[ONESHOT] Stray Cat, JeTi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Author: Taiyou

Disclaimer: Nhân vật thuộc về chính họ còn câu chuyện là của tác giả.

Rating: K

Category: Romance

Pairing: JeTi

Note: Xem ra Sister-In-Law không đến nỗi ế nên giờ mình đú đởn ra thêm fic mới. Hi vọng nhận được sự ủng hộ từ các bạn

~O~O~O~

OST: I'm with You – Avril Lavigne

Mệt mỏi. Bế tắc. Trống rỗng. Tuyệt vọng.

Bao nhiêu lời hứa, bao nhiêu yêu thương anh dành cho cô phải chăng hoàn toàn là giả dối?

Sau ba năm trời chìm đắm trong ảo mộng, cuối cùng Tiffany đã có câu trả lời.

Cô cười cay đắng. Lẽ ra ngay từ lần đầu gặp anh, ngay từ khi nhìn thấy ngón đeo nhẫn kia, cô nên biết mối tình này chẳng thể nào có được kết cuộc tốt đẹp. Chỉ là cô không thể rời xa anh. Đau lắm.

Hôm nay là sinh nhật cô, anh gửi tin nhắn bảo rằng có chuyện quan trọng không thể đến. Và cô tình cờ phát hiện “chuyện quan trọng” đó là làm lành với vợ.

Thì ra khi sự việc vỡ lở anh lập tức lựa chọn bỏ rơi cô. Không một chút do dự. Không một lời giải thích. Không một cuộc nói chuyện rõ ràng.

~~~~~

Gió ào ào thổi. Những giọt nước từ trời cao hung dữ thi nhau lao xuống xé nát ánh trăng vằng vặc, tới tấp táp vào mặt Tiffany, bỏng rát.

Qua khoảng không vốn đã nhòa đi bởi màn mưa, một hình ảnh kỳ quái bất chợt đập vào mắt cô, kéo cô ra khỏi thế giới riêng u ám.

Một cô gái tóc vàng trạc tuổi cô đang thản nhiên đứng giữa đường gội đầu.

Chính xác hơn là cô ta gội dưới mái hiên rồi ra ngoài xả.

- Cô… đang làm gì vậy? – Tiffany ngạc nhiên thốt lên.

- Gội đầu. Bộ đui sao không thấy? – Cô gái lạ lạnh lùng đáp rồi tiếp tục công cuộc làm sạch tóc còn dang dở.

Sau một thoáng ngỡ ngàng, Tiffany tò mò hỏi:

- Ý tôi là tại sao cô không về nhà… ừm… vệ sinh cá nhân?

- Vì tôi không có nơi để về. – Hất mái tóc dài sũng nước, cô gái xoáy sâu cái nhìn vào người đối diện.

Tiffany sững sờ, dường như toàn bộ nỗi cô độc bi thương trên thế gian đều đọng lại trong đôi mắt ấy. Một sức quyến rũ phi thường và đầy nguy hiểm.

Trước sự bất ngờ của chính bản thân, Tiffany đề nghị:

- Cô có muốn đến chỗ tôi không?

~~~~~

Tiffany không còn quá đau khổ. Ít ra cô đã có thể cười, cười một cách không gượng ép.

Thực lòng mà nói Jessica khá là vô dụng. Không biết nấu ăn, không chịu dọn dẹp nhà cửa, mặt lại lạnh như tiền nhưng ở bên cạnh cô ấy, Tiffany cảm thấy bình yên lạ kỳ.

Suốt quãng thời gian yêu anh, hai từ đó với cô trở nên quá xa xỉ. Thử hỏi ai có thể thanh thản khi đóng vai kẻ thứ ba phá hoại gia đình người khác? Cô không phải ngoại lệ.

Giờ thì tốt rồi, anh có cuộc sống của anh, cô có hạnh phúc của cô.

Cô không biết một chút gì về thân thế của cô ấy nhưng không sao, cô đặt trọn niềm tin vào con người cô đang chung sống.

Jessica hiếm khi hứa với cô điều gì tuy nhiên đã mở lời là chắc chắn thực hiện. Thậm chí có lần bị cô gạt đồng ý ăn dưa leo, sau một hồi đấu tranh tư tưởng dữ dội, rốt cuộc cô ấy cũng cắn răng xử lý nó, kết quả ốm liệt giường gần nửa tháng.

- Jessi à, xài đỡ đồ của mình mãi không ổn đâu. Hôm nay chúng ta đi mua sắm nhé.

*Hờ hững gật đầu*

*Eye-smile, kéo tay hớn hở lôi đi*

~~~~~

Tiffany lau mồ hôi trán lần thứ n bình phương.

Ban đầu Jessica có vẻ thờ ơ nhưng vừa mới vào cửa hàng cô ấy liền mua sắm như chưa từng được mua sắm. Hết giày Converse, túi xách Gucci cho đến quần áo Hollister, Zara, Abercrombie… Không hề quá lời khi nói tất cả hàng hiệu cô biết đều đã nằm gọn trong giỏ cô ấy.

Tiffany run rẩy kiểm tra ví tiền, cô mang theo không ít nhưng…

Tuy nhiên sự lo lắng này không hề cần thiết, khả năng tài chính của Jessica vượt xa trí tưởng tượng của cô. Chiếc ba lô sờn rách cô ấy luôn mang theo chứa rất nhiều tiền, mỗi tờ mệnh giá 10,000 won.

Bất giác, Tiffany siết chặt bàn tay Jessica. Cô ngờ rằng cô ấy có thân phận không nhỏ. Người như vậy vốn không thuộc về cô.

Cảm nhận được suy nghĩ của Tiffany, Jessica nở nụ cười bảo đảm, dịu dàng ôm lấy cô.

Không một lời nào thốt ra giữa họ nhưng bao nhiêu hoài nghi trong Tiffany đã biến mất hoàn toàn.

~~~~~

- Jessi! Mình đã bao nguyên Taiyou Restaurant để tổ chức sinh nhật cho cậu đấy. Ngạc nhiên chưa! – Tiffany hào hứng.

Trái với sự nhiệt tình của cô, Jessica chỉ gượng cười. Nhưng cô không chú ý, riêng việc hình dung tới buổi tối lãng mạn của hai người đã đủ choán ngợp đầu óc cô.

~~~~~

Thông thường khi người ta quá tập trung vào chuyện gì đó, thời gian sẽ trôi đi rất nhanh. Tiffany dành những bốn tiếng đồng hồ chọn quà cho Jessica mà lúc cô ra khỏi hiệu sách cũng chỉ vừa kịp đến chỗ hẹn. Nhưng đó là trong trường hợp không có chuyện ngoài ý muốn xảy ra.

- Fany!

Máu trong người cô như đông cứng. Âm thanh ấy đã từng ám ảnh cô suốt ba năm trời và đến tận bây giờ vẫn đủ sức tác động đến cô.

- Tôi không muốn nhìn thấy anh nữa. Cút đi! – Tiffany gào lên, khóe mắt cô ươn ướt.

- Fany! Tha thứ cho anh được không? Anh không thể sống thiếu em. Hãy tin anh lần này. Anh đã ly hôn với cô ấy.

Ly hôn? Vì cô? Vì anh yêu cô? Tiffany không khỏi dao động, cô để yên cho anh lau đi những giọt nước mắt của cô, ôm lấy cô, và chuẩn bị đặt lên đôi môi cô một nụ hôn nồng cháy.

~~~~~

Mười phút.

Không sao. Có thể cô ấy kẹt xe.

Hai mươi phút.

Không sao. Chắc là điện thoại của cô ấy hết pin.

Bốn mươi phút.

Không sao. Cô ấy nhất định có việc đột xuất.

Tám mươi phút.

Jessica không khóc. Bụi bay vào mắt cô thôi.

Sinh nhật bảy tuổi, cha từ cô. Ông cho rằng cô là con của người khác.

Sinh nhật mười tuổi, mẹ bỏ rơi cô. Bà tin rằng cô là nguyên nhân khiến bà bị tình nhân ruồng rẫy.

Sinh nhật mười tám tuổi, cô nhận được số tài sản thừa kế khổng lồ. Nhưng đây đồng thời là khoảnh khắc cô đau đớn nhất, cha mẹ nuôi của cô – người thân duy nhất của cô qua đời sau một tai nạn giao thông thảm khốc.

Jessica lặng lẽ rời khỏi nhà hàng. Cô nên biết hạnh phúc là thứ không dành cho cô.

~~~~~

Đã hai ngày nay, Tiffany không đi làm, không ăn uống, không tắm rửa, chỉ nằm bẹp trên giường. Cô không dám tin Jessica lại biến mất khỏi cuộc đời cô như thế.

- Không! – Tiffany đẩy anh ra xa.

- Fany?

Tiffany lắc đầu, cô điềm tĩnh đáp:

- Em xin lỗi. Chuyện của chúng ta đã kết thúc từ lâu.

Không quan tâm đến phản ứng của anh, cô quay lưng đi thẳng, cô không thể để Jessi của cô chờ được.

Thế nhưng họa vô đơn chí, cô vô tình dính líu đến một vụ trộm và buộc phải đến sở cảnh sát trình bày. Đã vậy, cô còn bị đèn đỏ, kẹt xe. Di động thì cạn kiệt battery vô phương liên lạc.

Lúc cô đến được nơi cần đến Jessica đã không còn ở đó nữa.

Cô ấy cũng không về nhà.

Cô cứ chờ, chờ mãi, chờ trong vô vọng.

Tiffany lơ đãng ngó sang cửa sổ.

Hai mắt cô bỗng sáng rực.

Mưa!

Tiffany bật dậy. Cô biết điều này rất ngu ngốc nhưng đây là hi vọng cuối cùng của cô.

~~~~~

Trong khoảng không vốn đã nhòa đi bởi màn nước trắng xóa, một hình ảnh kỳ quái xuất hiện, giúp Tiffany mở ra cánh cửa dẫn tới thiên đường.

Jessica đang thản nhiên gội đầu.

- Tại sao cậu không về nhà? Cậu giận mình đến thế ư? – Tiffany nức nở.

- Chẳng phải cậu không cần tôi nữa sao? – Vén mái tóc ướt sũng, Jessica lạnh lùng đáp.

- Cậu tin cũng được không tin cũng được. Không có cậu mình chết chắc.

Jessica nhìn thẳng vào đôi mắt Tiffany. Chân thật và… thâm quầng!

- Cậu làm sao thế này? – Jessica xót xa, vẻ băng giá bên ngoài triệt để tiêu tan.

- Mình nói rồi đấy. Mình sẽ chết nếu thiếu cậu. Chết vì đói *Xoa xoa cái bụng kêu òng ọc*. Chết vì bẩn *Chỉ vào bộ đồ hai ngày không giặt*. Chết vì thiếu công ăn việc làm *Loay hoay tìm bằng chứng*

Jessica phì cười. Thế này thì cô làm sao nỡ rời xa Tiffany đây?

- Được rồi. Tôi cho cậu một cơ hội giải thích. Chỉ cần nửa lời dối trá, trong nhà có bao nhiêu đồ màu hồng, tôi sẽ đốt bằng sạch.

The End

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#jeti