Thầm Lặng Yêu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kim Seok Jin

Minatozaki Sana

Có những tình yêu bao trùm trong lặng thầm nhưng mạnh mẽ hơn bất cứ cách thể hiện nào...

***********

  Minatozaki Sana là một cô gái đẹp, đẹp từ dung mạo cho đến nội tâm. Nàng là một tình nguyện viên chuyên đi quyên góp lương thực và đồ dùng để ủng hộ cho những trại trẻ mồ côi ở những vùng quê xa xôi. Nàng yêu trẻ con, yêu cái tâm hồn ngây thơ và thuần khiết. Rồi lại xót xa khôn nguôi cho những sinh linh bé nhỏ bị chính đấng sinh thành của mình bỏ rơi, như nàng!

Sinh ra trong một gia đình giàu có, cha mẹ là những người thành đạt, Minatozaki Sana ắt hẳn được giáo dục và dạy dỗ để trở thành một con người tử tế. Nhưng bên trong lớp vỏ hào nhoáng ấy cũng chỉ là tấm gỗ tạm bợ đã dần mục nát đến đau lòng. Từ khi lên 5, Sana đã phải chứng kiến hàng trăm cuộc cãi vã từ cha mẹ nàng, để rồi kết thúc bằng tờ đơn li dị trước ánh mắt sững sờ của đứa con thơ. Cũng vì sự hào nhoáng của đồng tiền mà sẵn sàng vứt bỏ đứa con mang trong mình nỗi đau bắt nguồn từ sự ích kỷ của người lớn. Sana khi ấy được đưa về ở với bà ngoại, đây cũng là khoảng thời gian hạnh phúc nhất của tuổi thơ nàng. Nàng có thể sống vô tư trong mái ấm thật sự mà bà ngoại cố vun vén để chắp vá nên để che chở cho nàng suốt bao năm tháng. Để rồi khi cả bà cũng rời bỏ nàng mà đi, Sana thực sự đối diện với thế giới bên ngoài lạ lẫm trong chiếc bỏ bọc hào nhoáng nhưng rỗng tuếch ấy.....

- - - - -

    Nàng đã gặp hắn ở đó, một người đàn ông có dáng người cao, bờ vai rộng lớn vô cùng, thế nhưng hắn ta lúc nào cũng ăn mặc tóc tai xuề xòa đến độ chẳng nhìn rõ mặt và....hắn bị câm, mắt lúc nào cũng hướng về một khoảng trời vô định xa xăm. Ánh mắt ấy khiến nàng nhìn ra được sự cô đơn tuyệt vọng hắn đã trải qua trong suốt khoảng thời gian tuổi thơ. Nàng nghe các sơ bảo hắn ta sống từ bé ở đây và bây giờ lớn cũng chẳng đi đâu làm ăn gì mà ở lại cô nhi viện chăm sóc những đứa trẻ tội nghiệp khác. Có lẽ hắn cũng như nàng, hiểu cảm giác bị bỏ rơi sẽ mất mát đau thương đến nhường nào. Mọi công việc nặng nhọc hắn đều biết làm hết, cứ như một người anh lớn của cả trại trẻ mồ côi đang dang rộng vòng tay to lớn để bảo bọc hết chúng em của mình. Người ta bảo hắn không biết cười, cũng chẳng ai biết tên hắn, chỉ gọi là "Thằng câm".

     Sana là người duy nhất vẫn cười với hắn mặc dù hắn luôn tỏ ra khó chịu và tránh né mỗi khi có ai đến gần. Nàng là người duy nhất chịu ngồi cùng bàn ăn cơm chung với hắn. Và nàng cũng là người kiên trì nhất chịu ngồi nói chuyện độc thoại một mình với hắn. Hàng tá câu hỏi được nàng đặt ra khi lẽo đẽo theo hắn trên đường đi làm việc. Đáp lại vẫn luôn là những cái lắc đầu cự tuyệt hay phủ nhận.

"Anh...Câm! Sao anh không tham gia cùng mọi người?"

"Anh Câm! Tóc anh dài quá, hôm nào em cắt hộ anh nhé"

"Anh Câm! Anh cười thử một lần đi. Một lần thôi, em muốn xem chết được"

"Anh Câm!....."

[...]

      Chẳng biết từ khi nào hắn bắt đầu ngóng đợi từng ngày từng ngày để được gặp Sana. Chỉ cần nhìn thấy nàng là hắn đã vui lắm rồi. Hắn ríu rít theo nàng đi phát quà và chăm sóc những đứa trẻ. Sana
dạy hắn viết chữ, nàng dạy hắn cách đối xử dịu dàng với tất cả mọi thức xung quanh, nàng dạy hắn cười.

     Trong mắt gã đàn ông suốt 27 năm sống trong thế giới câm lặng đó thì Sana giống như một nàng tiên tuyệt diệu đem lại cho hắn mọi thứ, trong đó có cả cái thứ người đời gọi là tình yêu. Hắn yêu nàng, một tên câm đem lòng yêu cô gái xinh đẹp, hoàn hảo như nàng!

"Này Câm, mày không được thích con bé tình nguyện viên xinh xinh đâu đấy!" - Bà sơ già trong trại trẻ dễ dàng đoán biết được thái độ của hắn nên nghiêm túc dặn kín.

    Hắn ngạc nhiên, ú ớ như hỏi lại. Để rồi nhận lại là một mũi dao giằng xé tận tâm cam.

" Không phải thứ gì cố gắng đều có thể chạm tới. Con nhỏ xinh xắn, giàu có như vậy, mày thì nghèo sơ xát lại còn bị câm....với làm sao được, thích nó rồi lại bệnh tương tư thì khổ cái thân thôi chứ sao!"

    Hắn cúi gằm mặt xuống, ỉu xìu. Hơn 27 năm chỉ quanh quẩn sống trong cái trại trẻ bé tí này, khó khăn lắm hắn mới biết cảm giác thích một người, hắn không dừng lại được, hắn thích nàng lắm.

    Nhưng dù sao....hắn có thích thì cũng để trong lòng vậy thôi, chẳng dám thổ lộ ra với nàng. Hắn ý thức được bản thân, bà sơ nói đúng, hắn là kẻ vô sản nên không thể có được nàng, một viên ngọc quý.

[...]

"Anh Câm này, sao anh không có tên?" - Sana mỉm cười dịu dàng hỏi hắn.

    Hắn lắc đầu, cười ngờ nghệch mà thảm thương, nguệch ngoạc viết mấy dòng chữ lên giấy: "Tôi mồ côi, lại bị câm, còn sống ngày nào là tốt ngày đó rồi, quan tâm gì đến cái tên đâu"

"Thế để em đặt tên cho anh Câm nhé!" - Nàng cười rõ tươi, để lộ hàm răng đều tăm tắp duyên dáng diệu kì.

"À, để xem nào....Từ giờ em gọi anh là Jin nhé, tên hơi kì chút nhưng lại dễ phát âm, cũng dễ thương nữa. Hì hì!"

    Hắn chả hiểu gì, ngơ ngác nhìn nàng như trẻ con, vậy là từ giờ hắn đã có tên, hơn 27 năm có mặt trên cõi đời, hôm nay chính thức hắn đã có một cái tên. Hắn viết cái tên Jin ra giấy rồi đi khắp viện trẻ mồ côi bắt mọi người từ giờ phải gọi hắn như vậy.

    Khoá tình nguyện 3 tháng của nàng kết thúc. Hôm chia tay, nàng ôm bọn trẻ rơm rớm nước mắt, hắn nhìn nàng, lặng thinh. Từ sáng sớm hắn chẳng hề nở một nụ cười nào chỉ lặng lẽ dọn đồ đạc của nàng ra xe.

"Anh Jin ở lại chăm sóc bọn trẻ tốt nhé, anh nhớ ôn lại những gì em đã dạy học cho anh để còn dạy lại cho mấy đứa nhóc đấy!"

     Hắn khẽ gật đầu, mặt buồn buồn!

     Ngày hôm sau Sana không đến nữa, hắn biết thừa thế mà theo bản năng thỉnh thoảng vẫn ngóng ra ngoài. Tập giấy nàng tặng để học chữ được hắn giữ gìn rất cẩn thận, lúc rảnh hắn vẫn lôi ra viết tên nàng rồi viết tên hắn. Bà sơ thấy vậy phiền lòng lắm, phần bà thương hắn nhưng cũng trách hắn sao quá khờ.

" Này Jin, tao bảo mày là không được thích con nhỏ tình nguyện ấy rồi cơ mà, trông mày bây giờ như thằng ất ơ ấy. Nó không đến cái trại trẻ rách này nữa đâu, mày đừng ngóng, quên nó đi. Mà từ giờ không có Jin với Jec gì nữa, tao vẫn sẽ gọi mày là thằng Câm của ngày trước, rõ chưa?"

     Hắn buồn xo gật đầu, lủi thủi vào một góc ngồi. Sana mới chỉ dạy hắn cách nhớ thương một người thôi, chứ đã dạy hắn cách quên một người như thế nào đâu.

    Hắn lại trở nên lầm lì và cộc cằn như xưa, hắn cũng chẳng cười với bất cứ ai nữa.

    Rồi sau đó Sana lại xuất hiện sau một thời gian dài. Hắn nhìn thấy nàng, mỉm cười ngờ nghệch, cái nụ cười mà hắn cất giữ chỉ để dành riêng cho nàng. Nàng vẫn xinh đẹp và quyến rũ như vậy, nàng còn mua kem cho hắn và các em nữa. Cái kem lạnh buốt tê cóng cả răng. Hắn không dám ăn, cầm cái kem và ngắm nàng ăn đến nỗi cái kem chảy nước đầy ra tay.

"Sao anh Jin không ăn đi, chảy hết cả rồi"

Hắn nhìn nàng, cười cười, cứ để mặc cho kem chảy mãi.

"Bao giờ anh Jin lên thành phố chơi với em nhé, em bảo bạn em xin việc cho, anh kiếm thêm chút tiền để phụ giúp các sơ. Mấy năm gần đây kinh tế khó khăn, loay hoay ở đây cũng không đủ sống"

Nghĩ đến chuyện được gần Sana hắn vui lắm, xin bà sơ cho lên thành phố ngay. Mới đầu sơ bà phản đối kịch liệt, sau đó bà đổi hướng sang khuyên nhủ ngọt ngào, lí lẽ. Hắn không được như ý tỏ ra bực dọc, cọc cằn với mọi người. Thấy hắn khổ tâm quá, bà sơ đành phải đồng ý cho hắn đi. Dù thế nào đây cũng là đứa nhỏ bà chăm bẫm từ lúc còn đỏ hỏn, bà chỉ sợ hắn nhận kết quả đau khổ thôi.

"Trên ấy mà khổ quá thì mày về đây với tao và bọn trẻ nhé!"

Hắn tỏ ra hớn hở, gật đầu lia lịa. Hắn cũng thương sơ, thương các em nhiều lắm. Nhưng mỗi khi nghĩ đến việc được ở gần nàng lại khiến tim hắn loạn nhịp phấn khích. Hắn thật sự thích Sana rất nhiều!

[...]

Cuộc sống thành phố không êm đềm và tuyệt diệu như hắn tưởng tưởng. Hắn không được gặp nàng thường xuyên, nhưng công việc thì cũng tạm được.

     Một lần Sana rủ hắn đi ăn cơm trưa, nàng nói với hắn rằng nàng đã thích một người, nàng vừa thấy hạnh phúc vừa thấy hồi hộp, lo lắng. Hắn ngồi đơ người một lúc. Nàng đã có người để thích, vậy là hắn sắp mất nàng rồi ư? Không, nàng đã bao giờ là của hắn đâu mà mất được.

    Lặng lẽ quan sát những lúc nàng cười, nàng trò chuyện mà hắn thấy tim mình như vỡ ra. Hắn yêu nàng, rất rất yêu, hắn muốn hét to cho nàng hiểu điều ấy, mặc kệ nàng có chịu đáp trả lại tình cảm đó hay không. Nhưng hắn không thể, vì hắn là một gã câm!

    Những ngày tháng sau đó hắn sống như một chiếc bóng quanh quẩn ở gần nàng. Chỉ là ở gần thôi, chứ hắn chẳng dám đến bên cạnh nàng. Hắn lặng lẽ dõi theo nàng từ phía xa. Chứng kiến nụ cười vui tươi, hạnh phúc của Sana mà hắn cũng vô thức mỉm cười. Hắn nào biết nụ cười khác này của mình thật đẹp, thật sâu sắc làm sao.

     Bên cạnh nàng bây giờ là một anh chàng điểm trai trẻ tuổi thành đạt, nhìn họ bên nhau cứ như một cặp tiên đồng ngọc nữ đã được ông trời khéo léo se duyên. Còn hắn! Hắn mãi chỉ là góc tối trong cuộc đời đầy màu sắc của nàng. Hắn chẳng dám gửi cho nàng những tin nhắn quan tâm, hỏi thăm như trước đây nữa. Hắn cũng không còn tâm trí chuẩn bị những bữa cơm trưa tuy đơn giản nhưng ấm áp cho nàng, vì biết sao được....tim hắn bây giờ....lạnh lẽo lắm. Hắn cố chạy trốn nàng để tránh phải gặp mặt dù hằng ngày vẫn luôn lặng bước theo nàng cách một khoảng cách xa vời. Chỉ cách vào trăm mét thôi nhưng hắn cố với cả đời cũng không tới.

     Hắn nghỉ việc ở nơi nàng giới thiệu rồi định sang thành phố lân cận tìm việc làm. Hắn cần chạy trốn lúc này, trốn khỏi những cảnh tượng ngọt ngào của nàng cùng chàng trai ấy. Hắn sợ nếu vẫn cố  gồng gánh nữa bản thân sẽ phát điên mất. Sự rời đi của hắn....Sana có thể hiểu như một lời chúc phúc của một gã câm gửi đến hai người.

     Lúc dọn đồ đạc hắn cất cẩn thận cái lọ có rất nhiều con hạc giấy hắn đã tự tay gấp cho nàng, định rằng sẽ tặng nó cho Sana vào một - dịp - đặc - biệt. Hắn muốn nhìn nàng lần cuối vì hắn biết nàng sẽ không bao giờ đến cô nhi viện nữa.

    Hắn vẫn đứng từ xa lặng nhìn nàng, hắn muốn chạy đến hét thật to 3 chữ "Anh yêu Em" nhưng không thể, bởi vì hắn bị câm! Nhưng nếu có thể nói được thì hắn có dám không nhỉ?

    Bỗng chợt hắn thấy từ phía xa bạn trai của nàng đang tiến đến cùng một cô gái. Họ ôm nhau thân mật ngay trước mặt nàng. Hắn thật sự rất sợ nàng sẽ đau khổ, u buồn rồi nghĩ quẩn. Hơn tất cả, cái hắn quan tâm nhất vẫn luôn là cảm xúc của Minatozaki Sana thôi!

    Khi họ tiến đến trước mặt Sana cũng là lúc hắn quyết định tiến lại gần nơi đấy. Dù không thể nói, không thể thay trút ra những uất ức nhưng hắn không cảm tâm nhưng nàng chịu khổ được.

    Nhìn bọn họ nở nụ cười tươi rói chào Sana, rồi cả nụ cười gượng gạo đầy miễn cưỡng của nàng, dường như bên trong nó đang chứa một tâm sự nào đấy. Hắn bước nhanh về phía nàng, lần đầu tiên, là lần đầu tiên dũng cảm đứng chắn trước mặt nàng. Chưa để ý đến khuôn mặt ngạc nhiên tiềm ẩn ý cười của Sana, hắn vung tay đấm mạnh vào mặt tên bạn trai xấu xa kia. Đây là hắn thấy nàng trừng trị tên phản bội này. Đương như tất cả uất ức của nàng....và cả của hắn đều dồn vào cú đấm.

"A....Anh Jin.... Sao lại đánh cậu ấy chứ?"- Sana hốt hoảng ôm lấy cánh tay hắn lại, ngăn cú đám tiếp theo có thể giáng xuống khuôn mặt của....cậu bạn thân.....

    Chưa bao giờ hắn cảm thấy bất lực như hiện tại, hắn muốn hét lên rằng: "Em đừng ngốc nữa, là hắn đang lừa dối em!", nhưng hắn không thể làm được! Hắn là một gã câm, hắn không thể thốt lên những lời tận sâu trong tim mình được.

"Anh bạn đây có vẻ hiểu lầm gì về tôi rồi! Bình tĩnh chúng ta cùng giải quyết nhé"

"Xin lỗi hai cậu nhé! Jin có chút hiểu lầm nên hành xử không đúng. Chúc hai người hạnh phúc, đẹp đôi lắm đấy"- Sana rối rít xin lỗi rồi vội kéo hắn đi, dường như nàng đã hiểu ra vì sao lâu nay hắn tránh mặt mình rồi.....

     Nàng cầm chặt tay kéo hắn đi trên đường, đôi tay họ đan chặt vào nhau không chút kẻ hở, như thể sợ rằng chỉ cần lơ là đối phương sẽ hoàn toàn biến mất.  Sana đưa hắn đến bên cạnh bờ sông, nơi cuối chân trời hoàng hôn đang đắm mình sau những dãy núi cao trọc trời. Từng đàn chim đon đả đang rộng sải cánh để trở về bên tổ ấm của mình. Họ chỉ ở đó, cùng nhau lặng im, cùng nhau hướng mắt về nền trời cam nhàn nhạt ấm áp đang ngả dần sang nền đen.

"Anh Jin! Anh tránh mặt em sao?"- Sau một lúc lâu, Sana là người lên tiếng trước.

    Hắn lấy giấy bút trong túi vội vội vàng vàng viết vài chữ: "Không có đâu!"

"Thật sao! Anh....đột nhiên biến mất hoàn toàn khiến em tưởng....anh không muốn loại tình cảm này....."

    Lúc này, tay hắn đờ ra chỉ còn biết giương mắt chờ nàng nói tiếp.

"Thực ra đã từ rất lâu em bắt đầu thích một người. Người đó chỉ cười thật sự ngọt ngào với mỗi em thôi. Người đó vì em mà mở rộng cánh cửa lòng mình với mọi người. Em luôn muốn nói cho người em thích một điều rằng: "Khiếm khuyết cơ thể không đáng sợ bằng khiếm khuyết tâm hồn". Em chọn người đó vì em thương cái tâm hồn đơn điệu luôn hướng về mọi người."

    Hắn mất một lúc đâu đắm chìm vào sườn mặt góc cạnh của nàng và chăm chú nghiền ngẫm từng lời. Thì ra đối tượng của nàng tốt đến vậy, không phải là anh chàng kia mà là ai khác sao. Cầm chặt thân bút, hắn viết nên những chữ viết đầu gượng gạo: "Người đàn ông may mắn đó là ai vậy?"

"Anh Jin! Có những tình yêu bao trùm trong lặng thầm nhưng mạnh mẽ hơn bất kì cách thể hiện bằng ngôn từ nào. Anh không tự tin nói ra không có nghĩa em không thể hiểu được. Khi em muốn nói ra nhất, anh lại một lần nữa trốn chạy. Con đường của chúng ta không thể gặp nhau khi em cứ mãi tiến và anh thì từng bước lùi lại....."

"Hôm nay, em sẽ không đợi anh có đủ can đảm để nào ra, hay lại trốn tránh một lần nào nữa. Em yêu anh! Thật sự rất yêu chính con người của anh"- Sana thổ lộ cùng hắn bằng ánh mắt to trong long lanh chân thành nhất của nàng.

    Hắn lúng túng trong niềm hạnh phúc vô biên lẫn nỗi lo từ đâu hiện về. Hắn không thể chăm lo cho nàng một tương lai trọn vẹn. Ở bên hắn, nàng sẽ phải chịu khổ rất nhiều. Hắn thực tâm không đành lòng. Nhưng tận sâu trong tâm can, hắn hiểu rằng nếu để vụt mất cơ hội này thì hắn không còn cơ hội nào để bên nàng nữa. Hắn hít một hơi thật sâu lấy dũng khí, viết liền mạch:

"Cảm ơn em đã cho anh cơ hội được bên cạnh em. Tương lai sau này, anh không thể chắc chắn cho em cuộc sống đầy đủ, hằng ngày chúng ta cũng không thể trò chuyện vui đùa cùng nhau được. Nếu em không ngại một cuộc sống tẻ nhạt như thế thì có thể nguyện ý làm người yêu anh không?"

"Tất nhiên là có rồi! Anh Jin ngốc nghếch kém tự tin chỉ có thể yêu thương một mình Minatozaki Sana mà thôi!"
.
.
.
.
.
.
.

END.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro