...

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kỷ niệm về cô ấy tựa như những mảnh vụn trong tâm hồn tôi

Thầy ngồi trong phòng học cũ, nhìn tôi bằng đôi mắt tràn đầy yêu thương. Chúng tôi đã nói chuyện được một lúc kể từ khi tôi nhận được điện thoại của thầy về cuộc gặp này. Chiếc bàn cũ ngày nào giờ đã không còn vừa đối với tôi. Thầy ngồi đối diện, nói với tôi bằng một giọng nói khản đặc khó nghe, giọng địa phương của Busan. Thầy nói về nhiều chuyện, về chúng tôi, lũ học sinh mà thầy từng dạy, về những đứa trẻ bây giờ hoặc những học trò cũ và rất rất nhiều chuyện khác. Ánh nắng chiều từ bên ngoài hắt vào cửa kính phòng học khiến tôi bỗng nhớ về những ngày xưa. Mái tóc đã bạc màu của thầy ánh lên dưới những tia nắng màu vàng cam của buổi chiều tà. Sau bao nhiêu năm không gặp, không ngờ thầy tôi đã già đi nhiều đến thế.

Trong lúc thầy nói, tôi mới để ý đến chiếc ghế bên cạnh mình. Chỗ ngồi trống ấy từng là của một người, một người mà tôi đã lỡ quên đi. Thầy nhìn theo ánh mắt tôi rồi thở dài. Tôi biết thầy đang nghĩ đến điều gì. Thầy nghĩ đến cô ấy, người đã từng là chủ nhân của chỗ ngồi này. Bất giác, bàn tay tôi lướt nhẹ lên chỗ trống bên cạnh, cảm thấy sự thân thuộc từ nó. Dường như tất cả mọi thứ trong ngôi trường này đều lưu lại hình bóng của cậu, hình bóng của người con gái tôi đã từng quên đi

Tôi đảo mắt quanh phòng học rồi hướng đến thầy. Thầy nhìn ra ngoài cửa kính, suy nghĩ miên man về một điều gì đó. Tôi lặng lẽ chạm tay vào hình vẽ quen thuộc trên bàn, một con khủng long đang phun lửa. Những mảng ký ức đan xen nhau hiện lên trong tâm trí tôi. Về cô ấy? Về ngôi trường này? Về tôi hay về một ai đó? Tuy nhiên, tất cả mọi thứ đó đều vương vấn chút gì đó thân thuộc từ cô ấy khiến tôi dù muốn từ bỏ cũng không thể làm được.

Tiếng động từ cửa lớp kéo tôi ra khỏi khoảng lặng của tâm hồn mình. Thầy cũng thế. Tôi thấy thầy đứng dậy, nét mặt giãn ra tạo thành một nụ cười. Dường như thầy có hẹn một ai đó nữa thì phải. Tôi nhìn về phía cửa lớp, trông thấy thấp thoáng bóng ai đó đang nhẹ nhàng đẩy cửa. Khi cánh cửa mở ra, tôi như chết lặng. Đó là một cô gái với mái tóc nâu dài và thẳng được buộc lại một ít ở phía sau. Cô ấy mặc một bộ váy dài và khoác bên ngoài chiếc áo màu vàng lớn. Cô gái ấy kéo cửa lớp lại rồi nhìn thầy gật đầu chào. Nụ cười của cô vẫn buồn bã như ngày nào.

Thầy rời khỏi chỗ ngồi và đi đến ôm chầm lấy cô ấy. Cô hơi ngạc nhiên nhưng vẫn đáp lại cái ôm của thầy cùng với một nụ cười khẽ.

- Hyomin, lâu rồi thầy không gặp con. Đây là Jiyeon, con còn nhớ nó chứ? Ngày xưa cả hai đã từng ngồi chung đấy.

Ánh mắt cô ấy hướng về phía tôi. Giây phút đó, tôi cảm giác như thời gian đã dừng trôi, chỉ còn lại tôi và cô trong căn phòng này. Tôi nhìn thấy trong đôi mắt màu nâu kia những vòng xoáy hỗn độn cảm xúc. Cô ấy nhìn tôi một cách thản nhiên như nhìn ngắm một khung cảnh cũ kỹ vừa được lôi lên từ đống kỷ niệm đã phủ kín bụi thời gian. Chiếc loa cổ trong phòng học vang lên một bài hát nào đó mà tôi không nhớ nổi tên, bài nhạc mà cả tôi và cô ấy đã từng một thời say đắm. Như một cuốn phim ký ức, cô ấy đột ngột xuất hiện giống như một kỷ niệm đã bị quên lãng theo thời gian.

Dường như thầy nhận ra sự lúng túng của cả hai chúng tôi nên đã khéo léo nhắc cô ấy ngồi ở chỗ cũ. Hyomin gật đầu "dạ" một tiếng rồi đi về phía tôi và nhẹ nhàng ngồi xuống. Chúng tôi lại ôn về những chuyện cũ nhưng cô ấy tuyệt đối không nhắc gì về tôi. Có lẽ như trong cuộc trò chuyện này chỉ từ hai phía, thầy và tôi, thầy và cô ấy. Giữa tôi và Hyomin, ngay cả một cái nhìn hay một tiếng xã giao cũng chẳng có. Khi thầy rời lớp vì chút việc riêng, trong phòng học chỉ còn lại một khoảng lặng. Cô ấy lặng lẽ nhìn về phía cửa kính, ánh mắt khẽ nhíu lại vì những tia sáng của mặt trời. Kể từ lần cuối cùng tôi nhìn thấy Hyomin đến nay đã được sáu năm. Khi ấy, Hyomin chỉ là một nữ sinh trung học bình thường vậy mà không ngờ bây giờ cô ấy lại xinh đẹp đến vậy.

Trời rả rích mưa khi chúng tôi đã ngồi được một lúc lâu. Bầu trời u ám và xám xịt như chính tâm hồn lãnh đạm của tôi hiện giờ. Cô ấy ngồi cạnh bên, mải mê nhìn theo những hạt mưa bên ngoài. Ở bên dưới, thành phố chìm trong khối mờ đục và ẩm ướt của hơi nước. Những ngày này, tâm trạng tôi thường rất thất thường.

Hyomin rời khỏi lớp học khi thầy vừa trở lại. Cô ấy nhìn thầy bằng ánh mắt ái ngại của một cô học trò đi học trễ, nói lý do mình phải về sớm rồi nhanh chóng mất hút sau dãy hành lang dài. Thầy cầm xấp tài liệu, hướng về phía tôi húng hắng

- Jiyeon, trễ rồi, con cũng nên về đi.

Tôi chào vội thầy rồi nhanh chóng rời khỏi trường. Vừa ra đến cổng, tôi bắt gặp Hyomin đã đứng bên dưới chờ từ bao giờ. Cô cầm ô đứng một mình, co ro vì lạnh trong màn mưa. Nhận ra tôi, đôi mắt nâu mở to ra rồi đứng sát vào tường, chìa ô cho tôi. Gương mặt không chút biểu cảm của cô ấy thu hút ánh nhìn của tôi tựa như một cơn lốc xoáy, cuốn tôi vào giai điệu của những bản nhạc trầm lặng mùa hè, trở về với khoảng thời gian của sáu năm về trước. Chúng tôi không ai nói với ai nhau câu nào, lặng lẽ đi cùng dưới cái lạnh của mưa mùa hạ Seoul. Tôi cho hai tay vào túi chiếc áo khoác trắng của mình, đuổi theo những suy nghĩ về một miền ký ức xa xăm. Hyomin im lặng nhìn tôi, đôi mắt nâu vẫn không bao giờ có thể giấu được những suy nghĩ của chủ nhân. Những hạt nước từ trên tầng không xám xịt đua nhau xuyên qua những kẽ ngón tay cô ấy, rơi xuống đất rồi vỡ tan.

Chỉ có anh là tình yêu duy nhất, thế nhưng em lại không thể yêu anh

Có những điều em thật sự muốn bày tỏ với anh nhưng em lại không thể

Những điều về tình yêu đang dần rạn nứt mà đôi ta không thể níu kéo

Khiến em bật khóc

...

Tiệm ramen bên đường với khói bốc lên nghi ngút dưới cơn mưa như ngọn lửa ấm áp đối với những kẻ mắc mưa như tôi và cô ấy. Chọn cho mình một bàn gần cửa, cách xa với đám thanh niên bên trong, cô ấy ngồi xuống ghế, ngập ngừng khi người bồi bàn đến chỗ mình.

- Một mì kim chi...và Jiyeon!?

Tôi khúc khích cười vì dáng vẻ của Hyomin. Nhìn vào tờ thực đơn nằm trên bàn, tôi đọc lướt qua như một thói quen rồi chọn cách đẩy nó vào trong.

- Giống cô ấy nhưng loại lớn và trà nóng.

Trong suốt lúc chờ đợi, chúng tôi vẫn không nói gì với nhau. Hyomin và tôi ngồi đối diện nhau. Cô ngước nhìn tôi dưới làn khói mỏng của sự ấm áp bên trong tiệm mì. Chiếc khăn trải bàn lúc này tựa như một vật cản ngăn cách tôi và cô ấy với nhau, một tấm kính ngăn mà dù có cố gắng tôi cũng không thể phá vỡ được. Sáu năm trước Hyomin đã cố gắng làm vỡ nó ở đầu bên này, còn tôi thì ra sức hàn gắn những mãnh vỡ và đường kính nứt của tấm kính ấy. Có lẽ, cho dù cô ấy cố gắng cách mấy thì tôi và Hyomin vẫn không thể ở bên nhau.

Tiếng đồ sứ lách cách vang lên khi cô bồi bàn đặt những chiếc thìa và đũa xuống. Hyomin ngước mắt lên và đẩy cho tôi tách trà nóng vừa được đặt xuống. Chúng tôi lại chìm trong im lặng. Chiếc bóng đơn độc của cô ấy in trên lớp kính sẫm màu đã mờ đi vì hơi nước. Bên ngoài mưa vẫn rơi, lắc rắc và lạnh buốt.

Bát mì đặt xuống, tôi đẩy về phía Hyomin, nhường cô ăn trước. Khói bốc lên khiến gương mặt hơi nhợt nhạt của cô ửng hồng. Hàng mi dài và cong đổ bóng xuống gò má của cô, khiến cô trở nên xinh đẹp lạ thường. Chúng tôi ăn trong im lặng, bình thản và từ từ. Thỉnh thoảng, tôi khẽ nhìn trộm Hyomin, nhận thấy ánh nhìn đầy suy tư của cô khi hướng về phía cửa kính. Cả hai chúng tôi từ lúc bắt đầu cho đến tận bây giờ vẫn chỉ là sự im lặng, bao trùm cả hai trong suy nghĩ và cả lời nói.

- Cậu nói gì đi.

- Nói gì? Mình chẳng biết phải nói gì bây giờ cả.

Câu trả lời tôi nhận được vẫn giống như sáu năm trước, ngập ngừng và đầy băn khoăn.

...

Trời vẫn còn mưa. Dần dần, sự ẩm ướt chuyển thành lạnh buốt. Hyomin đi bên cạnh tôi, vòng tay ôm chặt lấy người mình. Có vẻ như chiếc áo khoác màu vàng không đủ để giữ ấm cho thân thể mỏng manh của cô khi rời khỏi tiệm mì ấm áp. Bỗng chốc, tôi muốn làm một điều gì đó có thể giúp cho cô ấy như mua cho cô một cốc sữa nóng nhưng tất cả các cửa hàng trong nhà ga trung tâm đều đã tắt ngấm đèn, chỉ còn lại vài tiệm thức ăn nhanh dành cho những hành khách về muộn.

Chúng tôi bước lên chuyến tàu trễ nhất trong ngày hướng về phía điểm dừng kế tiếp. Chọn cho mình một chỗ ngồi thích hợp, Hyomin và tôi ngồi xuống, mỗi người nhìn về một phía. Trên tàu lúc này không còn cái sự đông đúc và chật hẹp của buổi sáng nữa, chỉ có hai chúng tôi và lác đác vài người vừa tan ca từ các nhà máy, công xưởng. Tôi nhìn ra ngoài qua cửa kính khi tàu vừa đi vào đường hầm. Trong đêm tối, ánh đèn vàng mờ ảo hắt lên khung cửa mờ đục hơi nước khuôn mặt của tôi, vô hồn và lãnh đạm. Trên chuyến tàu cuối cùng này, bao trùm tất cả mọi người chỉ là sự im lặng. Mỗi người làm một việc của mình. Những cô cậu học sinh trung học trở về nhà sau khi tan ca ở lớp học thêm mải mê vùi đầu vào cuốn tiểu thuyết vừa mượn được qua cặp kính dày cộm của mình. Những người tuổi trung tuần thì lại mải miết nhắn tin hoặc tranh thủ ăn cho xong ly mì đang nguội dần của mình. Tất cả những gì tôi còn có thể nghe được lúc này có lẽ chỉ là tiếng thở dài của Hyomin và tiếng rì rầm của tàu đang lướt trên đường sắt.

- Cuối cùng thì cậu cũng về trường thăm thầy nhỉ.

Trước khi cảm giác cô lập bắt đầu xâm chiếm chúng tôi, tôi nhanh chóng lên tiếng, kéo Hyomin ra khỏi sự im lặng đáng sợ này.

- Mình đã từng muốn biến mất. Vì nơi ấy có quá nhiều kỷ niệm về cậu.

Cô mỉm cười nhẹ. Mái tóc nâu của cô vẫn còn hơi ẩm vì nước mưa lướt nhẹ qua má tôi, truyền đến cho tôi sự ẩm ướt và lạnh lẽo mà cô đã chịu đựng lúc nãy.

Tôi khẽ gật đầu. Khuôn mặt ướt đẫm nước mắt của cô ngày xưa hiện về trong tâm trí tôi. Đôi mắt hoen đỏ ngày nào nhìn tôi giờ đây lại thẫn thờ hướng về phía cửa kính. Hyomin lại im lặng. Tay cô vẽ lên kính những dòng chữ mà tôi cảm thấy thật vô nghĩa. "Everlasting", "Forever", "Love" ? Tất cả đều không bao giờ là vĩnh cửu. Rồi chúng cũng sẽ tan biến, giống như dòng chữ cô viết đang dần mất đi khi cô đưa tay chạm vào kính, làm mất đi làn hơi ước mờ đục và ẩm ướt ấy.

- Vậy tại sao hôm nay cậu lại trở về?

Tôi ngập ngừng hỏi trong khi mắt vẫn dán chặt lên những dòng chữ nửa mất nửa còn trên kính.

- Thầy gọi cho mình vào hôm qua và bảo rằng muốn gặp mình.

- Sáu năm qua cậu gần như là biến mất, mặc cho mình đã tìm kiếm rất nhiều nơi.

Hyomin nhìn tôi, khẽ nở một nụ cười buồn. Cô ngoảnh mặt ra phía cửa kính, cố gắng che giấu một giọt nước mắt đang tuôn ra từ khóe mắt mình. Tôi chợt muốn nắm lấy bàn tay cô như ngày xưa, nhẹ nhàng ôm lấy cô. Rồi bất giác, Hyomin thì thầm

- Jiyeon này, cậu chắc ghét mình lắm nhỉ? Ngày xưa và ngay cả bây giờ, cậu vẫn luôn giữ khoảng cách với mình.

- Chúng ta đã từng là bạn rất thân và mình cũng chẳng nghĩ đến việc sẽ tiến xa hơn trong mối quan hệ đó.

- Vậy mà mình lại nói thích cậu để rồi nhận lại từ cậu một câu từ chối thật phũ phàng nhỉ.

Cô cười buồn, ánh mắt vẫn nhìn ra phía cảnh vật hai bên. Tôi ậm ừ không nói gì. Cả hai chúng tôi lại chìm trong im lặng.

- Sau đó thì cậu biến mất cho đến tận bây giờ, Hyomin.

- Cậu vẫn như ngày xưa, không có gì thay đổi cả. Từ ánh mắt cho đến tận suy nghĩ của cậu, Jiyeon ạ. Cậu vẫn luôn hiểu mình nhất dù cho mình không nói ra.

- Chúng ta có thể giao tiếp chỉ bằng suy nghĩ với nhau. Mình không nghĩ rằng sau sáu năm, khi gặp lại, cậu vẫn không nói lời nào với mình như vậy.

- Cậu và mình đều không thay đổi gì cả. Chỉ có điều là chúng ta đều đã trưởng thành và rồi khi suy nghĩ lại, mình cảm thấy khi ấy mình thật ngốc.

Cô đưa tay lau vội giọt nước mắt vừa tuôn ra rồi cố nở một nụ cười khi nhìn tôi.

- Hyomin, ngày mai có buổi họp lớp, cậu lại đến nhé.

Tôi nắm lấy bàn tay cô, chợt nhận ra nó vẫn ấm áp như ngày nào, giống như khi chúng tôi còn là những người bạn thân. Còn bây giờ, tôi không còn có đủ tư cách để làm việc đó nữa. Chúng tôi không còn là bạn thân, cũng chẳng phải những người yêu nhau. Điều đó làm cho tôi cảm thấy ngại khi nắm lấy bàn tay Hyomin.

Hyomin không đáp. Cô vẫn đang đuổi theo những suy nghĩ về một miền ký ức xa xăm. Rồi bất giác, cô chợt lên tiếng

- Bây giờ cậu có ghét mình không?

Tiếng loa báo tới trạm dừng vang lên. Tôi im lặng không đáp, vờ như không thể nghe thấy câu hỏi của cô. Cô đứng lên khỏi ghế, nhìn tôi bằng đôi mắt màu nâu, ánh nhìn như xuyên thấu tâm hồn tôi, đọc vội vã câu trả lời đã hiện sẵn trên đó.

- Mình xin lỗi...chỉ là hôm nay mình muốn tìm lại một chút gì đó về cậu nên mới mạo hiểm cảm xúc thế này. Mình...không giỏi trong cách kiềm chế, cậu biết mà.

Giọng cô như lạc đi khi tàu dừng lại. Cô khẽ cười nhẹ rồi bước xuống khỏi toa tàu. Không một câu chào, không một lời nói. Tôi nhìn theo bóng dáng nhỏ bé kia khuất sau hàng ghế chờ của nhà ga. Rồi tàu lại bắt đầu chuyển động. Bóng hình cô ấy cứ nhỏ dần, nhỏ dần rồi chìm vào màn đêm tĩnh lặng.

.

.

.

Tôi trở lại trường vào chiều hôm sau. Dãy phòng học xôn xao tiếng cười của những người bạn lâu ngày không gặp. Tôi nhận ra trong số đó một vài người đã kết hôn, một vài người là giám đốc của các công ty lớn. Nhận ra tôi, họ mừng rỡ bắt tay, ôm tôi thật chặt theo kiểu những người bạn cũ lâu ngày không gặp. Không khí của ngày hôm nay khác hẳn với hôm qua, khi tôi và Hyomin cùng ngồi trò chuyện với thầy.

Hyomin đến trường khi buổi họp mặt đã kết thúc. Tôi thấy cô ấy đứng dưới sân trường, ngước nhìn những chiếc lá vàng đang rơi. Vẫn là khuôn mặt đó, vẫn là ánh mắt đó, vậy mà tại sao sau sáu năm, nó lại có một sức cuốn hút mạnh mẽ đến vậy? Cô ấy vẫn không thay đổi kể từ sau lần cuối cùng của năm học đó. Tôi lặng nhìn cô ấy, quên đi cả sự ồn ào trong phòng học lúc đó. Bóng hình đơn độc của cô tôi không bao giờ có thể quên được.

- Hyomin.

Tôi tiến về phía cô ấy, lặng nhìn người bạn chỉ vừa mới gặp ngày hôm qua. Cô nhìn tôi bằng ánh mắt thản nhiên, hệt như những lần trước. Đôi môi cô khẽ mấp máy vài từ mà tôi không thể nào nghe được. Hyomin không nhìn tôi, cô ngước xuống đất, như do dự không biết phải nói gì.

Tôi không biết đã có chuyện gì xảy ra. Chỉ là bỗng dưng tôi chạy tới và ôm lấy Hyomin trong sự ngạc nhiên của cô và cả những người bạn đang đứng dưới sân.

- Jiyeon?

Tôi nghe tiếng cô lắp bắp gọi tên mình. Một sức cuốn hút gì đó từ cô khiến tôi không thể nào phủ nhận được điều này.Trong suốt những năm học cùng cô, với tôi, Hyomin cũng chỉ bình thường như bao học sinh khác. Vậy mà tại sao hôm nay, sau sáu năm gặp lại, cô đã thay đổi nhiều đến thế? Không riêng vẻ bề ngoài mà ngay cả trong suy nghĩ và lời nói, trưởng thành hơn rất nhiều. Chỉ trong một ngày hôm qua mà tâm trí tôi đã bị hình ảnh cô chiếm giữ. Một cảm xúc khó tả, không phải theo kiểu những người bạn thân...mà là...một điều gì đó rất đặc biệt.

Bỗng nhiên, Hyomin đẩy tôi ra. Cô nhìn tôi bằng ánh mắt ngập ngừng xen lẫn một chút buồn bã rồi nhanh chóng bỏ đi, chạy thật nhanh ra khỏi sân trường, để lại tôi một mình với những cảm xúc rối bời.

Chiều hôm ấy trời mưa, tôi đứng dưới sân trường chờ đợi cô ấy quay lại. Nhưng...cô đã không trở lại bên tôi.

.

.

.

Cô ngồi trong căn phòng với ánh đèn vàng ấm áp, nhẹ nhàng lật mở từng trang giấy trong cuốn sổ nhỏ đặt trên bàn. Lướt qua những trang đầu, cô ngập ngừng đọc từng dòng chữ trên trang giấy đã ngả màu. Những lời tâm sự của cô và Jiyeon với nhau hiện lên trong cuốn sổ ấy. Những hình vẽ, những câu nói cười đùa. Kỷ niệm của cô, mối tình đầu của cô.

"Mình thích cậu"

Trang giấy cuối cùng kết thúc bằng dòng chữ ấy. Jiyeon đã đưa lại cho cô cuốn sổ này vào ngày chia tay, không nói bất cứ điều gì. Lời tâm sự của cô đã không được trả lời. Người bạn ấy quay đi, bỏ lại cô đứng bơ vơ một mình cùng với câu hỏi mãi mãi không bao giờ được giải đáp.

Ngay cả khi cô muốn quên cũng không được. Bởi vì người đó có một sự lôi cuốn kỳ lạ. Tất cả ký ức về Jiyeon đã được cô cẩn thận cất giữ trong chiếc hộp kỷ niệm. Vậy mà bất chợt, sự xuất hiện của cô ấy trong cuộc đời cô giống như lục tung lên những ký ức đã chìm vào quên lãng. Phủ lên mình một lớp bụi của thời gian, những tưởng như sẽ mãi mãi quên, vậy mà không ngờ, sau sáu năm qua, ký ức ấy vẫn còn nguyên vẹn, khiến cô dù không muốn cũng vẫn phải nhớ đến người đó.

- Là do mình không đủ can đảm hay do cậu đang thương hại mình?

Chỉ có anh là tình yêu duy nhất, thế nhưng em lại không thể yêu anh

Có những điều em thật sự muốn bày tỏ với anh nhưng em lại không thể

Những điều về tình yêu đang dần rạn nứt mà đôi ta không thể níu kéo

Khiến em bật khóc

...

Một người cố gắng quên đi tình cảm dành cho người kia, một người cố chấp không chịu suy nghĩ về tình cảm của mình. Tuy nhiên, dù có cố gắng thế nào thì họ cũng không thể phủ nhận rằng, họ không thể không yêu nhau.

Hyomin rời Seoul vào một sớm mùa thu, khi những chiếc lá bắt đầu rụng, khiến sân trường nhuốm một màu đỏ vàng của lá. Tôi không biết lý do cô rời đi cũng như nguyên nhân dẫn đến việc cô chuyển đến nơi khác, có lẽ là do cô muốn tiếp tục trốn tránh cuộc sống của mình chăng. Thầy gọi cho tôi vào sáng hôm ấy, hỏi tôi về những cảm xúc của mình. Tôi không nói quá nhiều, chỉ im lặng lắng nghe rồi trả lời thầy, từng câu, từng câu một. Không phủ nhận rằng tôi có một cảm xúc kỳ lạ đối với Hyomin nhưng tôi biết có lẽ đó chỉ là một sự luyến tiếc mà trái tim tôi còn lưu giữ về một kỷ niệm đẹp, một tình bạn đã ngủ vùi trong quên lãng.

Tôi gác điện thoại, lặng lẽ nhìn ra bên ngoài. Ký ức đã ngủ quên khi xưa bỗng trỗi dậy. Tôi nhớ hình ảnh Hyomin ngồi trên tàu, lặng lẽ nhìn ra khung cửa kính mờ đục hơi nước. Tôi nhớ đến những giọt nước mắt thầm lặng và nụ cười buồn bã của cô. Hyomin đối với tôi luôn là một người rất đặc biệt.

Bên ngoài lại lắc rắc mưa. Tôi nhìn chính bản thân mình qua lớp kính cửa sổ, vô hồn và xám ngắt. Những ngày mưa như vầy của sáu năm về trước, tôi và Hyomin sẽ đi cùng nhau về nhà, cô ấy sẽ đút tay mình vào túi áo khoác của tôi, cùng tôi đi dưới cơn mưa lạnh giá. Còn bây giờ thì sao? Tình cảm thật sự của tôi và tâm tư của cô ấy...đến tận bây giờ, sau sáu năm qua, tôi vẫn không tìm ra được lời giải đáp.

Sáu năm không phải là một khoảng thời gian ngắn nhưng cũng không phải là quá dài. Những suy nghĩ và tình cảm của Hyomin dành cho tôi vẫn luôn tồn tại trong sáu năm đó. Còn tôi thì sao? Tôi có tình cảm với cô ấy hay không? Đối mặt hay là trốn tránh? Tôi đã tìm đủ mọi cách để duy trì tình bạn giữa mình và cô vậy mà...tất cả cảm xúc dường như không cho phép.

"Thầy, con không biết phải làm gì cả, con không biết"

"Con đã muốn quên nhưng tại sao lại như vậy? Con không cần sự thương hại đó!"

"Thầy, con yêu cậu ấy"

Những lời nói của Hyomin vang trong đầu tôi. Phải rồi, lần cuối cùng gặp cô ấy không phải là ở buổi họp mặt lớp mà là ở trường vào ngày hôm trước. Đó là khi tôi dừng lại trước cánh cửa phòng học quen thuộc, lắng nghe tiếng khóc của cô và những tâm sự của cô với thầy.

Thương hại? Tôi không thương hại cô. Đó không phải sự thương hại cho một tình cảm bị từ chối. Chỉ là khi ấy, những cảm xúc trong tim và lý trí cứ điều khiển cơ thể, bắt buộc phải làm theo ý chúng. Và đến giờ phút này, tôi còn lại gì trong tim ngòai một khoảng trống?

Những cảm xúc bỗng dưng trở nên mãnh liệt hơn bao giờ hết khi bản nhạc quen thuộc vang lên từ máy hát nhà ai. Những vết nứt trên làn kính ngăn cách tôi và Hyomin dần lớn hơn, lan rộng ra và rồi...tấm kính ấy vỡ tan. Ranh giới giữa tình bạn và tình yêu đã bị phá vỡ.

Tôi đã nhận được câu trả lời của mình.

Đó không phải là sự thương hại, cũng không phải là sự từ chối...mà là trốn tránh.

.

.

.

Thầy bảo Hyomin sẽ đi chuyến tàu sớm nhất vào buổi trưa. Nhà ga trung tâm hôm nay bỗng đông hơn hẳn so với mọi ngày. Trong biển người mênh mông, biết được ai mới là người tôi đang tìm?

Tàu rời khỏi ga vào lúc mười hai giờ. Tôi chọn chuyến tàu cuối cùng rời Seoul theo dự cảm của mình, hy vọng rằng cô sẽ có mặt trên tàu. Tàu chuyển bánh một cách chậm chạp, bỏ lại phía sau nhà ga đang nhỏ dần.

Trời lại bắt đầu mưa. Thu năm nay nhiều mưa hơn trước, giống như muốn rửa sạch đi suy nghĩ của tôi về những ký ức đã bị chôn vùi trong quên lãng. Tôi nhìn qua cửa kính mờ đục vì hơi nước, chợt nhớ đến lúc ngồi cùng Hyomin trên tàu hôm trước. Cảm giác được nắm lấy bàn tay ấm áp của cô thật hạnh phúc. Tôi rời khỏi toa tàu của mình và đi lên những toa trên, tìm kiếm hình bóng của Hyomin. Rồi tôi dừng lại trước một băng ghế. Cô đang ngồi đó, chậm rãi lật từng trang giấy đã ngả màu của quyển sổ nhỏ. Những dòng chữ thân quen hiện lên trước mắt tôi. Cô cứ lật, lật mãi rồi dừng ở trang cuối cùng.

"Mình thích cậu"

Dòng tâm sự của cô đã không có được một câu trả lời. Một thứ gì đó lấp lánh trong khóe mắt cô, đọng lại rồi lăn dài trên má.

- Hyomin.

Tôi đứng trước mặt cô, nhẹ nhàng nắm lấy cánh tay cô ấy.

Hyomin ngước lên nhìn tôi, cô vung tay thật mạnh để thoát khỏi tôi cho dù điều đó chỉ làm cho tay cô thêm đau.

- Mình xin lỗi vì đã trốn tránh cậu. Mình đã cố chấp suốt sáu năm qua, không chịu chấp nhận rằng mình cũng có tình cảm với cậu. Mình...thật sự không nghĩ rằng mình thích cậu nếu như không gặp lại cậu vào hôm trước. Mình...

Hyomin nhìn tôi, lặng im không nói. Cô cúi mặt xuống cuốn sổ, lặng lẽ nhìn vào những hình vẽ bằng mực đen của tôi.

- Thầy đã nói đúng, rằng mình không biết được cảm xúc thật sự của mình là gì. Cũng giống như mình không biết được rằng...mình yêu cậu.

Hyomin im lặng nhìn khung ra ngoài qua khung cửa kính mờ đục hơi nước. Cô đưa tay lau dòng nước mắt đang chực chờ trào ra. Quay lại nhìn tôi, ánh mắt nâu của cô đã ngấn nước. Những vòng xoáy cảm xúc cũng không còn hỗn loạn như trước nữa.

- Mình đã muốn quên và biến mất vì không muốn nghĩ đến cậu. Vậy mà tại sao cậu lại luôn khiến mình phải nhớ về cậu? Cảm xúc của mình trong sáu năm qua, tại sao cậu biết cậu thích mình mà lại không nói?

- Vì mình không chịu thừa nhận nó.

Hyomin im lặng ngoảnh mặt đi. Cô nhìn ra ngoài, nức nở khóc.

- Mình mất cậu một lần là quá đủ rồi, Hyomin ạ. Mình không muốn mất cậu thêm một lần nào nữa. Sáu năm là quá lâu rồi, đừng kéo dài nó nữa, có được không?

- Jiyeon...

- Nói lại đi, Hyomin, nói lại câu nói đó một lần nữa đi. Lần này, mình sẽ trả lời cậu, sẽ không để cậu phải chờ đợi nữa.

- Mình...yêu cậu, Jiyeon.

Hyomin thì thầm. Cô nhìn tôi qua làn nước mắt khi nói ra câu nói ấy. Tôi ngồi xuống cạnh cô, nắm lấy đôi bàn tay nhỏ nhắn của cô.

- Từ giờ mình sẽ không buông tay cậu ra một lần nào nữa đâu vì...mình cũng yêu cậu.

Chìa khóa đã tra vào ổ cũng giống như tình cảm đã được thừa nhận. Hyomin bật khóc nức nở trong vòng tay tôi. Cô dụi dụi mái tóc nâu vào vai tôi, dùng tay đánh tới tấp vào người tôi. Phải rồi, tôi đã để cô chờ đợi quá lâu, rất rất lâu rồi. Để cô phải tuyệt vọng như vậy trong suốt một khoảng thời gian dài. Tuy nhiên, có đôi khi, cùng cực của thương đau lại chính là đích cuối của yêu thương.

- Cậu là ý nghĩa của cuộc đời mình, Jiyeon à.

Dù cho tình yêu đôi ta đầy chông gai, em vẫn sẽ đứng vững

Vì em sẽ mãi không bao giờ quên được hình bóng anh

Dù cho anh là định mệnh đau khổ dành cho em, em vẫn không thể rời xa anh

Vì chính anh, anh là người em yêu

Vì với em, anh là người duy nhất

Cuộc đời mỗi con người giống như những chuyến tàu rời ga. Trên đường đi, con tàu sẽ dừng lại ở không ít trạm dừng, cũng giống như những con đường mà chúng ta đã chọn. Tuy nhiên, dù có dừng ở trạm nào đi nữa thì hai chuyến tàu ấy cũng sẽ gặp nhau tại cùng một nhà ga, như tôi và Hyomin, dù trốn tránh cách mấy thì cũng sẽ gặp lại nhau. Bởi vì...chúng tôi thuộc về nhau.

�� ���Yz7!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro