Nhật ký của Sunye

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Author:. Goo.

NHẬT KÝ CỦA SUNYE

Kim Tae yeon là 1 giảng viên ở trường Đại Học hàng đầu Seoul. Cô vẫn chưa có gia đình. Nghe đồn cô có người yêu đi xa và cô bồ là bạn thân của nhau. Cả hai trước đây đều là học trò của cô. Nhưng đó chỉ là dư luận, hơi đâu tin vào dư luận

Tae Yeon có vầng trán rộng, đôi mắt to và dài với cái nhìn xa xôi, ẩn giấu niềm suy tư miên man, khuôn mặt rất đẹp và có hồn. Đó là sự phối hợp nét nhu hòa và thanh tao của 1 cô gái, chút mơ mộng của nhà thơ, vẻ uy nghi, cứng rắn của 1 người tướng

Những điều như tưởng chừng trái ngược nhau lại hòa hợp, tạo nên sự cuốn hút đầy ma quái, phảng phất một thế giới nội tâm đầy sâu thẳm. Cô làm thơ năm lớp sáu, , viết truyện ngắn khi mới mười tám. Từ nhỏ đến năm hai mươi ba, Cô chưa hề gửi bài nào đăng báo, . Thế mà năm hai mươi ba ấy, Cô được giải nhất của cuộc thi viết truyện trên báo Daily Seoul. Cô viết với sự thanh thản như viết nhật ký. Cô viết xuất thần bằng máu thịt của đời người, bằng chất liệu của mấy mươi năm sống, suy tư và dằn vặt. cô bạn yuri đánh máy cho Taeyeon tự động đánh thêm 1 bản để dự thi. Lúc thấy truyện mình được đăng và nhận giải, Taeyeon vẫn bình thản. Điều gì làm Cô bình thản trước vinh quang?

Sau đó, vài người làm công tác xuất bản và làm báo đến đặt hàng. Họ xuất bản cho cô quá nhiều và để lại nhuận bút cao. Những truyện viết nhanh, những bài thơ vội đều phảng phất nét tài hoa, sâu sắc, và trữ tình nhất định. Trong nhiều tác phảm ra đời vội vã đó, có vài tác phẩm không hoàn thiện, và cô bị vài nhà phê bình khó tính "đập" cho một trận nên thân

Một điều lạ, Cô vẫn vình thản trước những lời phê bình nặng nề,

Cô khác đời?

Sao văn cô nói lên những điều rất đời và rất người ?

Hay tại cô có nội tâm cực mạnh, đủ tạo cho cô sự quân bình trước mọi hoàn cảnh ?

Hay cô có tài che giấu cảm xúc ?

Taeyeon dừng lại ở mục "làm quen" : "Sun Ye, hơn 23 tuổi, họa sĩ, , muốn lập gia đình với người có khả năng chịu đựng và chia sẻ, "

Cô nhớ đã xem vài bức tranh của Sunye ở phòng triển lãm, Taeyeon không quen, nhưng cô biết mặt SunYe

Sunye có một khuôn mặt dễ nhớ, mắt to- mũi hơi cao- môi mỏng. Taeyeon quyết định viết thư tỏ tình và cầu hôn, chấm dứt phần đời với danh nghĩa độc thân,

Một đám cưới kỳ cục, không có phụ rể mà có hai phụ dâu. Hai người này là người thân quen cũ của Taeyeon, đã trực tiếp gặp Sunye, và đề nghị để họ làm phụ dâu. cả hai đều có vẻ tha thiết. Sun Ye hỏi Taeyeon, Cô nói : " cứ để cả hai làm phụ dâu, hơi lố bịch, nhưng tất cả sẽ qua đi"

Cô dâu chính mặc váy trắng,

Tình cờ ?

Hai cô dâu phụ đều mặc váy đen

Khách mới đám cưới xầm xì cho rằng đây là điều quái gở. nhưng khuôn mặt của cả ba cô dâu đều điềm tĩnh trước những lời xầm xì. Nét thanh toát, bình thản của người đã nếm trải quá nhiều thể hiện trong dáng dấp của các cô dâu,

Có người hỏi: " Tại sao ngày cưới lại mặc váy đen?"

Cô dâu chính đỡ lời :"màu đen không chỉ là màu của tang tóc, . Màu đen còn là màu của sức mạnh được cô đọng lại, là màu của sự bí ẩn thiêng liêng"

Cậu cưới một người vợ không đẹp và không quen trước?

Có phải Tae tự đày đọa mình ?

Tae tự đày đọa mình như vậy thì em còn lời nào để trách Tae?

Tae lừa dối em, Tae nói : "sau em, Tae không còn yêu ai nữa "

Vậy Tae đã yêu thêm Sooyeon, , Tae không nói gì, Sooyeon không nói gì, nhưng ánh mắt sooyeon nhìn Tae và Tae nhìn cô ấy là cái nhìn không còn khoảng cách, ánh mắt đó có gì khác của em khi đang nhìn Tae và Tae nhìn em ?

Có phải sự lừa dối này là nhân đạo?

Khi yêu Tae, em cảm thấy cả cuộc đời cô đọng thành Tae, em cảm nhận rằng cả thế giới có thể hiện hữu trong một con người. Chia sẻ trọn vẹn với một người đồng nghĩa với chia sẻ cả nhân loại, những khám phá đầy mới lạ của hôm nay, ngày mai sẽ thành cũ kỹ, nhưng sao đến bây giờ, Tae vẫn mới đối với em ?

Sự phong phú của tâm hồn Tae dẫn dắt em từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiện khác. Thế giới của Tae không phải là thiên đường hạnh phúc, không phải là địa ngục ngập tràn khổ đau, có đức hạnh xen lẫn tội lỗi ....

Tae khai mở trong em những rung cảm đầu đời, vừa đớn đau vừa hạnh phúc, giải phóng em khỏi những trầm uất miên man của những dằn vặt tuổi thơ, rồi lại ném em vào khác khoải dữ dội hơn,

Em ra đi vì Tae. Tae muốn thế! Tae muốn em sống với một thế giới khác với thế giới của Tae, để từ đó nhìn về Tae và hiểu Tae hơn, Có lần em ảo tưởng rằng em hiểu Tae đến mức chúng ta không thể thiếu nhau, xa Tae là bi kịch đối với em. cuộc đời đôi khi là bi kịch, , và ai cũng lầm tưởng rằng mình là diễn viên chính, mình đang gánh những khổ đau lớn hơn đồng loại, mình đứng cao hơn đồng loại

Ranh giới giữa được và mất quá mong manh. Hôm nào ngồi trên máy bay, em vẫn còn nghĩ về Tae.

Bây giờ, em đã mất Tae!

Phải chi Tae giận dỗi bỏ đi, em sẽ dẹp lòng tự trọng để chạy theo níu kéo Tae

Nhưng Tae tách rời em bằng một đám cưới, bằng luật pháp.... .

Trong nỗi đau này, em hiểu rằng, người ta không thể vay mượn cảm giác, chỉ có người trong cuộc mới thấm thía vào máu thịt, xương tủy, nỗi đau trần thế.

Em tốt nghiệp đại học và bảo vệ thành công luận án tiến sĩ, một cách nhẹ nhàng. Mẹ nuôi người Canada không có con ruột nên rất thương và cân nhắc em lên chức Tổng Giám Đốc của một công ty lớn.

Bạn bè ai cũng nói rằng em may mắn, thành đạt sớm. Nhưng may mắn mà em có được vẫn nhỏ nhoi trước bất hạnh lớn, là em không còn có Tae trong đời thực, mà chỉ còn trong ký ức, trong ý niệm. . Bất hạnh này đủ xô ngã may mắn kia ....

Khi nhấp chén rượu chúc mừng hôn lễ Tae, cảm giác tởm lợm đến khốc liệt, dâng lên trong em. Em muốn ụa mửa, nhưng cắn môi kiềm chế.

"chuyện đời thường vẫn bất trắc. Điều trớ trêu ai cũng nghĩ thường thôi"

Ai đưa em qua cơn sốc này nếu không là chính em ?

Yêu cậu. Đó là ngoài sự hiểu biết của tôi, tôi biết tôi không giữ nổi cậu, tôi vẫn yêu để bây giờ lỡ dỡ. Nhưng tôi chấp nhận tất cả, hạnh phúc ngắn ngủi bên cậu đủ để tôi chấp nhận mọi đau đớn trong quãng đời còn lại

Còn cậu?

Có phải cậu tự đày đọa mình bằng cách cưới một người không quen trước?

Cậu ác lắm.

Cậu cho tôi quá nhiều để tôi suốt đời ấm ức làm người mắc nợ

Cậu mang đến cho tôi những món quà lớn, đế tôi run lên trong những lần đón nhận. Tôi không đủ sức để đền đáp cậu một cách công bình như một luật chơi.

Cậu từng nói: " thà để ngọn lửa cháy không, còn hơn là đặt lên đó một nồi cơm đã chín"

Có phải bây giờ cậu là nồi cơm đã chín còn tôi là ngọn lửa cháy không? Cháy đến tàn lụi.... .

Chọn ngành Y có nghĩa là thâm tâm tôi đã thù ghét sự đau đớn. chọn chuyên khoa nhi, vì tôi thích trẻ thơ và yêu sự sống, vậy mà, ngày cưới của cậu, kim Taeyeon, tôi đã chuẩn bị một lọ thuốc ngủ.

Đã nhiều đêm, tôi nằm một mình trong căn phòng nhỏ vật vã, với cô đơn và nỗi đau.

Tôi muốn chết

Nhưng tại sao phải chết? bao nhiêu người vẫn sống với những gánh nặng trên vai, với những niềm đau đổ ập xuống đời???

Cậu nói: "cuộc sống khắc nghiệt sẵn sàng trừng phạt con người.... phải biết chấp nhận trả giá lớn cho một sai lầm nhỏ"

Tôi sai lầm điều gì?

Tại sao tôi bất hạnh?

Không lẽ tôi bị trừng phạt?

Chẳng lẽ đó là số phận nghiệt ngã, là sự trầm luân của một kiếp người ?

Tất cả dù qua đi, sao vẫn đọng lại trong tôi nỗi hờn oán xót xa. Tôi đã đánh mất một phần tuổi trẻ, một phần đời pha lẫn nhiều chua cay và đầm ấm.

Vâng! Chỉ có nỗi đau mới đủ sức kết tinh thành những bông hoa đẹp, chí có nỗi đau mới thai nghén và cho ra đời một sự sống mới. Nhưng hình như đau khổ và hạnh phúc có khi là một, biết đâu một ngày nào đó trần gian sẽ ứ thừa hạnh phúc và hiếm hoi khổ đau. Khi ấy, thiên hạ lại giành giật nhau đau khổ ấy ....

Bao nhiêu người đã đến và nói lời yêu thương với tôi, nhưng tôi vẫn dửng dưng, vì tôi chỉ nghĩ đến cậu. Đến với cậu, tôi đã dẹp cái tôi và niềm kiêu hãnh của mình. Nhưng có những cái mất đi không thể tìm lại. Cậu vẫn đâu đó trong máu thịt tôi. Bây giờ tôi mới hiểu thế nào là sự giả dối đầy nhân đạo, thà tôi đừng biết sự thật, để tôi để tôi vẫn bình yên hạnh phúc trong niềm tin ấm áp rằng tôi vãn có cậu, kim Taeyeon.

Có bi kịch nào khủng khiếp hơn sự đổ vỡ niềm tin?

tôi không còn tin cậu.

tôi không tin tôi

tôi muốn tin vào định mệnh

có lần cậu nói: " Tae tin có định mệnh"

tôi hỏi : " nếu tin có định mệnh thì người ta còn cố gắng và nỗ lực để làm gì ?"

cậu ngụy biện : "ngay cả sự cố gắng và nỗ lực của con người cũng do định mệnh thôi thúc, dù không muốn cố gắng, không muốn nỗ lực, định mệnh cũng chẳng để yên"

Giờ đây, khi chìm dưới tận cùng nỗi đau, tôi cảm nhận mơ hồ rằng, có bàn tay thô bạo của định mệnh, "mệnh lệnh vô tình xui tôi thương cậu. Định mệnh vô tình đưa tôi xa khỏi cậu, những thử thách tưởng chừng như không chịu nổi, thời gian trôi, cũng sẽ qua thôi !"

Vâng! Chỉ có định mệnh mới đủ sức kéo cậu ra khỏi cuộc đời tôi, và định mệnh đã vô tình cướp đi của tôi một thời thiếu nữ, 1 thời yêu cậu là khao khát làm vợ cậu, Taeyeon.

Không! Vẫn còn trên thân xác và trong tâm trí tôi một thời điên dại, , một thời tôi sẵn sàng đánh đổi mọi thứ- Sự nghiệp của tôi, máu thịt của tôi, nỗi đau của tôi để có cậu, để được sống cùng cậu, Kim Taeyeon !!!!!

Đàn bà có thể rộng lượng, nhưng không thể chia sẻ tình yêu cho một người đàn bà khác. Tôi thản nhiên cười nói vui vẻ trong ngày cưới nhưng trong tôi là một nỗi đau thầm lặng, bằng trái tim của một nghệ sĩ, một người cùng giới tính tôi thông cảm với họ. Nhưng với bản năng ghen tuông của đàn bà, tôi căm ghét họ.

Tại sao họ lại thiếu tự trọng đến nỗi xin làm phụ dâu cho tôi ?

Cả hai đều đẹp, lãng mạn, bướng bỉnh và kiêu hãnh, có phải họ là bản sao của Taeyeon ?

Có phải bên trong sự thanh nhã hiền hòa ấy là sự cao ngaọ, bất cần ?

Tôi tưởng họ là những con cọp cái và cậu là người huấn luyện viên dạy hổ. Cách nói xấu người khác tốt hơn làn làm tốt hơn họ

Tôi muốn làm điều gì để chứng tỏ hai con cọp ấy bất tài. Nhưng làm gì đây? Dân gian thường có câu:"điều đau khổ nhất của đàn ông là chọn lầm nghể, của đàn bà là chọn lầm chồng"

Lấy cậu là một sai lầm ?

Cậu là một hình hài có thật, , sao đêm đêm ôm cậu trong vòng tay tôi lại cảm nhận rõ rằng cậu không phải của riêng tôi. Yêu cậu như yêu một cái đẹp, như yêu nghệ thuật, cái đẹp và nghệ thuật đâu của riêng ai

Hôm qua, tôi chọn gam màu tươi để phác thảo bức tranh phong cảnh màu hạ. Nhìn lại bức tranh, tôi giật mình, có chút u uất ẩn khuất đâu đó, có khoảng trời giống mái tóc mềm của cậu, những cánh phượng đỏ tươi đang rơi là màu máu tôi đang đổ

Bức tranh sắp hoàn tất, nhưng trước sự kiện bất ngờ lớn, tôi cứ muốn cầm cọ vẽ thêm một nét xuất thần. tôi muốn vẽ thêm một tia chớp trên bầu trời xám thẫm. Tia chớp bất thường cũa những quy luật bình thường

End

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro