(Detective Conan) Gin x Shinichi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Member: LeoUyen1808
#Leo

(Oneshot) Target

Đêm mịt mù cùng gió lạnh rít gào, thổi tung thứ mùi hương thuốc súng nồng đượm quyện cùng dư vị máu thoang thoảng, tiếng còi cảnh sát vang vọng khắp nơi như bản nhạc cuối cùng của một màn trình diễn điên cuồng giauwx truy bắt và săn giết.

Tóc... tóc... tóc...

Cánh tay rơi ra từng giọt máu, rời khỏi dòng chảy đỏ thẫm nguyên bản của nó để vỡ tan trên mặt đất, họng súng còn nhả khói nóng khẽ run lên lại chẳng hề có chút sợ hãi gì.

- ... Ha... Ngươi thua rồi, Gin...

Cơ thể cao gầy có chút thả lỏng mà phát ra thanh âm cười cợt, chàng thám tử học sinh trung học nhếch môi, nửa bên mặt chìm trong sắc đỏ bởi một vết đạn cắt qua, sắc mặt nhợt nhạt hiện lên sự đắc ý.

- Lần này...ta đã làm được rồi...

Dùng một tay ôm ghì lấy thân thể yếu ớt của người thương, cậu biết càng kéo dài thời gian thì người con gái trong lòng mình sẽ càng gặp nguy hiểm nhưng trực giác đã mách bảo, nói đúng hơn là cảnh báo.

Lúc này cậu tuyệt đối không được rời mắt khỏi kẻ kia!

- Ngươi, cả đồng bọn của ngươi nữa. Tất cả đừng hòng thoát khỏi Nhật Bản. Ta tuyệt đối không để các người thoát đâu! Gin!!

Mái tóc màu xám bạc nhuộm loang lổ sắc máu, mồ hôi lạnh đầm đìa hai bren mặt khiến những lọn tóc dính sát ôm lấy gương mặt gã, nụ cười nửa miệng kia chẳng rõ là điên loạn, khinh ghét hay cười nhạo, ánh mắt sắc vén như mũi dao nhìn chòng chọc về phía cậu.

- ... Kudo... Shinichi...

Gã run rẩy gọi tên đối phương, tay cố ém lại miệng lỗ đạn ghim ngay mép bụng trái, sự run rẩy cùng nụ cười kia không hề thuộc về thứ cảm xúc gọi là sợ hãi.

Nó... thuộc về một thứ khác.

Mãnh liệt...điên cuồng...sâu nặng... có cả chút gì đó giống như...

... Sự phấn khích...

Shinichi ghì chặt Ran vào lòng mình, cây súng trong tay càng siết chặt thêm: "Gin, ngươi và đồng bọn của ngươi sẽ phải trả giá cho những tội lỗi mình đã gây ra. Vì các người đã tước đoạt biết bao sinh mạng vô tội, vì những tội ác mà các người đã làm, vì sự dối trá và lừa lọc của các ngươi! Hãy chấp nhận sự thật đi! Các ngươi đã bị bắt!!".

- ... Ngươi tự tin quá nhỉ, nhãi ranh thám tử...

Gin chống tay đứng lên, lảo đảo lê từng bước chân tiến đến gần chỗ Shinichi, ánh mắt hắn lạnh lẽo cùng u tối tựa như hàng ngàn lưỡi dao nhăm nhe tiến đến chỗ cậu. Máu vẫn tiếp tục nhỏ giọt dưới chân gã nhưng gã hệt như đã mất đi cảm giác đau đớn, bàn tay đầy máu kia vươn đến chỗ Shinichi.

Hắn ta... muốn làm gì...

Tay cầm súng của Shinichi bất giác run lên: "Đừng tới đây, Gin. Ngươi muốn lãnh thêm một viên đạn vào bụng nữa hả?".

"Mi thật ngây thơ... nhãi thám tử...". Gin cười càng điên cuồng hơn nữa, gã dừng bước, đưa ngón trỏ lên gõ gõ vào bên trán của bản thân: "Nếu không bắn vào đây...tao sẽ đuổi cùng giết tận mi, Kudo Shinichi!".

Giọng nói trầm khản đặc lại chứa đựng thứ áp lực kinh người khiến toàn thân Shinichi ớn lạnh. Đã bao nhiêu lần cậu nếm trải cảm giác bị đe dọa này, bao nhiêu lần cậu vùng vẫy thoát khỏi, bao nhiêu lần bị ám ảnh kể cả trong giấc mơ, thậm chí chỉ nhắm mắt và nhớ đến cậu vẫn cảm nhận được thứ nguy hiểm kinh khủng từ người đàn ông đó.

Hắn ta sẽ giết mình. Nhất định là thế.

Nhưng...

- Ta sẽ không giết ngươi, Gin.

Gin ngây người nhìn Shinichi như thể đang nói 'ngươi bị ngu à?'.

Shinichi biết bản thân đang đưa ra một quyết định đầy ngu ngốc đối với một kẻ giết người điên cuồng như Gin nhưng chính vì vậy mà cậu càng không thể nghe theo bao nỗi căm hận mà nổ súng được.

Điều này là sai trái.

- Ta muốn ngươi sống và chuộc tội! Kể cả khi có bị ngươi truy cùng giết tận, ta vẫn muốn ngươi sống, Gin!!

Gin trừng mắt nhìn thẳng vào Shinichi như thể kinh ngạc và sửng sốt.

"Ta sẽ sống". Shinichi hạ súng xuống, cười nhẹ nhàng: "Ta sẽ sống, thế nên...ngươi cũng phải sống tiếp, Gin. Để còn đuổi giết ta nữa đấy".

Bụp!!!

Một mũi thuốc mê được bắn chuẩn xác ghim vào ngực của Gin, gã trợn trừng mắt nhìn mũi thuốc mê, nhìn ra xa nơi các ki-ốt được chồng chất lên nhau rồi nhìn về phía Shinichi.

- ... Ta đã sai lầm... ngày hôm đó...ta đáng lẽ nên dùng súng bắn chết mi, Kudo Shinichi...

Sai lầm nghiêm trọng nhất đời ta...

Rầm!!!

Shinichi nhìn Gin đổ gục trên mặt đất, bên tai vọng lại tiếng xe cấp cứu vang lên inh ỏi, tai kia thì nghe thấy một giọng thở phào của Akai.

"Cậu liều mạng quá rồi. Nếu việc kéo dài thời gian chờ súng bắn đạn gây mê thất bại thì cậu nhất định sẽ chết dưới tay Gin, Kudo".

- ... Tôi biết.

Shinichi nở nụ cười héo hắt: "Tôi biết rất rõ, vậy mà... vẫn muốn liều mạng đánh cược...".

Những phát đạn của Gin không hề trượt, cậu chắc chắn như vậy.

Ôm lấy Ran đang hôn mê bất tỉnh, tay chạm lên đường đạn cắt bên phần trán bên phải của cô, shinichi có thể chắc chắn.

Hắn ta bắn rất chính xác, chuẩn đến mức cả cậu cũng thấy sợ hãi.

Viên đạn ấy chỉ cắt qua trán của cậu và Ran khi cô muốn đẩy cậu ra khỏi đường đạn.

Hắn ta đã không giết mình...

Đã không...

- Mình điên rồi... mình đang nghĩ cái gì vậy chứ?

Shinichi cúi đầu xuống thấp, tâm trí thả lỏng càng khiến bản thân mệt mỏi hơn, rốt cuộc cậu ngã ra nền đất lạnh băng, chìm vào mệt mỏi.

*********************

- Cậu làm tôi sợ thật đấy, Kudo-kun.

Amuro vừa nói vừa kéo miếng băng lớn đắp lên má trái của Shinichi: "Lao đầu ra trước họng súng của Gin thì thôi đi, còn nhất mực muốn hắn ta bị bắt sống. Cậu rốt cuộc có xem hắn là sát nhân không vậy? Hay là kẻ hai lòng?".

- Đau đau đau! Amuro-san, em biết sai rồi mà...

Shinichi giữ cổ tay Amuro lại để giảm bớt lực của anh ta, cười bất lực: "Em cũng không rõ lắm nhưng lúc đó ngoài chuyện này ra em chẳng nghĩ được gì nữa cả. Em xin lỗi... vì đã khiến anh cùng đồng đội gặp rắc rối...".

"... Haizz, đừng để ý chuyện đó". Amuro ngồi xuống ghế, khoanh tay bày ra vẻ mặt công việc: "FBI đã phối hợp cùng với những tổ chức có thẩm quyền để tóm gọn hết những kẻ liên quan đến đường dây của đám Gin. Bản thân hắn ta phải chịu án treo cả đời trong nhà ngục, đồng bọn của hắn thì...".

- Đến đó được rồi, Amuro-san.

Shinichi đưa tay lên ra dấu ngừng lại với Amuro, tầm mắt hạ xuống: "Em chỉ cần biết người đàn ông đó còn sống... là đủ rồi...".

Amuro rơi vào trầm mặc một lúc lâu.

- ... Akai đã kể cho tôi nghe, cậu... bị tên Gin đó ám ảnh nặng quá rồi. Tôi chẳng biết nên khuyên cậu thế nào về lòng tốt đó, sự nhân từ đối với kẻ địch... Dù sao mọi chuyện cũng đã kết thúc rồi, Kudo-kun.

Amuro đứng lên vỗ vai Shinichi: "Cái hiện giờ cậu nên bận tâm chính là tương lai, không phải sao?".

Shinichi nhìn Amuro rời khỏi phòng xong liền nhìn ra cửa sổ.

Tương lai...sao?

Mọi chuyện đã kết thúc.

Shinichi quay về đúng với thân phận của mình, Haibara thì trở về làm Shiho và chấp nhận chịu sự giám sát của chính phủ Nhật cũng như FBI, bản thân Shinichi cũng bị nằm trong danh sách cần bảo vệ của FBI.

Ran đã xuất viện, sau khi nghe cậu kể lại tất cả mọi thứ thì theo lý mà nói cô sẽ đập cho cậu một trận thê thảm vì vô số chuyện đã qua nhưng không, Ran đã ôm chầm lấy Shinichi, mặc kệ cả mớ dây chuyền dịch trên người cô đã ôm thật chặt cậu và khóc, khóc trong tiếng nấc đè nén.

Cuộc sống thường nhật vẫn diễn ra như quy luật vốn có của nó, chỉ riêng phần cuộc sống gắn với cái tên Edogawa Conan đã ngừng lại...

- Ể?! Conan đã xuất ngoại rồi ạ?!!

Nhóm thám tử nhí tỏ ra tiếc nuối và thất vọng vô cùng trước thông báo này của Shinichi, cậu cười khổ: "Xin lỗi mấy nhóc nha nhưng Conan nói rằng sớm muộn cũng phải chia tay, vốn không cần phải khóc lóc làm gì đâu. Chỉ là...".

Ayumi, Mitsuhiko và Genta nhìn nhau, mặt bắt đầu mếu máo sắp khóc.

Á!! Đừng vậy chứ!!!

Shinichi phát hoảng lục lọi khắp người lôi ra điện thoại ghi địa chỉ mail giơ lên cho ba đứa nhóc xem: "Đây đây đây, địa chỉ mail mới của Conan-kun! Mấy nhóc có thể gửi thư liên lạc với nhóc ấy! Vui lên đi, nhá?".

Vẫy tay tạm biệt lũ nhóc đang trên đường trở về nhà, rốt cuộc Shinichi đã quyết định chọn tiếp tục nói dối để che giấu phần thân phận kia của mình.

Cứ như thể có một bóng hình nhỏ bé đang đứng cạnh, vừa cười một tiếng vừa nói bằng giọng yếu ớt.

"Đành vậy thôi, mọi chuyện đáng lý phải kết thúc như vậy mà".

Shinichi kéo mũ áo khoác lên, xoay người cất bước đi ngược hướng với nhóm thám tử nhí, song hành cùng bóng dáng mờ ảo nhỏ bé bên cạnh.

Edogawa Conan... chắc chỉ còn lại trong kí ức thôi...

- Vậy là màn ảo thuật của ngài thám tử trung học đã kết thúc rồi nhỉ?

Một giọng nói vang lên ngay bên cạnh khiến Shinichi giật mình quay sang.

Nón cao bồi đội nghiêng kéo thấp, áo sơmi đen ôm gọn vóc người, quần âu trắng tinh cùng đôi giày da bóng loáng, một thân khí chất thượng lưu thế này càng khiến bản thân đối phương khác biệt hoàn toàn với Shinichi.

- ... Cậu không sợ tôi ném cậu vào tù à, Kaito Kid?

"Hiện giờ tôi là Kuroba, Kaito Kuroba". Kaito nhìn lên bầu trời xanh trong, trút một tiếng thở dài: "Tôi đã nghĩ sẽ kéo dài đến 5 năm, 10 năm... Không, có khi còn hơn ấy chứ. Việc bị một nhóc thám tử đuổi theo dai dẳng... vậy mà lại thành thế này đây...".

Shinichi cúi thấp đầu: "Tôi sẽ bắt cậu lần nữa, Kaito Kid".

- ... Không cần nữa.

Kaito quay đầu nhìn Shinichi, nụ cười trên gương mặt đượm buồn và thất vọng: "Nếu như nhóc thám tử đã biến mất thì tôi còn tiếp tục làm gì nữa, thiếu nhóc ấy... cuộc chơi này chẳng còn gì thú vị nữa...".

Kaito Kuroba xoay người rời đi, Shinichi nhìn theo.

Kaito, cậu... đối với sự hiện diện mang tên Edogawa Conan, có lẽ chính là cố chấp đi...

Nhưng mà...

Mọi chuyện đã kết thúc rồi, tất cả... 

**********************

"Vậy là cậu không đến bữa tiệc mừng trở về sao, Shinichi?".

"Xin lỗi cậu nhé, Ran". Shinichi cầm khăn vừa lau khô tóc vừa nghe điện thoại: "Xảy ra nhiều chuyện như vậy, tớ chỉ muốn được nghỉ ngơi thôi...".

"... Ừm, vậy cậu nghỉ ngơi đi nhé. Tớ sẽ gọi điện thoại lại sau".

- Ừ.

Bíp!

Shinichi đặt điện thoại lên bàn, thở dài.

Bên phía cục cảnh sát cũng đã có thông báo về cuộc phẫu thuật đối với những cảnh sát bị thương trong đợt truy bắt vừa rồi, thật may là thương vong không lớn. Bên phía Kyoto thì Heiji đã gọi đến báo bình an về Kazuha. Những nạn nhân của loại thuốc APTX-4869 cũng đã được trở về đúng với thân phận của mình và đều chịu sự giám sát của chính phủ cũng như...

Mà... Đây vốn là những thứ sẽ xảy ra sau khi mọi chuyện kết thúc mà.

Shinichi nằm dài trên sofa, mệt mỏi chìm vào giấc ngủ.

Loạt soạt... Loạt soạt...

Rèm cửa sổ lay động, ánh trăng mờ ảo soi lên một bóng đen với mái tóc bạc tung bay trong gió, đôi mắt ấy sắc bén mà lạnh lẽo nhìn con mồi của mình đang say ngủ trên sofa.

Nhịp thở đều đều, cổ áo rộng để lộ xương quai xanh, gương mặt say ngủ trắng bệch vì mệt mỏi.

Yếu đuối và đầy sơ hở.

Bóng đen nhếch miệng cười, vươn tay đến chỗ con mồi của mình.

Thình thịch!!!

Shinichi giật mình ngồi dậy nhìn ra ngoài cửa sổ.

Rèm cửa sổ tung bay, ánh trăng sáng vằng vặc, mùi nhựa thông thoảng qua cánh mũi khiến sự sợ hãi đang lan tỏa trong lòng Shinichi giảm bớt, cậu nở nụ cười.

Nụ cười vô vọng yếu đuối.

- Mọi chuyện đã kết thúc rồi. Đáng lẽ ra phải là như thế, vậy mà... vậy mà...

Vì sao không thể ngăn được... dáng người đó cứ lẩn quẩn trong đầu mình chứ...

Shinichi đi vào phòng tắm, quyết định mở nước lạnh để làm nguội đầu mình.

"Cậu... bị tên Gin đó ám ảnh nặng quá rồi".

Ào ào ào...

Đứng dưới dòng nước lạnh lẽo Shinichi chỉ cảm thấy bản thân thật bất lực, thật vô vọng.

Dù vậy... cậu đã nói rồi.

Cậu sẽ tiếp tục sống.

Vì những gì đã đảm bảo với hắn ta...

*************************

"Gin đã vượt ngục rồi".

Shinichi cầm lát bánh mì đưa lên được một nửa đã ngừng lại, ngây người nhìn màn hình điện thoại đang hiển thị người gọi là Akai Shuuichi.

- Hắn ta... thoát ra rồi?

"Phải. Hơn 10 người đã bị đánh ngất, FBI đã xuất quân bám theo nhưng có hơn phân nửa đã bị cắt đuôi. Kudo Shinichi, Shiho đã qua Mỹ nên chắc chắn sẽ ít gặp nguy hiểm nhưng cậu, cậu còn đang ở Nhật Bản. Tên Gin đó tuyệt đối không bỏ qua cho cậu đâu".

- ... Tôi biết chứ.

Shinichi hạ tay cầm bánh mì xuống, có chút đờ đẫn nhìn ra ngoài cửa sổ: "Hôm nay trời thật đẹp, anh có thấy vậy không, Akai-san?".

"Kudo, không lẽ cậu...".

"Tôi tắt máy đây, cám ơn anh đã gọi đến, Akai-san". Shinichi nhấn nút tắt cuộc gọi, cậu rời khỏi bàn ăn đi đến bên cạnh cửa sổ nhìn ngắm khung cảnh bên ngoài. Trước cổng những người giám sát của FBI đang ngồi trong xe thảo luận một cái gì đó.

Shinichi hiểu sự nghiêm trọng của việc Gin vượt ngục thành công là gì.

Cậu không hề ngạc nhiên về việc này.

Ba tháng đã trôi qua kể từ lần cuối cậu thấy người đàn ông đó.

Phải, đã...ba tháng rồi...

Shinichi đến trường hoàn tất nốt thủ tục bảo lưu kết quả học tập của mình, cậu cũng tụ tập đàn đúm cùng tụi bạn trong lớp, gửi quà mừng cưới sớm cho Sonoko, thử tài suy luận với Sera và dành hẳn một ngày đi chơi với Ran.

- Cậu hành động lạ quá đấy, Shinichi.

Ran đi theo dáng lưng của Shinichi, không nhịn được lên tiếng: "Cứ như... cứ như cậu lại sắp đi đâu đó vậy, Shinichi...".

Shinichi dừng bước.

- Cậu lúc nào cũng nhìn thấu tớ hết đấy, Ran!

Cậu quay lại với một nụ cười tinh ranh, nháy mắt: "Tớ chỉ là muốn làm một chuyến du lịch để nghỉ ngơi thôi. Đi xong sẽ quay về mà, hứa đấy!".

Ran siết chặt bàn tay đưa lên đè nén lồng ngực, mím môi hồi lâu mới run giọng nói: "Đã... xảy ra chuyện gì vậy, Shinichi?".

Shinichi thôi không cười tinh nghịch nữa, cậu đứng đó ngay trước mặt Ran, cười dịu dàng: "Tớ sẽ quay về, nhất định đấy".

Ran ngẩn người im lặng một lúc lâu xong mới cười buồn bã đáp lại: "Ừ, tớ biết rồi".

- ... Với lại...

- Ukm?

- Cậu...không cần chờ tớ nữa đâu, Ran.

- ... Ừ!

Ran vẫn đáp với nụ cười buồn bã, lần này là đi kèm cùng những giọt nước mắt.

Xin lỗi vì đã bắt cậu chờ lâu như vậy, Ran.

Bây giờ cậu không cần phải chờ nữa rồi, Ran.

Bởi vì ở cạnh tớ chỉ khiến cậu chịu thêm nhiều thương tổn mà thôi...

Xin lỗi... và cám ơn cậu, Ran...

.......................
Shinichi soạn hành lý cho vào hai cái vali lớn, đang xem xét thử xem còn thiếu cái gì nữa không thì đột ngột điện thoại đổ chuông.

Bíp!

- Alo, Kudo xin nghe.

"Kudo-kun! Cậu mau khóa cửa phòng lại! Cho dù ai kêu cửa cũng tuyệt đối không được mở ra! Có hiểu không hả!!".

- Amuro-san? Khoan, chờ đã! Anh nói vậy là ý gì...

Rầm rầm rầm!!!

- Mở cửa ra, Kudo Shinichi!! Chúng tôi là FBI đây!!

Shinichi giật bắn mình nhìn ra cửa phòng.

Hiển nhiên cậu luôn khóa cửa khi ở trong một không gian nhỏ nào đó như một hành động tự bảo vệ bản thân nhưng hành động này của đám người FBI chịu trách nhiệm giám sát cậu cũng quá khích rồi đấy.

- Chuyện gì đang xảy ra vậy?

"Kudo-kun, mau tìm chỗ nấp đi! Hiện tại nội bộ FBI đang xảy ra lục đục vì việc Gin vượt ngục, rất nhiều người có thù oán với hắn đều tự ý hành động mà không nghe theo chỉ thị của cấp trên! Bọn họ nhất định sẽ dùng cậu làm mồi nhử!! Mau trốn ngay đi!!!".

Rầm rầm rầm rầm!!!

- Kudo Shinichi!! Cậu có nghe thấy chúng tôi nói gì không hả?!

Shinichi phát hoảng nhìn cửa phòng rồi lại nhìn ra ngoài, nơi này là tầng 2, nếu nhảy xuống...

- Nếu cậu không mau mở cửa chúng tôi sẽ phá cửa đấy!!!

Thình thịch!!!

RẦM!!!!!

Shinichi xoay mặt nhìn cửa phòng bị đẩy bung, khoảnh khắc đám người gián sát viên trông thấy cậu đang định nhảy qua cửa sổ bên ngoài lập tức giơ súng lên.

Shinichi mở to mắt.

Không kịp rồi!!!

Pằng!

Phụt!!!

Một dòng máu đỏ bắn tung tóe trước tầm nhìn của Shinichi, thân thể mất thăng bằng ngã chúi về trước.

Trong cơn choáng váng bởi đau đớn nơi bả vai trái, Shinichi nhìn thấy tàn ảnh của sắc bạc.

Mình...điên rồi...

Điên rồi... mới nhìn thấy hắn ta...

- ... Đây là thứ mà mi gọi là sống tốt?

Shinichi gắng gượng mở mắt, cảm thấy cơ thể đang lơ lửng vô định, mắt hướng lên tìm kiếm nguyên nhân bản thân đang bị treo.

Mái tóc bạc lay động trong gió, đôi mắt sắc lạnh tựa lưỡi dao ngoan độc của loài dã thú, bàn tay mạnh mẽ như.gọng kềm giữ chặt lấy cổ tay phải của Shinichi.

- ... Gin...

Cậu yếu ớt gọi, khẽ rên vì cơn đau buốt nơi bả vai trái và... chút gì đó đang chạy dọc cổ tay phải chảy xuống người cậu.

Ý thức cố tỉnh táo hơn, cậu thấy rõ trên người Gin đầy những vết bầm và trầy xước, có chỗ đã kết vảy nhưng cánh tay đang giữ tay cậu không ngừng tuôn máu.

- Gin, ngươi... Ngươi đang bị thương?! Vậy tại sao...

"Câm miệng". Gin nghiến răng đè nén cơn đau nơi cánh tay, gồng người kéo Shinichi lên: "Ta đã nói là sẽ giết mi... thế nên đừng có nghĩ mi sẽ được chết kiểu này!".

Soạt!!!

Shinichi lao vào lòng Gin, do lực kéo cùng sức nặng của Shinichi cộng thêm cơ thể đã nhiều ngày không ăn uống tử tế khiến Gin mất thăng bằng ngay lập tức, cả hai ngã thẳng ra sàn.

Shinichi bị choáng váng do thiếu máu nhưng cậu ý thức được rất rõ.

Người đàn ông này đã đến...

Mình đang ở trong tay hắn ta.

Vậy là... mọi thứ đã kết thúc rồi...

Gin chống tay ngồi dậy, nhìn bản thân cùng tên nhãi thám tử quần áo đều loang lổ vết máu của cả hai, mắt bắt gặp vết đạn trên bả vai cậu lập tức xoay đối phương nghiêng người qua kiểm tra thử.

- ... Không trúng động mạch, vẫn sống...

Gin lầm bầm nói xong bỗng khựng người, quay đầu nhìn đám người giám sát bị gã thô bạo đánh gục nằm sõng soài trên sàn.

... Ta rốt cuộc đang làm cái gì vậy...

********************
Shinichi tỉnh lại, bên cạnh là Amuro đang ngủ gà gật trên ghế dựa, xa xa là Akai đang vừa ngậm điếu thuốc vừa gõ bàn phím.

Cậu ngồi dậy nhìn Amuro rồi nhìn bả vai được băng bó của mình xong liền quay sang cầm điện thoại lên.

Heiji gửi tin nhắn đến hỏi han các kiểu nhưng không hề nhắc gì liên quan đến Gin, có vẻ ngoài cậu ra Amuro không hề nói cho bất kì một ai khác việc Gin đã vượt ngục.

- Cậu ta đã rất lo đấy.

Akai đi đến đỡ Amuro dậy, định bụng đem người đến phòng khác cho nghỉ nhưng rốt cuộc không kiềm được nhìn Shinichi.

- Cậu, tôi đã xem qua, cậu không chỉ mua vé máy bay xuất ngoại mà còn mua tận hai cái, còn làm hộ chiếu giả. Cậu thật sự...

"Người đàn ông đó từ lúc vượt ngục đến giờ đã không giết ai cả, đúng không?". Shinichi ngẩng đầu lên nhìn Akai, cậu cười dửng dưng: "Không phải người đó đã thay đổi rồi sao?".

Akai trầm mặc một lúc lâu.

- ... Cậu thật sự đem bản thân ra làm mồi nhử Gin sao, Kudo Shinichi?

Shinichi đáp đầy thoải mái: "Tôi vốn đã chuẩn bị tinh thần cho chuyện này từ lâu rồi".

Rất lâu rồi...luôn luôn là vậy...

Vì cậu biết mình không thể thoát khỏi người đàn ông đó.

Kể cả là trong giấc mơ...

Ngày Shinichi hồi phục vừa tròn 1 tháng sau vụ việc đó, cậu kéo hai cái vali đầy khó khăn ra tận cổng dinh thự, khóa cửa cẩn thận xong liền cầm điện thoại lên định gọi taxi thì đột nhiên xung quanh cậu bất chợt tối lại.

Shinichi không cần nhìn cũng biết nguyên nhân.

- Định chạy trốn?

Khí thế lạnh băng áp bức người ta đến hoảng loạn, giọng nói trầm khô khốc chẳng có chút cảm xúc, cái nhìn sắc nhọn ấy ghim chặt trên người Shinichi.

Luôn luôn là vậy... luôn luôn...

Nếu đã không thể chạy thoát được, vậy cứ để anh ta đi cùng mình vậy.

- Cái này là của anh.

Gin ngây người nhìn vé máy bay cùng hộ chiếu được Shinichi đưa cho, cậu còn ra dấu vỗ vỗ lên một trong hai cái vali dưới chân: "Trong này là quần áo có kích cỡ của anh, tôi đã chuẩn bị những thứ cần thiết rồi nhưng nếu thiếu gì đó cứ nói với tôi, tôi sẽ tìm mua thêm".

- Đây là ý gì?

Nhìn Gin đang mở to mắt nhìn cậu như đồ ngu khiến Shinichi phì cười, nhẹ nhàng nói: "Đồng hành cùng tôi nhé, Gin-san?".

Cậu biết đây lại là một hành động điên rồ khác của mình, cậu biết rất rõ.

Nhưng lần này cậu vẫn tiếp tục đánh cược thêm lần nữa.

Gin sẽ không giết người nếu cậu còn sống.

Bởi vì anh ta muốn giết cậu hơn tất thảy.

Nhưng anh ta cùng không hề có ý giết cậu.

Vết sẹo bên trán chính là bằng chứng tốt nhất cho điều đó.

Thế nên cậu sẽ đánh cược.

Cậu chính là mục tiêu của anh ta, quan trọng hơn hết thảy.

Thế nên chỉ cần giữ anh ta bên cạnh cậu, sẽ không một ai phải chết nữa.

Lần này...anh chính là mục tiêu của tôi, Gin.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro