ONESHOT (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Này, cậu có còn nhớ tôi không? Cái con bé mê kẹo ý".....

Đỗ Song Tử (nữ, 14 tuổi)
- Ham chơi, nghịch ngợm, trẻ con, nói nhiều.
- Nấm lùn ( cao 1m53), bình thường, đeo kính, tóc ngắn ngang vai..... ngực lép :3
- Cuồng kẹo. Đặc biệt kẹo mút vị dâu a~~
"Tôi không phải đồ chơi của anh! Làm ơn đừng coi tôi như một con ngốc!"

Nguyễn Kim Ngưu (nam,15 tuổi)
- Lăng nhăng, chuyên gia tán gái, đào hoa.
- Thanh mai trúc mã của Song Tử nhưng bị mất liên lạc năm 13 tuổi vì cô chuyển nhà.
- Cao (1m76), tóc nâu hạt dẻ, hotboy của trường.
- Thích tán gái.
- Đặc biệt Song Tử không bao giờ gọi Kim Ngưu là anh cả. Chỉ toàn "ông" vs "bà".
"Này ngốc, mau gọi anh đi!"

Nhân vật phụ
Ngọc Trâm Oanh (nữ, 14 tuổi)
- Bạn cùng lớp với Song Tử.
- Sành điệu, chảnh, mê trai, thay bồ như thay áo
Phạm Phương Linh (nữ, 14 tuổi)
- Bạn thân của Song Tử.
- Tốt bụng, thân thiện, ham chơi
--------------- vô truyện ---------------
Tôi,Đỗ Song Tử - một con bé mê đồ ngọt. Tôi là một con bé rất dễ dụ, chỉ cần đưa kẹo ra là ngay lập tức đồng ý. Bọn bạn còn hay gọi tôi là ngốc vì đơn giản tôi rất dễ tin người. Nhiều đứa còn nói "Cẩn thận có ngày bị bắt cóc nha Ngốc!". Họ coi tôi như là một đứa trẻ vậy đó! Mê đồ ngọt đâu phải là một cái tội chứ!!? Đứng có coi tôi như một con ngốc, tôi giận!!! Sau mỗi lần đó, họ chỉ cần đưa cho tôi một cái kẹo mút vị dâu thôi là tôi mê tít thò lò rồi!! À quên, đây là con bạn thân của tôi- Phạm Phương Linh.

- Kẹo không? - Nó chạy đến ôm cổ tôi.

- Woa, kẹo mút dâu!!! Yêu bà nhất!! - tôi cười tít mắt.

Đó là lí do tôi thích chơi với Linh. Nó suốt ngày cho tôi ăn kẹo. Hơn nữa, nó bảo tôi dễ chơi, chỉ cần đưa cây kẹo mút ra thôi là chả khác nào một con mèo ngoan ngoãn, nghe lời. Bộ tôi dễ dụ đến vậy sao!!?

- Thế nào? Ngon chứ? - Nó nhìn tôi rồi mỉm cười.

- Ừm! Ngon lắm luôn! - Tôi cười tươi, vẫn chăm chú mút cây kẹo

Chẳng hiểu sao tôi lại mê nó đến vậy. Nhớ hồi 5 tuổi, tôi bị sốt lên tới tận 40 độ, phải vào viện khám. Mà đau khổ thay, Song Tử tôi lại thù mấy cái bệnh viện lắm cơ ý! Mùi thuốc xộc lên mũi làm tôi hắt xì liên tục. Các bác sĩ mặc áo blouse bước ra khám cho bệnh nhân. Song Tử tôi nhìn thấy cái kim tiêm thôi cũng đủ lạnh cả người. Chưa hết, còn có dao, kéo, bông băng, thuốc,... Chỉ cần nhìn thôi tôi cũng rất sợ rồi. Bàn tay tôi run bần bật. Chợt, một bàn tay ấm áp nắm lấy tay tôi rồi dúi vào cái gì đó.

- Cho bà này! Kẹo mút vị dâu đó!

Cậu ta mỉm cười, một nụ cười tỏa nắng có thể giết chết bao nhiêu người. Thường thì các cô gái khác sẽ bị hớp hồn vị nụ cười đấy. Nhưng không phải tôi! Vì cậu ta là thanh mai trúc mã của tôi từ thuở còn quấn tã, tôi biết hết tất tần tật các tật xấu của cậu ta. À quên chưa giới thiệu, cậu ta tên là Nguyễn Kim Ngưu. Nổi bật nhất về tật xấu của cậu ta thì chỉ có chuyên giật đồ chơi của tôi thôi! Quay lại với cái bệnh viện, lúc đó tôi chưa hề mê kẹo mút đâu. Mặt mày nhăn nhó nhìn cậu ta.

- Tôi sắp chết đến nơi mà còn cho tôi ăn kẹo mút sao? - Tôi phồng má.

- Ngốc ạ! Ăn đồ ngọt sẽ giúp tinh thần thư giãn và thoải mái hơn đấy! - Kim Ngưu ẩn đầu tôi.

Tôi chỉ biết mỉm cười rồi nhận lấy cây kẹo mút mà̀ thưởng thức. Theo tôi nhớ, thì đó là cây kẹo mút ngon nhất mà tôi từng ăn, ngon hơn cả cây kẹo mà Linh vừa cho tôi nữa. Nghĩ lại mà thèm chảy cả nước miếng.

- Này, sao chỗ kia đông thế nhỉ?

Linh lay người tôi liên tục làm tôi phải lưu luyến rời xa cái tuổi thơ kẹo ngọt đó! Dưới sân trường người vây kín. Thật ra thì hầu hết là con gái, chỉ có một số ít là con trai. Đứa nào đứa nấy cũng la hét ầm ĩ, cười tươi roi rói rồi nhảy cẫng hết lên như mấy bọn trong trại tâm thần. Chưa kịp định hình lại thì Linh đã kéo tôi đi đến chỗ đó. Nhưng đâu ngờ được..... họ toàn những người cao ráo, xinh đẹp. Còn tôi và Linh thì.... Cũng may, do người tôi và nó nhỏ con nên luồn lách được vào trong. Tôi suýt nghẹt thở vì bị mắc kẹt trong đám đông đó. Vừa vui mừng vì chui vào trong được, tôi vừa ngạc nhiên. Đó là một chiếc xe ô tô màu đen bóng loáng, không chút bụi bẩn. Tôi nhìn cũng đủ đoán được chắc mĩ nam nào vừa chuyển đến đây rồi! Định quay đầu bỏ đi thì con bạn tôi - Linh giữ lại rồi chỉ về phía chiếc xe. Cánh cửa ô tô bật mở. Mọi người xung quanh hét càng to hơn rồi chạy ầm ầm đến chỗ đó làm tôi ngã xuống đất. Mặt tôi tiếp đất một cách "an toàn". Chi ít thì cũng ôm hôn đất mẹ là cùng. Còn con Linh thì cũng suýt ngã, định đỡ tôi dậy nhưng lại bị mấy chị đẩy ra ngoài để chen vào. Cái cơ thể nhỏ bé, tội nghiệp của tôi nằm dài trên đất một cách phũ phàng.

- Em không sao chứ?

Một bàn tay ấm áp đỡ tôi dậy. Ngay khi ngẩng đầu lên, cả hai bọn tôi đều giật mình. Song Tử tôi chắc cần đi thay kính mới. Anh ta cũng ngạc nhiên không kém, nhưng rồi lại mỉm cười.

- Ngốc, lâu quá không gặp em! - Kim Ngưu cười.

Tôi thoáng đỏ mặt khi nhìn thấy nụ cười đó. Chả phải nó không có tác dụng gì với tôi hay sao!!? Vậy sao bây giờ tự nhiên..... tim tôi đập nhanh vậy?? Hàng ngàn câu hỏi chợt hiện lên trong đầu tôi.

- Còn nhớ anh chứ, ngốc? - Anh ta lại cười

- Ai ngốc hả!!? Muốn chết sao!!? - Tôi chu môi lên rồi lườm anh ta.

Kim Ngưu bật cười, lấy tay xoa nhẹ đầu tôi làm tôi đỏ mặt. Tim tôi...? Tại sao nó không nghe lời chủ nhân chứ!!? Nó cứ đập mạnh liên hồi như muốn nhảy ra ngoài vậy! Tim là của mình vậy mà lại đập loạn lên vì người khác. Vô lí!! Vô lí hết sức mà!!

- Em là đồ ngốc! - Anh cười.

- Ai là em của anh chứ!!? - Tôi bĩu môi.

- Này này, anh hơn em hẳn một tuổi đấy nhé ngốc! - Anh ta chọc tôi.

Tôi tức giận, định quay đi thì anh ta dúi vào tay tôi một cái gì đó rất quen thuộc.

- E hèm, anh có kẹo đấy ngốc! Cho em đó! Đừng giận nữa! - Kim Ngưu cười

Nghe thấy kẹo, mắt tôi sáng lên như gặp được vàng bạc châu báu vậy. À không, đối với tôi, nó còn quý hơn cơ!

- Wee, ông cho tôi sao?? - Tôi cười rồi nhận lấy cây kẹo - Thankyou!!

Tôi mải mê ăn kẹo mút mà quên mất xung quanh còn hàng trăm người đang đứng đó. Họ nhìn tôi bằng ánh mắt khinh bỉ rồi xì xào bàn tán. Ví dụ như "Con bé kia ăn bám đại gia đấy!" , "Con bé đó thật ngốc nghếch mà!",....
Nghe mà không lọt tai chút nào cả! Tôi chỉ muốn chạy lại đấm cho họ vài phát cho hả dạ. Có điều.... tay tôi không được khỏe nên sợ không đánh lại được. Hơn nữa, dây dưa vào bọn họ cùng phiền phức lắm! Tốt nhất cứ mặc kệ đi! Tôi mặc kệ bọn họ, tiếp tục thưởng thức cây kẹo mút ngon lành của mình. Chợt, Kim Ngưu kéo áo tôi.

- Này, em học lớp nào vậy? - Anh hỏi.

- 7G - Tôi đáp.

- Vậy sao? Chuyên Anh à? Anh học chuyên toán cơ. Lớp 8H - Anh nói.

Song Tử tôi ngẩn người ra một lúc. Vốn dĩ, tôi là một con bé cực cực kì ngu môn toán. Có thể nói, tôi ngu môn toán nhất lớp luôn. Nghe anh ta nói vậy mà xót cả ruột.

- À, mà sao ông lại chuyển ra đây vậy? - Tôi hỏi

- Thì anh mới chuyển nhà nên vào đây học cho gần! - Anh mỉm cười rồi nói thầm vào tai cô - Hơn nữa, trường này có mấy em xinh lắm!

Tôi cười trừ. Vậy mục đích anh ta đến đây chỉ để tán gái thôi sao!!? Linh từ đằng sau kéo nhẹ áo tôi.

- À, đây là Phương Linh! Bạn thân của tôi. - Tôi giới thiệu.

- Chào.... chào anh...! - Nó ngại ngùng, nấp sau lưng tôi.

- Chào em, anh là Nguyễn Kim Ngưu, thanh mai trúc mã của nhóc ngốc! - Anh nói rồi bật cười.

- Ông nói gì cơ!!? Muốn chết phải không!!? - Tôi tức giận, lườm anh ta.

- Dạ thôi em xin. Chị tha cho em đi rồi em mua bánh kem cho! - Kim Ngưu cười, nháy mắt.

Song Tử tôi vừa nghe thấy từ "bánh" thôi là đã sướng run lên rồi!

- Thật sao?? Nhớ nha!! - Tôi mỉm cười.

- Ừ, anh hứa! - Kim Ngưu bật cười rồi nói thầm vào tai tôi - Nhớ đưa bạn em theo. Con bé trông cũng xinh xắn phết đấy!

Nghe xong, tôi tức giận, dùng chân đá thẳng vào chỗ hiểm của anh ta. Tính đụng đến bạn tôi sao!!? Không dễ đâu nha!!! Anh ta lăn ra đất, chân khép lại, không dám la lên.

- Này, bà làm gì vậy? Anh ý hơn bà một tuổi đấy! - Linh nói khẽ.

- Không sao, không sao. Nhẹ thôi mà! - Tôi cười đắc ý rồi quay sang anh ta - Hết giờ học rồi đi! Thế nhé! Bái bai!

Tôi vẫy tay rồi kéo Linh về lớp. Anh ta mặt nhăn nhó nhìn tôi.

- Ngốc, cứ đợi đấy!

Ngay khi chúng tôi vừa đi, hàng trăm fan nữ bu vào anh ta. (Tất nhiên chưa kể những đứa gay). Tôi bịt miệng cười sung sướng.

- Này, bà có hơi quá đáng không?- Linh kéo áo tôi.

- Quá gì? Bạn bè trêu nhau tí thôi mà! Sau giờ học là có đồ ăn miễn phí rồi! - Tôi cười đắc ý.

Song Tử tôi sung sướng. Chỉ cần nghĩ được ăn bánh, kẹo gì thôi là cũng đủ làm tôi hạnh phúc rồi!

- Song Tử.. nhìn kìa!! - Nó chỉ về phía gần cửa lớp.

- Hở? Chẳng phải là Trâm Oanh sao? - Tôi nheo mắt nhìn

Phải, đó là một cô bạn của Song Tử. Nhưng cô ta đang làm gì vậy.

"Bốp"

Cô ta tát thẳng vào mặt một bạn trai. Anh ta trông có vẻ tức giận lắm nhưng vẫn cố nhịn. Tình hình có vẻ căng rồi đây. Họ cãi nhau một hồi rồi anh ta bỏ đi. Oanh thì khi nhìn thấy tôi mắt sáng rực lên, vội chạy đến.

- Này, nghe nói bà quen anh Kim Ngưu lớp 8H phải không? - Cô cười.

- À... ừm! - Tôi gật đầu.

- Giới thiệu cho tôi đi! - Oanh cười hớn hở

- Hả!!? Chẳng phải bà có bạn trai rồi sao? - Tôi ngạc nhiên.

- Tôi vừa đá cách đây một phút! - Cô cười đắc ý - Thế nhé! Nhớ giới thiệu đấy!

Nói rồi, cô ta bỏ đi. Tôi vẫn còn ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì. Rốt cuộc Oanh định có bao nhiêu bạn trai chứ!!? Tôi đếm sơ sơ nó cũng có khoảng 10 mối tình rồi! Nó định thêm nữa sao? Thật không thể tin nổi mà! Thậm chí tôi còn đang F.A. Bạn với bè thế đấy!

- Này, này! - Linh lay người tôi - Đang nghĩ gì vậy?

- À không.... không có gì! - Tôi ấp úng.

Quả nhiên, con bạn thân của tôi vẫn là tốt nhất. Tôi nhất định phải bảo vệ nó. Chứ rơi vào lưới tình của tên Kim Ngưu kia thì rắc rối lắm! Tuy hắn là người tốt, nhưng lại rất lăng nhăng. Tôi và hắn chỉ là bạn bè bình thường thôi.... Nhưng cái cảm giác vừa nãy..... nó lạ thật đấy, nhỉ? Chẳng hiểu sao tim tôi nó.... cứ đập liên hồi. Nụ cười đó..... ánh mắt đó..... Liệu có phải tôi đã thích hắn ta? Không phải! Không phải! Chỉ là tình cảm nhất thời thôi.... Chắc chắn là vậy....!
--------- the end ONESHOT(1)---------
Au lì xì cho mấy nàng nhá =)) Đọc truyện vui vẻ =)) À quên, nhớ cho au cái ý kiến nhé!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro