồn một chút là người kia dường như không chú ý tới cậu vì anh ấy đang mải nói chuyện với một người khác, họ thậm chí còn...cười rất vui vẻ.

Cậu đã ước rằng mình có thể bắt gặp màu sắc này một lần nữa.

Có thể, mình sẽ gặp lại anh ấy.


...

Seokmin đã không quá mong đợi sẽ gặp lại người con trai đó sớm như vậy. Chính xác là ba tháng sau (Với Seokmin, như thế là sớm lắm rồi).

Người con trai đó vẫn mang một ánh mắt long lanh và nụ cười ấm áp, nhưng màu tóc thì khác mất rồi.

Là,

" Màu hồng"

"Xin lỗi?"

Seokmin tự giật mình vì cái miệng đột nhiên nhảy số nhưng muộn mất rồi vì người con trai ấy đã nghe thấy.

"Ugh. Tôi-tôi, kh-không có gì!" Seokmin lắp bắp.

Người con trai xinh đẹp kia nhìn cậu với sự khó hiểu tràn ngập trong ánh mắt,

"Cậu cũng là..." người kia ngừng lại, như thể đang cân nhắc từng lời phát ra "Một người có thể nhận biết màu sắc sao?"

"C-cái gì cơ?"

"Người có thể nhìn thấy màu sắc, giống tôi"

"À, có lẽ thế?"

"Chà, rất vui được gặp cậu...?" Seokmin sau đó nhận ra người con trai trước mặt đang mong đợi một cái tên từ mình,

'Seokmin! Lee Seokmin...Rất vui được gặp anh"

"Seokmin" người kia nhắc lại, chậm rãi như thể đang kiểm tra từng chữ thoát ra trên đầu lưỡi

"Tôi là Hong Jisoo, xin hãy chiếu cố"

Ai mà nghĩ rằng Jisoo lại có thể làm việc ở quán café của bạn cậu chứ?

...

"Sao anh lại chọn làm việc ở đây, Jisoo?"

"Hmm, tôi cũng không biết, có lẽ là vì tôi thích hương café."

"Cũng thuyết phục đấy'

"Còn cậu thì sao?" Jisoo mỉm cười "Ý tôi là, tôi biết cậu đang thắc mắc tại sao tôi lại chọn công việc này thay vì trở thành một chuyên gia nghiên cứu màu sắc hoặc gì gì đó, đại loại là những việc được trả lương cao hơn công việc này, nhưng còn cậu thì sao?"

"Tôi...tôi đoán là vì tôi cũng thích mùi café."

Seokmin đang nói dối.

Cậu không thể nói với Jisoo rằng cậu chỉ có thể nhìn thấy những màu sắc anh mang.

Sao lại vậy nhỉ?

...

"Anh ấy hợp với màu tím."

Seokmin thì thầm nhưng cũng đủ lớn để cậu bạn Soonyoung ném cho cậu một ánh nhìn đầy thắc mắc.

"Mày nhìn tao thế là có ý gì?"

"Vì mày vừa nói mấy thứ kì lạ lắm Seokmin ạ.'

"Gì cơ?"

"Mày vừa gọi tên một màu sắc. Nó không lạ hả?"

Seokmin vẫn giữ nguyên vẻ mặt đần thối, Soonyoung thở dài, có lẽ mình cần giải thích từng từ một thì nó mới hiểu.

"Này bạn, bạn biết rằng chúng mình không thể nhìn thấy màu sắc, đúng không?"

"Nhưng tao thì có thể?"

"Ừ, đúng _ê đợi chút, gì cơ?!" Soonyoung gào to đến nỗi khách hàng trong quán đồng loạt hướng ánh mắt khó hiểu về phía hai người, Soonyoung lẩm bẩm xin lỗi trước khi quay lại với Seokmin,

"Gi cơ? Từ khi nào?!"

Seokmin bắt đầu bối rối, cậu không biết tại sao bạn mình lại cảm thấy ngạc nhiên đến thế (Chà, được rồi, thú thật là lúc đầu Seokmin cũng có hơi ngạc nhiên thế này)

Từ bốn tháng trước?

"Bốn tháng?! Bạn à, mày bị ngu hả?"

"Này_ " Nhưng Soonyoung đã kịp chặn họng cậu lại, tiếp tục nói

"Tao không biết liệu mày có biết chuyện này không, tao đoán là mày chẳng biết hiện tại mày đang lâm vào cảnh gì đâu, nhưng mà ý, mày sẽ chỉ nhìn thấy màu sắc khi mà mày gặp được soulmate của mày!"

"Soulmate?"

"Đúng thế, là soulmate đó thằng đần."

"Đợi chút, mày chắc không?"

"Người anh em yêu quý, tao biết chuyện này bởi vì mẹ tao đã kể cho tao. Khi bà ấy gặp bố tao lần đầu tiên, bà ấy nói rằng đó cũng là lần đầu tiên bà ấy nhìn thấy màu sắc."

Seokmin đóng băng, cố gắng để tiêu hóa đống thông tin mà Soonyoung vừa cung cấp.

"Bà ấy nói rằng Soulmate thật sự có thể giúp mày nhìn thấy màu sắc, và chỉ họ mới có khả năng đó thôi." Soonyoung thở dài lần nữa, "giờ thì, người đó là ai vậy?"

"Ai cơ?"

"Tất nhiên là soulmate của mày rồi!"

Seokmin chỉ có thể hướng mắt về phía Jisoo, người duy nhất mang màu sắc trên mình.

Mọi thứ ngay lúc này bắt đầu sáng tỏ.

Người duy nhất mang trên mình màu sắc trong thế giới đơn sắc của Seokmin là Jisoo.

"Này, Soonyoung, mẹ của mày có nói với mày người duy nhất mang màu sắc trong mắt bà ấy là bố mày không?"

"Ừ thì, tao nghĩ là có? Nhưng mày chưa trả lời câu hỏi của tao. Seokmin."

"Ừm, tao đoán đó là anh ấy."

Soonyoung ngay lập tức nhìn theo hướng mắt của Seokmin.

"Jisoo?!



...

"Anh không thể tin rằng em lại giấu anh chuyện quan trọng như thế, Seokmin. Chả công bằng tí nào!"

"Này, ít nhất là bây giờ em đã có thể nhìn thấy tất cả màu sắc."

"Ước gì anh được sinh ra giống em, như thế thì anh có thể tìm thấy em sớm hơn." Jisoo bĩu môi khiến Seokmin phải xuýt xoa trước sự dễ thương của anh người yêu, cậu vòng tay ôm lấy eo anh.

"Nào, nào, đừng nói thế... làm sao anh có thể nhuộm tóc khi mà anh được sinh ra giống như em?"

"Ừ thì, anh đoán anh sẽ thử vận may của mình? Cầu nguyện để có thể nhuộm đúng màu ngay cả khi anh không thể nhìn thấy nó?"

"Sao anh lại dễ thương thế nhỉ? Em phải làm gì với anh bây giờ?" Seokmin siết chặt vòng tay kéo anh lại gần hơn.

"Anh nghĩ anh cũng phải hỏi câu hỏi đó đấy, em dễ thương ghê."

Và những tiếng cười ròn tan cứ thế tràn ngập trong căn hộ của hai người.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro