[Oneshot] Thanh xuân chỉ tươi khi ta biết yêu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thanh xuân không là một khoảng thời gian nào mà là cảm xúc của chính ta. Thanh xuân là một vở kịch không một lần diễn tập. Ta cứ diễn mà chẳng quan tâm đến thứ tự lên sân khấu. Thanh xuân là thời điểm mình học được cách yêu và hi sinh không cần bồi đáp. Nhưng chính vì sợ sự chối từ mà ta hoài nghi tình ái bằng nỗi bồi hồi. Ta không dám "thử" yêu vì sợ một mối tình dang dở.

 Khung  cảnh lãng mạn và yên bình như mới bước chân vào cõi thần tiên nhưng chỉ có thể lẳng lặng nhìn, sợ một tiếng động sẽ vỡ tan đi sự mộng mơ này. Xung quanh nhuộm một màu vàng nắng nhẹ điểm vài cánh hoa hồng. Làn gió hương hoa thỉnh thoảng lướt qua.  Tựa dưới gốc cây là hình dáng mờ ảo của cậu con trai với mái tóc nâu cà phê và một chỏm tóc dựng lên thật nổi bật và đáng yêu. Nơi đây khá là cao, bao quát khung cảnh thành phố Tokyo lung linh. Đứng ở đây như đang ở nóc nhà của thế giới, hoặc ở nóc nhà của Tokyo. Shinichi chọn ngồi đọc quyển sách Sherlock Holmes yêu quí của cậu. Đôi mắt xanh thẳm kia hờ hững lướt qua từng câu chữ nhưng thần trí lạc trôi đi đâu rồi. Bâng quơ chờ đợi mấy cái chào của mùa xuân khúc khích đi qua như nhịp thở dịu dàng mãi luân hồi hay chỉ trong một tích tắc nho nhỏ vụn dại để trái tim đã thổn thức không thành lời? 

 Tay lật trang giấy đã ố vàng ươm mà cậu chợt nghĩ đến hắn, Kuroba Kaito, cái tên mê ảo thuật đã mê hoặc trái tim cậu. 

Mới ngày đầu vào lớp, hắn làm một màn giới thiệu hoành tráng. Lớp đầy rẫy những bộ quần áo cũng như mái tóc sặc sỡ màu cầu vồng. Bàn ghế thì dính chặt trên trần lớp như thể hắn điểu khiển được trọng lực. Pháo hoa nổ. Bồ câu bay lượn. Mọi người trong lớp tức đến máu sôi mà đuổi theo Kaito khắp trường. Chỉ còn cậu nguyên vẹn bình thường (Shinichi là thám tử. Đương nhiên cậu nhìn ra những trò khăm đó chứ.). Mọi thứ bình yên trở  lại và chỉ khi lúc đó Kaito mới nhìn sang cậu. Không phải là cái nhếch miệng chọc tức kia, nụ cười ấy thật nhẹ thật khẽ. Chẳng nói gì và chỉ tặng một bông hoa hồng duy nhất. Nhưng đó là một bông hoa rất đặc biệt, Shinichi phải thừa nhận. Hắn tặng cậu một bông hoa hồng phớt nhưng lại pha thêm chút sắc vàng. Cây hoa đó như có hai màu riêng biệt nhưng hòa quyện nhau thật thích. 

Hai người chỉ nhìn nhau. Tuy ngoài vẻ e thẹn nhưng nhìn đã thân nhau mấy đời rồi.

Shinichi ngồi yên đến trời sẩm tối mới về. Mệt mỏi lết thân về căn nhà đậm tính phương Tây, cậu lại tiếp tục nghĩ ngợi. Sau buổi gặp mặt đó, hắn như bám dính lấy cậu. Có thể  nói muốn tìm Kaito, trước tìm Shinichi rồi sẽ thấy. Những cái chạm thân thiết bao giờ cũng khiến mặt cậu ửng đỏ lên và lúng túng. Hắn chỉ chọt chọt má cậu mà cười ha hả. 

"Thôi ngay đi, Kuroba!"

"AWW. Shin-chan thật dễ thương khi em ấy xấu hổ. Shin-chan yêu lắm!" - Hắn hôn một cái chóc lên má cậu. Hắn tiếp tục: "Nhưng thật sự đấy, gọi tớ là Kaito."

"Không!"Cậu giận dỗi, phồng má chu mỏ và quay mặt đi.

Kaito cười khì cái tính khí trẻ con của cậu-con-trai-có-thể-là-sinh-đôi và ôm lấy vòng eo mảnh khảnh. Shinichi cứng đầu im lặng. 

"Thôi mà ~ Một tiếng thôi ~~"

"Không là không, Kuroba!" 

"Đi nha, Shin-chan."

"Không."

"Shin-chan ~~"

Và cứ như thế hai người một người cầu xin một người không. Đến cuối, cậu vì mệt và không thể ngoảnh ngơ được khuôn mặt dễ thương, đôi mắt to tròn như cún con và cái miệng nhỏ nhắn chu lên.

"Được rồi, Kaito."

"Yay!"

Hắn và cậu bên nhau sớm chiều như hình với bóng. Từng cái ôm, từng nụ hôn cậu vô thức khắc ghi trong lòng. Lạ lùng, Shinichi chạm ngực mình, nơi trái tim mình rộn rã đập "thình thịch, thình thịch" khi nghĩ đến người con trai ấy. Mặt Shinichi phớt hồng và râm rang nóng. Cậu lắc đầu và mỉm cười. Mình như là một đứa con gái mới biết yêu, phải không? Cậu chỉ còn nước nhìn lên bầu trời tối đen kia mà gửi gắm vì tinh tú nỗi thẹn thùng. Cậu chưa bao giờ nghĩ đến tình yêu và có lẽ sẽ chẳng bao giờ nghĩ đến tình yêu vì chính cái cảm xúc đó, con người quay sang giết hại lẫn nhau. Từng vụ án này sang vụ án nọ, chỉ với một lời biện hộ, cậu dần mất niềm tin về tình yêu. Dù vậy, Kaito đã mở cánh cửa khép kín trái tim Shinichi bao lâu nay và dạy cậu tất cả tốt đẹp về thứ cậu ghét.

"Shinichi, cậu ngốc thật." - Ran thở dài.

"Cái gì?" - Shinichi 

"Nhớ lần trước cậu hỏi tớ vì sao cậu cảm thấy và tớ thuật lại "Trái tim lệch nhịp. Mặt nóng lên. Lời nói lắp bắp. Ý nghĩ điên loạn và chỉ có thể nhớ đến Kaito-kun.". Tớ nói thẳng vì tớ ngán thả hint cho cậu mà cậu không để ý. Nhớ kĩ nha. CẬU ĐANG YÊU!!!"

"Tớ... tớ... yêu?" - Shinichi nghệch mặt.

"Ừ! CẬU YÊU KAITO-KUN!" - Ran nhấn mạnh.

"Sao có thể được chứ? Tớ và cậu ấy đều là con trai. Với cả..." - Shinichi phản bác nhưng trong lòng lại hân hoan lạ thường.

"Shinichi. Với tư cách là bạn thuở nhỏ, là người đã từng yêu, tớ biết là cậu khó mà nhận ra được trừ khi cậu đánh mất nó, như tớ đã từng..." - Ran cười trừ. Giọng nhẹ lạ thường, còn thoảng đâu đó là nỗi đau khó phai. Vẻ mặt buồn hiu trong chốc lát, cô lại cười. - "Hãy cho nó và Kaito-kun một cơ hội đi, Shinichi. Hãy cho tình yêu một cơ hội được tỏa sáng đi."

Cuộc trò chuyện kết thúc. Hai người không ai nói một lời đi hai lối khác nhau.

Cậu đi ngang lọ đựng bông hoa thần kì đó mà đứng khựng lại nhìn. Bông hoa hồng pha sắc vàng nay đã thay màu. Những cánh hoa giờ đây chuyển sang một bên màu đỏ và một bên màu trắng. Tuy mỗi bên hai màu nhưng lại hòa nhạt nhau khi vào nhụy hoa. Cậu đã đem cây bông này hỏi mọi người. Tất cả nhìn thấy một màu hồng như bao bông khác ngoại trừ cậu. Sau đó, cậu cũng chẳng để ý và mỗi ngày đều đặn săn sóc cây hoa đó. 

Thôi, cậu đi hâm nóng phần cơm Ran đã làm cho cậu và đem bát đến phòng khách mà vừa ăn vừa xem tin tức. Mặt cậu không cảm xúc liên tục chuyển kênh. Căn nhà quạnh hiu chỉ lẻ loi vài tia sáng, khe khẽ tiếng người phóng viên và tiếng lách cách của của chén đĩa từ phòng khách.

Ngày tháng cậu bên Kaito thật là tươi. Cứ nhìn thấy hắn là Shinichi lân lân. Ánh mắt mơ màng nhìn mọi thứ một mảng hồng và bước chân nhẹ bâng đi trên thảm hoa trải dài con đường đến trường. Tiếng cười rộn rã của hai người con trai vang khắp cả một vùng trời. Nghe đâu một lời hứa hẹn sẽ mãi bên nhau, dưới chứng giám của thiên nhiên thanh bình. 

"Ở bên tớ đến tận cùng của thời gian nhé?" - Kaito dịu dàng hỏi.

"Eww! Sến súa quá. Cậu ăn cái gì mà nói lời mật ngọt muốn ói luôn đấy, Kai." - Shinichi đùa và cốc đầu Kaito thật nhẹ như sợ làm hắn bị thương. Với ahem việc làm ban đêm ahem, thì hắn không cần thêm đau đớn đâu.

"Nhé?" - Kaito nhấn mạnh.

Bất ngờ trước vẻ mặt nghiêm trọng của hắn, Shinichi lí nhí một tiếng "Ừ."

Trở lại với tính cách tăng động, hai người tiếp tục đùa vui như thể thế gian này chỉ có cậu và hắn, không còn ai khác.

Tình yêu như một bản nhạc thăng trầm. Đã đến lúc phải chia tay sao?

Chẳng nói lấy một tiếng tạm biệt, dưới cái rét căm căm và màn sương oi buốt khẽ nghiêng mình bên hàng hoa héo rũ như hồn hoa đã tạm thời kéo nhau về nơi phương chân trời xa xăm và cũng phũ phàng mang Kaito đi theo, bắt Shinichi chờ đợi trên mảnh đất nhịp nhàng những tòa cao ốc chọc trời von vót vừa ồn ã những dòng xe. Như một bóng ma, hắn biến mất, không một vết tích.

Shinchi khóc. Cậu hỏi tình yêu có thể cho cậu gì. Nàng chỉ tặng cậu kí ức tươi đẹp trong bông hoa màu vàng. Lọ hoa trong thư viện cậu bị bỏ quên. Trong căn phòng trống vắng hơi người chỉ còn bông hoa vàng cô đơn. 

"Liệu trong thanh xuân tớ có cậu hay không?"

Năm tháng trôi qua thật mau. Mới đây đã hơn mười năm, Shinichi vẫn kiên trì tìm kiếm. Cậu vẫn như cũ, phá án khi cảnh sát gọi, ngồi trên đồi khi xưa đọc Sherlock Holmes và về nhà. Mỗi ngày thật vô vị khi thiếu đi hơi ấm của hắn. Và hôm nay cũng như ngày đầu. Cảnh cũ mà tình đã phai. Bám chặt vào những tàn dư của quá khứ tươi đẹp, cậu tiếp tục đợi Kaito trong vô vọng. Mỗi ngày chết đi một phần. Mười năm cũng chính là mức cuối cùng. Shinichi lắc đầu xua đuổi đi dòng suy nghĩ tiêu cực. Kaito sẽ về. Hắn sẽ về... Cậu cứ ngồi và chờ.

Trong lúc đó, bông hoa bị lãng quên lại dần đổi màu và có lẽ là lần cuối nó sẽ đổi màu.

"Chết tiệt!" - Shinichi lầm bầm.

Shinichi ngủ quên trên ngọn đồi và bây giờ cậu chạy tức tốc về nhà. Cậu nhận được một cú điện thoại nặc danh, đòi cậu trở về nhà ngay lập tức. Vì nghĩ mình là thám tử lừng danh thì tên trộm nào dám đến làm càn nên cậu cũng khóa hờ. Bây giờ cậu hối hận. Shinichi chỉ sợ thứ duy nhất còn lại mang dấu ấn của cậu và Kaito sẽ bị sự vô tình và tên trộm hất ngã và chà đạp lên. Càng nghĩ, bước chân càng dồn dập hơn.

Đến nơi thì Shinichi thở không ra hơi. Tay chống trên đầu gối và lấy vào từng ngụm không khí quí giá. Cậu lặn lẽ đi vào nhà. Quan sát xung quanh, không một vết dịch chuyển. Vật dụng đáng giá vẫn còn đây. Không phải trộm thì là ai?

Và đứng đó, là hình bóng của Kaito. Hắn đứng đó nhìn cậu, trong tay là bông hoa màu xanh như màu mắt cậu. Cậu nhìn sang lọ hoa. Không còn! Ơ... Mọi thứ chợt nhòe đi. Má cậu ướt ướt. Shinichi đưa tay lên chạm và nhận ra là nước mắt.

Hai lần Shinichi khóc cũng chính vì tên ngốc đứng trước mặt cậu đây.

Kaito nhìn Shinichi đang khóc mà đau thắt lòng. Hắn yêu cậu nhóc này đây. Yêu lắm! Nhưng cũng chính vì mù quáng yêu mà hắn phải rời xa. Và bây giờ, khi mọi việc đã bình yên, hắn sẽ cho cậu biết. Hắn sẽ bù đắp lại cho cậu, cho mười năm xa cách nhau. Cầm bông hoa hồng xanh, Kaito tiến đến bên cậu, khuỵu xuống và hôn lên tóc, mắt, má và (chần chừ) môi.

Mặt Shinichi đỏ ửng, không chắc vì xấu hổ, giận dữ hay hạnh phúc. Tiếng thút thít nhỏ lại và nín bặt. Kaito lúc này mở lời.

" Shin-chan. Từ ngày đầu tiên, khi tớ vừa gặp cậu, lập tức đưa lòng yêu thích. Chưa từng một người có thể làm  trái tim tớ rung động. Và chính ngay lúc đó, tớ biết mình thích cậu và đã tặng cậu trái tim mình. Shin-chan, đó là bông hoa kì diệu này đây. Hôm đó, tớ muốn một tình bạn tuyệt đẹp và.... Vì vậy mà màu của nó là hồng phớt pha vàng. Nhưng có vẻ như trái tim của nhà ảo thuật này không muốn dừng ở đây. Cho tới tận bây giờ..."

  ..... Cái ôm- êm đềm và nhẹ nhàng... 

Như chính cái cách mà bông hoa hồng xanh dần dà đổi sắc, chính cái cách mà cái gọi là tình yêu giữa họ nảy nở. Thế rồi, tường chừng viên mãn, ngỡ rằng có một thứ vĩnh hằng và mãi mãi. Trong thời khắc mà chúng ta-con người có tất thảy mọi thứ... chúng ta sẽ mất đi...như cánh hoa hồng dần héo tàn và rời bỏ khỏi nụ xanh...  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro