Oneshot: YOU'RE MINE

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ficlet: YOU'RE MINE
Author: Ruby-chan

Ngày Quốc tế thiếu nhi, sau khi đã được phụ huynh dẫn đi chơi đủ thứ trò thích mê, thằng nhóc nhà Kudou mới tủm tỉm hỏi bố mẹ nó:
-Hồi đó bố mẹ có được tặng quà 1/6 không?
Shinichi một tay vịn chân thằng bé đang ngồi vắt vẻo trên đôi vai rộng của mình, một tay nắm chặt lấy tay vợ, mỉm cười dịu dàng:

-Tất nhiên có chứ, đến tận lớp năm bà nội con mới ngưng tặng quà cơ!
-Vậy cơ ạ? -Thằng bé háo hức -Bố được tặng gì thế?
-Sách trinh thám!
-...Mọi năm ạ?
-Ừ, mọi năm.
-Nhàm chán muốn chết!
-..............

Lần này cả vợ cũng đồng thanh với con trai, Shinichi cũng chỉ biết méo mặt. Anh cố gắng kể một chuyện không nhàm chán.

-À, có năm học mẫu giáo, mấy cô giáo thấy bố hơi...nói sao nhỉ, chắc là khó gần nên...chả hiểu sao lại tặng bố một đôi tai cún con màu trắng sữa.
-Uwaahahahaaa!!!

Thằng bé ngoác mồm cười khiến mẹ nó đứng một bên cũng không nhịn được cười theo.
-Này! Hai người thôi ngay! - Shinichi đỏ mặt gắt lên.

Ran che miệng gãi gãi vào lòng bàn tay anh góp vui:
-Em cũng nhớ nè, năm đó cả lớp đều được tặng quà, không ngờ giáo viên thực tập chuẩn bị thiếu chỉ có mỗi mình em là xui xẻo không được gì hết.
-Gì? -Shinichi dừng lại, thoáng cau mày!
-Anh sao thế? -Ran nhìn thấy biểu cảm trên gương mặt Shinichi hiện ra bốn chữ "em đùa phải không?"
-Năm đó...rõ ràng...em... Em quên rồi sao?
-Anh không nhớ hở? Mọi người đều hào hứng vì có quà, có đồ chơi mới, mỗi mình em là buồn bã ngồi vào một góc tường nghịch màu vẽ.

Shinichi hít một hơi, lời nói ra có chút tức giận.
-Em đúng là đồ não cá vàng! Ngày hôm đó là ai vì biết em rất thích Snoopy đã bất chấp xấu hổ mang cái tai cún đó lên đầu rồi hiên ngang tiến đến chỗ em, trên cổ còn đeo cả cái bảng "Quà tặng 1/6, xin thu nhận tôi" hả? Đã vậy còn rất mất mặt kêu..."
-.............. -Nhìn gương mặt tức giận hồng hồng đỏ đỏ của Shinichi, hình như Ran nhớ ra được điều gì đó.
-Kêu? -Thằng bé ôm lấy đầu bố căng tai nghe - Bố kêu gì thế?

Shinichi biết mình nói hớ, đành bất lực buông luôn câu chốt hạ:
-Kêu..."gâu gâu"...
-Wuuuaaahahaaaa!!!!!
-Này nhoc! Không được cười! Bố vứt con xuống bây giờ đấy!
-Con xin lỗi mà...ahahaaaa!!!!!

Thằng bé lần này không có chút phúc hậu cười còn to hơn vừa nãy, không ngờ ông bố mặt mũi lúc nào cũng đường hoàng chững chạc lại vì chút niềm vui của mẹ nó lại làm ra hành động trẻ còn mất mặt nhưng đáng yêu đến vậy. Phải thôi, bố đối mặt với mẹ nó luôn như vậy, đôi lúc trở nên ngây thơ ngốc nghếch, đôi lúc sẽ gạt bỏ luôn cả lòng tự tôn của bản thân. Đây là cách yêu thương rất đặc biệt của bố nó, dành cho mỗi mình mẹ nó.

Ngày ấy vì không thể mang "món quà" đó về nhà nên Ran cũng dần quên béng luôn, không ngờ anh lại nhớ rõ từng chút một như thế, để rồi hôm nay có thể kể lại cho cậu nhóc này cùng mẹ của nó nghe. Một cảm giác ấm áp ngọt ngào len lỏi vào trái tim. Ran ôm lấy cánh tay Shinichi, mỉm cười:
-Chồng yêu quý à...
-Ai cho em cười? -Anh cố gắng lấy lại phong độ, nghiêm mặt hỏi- Giọng điệu này là muốn gì đây?
-Kêu lại một tiếng dễ thương đó cho bổn cung nghe đi!
-RAN KUDOU! CHUẨN BỊ TINH THẦN ĐI! EM CHẾT CHẮC RỒI!!!
-AHAHAHAAAA~~~

Shinichi thêm một lần nữa xấu hổ chụp bàn tay lên đầu cô xoa mạnh đến nỗi làm đầu tóc cô rối bù.
Tiếng cười giòn tan hạnh phúc vang khắp con đường nhỏ. Nhà Kudou lại thế rồi, mỗi ngày trôi qua là một ngày tận hưởng cuộc sống viên mãn.
Bẵng đi biết bao năm dài đằng đẵng như thế, cuối cùng "quà" cũng về tay cô, nhỉ?

__THE END__

_By_

------------------------------------------------------------------

như mk đã ns, mk chỉ repost lại thui ^^

bn nào thấy hay thì nhớ like ủng hộ fanpage "Hội những người yêu thích Ran Mouri" nha!

sẽ có những câu chuyện hay như v hoặc hơn thế nx đó :)

v thui, e xin hết

To-chan

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro